TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan


Mục Trích thu lại ánh mắt bắt đầu nghe lời sư tôn.

Đánh.

Sau một khắc đồng hồ chân của Thẩm Cố Dung cũng tê rồi mà Mục Trích vậy mà vẫn còn đang đánh.

Y nghiêng đầu đối mắt với Ôn Lưu Băng thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy sư đệ ngươi như thế nào?"

Ôn Lưu Băng biết sư tôn nhà mình trước giờ vẫn rất thích đứa trẻ này nên thử mở miệng nói: "Tạm được?"

Thẩm Cố Dung liếc hắn: "Đánh thành như thế gọi là tạm được?"

Ôn Lưu Băng thấy hướng gió thay đổi rồi nên lập tức nói: "Không được, lề mà lề mề dây dưa dài dòng còn lê thê hơn cả tiết học buổi sớm."

Thẩm Cố Dung: "..."

Đây là từ gì vậy?

Thẩm Cố Dung lại hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy lần này trong đại hội Xiển Vi hắn có thể đoạt được giải nhất hay không?"

Ôn Lưu Băng lại suy nghĩ lung tung rồi, hắn nghiêm túc nói: "Ta là người chấp chính của đại hội Xiển Vi nếu như sư tôn muốn hắn đoạt giải Tam Thủy có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua."

Thẩm Cố Dung: "..."

Mười năm không gặp đầu óc của đại đồ đệ của y càng ngày càng không thể dùng.

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Ngươi đây là muốn cho đám người tam giới chất vấn sự công chính của Ly Nhân Phong ta?"

Ôn Tam Thủy hoảng hốt: "Ly Nhân Phong chúng ta còn có công chính?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung thiếu chút không để ý hình tượng mà đạp một phát, hít sâu một hơi khó khăn lắm mới nhịn được.

Lúc này Ôn Lưu Băng mới nói: "Nói thật nếu như Chưởng giáo nhìn thấy bộ kiếm pháp kia của hắn chắc chắn sẽ ném hắn vào trong hồ hoa sen cho sư bá Cửu Tiêu làm cầu đá."

Thẩm Cố Dung cũng có loại cảm giác này, lúc trước lúc y xuất quan từng nhìn thấy Mục Trích xuất chiêu một lần, thế kiếm kia có linh lực mạnh mẽ, đằng đằng sát khí hoàn toàn kế thừa sư lạnh liệt của Hề Cô Hành.

Mà bây giờ Mục Trích đang múa kiếm ở trên võ đài tại sao càng nhìn càng thấy kỳ quái?

Ôn Lưu Băng suy nghĩ cả buổi cuối cùng cũng nghĩ ra một từ hình dung điều này.

"Bây giờ hắn rất giống một con khổng tước khoe đuôi." Hắn nghi hoặc hỏi Thẩm Cố Dung, "Sư tôn, ngài có cảm thấy hắn giống như đang bày tỏ tình cảm với một nữ tu nào đó không?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Mục Trích đang ở trên đài vẫn đang chờ nghe Thẩm Cố Dung đánh giá: "..."

Mục Trích trượt chân một cái suýt chút té từ trên võ đài tỷ thí xuống mũi kiếm Cửu Tức cắm vào khe đá nhún một cái khó khăn lắm mới giữ vững cơ thể vạt áo xoay tròn một vòng rơi trên đài.

Sau khi đứng vững mặt cũng tái luôn rồi đại nghịch bất đạo mà liếc nhìn Ôn Lưu Băng một cái.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua: "Hiểu, thẹn quá hóa giận."

Mục Trích Trích:"..."

Đệ tử của Nhàn Vân Thành kia là người duy nhất có thể đánh với Mục Trích lâu như vậy người dưới đài đều cho là tu vi của hắn cực kỳ mạnh nháo nhào khen hay.

"Đánh tiểu tử kia xuống đi! Nhanh!"

"Sớm đã nhìn không quen hắn rồi."

Thẩm Cố Dung cũng hò hét theo: "Bộ dáng không có tiền đồ này chẳng lẽ đời này chưa từng nhìn thấy nữ tu hay sao? Ngươi bị Ngu Tinh Hà bám thân rồi hả?"

Mục Trích: "..."

Mục Trích cảm thấy chính mình bị sỉ nhục nên trực tiếp dùng một chiêu cực lãnh liệt quét cái tên đệ tử của Nhàn Vân Thành đang dương dương tự đắc xuống dưới đài.

Mọi người: "..."

Mục Trích thu kiếm vào vỏ hơi cúi đầu: "Đa tạ chỉ giáo."

Dứt lời không để ý tới tất cả biểu cảm trợn mắt há mồm của mọi người giẫm lên trên cọc gỗ ở trên võ đài nhẹ nhàng bay xuống mặt đất.

Hắn bước nhanh mấy bước tới khom mình hành lễ: "Sư tôn, Đại, sư huynh."

"Sư huynh" hai chữ này gần như là rít từ trong kẽ răng ra.

Thẩm Cố Dung rụt rè nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái.

Mục Trích bị y nhìn tới cả người mất tự nhiên nên rủ mắt tránh né tầm nhìn của y.

Thẩm Cố Dung: "Hiểu rồi, làm sao cứ cảm thấy trong lòng hắn có quỷ nhỉ?"

Mục Trích: "..."

Ôn Lưu Băng cũng không biết uyển chuyển là gì trực tiếp mở miệng hỏi hắn: "Sư đệ, đệ nhìn trúng nữ tu của môn phái kia sao, múa kiếm như thế gần như là viết hết mấy chữ 'Nhìn ta nhanh nhìn ta' lên mặt rồi."

Mục Trích bùm một cái đỏ bừng cả mặt nói: "Ta, ta không có!"

Thẩm Cố Dung càng chắc chắn rồi trong lòng hắn chính là có quỷ.

Mục Trích hết đường chối cãi.

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi: "Nam nhân lớn rồi khó giữ a."

Dứt lời liền dẫn theo Ôn Lưu Băng tiếp tục đi về phía trước tìm Hề Cô Hành để lại một mình Mục Trích ở phía sau có miệng mà nói không nên lời.

Núi Trường Thắng, Nghị Sự Đường.

Hề Cô Hành cuối cùng cũng đuổi được Phong Quân đeo bám dai dẳng đi lúc này đang đau đầu muốn chết nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không nhịn được nói: "Không phải nói là đừng tới làm phiền ta nữa hay sao?"

Thẩm Cố Dung cất bước đi tới hơi cúi đầu: "Sư huynh, là ta."

Hề Cô Hành nhìn thoáng qua, bày ra vẻ mặt hơi nhe răng cười gằn hắn túm lấy thanh kiếm ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Tới đúng lúc lắm để ta đánh ngươi một trận."

Thẩm Cố Dung: "..."

Sư huynh bớt giận sư huynh tha mạng.

Hề Cô Hành chế giễu: "Không có ý chí."

Thẩm Cố Dung lười chấp nhặt với hắn đi tới bên cạnh kéo vạt áo ngồi xuống chống cằm thản nhiên nói: "Đệ tử Phong Lộ Thành chết thảm ở Ly Nhân Phong người bình thường chắc chắn sẽ không tốt bụng từ bỏ ý đồ, huynh đồng ý với Phong Quân cái gì rồi?"

Hề Cô Hành nói tới cái này lại đau đầu: "Ta hứa cho một cái ân tình của Lục sư đệ."

Tay chống cằm của Thẩm Cố Dung suýt chút lệch qua bên: "Cái gì?"

Ân tình của người khác mà cũng có thể tùy tiện hứa cho như thế sao?

Đầu Hề Cô Hành đau muốn nứt ra: "Tam giới đồn y thuật của Lục sư đệ cực kỳ thần kỳ nói gì mà kẻ vứt đi, xương trắng sinh thịt trên đời này không có gì là hắn không thể cứu sống nhưng tính tình của hắn lại rất cổ quái vẫn luôn không chịu cứu người đàng hoàng chút."

Lâm Quan y quán ở Nhàn Vân Thành là nhân vật cực kỳ truyền kỳ trong tam giới, trước không nói tới y thuật của hắn như thế nào liền nói tật xấu của hắn liền có thể đứng đầu bảng tính khí kỳ quái của bảng xếp hạng ở Phong Lộ Thành.

Thẩm Cố Dung: "Chờ chút, ta muốn hỏi một chút, bảng này là do ai lập ra?"

Hề Cô Hành trừng y: "Cần ngươi lo."

Thẩm Cố Dung không nói gì.

Lâm Thúc Hòa rất ít khi cứu người một khi ra tay thì chắc chắn có thể cứu được dù cho tu sĩ tẩu hỏa nhập ma thì cũng có thể được y gọi về chính đạo lâu dần vô số người chen tới sứt đầu bể trán cũng muốn được nhìn thấy y thuật của Lâm Thúc Hòa một lần.

Thẩm Cố Dung trầm mặc hồi lâu mới thử nói: "Cho nên, huynh liền lấy thứ tự được trị liệu của hắn xem như ân tình bán ra bên ngoài?"

Hề Cô Hành gật đầu.

Ánh mắt Thẩm Cố Dung nhìn hắn như đang nhìn một tên cặn bã.

Hề Cô Hành lập tức nổi giận: "Hắn đồng ý rồi! Ta mới không giống đệ không chào hỏi tiếng nào liền trực tiếp ghi sổ số linh thạch đáng giá trên trời."

Thẩm Cố Dung càng giống cặn bã hơn không nói gì.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Trầm mặc một lát Thẩm Cố Dung mới nhỏ giọng nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Lục sư huynh không quay về Ly Nhân Phong rồi."

Hề Cô Hành: "..."

"Câm miệng!"

Chuyện này cứ thế mà qua đi, chỉ là sau này Thẩm Cố Dung nghe nói Lục sư huynh Lâm Thúc Hòa của y lúc nghe thấy chuyện này trực tiếp bị lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu ốm yếu mắng chửi Hề Cô Hành ba ngày ba đêm.

Hai ngày sau đại hội Xiển Vi.

Chuông sớm của Ly Nhân Phong gõ sớm hơn ngày thường hai khắc đồng hồ, lúc Mục Trích đi tới đây gọi Thẩm Cố Dung thức dậy y đang ôm mền ngồi trên giường ngẩn người quần áo không chỉnh tề mái tóc dài thì cực kỳ rối loạn có mấy sợi còn dựng đứng lên.

Mục Trích gõ cửa: "Sư tôn, ta vào nha."

Thẩm Cố Dung đầu óc rối loạn chậm nửa nhịp mới gật đầu: "Ò."

Tiếp tục ngẩn người.

Mục Trích bê quần áo Tố Tẩy Nghiên đưa tới đi vào liếc thấy bộ dáng chưa tỉnh ngủ kia của Thẩm Cố Dung ngoài mặt thì không sao nhưng trong lòng thì đang nín cười.

Hắn đặt quần áo ở mép giường kéo rèm lên cuộn lại dùng cái móc vàng cuốn lại rồi lại mở cửa gỗ khắc hoa ra, lúc này Thẩm Cố Dung mới hơi giật mình tỉnh táo một chút.

Mục Trích múc nước rồi đi tới liền nghe thấy sư tôn hắn lại bắt đầu tự mình nói chuyện với mình để thức dậy thường ngày.

Lần này "Hắn" không còn là cái tên thị vệ thiếp thân thường xuyên tới gọi y rời giường nữa mà biến thành tiên sinh ngày ngày phạt y chép phạt.

"Thẩm thiếu gia, người đã chép xong sách chưa mà còn chưa chịu thức dậy?"

"Không muốn dậy, không muốn dậy."

"Không dậy thì lại chép phạt hai mươi lần nữa."

"Tiên sinh người là ác quỷ hả?"

Thẩm Cố Dung bị ý nghĩ bị chép phạt do chính mình đặt ra dọa sợ giật bắn mình hoàn toàn tỉnh táo.

Giọng nói của y cực nhỏ không tới gần căn bản không thể nghe thấy chỉ biết y đang ở đó lẩm bẩm cũng không biết là đang nói cái gì.

Nhưng Mục Trích có thể nghe thấy tiếng lòng của y lại nghe được rất rõ ràng, ở bên cạnh suýt chút cười thành tiếng.

Sau khi Thẩm Cố Dung thức dậy lại là Thánh quân cao ngạo lạnh lùng y cho rằng Mục Trích không nghe thấy nên mặt không cảm xúc cứ thế thức dậy thay quần áo.

Mục Trích lui ra ngoài.

Hắn ở ngoài cửa đợi cả buổi nhìn thấy Phiếm Giáng Cư đã có người lục tục đi về phía núi Trường Thắng.

Chuông sớm lại gõ hai lần nữa bên trong Phiếm Giáng Cư mới truyền tới giọng nói cố ý tỏ vẻ lạnh lùng của Thẩm Cố Dung: "Mục Trích, vào đi."

Mục Trích không rõ lắm đẩy cửa bước vào liền liếc mắt thấy Thẩm Cố Dung đang khoác thanh sam do hắn mang tới lên người nhưng dây thắt lưng thì thắt loạn xạ lên,  vẻ mặt đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Mục Trích: "..."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Mặc dù quần áo này nhìn qua rất dễ mặc nhưng mà... Lúc ta mặc vào nó lại không đúng,  đạo lý này ta vẫn có thể biết được."

Mục Trích: "?"

Quần áo trong đại hội Xiển Vi đều là do Tố Tẩy Nghiên đặt ở Phù Hiến Thành làm ra cộng thêm việc Thẩm Cố Dung sợ lạnh mà số quần áo kia có ba lớp bên ngoài và ba lớp bên trong cực kỳ rườm rà phức tạp như muốn lấy mạng Thẩm Cố Dung mặc tới cái cuối cùng có lẽ là thấy phiền quá mà dùng sức quá mạnh làm cho đứt mất một sợi dây.

Mục Trích thấy Thẩm Cố Dung còn ở đó âm thầm vặn vẹo muốn kéo sợi dây thắt lưng xuống dưới thì lặng lẽ thở ra một hơi nói: "Nếu sư tôn không ngại ta có thể tới giúp người thay quần áo."

Thẩm Cố Dung: "Không ngại không ngại!"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc ngẫm nghĩ một lúc giống như đang trầm tư suy nghĩ vậy rồi mới bất đắc dĩ nói: "Tới đi."

Mục Trích cúi đầu duy trì biểu cảm của chính mình trong chốc lát rồi ngẩng đầu vẻ mặt lạnh nhạt đi lên trước cởi áo giúp sư tôn hắn.

Trước tiên Mục Trích cởi mấy tầng quần áo khoác lung tung xuống sau đó giúp Thẩm Cố Dung chỉnh xong áo trong rồi mới bắt đầu giúp y mặc đúng một lớp lại một lớp áo.

Thẩm Cố Dung cực kỳ phối hợp bảo giơ tay liền giơ tay bảo nghiêng đầu liền nghiêng đầu.

Có lẽ cảm thấy quá nhàm chán mà Thẩm Cố Dung bắt đầu nói: "Hôm nay chính là đại hội Xiển Vi có nắm chắc không?"

Mục Trích giúp y phủ thêm lớp áo bào rộng hoa văn màu trúc xanh ngoài cùng lên xong đang giúp y thắt dây lưng nghe vậy thì ngón tay hơi dừng lại nói: "Nắm chắc."

Thẩm Cố Dung giang hai tay để hắn tiện thắt dây lưng hơn chậm rãi ung dung nói nói:"Ta thấy mấy đệ tử tới tham gia đại hội Xiển Vi lần này có mấy đệ tử có tu vi rất cao."

Mục Trích: "Vâng, đúng vậy."

"Vậy ngươi còn dám tự tin như thế?"

Mục Trích vẫn gật đầu: "Vâng."

Thẩm Cố Dung đành phải ngừng hỏi.

Dù có mặc nhiều lớp quần áo như thế thì eo của Thẩm Cố Dung vẫn rất mảnh mai tự như chỉ cần vươn tay là có thể nắm chặt hết eo, Mục Trích kiềm chế xúc động trên bàn tay cực kỳ nghiêm túc buộc lại thắt lưng lại tìm một miếng ngọc bội đeo lên.

Thẩm Cố Dung lại nói: "À đúng rồi, Tịch Vụ dậy chưa?"

Mục Trích đang giúp y dùng phát quan buộc tóc đáp: "Dậy rồi, vừa nãy ta thấy Tinh Hà dẫn nàng đi núi Trường Thắng rồi."

Thẩm Cố Dung gật đầu sau đó mới phát hiện cái phát quan này rất nặng, nhíu mày nói: "Có thể không mang không?"

Mục Trích nói: "Sư bá nói lần đại hội Xiển Vi này chính là bộ mặt của Ly Nhân Phong nên muốn sư tôn ăn mặc lộng lẫy đi qua đó."

Thẩm Cố Dung nhíu mày.

Hồi Đường Thành mỗi năm cuối năm cũng sẽ có lễ Tế Tự, trời đông giá rét Thẩm Cố Dung mặc lễ phục đi tới từ đường tế bái tổ tiên, lần nào trở về eo vai hai chân đều tê tới muốn lấy mạng.

Không ngờ tới lúc vào trong truyện rồi mà còn phải cắn răng đoan chính cả ngày trời.

Thẩm Cố Dung không muốn đi nhưng cũng hết cách.

Mục Trích giúp y buộc xong phát quan mới gật đầu lùi về sau nửa bước nói nói: "Xong rồi."

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Da đầu hình như bị buộc hơi chặt."

Mục Trích: "..."

Đó là bởi vì bình thường ngài rất ít khi buộc ngọc quan.

Thẩm Cố Dung đi theo Mục Trích đi ra khỏi Phiếm Giáng Cư.

Lúc này trên núi Trường Thắng đã có rất nhiều người qua lại, Thẩm Cố Dung chưa từng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy ở Ly Nhân Phong cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Chỉ là một thân khí thế của y quá mức dọa người cộng thêm tóc trắng thanh y và dải lụa mỏng che mắt, tất cả đệ tử trong tam giới trước khi tới đây đều được dặn qua nếu nhìn thấy ai ăn mặc như thế thì đó nhất định là Thẩm Thánh quân cho nên Thẩm Cố Dung vừa tới thì đám người vốn đang rất đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh như tờ.

Thẩm Cố Dung: "..."

Đám người kia câm như hến cúi đầu hướng về phía y hành lễ ngay cả nói cũng không dám nói.

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Sợ gì chứ ta lại không ăn thịt các ngươi."

Mục Trích nghĩ thầm bộ dáng này của người còn đáng sợ hơn là ăn thịt người.

Đại hội Xiển Vi đã bố trí xong rồi, sáu cái võ đài vốn có ở Ly Nhân Phong gộp lại thành một, trên đài có cột đá vây lại thành một vòng trên bàn đá trên đài cũng được vẽ những lớp phù chú phức tạp như ẩn như hiện.

Chỗ cách võ đài thi đấu không xa có vô số đệ tử ngồi trên ghế đá ở đài cao líu rít, trên trán đều có buộc những mạt ngạch có ngọc thạch màu sắc khác nhau Thẩm Cố Dung cẩn thận phân biệt một chút ngọc thạch màu vàng đều là đệ tử của Ly Nhân Phong, màu xanh chắc là của Phong Lộ Thành.

Vì để phân chia trận doanh Ly Nhân Phong, Phong Lộ Thành, Nhàn Vân Thành cùng với các môn phái khác đều cách nhau rất xa ở giữa còn có một tầng kết giới trong suốt ngăn lại có lẽ là bởi vì lúc thi đấu hai bên sẽ vì tranh chấp mà dẫn tới xô xát.

Chuyện này trong đại hội Xiển Vi năm nào cũng sẽ xảy ra, người tỉ thí và người xem đều là những thiếu niên kiêu ngạo người nào người nấy cũng đều là được khác cung phụng lớn lên làm sao có thể khuất phục đối phương chứ, có lúc bởi vì ở trên đài đánh tới đánh lui lại bởi vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, đã thấy trên đài bắt đầu tranh đấu rồi —— Nhẹ thì hỏi thăm cha mẹ của đối phương nặng thì ra tay đánh nhau.

Dần dà chỗ khán đài cũng được phân chia rất rõ ràng tránh tới lúc đó lại nhào lại thành một đám đánh nhau làm cho người ta khó mà dọn dẹp.

Thẩm Cố Dung giống như một thần khí cách âm những nơi đi qua khắp nơi đều lạnh ngắt như tờ.

Y cũng không để ý nhìn lướt qua mấy đệ tử câm như hến rồi cất bước đi tới bậc thang tiến vào bên trong lầu các nhỏ bên cạnh võ đài.

Lầu hai của lầu các đám người Hề Cô Hành sớm đã tới rồi.

Thẩm Cố Dung dẫn theo Mục Trích đi qua liếc nhìn một vòng phát hiện cái lầu các to như vậy, thành chủ hoặc là trưởng lão của các môn phái thế lực cũng sớm đã tới rồi lúc này đang ngồi ở trên bồ đoàn, rượu ở trên bàn nhỏ trước mặt đã thiếu mất phân nửa vừa nhìn là đã biết đã tới từ lâu.

Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng cũng không hề luống cuống, y đi lên trước thản nhiên nói: "Sư huynh, Chưởng giáo."

Hề Cô Hành có chút bất mãn với việc y tới trễ như vậy nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói gì nhiều chỉ nói: "Vào phòng ở bên trong đi."

Thẩm Phụng Tuyết trước giờ luôn thích yên tĩnh, người trong tam giới ai cũng biết cho dù là trường hợp như đại hội Xiển Vi như thế cũng không muốn cùng người khác ở chung một phòng.

Thẩm Cố Dung cũng không hỏi nhiều gật đầu với mọi người xung quanh một cái rồi dẫn theo Mục Trích vén rèm châu lên chậm rãi đi vào bên trong.

"Đây chính là thiên vị sao?" Thẩm Cố Dung vừa đi vừa nghĩ.

Mục Trích không nói gì hắn đang nghĩ: "Có lẽ sư tôn hắn không hề thích yên tĩnh."

Tầm nhìn trong phòng bên trong còn tốt hơn, Thẩm Cố Dung vén áo bào ngồi trên bàn tiệc ở bên cạnh cửa sổ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ khắc hoa vừa rủ mắt liền nhìn thấy võ đài không sót thứ gì.

Mục Trích ở bên cạnh rót rượu cho y, Thẩm Cố Dung ngửi thấy mùi rượu vội tới gần hít hà.

"Rượu hoa lê?"

Mục Trích lắc đầu: "Chưởng giáo nói người không thể uống quá nhiều rượu bảo ta trộn chút mật hoa lê."

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Không thể uống thì đừng có lấy rượu, trộn với mật hoa lê tính là rượu gì chứ?"

Mục Trích sửng sốt tay rót rượu không biết nên tiếp tục không.

Thẩm Cố Dung trực tiếp nói: "Trộn mật hoa đào cho ta."

Mục Trích: "..."

Mục Trích một lời khó nói hết mà đặt hũ rượu xuống lặng lẽ thở dài nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy bây giờ ta đi lấy ngay đây."

Thẩm Cố Dung thấy hắn thật sự muốn dung túng chính mình liền vội gọi hắn lại: "Không cần nữa bây giờ ta lại không muốn uống nữa——Còn ngươi, vẫn chưa đi tới võ đài chuẩn bị sao?"

Mục Trích lắc đầu: "Ta rút được lá thăm gần cuối có lẽ sau buổi trưa mới có thể tới lượt ta."

Thẩm Cố Dung gật đầu.

Đúng lúc này võ đài thi đấu bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hoan hô.

Đại hội Xiển Vi đã bắt đầu rồi.

Có lẽ là sợ nhưng tiểu bối kia câu nệ mà đám người Hề Cô Hành vẫn không có tiến tới võ đài thi đấu mà để Ôn Lưu Băng người cùng thế hệ tiến tới mở màn.

Sau khi Ôn Lưu Băng nhẹ nhàng bay lên võ đài thi đấu bên dưới bất kể là nam hay nữ toàn bộ đều liều mạng la hét.

"Tam Thủy Đại nhân!"

"Ôn Lưu Băng!"

"Tru Tà Đại nhân!"

Thẩm Cố Dung ban đầu không rõ lắm rất nhanh mới hậu tri hậu giác Đại đồ đệ của mình mặc dù đầu óc không tốt lắm nhưng lại có thân phận Thống lĩnh Tru Tà được đám người tam giới cung phụng.

Ôn Lưu Băng có tính tình mạnh mẽ vang dội, hắn ở trên đài thi đấu một câu nói nhảm cũng không có trực tiếp nói thẳng: "Đại hội Xiển Vi, bắt đầu."

"Trận đầu tiên, Ngu Tinh Hà Ly Nhân Phong đấu với Diệu Thanh Phong."

Dứt lời hắn không thèm để ý tiếng reo hò dưới đài mà quay người tiêu sái xuống đài.

Rất nhanh, Ngu Tinh Hà mặc hoàng sam trên trán là hai sợi mạt ngạch ngọc thạch màu vàng trong tay cầm bội kiếm hoàng kim vui mừng hớn hở lên đài, đuôi mắt cong cong nói: "Diệu Thanh Phong là người nào vậy?"

Hắn vừa vào sân người xung quanh đều suýt chút bị một thân hoàng kim lấp lánh của hắn làm cho chói mù mắt.

Thẩm Cố Dung cũng bị chói một chút nói: "Hắn tính chói mù mắt đối phương để thắng hay sao?"

Đôi mắt của Thẩm Phụng Tuyết bị thương vừa rồi lại bị kiếm của Ngu Tinh Hà chói mờ mắt chỉ chốc lát ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ lên ngấn nước.

Mục Trích cau mày nói: "Sư tôn, mạo phạm."

Thẩm Cố Dung vẫn còn đang thắc mắc hắn muốn mạo phạm cái gì liền thấy Mục Trích dựa sát tới giơ tay nhẹ nhàng xốc dải lụa mỏng trên mắt y lên rồi dùng bụng ngón tay mềm mại lau đi vết nước trên mắt y.

Thẩm Cố Dung... Thẩm Cố Dung không biết tại sao trên mặt đột nhiên hơi nóng nên nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn ậm ừ nói: "Không sao."

Lúc này Mục Trích mới chịu lùi trở về.

Đúng lúc này võ đài thi đấu đột nhiên xuất hiện một loạt tiếng kêu kinh ngạc.

Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn qua liền liếc thấy một thiếu nữ thân hình uyển chuyển cầm kiếm giống như tiên nữ hạ phàm nhẹ nhàng đáp xuống võ đài.

Diệu Thanh Phong lạnh lùng như băng vẻ đẹp khuynh thành, nàng hơi gật đầu nói: "Xin chỉ giáo."

Ngu Tinh Hà: "..."

Ngu Tinh Hà ngây ngẩn cả người.

Thẩm Cố Dung nhớ lại câu nói kia của Ngu Tinh Hà mấy ngày trước:

"Nếu ta rút thăm trúng các nàng thì chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận thua á, sắc đẹp giết chết ta."

Thẩm Cố Dung: "..."

"Ta không biết sắc đẹp có giết ngươi hay không nhưng nếu như ngươi dám chưa đánh mà đã nhận thua thì sư tôn chắc chắn sẽ giết ngươi."

Phát quan, ngọc quan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com