TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan


Thẩm Cố Dung còn chưa biết mình đã làm cha của mình, lúc này còn đang co ở trong chăn gấm ngáy o o.

Xuống núi gặp Thủy Quỷ Thẩm Cố Dung căn bản không có được nghỉ ngơi đàng hoàng, khó khăn lắm mới được thoải mái nằm trên giường, vừa mới ngủ say không bao lâu y liền bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ, vẫn là là một mảnh mênh mông tuyết trắng như cũ.

Thẩm Cố Dung cả mặt ngơ ngác không biết tại sao đột nhiên lại mơ giấc mơ này nữa, chẳng lẽ Thẩm Phụng Tuyết còn có lời gì chưa giao phó xong sao?

Cách đó không xa Thẩm Phụng Tuyết quỳ ngồi trên mặt tuyết, trên dải lụa mỏng trên mắt dính đầy máu hai tay của y giống như bị một sức mạnh vô hình trói lại, vẫn luôn liều mạng giãy dụa muốn đi lên trước nhưng căn bản không thể nhúc nhích.

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn rồi lảo đảo bước về phía trước hai bước mơ hồ nghe được âm thanh khàn khàn của Thẩm Phụng Tuyết.

"Ta không có tẩu hỏa nhập ma, bây giờ ta rất tỉnh táo."

Thẩm Cố Dung sững sờ.

Một cơn gió lớn cuốn tới, sau cơn gió tuyết Ôn Lưu Băng toàn thân áo đen quỳ một gối trước mặt Thẩm Phụng Tuyết, Lan Đình Kiếm trong tay đặt nằm ngang dưới đất.

"Sư tôn." Ôn Lưu Băng ánh mắt tĩnh mịch trầm giọng nói: "Bất luận ngài bảo đệ tử làm gì Tam Thủy cũng sẽ vì ngài làm được."

Thẩm Phụng Tuyết giống như đã mất hết tất cả sức lực rồi, y hơi rủ mắt, tóc trắng rối tung xả xuống ngay cả nói chuyện cũng nhẹ như lông vũ: "Bảo bọn họ thả ta ra ngoài ta phải gặp Mục Trích."

Ôn Lưu Băng nắm chặt kiếm muốn đi Thẩm Phụng Tuyết giống như bỗng nhiên kịp phản ứng đột nhiên nói: "Chờ, chờ đã."

Ôn Lưu Băng quay lại.

Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi ngẩng đầu dải lụa mỏng nhuốm máu kia đã không còn tác dụng, ánh mắt của y tan rã lẩm bẩm nói: "Mục Trích đâu?"

Ôn Lưu Băng do dự một lúc mới nói: "Đã bị giam vào trong Mai Cốt Trủng."

Thẩm Phụng Tuyết sửng sốt một lúc mới đột nhiên như bị phát điên mà giãy dụa, trên cổ tay tựa như phát ra tiếng xiềng xích va chạm, từng tiếng của y như cực kỳ đau khổ khóc không thành tiếng, nghiêm nghị nói: "Hắn còn là một đứa trẻ! Bọn họ tại sao cứ phải đẩy hắn vào chỗ chết!?"

Ôn Lưu Băng một lần nữa quỳ xuống muốn đỡ bả vai Thẩm Phụng Tuyết lại bị hất tay ra.

Thẩm Phụng Tuyết ánh mắt trống rỗng chậm rãi chảy ra hai nước mắt máu: "Dối trá... Bọn họ đều là một đám dối trá cứ luôn miệng muốn tốt cho ta lại không chịu để cho hắn sống..."

Ôn Lưu Băng nhìn y nhẹ giọng nói: "Sư tôn, người muốn Mục Trích còn sống sao?"

Thẩm Phụng Tuyết cúi thấp đầu không nói gì nữa.

Ôn Lưu Băng nói: "Sư tôn muốn để hắn còn sống Tam Thủy sẽ để hắn sống."

Thẩm Phụng Tuyết không trả lời câu nói này nữa chỉ nhẹ nhàng nói: "Đi đi."

Ôn Lưu Băng rủ mắt nhìn y hồi lâu mới cầm kiếm xoay người rời đi.

Thẩm Cố Dung gương mặt ngập tràn vẻ mờ mịt, chuyện này...

Chuyện này có liên quan tới Mục Trích?

Trong truyện có lẽ là sau khi Mục Trích giết Ly Sách mới bị giam vào trong Mai Cốt Trủng mà khi đó trong truyện rõ ràng viết là Thẩm Phụng Tuyết bị thương nặng hôn mê mấy năm, giấc mơ này...

Tại sao Thẩm Phụng Tuyết lại có vẻ như bị người ta giam lại rồi?

Thẩm Cố Dung từ khi nhìn thấy quyển truyện kia vẫn luôn có một nghi hoặc rõ ràng Mục Trích bị dịch quỷ đoạt xá mới lỡ tay giết chết Ly Sách vậy tại người của Ly Nhân Phong lại phải nhốt một đứa trẻ vô tội vào trong Mai Cốt Trủng nơi mà xung quanh toàn là ma vật bất cứ lúc nào cũng có thể chết chứ?

Chẳng lẽ cũng không phải là trừng phạt mà chỉ đơn thuần là muốn Mục Trích chết?

Thẩm Cố Dung đang miên man suy nghĩ thì sau lưng truyền đến bước chân nặng nề y nghi ngờ quay đầu lại lập tức bị dọa ngốc luôn.

Cách đó không xa Ôn Lưu Băng toàn thân áo đen lảo đảo vịn kiếm bước tới, nửa gương mặt của hắn toàn là vết máu, eo còn đang tuôn ra rất nhiều máu thuận theo vạt áo rơi xuống trên mặt đất toàn là vết máu vô cùng đáng sợ.

Thẩm Cố Dung sửng sốt cả buổi mới có thể hoàn hồn lập tức muốn bước lên đỡ Ôn Lưu Băng nhưng xông lên mới ý thức được y căn bản không thể đụng vào người trong mơ.

Ôn Lưu Băng sắc mặt tái nhợt lảo đảo đi mấy bước cuối cùng không thể chống đỡ nổi vịn kiếm quỳ trên mặt đất.

Thẩm Cố Dung chưa từng nhìn thấy người chết nhưng không biết thường thức từ nơi nào có được mà trên người y lại cảm nhận được hơi thở của người sắp chết.

Hoặc là hô hấp của hắn càng ngày càng yếu hay hoặc là có một hơi thở chết chóc càng ngày càng nồng đậm, Thẩm Cố Dung ngây ngốc giữ nguyên cánh tay cứng đờ muốn đỡ hắn.

Ôn Lưu Băng ánh mắt rời rạc nhìn vào hư vô cho dù bị thương thành bộ dạng này rồi mà vẫn kiên trì muốn mở cánh cửa đá kia để đi gặp Thẩm Phụng Tuyết.

Hắn tốn công vô ích vươn tay lại không bắt được gì cả.

"Sư tôn..."

Sau đó, cả người Ôn Lưu Băng đập xuống mặt đất cách cái cửa đá chỉ có ba bước chân mà thôi.

Hai mắt hắn hơi mở ra đồng tử đã mất đi thần thái.

Thẩm Cố Dung ngập ngừng nói: "Tam, Tam Thủy..."

"Tam Thủy!"

Thẩm Cố Dung hét lên một tiếng bỗng nhiên mở mắt ra.

Y thở hổn hển mở to miệng hít mấy ngụm khí lạnh.

Hít được ba hơi Ôn Lưu Băng đã gọn gàng lưu loát từ cửa sổ bay vào nói: "Sư tôn!"

Thẩm Cố Dung chưa hoàn hồn trước mắt vẫn là Ôn Lưu Băng cả người máu me chết không nhắm mắt bên tai chỉ nghe tiếng ông ông căn bản không nghe thấy Ôn Lưu Băng đang nói gì.

Ôn Lưu Băng đã kiểm tra toàn bộ Phiếm Giáng Cư một lượt phát hiện không có kẻ địch lúc này mới ngồi trên giường lo lắng hỏi: "Sư tôn mơ thấy ác mộng sao?"

Cảm giác trong mơ quá mức chân thực Thẩm Cố Dung cả buổi cũng chưa thể hoàn hồn.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ôn Lưu Băng một cái, Đại đồ đệ của hắn rủ mắt nhìn hắn trong đôi mắt băng lãnh chỉ có hướng về và thuần phục y thật giống như... Bây giờ y bảo Ôn Lưu Băng đi chết hắn cũng không hỏi một câu trực tiếp rút kiếm tự sát.

"Không..." Thẩm Cố Dung lúng ta lúng túng nói "Không có."

Ôn Lưu Băng thở dài một hơi nói: "Ta ở đây trông chừng cho ngài."

Thẩm Cố Dung hồi lâu sau mới chậm rãi hoàn hồn, y chậm rãi gật đầu nhìn Ôn Lưu Băng một lúc mới vùi thân thể vào trong chăn.

Nhưng lần này bất luận y làm thế nào cũng không ngủ được.

Từ lúc Thẩm Cố Dung bước vào trong thế giới này cũng từng mơ hai giấc mơ mà toàn bộ đều liên quan tới Thẩm Phụng Tuyết.

Trong truyện dựa theo cái nhìn của Thẩm Phụng Tuyết nên vẫn chưa từng xuất hiện kết cục của Ôn Lưu Băng nhưng bây giờ căn cứ theo giấc mơ kia thì Ôn Lưu Băng hẳn là sau khi Mục Trích bị nhốt vào Mai Cốt Trủng không lâu liền chết ở ngoài động phủ giam giữ Thẩm Phụng Tuyết.

Vậy Ôn Lưu Băng đến cùng là chết như thế nào?

Mà Mục Trích sở dĩ có thể ở trong Mai Cốt Trủng yên ổn sống qua mười năm có phải là có liên quan tới cái chết của Ôn Lưu Băng hay không?

Thẩm Cố Dung đột nhiên không dám nghĩ kĩ nữa.

Y lật tới lật lui ngủ không được sau cùng nhịn không được vén chăn lên nhìn về phía Ôn Lưu Băng đang ngồi thiền ở bên ngoài nói: "Tam Thủy."

Ôn Lưu Băng vừa nghe gọi liền nhanh chóng bước vào: "Sư tôn ta ở đây."

Thẩm Cố Dung nghiêm túc nói: "Nếu như ta bảo ngươi làm một chuyện có thể mất mạng thì ngươi cũng sẽ đi làm sao?"

Ôn Lưu Băng nghĩ cũng không nghĩ nói: "Sẽ làm."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung nhịn không được mắng hắn: "Ngươi có phải là tên ngốc không? Biết rõ sẽ mất mạng còn muốn đi làm?!"

Ôn Lưu Băng không rõ lắm: "Chuyện sư tôn bảo ta làm thì bất luận như thế nào ta cũng sẽ đi làm."

Thẩm Cố Dung nhớ lại trong mơ Ôn Lưu Băng cũng như thế không khác gì, ngơ ngẩn cả buổi mới vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái.

Ôn Lưu Băng nghiêng đầu: "Sư tôn, hôm nay ngài rất kỳ lạ, là có chuyện sao?"

Thẩm Cố Dung khoát tay một cái: "Về đi ngủ đi đừng chờ ở chỗ của ta nữa."

Ôn Lưu Băng "Ồ" một tiếng nghe lời quay về.

Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi thả lỏng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

Bây giờ Ly Sách và Mục Trích đều không sao chỉ cần chính y không bảo Ôn Lưu Băng làm chuyện gì mất mạng thì dựa theo tu vi của Ôn Lưu Băng thì trong tam giới chẳng mấy ai có thể giết được hắn.

Vừa nghĩ như thế lúc này Thẩm Cố Dung mới có chút bình thường lại.

Lúc trước y chỉ cần nghĩ cách bảo vệ tốt Mục Trích Ngu Tinh Hà bây giờ xem ra lại thêm một tên Đại đồ đệ thần kinh thô rồi.

Thẩm Cố Dung hiếm khi mất ngủ tới nửa đêm đến lúc sáng sớm hôm sau Hề Cô Hành sau khi dạy xong tiết học sáng tới tìm y thì y còn đang ngáy o o.

Hề Cô Hành không chút khách khí xốc chăn mềm của y lên ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh giường cười như không cười nói: "Thập Nhất, ta vừa nghe một chuyện rất thú vị có muốn cùng nghe một chút không?"

Thẩm Cố Dung còn chưa ngủ được một canh giờ liền bị đánh thức, y mắt cũng không thèm mở đã nhíu mày đạp một cước.

Hề Cô Hành cũng không nhúc nhích kể cho Thẩm Cố Dung nghe những lời nói vô căn cứ được lưu truyền khắp núi do hắn lợi dụng linh lực và tu vi nghe được.

"Thập Nhất, đệ nghĩ xong tên của con riêng là gì chưa? Thẩm Chiếp Chiếp? Thẩm Phượng Hoàng?"

Thẩm Cố Dung: "..."

Lần này Thẩm Cố Dung không cần tự mình dỗ mình nữa mà lập tức tỉnh táo luôn.

"Chờ ta một chút." Y vội bò dậy tìm kiếm khắp nơi hai lượt miệng vẫn còn đang nói: "Huynh nói cái gì? Ta nhìn không thấy."

Hề Cô Hành "Chậc" một tiếng rồi nhặt dải lụa mỏng ở dưới giường lên đưa cho Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung buộc dải lụa mỏng lên lúc này mới hiểu được lời của Hề Cô Hành.

Y trợn to mắt lên chỉ chính mình: "Ta? Con riêng của Thánh quân?"

Hề Cô Hành ý cười không lan tới mắt gật đầu.

Thẩm Cố Dung: "Ai truyền vậy?"

Hề Cô Hành: "Ai biết được dù sao thì bây giờ tất cả mọi người đều nói như thế."

Hắn vừa nói vừa nắn cằm của Thẩm Cố Dung nhìn trái nhìn phải gương mặt nhỏ nói: "Chẳng qua cũng đúng, gương mặt và dải lụa mỏng người sáng suốt nhìn chắc chắn sẽ liên tưởng tới đệ."

Thẩm Cố Dung đánh tay hắn ra trừng hắn một cái: "Đừng ở đó châm chọc huynh có giúp ta làm sáng tỏ không?"

Hề Cô Hành cực kỳ khốn nạn: "Làm sáng tỏ cái này làm gì? Rảnh rỗi không có gì làm hay sao? Ta bận lắm."

Thẩm Cố Dung: "..."

Nếu như ngươi bận rộn thì làm gì có thời gian dùng tu vi lén nghe người ta tán phét hả?"

Hề Cô Hành thấy y mang vẻ mặt đời này không còn gì luyến tiếc nữa thì cuối cùng lương tâm trỗi dậy an ủi y một câu: "Lại nói, đệ muốn ta làm sáng tỏ thế nào? Nói đệ là Thẩm Thánh quân chi là hút nhầm linh lực phượng hoàng vào trong cơ thể rồi biến thành phượng hoàng con non rồi sau đó lại cùng phượng hoàng lập khế..."

Hắn còn chưa nói xong Thẩm Cố Dung liền ngắt lời hắn: "Tùy bọn họ hiểu lầm vậy đi huynh đừng nói nữa!"

Lúc này Hề Cô Hành mới ngừng nói, ấn đường đều mang vẻ xem kịch hay.

Thẩm Cố Dung ỉu xìu ngã đầu vào giường nói: "Đi làm việc đi, Chưởng giáo."

Hề Cô Hành không kiên nhẫn búng đầu y một cái rồi mới đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Toàn bộ Ly Nhân Phong đều đang đồn con riêng của Thẩm Thánh quân đang ở Phiếm Giáng Cư sau khi hết tiết học sớm luôn có hai ba người lập nhóm thò đầu ngó nghiêng xem thử bộ dạng của con riêng Thánh quân.

Mặc dù Ôn Lưu Băng hung dữ đuổi tất cả mọi người đi nhưng Thẩm Cố Dung vẫn mất hết mặt mũi tới nỗi ngay cả cửa cũng không dám bước ra chỉ một lòng chờ tới lúc linh lực phượng hoàng trong linh mạch hắn hoàn toàn biến mất.

Ba ngày sau, Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng bị nghẹn tới không chịu nổi nữa nhân lúc có tiết học sáng xung quanh không còn ai y lén ra khỏi Phiếm Giáng Cư chạy một vòng quanh cây bồ đề kia mới có thể giải tỏa những nghẹn khuất trong mấy ngày nay.

Trong hồ hoa sen trống rỗng không có gì cả, Bạch Hạc bình thường ở trong hồ rỉa lông không thấy tăm hơi nữa.

Thẩm Cố Dung không muốn trở về lắm, ngồi bên cạnh hồ sen cả buổi đột nhiên lóe lên ý tưởng rồi vui vẻ chạy về phòng tìm bút mực giấy định vẽ một bức tranh màu hồ hoa sen.

Tay của y quá nhỏ cầm bút cũng hơi tốn sức nhưng vẫn cố hết sức viết vẽ.

Có lẽ là sợ có người đột nhiên tới đây nên Thẩm Cố Dung dùng hết toàn bộ sức lực bò lên trên cây bồ đề chọn một nơi có tầm nhìn tốt ngồi xếp bằng, cây kia thô ráp to lớn y hoàn toàn có thể nằm ở trên đó cũng không lo bị rớt xuống.

Mượn nhánh cây che giấu Thẩm Cố Dung vui mừng hớn hở vẽ tới vẽ lui.

Nửa canh giờ sau y nhìn bức vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo trong tay rơi vào trầm tư.

Nếu tiên sinh dạy y vẽ tranh nhìn thấy bức tranh này chắc chắn sẽ tức giận tới mức cầm sáo trúc quất y.

Thẩm Cố Dung tiện tay vo tròn rồi ném qua một bên tiếp tục tìm góc nhìn tốt định rửa sạch nỗi nhục lần trước.

Nhưng mà còn chưa bắt đầu vẽ tầm nhìn của y liền rơi vào nơi đối diện hồ sen.

Trong đình nhỏ bên cạnh hồ có một nữ tử dịu dàng mặc hồng sam đứng đó đón gió cho dù cách xa như thế nhưng Thẩm Cố Dung vẫn rất háo hức nhìn gương mặt làm cho nam nhân thần hồn điên đảo.

Nữ tử kia có gương mặt như hoa đào, giữa ấn đường có điểm một nốt chu sa càng trở nên khuynh thành, nàng đang rủ lông mi cong dài như đang nhìn hoa sen trong hồ khóe môi hơi cong lên cười duyên dáng.

Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua một cái đôi mắt sáng lên lập tức lấy một trang giấy trắng cầm bút lên bắt đầu vẽ mỹ nhân bên hồ.

Y vẽ phác thảo trước, lúc này mới hậu tri hậu giác ý tức được Ly Nhân Phong không có nữ tu mỹ nhân tỷ tỷ này là từ đâu tới?

Thẩm Cố Dung ngẫm nghĩ đột nhiên nhớ tới Hề Cô Hành trước đó vẫn luôn nói Nhị sư tỷ của y hình như mấy ngày nay sẽ trở về.

Nhị sư tỷ!

Lúc trước Thẩm Cố Dung vẫn luôn cho rằng đệ tử do Ly Nhân Phong dạy dỗ ra đều sẽ giống như Hề Cô Hành, Ôn Lưu Băng như thế một câu không vừa ý liền rút kiếm cực kỳ thô lỗ, lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy một sư tỷ mỹ nhân cảnh đẹp ý vui làm cho Thẩm Cố Dung nhỏ bé có chút hào hứng.

Y đang suy nghĩ liền nhìn thấy sư tỷ mỹ nhân của y cười nhạt một tiếng giơ năm ngón tay thon dài lên hướng về phía bờ hồ kết ấn cực nhanh.

Đó không biết là ấn gì nhưng theo ngón tay nàng vừa rơi xuống thì toàn bộ hồ hoa sen đều sôi trào lên như đang nấu nước sôi vậy một tiếng ầm vang cực lớn vô số nhánh yêu tà đen nhánh dữ tợn kêu thảm thiết từ trong hồ nhảy ra trực tiếp biến thành một sơi tro tàn biến mất dưới ánh mặt trời.

Thẩm Cố Dung: "..."

Đây, đây đây...

Thẩm Cố Dung giật mình sợ hãi tới mức làm rơi cả bút.

Âm thanh bút rơi trên mặt đất bị Nhị sư tỷ ở bờ đối diện hồ sen bắt được, đôi mắt nàng hơi híp lại lúc cau mày cười vô cùng quyến rũ, cười nhạt một tiếng ống tay áo hơi lay động bước trên mặt nước lướt đi tới.

Thẩm Cố Dung còn đang tự an ủi mình: Ít nhất cũng là một tỷ tỷ mỹ nhân có thể đánh nhau tốt hơn là yếu đuối bị người ta ức hiếp, so với mấy tên hán tử thô lỗ tốt hơn nhiều.

Y vừa điều chỉnh xong cảm xúc cúi đầu xuống liền nhìn thấy Nhị sư tỷ vừa nãy vẫn còn ở bên kia bờ đang đứng cong mắt cười ôn nhu nhìn y.

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung giật cả mình ngay lập tức té từ trên cây xuống.

Cảm giác được mất trọng lực đôi mắt Thẩm Cố Dung theo bản năng nhắm lại nhưng cũng không cảm thấy đau đớn, một bàn tay nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực và một mùi hương cam tùng mát lạnh đập vào mặt.

Thẩm Cố Dung mờ mịt mở mắt ra lúc này mới phát hiện mình được Nhị sư tỷ ôm vào trong ngực.

Không hiểu sao Thẩm Cố Dung đỏ mặt.

Y từ nhỏ tới giờ còn chưa từng gần gũi nữ tử khác như vậy không biết tại sao rõ ràng y đối mỹ nhân không hề có tình yêu nam nữ nhưng tim vẫn đập tới không cách nào khống chế được.

Tim hắn đang đập loạn nhịp liền nghe được sư tỷ mỹ nhân nhân đang dùng một giọng nam ôn nhu trầm thấp lại du dương nói: "Cô Hành nói với ta mà ta còn không tin bây giờ xem ra Thập Nhất quả thật thay đổi quá nhiều."

Thẩm Cố Dung: "..."

Thẩm Cố Dung: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com