Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan
Chương 90: Cách giải độc khác - không, không muốn.Thẩm Cố Dung ngây như phỗng.Mục, Mục Trích?!Thẩm Cố Dung toàn thân ngây dại không ngờ Mục Trích sẽ đột nhiên xuất hiện ngay lúc này, y tựa như bị bắt gian trên giường mà vùng vẫy chống tay hất tay của Kính Chu Trần ra rồi lung tung buộc lại quần áo gian nan ngồi dậy.Cơ thể y mềm nhũn thấp giọng thở hổn hển vài tiếng: "Mục Trích?"Kính Chu Trần thu tay lại cười như không cười nhìn người có thể phá hủy kết giới của thuyền hoa, khóe môi lộ ra một nụ cười có ý trêu đùa.Bốn năm không gặp, cơ thể Mục Trích đã cao lớn không ít, gương mặt cũng trút bỏ những khí chất non nớt của thiếu niên, tay cầm kiếm Cửu Tức toàn thân toát ra lệ khí lạnh lẽo trong chốc lát vậy mà làm cho người ta nhìn không ra tu vi của hắn.Hắn gọi một tiếng sư tôn xong liền dựa theo ánh sáng của ngọn nến nhìn thấy tên tặc nhân có "Mưu đồ làm loạn" sư tôn hắn...Là Tứ sư bá của hắn.Sát khí trên người Mục Trích lập tức như thủy triều mà rút ngược về, hắn hơi ngơ ngẩn rồi mới phản ứng lại.Mục Trích hành lễ: "Bái kiến Tứ sư bá."Kính Chu Trần cười nói: "Mấy năm không gặp tu vi của ngươi tăng lên không ít."Trong đầu Mục Trích chứa đầy cảnh tượng lúc nãy Kính Chu Trần dán bàn tay lên trái tim của sư tôn, con ngươi hắn hơi dao động cúi đầu nói: "Sư bá quá khen."Thẩm Cố Dung đã phủ thêm một lớp áo ngoài chật vật đứng từ trên giường dậy, mới nãy Kính Chu Trần đã dẫn không ít thuốc ra ngoài nên ít nhất sẽ không khó chịu tới mức chịu không nổi.Y vội ho một tiếng mặt mày xấu hổ: "Sao ngươi lại tìm tới đây được."Mục Trích cung kính nói: "Ta vốn muốn gửi Đệ tử khế cho sư tôn nhưng trong lúc vô tình phát hiện phương hướng của Đệ tử khế hơi khác thường liền dứt khoát đi theo xem thử."Thẩm Cố Dung "A" một tiếng hóa ra mấy tiếng va đập ngoài cửa sổ lúc nãy chính là tiếng động do Đệ... Đạo lữ khế gây ra.Đạo lữ khế...A, nóng.Thẩm Cố Dung lại xấu hổ tới mức mặt nóng bừng lên đầu óc lại giống như nồi nước đang sôi ùng ục thiêu tới đầu óc của y không còn tỉnh táo.Kính Chu Trần thấy y lại bị thuốc tác động thì lại lần nữa ấn Thẩm Cố Dung lung lay sắp ngã xuống giường khoát tay nói với Mục Trích: "Ta phải giúp sư tôn ngươi giải độc ngươi đi ra ngoài chờ đi."Tay cầm kiếm Cửu Tức của Mục Trích siết chặt lại, giọng nói lạnh lùng: "Chuyện như thế không cần phiền tới sư bá đâu, Mục Trích có thể làm thay."Kính Chu Trần nghe xong lời này trên mặt lộ ra một nụ cười cao thâm khó đoán: "Ồ? Ngươi biết giải độc."Mục Trích nói: "Ta từng học quá một ít Thuật Kỳ Hoàng, những loại độc bình thường ta đều có thể giải được.Kính Chu Trần nghe xong vuốt ve đôi môi đỏ tươi, cười như không cười "Ồ?" một tiếng, hắn bắt chéo hai chân tay chống cằm thản nhiên nói: "Vừa nãy Cô Hành tìm ta bảo ta đề phòng ngươi tốt nhất là đừng để cho ngươi và Thập Nhất ở riêng một mình."Đôi mắt Mục Trích trầm xuống.Khóe môi Kính Chu Trần cong lên cười một tiếng, ôn nhu nói: "Nhưng ta từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nghe lời của Cô Hành."Dứt lời cầm chân nến chậm rãi ung dung rời khỏi phòng.Mục Trích: "..."Tứ sư bá của hắn quả thật rất kỳ lạ.Kính Chu Trần vừa rời đi, Mục Trích liền thu hồi Cửu Tức bước nhanh tới bên giường.Thẩm Cố Dung bị thiêu đốt tới mơ màng đôi mắt mông lung nhuốm đầy hơi nước ngơ ngác nhìn Mục Trích vừa mở miệng liền vang lên tiếng thở dốc nức nở khó kìm nén.Mục Trích ngồi ở mép giường giơ tay sờ lên trán của Thẩm Cố Dung nhướng mày nói khẽ: "Sư tôn?"Thẩm Cố Dung nhìn hắn không chớp mắt hồi lâu đột nhiên khiếp sợ trợn to mắt giọng nói mềm mại: "A, Mục Trích."Y vừa hô xong một tiếng lập tức giãy dụa lật người cuộn cả người thành một khối có chút run rẩy rút vào trong chăn.Mục Trích nhíu mày giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Cố Dung định giúp y bắt mạch nhìn xem đến cùng là trúng độc gì.Hắn vừa mới nắm chặt tay Thẩm Cố Dung, Thẩm Cố Dung lại phản ứng rất mạnh chỉ mới hơi đụng vào một chút y liền khống chế không nổi mà nghẹn ngào một tiếng giãy dụa muốn rút tay về.Mục Trích ở bên ngoài bốn năm trải qua vô số chuyện nhưng ở trước mặt sư tôn lo được lo mất như cũ, hắn dùng sức hung hăng nắm chặt lấy tay của Thẩm Cố Dung không cho y trốn thoát.Chẳng qua Mục Trích rất nhanh liền nhớ Thẩm Cố Dung chỉ thích chính mình dùng sức mạnh nhưng lại ôn nhu thì liền lập tức thả lỏng tay ra đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay kia.Nhưng lần này Thẩm Cố Dung lại vùng vẫy mạnh mẽ hơn lúc nãy.Mục Trích sơ sót không túm chặt để cho Thẩm Cố Dung tránh thoát được, cả người liền rút vào góc giường càng co rụt lại.Mục Trích giờ mới đột nhiên phát hiện bộ dáng này của Thẩm Cố Dung có lẽ là triệu chứng trúng độc mà Kính Chu Trần nói, hắn thở dài một hơi chỉ đành phải phóng ra một luồng linh lực ngưng tụ thành một sợi dây hư ảo chậm rãi bò về phía Thẩm Cố Dung.Linh lực của Mục Trích bắt nguồn từ linh lực của Thẩm Cố Dung cho dù là kết giới hay là linh lực hộ thân của Thẩm Cố Dung thì Mục Trích đều có thể dễ dàng đi vào như chốn không người, dễ dàng dùng linh lực xâm nhập vào linh mạch của Thẩm Cố Dung.Cùng lúc đó, đầu óc vẫn luôn ngơ ngác của Thẩm Cố Dung căn bản không thể tỉnh táo nổi, trong não hải vẫn còn lẩm bẩm mấy câu nói lung tung lộn xộn."Hức... còn một nửa chưa giải mà, sư huynh.""Mục Trích, là Mục Trích.""Đạo lữ khế...""Đạo lữ..."Mục Trích: "..."Mục Trích nhíu chặt chân mày, đạo lữ?Chẳng lẽ sư tôn hắn đã có đạo lữ rồi sao?!Không, không thể nào, dựa vào tính cách của Hề Cô Hành thì chắc chắn không thể nào trong vòng bốn năm liền định ra đạo lữ cho sư tôn.Mục Trích vừa lừa người dối mình vừa bày vẻ mặt âm trầm như nước dùng linh lực thăm dò linh mạch của Thẩm Cố Dung.Một khắc sau hắn mặt không cảm xúc thu hồi linh lực.Ồ, Tình độc.Thẩm Cố Dung bị một nửa thuốc độc còn lại kia giày vò tới toàn thân khó chịu, cả người co quắp nằm trong chăn hồi lâu mới phát hiện bên ngoài không còn tiếng động thì lại giống như một con thú nhỏ lén xốc một góc chăn ra ánh mắt chứa đầy hơi nước nhìn Mục Trích một lúc.Mục Trích cùng y đối mặt, Thẩm Cố Dung lập tức như bị dọa sợ lại kéo chăn che lại.Mục Trích hít sâu một hơi, mấy năm nay hắn đã học được cách không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn bày vẻ mặt âm trầm vươn tay về phía Thẩm Cố Dung nói: "Sư tôn, khó chịu không?"Thẩm Cố Dung trốn ở trong chăn một lát mới nhô nửa cái đầu ra nhẹ nhàng gật đầu.Toàn thân khó chịu giống như bị lửa thiêu đốt.Thuốc kia đã được dẫn ra hơn phân nửa rồi nhưng vẫn còn gần một nửa ở trong linh mạch của, vốn chỉ cần ngủ một giấc là có thể hoàn toàn tiêu tán nhưng không biết có phải là do Đạo lữ khế trên người quấy phá hay không mà hiện tại y còn khó chịu hơn lúc nãy gấp trăm lần.Mục Trích nhẹ giọng trấn an y: "Tới, ta giúp người giải độc."Thẩm Cố Dung bị thiêu đến thần trí không tỉnh táo ngơ ngác hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Giải rồi, sẽ không khó chịu nữa hả?"Mục Trích gật đầu giọng nói trầm thấp: "Đúng."Thẩm Cố Dung lại nghiêng đầu do dự hồi lâu tựa như đang phán đoán lời này đến cùng là thật hay giả. Hơi thở quen thuộc trên cơ thể Mục Trích cùng với sự dẫn dắt của Đạo lữ khế mà y theo bản năng sinh ra tín nhiệm và dựa dẫm với người trước mặt.Thẩm Cố Dung chậm rãi đưa tay đặt lên lòng bàn tay của Mục Trích, bị Mục Trích nhẹ nhàng kéo một cái hơi lảo đảo nhào vào trong ngực Mục Trích.Mục Trích giơ tay triệu ra kết giới bao trùm cả căn phòng, cong tay búng một cái làm tắt ngọn nến trên bàn, chỉ còn lại chút ánh sáng tuyết trắng từ bên ngoài chiếu vào phòng.Mục Trích nhẹ nhàng đặt Thẩm Cố Dung lên trên gối mềm, kéo chăn qua một bên rồi rủ mắt cởi bỏ thắt lưng bị thắt lung tung lộn xộn.Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn nhưng bởi vì lúc nãy Kính Chu Trần giúp y dẫn thuốc ra cũng phải cởi vạt áo ra cho nên cũng không hề chống cự cứ thuận theo để cho Mục Trích cởi thắt lưng của y ra.Bộ dáng ngoan ngoãn như để mặc người ta muốn làm gì thì làm của Thẩm Cố Dung làm cho Mục Trích có chút miệng đắng lưỡi khô hắn nắm chặt vạt áo của Thẩm Cố Dung để cưỡng ép chính mình giữ vững tỉnh táo."Sư tôn" Mục Trích phát ra giọng nói khàn khàn "Mục Trích mạo phạm."Đôi mắt Thẩm Cố Dung mông lung căn bản không biết Mục Trích đang có ý đồ gì liền ngoan ngoãn gật đầu mềm giọng nói: "Được."Tư thế cực kỳ dịu ngoan của Thẩm Cố Dung càng làm cho người ta máu huyết sục sôi hơn những cảnh tượng trong giấc mơ Mục Trích đã mơ trong mấy năm nay, Mục Trích chỉ tỉnh táo được chốc lát liền lập tức hoàn toàn mất khống chế.Hắn cúi người, cái bóng của thân hình cao lớn đổ xuống hoàn toàn bao phủ cơ thể của Thẩm Cố Dung, không hiểu sao làm cho Thẩm Cố Dung có cảm giác bị ép bức.Thẩm Cố Dung không biết tại sao đột nhiên hơi sợ, y lúng ta lúng túng nói: "Hay là... ta không giải độc nữa?"Y vừa nói vừa muốn giơ tay đẩy Mục Trích ra nhưng đôi tay vừa chạm lên liền bị một cánh tay của Mục Trích giữ chặt hai đầu cổ tay, vừa nhẹ nhàng lại không mất đi sự cường thế chậm rãi kéo tay y lên đỉnh đầu ấn lên trên cái gối mềm mại.Tư thế bị người khác áp chế như thế này làm con ngươi Thẩm Cố Dung đột nhiên trợn to lên vừa muốn giãy dụa liền cảm giác được một cánh tay khác của Mục Trích đã nhẹ nhàng xốc vạt áo y lên, lòng bàn tay ấm nóng chậm rãi xẹt qua eo của y từng chút từng chút một thăm dò vào bên trong vạt áo.Chớp mắt tiếp Thẩm Cố Dung ngừng thở con ngươi mở to, chân không bị khống chế đạp lung tung hai cái, miệng phát ra tiếng nghẹn ngào như nức nở."Không, không muốn..."Mục Trích nhẹ nhàng tiến lên trước nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của y nhỏ giọng mê hoặc nói: "Sư tôn, ngài không thích sao?"Tay của Thẩm Cố Dung bị trói lại, chân tốn công vô ích đạp hai cái chỉ có thể hơi lắc đầu mưu toan hất tung những khoái cảm tê dại như dòi trong xương kia, bởi vì y giãy dụa mà dải lụa mỏng trên đôi mắt bị lỏng ra rủ xuống lộ ra đôi mắt màu xám tan rã thất thần của Thẩm Cố Dung."Không thích..."Y lẩm bẩm nói.Nhưng trong lòng y tựa như có chút khác biệt, Mục Trích nghe thấy y nghẹn ngào nói xong câu "Không thích" liền nghe được trong lòng sư tôn như đang thuận theo bản năng nói một câu."Phải mạnh thêm chút nữa, hức."Mục Trích: "..."Chính Thẩm Cố Dung cũng không phát giác vẻ mời chào còn tỏ ra cự tuyệt trong lòng mình, đôi mắt bị phủ một tầng hơi nước mỏng, mơ màng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Mục Trích đuôi mắt xuất hiện một vệt ửng hồng, hơi chớp mắt hai hàng nước mắt thuận theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống."Mục Trích, đại nghịch bất đạo..." Không biết có phải là Thẩm Cố Dung bị kích thích quá mức hay không mà trong lúc thần trí tỉnh táo được chốc lát y liền nghẹn ngào mắng "Ngươi... sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!" Biểu cảm trên mặt Mục Trích không hề dao động nhìn thấy Thẩm Cố Dung vẫn luôn cắn môi, trên hai phiến môi kia đã xuất hiện mấy dấu răng đỏ tươi nhìn qua cực kỳ đáng thương, con ngươi của hắn trong chớp mắt tan rã thành màu đỏ thẫm mất khống chế cúi thấp người hôn lên đôi môi mỏng chồng chất vết thương kia, cạy mở kẽ răng y không cho y cắn bị thương chính mình.Thẩm Cố Dung: "Ưm..."Mục Trích đại nghịch bất đạo dùng một biện pháp khác giúp sư tôn giải độc, giày vò suốt cho tới lúc trời tảng sáng Thẩm Cố Dung mới đỏ bừng mặt chìm vào giấc ngủ sâu.Mục Trích mặt không cảm xúc rửa tay thay bộ đồ khác đi tìm Kính Chu Trần.Kính Chu Trần cùng với người ta lăn lộn kịch liệt suốt cả đêm lúc này vẫn đang còn mây mưa nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hắn cũng không hề cố ý thở nhẹ lại mà chào hỏi như thường."Mục Trích? Ngươi xong rồi?"Cho dù có nghe được những lời nói thô tục và những lời nói trên giường của Kính Chu Trần và người khác thì Mục Trích vẫn bày vẻ mặt không cảm xúc, y thản nhiên nói: "Lần này đi Bí cảnh Cô Hồng, ta sẽ đi chung với sư tôn."Kính Chu Trần cười một tiếng nói: "Ngươi muốn dẫn đệ ấy đi.""Đúng."Kính Chu Trần cũng không thèm để ý, không khách khí chút nào mà bán sư đệ, nói: "Được thôi."Mục Trích cũng không nói nhảm mà cung kính thi lễ rồi quay người rời đi.Hắn quay về phòng, Thẩm Cố Dung đang làm ổ trong chăn ngủ say, vành mắt đỏ bừng lên do khóc quá lâu, Mục Trích giơ tay vuốt ve đuôi mắt y rồi mới ôm cả y và chăn vào ngực thả người nhảy từ trên linh thuyền xuống dưới.Linh khí của linh thuyền đối với y mà nói căn bản không đáng nhắc tới.Sau khi rời khỏi linh thuyền Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung tới nhà Giới Tử trên con phố giới tử.Nhà giới tử kia vừa bước vào liền thấy xung quanh bày trí không khác gì Phiếm Giáng Cư.Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung tới giường bên trong phòng nhẹ nhàng buông xuống Thẩm Cố Dung nhíu chặt mày rì rầm một tiếng không biết nói gì.Mục Trích dựa sát lại nghe ngóng phát hiện sư tôn y đang mắng người."Khốn nạn, nhất định phải giết chết ngươi..."Mục Trích: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com