Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan
Hề Cô Hành là hóa thần cảnh, một thanh Đoản Cảnh Kiếm xuất thần nhập hóa, chỉ trong chớp mắt kiếm ý hiên ngang.Mục Trích chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia hàn quang, một tiếng hét thảm bỗng vang vọng bên tai.Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Cố Dung lại vung thêm một luồng linh lực trực tiếp kéo làn sương đen trộn lẫn chỉ đỏ ra khỏi cơ thể của hắn. Sương đen ở trong không trung vặn vẹo gào thét liều mạng giãy dụa mưu toan trốn thoát lại bị linh lực Thẩm Cố Dung gắt gao bắt chặt.Thẩm Cố Dung nhìn thấy quỷ tu dữ tợn kia thì con ngươi co rút mạnh mẽ hận không thể kéo dải lụa mỏng xuống làm một người mù thật sự.Y không để lại chút dấu vết gì mà run rẩy lẩm bẩm nói: "Sư huynh sư sư sư hít hít sư huynh ..."Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Ngậm miệng!"Hề Cô Hành gọn gàng lưu loát thu trường kiếm về rồi tung ra một cái bình lưu ly óng ánh thu dịch quỷ vào.Mục Trích hoảng hồn vẫn chưa ổn định lại, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn ngồi ở dưới đất mờ mịt nhìn Hề Cô Hành sau cùng dời ánh mắt rơi lên người Thẩm Cố Dung.Sắc mặt Thẩm Cố Dung trắng bệch, mất sức rũ tay xuống, tay áo rộng quét đất thân hình lảo đảo muốn ngã, nhìn bộ dáng như chỉ chớp mắt sau liền muốn ngã xuống —— cũng không biết là bị dọa sợ hay là bị thương. Hề Cô Hành thu dịch quỷ vào trong tay áo, ánh mắt lãnh đạm nhìn Mục Trích một lát. Vết bớt trên ấn đường của Mục Trích đã trở về bộ dáng ban đầu, Hề Cô Hành thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Thẩm Phụng Tuyết tại sao lại đối xử đặc biệt với hắn như vậy.Xem ra người này cũng không tầm thường.Mục Trích toàn thân bủn rủn lảo đảo đứng lên lúng ta lúng túng nói: "Chưởng giáo..."Hề Cô Hành liếc mắt nhìn Mục Trích, nhướng mày nói: "Tới núi Bạch Thương tìm Lâu sư bá của ngươi để hắn xem giúp ngươi, đến cùng ngươi là bị thứ gì bám vào người."Sắc mặt Mục Trích trắng bệch nhìn về phía Thẩm Cố Dung.Hề Cô Hành nhìn Thẩm Cố Dung cũng sắp đứng không vững rồi nên trực tiếp vung tay áo ném Mục Trích ra khỏi Phiếm Giáng Cư. Mục Trích vừa rời đi Thẩm Cố Dung cuối cùng không cần nhịn nữa trực tiếp phun ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo vịn bàn nhỏ bên cạnh ngã lên giường trúc.Tóc trắng từ trai vai rủ xuống rơi lả tả trên giường."Xoảng" một tiếng suýt nữa đụng phải đầu.Hắn gian nan thở hổn hển trong miệng toàn là mùi máu tươi nồng nặc ánh mắt đã hơi tan rã.Gia cảnh của Thẩm Cố Dung rất tốt ngày thường ngay cả một vết trầy cũng chưa từng bị, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ chịu đau đớn như vậy, hắn đau đến mức khóe mắt ngập nước, lông mi cong dài chớp nhẹ suýt nữa thì rơi cả nước mắt. Hề Cô Hành rủ mắt nhìn y rồi giữ chặt tay y truyền một luồng linh lực lạnh buốt vào trong linh mạch của Thẩm Cố Dung.Linh mạch là mệnh môn của tu sĩ người bình thường xưa nay chưa từng cho người ngoài tùy tiện chạm vào, Thẩm Cố Dung bị tóm chặt tay bỗng nhiên cứng đơ, theo bản năng muốn rút về.Hề Cô Hành không kiên nhẫn nói: "Đừng nhúc nhích, muốn chết hả?"Thẩm Cố Dung đành ép mình trầm tĩnh lại để mặc Hề Cô Hành vận chuyển linh lực cho hắn.Thẩm Cố Dung mất hồn nhìn hắn đầu óc có chút mơ hồ bởi vì không còn sức nói chuyện giống như đang mềm mại nhõng nhẽo."Huynh đỡ ta một chút sẽ chết sao?"Hề Cô Hành lãnh khốc vô tình nói: "Ngã chết đáng đời đệ —— bớt nói nhảm ta không phải sư tôn, không dính bộ dáng nhõng nhẽo này của đệ đâu."Thẩm Cố Dung: "..."Cút, con mẹ nó ngươi mới nhõng nhẽo.Thẩm Cố Dung há miệng mắng hắn: "Chưởng..."Hề Cô Hành ngắt lời nói: "Thẩm Thập Nhất, đệ dám gọi ta một tiếng chưởng giáo ta liền thu tay, đệ tự mình chờ đau chết đi."Thẩm Cố Dung lập tức đổi lại: "Sư huynh."Hề Cô Hành: "..."Thứ không có ý chí.Linh lực của Hề Cô Hành giống như cái động không đáy liên tục không ngừng rót vào trong những linh mạch với vết thương chồng chất, từng chút từng chút một chữa trị vết thương bị rách ra lần nữa của y.Không biết qua bao lâu, lâu tới mức Thẩm Cố Dung cảm thấy chính mình đã ngủ được một giấc Hề Cô Hành mới thu tay về.Thẩm Cố Dung đau tới mức vẫn cứ rên hừ hừ, hai mắt đều ngấn nước.Hề Cô Hành nhìn y một cái không kiên nhẫn nói: "Nhắm mắt."Thẩm Cố Dung mờ mịt "Hửm?" một tiếng.Hề Cô Hành: "Chậc."Có lẽ hắn không nhìn nổi bộ dáng già mồm cãi láo lại đáng thương vô cùng này nên dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp cầm cái áo khoác ở bên cạnh ném lên mặt Thẩm Cố Dung.Thẩm Cố Dung: "..."Lúc đầu Thẩm Phụng Tuyết nên đánh chết cái tên Hề Cô Hành trời đánh này.Hề Cô Hành hừ một tiếng: "Vết thương của đệ còn nặng hơn ta tưởng tượng, thuốc của Nhàn Vân Thành không có tác dụng lắm nếu không muốn chết thì hãy lựa thời gian đi tới Nhàn Vân Thành một chuyến."Thẩm Cố Dung đang cố kéo áo khoác trên mặt xuống, tay chân của y đều nhũn ra kéo nửa ngày cũng không thể lấy được áo ra, dứt khoát tiếp tục đắp như thế yếu ớt tùy tiện trả lời một câu."Vết thương do phản phệ của đệ quá mức nghiêm trọng, lúc trước ta đã dặn không được sử dụng linh lực lung tung, đệ ăn luôn lời nói của ta rồi sao?" Hề Cô Hành tiện tay ném một bình linh dược nhỏ lên trên bàn lãnh đạm hỏi hắn: "Tiểu đồ đệ kia của đệ đến cùng là thần thánh phương nào thế, vậy mà lại có thể để đệ cam tâm tình nguyện vì hắn mà mạo hiểm như vậy?"Thẩm Cố Dung nghĩ thầm hắn là nhân vật chính nhỏ, thần được ông trời chọn, là nam nhân tương lai sẽ trở thành chúa cứu thế.Cho dù được Hề Cô Hành truyền linh lực ấm áp vào linh mạch nhưng Thẩm Cố Dung vẫn đau đến mức muốn lăn lộn, y không muốn ở trước mặt Hề Cô Hành mất hết hình tượng nên trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.Hề Cô Hành cảm thấy cơ thể của y tạm thời không có gì đáng ngại cũng không kiên trì chỉ để lại một câu "Ngày mai ta lại tới thăm, xem đệ chết chưa" rồi rời đi.Hề Cô Hành vừa đi thì Thẩm Cố Hành cuộn thân thể mình thành một khối lại bắt đầu nhịn không được mà nhỏ giọng rên hừ hừ, núp ở dưới áo khoác đau tới mức nước mắt lại bắt đầu chảy xuống, muốn dừng cũng dừng không được. Dải lụa mỏng cũng bị nước thấm ướt bị hắn tùy ý rút ra lẫn trong đám quần áo tìm không thấy nữa.Thẩm Cố Dung cũng lười tìm, lục lọi tìm được linh dược Hề Cô Hành để lại cho mình uống một mạch hết nửa bình. Uống thuốc xong những đau đớn kia cũng giảm đi không ít, tiếng rên hừ hừ của Thẩm Cố Dung cũng nhỏ dần, y mờ mịt trừng mắt nghĩ: "Để về nhà mà ta đã phạm phải tội lớn."Cha, nương.Huynh trưởng."Muốn về nhà quá." Thẩm Cố Dung mờ mịt trợn trợn mắt nghĩ, "Chỉ cần có thể về nhà thì cho dù bị tiên sinh phạt chép thêm nhiều sách nữa thì ta cũng nguyện ý."Thẩm Cố Dung đau tới mức thần trí mơ hồ trong lúc hốt hoảng nhớ tới kết cục của Thẩm Phụng Tuyết trong truyện."Thẩm Phụng Tuyết bởi vì quỷ tu đoạt xá Mục Trích mà bị thương nặng, dưỡng mấy năm cũng chưa khỏi hẳn, bị Ngu Tinh Hà cưỡng ép bắt đi ma tộc nhốt hắn ở một gian mật thất ngày đêm trực tiếp rút linh lực từ trong nguyên đan của y.Rút linh lực còn thống khổ hơn lăng trì gấp trăm lần nhưng Thẩm Phụng Tuyết lại không biết lấy nghị lực từ đâu mà ở trong địa ngục thống khổ kia giãy dụa hết mười năm cuối cùng mới bị Ngu Tinh Hà do Mục Trích ép vào đường cùng mà hành hạ tới chết.Cho tới lúc hắn chết Mục Trích cũng chưa từng tới cứu."So với kết cục của Thẩm Phụng Tuyết thì Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm thấy bây giờ chịu chút đau đớn này cũng đáng giá.Chỉ cần Mục Trích không bị đoạt xá tàn sát đồng môn rồi bị nhốt vào Mai Cốt Trủng thì Ngu Tinh Hà cũng sẽ không tự tiện xông vào Mai Cốt Trủng để bị ma tu mê hoặc nhập ma, gián tiếp phòng ngừa kết cục bi thảm sau này Thẩm Cố Dung bị Ngu Tinh Hà hành hạ tới chết.Mà tên ma tu cầm đầu bị giam ở trong Mai Cốt Trủng kia...Thẩm Cố Dung không nhớ rõ Ngu Tinh Hà đến cùng là gặp ma tu kia nhập ma xong mới hướng Mục Trích đòi "Món đồ kia" hay là Ngu Tinh Hà đứa trẻ này từ đầu đã có một trái tim hắc ám. Càng nghĩ càng không có kết quả nên dứt khoát không suy nghĩ về vấn đề này nữa.Thẩm Cố Dung cứ mơ màng nghĩ chờ thương thế tốt hơn một chút nhất định phải để Hề Cô Hành đi giết chết ma tu kia tránh khỏi sau này lại xuất hiện gây đại loạn.Y nghĩ tới nghĩ lui không biết là đau tới choáng hay là buồn ngủ mà rất nhanh đã chìm vào trong bóng tối.Lúc tỉnh lại lần nữa đau đớn trong linh mạch của Thẩm Cố Dung đã tiêu tan hơn phân nửa, y vùng vẫy đứng dậy, lại bắt đầu dùng hai tay tìm kiếm dải lụa mỏng trên giường.Y giống như người mù sờ soạng nửa ngày đột nhiên bên cạnh có người nói: "Khỏe hơn chút nào chưa?"Thẩm Cố Dung ngẩng đầu chỉ thấy một mảnh mênh mông sương trắng.Người kia nhét dải lụa mỏng vào trong tay y, Thẩm Cố Dung hơi ngạc nhiên giơ tay buộc dải lụa mỏng lên mắt lúc này mới nhìn thấy rõ người vừa nói chuyện chính là Hề Cô Hành.Thẩm Cố Dung mờ mịt nói: " Đỡ hơn nhiều rồi."Hề Cô Hành không chút khách khí mà ngồi xuống chế giễu hắn: "Ta đang nghĩ nếu đệ chết rồi thì ta nên đối phó với sư tôn như thế nào đây, nghĩ ra một đống lý do mà không ngờ tới vậy mà một cái cũng không thể dùng tới."Thẩm Cố Dung đã quen với việc Hề Cô Hành độc mồm nên cũng không để ý, hắn nhìn nhìn bên ngoài.Trời đã sáng."Mục Trích ra sao rồi?"Hề Cô Hành cười nhạo: "Chính đệ cũng đã mất đi nửa cái mạng vậy mà còn rảnh rỗi quan tâm người khác? _ Hắn chẳng có gì đáng ngại cả, con quỷ tu kia có lẽ chính là con ở U Châu gây ra đại dịch khắp nơi kia."Thẩm Cố Dung nghĩ tới nghĩ lui vị trí đại khái trong truyện: "U Châu? Không phải cách chỗ này rất xa sao?"Hề Cô Hành lấy ra ngọc cốt xanh thẫm, vung tay lên liền có một tấm địa đồ trải ra trước mặt."U Châu cách Kinh Châu nói như thế nào cũng hơn ngàn dặm, dịch quỷ xuất hiện ở đây quả thực cũng quá kỳ lạ." Hề Cô Hành đưa tay chỉ chỉ U Châu trên địa đồ. "Ta từng nghe Ly Sách nói lúc con dịch quỷ đó tới núi Trường Thắng thì đã suy yếu đến mức không thể duy trì hình người nhưng, rõ ràng đã bị giết chết rồi mà vẫn còn có thể bám trên người Mục Trích mà tu vi còn tăng cao. Hôm qua nếu đệ ra tay chậm chút nữa thì dịch quỷ chắc chắn sẽ đoạt xá Mục Trích."Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Ý của huynh là?""Chẳng lẽ đệ không cảm thấy Mục Trích có vấn đề gì sao?"Thẩm Cố Dung nghĩ thầm tất nhiên còn là bởi vì hắn là người được ông trời chọn.Hề Cô Hành thấy hắn lại bắt đầu trầm mặc thì đột nhiên không kiên nhẫn nói: "Đệ đến cùng là đang dấu diếm ta cái gì?"Thẩm Cố Dung ngẩng đầu nhìn hắn: "Cái gì?""Lúc đầu đệ thu Mục Trích làm đồ đệ không ai đồng ý cả. Đệ lại khư khư cố chấp suýt chút nữa thì đánh nhau với các sư huynh đệ." Hề Cô Hành lấy bình lưu ly chứa dịch quỷ ra đặt trên bàn nhỏ nói: "Đệ nhìn dịch quỷ này."Thẩm Cố Dung vốn không muốn nói nhiều tránh lộ sơ hở ở trước mặt Hề Cô Hành nhưng cảnh tượng ở trong bình lưu ly này lại quá mức kỳ quái, y vươn người qua nhìn nhìn thì ấn đường đột nhiên nhíu chặt.Linh thể của con quỷ tu kia đã tan biến hơn phân nửa cuộn thành một khối ở trong một góc bình lưu ly run lẩy bẩy.Hề Cô Hành hơi di chuyển bình lưu ly theo hướng khác thì con quỷ tu gần như hồn phi phách tán kia vậy mà lại giãy dụa đi theo phương hướng kia.Thử liên tục rất nhiều lần con quỷ tu kia đều luôn hướng về phía bắc.Hề Cô Hà giơ tay chỉ rồi nói: "Đó là phương hướng của núi Trường Thắng - nếu ta đoán không sai thì có lẽ nó bôn ba hơn ngàn dặm từ U Châu tới đây, bảy phần vì Mục Trích mà tới."Ngón tay Thẩm Cố Dung run lên ngạc nhiên nhìn phía Hề Cô Hành. Đồng tử hẹp dài của Hề Cô Hành lạnh lùng nhìn về phía hắn mang theo chút uy áp cường thế: "Thẩm Phụng Tuyết nói cho ta biết, Mục Trích đến cùng là ai?"Thẩm Cố Dung: "..."Thẩm Cố Dung cũng ngơ luôn ta cũng muốn biết nhưng trong truyện không có viết!Hai người lạnh lùng đối mặt nhau ngay lúc Thẩm Cố Dung sắp chống không nổi nữa phải bịa ra một câu chuyện thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt bước chân dồn dập.Hề Cô Hành nhìn thấy Thẩm Cố Dung sắp bị mình ép nói ra đáp án thì lại bị người khác cắt ngang, lúc này không thể kiên nhẫn nữa.Hắn nghiêm nghị nói: "Kẻ nào? Không biết quy củ hả?!"Bên ngoài có người ầm rầm quỳ xuống gào ầm lên: "Chưởng giáo! Thánh quân! Mục sư đệ nổi điên rồi!"Hề Cô Hành và Thẩm Cố Dung đều sững sờ bỗng nhiên đứng dậy.Núi Trường Thắng, Tri Bạch Đường đã lộn xộn thành một nồi cháo.Tất cả đệ tử đã bị Ly Sách đuổi ra ngoài, Tri Bạch Đường to như thế mà bị một kết giới trong suốt bao phủ hẳn là Ly Sách sợ sóng linh lực làm bị thương người khác nên tạo nên kết giới ngăn cách một vùng.Ngu Tinh Hà đã khóc tới mức suýt ngất trong ngực của một sư huynh, bị dọa không ít.Hề Cô Hành túm lấy tay Thẩm Cố Dung thoáng cái đã từ Phiếm Giáng Cư tới Tri Bạch Đường.Hai người vừa rơi xuống đất Hề Cô Hành liền sải bước tiến tới cũng không đợi những người khác nói rõ tình huống, mạnh mẽ uy phong trực tiếp xé rách kết giới đi vào trong Tri Bạch Đường.Mới nãy Hề Cô Hành đã truyền một luồng linh lực cho Thẩm Cố Dung để y có thể đứng vững, hai cánh tay lồng vào trong ống tay áo chậm rãi đi tới.Ngu Tinh Hà liếc mắt thấy Thẩm Cố Dung thì lập tức khóc rồi bổ nhào tới.Còn chưa kịp gào khóc thảm thiết thì thấy sư tôn hắn nhẹ nhàng vươn tay đặt ở trên môi, ống tay áo rộng rủ xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết ra hiệu hắn im lặng."Đừng sợ."Mặc dù ai cũng e ngại Thẩm Phụng Tuyết nhưng trong tình huống này các đệ tử nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng như sao nhìn hắn."Thánh quân!"Thẩm Cố Dung vốn còn đang muốn khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh nhìn Hề Cô Hành xử lý tất cả, lúc này chống lại hơn mười mấy ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn, ngay lập tức không còn mặt mũi ngồi chờ xem kịch vui nữa.Hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Ngu Tinh Hà, vừa sợ hãi vừa nhàn nhã đi về phía Tri Bạch Đường.Tu vi của Ly Sách mới chỉ là kim đan kỳ nên Thẩm Cố Dung cho dù bị kết giới do hắn bày ra ngăn lại nhưng rất dễ dàng bước vào trong kết giới.Bàn ghế trong Tri Bạch Đường đã bị nổ thành một đống gỗ vụn Thẩm Cố Dung nghe được một tiếng gào rít tiếp đó có một người thẳng tắp bay ra từ trong phòng đập mạnh vào trên khung cửa sổ.Thẩm Cố Dung suýt nữa thì đạp trúng vội vàng rụt chân lại.Lùi về sau một bước hắn mới nhìn rõ người vừa bay ra ngoài chính là Mục Trích.Thẩm Cố Dung: "..."Lại dám đánh nhân vật chính nhỏ, Hề Cô Hành huynh chết chắc rồi.Thân hình gầy yếu của Mục Trích lại bị bởi vì vấn đề thể chất mà trong một năm nay bị Thẩm Phụng Tuyết chơi đùa không ít, nếu như đặt ở lúc bình thường thì nhất định đã phải phun ra một ngụm máu nằm thoi thóp rồi.Nhưng không biết có phải là bị quỷ tu bám người hay không mà hắn trúng một kích của Hề Cô Hành có tu vi hóa thần cảnh vậy mà còn có thể vùng vẫy đứng lên.Vết bớt trên mặt Mục Trích đã hoàn toàn biến mất, trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt kia toàn là vẻ hung ác nham hiểm kỳ dị, đồng tử màu đỏ thẫm tán loạn nhìn chằm chằm bên trong Tri Bạch Đường rất giống quỷ tu phát điên, trên người lại tản ra một loại hàn ý làm người ta run sợ.Là hơi thở của dịch quỷ.Thẩm Cố Dung sững sờ. Bên trong Tri Bạch Đường Ly Sách máu me khắp người ngã vào trong cánh tay của Hề Cô Hành không rõ sống chết.Quỷ tu kia lại không biết có thù oán gì với Ly Sách mà ngay cả Thẩm Cố Dung đứng bên cạnh cũng không thèm nhìn vùng vẫy muốn tiếp tục nhào về phía Ly Sách, hoàn toàn không hề để ý một kích của Hề Cô Hành có thể trực tiếp giết chết hắn.Ánh mắt Thẩm Cố Dung sắc lạnh liếc nhìn đến một sợi chỉ đen hư ảo không ngừng uốn lượn trên ngón út của Mục Trích giống như từ đầu tới cuối đều chỉ về một phương hướng.Sắc mặt Hề Cô Hành cực kỳ khó coi nhìn thấy Mục Trích xông tới thì cười lạnh một tiếng.Hắn bỗng nhiên đứng lên tay áo rộng lắc mạnh một cái Đoản Cảnh Kiếm đã nằm trong lòng bàn tay phát ra một loạt tiếng vù vù kịch liệt.Ánh sáng màu hồng trên thanh Đoản Cảnh Kiếm đã giết biết bao nhiêu yêu tà kia vừa hơi lóe lên, Hề Cô Hành trời sinh kiếm cốt sát ý còn lạnh lùng nghiêm nghị hơn một công tử bột Thẩm Cố Dung có tu vi đại thừa kỳ do linh dược tích ra rất nhiều.Kiếm ý hàn phong vừa xuất hiện lập tức cưỡng ép áp chế Mục Trích ở chỗ cũ tứ chi muốn cử động cũng không thể cử động được.Thẩm Cố Dung đời này gặp qua chuyện kinh hồn bạt vía nhất chính là thời niên thiếu học cưỡi ngựa, bởi vì y làm xằng làm bậy vô ý làm cho ngựa kinh sợ chở y sợ hãi không thôi lao nhanh ở ngoài thành một khắc đồng hồ mới được tiên sinh tư thục đi ngang qua cứu.Thẩm Cố Dung xuống ngựa cả người đều bị dọa tới mức thoi thóp.Cưỡi ngựa có một lần mà còn có thể dọa thiếu gia sốt cao hai ngày, ở đâu có thể gặp được cảnh tượng này.Thẩm Cố Dung sững sờ nửa ngày mới lấy lại tinh thần vừa vặn nhìn thấy Hề Cô Hành cầm kiếm đi về phía trước giống như chỉ một khắc sau liền có thể một kiếm giết chết Mục Trích thì lập tức tiến lên: "Sư huynh, đừng làm hắn bị thương!"Ly Nhân Phong có truyền thống bao che khuyết điểm, Hề Cô Hành nhìn thấy Ly Sách bị thương thành dạng này đã tức giận tới mức không kìm chế được nghe thấy loại yêu cầu vô lý này thì hất kiếm lên tức giận mắng: "Đệ không phải đời này ghét nhất quỷ tu hay sao?! Hắn đã bị quỷ tu đoạt xá rồi mà đệ còn che chở cho hắn?!"Bờ môi của Thẩm Cố Dung run lên, nửa ngày sau mới cố giả bộ trấn định nói: "Hắn chỉ bị bám thân mà thôi cũng không phải là bị đoạt xá hoàn toàn."Hề Cô Hành ghét nhất loại quỷ tu đoạt xá ngoảnh mặt làm ngơ với Thẩm Cố Dung trực tiếp rút kiếm xông tới."Thẩm Thập Nhất không muốn chết thì cút ra ngoài cho ta.""Nhưng..."Tu vi của Mục Trích bị đoạt xá có thể so sánh với nguyên anh kỳ, đồng tử tán loạn màu đỏ thẫm lạnh lùng nhìn qua Hề Cô Hành.Thẩm Cố Dung thấy sắp phải đánh lập tức ngăn cản Hề Cô Hành nhưng vừa nhấc tay lên thì đột nhiên nhớ tới cái vỏ bọc này của mình không thể sử dụng linh lực nên đành phải bước nhanh về phía trước, vừa sợ muốn chết vừa nhắm chặt hai mắt chắn ngay trước người Mục Trích. "Sư huynh!"Kiếm ý của Hề Cô Hành đã xông tới trước mặt Mục Trích, liếc thấy Thẩm Cố Dung xông lên trước con ngươi hắn co rút lại, trong nháy mắt trực tiếp làm tan kiếm ý.Một tiếng rít gào yếu ớt, kiếm ý hàn phong lạnh thấu xương kia lập tức biến thành một cơn gió mát êm ái phất qua khuôn mặt của Thẩm Cố Dung thổi bay một lọn tóc trắng của hắn.Thẩm Cố Dung vẫn chưa hoàn hồn tóc dài bị thổi hơi tung bay nửa ngày sau mới rủ xuống.Hề Cô Hành bước nhanh về phía trước bắt lấy tay Thẩm Cố Dung kéo mạnh một cái nghiêm nghị nói: "Đệ muốn chết hả?!"Hai chân Thẩm Cố Dung mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống, cố gắng đứng vững.Y giữ khuôn mặt thanh lãnh nhàn nhạt mở miệng.Không, không không không ..."Đừng tổn thương hắn."Hề Cô Hành kiểm tra y từ trên xuống dưới phát hiện không bị thương tới mới hất y ra lạnh lùng nói: "Vậy đệ định làm thế nào, mặc cho hắn bị dịch quỷ bám thân sao?"Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở ra một hơi lấy bình lưu ly chứa dịch quỷ đưa cho Hề Cô Hành.Dịch quỷ ở trong đó đã điên cuồng đập vào thành bình lưu ly giống như muốn cùng Mục Trích hòa làm một.Hề Cô Hành hung hăng trừng y một cái nhỏ giọng mắng: "Nếu không phải sư tôn bảo vệ đệ ta nhất định sẽ một chưởng đánh chết cái tên khốn nạn nhà đệ!"Hắn nói rồi đưa tay nhận lấy bình lưu ly lạnh lùng nhìn Mục Trích còn đang giãy dụa một lát rồi trực tiếp bóp nát toàn bộ bình lưu ly.Bản thể dịch quỷ ở bên trong bị linh lực của Hề Cô Hành bóp nát trong nháy mắt, hét thảm một tiếng rồi hóa thành tro tàn từ kẽ tay của hắn rơi rào rào xuống.Cùng lúc đó Mục Trích đang điên cuồng tức giận giống như đột nhiên bị người ta rút đi hồn phách cả người lảo đảo ngồi ngã mạnh xuống đất.Không nhúc nhích.Mặc dù Thẩm Cố Dung nhìn như rất lạnh nhạt nhưng trên thực tế hai chân đã nhũn ra."Người đọc sách! Ta chỉ là một người đọc sách!" Thẩm Cố Dung suýt đứng không vững có chút gục ngã.Trong vòng một ngày mà giao thủ với quỷ tu y sợ nhất hai lần, nếu như tâm lý chịu đựng của Thẩm Cố Dung yếu chút thì hiện tại đã ngã sấp mặt rồi.Y lặng lẽ thở ra mấy hơi mới nhỏ giọng hỏi: "Ly Sách sao rồi?"Hề Cô Hành nhìn nhìn y lạnh lùng nói : "Tạm thời chưa chết được."Hắn ôm Ly Sách nhìn về phía Mục Trích nằm trên đất biết được đã không còn uy hiếp mới lạnh lùng vứt lại một câu rồi nhanh chân rời đi."Thẩm Phụng Tuyết đệ nhất định phải cho ta một lời giải thích."Thẩm Cố Dung cố giả bộ trấn định gật đầu.Ừm, được, ta lập tức bắt đầu soạn kịch bản đây.Tác giả có lời muốn nói:Là người là quỷ đều đang khoe, chỉ có Ly Sách là đang bị đánh. 【x
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com