TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan


Chương 77: Đến rất đúng lúc, Mục Trích chịu chết đi.

Lâm Thúc Hòa phun ba lít máu.

Mục Trích vui như mở cờ trong bụng.

Đao của Mộc Tê lại theo sát phía sau, mặt mũi Thẩm Cố Dung tràn đầy xấu hổ nghe thấy âm thanh lưỡi đao phá gió tới, đuôi mắt hơi nhướng lên vô ý thức ấn lên ngực Mục Trích chống nửa người đứng lên tiện tay vung lên một luồng linh lực khó khăn lắm mới chắn được thanh đao của Mộc Tê.

Mộc Tê vốn không có ý định làm y bị thương thấy tình thế này đôi tay làm bằng gỗ bỗng nhiên lắc mạnh một cái, đao ngay lúc tay buông lỏng liền rơi xuống đất keng một tiếng.

Thẩm Cố Dung chậm rãi thu tay lại vén một góc Mịch Ly lên nghiêng đầu nhìn Mộc Tê cau mày nói: "Tại sao đang yên lành lại động thủ vậy hả?"

Mộc Tê quỳ một gối thấp giọng nói: "Là Mộc Tê mạo phạm Thánh quân."

Nói xong, không đợi Thẩm Cố Dung kịp phản ứng tay trái giơ lên lưu loát cầm đao lên chém tay phải cầm đao xuống.

Gỗ rơi xuống đất phát ra một tiếng vang trầm.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung bị cánh tay hình người kia dọa sợ run rẩy theo bản năng ngã ra sau lại nghe thấy người dưới thân kêu đau một tiếng.

Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn lại đột nhiên trầm mặc.

Lúc này y mới ý thức được chính mình đang tách đôi chân thon dài ngồi trên người Mục Trích, tay trái còn vô ý thức chống lên ngực Mục Trích, lúc nãy ngã một cái vừa vặn ngồi trên eo Mục Trích.

Mục Trích mặt mũi mờ mịt ngơ ngác nhìn y trên mặt toàn là vẻ ngơ ngác vô tội càng làm cho Thẩm Cố Dung giống một tên háo sắc trêu chọc con trai nhà lành.

Thẩm Cố Dung: "..."

Bị hai chuyện này dọa sợ Thẩm Cố Dung đột nhiên từ dưới đất đứng dậy vung tay áo lớn lên, kéo căng gương mặt lạnh lùng không gợn sóng lạnh lùng nói: "Ta, ta mệt rồi."

Dứt lời, hoàn toàn mặc kệ cục diện rối rắm này giống như chạy trốn mà chạy vào trong gian phòng trong thuyền hoa, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Mục Trích: "..."

Mộc Tê nhìn thấy Thẩm Cố Dung không còn ở đây thì mặt không cảm xúc nhặt cánh tay bị chém xuống tùy tiện gắn lại rồi xách đao lên, mắt cũng không chớp mà chém về phía Mục Trích.

Mục Trích: "..."

Con rối gỗ này đến cùng là có bao nhiêu chấp niệm với việc chém hắn vậy hả?!

Mục Trích có chút bực bội khó hiểu mặc dù nói là chỉ có thể ở bên cạnh sư tôn hắn là được nhưng hắn vẫn luôn bởi vì những hành động thân mật khi có khi không của sư tôn hắn mà trái tim nổi sóng muốn kìm nén cũng kìm không được.

"Như thế không tốt." Mục Trích nghĩ thầm.

Hắn nắm chặt kiếm Cửu Tức tiện tay đỡ lấy đao của Mộc Tê lạnh nhạt nói: "Lên trên đỉnh thuyền hoa đánh."

Mộc Tê dừng tay lại nhìn cửa phòng đã đóng chặt lúc này mới gật đầu đi theo Mục Trích lên trên đỉnh thuyền hoa.

Thẩm Cố Dung vừa vào trong phòng tiện tay vung ra một luồng kết giới bao cả phòng lại rồi hét lên một tiếng cả người ngã nhào lên trên giường mềm mại.

"A a a!" Thẩm Cố Dung ôm mặt lăn lộn qua lại trên giường, gương mặt nóng bỏng tới mức gần như bỏng cả tay "Ngươi đỏ mặt gì chứ đỏ mặt gì chứ?!"

"Chuyện này cũng là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, trên đời này chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, nói không chừng còn có chuyện ngoài ý muốn hơn nữa."

"Phải tỉnh táo, phải bình tĩnh, ngươi chính là Thẩm Thánh quân đứng đầu tam giới đó."

Thẩm Cố Dung sau khi lăn mấy vòng phát hiện mặt vẫn rất đỏ chính y cũng không thể khuyên giải chính mình nên đành phải quyết định lấy độc trị độc.

Y ngồi xuống mặt không cảm xúc lấy toàn bộ chuyện làm cho y xấu hổ tới mức muốn chui vào đất chôn lại, kiểm điểm lại một lượt, gương mặt y đỏ như lấy mạng vẫn đang cố chống đỡ nghĩ thầm: "Chỉ ngồi lên eo một chút thôi mà, lại, lại lại không có đụng tới chỗ khác của hắn, chắc hẳn Mục Trích cũng không để ý."

"Huống hồ..."

Gương mặt Thẩm Cố Dung vừa mới bớt đỏ lại đỏ bừng lên y "Huống hồ" cả buổi mới lắp bắp nghĩ thầm: "Huống hồ hôm qua ta cũng đã hôn hắn."

Chiêu này quả thật có thể lấy độc trị độc có tình huống xấu hổ hơn lúc trước Thẩm Cố Dung lập tức cảm thấy vừa nãy mới chỉ ôm một chút quả thật chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Thẩm Cố Dung nhanh chóng bình thường lại nhiệt độ trên mặt biến mất y còn có

"Ưm."

"Mặc dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng môi Mục Trích vẫn rất mềm."

Mục Trích đang ở trên đỉnh thuyền hoa chuyên tâm so chiêu với Mộc Tê đột nhiên giật mình dưới chân trượt một cái, chớp mắt tiếp theo đao của Mộc Tê quét tới, trong chốc lát hắn không kịp chống lại chỉ kịp cầm kiếm Cửu Tức ngăn cản lại.

Lực của Mộc Tê quá lớn lần này trực tiếp quét Mục Trích đang không yên lòng xuống dưới.

Bùm một tiếng rớt xuống sông băng lạnh băng.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung nghe được âm thanh kỳ lạ liền lấy Mịch Ly xuống đẩy cửa bước ra ngoài nhìn thử vừa vặn nhìn thấy Mục Trích ướt như chuột lột đang bò lên đạp lên lan can bằng gỗ bên ngoài.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung: "..."

Ánh mắt của Mục Trích và Thẩm Cố Dung vừa chạm vào nhau liền chật vật nhìn thoáng qua bên cạnh hoàn toàn không dám nhìn thẳng y.

Thẩm Cố Dung cố tỏ vẻ trấn định, khuỷu tay của y chống lên song cửa sổ chống cằm nhìn Mục Trích thản nhiên nói: "Đồ nhi, ngươi đột nhiên nhớ ra tối qua chưa tắm nên hôm nay tắm bù hả?"

Mục Trích: "..."

Mục Trích lại đỏ mặt xấu hổ muốn chết, hắn lau lung tung những vết nước trên mặt, lúng ta lúng túng nói: "Quấy rầy sư tôn rồi, ta... chỉ là đang so chiêu với Mộc Tê mà thôi."

"So chiêu?" Thẩm Cố Dung thấy hứng thú "Cho nên ngươi thua rồi? Bị đánh rớt xuống nước hả?"

Mục Trích: "Không, không phải..."

"Vậy sao ngươi lại rớt xuống nước hả?"

Mục Trích có khổ mà không thể nói chỉ có thể sờ mũi nhận thua: "Đúng, là ta tài nghệ không bằng người."

Mộc Tê đứng trên đỉnh thuyền hoa từ trên cao nhìn hắn, có lẽ là kiêng kỵ Thẩm Cố Dung ở bên cạnh mà không có đuổi tới chém hắn.

Thẩm Cố Dung hiếm khi thấy được bộ dáng chịu thua người ngoài như thế này của Mục Trích, cười cười nói: "Xem ra Hề Cô Hành dạy cũng không tốt lắm chờ tới lúc về tới Ly Nhân Phong ta dạy ngươi luyện kiếm."

Ánh mắt Mục Trích sáng lên cố tỏ vẻ trấn định thận trọng gật đầu: "Được, vậy làm phiền sư tôn rồi."

Thẩm Cố Dung nói: "Ta là sư tôn của ngươi, theo lý phải dạy ngươi những thứ này."

Mục Trích đã dung hợp ký ức bên trong nguyên đan, Thẩm Phụng Tuyết ở trong Mai Cốt Trủng dạy hắn luyện kiếm suốt mười năm cũng hoàn toàn dung hợp mà thông thuộc, thật ra căn bản không cần phải học nữa nhưng Mục Trích chính là nhịn không được đồng ý.

Hắn vừa phỉ nhổ chính mình được một tấc lại muốn tiến một thước vừa nói: "Đa tạ sư tôn."

Thẩm Cố Dung: "Vậy các ngươi còn so chiêu tiếp nữa không?"

Mục Trích có lòng hiếu thắng rất mạnh bị một con rối gỗ đánh rớt xuống nước quả thật chính là sỉ nhục đời này của hắn, con ngươi hắn co rụt lại nói: "Ừm, đúng."

Nhất định phải đánh con rối này thành tên tàn phế.

Con rối gỗ do Lâm Thúc Hòa tạo ra bởi vì có quỷ khí tăng thêm từ trên người hắn, vậy mà tu vi cũng không thua kém gì Mục Trích còn ẩn ẩn có linh lực sắp đạt tới hóa thần cảnh áp chế nguyên anh.

Thẩm Cố Dung đánh giá tu vi của Mộc Tê một lúc gật đầu: "Ừm, được, hắn trái lại có thể luyện kiếm với ngươi."

Y nói với Mộc Tê: "Mộc Tê, đừng mạnh tay quá."

Mộc Tê nói: "Vâng."

Lông mày Mục Trích nhíu chặt lại nói: "Sư tôn, nếu như hắn không sử dụng linh lực vậy thì ta khác gì đang so chiêu với một đứa trẻ?"

Thẩm Cố Dung vui vẻ nghĩ thầm dã tâm của tên nhóc này cũng không nhỏ.

Y biết Mục Trích cũng không phải là người nói phét, có thể nói ra câu nói này thì chắc chắn sẽ không dễ dàng chết trong tay Mộc Tê,lúc này mới rút câu nói kia về.

"Mộc Tê, cố gắng luận bàn với hắn."

"Mộc Mộc ngoan cứ hung hăng đánh hắn tranh thủ đánh cho hắn khóc."

Mục Trích: "..."

Khóe môi Mục Trích co rút đang muốn dùng linh lực làm khô nước trên người liền nghe thấy Thẩm Cố Dung nghiêng đầu hướng về phía hắn nói: "Quần áo của ngươi ướt rồi, tới đổi một bộ lại đánh tiếp."

Mục Trích: "..."

Mục Trích suýt chút trượt chân ngã xuống nước lần nữa.

Bình thường tu sĩ chỉ cần dùng linh lực liền có thể làm cho chính mình trong mấy năm không dính một hạt bụi, cho dù có bị dính phải chất bẩn thì chỉ cần một Thanh Tẩy Chú liền có thể sạch sẽ như mới nhưng Thẩm Cố Dung lại không giống người thường.

Y được nuông chiều từ bé cho dù có tu vi đứng đầu thì mỗi ngày cũng phải thay y phục không giống nhau, tay áo dính chút nước cũng phải thay một bộ mới hoàn toàn căn bản sẽ không dùng linh lực làm khô.

Thẩm Cố Dung cho rằng mình như thế thì người khác cũng giống như y chịu không nổi thế, cực kỳ tự nhiên để Mục Trích tới thay quần áo.

Mục Trích mờ mịt từ nhảy từ cửa sổ đi vào.

Trên giường một mảnh hỗn độn nhìn như bị ai đó lăn qua lăn lại vậy, Thẩm Cố Dung ho một tiếng lặng lẽ một luồng linh lực những nếp uốn chói mắt kia trong chớp mắt khôi phục như ban đầu.

Y cho là Mục Trích không nhìn thấy trên thực tế Mục Trích đã sớm thu hết thảy vào mắt.

Mục Trích lặng lẽ thu tầm mắt lại giả bộ cúi đầu ở trong nhẫn chứa đồ tìm quần áo.

Thẩm Cố Dung thấy Mục Trích không phát hiện liền thở phào một hơi, y ghé lên song cửa sổ nhìn về phía mây bay liên miên bên ngoài.

Y nhìn một lúc trong lúc vô ý quay đầu liền nhìn thấy Mục Trích còn đang bê quần áo nhìn y muốn nói lại thôi.

Thẩm Cố Dung kỳ quái hỏi: "Tại sao lại không thay? Coi chừng cảm lạnh."

Mục Trích: "..."

Người tu đạo sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh sư tôn hắn đến cùng là người tu đạo hay là người phàm?

Mục Trích khô khan nói nói: "Thay ở đây hả?"

Thẩm Cố Dung: "Nếu không thì sao? Lên trên đỉnh thuyền hoa thay cho người ta nhìn thấy hết hả?"

Mục Trích: "..."

Mặt Mục Trích liền bỏ bừng lên.

Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong mới ý thức được câu nói này có chút ý lưu manh, y mất tự nhiên sờ mũi nghiêng đầu đi buồn bực nói: "Ngươi cứ thay đi, đều là nam nhân ta cũng không nhìn ngươi."

Mục Trích: "..."

Mục Trích hết cách đành phải đỏ mặt cởi quần áo ra nhanh chóng thay quần áo khác.

Thẩm Cố Dung nằm bò trên cửa sổ nhìn một lúc mới phát hiện Mộc Tê đã đứng ở lan can bằng gỗ ở mép thuyền hoa, rõ ràng chỉ là một thanh gỗ hẹp dài mà nó lại có thể đứng rất vững trong tay còn cầm một thanh đao vô cùng sắc bén, tà áo tung bay giống như một tiên nhân dị thế cô độc hờ hững nhìn chằm dòng nước tới xuất thần.

Thẩm Cố Dung nói chuyện với nó: "Mộc Tê, trên người ngươi đã có quỷ khí của sư huynh vậy thì có thể truyền lời tới bên kia không?"

Mộc Tê ngẩng đầu nhìn y, cúi đầu nói: "Có thể."

Đôi mắt Thẩm Cố Dung sáng bừng lên nghĩ thầm như thế cũng tiện quá đi.

"Ngươi nói với Lục sư huynh, ta đã ngồi lên linh thuyền, sáng sớm ngày mai liền có thể đến Thành Phù Hiến để hắn khỏi cần lo lắng nữa."

Mộc Tê nhắm mắt có gì nói đấy.

Rất nhanh Mộc Tê mở mắt nhẹ nhàng mở miệng từ trong đó lại phát ra giọng nói không kiên nhẫn của Lâm Thúc Hòa.

"Biết rồi." Lâm Thúc Hòa "Sau khi quay về liền bảo tên nhóc ranh kia cẩn thận chút, ta đã nói với Chưởng giáo sư huynh về lòng lang dạ thú của hắn rồi, nếu đệ không trục xuất hắn khỏi sư môn sư huynh chắc chắn sẽ một kiếm chém chết hắn."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, ta nhớ là khoảng thời gian trước huynh cũng không có chán ghét Mục Trích như thế mà."

Chẳng lẽ bởi vì chuyện ngoài ý muốn kia?

Thẩm Cố Dung không rõ lắm.

Lâm Thúc Hòa hừ lạnh một tiếng: "Dù sao thì đệ cũng bảo hắn chờ chết đi."

Nói không nói nhảm với Thẩm Cố Dung nữa liền trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi cũng không để ý lắm.

Y nói mấy câu với Mộc Tê sau lưng liền truyền tới giọng nói của Mục Trích: "Sư tôn, ta xong rồi."

Lúc này Thẩm Cố Dung mới xoay đầu lại nói nói: "Ừm."

Mục Trích nắm chặt Kiếm Cửu Tức cúi đầu thi lễ, mang tai đỏ bừng đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa tới đỉnh thuyền hoa Mộc Tê liền chém một đao tới nếu đổi thành người khác thì chắc chắn đã bị chém thành hai khúc rồi.

Mục Trích không chút hoang mang, vẻ mặt âm trầm như nước xách kiếm xông tới.

Lần này vừa đánh là đánh suốt cả con đường.

Chờ tới lúc về tới Ly Nhân Phong đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.

Hề Cô Hành ở chỗ Bia Linh Giới chờ y, cảm nhận được hơi thở quen thuộc cách đó không xa hắn liền nhướng mày một tay đặt lên trên Đoản Cảnh Kiếm bên hông.

Đến đúng lúc lắm.

Mục Trích chịu chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com