TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan


Chương 68: Vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào hang hổ.

Nhớ lại việc Tang La Phu muốn rút xương của chính mình với "Thủ đoạn" mà Lâm Thúc Hòa nói, Thẩm Cố Dung hỏi Tuyết Mãn Trang: "Ngươi làm sao có thể nhìn ra toàn thân nàng xương cốt lung tung lộn xộn?"

"Mấy năm nay ta đã ngắm rất nhiều mỹ nhân sớm đã nhìn rõ tướng xương cốt của mỹ nhân như lòng bàn tay rồi." Tuyết Mãn Trang biến thành người vỗ ngực một cái kiêu ngạo nói: "Mỹ nhân đẹp từ xương chứ không phải là từ da, bộ dạng xấu xí kia của nàng ta nhìn một cái là nhìn ra!"

Thẩm Cố Dung liếc mắt nhìn hắn.

Tuyết Mãn Trang nói xong cũng nghi ngờ nghiêng đầu: "Hửm? Ta từ lúc nào mà nhìn qua rất nhiều mỹ nhân?"

Xem ra là ký ức lúc trước đang quấy phá.

Thẩm Cố Dung tiếp tục tựa lên ghế dựa mềm nhìn màn mưa rơi trước mái hiên.

Tuyết Mãn Trang tự mình nói sai nên ngồi xổm bên cạnh ghế dựa của Thẩm Cố Dung ngửa đầu tội nghiệp nhìn y: "Thánh quân, có cần ta đi ngăn cản bọn họ không?"

Thẩm Cố Dung nói: "Mặc kệ bọn họ đi."

Tuyết Mãn Trang chỉ đành nói được, rồi tiếp tục ngồi xổm bên cạnh nhìn y chằm chằm tới mất hồn.

Không bao lâu sau cho dù có tự luyến như Thẩm Cố Dung cũng bị ánh mắt nóng bỏng của Tuyết Mãn Trang làm cho mặt mo đỏ bừng, y trừng Tuyết Mãn Trang một cái nói: "Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ngươi không có chuyện cần làm của mình hả?"

Tuyết Mãn Trang lắc đầu: "Ta bây giờ quan trọng nhất là ở cùng ngươi."

Thẩm Cố Dung cổ quái nhìn hắn y chưa từng bị người khác trực tiếp nói ra những lời tâm tình như thế qua, trong chốc lát cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Thanh Ngọc còn đang đánh nhau với Tang La Phu mà Thẩm Cố Dung hạ quyết tâm không bước ra khỏi vòng nên dứt khoát tìm trò vui chơi.

Y nói với Tuyết Mãn Trang: "Ngươi nói thêm mấy câu nữa đi."

Tuyết Mãn Trang mờ mịt nói: "Nói gì cơ?"

Thẩm Cố Dung: "Lời tâm tình."

Tuyết Mãn Trang luôn có gì nói đấy trước khi mất trí nhớ gặp Thẩm Phụng Tuyết căn bản không hiểu cái gì gọi là sách lược theo đuổi mà trực tiếp hùng hổ nói muốn lấy Thẩm Phụng Tuyết làm lô đỉnh làm gì biết mấy lời tâm tình trêu chọc lòng người cơ chứ.

Nhưng hắn thấy Thẩm Cố Dung thật sự muốn nghe nên chỉ đành phải xấu hổ nói: "Mỹ nhân ngươi thật xinh đẹp, ta muốn song tu với ngươi."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung một cước đá hắn bay ra khỏi kết giới.

Tuyết Mãn Trang cũng không hề tức giận mà vẫy hết nước trên người rồi lại vui vẻ chạy về hắn hỏi: "Đây chính là lời tâm tình của ta nha."

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung âm trầm như đầm nước tĩnh lặng, cuối cùng nhận định câu nói "Ở cùng ngươi" là câu nói bình thường của Tuyết Mãn Trang, quả nhiên không thể ôm hy vọng gì đối với một con chim đỏ nhỏ suốt ngày chỉ nghĩ tới song tu.

Thẩm Cố Dung đứng dậy đi vào hậu viện của y quán, Tuyết Mãn Trang bay nhảy đi theo phía sau nước trên vạt áo tạt hết lên người Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi chớ đi theo ta."

Tuyết Mãn Trang nói: "Không được, ta muốn bảo vệ ngươi."

"Bảo vệ ta?" Thẩm Cố Dung nghi ngờ nhìn hắn "Lấy cái gì bảo vệ ta? Tu vi vừa mới lên trúc kỳ của ngươi?"

Tuyết Mãn Trang hiếm khi nghiêm túc: "Ta nguyện vì ngươi trả giá bằng cả tính mạng."

Để người khác cam tâm tình nguyện vì chính mình "Trả giá bằng cả tính mạng" mấy chữ này quá nặng Thẩm Cố Dung không thích, y lắc đầu mặc kệ Tuyết Mãn Trang vì sắc đẹp mà ngay mạng chim của mình cũng không cần nữa mà lần theo ký ức đi về phòng.

Sau khi quay về y mới ý thức được đây là phòng của Mục Trích.

Nhớ lại mấy loại thuốc không chút dấu vết kia của Lâm Thúc Hòa, Thẩm Cố Dung lập tức từ bỏ ý định quay về phòng mình, không xem mình như người ngoài mà ngồi trên ghế dựa mềm.

Con rối kia cũng đi theo tới tận tụy giúp y dâng trà.

Thẩm Cố Dung như có điều suy nghĩ mà vuốt ve con rối gỗ trong lòng bàn tay khóe mắt liếc thấy trên giường bên cạnh trong đầu không khống chế được lại nhớ về cảnh tượng tối qua y ôm Mục Trích làm nũng.

Thẩm Cố Dung đỏ bừng cả mặt nhỏ giọng mắng: "Hắn vẫn còn là con nít, ngươi nhõng nhẽo với hắn làm gì hả?"

Con rối gỗ còn tưởng y đang nói chuyện với chính mình mà cúi người nói: "Thánh quân nói gì?"

Thẩm Cố Dung vội ho khan một tiếng cố tỏ ra lạnh nhạt đoan trang: "Không có gì, mặc kệ ta đi."

Con rối chỉ đành tiếp tục đứng bên cạnh y.

Thẩm Cố Dung tự mắng mình một trận rồi trong lúc vô ý nhìn thoáng thấy trong một góc của gối mềm trên giường giống như đang che giấu thứ gì đó, y lười nhúc nhích mà sai con rối gỗ lấy tới cho y.

Con rối nghe lời mà tiến lên tìm kiếm một lúc rồi tìm ra một cái bình lưu ly cầm tới.

Thẩm Cố Dung nhìn tới nhìn lui một lúc cái này chắc là cái bình lưu ly ngày hôm qua Mục Trích nhét vào trong ngực cấn tới y, hình như Mục Trích nói đây là linh dược?

Chẳng qua linh dược thường hiếm có nên bình thường luôn phải đặt trong nhẫn chứa đồ cất giữ, tại sao cái bình này lại bị Mục Trích nhét ở trong ngực?

Lòng hiếu kỳ của Thẩm Cố Dung không biết đã hại y bao nhiêu lần, y nhìn chằm chằm linh lực đang xoay chuyển trong bình lưu ly tò mò hỏi con rối: "Trong này chứa cái gì?"

Con rối nói: "Không biết."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn xem thầm nghĩ nếu là của Mục Trích vậy thì tốt nhất đừng nên đụng chạm lung tung.

Không biết có phải là ánh mắt của y đặt trên bình lưu ly quá mức chăm chú hay không mà con rối gỗ cho rằng y muốn biết trong này là cái gì liền chủ động giúp Thánh Quân tìm cách giải quyết.

Con rối nói: "Ta giúp ngài lấy ra."

Thẩm Cố Dung giật mình vội nói: "Không..."

Y còn chưa nói xong bàn tay gỗ của con rối liền gọn gàng lưu loát bóp một cái bình lưu ly lập tức nát tan.

Thẩm Cố Dung: "..."

Luồng linh lực kia sau khi từ trong bình lưu ly ra ngoài liền lập tức biến mất trong hư không cũng không biết đi đâu rồi.

Thẩm Cố Dung vội vàng nhìn trái nhìn phải tìm cả buổi cũng không thấy "Linh dược" ở đâu chỉ đành phải trừng con rối một cái.

Con rối không rõ lắm: "Ngài đang tìm gì?"

Thẩm Cố Dung nói: "Tìm linh dược, ngươi có thấy nó đi đâu rồi không?"

Con rối xoay đầu ngón tay lật tới lật lui tìm kiếm bên trong mảnh vụn lưu ly cũng không phát hiện tung tích của "Linh dược" nên khẽ lắc đầu.

Thẩm Cố Dung vuốt vuốt ấn đường cảm thấy hơi đau đầu.

"Tới lúc Mục Trích quay về phải giải thích thế nào đây? Cũng không thể nói là sư tôn tham ăn nên ăn mất linh dược của ngươi rồi?"

Y đang đau đầu suy nghĩ thì con rối an tĩnh đứng trước mặt đột nhiên khó khăn giơ tay lên hình như trên vạt áo hơi phát ra ánh sáng gì đó.

"Thánh quân." Giọng con rối bình thản cực kỳ nhưng cứ có cảm giác kỳ quái "Có người, đang ở bên ngoài y quán, mưu đồ, làm loạn."

Thẩm Cố Dung từ bên cửa sổ nhìn lướt ra ngoài cũng không để ý lắm: "Lâm Thúc Hòa không phải đã nói là nếu như không được hắn cho phép thì người bên ngoài không thể bước vào trong y quán sao?"

Tiếng ken két phát ra từ các khớp xương của con rối giống như muốn làm nát luôn các khớp nối, âm thanh cực lớn nó mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Cố Dung cánh tay lắc lư kịch liệt giống như đang khắc chế cái gì đó.

"Thánh quân, mau trốn."

Thẩm Cố Dung không rõ lắm: "Trốn? Trốn cái gì?"

Con rối gỗ giống như bị biến thành một con rối dây cánh tay vẫn luôn bị nó áp chế đột nhiên nhanh chóng đánh úp về phía cổ của Thẩm Cố Dung không chút nể tình.

Con ngươi Thẩm Cố Dung co rụt lại thân thể giống như bị cái gì cái gì điều khiển mà khẽ nhúc nhích chờ tới lúc y phản ứng lại mình đã đứng lên lùi về sau mấy bước trong tay đang cầm thanh đao gài ở sau lưng con rối gỗ.

Con rối gỗ vẫn giữ nguyên tư thế hướng về phía y chỉ là trong chớp mắt tiếp theo cánh tay kia trực tiếp bị chặt tận gốc phịch một tiếng đập xuống dưới.

Thẩm Cố Dung tuy linh lực mất hết nhưng bản năng giao đấu trong mấy năm nay của Thẩm Phụng Tuyết vẫn còn đó, y gọn gàng lưu loát chặt đứt cánh tay mà con rối đánh về phía y, hậu tri hậu giác phản ứng lại cau mày nói: "Ngươi bị khống chế rồi?"

Con rối nói: "Thánh quân, kết giới y quán đã rút, nhanh trốn."

Nó vừa nói vừa không chịu khống chế mà đánh về phía Thẩm Cố Dung nhưng mà động tác vụng về căn bản không cách nào bắt lấy Thẩm Cố Dung ngược lại bị mấy đao của Thẩm Cố Dung chặt đứt hai cánh tay.

Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng thấy không đúng, kế giới trong y quán Lâm Thúc Hòa có lẽ Tố Tẩy Nghiên giúp hắn bố trí người bình thường gần như không thể nào phá mở tại sao lại bị một con giao nhân tùy tiện...

Chờ đã?

Thẩm Cố Dung lóe lên linh quang vừa nãy con rối hình như đã nói là "Kết giới đã rút"?

Lâm Thúc Hòa phá bỏ kết giới?!

Lúc y đang suy nghĩ lung tung, một ánh sáng vẫn luôn chớp lóe trên ống tay áo con rối gỗ giống như động tĩnh của trận pháp gì đó đang thi triển.

Tiếp đó một ánh sáng lóe lên bao phủ một cái rồi đột nhiên biến mất.

Lúc con rối phản ứng lại thì Thẩm Cố Dung đã biến mất ngay trước mắt.

Con rối: "..."

Con rối gần như là vừa lăn vừa bò phóng về phía gian phòng của chủ nhân, hai cánh tay đã không còn nhưng vẫn đang dùng bả vai đẩy cửa.

"Chủ nhân."

Lâm Thúc Hòa ngủ rất say căn bản chẳng nghe thấy gì cả.

Một con rối khác mặt không cảm xúc đứng trước cửa, mỗi khi hắn muốn xông vào quấy rầy Lâm Thúc Hòa liền mặc kệ tất cả trực tiếp rút đao đuổi nó đi.

Con rối ngắc ngứ nói: "Thánh quân, bị người ta, bắt mất rồi."

Mưa nhỏ tí ta tí tách biến thành mưa to rơi lộp bộp đập lên trên mái hiên phảng phất như những hạt châu bị đứt dây rơi xuống tụ hội ở những rãnh nước nhỏ bé trong Nhàn Vân Thành cuối cùng chảy vào trong con sông bảo hộ thành.

Lúc Thẩm Cố Dung có lại ý thức có một luồng khí ẩm ướt khó ngửi phả vào mặt làm cho y suýt chút nôn ra.

Từ từ mở mắt trong tầm nhìn chính là một bức tượng phật cũ nát đổ mất một nửa mà y lại đang bị Khốn Tiên Tác trói chặt hai cổ tay vạt áo rủ xuống rơi vào trong một hố nước mấp mô ở dưới chân bẩn hết một mảng.

Thẩm Cố Dung hoàn toàn mặc kệ tình cảnh của mình lúc này mà trực tiếp "A" lên một tiếng nhấc chân nhẹ nhàng đá vạt áo ra khỏi vũng nước chỉ là không ngờ y vừa nhúc nhích trái lại làm cho nửa người mình ngã vào một hố nước to hơn bên cạnh.

Càng bẩn hơn.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung suýt chút sụp đổ phản ứng đầu tiên trong lòng chính là: "Đồ nhi, sư tôn bẩn rồi! Cứu mạng!"

Phản ứng này vừa xuất hiện bản thân Thẩm Cố Dung cũng giật mình.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói.

"Ngươi xác định là hắn?"

"Xác định, bên trong Lâm Quan y quán chỉ có một mình hắn, Lâm Thúc Hòa ta lại nhận ra nên căn bản không có khả năng nhận lầm."

Nhưng mà... Hắn căn bản không giống với Thẩm Phụng Tuyết á, nếu như bắt nhầm thì chắc chắn Tang La Phu sẽ không trả tiền cho chúng ta."

Trong đầu Thẩm Cố Dung đầy nghi ngờ.

Chỗ y ở bây giờ hình như là một miếu hoang ở nơi hẻo lánh nào đó tượng phật đổ nát nóc nhà lộ hơn phân nửa nước mưa trực tiếp tràn vào bên trong cũng may mấy tên bắt y còn có chút lương tâm không đặt y ở nơi mưa dột.

Thẩm Cố Dung lặng lẽ nhướng mày, Tang La Phu... quả thật là nàng.

Nàng vậy mà có thể phá được kết giới của y quán bắt y đi, hoặc là Lâm Thúc Hòa vốn cố ý muốn bị Tang La Phu bắt đi?

Y đang ngẫm nghĩ hai người đang nói chuyện ngoài đạp lên mấy hố nước bước vào, Thẩm Cố Dung lập tức nhắm mắt lại giả chết.

Hai người kia đi tới trước mặt y ngồi xổm nhìn y.

Một nam nhân có giọng nói ồm ồm nói: "Nhìn đi, hắn căn bản không thể là Thẩm Phụng Tuyết nếu hắn là Thẩm Phụng Tuyết lão tử chính là Yêu chủ!"

Một giọng nói lạnh lẽo kỳ quái nói: "Truyền tống trận của ta tuyệt đối không sai sót, Tang La Phu nói là nam nhân ngoài Lâm Thúc Hòa ra kia chính là hắn không sai."

"Nhưng mà, nhưng mà." Người kia nói "Theo ta được biết Thẩm Phụng Tuyết hẳn là dùng cơ thể phàm nhân nhập đạo đi, nhưng người này nhìn thế nào..."

Tim Thẩm Cố Dung rơi lộp bộp liền nghe thấy nam nhân kia chậm rãi nói xong.

"...Thấy thế nào thế nào thì cũng là yêu tu á." Nam nhân nói "Ngươi nhìn đi, hắn còn có tai hồ ly kìa."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung: "!!!"

Thẩm Cố Dung: "A a a !!!"

Thẩm Cố Dung suýt chút không khống chế được mà nhảy dựng lên.

Tai hồ ly?

Tai hồ ly gì?

Gì mà tai hồ ly?

Tại sao y lại có ta hồ ly chứ?!

Thẩm Cố Dung suýt chút sụp đổ.

"A" Người kia nói "Tai hắn còn nhúc nhích nữa kìa, có phải là sắp tỉnh rồi không? Hắn tỉnh dậy thì chúng ta hỏi thử xem sao."

"Dù sao thì truyền tống trận của ta sẽ không sai hắn chắc chắn là Thẩm Phụng Tuyết."

"Vậy chúng ta chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi thử xem?"

"Chờ gì mà chờ? Trực tiếp lấy nước tạt tỉnh dù sao thì bây giờ hắn chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi."

"A? Nhưng mà ở đây không có nước á."

"Không phải trên mặt đất khắp nơi đều là nước đó sao?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Nước đó dính lên vạt áo của Thẩm Cố Dung thôi mà cũng làm cho y hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được huống chi là lấy nước đó tạt thẳng lên mặt y!

Thẩm Cố Dung lập tức không giả chết nữa mà bày dáng vẻ như vừa mới mơ màng tỉnh dậy mà chậm rãi mở mắt ra.

Nam nhân đã chụm tay lại chuẩn bị múc nước lên tạt: "A, tỉnh rồi."

Hắn tiện tay tạt nước trong tay qua một bên trên gương mặt chất phác lộ ra ý cười nói với nam nhân xấu xí bên cạnh: "Đại ca, hắn tỉnh rồi."

Nam nhân được gọi là đại ca mà tùy ý khẽ gật đầu đôi mắt hẹp dài giống như có độc từ trên cao nhìn xuống Thẩm Cố Dung tùy ý nói: "Ngươi là Thẩm Phụng Tuyết?"

Thẩm Phụng Tuyết mờ mịt nhìn hắn: "Ai?"

Đại ca nhướng mày nói: "Đừng có giả ngu, tóc trắng, dải lụa mỏng, ngươi chính là Thẩm Phụng Tuyết."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn một lọn tóc của chính mình rủ xuống vũng nước, vết mực đã từ từ chảy ra lộ ra mái tóc trắng vốn có bên trong.

Thẩm Cố Dung: "..."

À, hiểu.

Nam nhân chất phác bên cạnh nói: "Nhưng mà tai hồ ly của hắn, còn có sợi linh lực yêu tu trong cơ thể hắn nên chắc chắn không phải là Thẩm Phụng Tuyết đâu."

Đại ca cau mày nói: "Tại sao ngươi cứ muốn tranh cãi với ta? Ta nói hắn phải thì chính là hắn!"

Một nam nhân có thân hình như ngọn núi nhỏ cường tráng uất ức nói: "Ta chỉ sợ bắt nhầm thôi, đến lúc đó người vô tội vô duyên vô cớ bị rút xương."

Đại ca cười lạnh một tiếng: "Mấy năm nay nàng rút xương của người vô tội còn ít hả? Bớt giả bộ làm người tốt đi nghĩ kỹ lại chúng ta là người tốt hả?"

Hắn quát mắng "ngọn núi nhỏ" xong lại quay qua Thẩm Cố Dung gương mặt vô tội lạnh lùng nói: "Có người muốn bọn ta bắt ngươi nghiền nát mỗi một đốt xương của ngươi, ngươi còn có gì cần phải nói không?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Đại ca bồi thêm một câu: "Di ngôn."

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi cố bày ra vẻ trấn định thản nhiên nói: "Vậy thì giúp ta chuyển một câu cho Lâm Thúc Hòa là 'Ta có thành quỷ cũng không tha cho hắn'"

Cho dù nghe thấy bị người ta nói phải nghiền nát xương cốt Thẩm Cố Dung vẫn "Trấn định" như cũ, đại ca cảm thấy hứng thú hắn vuốt cằm cười như không cười nói: "Nếu như Lâm Thúc Hòa phát hiện kịp thời có lẽ sẽ đuổi kịp tới cứu ngươi ra ngoài, hơn nữa ngươi còn là huynh đệ đồng môn của Lâm Thúc Hòa, tình cảm sâu đậm, tại sao lại muốn để lại câu này?"

Thẩm Cố Dung lườm hắn một cái nói: "Lời của ta, ngươi sẽ tin?"

Đại ca âm trầm cười một tiếng: "Ngươi nói, ta tự mình phán đoán."

"Được thôi." Đôi môi tái nhợt Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng mấp máy môi rủ mắt nhỏ giọng nói "Tại sao cửu vĩ hồ trên thế gian này lại ít như thế, các người có biết không?"

Núi nhỏ vội nói: "Bởi vì yêu chủ phượng hoàng chiếm giữ đầm lầy Đào Châu đồ sát hơn phân nửa cửu vĩ hồ, mấy chục năm sau vẫn luôn chèn ép cho nên thành niên của cửu vĩ hồ đã ít lại càng ít."

Đại ca lườm cái tên tiểu đệ không đáng tin kiên nhẫn nói: "Nói chuyện chính đi ít nói mấy chuyện có hay không đi."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm gấp gì chứ, ta cũng cần phải có thời gian để soạn kịch bản chứ?

Y cố ra vẻ suy ngẫm sâu xa "Đây cũng chính là một trong số đó, đại đa số người khác không biết nguyên nhân chính là bởi vì cửu vĩ hồ có thể biến hình có thể tùy ý biến thành hình dáng của bất cứ người nào trên thế gian này ngay cả hơi thở linh lực cũng có thể mô phỏng, một số tu sĩ đại còn tùy ý bắt giết lột da chế tạo thành linh khí."

Hai người hơi giật mình liếc mắt nhìn nhau truyền âm giao lưu.

"Cửu vĩ hồ còn có năng lực như thế nữa hả?"

"Hình như... đúng vậy? Dù sao thì bọn chúng mê hoặc người khác như thế."

Đại ca hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn y đã hơi thay đổi: "Cho nên ý của ngươi là mình không phải là Thẩm Phụng Tuyết?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ta tên là Cố Dung bị tên Lâm Thúc Hòa kia cưỡng ép bắt tới bảo ta dùng linh lực biến thành bộ dáng của Thẩm Thánh quân mà sau khi ta bị phế bỏ linh đan liền biến thành người phàm hắn biết Tang La Phu có thù với Thẩm Thánh quân nên chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để tới bắt người nên dứt khoát để ta ra làm kẻ chết thay."

Ngọn núi nhỏ nhìn như có cơ thể hung hãn nhưng lại cực kỳ cảm tính hắn nghe vậy cả kinh nói: "A? Thế mà lại là dạng này?!"

Ngay cả đuôi lông mày nam nhân quái gở âm lãnh kia cũng hơi động.

Thẩm Cố Dung xem xét quả nhiên có hiệu quả nên không ngừng cố gắng nói: "Lâm Thúc Hòa hung ác tàn nhẫn vì sư đệ hắn mà từ thủ đoạn hoàn toàn không quan tâm tới tính mạng của một tiểu yêu tinh nhỏ bé như ta. Các ngươi nói nếu ta thật sự vô tội mà lại bị Tang La Phu rút xương mà chết thì Lâm Thúc Hòa hắn có phải là kẻ cầm đầu hay không? Ta có phải là có hóa thành lệ quỷ cũng phải lấy mạng hắn?"

Ngọn núi nhỏ gật đầu như mổ thóc: "Tất nhiên tất nhiên! Lâm Thúc Hòa cũng quá không phải là thứ tốt lành gì!"

Thẩm Cố Dung gật đầu phụ họa: "Đúng đấy, quá không phải thứ tốt lành gì."

Y nghi ngờ Lâm Thúc Hòa cố ý rút kết giới lại chính vì thế mà y mới bị Tang La Phu bắt đi.

Trở về nhất định phải hỏi rõ ràng vị sư huynh này của y, đến cùng đang tính toán cái gì?

Đại ca nghi ngờ nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu không biết là Thẩm Cố Dung quá biết diễn hay là cơ thể có một số chi tiết quá mức chân thật mà hắn vậy mà đã hơi tin.

Chẳng qua quan trọng nhất vẫn là đôi tai hồ ly kia, thanh lãnh tôn quý như Thẩm Thánh quân kia đương nhiên sẽ không chịu mất mặt đeo một đôi tai hồ ly bị sỉ nhục đi lung tung ngoài đường.

Nghĩ lại vẫn là bắt nhầm rồi.

Một lát sau Thẩm Cố Dung dắt một góc tay áo rộng sạch sẽ nhẹ nhàng lau lau khóe mắt cảm động nói: "Đa tạ hai vị thương tiếc cho sự bi thảm của ta."

Ngọn núi nhỏ cũng rơi lệ nói: "Tang La Phu không phải là người tốt Lâm Thúc Hòa vậy mà cũng khác gì, thiệt thòi ta còn cảm thấy hắn diệu thủ hồi xuân đâu."

Thẩm Cố Dung: "Đúng thế đúng thế."

Đại ca cau mày nói: "Đi nhanh đi."

Thẩm Cố Dung hơi cúi đầu quay người chậm rãi rời đi.

Đợi tới lúc cách miếu hoang xa chút Thẩm Cố Dung ung dung lập tức giống như một con thỏ bị kinh sợ nhấc chân nhanh chân chạy đi.

"Ha, ha, ha, ha!"

"Thẩm Cố Dung! Không hổ là ngươi! Huynh trưởng cứ nói là xem thoại bản nghe kể chuyện không có tác dụng gì, nhìn đi! Lần này đã phát huy được tác dụng rồi đó!"

Quá dễ lừa quá dễ lừa rồi! Ta chính là thích hợp đi hát kịch kể chuyện!"

Chẳng qua là y chạy chưa bao xa thì nụ cười huênh hoang trên mặt lập tức cứng đờ.

Mảnh đất trống cách đó không xa Tang La Phu máu me khắp người xách theo Cốt Kiếm lạnh lùng đi về hướng của y.

Thẩm Cố Dung: "..."

Vừa ra khỏi ổ sói lại rớt vào hang hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com