Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan
Chương 99: Lôi kiếp lôi phạt, ngươi đừng có che mắt ta.Thẩm Cố Dung căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, y bị nhốt trong lôi kiếp trốn cũng không có nơi nào để trốn.Lôi kiếp không chừa cho y chút thời gian để suy nghĩ ngay cả lỗ hổng cũng không, tí tách lộp bộp đánh tới, rất nhanh đã đánh xong mười mấy luồng lôi kiếp.Ngẫm kỹ lại thì cơ duyên Đại Thừa kỳ của Mục Trích tựa như trở tay liền có thể lấy được giống như Thiên Đạo trực tiếp đưa tới tận tay hắn vậy.Có lẽ ngay lúc Thẩm Cố Dung bước vào trong bí cảnh Cô Hồng thì Thiên Đạo đã tính toán lợi dụng lôi kiếp Đại Thừa kỳ của Mục Trích đánh chết Thẩm Cố Dung.Kính Chu Trần càng nhìn chân mày càng nhíu chặt cho dù năm đó Thẩm Phụng Tuyết vượt qua lôi kiếp Đại Thừa kỳ cũng không hề bổ như muốn lấy mạng như thế, tựa như muốn dồn hai người vào chỗ chết, chưa kịp thở ra một hơi đã bổ liên tiếp xuống."Cửu Tiêu."Triêu Cửu Tiêu đang nhìn chằm chằm lôi kiếp kia nghe vậy nói: "Hửm?""Nếu như bọn họ chịu không nổi tám mươi mốt luồng lôi kiếp thì đệ đừng ra tay."Triêu Cửu Tiêu nghe thế liền nổi nóng nói: "Ta mới không tự đi tìm đường chết tự tiện tiến vào lôi kiếp của người khác như thế sẽ mang theo tai họa ngầm, ta cũng không muốn lúc hóa rồng bị nhân quả lột mấy lớp da đâu."Kính Chu Trần gật đầu lại nói: "Nhưng nếu như bọn họ vượt qua được lôi kiếp thì Thiên Đạo chắc chắn sẽ lại giáng lôi phạt giống như năm đó Mục Trích chịu lôi kiếp Nguyên Anh đến lúc đó..."Triêu Cửu Tiêu nổi nóng phun lửa: "Ta không đi đâu! Ta không muốn đi! Huynh đi ta cũng không đi!"Kính Chu Trần chậm rãi liếc mắt nhìn hắn một cái.Triêu Cửu Tiêu hừ một tiếng khoanh tay lại tức đến thở hồng hộc quay đầu qua chỗ khác không để ý tới hắn.Lôi kiếp đợt đầu đều bị Mục Trích lợi dụng tu vi và linh khí cố gắng vượt qua, nhiều năm qua đi Thẩm Cố Dung đã thuần thục nắm vững được vỏ bọc Thẩm Phụng Tuyết này cũng không như năm đó Mục Trích trải qua lôi kiếp Nguyên Anh chỉ biết tập trung tinh thần chống lại.Lại một luồng lôi kiếp đánh xuống, Thẩm Cố Dung ngay trước lúc Mục Trích ra tay liền vung tay bổ một nhát dùng hết toàn bộ tu vi Đại Thừa kỳ đánh bay luồng lôi kiếp kia.Kính Chu Trần cách đó không xa khẽ nhấc tay bỗng nhiên mở quạt ra rầm một tiếng chắn đỡ lôi kiếp đánh tới chỗ hắn.Kính Chu Trần đánh cho lôi kiếp lệch sang hướng khác xong liền thở dài một hơi nói: "Đệ nói xem có phải Thập Nhất cố ý không?"Triêu Cửu Tiêu ở bên cạnh di di mũi chân không kiên nhẫn nói: "Nhanh bổ xuống đánh chết hắn đi cho bớt rách việc."Thiên Đạo gấp gáp bổ xuống.Lôi kiếp đánh xuống hết luồng này tới luồng khác chỉ chốc lát Mục Trích liền tiêu hao gần hết linh lực, hắn ôm Thẩm Cố Dung nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên bên tai không biết thế nào mà lại bật cười.Thẩm Cố Dung nổi giận nói: "Ngươi cười gì?""Sắp chết đến nơi rồi còn cười, cười cười cười! Cười để chuẩn bị xuống suối vàng hay sao?!"Mục Trích ôm cổ y nằm trên vai y lẩm bẩm nói: "Sư tôn, chúng ta thế này có tính là đồng sinh cộng tử không?"Thẩm Cố Dung sững sờ."Ta muốn cùng người cùng sống không muốn chết chung." Mục Trích nói khẽ "Ta không muốn chết không muốn đến cả câu trả lời của người còn chưa nhận được liền chết ở đây. Sư tôn nếu chúng ta có thể sống sót bước ra ngoài, người..."Thẩm Cố Dung cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng lên tim bắt đầu đập loạn, y hốt hoảng ngắt lời Mục Trích: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, hai ta ... không thể nào."Mục Trích trong mấy năm nay từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh sư tôn tuyệt tình từ chối cho nên nghe vậy cũng không hề nản chí, hắn cười cười nói: "Vậy nếu như có một ngày sư tôn muốn tìm đạo lữ thì có thể cân nhắc tới việc chọn ta trước không?"Thẩm Cố Dung tức muốn bốc khói: "Đến lúc nào rồi mà ngươi còn đang suy nghĩ mấy chuyện này hả?!"Giọng nói của Mục Trích vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Mấy năm nay không có thời khắc nào mà ta không nghĩ tới chuyện này."Thẩm Cố Dung: "..."Thẩm Cố Dung ngạc nhiên mất hồi lâu mới phát hiện ra ngay trong khoảnh khắc chưa rõ sống chết này Mục Trích còn có thời gian rảnh rỗi đùa giỡn sư tôn?Y hơi cắn răng cũng không có thời gian đỏ mặt mà túm chặt lấy vạt áo của Mục Trích tới gần mặt hắn lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi có con át chủ bài giữ mạng...Ưm."Thẩm Cố Dung cách rất gần vốn muốn tạo chút cảm giác áp bức cho Mục Trích nhưng không ngờ Mục Trích thế mà lại nhào về trước dùng môi chặn miệng Thẩm Cố Dung.Thẩm Cố Dung: "...""Nghịch——đồ!!!"Tiếng thét chói tai trong lòng Thẩm Cố Dung gần như vượt qua tiếng sấm ngoài kia.Mục Trích cười thầm một tiếng trong lòng rồi lập tức giữ chặt bả vai Thẩm Cố Dung ôm cả người y vào trong lòng.Má Thẩm Cố Dung đỏ bừng lên vùng vẫy một lúc rồi vứt bỏ khí thế thanh lãnh của Thẩm Phụng Tuyết nổi giận nói: "Thả ta ra! Mục Thần Chi! Ngươi muốn ta đánh ngươi sao?!"Mục Trích sửng sốt một chút mới ý thức được Mục Thần Chi đang gọi hắn, hắn cười cười rồi càng ôm chặt Thẩm Cố Dung hơn."Chớ lộn xộn." Mục Trích cúi người cọ nhẹ ấn đường của Thẩm Cố Dung "Đợt lôi kiếp cuối cùng sắp đánh tới rồi người đừng ra tay cứ giao hết cho ta."Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ một lúc mới ý thức được tám mươi mốt luồng lôi kiếp đã đánh gần hết rồi.Linh lực hai người đã tiêu hao gần như cạn kiệt rồi ngay cả một mẩu linh lực cũng lập tức bị lôi kiếp đánh nát, mà uy lực khủng khiếp của lôi kiếp còn đang dần tăng lên.Thế mà Mục Trích định một mình chống đỡ luồng lôi kiếp cuối cùng.Thẩm Cố Dung ngừng thở rồi nắm chặt vạt áo của hắn do dùng sức quá mức mà tay trắng bệch cả lên, y lúng ta lúng túng nói: "Ngươi... ngươi thật sự có thể chống được."Mục Trích nói: "Ta không bao giờ làm chuyện gì mà chưa nắm chắc."Mà lúc này còn liên quan tới sư tôn.Mục Trích lúc còn bé từng ở trong Tàng Thư Lâu ở Ly Nhân Phong mượn qua một quyển sách tên là <Vấn Tâm> nhưng bởi vì lúc nhỏ học nghệ không tinh thông chỉ mở ra nhìn qua một lượt chữ ở trong chép xong rồi lại trả về.Cho tới khi lớn lên hắn nhớ lại những chữ năm đó chép lại lúc này mới nhớ tới trong <Vấn Tâm> từng có một đoạn ghi chép nhắc tới việc nguyên đan bị chia làm hai thì có thể nghe thấy lời nói trong thức hải của đối phương.Mà trong một trang cuối cùng kia cũng viết một dòng ghi chú nhỏ."Người cùng nguyên đan có tính mạng liên kết với nhau."Nói cách khác nếu như Mục Trích chết trong lôi kiếp Thẩm Cố Dung cũng không thể sống một mình.Trừ phi hắn có thể đột phá Hóa Thần cảnh tiến vào Đại Thừa kỳ như thế mới có thể cùng Thẩm Cố Dung phân ra nhân quả và mệnh số.Trong hồi ức kiếp trước Thẩm Phụng Tuyết cô độc ở trên băng nguyên liên miên vô tận kia, vừa nhẫn nhịn chịu đựng thống khổ như lăng trì vừa cố gắng chống đỡ để không ngã xuống, vậy mà vẫn cố gắng chống đỡ suốt mười năm có phải cũng liên quan tới chuyện này?Mục Trích nhắm chặt mắt không dám nghĩ nữa.Lôi kiếp vẫn điên cuồng bổ xuống như bão táp mưa rào rất nhanh liền bổ xuống luồng thứ bảy mươi chín.Sau lưng Mục Trích đã bị sét đánh lộ ra mấy vết máu, vết thương sâu lộ xương trắng nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.Thẩm Cố Dung dựa vào ngực hắn ngửi thấy mùi máu tanh xung quanh liền vùng vẫy muốn tránh thoát lại bị Mục Trích ôm chặt."Đừng nhúc nhích." Mục Trích cắn răng nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng lẩm bẩm nói "Đây vốn là lôi kiếp của ta."Thẩm Cố Dung vội nói: "Nhưng mà..."Mục Trích ráng nở nụ cười với y nói: "Ta không chết dễ như thế."Hắn thấy Thẩm Cố Dung vẫn là vẻ mặt kinh hoảng lại khẽ cười một tiếng nâng một cách tay che mắt Thẩm Cố Dung lại ôn nhu dỗ y: "Đừng nhìn, được không?"Mục Trích vốn định an ủi Thẩm Cố Dung để y không lo lắng nữa nhưng khi tay của hắn vừa đặt lên mắt Thẩm Cố Dung thì Thẩm Cố Dung trước đó còn yên lặng không biết tại sao lại đột nhiên giống như phát điên gào lên một tiếng thét thê lương."Đừng mà——" Thẩm Cố Dung giống như phát điên nắm chặt lấy tay Mục Trích toàn thân phát run kháng cự không cho Mục Trích che mắt mình lại.Mục Trích sững sờ vội buông tay xuống: "Sư tôn?"Đôi mắt dưới lớp dải lụa mỏng của Thẩm Cố Dung đang dao động mạnh mẽ lúc thì đỏ tươi lúc thì xám xịt như bị nhập ma vậy."Đừng che mắt ta..." Thẩm Cố Dung gần như cầu xin mà lẩm bẩm nói, trong lời nói chất chứa bi thương đẫm máu "Ta không muốn cái gì cũng nhìn không thấy, ngươi... ngươi đừng như thế, ta sợ."Mục Trích ngạc nhiên nhìn y.Cùng lúc đó lôi kiếp như cuốn theo vạn quân đánh ầm ầm xuống đánh thẳng tới sau lưng Mục Trích mà vẻ mặt Thẩm Cố Dung như lạc vào cõi hư vô không biết có phải đang chìm trong cơn ác mộng hay không mà đột nhiên nhào lên trước giúp Mục Trích cản một kích.Mục Trích bị bất ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi kiếp kia đánh lên người Thẩm Cố Dung lộ ra một mảng máu tươi cực kỳ chói mắt."Sư tôn!"Thẩm Cố Dung nhìn như vẫn chưa tỉnh táo, dải lụa mỏng rủ xuống một góc lộ ra một con mắt đỏ tươi.Y ôm chặt Mục Trích trên mặt như đang vui vẻ lại giống như đứa trẻ tranh công cứ như đang nói mớ lẩm bẩm: "Ngươi nhìn đi, ta cứu được ngươi, ngươi... ngươi đừng che mắt ta."Mục Trích mờ mịt nhìn y.Thẩm Cố Dung nói xong câu nói không rõ ràng lắm liền nằm yên trên người Mục Trích giống như bôn ba trong cơn ác mộng suốt mấy trăm năm cuối cùng cũng tìm được chốn về.Mục Trích cảm thấy hết sức quái dị nhưng lúc này không có thời gian để hắn suy nghĩ bởi vì luồng lôi kiếp thứ tám mươi vậy mà lại đi theo luồng lôi kiếp cuối cùng bổ xuống.Đó không phải là độ kiếp mà giống như đang bị phạt.Kính Chu Trần nắm chặt cây quạt trong tay gần như không khống chế được muốn xông lên trước nhưng lại bị Triêu Cửu Tiêu giữ lại.Hắn nổi giận nói: "Ngươi làm gì?! Mới nãy còn nói không cho ta đi chính huynh lại ngồi không yên?"Trên mặt Kính Chu Trần đã không còn vẻ ma mị và câu hồn ngày thường, đôi mắt hoa đào sắc bén cong lên băng lãnh: "Bọn họ sẽ chết."Triêu Cửu Tiêu: "Tu đạo vốn phải nghịch thiên mà."Kính Chu Trần đang muốn hất hắn ra liền đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng linh thú gào thét, hai người liền thuận thế nhìn qua liền thấy hai người vốn ở trong lôi kiếp đã biến mất mà thay vào đó là một con Cửu Vĩ Hồ to lớn.Cửu Vĩ Hồ là linh thú ở đầm lầy Đào Châu trời sinh có linh tính lấy cơ thể linh thú chống lại lôi kiếp không gì thích hợp bằng.Kính Chu Trần giật mình: "Hắn... Mục Trích từ đâu mà có được linh lực của Cửu Vĩ Hồ?"Triêu Cửu Tiêu liếc qua Thẩm Cố Dung được bảo vệ dưới móng vuốt của Cửu Vĩ Hồ thì lặng lẽ thở phào một hơi mới nói: "Yêu tộc có một tên Thanh Ngọc là một trong số ít Cửu Vĩ Hồ còn sót lại hình như lúc trước thức tỉnh linh mạch truyền thừa. Mục Trích và hắn vẫn luôn có quan hệ rất tốt.Kính Chu Trần gật đầu, cuối cùng cũng mở quạt ra phẩy phẩy hoàn toàn thả lỏng.Mục Trích dùng linh lực yêu tu nồng đậm của Thanh Ngọc thu nạp vào trong cơ thể linh lực kia quá nhiều gần như chỉ trong chớp mắt liền có thể để cho Mục Trích biến thành hình yêu tướng Cửu Vĩ Hồ to lớn để chống lại hai luồng lôi kiếp cuối cùng.Mục Trích dùng móng vuốt bảo vệ Thẩm Cố Dung ở dưới cơ thể sừng sững bất động, ngẩng đầu nhìn lên đón đỡ luồng lôi kiếp cuối cùng.Hai luồng lôi kiếp ầm vang một tiếng đánh xuống, khí thế kia suýt chút đánh ngã cơ thể khổng lồ của Cửu Vĩ Hồ nhưng Mục Trích chịu đau đớn thống khổ như thế khóe mắt liếc thoáng qua thấy Thẩm Cố Dung đang ngoan ngoãn nằm trên móng vuốt của hắn, thì cắn chặt răng cứng rắn chống đỡ một kích như sấm chớp kia.Thiên lôi bổ xuống xong sức lực không hề giảm nhẹ chút nào, ầm vang một tiếng tản ra xung quanh đánh ra từng vòng đen nhánh.Chỉ là yêu tướng của Cửu Vĩ Hồ quá mức bá đạo sau khi chống đỡ được hai luồng lôi kiếp kia mà Mục Trích vẫn còn có thể đứng vững được.Tám mươi mốt luồng lôi kiếp cuối cùng cũng đánh xong đôi cẩu nam nam Thẩm Cố Dung và Mục Trích vẫn hoàn toàn không sứt mẻ gì sống sót Thiên Đạo mặc dù không cam tâm nhưng cũng đành bất đắc dĩ mà tản mây lôi kiếp đi.Đám mây lôi kiếp chậm rãi tản ra nhưng Mục Trích vẫn cố gắng chống đỡ không dám khôi phục hình người.Như hắn được biết Lôi phạt thiên kiếp sắp bổ xuống rồi.Mà hắn cũng không biết đến cùng có thể chống lại luồng lôi phạt kia hay không?Chẳng qua mặc dù hắn bây giờ thương tích đầy mình nhưng linh lực lấy tốc độ ánh sáng chữa lành những tổn thương do sét đánh lên cơ thể, kinh mạch cũng đang không ngừng đứt rời rồi nối lại nhưng cũng xem như nửa Đại Thừa kỳ rồi Thẩm Cố Dung hẳn là không sao đâu.Mục Trích đột nhiên hơi sợ.Hắn còn chưa nhận được đáp án của Thẩm Cố Dung vậy mà lại phải chết dưới thiên lôi sao?Mục Trích hơi cúi người nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Cố Dung thất thần.Rất nhanh quả nhiên như những gì hắn đoán lôi kiếp thiên phạt lại lần nữa không chút dấu vết ngưng tụ trên đỉnh đầu căn bản không cho mọi người thời gian phản ứng lập tức liền bổ xuống đầu.Mục Trích hít sâu một hơi nhắm mắt lại.Chớp mắt tiếp theo bên tai vang lên tiếng gào thét của giao long Mục Trích mở mắt ra ngẩng phắt đầu lên liền nhìn thấy một con giao long màu xanh thẫm ở trên không trung vẫy đuôi ngang nhiên đón luồng thiên phạt màu tím bạc kia.Trong không trung vang lên một tiếng vang thật lớn giống như hai loại màu sắc đột nhiên va vào nhau trực tiếp tóe ra ánh lửa sáng mãnh liệt chói mắt tới mắt của đám người xung quanh đều mở không lên.Triêu Cửu Tiêu hóa thân thành hình yêu tướng nhào về phía luồng thiên lôi màu tím bạc kia, cơ thể linh thú cường hãn kia lúc đối phó với lôi phạt thì lớp vảy trên cơ thể vậy mà bị đánh cháy đen cả mảng chớp mắt liền rơi rào rào xuống.Cùng lúc đó lớp vảy mới nhanh chóng mọc ra nhưng lại bị thiên lôi chưa tan hết lần nữa đánh rớt.Tiếng gầm thét của giao long vang vọng khắp Bí cảnh Cô Hồng, trên mặt Kính Chu Trần không biểu hiện gì nhưng tay lại gần như sắp nắm gãy cây quạt xương trong tay.Không biết như thế qua lại hết bao nhiêu lần thì lôi kiếp kia cuối cùng cũng không cam lòng mà hoàn toàn thối lui.Triêu Cửu Tiêu trong không trung cuối cùng cũng rơi xuống được Kính Chu Trần vung ra một luồng linh lực đỡ lấy ngay trước khi rơi xuống đất mới tránh bị ngã tới nguy hiểm tới tính mạng.Cách đó không xa Mục Trích đã biến thành hình người, giữa mái tóc mơ hồ nhìn thấy đôi tai hồ ly đang nhúc nhích hắn ôm ngang Thẩm Cố Dung vào trong lòng nhanh chóng đi lên trước nói cực nhanh: "Tứ sư bá!"Kính Chu Trần khoát tay nhìn Triêu Cửu Tiêu bị đánh sắp chết ở trước mặt ngăn hắn lại."Mang Thập Nhất rời đi trước." Kính Chu Trần nói khóe môi hơi cong cong chân mày vẫn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra."Cửu Tiêu sắp hóa rồng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com