TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan


Chương71: Tóc trắng đôi tai hồ ly màu trắng 'trân tướng'.

Khách điếm tọa lạc ở trên con phố chính xem như là nơi phồn hoa nhất ở Ngu Châu Thành, bố trí cũng cực kỳ xa hoa Mục Trích còn chưa đi vào cửa liền biết đây quả thực là nơi mà với tính cách như sư tôn có thể chọn ra.

Gã sai vặt ở cửa nghênh đón khách liếc thấy một công tử khí độ phi phàm đi tới liền vội tươi cười chào đón: "Quý khách đến ở trọ hả?"

Mục Trích lời ít ý nhiều: "Tìm người."

Gã sai vặt nói: "Ngài muốn tìm vị khách nào thế?"

Mục Trích này mới nhớ ra chính mình quên mất hỏi Thẩm Cố Dung ở phòng nào rồi nên chỉ đành hỏi: "Chính là gian phòng có cửa sổ đối diện với nóc nhà đối diện đó."

Ánh mắt gã sai vặt nhìn hắn trở nên khác thường.

Mục Trích hơi giật mình cũng ý thức được câu nói này hình như không đúng lắm, nóc nhà đối diện? Đây không phải chính là vị trí phải leo xà mới có thể nhìn thấy hay sao?

Mắt thấy gã sai vặt sắp đi gọi hộ vệ rồi thì có một người từ bên trong sảnh lớn đi ngang qua hai người.

Ánh mắt Mục Trích ngừng lại.

Người kia một thân trường bào ống tay áo rộng màu xanh da trời, dây thắt lưng buộc trên cái eo nhỏ nhắn uyển chuyển trên đầu đội một cái Mịch Ly có mạng che màu đen phủ tới bắp chân nhìn không thấy mặt mũi của y.

Y bước qua cửa nhìn cũng không thèm nhìn liền bước nhanh rời đi, trên người còn vương một mùi thuốc nhàn nhạt phả vào mặt.

Đợi tới lúc người kia rời đi Mục Trích mới hậu tri hậu giác cảm thấy người kia hình như chính là sư tôn của hắn.

Tiện tay vứt cho gã sai vặt một thỏi bạc chặn miệng hắn Mục Trích nhanh chóng đi theo.

Thẩm Cố Dung bước đi cực nhanh tựa như đang vội vàng làm chuyện gì đó vậy, đang đi còn tiện tay búng linh lực vào những nơi hẻo lánh ven đường có lẽ là tránh cho bị lạc đường thuận theo linh lực tìm đường về khách điếm.

Mục Trích nhanh chóng đi lên trước, vừa muốn mở miệng gọi: "Sư..."

Thẩm Cố Dung: "Sớm muộn gì cũng phải giết tên ranh con Mục Trích kia!"

Mục Trích: "..."

Mục Trích lập tức nuốt ngược chữ "Tôn" vào trong bụng rồi lặng lẽ từ bên quầy hàng bên cạnh mua một cái mũ rộng vành đội lên.

Thẩm Cố Dung suốt con đường đều đang mắng Mục Trích, Mục Trích cũng từ lúc đội mũ rộng vành lên liền dần dần thay đổi thành hoàn toàn che giấu toàn bộ cơ thể để phòng ngừa Thẩm Cố Dung nhận ra hắn.

Thẩm Cố Dung vừa đi vừa nghĩ nên làm sao để tay không xé nát cái tên ranh con dám hố y.

Mục Trích vừa đi vừa buồn bực nghĩ tại sao sư tôn lại oán hận ta như vậy?

Cứ như thế đi qua hai con phố Thẩm Cố Dung gương mặt âm trầm như trước tiến vào... một tiệm bánh ngọt.

Mục Trích: "..."

Hắn ở cửa ra vào trơ mắt nhìn sư tôn phảng phất không dính khói lửa nhân gian đang liên thanh nói ra một tên của mấy loại bánh ngọt mà y ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, giọng nói du dương âm trầm vang lên không biết còn tưởng rằng y đang tụng kinh niệm phật.

"...Tuyết Viên giòn, bánh Yết Chi Hải Đường, bánh hoa quế, lại thêm hai túi bánh nhân táo, một túi kẹo tuyết."

"Được rồi."

Một lát sau Thẩm Cố Dung xách theo một túi bánh ngọt từ trong tiệm đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa y lại bắt đầu mắng Mục Trích.

Mục Trích cực kỳ vô tội hắn căn bản không biết chính mình đến cùng là làm gì để bị mắng thế này nhưng sư tôn hắn hình như lại đang tức giận quá mức nên hắn cũng không dám chủ động lên trước nghênh đón cơn lửa giận của sư tôn, đành phải buồn bực không lên tiếng đi theo phía sau cách một đoạn xa xa.

Cũng may Thẩm Cố Dung tập trung suy nghĩ mắng hắn nên cũng không chú ý có người đang đi theo.

Thẩm Cố Dung lần theo linh lực còn suýt chút lạc đường hai lần cuối cùng cũng về tới khách điếm Mục Trích cũng dùng một linh khí tàng hình bước nhanh theo.

Phòng khách trên lầu hai Thẩm Cố Dung một cước đá tung cửa ra sau đó ném bánh ngọt lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Bánh ngọt mà huynh muốn."

Trên giường Lâm Thúc Hòa tóc tai bù xù bọc lấy trường bào lỏng la lỏng lẻo dựa trên gối tựa mềm, bờ môi trắng bệch như giấy suy yếu tới mức gần như sắp phải về chầu Tây Thiên rồi.

"Đa tạ Thập Nhất nha." Lâm Thúc Hòa ốm yếu nói "Nhưng sư huynh bây giờ không muốn ăn bánh ngọt lắm, đệ có thể mua một ít mứt hoa quả không?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Bánh ngọt bị Thẩm Cố Dung tiện tay ném đi đập thẳng lên trên mấy đồ chơi nhỏ khác ở trên bàn, kẹo hồ lô, kẹo đường, kẹo râu rồng, mấy thứ linh tinh bày đầy bàn tất cả đều là Thẩm Cố Dung đi ra ngoài mua về.

Thẩm Cố Dung nghiến răng nói: "Lâm Thúc Hòa, huynh đừng ức hiếp người quá đáng."

Lâm Thúc Hòa rất vô tội: "Sư huynh có đang ức hiếp đệ hả?"

Giọng nói của Thẩm Cố Dung cực kỳ lạnh lùng: "Huynh tỉnh rồi thì đứng dậy đi theo đệ về Nhàn Vân Thành, nằm thừ người ở trên giường còn ra thể thống gì?"

Lâm Thúc Hòa suy yếu ho một tiếng nói: "Sư huynh thể yếu e là dậy không nổi."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Ta cõng huynh."

"Sư huynh e là không thể ra gió.'

"Ta cho huynh một bộ đồ." Thẩm Cố Dung mất hết kiên nhẫn "Từ đây về tới Nhàn Vân Thành ta ngự phong mà đi chưa đầy một khắc là tới, huynh yếu ớt dễ hỏng vậy sao ngay cả nửa khắc cũng chịu không nổi?"

Lâm Thúc Hòa cũng không giả bộ nữa hắn híp mắt cười nói: "Chịu thì chịu được chỉ là ta chưa từng thấy ai có thể đi thẳng theo một đường mà cũng có thể đi lạc cả một tòa thành nên cảm thấy cực kỳ mới mẻ muốn ở thêm một thời gian."

Thẩm Cố Dung: "..."

Lâm Thúc Hòa như cảm thấy nhìn Thẩm Cố Dung xù lông rất thú vị, nhìn thấy gương mặt y đầy màu sắc thế này ở bên cạnh cười không ngừng còn làm cho mình bị sặc.

Thẩm Cố Dung mặc dù tức giận trong lòng nhưng thấy hắn ho thành bộ dạng này vẫn tiến lên trước đỡ vai hắn vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

"Khụ khụ." Lâm Thúc Hòa suy yếu giơ tay lên khoác lên cánh tay của y mệt mỏi nói "Thập Nhất, sư huynh muốn ăn hạnh nhân."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung lập tức hất tay tức giận nói: "Ho chết huynh đi!"

Lâm Thúc Hòa: "Ha ha... Khụ."

Thẩm Cố Dung ngồi ở bên cạnh buồn bực Lâm Thúc Hòa cũng không trêu y nữa mà nói: "Đệ đi ra ngoài mấy chuyến có phát hiện Ngu Châu Thành này có gì khác thường hay không?"

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt một lúc mới cau mày nói: "Lúc trước trái lại có một luồng hơi thở quái dị chẳng qua bây giờ hình như đã biến mất rồi."

Y vừa nói xong lúc này mới phản ứng lại kinh ngạc nói: "Ngu Châu Thành này chẳng lẽ là nhà của Ngu Tinh Hà?"

Lâm Thúc Hòa cổ quái nhìn y: "Đệ thu người ta làm đồ đệ mà còn không biết nhà người ta ở đâu?"

Thẩm Cố Dung ngay lập tức có chút xấu hổ.

Lâm Thúc Hòa nói: "Cũng phải, dù sao thì đứa trẻ kia cũng không phải là đệ cam tâm tình nguyện thu."

Thẩm Cố Dung hơi kinh ngạc y vén mạng che màu đen của Mịch Ly lên nhíu mày nói: "Tinh Hà..."

Nếu như Thẩm Phụng Tuyết không cam tâm tình nguyện vậy tại sao lại thu Ngu Tinh Hà làm đồ đệ?

Thân phận của y tôn quý, y không muốn thì ai có thể cưỡng ép y chứ?

Ý nghĩ này vừa nổi lên người đầu tiên Thẩm Cố Dung nghĩ đến chính là sư tôn Thẩm Phụng Tuyết, Nam Ương Quân.

Lâm Thúc Hòa chống cằm lười biếng giúp y giải đáp: "Sư tôn nói đứa trẻ này có cơ duyên với đệ nhưng thánh tăng của phật tự Đại Chính cũng nhìn không ra cơ duyên này là tốt hay xấu. Lại thêm năm đó toàn bộ tâm trí của đệ đều đặt lên trên người tên Mục Trích kia, suýt chút làm ra những cử chỉ điên rồ, sư tôn sợ đệ đánh mất bản tâm liền để Tinh Hà bái nhập làm đồ đệ của đệ thuận tiện nhìn xem cơ duyên kia là thật hay giả."

"Lúc đó đệ còn bởi vì Ngu Tinh Hà mà cãi nhau một trận với sư tôn." Hắn nói xong đột nhiên cười một tiếng: "Mấy chuyện này, không phải là đệ quên hết rồi chứ?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung bị chặn họng nhìn thấy Lâm Thúc Hòa cười như một con hồ ly thì hơi cúi đầu nửa mảnh mạng đen thuận thế rơi xuống che đi nửa gương mặt của y.

Y ậm ừ nói: "Có một số chuyện ta không thể nhớ được nữa."

Lâm Thúc Hòa cười như không cười mà nhìn y.

Thẩm Cố Dung bị hắn nhìn như đang ngồi trên bàn chông chỉ sợ hắn phát hiện ra linh hồn của thể xác này không phải của Thẩm Phụng Tuyết sẽ bị Lâm Thúc Hòa bao che khuyết điểm của người nhà, máu lạnh hung ác với người ngoài biết được rồi như mãnh hổ móc tim chết không toàn thây.

Rất nhanh Lâm Thúc Hòa cười nói: "Lúc trước ta giúp đệ bắt mạch liền nhìn ra một số thứ, tu sĩ tu vi càng cao thì càng dễ có tâm ma, còn nữa nửa cái nguyên đan của đệ mất đi có loại tình huống này không có gì đặc biệt."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới thở ra một hơi thả lỏng.

Lâm Thúc Hòa tựa như nói chuyện tới làm cho mình mệt mỏi mà nằm hẳn nửa người xuống ngồi càng lười hơn: "Ngu Châu Thành là thành trì phàm thế, Ngu Tinh Hà cũng là hạt giống tu đạo trăm năm khó gặp ta nhớ năm đó hắn vốn nên định sẵn là phải đi Phong Lộ Thành bái Phong Quân làm sư sau đó không biết do nguyên do gì bị đưa vào Ly Nhân Phong."

Hắn vẫy gọi Thẩm Cố Dung để y giúp mình rót một chén trà.

Thẩm Cố Dung thấy hắn như đang định nói cho mình một số chuyện mà vội vàng đi rót trà dâng lên.

Lâm Thúc Hòa nhấp một miếng tiếp tục nói: "Năm đó Ngu Châu Thành và An Dư Đạo đánh trận làm cho cả tam giới đều biết Ngu Tinh Hà chọn lúc đó đi Ly Nhân Phong tám phần là do thần khí trên người đệ, đệ đối xử lạnh nhạt với hắn cũng là hợp tình hợp lý."

Thẩm Cố Dung hơi trầm mặc đột nhiên hiểu rõ tại sao trong truyện Thẩm Phụng Tuyết lại đối xử với Ngu Tinh Hà như vậy.

Bởi vì người ngấp nghé tiếp cận y vì thần khí quá nhiều, Thẩm Phụng Tuyết cũng giết quá nhiều Ngu Tinh Hà nếu thật sự là vì thần khí mà tới thì y không có cách nào ra tay với đứa bé chỉ có thể lựa chọn đối xử lạnh nhạt với hắn.

Chỉ là đứa bé còn nhỏ như vậy có thể biết được bao nhiêu, có lẽ ngay cả thần khí là gì hắn cũng không biết.

Mà cơ duyên Nam Ương Quân nhắc tới ở trong truyện có lẽ là xấu.

Có thể là cơ duyên làm cho Thẩm Phụng Tuyết chết thảm.

Thẩm Cố Dung đang nghĩ ngợi Lâm Thúc Hòa đột nhiên "Ồ?" một tiếng như tìm thấy thứ gì thú vị vậy, hắn lười biếng nói: "Thập Nhất, đừng nói với ta là dựa theo tu vi của đệ mà còn bị người khác nghe lén nha."

Mục Trích đứng ngoài cửa cứng đờ người.

Thẩm Cố Dung sẵn miệng nói: "Hộ vệ của yêu tộc mà thôi."

Lâm Thúc Hòa lại kéo dài giọng nói lười biếng nói một câu: "Ồ."

Hắn không có ý tốt cười cười vẫy tay với Thẩm Cố Dung: "Tới."

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái: "Làm gì?"

Lâm Thúc Hòa nói: "Để sư huynh ngắm tai của đệ một chút."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung: "Huynh đủ rồi nha!"

Lâm Thúc Hòa cười không ngừng lại không nhịn được ôm ngực bắt đầu ho kịch liệt.

Thẩm Cố Dung sững sờ mới bất đắc dĩ đi qua đỡ hắn dậy, giúp hắn vuốt lưng.

Lâm Thúc Hòa hòa hoãn lại cười cầm Mịch Ly của Thẩm Cố Dung xuống tiện tay ném qua bên cạnh nói: "Ở trong phòng còn đội Mịch Ly coi chừng cao không nổi."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung bị hắn chặn họng tới mức không còn tức giận nữa.

Lâm Thúc Hòa nhìn đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu y một lúc nói: "Ta cảm thấy rất đẹp nha, đệ cứ giấu giấu diếm diếm như vậy làm gì?"

Thẩm Cố Dung lắc lư tai hồ ly nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cứ cảm thấy là lạ sao ấy."

Lúc tai hồ ly trên đầu người khác y thích cực, cứ ảo tưởng lúc nào mới có thể vuốt ve một chút nhưng bây giờ chính y mọc lên một đôi tai hồ ly trong lòng lại không còn suy nghĩ vuốt ve trước đó nữa.

Y bây giờ chỉ muốn vứt bỏ đôi tai hồ ly này đi tránh bị gặp phải người quen làm mất cái mặt mo này.

Nếu bị người ta biết được Thánh quân đội một đôi tai hồ ly thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất của tam giới suốt trăm năm qua.

Hôm qua sau khi y cùng Lâm Thúc Hòa tới Ngu Châu Thành liền tìm một khách điếm tắm rửa một phen, mái tóc vốn nhuộm màu đen cũng bị rửa sạch sẽ lộ ra mái tóc trắng như tơ lụa lại thêm một đôi tai hồ ly màu trắng làm Thẩm Cố Dung càng lộ rõ vẻ đẹp như yêu tinh ánh trăng.

Nhớ lại "Linh dược" không biết tại sao lại biến mất trong cái bình lưu ly kia, lại biết được người lần này tới hộ vệ là Thanh Ngọc thì Thẩm Cố Dung chỉ hơi liên tưởng một chút là biết chuyện này do Mục Trích cái tên nghịch đồ này rước tới.

Nếu không có linh dược kia y căn bản không thể biến thành bộ dạng lúc này.

Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng thấy uất ức, đôi tai hồ ly hơi hơi cụp xuống.

Lâm Thúc Hòa thưởng thức một phen bộ dáng hiếm có của sư đệ nhà mình nghiêm túc đánh giá: "Bộ dáng này của đệ rất đẹp mắt."

Thẩm Cố Dung hừ: "Ta không tin huynh, huynh cứ luôn tính kế ta."

Lâm Thúc Hòa nở nụ cười hắn khẽ chớp chớp mắt nói: "Vậy ta lại tính kế đệ lần nữa?"

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Lâm Thúc Hòa cười giống như hồ ly hơi cong cong khóe môi nói: "Đứng ngốc ở ngoài làm gì đó, đi vào đi."

Mục Trích ở ngoài cửa: "..."

Thẩm Cố Dung không rõ lắm: "Huynh đang nói chuyện với ai vậy?"

Lâm Thúc Hòa: "Đệ không phát hiện bên ngoài có người hả?"

Trong cơ thể Mục Trích có nửa cái nguyên đan của Thẩm Phụng Tuyết linh lực có cùng nguồn gốc với y Thẩm Cố Dung dùng linh lực thăm dò xung quanh căn bản không cảm thấy bên ngoài có người.

Thẩm Cố Dung mặt mũi ngơ ngác lắc đầu sau đó liền nghe thấy cánh cửa phía sau bị đẩy nhẹ, Mục Trích đi tới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Cố Dung: "..."

Mục Trích: "..."

Mục Trích ở bên ngoài nghe lén cứ cảm thấy ngượng ngùng nhưng lại bởi vì lúc trước sư tôn vẫn luôn ồn ào muốn giết hắn mà hắn lại không biết chính mình làm sai chuyện gì trong lòng còn mang theo chút uất ức.

Mà cái cảm xúc này ngay trong chớp mắt đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Thẩm Cố Dung kia lập tức biến thành bọt nước.

Mục Trích ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Thẩm Cố Dung áo xanh tóc trắng cuối cùng dừng lại trên đôi tai hồ ly đột nhiên dựng đứng lên của Thẩm Cố Dung.

Mục Trích: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com