Xuyen Thanh Su Ton Nghe Nghiep Vo Cung Nguy Hiem Hoan
Chương 134: Thoi thóp
Thành bắc của Hàm Châu, Ôn Lưu Băng đang cùng Ngu Tinh Hà tăng tốc tìm kiếm ngôi nhà cuối cùng, sau cùngcùng ở trong một đỉnh núi tìm thấy Phong Quân một thân áo đỏ.Áo bào màu đỏ lửa kia của Phong Quân tựa như áo cưới, nàng giống như sớm đã đoán được có người quay lại mà hơi nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp."Ồ, đây chẳng phải là khí linh của Thần khí sao?" Nàng cười nói, "Ngươi thế mà cũng tới đây, xem ra thiên đạo cũng đang giúp ta."Ngu Tinh Hà sửng sốt một lúc không rõ nàng đang nói gì thấy Tam Thủy sư huynh không nói gì nên chỉ đành phải làm chủ cố gắng giữ trấn định nói: "Phong Thành chủ, ngài không nên cùng ma tu cấu kết làm bậy lúc này quay đầu vẫn kịp."Phong Quân nghe thấy lời nói ngây thơ cực kỳ này cười càng vui vẻ hơn, nàng khẽ mở môi đỏ chậm rãi nói: "Ngươi thật đúng là..."Nàng còn chưa nói xong Ôn Lưu Băng đãã nắm Lan Đình Kiếm không nói gì mà đâm tới.Ôn Lưu Băng đánh nhau với kẻ địch trước nay chưa từng nói nhiều nửa câu nói nhảm nào, thường thường đánh thì không bao giờ mở miệng, lúc này nghe thấy Phong Quân nói hai câu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn rồi, không chút thương hoa tiếc ngọc trực tiếp đâm một kiếm tới.Phong Quân tựa như đã đoán được tính cách của hắn rồi nên cười một tiếng từ trong ống tay áo móc ra song đao trở tay đỡ lấy Lan Đình Kiếm của Ôn Lưu Băng.Trên gương mặt mỹ lệ của nàng chậm rãi lan ra một đường ma văn ngay cả con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên.Ôn Lưu Băng lười nói nhảm dùng hết sức leng keng hai tiếng hất bay một thanh trường đao trong tay nàng, lưỡi đao trên không trung xoay vòng rất nhiều vòng rồi cắm thẳng ngay trên mảnh đất trước mặt Ngu Tinh Hà.Ngu Tinh Hà: "..."Ngu Tinh Hà xoay người liền chạy, dựa theo cách đánh bạo lực của Đại sư huynh hắn thì nói không chừng ngay cả hắn cũng không lo được mà tiện tay bổ cho một đao luôn.Trốn thôi.Ngu Tinh Hà chỉ chạy mấy bước tìm được một nơi ẩn giấu bản thân, vừa quay đầu Đại sư huynh hắn đã thuần thục kết thúc trận đấu, Lan Đình Kiếm gác trên cổ Phong Quân bởi vì gác gần quá mà cắt cổ trắng như tuyết chảy ra một vệt máu.Ngu Tinh Hà: "..."Ngu Tinh Hà cảm thấy mình rất nhát gan nha.Ôn Lưu Băng lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi nói: "Đệ là tới giúp ta?"Ngu Tinh Hà suýt chút khóc luôn, thút thít chạy qua: "Xin lỗi sư huynh, ta sai rồi."Trong mắt Ôn Lưu Băng viết đầy chữ "Nhóc vô dụng".Ngu Tinh Hà quả thật rất nhát gan lại tiếc mạng rồi cực kỳ sợ đau, hắn sợ hãi ôm hai cánh tay nhỏ giọng xin chỉ thị của sư huynh: "Tinh Hà... Tinh Hà nên làm như thế nào?"Ôn Lưu Băng nhìn nhìn hắn bình tĩnh dời tầm mắt đi hờ hững nói: "Đừng nói chuyện nữa là được."Làm một con linh vật là được.Ngu Tinh Hà lập tức ngậm chặt miệng biểu thị ta sắp bắt đầu tu thiền câm miệng.Ôn Lưu Băng chuyển hướng tới Phong Quân bị nhốt lại lạnh lùng nói: "Trận pháp thành Hàm Châu là do ngươi bày ra? Đó đến cùng là gì? Nói."Phong Quân cho dù có bị gác kiếm lên cổ thì vẻ mặt cũng vẫn rất thản nhiên giống như sớm đã không còn để ý đến sống chết, nàng chậm rãi nói: "Vội gì chứ chờ trận pháp khởi động, chẳng phải ngươi sẽ biết được..."Nàng vẫn chưa nói xong Ôn Lưu Băng liền đâm một kiếm vào cơ thể nàng trực tiếp lộ ra một vết máu.Đôi mắt xinh đẹp của Phong Quân bỗng mở lớn rồi lảo đảo ngã xuống.Ôn Lưu Băng cũng không đâm một kích trí mạng giữ cho nàng vẫn còn thoi thóp còn sống, trầm giọng nói: "Không cần phải nói nhảm ta hỏi gì thì trả lời cái đó."Phong Quân nghe vậy lại nở một nụ cười, khóe môi nàng chảy ra một vệt máu: "Bằng không ngươi cứ trực tiếp giết chết ta."Con ngươi Ôn Lưu Băng khẽ động thấy nàng không định nói liền nâng kiếm lên dự định trực tiếp kết liễu nàng.Ngu Tinh Hà ở bên cạnh ngây ngốc luôn, mặc dù sớm biết Đại sư huynh hắn sát phạt quả quyết không chút do dự nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.Mắt thấy Phong Quân sắp dễ dàng mất mạng dưới kiếm của hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần vội chạy lên trước liều mạng khoát tay ra hiệu sư huynh khoan hẳn ra tay!Ôn Lưu Băng không kiên nhẫn liếc nhìn hắn nói: "Nói."Ngu Tinh Hà lúc này mới giải trừ "Thiền câm miệng", vội nói: "Sư tôn bảo chúng ta tra ra trận pháp sư huynh giết nàng vậy trận pháp phải làm sao bây giờ?"Ôn Lưu Băng nói: "Sư tôn chỉ nói ngăn cản trận pháp khởi động, ta giết nàng trận pháp chẳng phải là không thể khởi động rồi sao?"Ngu Tinh Hà: "..."Ngu Tinh Hà mắt chữ O mồm chữ A ngẫm kỹ lại thì hình như cũng có lý.Phong Quân lại cười, gò má nàng tràn đầy vết máu nở rộ như một đóa hoa: "Hóa ra các ngươi tới tìm trận pháp?"Nàng giơ tay khẽ chỉ chỉ Hàm Châu bên dưới gò núi cười nói: "Nhưng mà trận pháp kia sớm đã khởi động rồi."Con ngươi Ôn Lưu Băng co rút lại lập tức vung kiếm chém xuống lập tức phá hủy đan điền của Phong Quân.Đôi mắt Phong Quân run lên đồng tử chậm rãi tan rã.Ngu Tinh Hà bị cách ra tay hung ác hiểm độc của hắn dọa sợ sững sờ hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.Ôn Lưu Băng mắt cũng không chớp mà rút kiếm ra lạnh lùng nhìn về phía Ngu Tinh Hà nói: "Nhìn gì?"Ngu Tinh Hà sửng sốt một lúc liền vội lắc đầu.Trong mắt Ôn Lưu Băng tràn đầy bực bội đây là lần đầu tiên hắn không hoàn thành chuyện sư tôn giao cho.Hắn thu kiếm vào vỏ xoay người rời đi: "Đi, đi tìm sư tôn."Trở về xin tội thôi, hy vọng sư tôn không phạt hắn chép phạt.Ngu Tinh Hà vội đuổi theo: "Vâng!"Ngu Tinh Hà đi vài bước ma xui quỷ khiến thế nào mà quay đầu nhìn thoáng qua.Phong Quân vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, con ngươi tan rã của nàng vô thần nhìn chằm chằm con chim đang bay lượn trên bầu trời không biết sao lại đột nhiên chậm rãi vẽ lên một nụ cười.Bước chân Ngu Tinh Hà dừng lại còn tưởng là mình nhìn nhầm hắn đang muốn nhìn kỹ lại Ôn Lưu Băng nói: "Ngu Tinh Hà?"Ngu Tinh Hà nhíu mày nhỏ giọng nói: "Sư huynh sao ta cứ cảm thấy..."Ôn Lưu Băng quay đầu.Ngu Tinh Hà giơ ngón tay chỉ vào Phong Quân đang nằm trong vũng máu thử thăm dò nói ra nửa câu cuối ra: "Hình như nàng vẫn chưa chết."Ôn Lưu Băng chau mày.Phong Quân chỉ còn một hơi cuối cùng có lẽ không còn chống đỡ được mấy hơi, Ôn Lưu Băng rõ ràng có thể cảm giác được kinh mạch trong cơ thể nàng đang khô cạn.Ôn Lưu Băng nhíu mày hắn đang muốn đi tìm sư tôn phục mệnh nhưng hắn cũng không phải là loại người sẽ để cho kẻ địch có thể sống sót nên đành phải kiên nhẫn lại lần nữa quay về, ngay lúc đang muốn cầm Lan Đình Kiếm đâm thêm một nhát.Nhưng khi hắn vừa rút kiếm ra thì Phong Quân vốn đã thoi thóp sắp chết đột nhiên như có được cơ duyên gì đó vậy, nguyên đan đã vỡ vụn bị một dòng máu bao quanh rồi từng chút một hồi phục như cũ.Đôi mắt Ôn Lưu Băng bỗng mở to.Chỉ trong chớp mắt sự sống đang xói mòn trong cơ thể Phong Quân tựa như cây khô gặp mùa xuân lại lần nữa xuất hiện.Ôn Lưu Băng ngơ ngác nhìn, Ngu Tinh Hà vốn cũng chỉ thuận theo bản năng nói ra câu đó thôi nhưng trơ mắt nhìn một người vốn sắp chết đến nơi lập tức phục sinh cũng bị dọa giật nảy mình.Đôi mắt Ôn Lưu Băng bỗng hung ác: "Giao nhân."Phong Quân chậm rãi bò từ dưới đất lên, trên mặt nàng không biết từ lúc nào đã ngập tràn nước mắt bị nàng chậm rãi ung dung lau đi."Thống lĩnh Tru Tà chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Phong Quân chậm rãi rơi lệ nhưng lại cười tươi như hoa.Giao nhân chỉ cần máu đầu tim không bị mất đi thì rất khó mà giết chết được.Đôi mắt Ôn Lưu Băng lạnh lùng: "Ngươi quen Tang La Phu?"Phong Quân chậm rãi nói: "Ừm, nàng là đồng tộc cuối cùng của ta."Tang La Phu là chết trong tay Lâm Thúc Hòa và Thẩm Cố Dung.Nàng nhẹ nhàng giơ tay lòng bàn tay trôi nổi một giọt máu tựa như hạt châu, chỉ một chút, thân thể hư ảo của Thẩm Cố Dung xuất hiện ngay trước mặt.Y đang cầm kiếm chậm rãi đi về phía Ly Canh Lan.Đồng tử Ôn Lưu Băng co lại."Ta và La Phu là hai con giao nhân cuối cùng trong tam giới nên để tránh đối phương gặp phải chuyện bất trắc mà trao đổi máu đầu tim của nhau." Phong Quân thản nhiên nói, "Mà bây giờ giọt máu đầu tim cuối cùng của nàng lại nằm trong cơ thể của Thẩm Phụng Tuyết."Nàng vẫn luôn dùng một giọt máu đầu tim khác của Tang La Phu để theo dõi mỗi một hành động của Thẩm Cố Dung.Đây cũng là nguyên nhân đám người Ly Canh Lan có thể biết chính xác những nơi đặt chân và dự định của Thẩm Cố Dung.Ôn Lưu Băng gắt gao nắm chặt kiếm không nói gì cả trực tiếp cầm kiếm xông tới.Nhưng hắn vừa ra tay Phong Quân liền cười một tiếng giơ tay đánh một luồng linh lực vào trong giọt máu đầu tim kia, chỉ thấy cơ thể vốn thong dong chậm rãi của Thẩm Cố Dung đột nhiên lảo đảo lắc lư hai cái suýt chút ngã sấp xuống.Thẩm Cố Dung một tay ôm ngực biểu cảm trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt còn mang theo chút thống khổ không thể áp chế nổi.Ôn Lưu Băng đột nhiên biến sắc bước chân cứng đờ ngay tại chỗ."Ngươi!"Phong Quân cười nhìn mặt mũi tràn đầy thống khổ của Thẩm Cố Dung: "Cảm giác khống chế được Thẩm Cố Dung cực kỳ cuồng vọng ngạo mạn trong tay quả thật tuyệt diệu, ta thế mà có chút không nỡ để hắn chết."Ôn Lưu Băng hung hăng trừng nàng."Ngươi tới giết ta." Phong Quân cười nói, " Lần này không cần phải hủy nguyên đan đâu trực tiếp hủy đi máu đầu tim của ta. Trên con đường hoàng tuyền có Thẩm Cố Dung đi cùng cũng không tệ lắm."Các khớp xương trên năm ngón tay của Ôn Lưu Băng trắng bệch cả lên, hắn suýt chút bóp tới chuôi kiếm biến dạng nhưng lại không dám giống như lúc trước lỗ mãng giết người nữa.Ngu Tinh Hà cũng không ngờ lại biến thành như thế, kinh ngạc nhìn nàng.Phong Quân nhìn thấy Thẩm Cố Dung vẻ mặt như thường đứng thẳng người lên thì cười cười nói: "Chuyện đã đến nước này nói cho các ngươi biết trận pháp cũng được."Nàng chỉ chỉ dưới chân, nơi máu tươi bị Ôn Lưu Băng đâm ra giống như vật sống vậy chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất từng chút một hình thành một trận pháp màu máu.Ôn Lưu Băng theo bản năng muốn chém vỡ trận pháp kia nhưng lại kiêng kỵ nước mắt giao nhân đang điều khiển Thẩm Cố Dung mà không dám hành động thiếu suy nghĩ."Đây là trận pháp của Kinh Thế Lục."Nàng giơ tay lại chỉ về phía trung tâm của thành Hàm Châu: "Đó là trận pháp của dịch quỷ."Phong Quân ở trong không trung vẽ một vòng tròn nhốt toàn bộ thành Hàm Châu vào trong: "Mà toàn bộ thành Hàm Châu chính là trận pháp sửa lại thiên đạo."Ôn Lưu Băng gian nan nói: "Sửa lại... gì cơ?"Phong Quân không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm Ngu Tinh Hà khóe môi cong lên: "Sửa lại số mệnh trăm năm trước."Nàng thản nhiên nói: "Ngu Tinh Hà, qua đây."Ngu Tinh Hà bị nàng nhìn tới cả người run rẩy theo bản năng mà lùi về sau nửa bước hơi sợ hãi.Phong Quân nở nụ cười trong tay lại không chút do dự mà đánh một luồng linh lực vào trong nước mắt giao nhân kia.Lần này quá ác Thẩm Cố Dung vốn đã cố giả bộ là không có gì giống như bị người ta đánh một chưởng cả người loạng chà loạng choạng mà té xuống lập tức phun ra một ngụm máu.Ngu Tinh Hà giật nảy mình hắn có ngốc cũng biết được sư tôn mình bị điều khiển, nước mắt cũng sắp chảy ra: "Dừng, dừng tay! Ta đi qua, ta đi qua ngay đây!"Hai chân hắn run rẩy muốn bước qua Ôn Lưu Băng lại túm chặt lấy tay của hắn ngăn cản động tác của hắn.Ngu Tinh Hà lúng túng nói: "Sư huynh?""Không, không được đi qua..." Ôn Lưu Băng nghiến chặt răng gian nan nói, "Sư tôn bảo ta ngăn cản trận pháp khởi động, đệ... đệ không được đi qua."Phong Quân chấp nhất chuyện Ngu Tinh Hà đi qua chỗ trận pháp kia như thế nếu như đoán không lầm thì nhóc vô dụng này chắc chắn là mấu chốt để khởi động trận pháp.Ôn Lưu Băng nhìn Thẩm Cố Dung nằm trên mặt đất, trong mắt đỏ cả một mảng nhưng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực nắm chặt tay của Ngu Tinh Hà không cho phép hắn đi qua.Hắn đã đáp ứng sư tôn.Cơ thể Ngu Tinh Hà run rẩy không thể tin mà nói: "Nhưng mà...""Không nhưng nhị gì hết!"Ôn Lưu Băng suýt chút nắm đứt cả cánh tay của Ngu Tinh Hà lạnh lùng nói, "Không được đi!"Ngu Tinh Hà tựa như lần đầu tiên quen biết Ôn Lưu Băng, mờ mịt nói: "Sư tôn đang...""Không được đi không được đi ta nói không được đi!" Ôn Lưu Băng khó khăn lắm mới để lý trí chiếm thế thượng phong nên không muốn lại bị mấy câu nói của Ngu Tinh Hà đảo lộn quyết tâm đã xác định, hắn nghiêm nghị nói, "Ta là Đại sư huynh, nghe lời ta!"Thẩm Cố Dung bị nước mắt giao nhân từng chút một xé nát linh mạch lúc này gần như sắp phun máu y gian nan đứng dậy gắt gao khống chế dục vọng muốn nôn máu, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Ly Canh Lan cách khoảng hơn năm bước bên ngoài.Mục Trích đôi mắt đỏ ngầu gần như muốn mặc kệ tất cả xông tới: "Sư tôn!""Đừng tới đây." Giọng nói của Thẩm Cố Dung lạnh lùng, "Đừng tiếp cận trận pháp này."Hơi thở phát ra từ trong trận pháp bên cạnh giống như đúc lúc khởi động trận pháp nuôi dịch quỷ ở Hồi Đường Thành năm đó vậy, Thẩm Cố Dung liếc mắt một lượt phát hiện cách đó không đã có mấy thi thể của dịch quỷ, hơi thở của dịch quỷ lúc nãy có lẽ là từ trên người bọn nó phát ra.Thẩm Cố Dung chống kiếm đứng lên, đôi mắt hơi nhìn xuống hờ hững nhìn Ly Canh Lan nói: "Ngươi đã làm gì với ta rồi?"Ly Canh Lan thấy y cuối cùng cũng nhìn thẳng mình, lúc này mới thu hết tất cả những phẫn nộ trên gương mặt mình, trong mắt hắn tràn đầy sát ý dữ tợn nghe thấy thế thì lạnh lùng cười: "Thẩm Thập Nhất, đau không?"Thẩm Cố Dung lắc lắc kiếm Cửu Tức chậm rãi nói: "Cũng tạm thôi, chẳng bằng một phần trăm năm đó tẩy rửa gân cốt nữa."Thấy Thẩm Cố Dung còn đang cố gắng chống đỡ Ly Canh Lan lạnh lùng cười nói: "Nếu không muốn chết thì bảo đồ đệ của ngươi chủ động đi vào trong trận pháp kia."Bởi vì phân ra một phần phân thần nên tu vi của Thẩm Cố Dung lúc này cũng không phải là thời đỉnh cao, có lẽ như thế mới bị nước mắt giao nhân xâm nhập vào kinh mạch khống chế.Y vừa cùng Ly Canh Lan giằng co vừa ở trong kinh mạch tìm kiếm đồ vật đang xé rách kinh mạch của y nhưng tìm thế nào cũng không ra.Đồng tử của Mục Trích đã biến thành tán đồng, hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Ly Canh Lan hận không thể nghiền xương hắn thành tro.Ly Canh Lan nói: "Đi đi, ngươi còn muốn nhìn sư tôn ngươi chịu khổ sao?"Con ngươi Mục Trích co lại.Thẩm Cố Dung lại thản nhiên nói: "Mục Trích đừng đi ——Cho dù có chết ta cũng không muốn bị loại người như ngươi khống chế trong tay."Ly Canh Lan cười một tiếng: "Thật ư? Vậy cứ thử đi."Trong kinh mạch giống như bị người ta đóng vào vô số đinh thép, cơn đau nhức nhối lan khắp toàn thân Thẩm Cố Dung cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cả rồi cả người chỉ hơi lảo đảo một chút mặt không cảm xúc đi về phía Ly Canh Lan.Khóe môi chậm rãi chảy xuống một tia vệt máu bị y giơ tay chậm rãi lau đi, máu cọ lên trên môi càng làm cho đôi môi mỏng càng đỏ tươi, sắc đẹp vô biên.Tuy Mục Trích nhìn không ra chút mánh khóe nào nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ trong Đạo Lữ khế lại không thể nào xem nhẹ, hắn lo lắng nói: "Sư tôn!""Ta nói đừng nhúc nhích." Thẩm Cố Dung lạnh lùng quay đầu liếc nhìn hắn, đôi mắt dưới dải lụa mỏng tựa như lưỡi đao sắc bén bị rút khỏi vỏ, "Nếu ngươi bị hắn mê hoặc mà thật sự bước vào bên trong trận pháp kia vậy thì vĩnh viễn đừng bao giờ gọi ta là sư tôn nữa."Mục Trích kinh ngạc nhìn y dưới chân lại không dám nhúc nhích nữa.Trận pháp kia nhìn như chỉ có một vòng nhỏ mà thôi nhưng cũng không thể cam đoan rằng xung quanh có trận pháp kéo dài bị che giấu, nếu Mục Trích trượt chân bước vào trong..."Tuy bình thường Thẩm Cố Dung hay nói đùa muốn trục xuất bọn hắn ra khỏi sư môn nhưng bây giờ... một câu nhẹ nhàng của y như thế lại là nghiêm túc.Nếu như Mục Trích quả thực như Ly Canh Lan mong muốn mà bước vào trong trận pháp thì chỉ sợ rằng cả đời này Thẩm Cố Dung cũng không để ý tới hắn nữa.Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đi tới bên người Ly Canh Lan nhưng không hề động tới kiếm mà hơi cúi người lẩm bẩm nói: "Ngươi có biết tại sao ta vẫn chưa giết ngươi không?"Ly Canh Lan giễu cợt nói: "Bởi vì ngươi không quả quyết."Thẩm Cố Dung cắn môi khẽ bật cười một tiếng trầm thấp: "Quả thật như thế, năm đó ta không nên bởi vì hơn một ngàn nhát chém kia mà chậm trễ lâu như thế mà sớm nên gặp được ngươi liền rút kiếm kết liễu ngươi."Y cười cười máu từ khóe môi càng chảy càng nhiều."Năm đó Kinh Thế Lục mà tiên sinh nhìn thấy có lẽ là Hồi Đường Thành chỉ có một mình ta biến thành dịch quỷ phi thăng sau đó sống một mình mà sau đó bị Ly Nam Ương một kiếm chém chết mà được phi thăng."Thẩm Cố Dung giơ tay chạm vào trận pháp dịch quỷ bên cạnh không chút hoang mang lau đi vết máu trên khóe môi nói: "Mà trận pháp kia cũng không phải là trận pháp "Nuôi dịch quỷ", mà chỉ đơn thuần là trận pháp biến Mục Trích thành dịch quỷ. Ngươi làm cho trận pháp nuôi dịch quỷ chưa thành ở Phong Đô... Hồi Đường Thành tiếp tục thành trận pháp này chỉ cần Mục Trích biến thành dịch quỷ bị ta giết chết thì ta liền có thể tiếp tục chuyện năm đó, dịch quỷ phi thăng lại bị Ly Nam Ương giết chết. Vậy thì thiên đạo sẽ được sửa lại rồi đúng không?"Ly Canh Lan cho dù có bị nhìn thấu cũng là một bộ dáng chậm rãi thong dong nói: "Đúng."Thẩm Cố Dung cười nhạo một tiếng: "Đây tính là chính đạo gì gì? Chỉ là một thứ đồ vật giả mạo mà thôi."Ly Canh Lan lại nói: "Không, Kinh Thế Lục sẽ biến cái này thành chính đạo."Thẩm Cố Dung: "Xem ra ngươi vẫn chưa điên quá mức, vẫn biết được đây không phải là chính đạo.""Chính hay tà, chẳng phải đều do người sau viết lên sao?" Ly Canh Lan tựa như một tên thợ săn nhìn chằm chằm con mồi mà nhìn Thẩm Cố Dung, âm trầm nói, "Chỉ cần ta thắng rồi thì chính là chính đạo."Thẩm Cố Dung vẫn nói: "Buồn cười."Y nhẹ nhàng đứng thẳng người nhìn xem trận pháp kia: "Ta nhớ rõ sư huynh chẳng phải vẫn luôn muốn dịch quỷ phi thăng thành thánh hay sao? Đã như vậy thì ta sẽ giúp sư huynh một tay."Con ngươi Ly Canh Lan hơi chuyển động giống như cố ý khích y vậy: "Mùi vị của nước mắt giao nhân thế nào? Kinh mạch của ngươi cũng nát gần hết rồi cho dù bây giờ ngươi giết chết ta thì Phong Quân cũng không dễ dàng tha cho ngươi đâu."Mục Trích nghe xong suýt chút ngừng thở.Thẩm Cố Dung thoạt nhìn như một người không sao cả căn bản nhìn không ra kinh mạch của y đã chịu những tra tấn thế nào, y hơi nhướng mày cũng không nói nhảm với Ly Canh Lan nữa một tay túm lấy áo bào của Ly Canh Lan ném hắn vào trong trận pháp dịch quỷ.Chỉ một thoáng trận pháp bỗng bị khởi động một đường sáng đỏ xông thẳng lên trời cắn nuốt sạch sẽ cơ thể của hắn.Trong trận pháp đám dịch quỷ lít nha lít nhít bò lên trên cơ thể của Ly Canh Lan, Ly Canh Lan rít gào một tiếng toàn thân đẫm máu rách cả mí mắt.Thẩm Cố Dung có chút hào hứng nhìn rồi nói: "Sư huynh năm đó tiên sinh ta chính là người thế ngoại thoát khỏi nhân quả của tam giới người của Hồi Đường Thành có thể không tính cả hắn. Nếu ngươi trở thành dịch quỷ giết chết ta vậy thì ngươi cũng sẽ trở thành dịch quỷ phi thăng thành thánh."Y tiến lên trước một bước từ trên cao nhìn xuống Ly Canh Lan giống như một con côn trùng buồn cười, ánh mắt miệt thị nhỏ giọng nói: "Cùng với người ngươi coi trọng nhất... Ly Nam Ương phi thăng, đây chẳng phải là chuyện mà ngươi vẫn luôn kỳ vọng hay sao?"Cả người Ly Canh Lan run lên giận dữ gầm thét khàn cả giọng: "Thẩm Phụng Tuyết——Ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"Thẩm Cố Dung hai tay lồng vào trong ống tay áo lười biếng liếc nhìn hắn với vẻ mặt " Ngươi mắng Thẩm Phụng Tuyết thì liên quan gì tới Thẩm Cố Dung ta".Thấy trận pháp cuối cùng cũng khởi động Mục Trích cuối cùng cũng xông qua túm lấy Thẩm Cố Dung ôm vào trong lòng, mấy ngón tay của hắn đều đang run rẩy: "Sư tôn, người..."Khóe môi Thẩm Cố Dung vẫn còn dính máu nhưng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, y cười nói: "Sao, lo lắng cho sư tôn? Hắn cũng chỉ dọa tên chẳng hiểu gì cả như ngươi mà thôi, trong tam giới này ai có thể dễ dàng xé rách kinh mạch của ta?"Mục Trích thấy y vẫn cố chống đỡ vành mắt đỏ hoe lên, hắn gian nan nói: "Đạo Lữ khế... có thể cảm nhận được."Thẩm Cố Dung: "..."Thẩm Cố Dung bị nghẹn đột nhiên có chút chột dạ.Mục Trích hơi hốt hoảng nắm chặt tay của y ngập ngừng nói: "Sư tôn... ngài, ngài hôn ta đi, linh lực của ta có thể khôi phục kinh mạch của ngài."Thẩm Cố Dung nghe thấy thế liền cổ quái nhìn hắn, y túm lấy cổ tay của Mục Trích đầu ngón tay ám muội vẽ vòng tròn trên mạch đập của hắn chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng vừa nãy ta hôn ngươi thực sự chỉ vì khôi phục linh lực sao?"Mục Trích khẽ giật mình."Tên ngốc." Thẩm Cố Dung khẽ thở dài, biện pháp khôi phục linh lực tốt nhất là dùng lòng bàn tay áp vào nhau.Mục Trích lo lắng như thế Thẩm Cố Dung không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút chột dạ y ho khan một tiếng cảm thấy nhất định phải nói cho Mục Trích biết dự định tiếp theo của mình nếu không sau này y có khả năng không thể dỗ hắn quay lại nữa."Mục Trích." Y kéo vạt áo của Mục Trích xuống khẽ nói mấy câu nói.Mục Trích vừa nghe lập tức túm lấy tay của y nghiêm nghị nói: "Không được!"Thẩm Cố Dung nói: "Dù sao thì ta đã nói với ngươi rồi, chờ lát nữa ngươi không thể giận ta nữa."Mục Trích gần như là tức điên lên: "Trực tiếp giết hắn là được rồi, tại sao phải mạo hiểm đến thế?!"Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở dài cầm tay Mục Trích khẽ phủ lên trên đôi mắt mình, khẽ nói: "Ngươi có biết tại sao ta rõ ràng đã phá giải tâm ma rồi mà linh chướng trong đôi mắt lại chưa thể xóa bỏ không?Mục Trích ngơ ngác dựa theo mạch suy luận của y nói: "Tại sao?""Ta còn một tâm ma sâu hơn vẫn chưa giải được." Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng nói, "Nếu không thể giết chết Ly Canh Lan thì đời này của ta chỉ e khó có thể bình an."Mục Trích lo lắng nói: "Hắn ở ngay đó mà, rõ ràng người chỉ cần động tay là có thể giết chết hắn rồi."Thẩm Cố Dung lắc đầu: "Không, ở trong nhà gỗ bên ngoài thành ta phát hiện trên người hắn tựa như có nước mắt giao nhân giữ mạng, nước mắt giao nhân một khi đi vào trong kinh mạch thì rất khó tìm thấy hắn không dễ bị giết chết vậy, cho dù trận pháp này cũng không thể. Ta phải đổi cách khác nếu như hắn muốn trận pháp Kinh Thế Lục thay đổi thiên đạo khởi động vậy thì càng đúng ý ta.""Nước mắt giao nhân?""Ừm." Thẩm Cố Dung vuốt vuốt ngực nói, "Những khác thường trong cơ thể ta có lẽ có liên quan tới giọt nước mắt giao nhân của Tang La Phu kia."Mấy năm nay y chưa từng để cho vật hay người ngoài tiếp cận mình ngẫm kỹ lại thì chỉ có giọt nước mắt giao nhân năm đó dùng để giải trừ lôi kiếp thiên phạt là từ bên ngoài có được mà thôi, mà còn là từ Tang La Phu thủ hạ dưới trướng Ly Canh Lan.Thẩm Cố Dung có chút bật cười y năm mười sáu tuổi quả thật không chút tâm phòng bị với thế giới xung quanh ngay cả nước mắt giao nhân cũng không xem xét đã dùng ngay.Chẳng qua Lâm Thúc Hòa nếu đã nói là có thể dùng thì lúc ấy hẳn là không có vấn đề gì chỉ là không biết tại sao Tang La Phu rõ ràng đã chết rồi mà nước mắt giao nhân vẫn có thể dùng lại."Quay về nhất định phải tìm Lục sư huynh, lừa hắn một vố lớn."Lâm Thúc Hòa đang ở cửa y quán tắm nắng bỗng hắt hơi một cái.Thẩm Cố Dung vừa nói xong với Mục Trích không ngoài dự đoán bên trong trận pháp bắt đầu có chút khác thường.Ánh sáng đỏ giống như đốt cháy ra lửa đỏ rực rỡ bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của Ly Canh Lan phát ra âm thanh thiêu đốt bập bùng.Tựa như... đang thiêu đốt xương cốt vậy.Đôi mắt Thẩm Cố Dung hơi dao động y tiến lên trước một bước cơ thể không thể chống đỡ nổi nữa lại lảo đảo một chút, một chút rồi té ngã xuống đất, máu tươi được giữ trong miệng lại không thể giữ nổi mà phun hết ra.Y chỉ kịp nói với Mục Trích một câu "Bảo vệ cẩn thận cơ thể của ta" rồi ý thức ngay lập tức dần dần biến mất.Y nhìn xem ngọn lửa kia ý nghĩ cuối cùng trong đầu là: "Lông vũ... Phượng hoàng?"Bên tai Thẩm Cố Dung tựa như truyền tới tiếng gọi thê lương của Mục Trích nhưng bên tai đã hơi ong ong căn bản nghe không rõ y đang nói gì."Đúng rồi, Tuyết Mãn Trang nói yêu chủ cướp đi lông vũ Phượng Hoàng của hắn."Một nơi khác Tuyết Mãn Trang đã lần theo yêu khí dễ dàng tìm thấy Yêu chủ cả người hắn đều rực lửa trường đao hung hăng đâm xuyên qua cơ thể của Yêu Chủ đóng lên trên tường máu chảy đầy đất.Đôi mắt trong suốt của Tuyết Mãn Trang tràn ngập sát ý lạnh lẽo, hắn mặt không cảm xúc vung ra một ngọn lửa Phượng Hoàng, ngọn lửa nhanh chóng chiếu sáng hơn nửa gương mặt của hắn."Yêu đan của ngươi đâu?" Tuyết Mãn Trang lạnh lùng ép hỏi, "Tu vi của ngươi đâu? Lông vũ Phượng Hoàng của ta đâu?"Yêu chủ giống như bị hút hết tất cả sinh mệnh vậy vẻ mặt già nua, tóc trắng lông mày trắng, hô hấp khó khăn nhìn bộ dạng như sống không được bao lâu nữa, hắn khẽ thở hổn hển mấy hơi cười nói: "Con ta, đã lâu không gặp."Tuyết Mãn Trang nhíu mày hung hăng xoắn tròn trường đao gần như xoắn nát lục phủ ngũ tạng của Yêu chủ, hắn lạnh lùng nói: "Đừng có gọi ta như thế, ngươi không phải là cha ta."Yêu chủ ói ra một ngụm máu nói: "Ta nuôi con bao nhiêu năm, con đều quên hết cả rồi sao?""Ngươi nuôi ta chỉ vì chức Yêu Chủ mà thôi." Tuyết Mãn Trang nói, "Nếu như ta không phải là Phượng Hoàng thì ngươi sớm đã giết chết ta rồi giống như những chuyện năm đó ngươi đã làm đối với tộc Cửu Vĩ Hồ."Yêu Chủ cười rộ: "Con rất sáng suốt."Tuyết Mãn Trang nói: "Trả lời ta yêu đan của ngươi đâu? Lông vũ của ta đâu?"Yêu Chủ có lẽ biết được đại nạn sắp tới nên cũng không giấu giếm: "Ta tặng cho Ly Canh Lan rồi."Tuyết Mãn Trang: "Gì cơ?!""Ma tu không thể nhiễm dịch độc nếu không chắc chắn sẽ phải chết nhưng có yêu đan vào lông vũ Phượng Hoàng hắn liền có thể tái tạo lại cơ thể hóa thành quỷ tu." Hơi thở của Yêu Chủ càng ngày càng yếu giọng nói càng ngày càng nhỏ.Tuyết Mãn Trang túm chặt lấy hắn đút một giọt máu phượng hoàng vào trong miệng của hắn giữ lại nửa cái mạng của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi mất cả tính mạng này của mình cũng phải giúp Ly Canh Lan, đến cùng là bởi vì điều gì?! Trả lời ta nói xong lại chết!"Con ngươi Yêu Chủ đã tan rã hắn trong lúc hoảng hốt như đã nhìn thấy một con Phượng Hoàng tắm máu bay về phía hắn ngay cả trong mắt cũng phản chiếu ánh sáng đỏ rực như lửa.Hắn lẩm bẩm nói: "Phượng Hoàng..."Tuyết Mãn Trang gào thét: "Ngươi nói đi!!!"Yêu Chủ ngoảnh mặt làm ngơ khẽ nói: "A, ta nhớ ra rồi..."Hắn giơ tay lên giống như muốn chạm vào ảo ảnh Phượng Hoàng ở trước mắt kia lông vũ sặc sỡ tựa như sắp rơi vào lòng bàn tay của hắn."Năm đó ta..."Đầu ngón tay của Yêu Chủ và lông vũ rực lửa kia lướt qua nhau cho dù có liều mạng cũng không thể chạm vào lông vũ Phượng Hoàng."Chỉ muốn... cách lông vũ xinh đẹp kia gần một chút mà thôi."Rõ ràng chỉ là dựa gần lông vũ tựa như ngọn lửa kia liền thỏa mãn rồi.Tại sao trải qua mấy trăm năm hắn lại biến thành như vậy?Bởi vì tham lam sao? Bởi vì không cam lòng sao?Không ai có thể trả lời hắn tay của Yêu Chủ buông thõng, máu trên đầu ngón tay từng chút nhỏ xuống vũng máu.Không còn tiếng động.Tuyết Mãn Trang ngơ ngác nhìn hắn rất lâu mới hung ác rút trường đao ra kéo ra một đường máu rơi trên mặt đất, hắn nghiêm nghị nói: "Vô dụng! Khốn nạn!"Cơ thể của Yêu Chủ sau khi chết liền trong chớp mắt biến thành nguyên hình.Đó là một con chim trĩ lông xám.Tuyết Mãn Trang ngơ ngác nhìn hồi lâu không biết thế nào hai dòng nước mắt bỗng chảy xuống.Khi còn bé Yêu Chủ cực kỳ yêu thích lông vũ của hắn, mỗi lần nhìn thấy nguyên hình của Tuyết Mãn Trang trong mắt đều lộ ra biểu cảm làm cho Tuyết Mãn Trang khi còn bé không thể nào hiểu nổi.Cho tới bây giờ hắn thoáng chốc nhận ra.Đó là ước ao.Đó là ghen ghét.Đó là... những nực cười thảm thương nên tự giễu.Cắm một lông vũ sặc sỡ lên bộ lông xám liền có thể ngụy trang thành Phượng Hoàng hay sao?Dùng chính đạo quang minh chính đại do Kinh Thế Lục ngụy trang thành thật sự là chính đạo chân chính rồi sao?Ôn Lưu Băng vẫn gắt gao nắm chặt tay của Ngu Tinh Hà cho dù có nhìn thấy khóe môi Thẩm Cố Dung vẫn luôn chảy ra máu cũng không hề buông lỏng chút nào."Đây không phải là chính đạo cũng không phải là thiên đạo." Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói, "Chỉ là các người muốn gán ép tư lợi xấu xa lên người khác."Ngu Tinh Hà lo lắng đến dậm chân: "Đại sư huynh, sư tôn! Sư tôn sẽ chết đó!"Ngón tay Ôn Lưu Băng đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay kẽ tay toàn là máu nhưng vẫn đỏ cả vành mắt kiên trì: "Không, không được."Ngu Tinh Hà: "Huynh nhìn sư tôn..."Ôn Lưu Băng nghiêm nghị nói: "Nếu tiến vào trong trận pháp kia, đệ sẽ chết!"Ngu Tinh Hà chấn kinh nhưng không biết có dũng khí từ đâu: "Ta không sợ!"Ôn Lưu Băng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép túm lấy bả vai của Ngu Tinh Hà, nghiến chặt cằm lạnh lùng nói: "Nếu như đệ không sợ ta tình nguyện bây giờ liền đập chết đệ cũng không để cho đệ bước vào trong trận pháp kia!"Mấy năm nay Ôn Lưu Băng gặp qua vô số yêu tà cũng đã chứng kiến vô số trận pháp nhưng chưa từng gặp trận pháp nào có thể làm cho hắn có cảm giác sợ hãi như bây giờ.Vừa nãy Phong Quân nhìn thấy hai người câu nói đầu tiền chính là "Khí linh của thần khí" mà tầm mắt lại tập trung nhìn chăm chú chỗ Ngu Tinh Hà.Ôn Lưu Băng không biết khí linh là gì nhưng khẳng định được đó là thứ đám người này muốn có nhất hoặc là nói trận pháp này thiếu nhất chính là Ngu Tinh Hà.Ôn Lưu Băng có một loại dự cảm nếu để cho Ngu Tinh Hà tiến vào trong trận pháp thì sư tôn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.Nhưng mà... Thẩm Cố Dung nhìn qua đã mất ý thức rồi mà Phong Quân vẫn như cũ không ngừng đưa linh lực vào trong nước mắt giao nhân.Sư tôn sẽ chết...Trận pháp không thể khởi động...Nhưng sư tôn sẽ chết.Ôn Lưu Băng trước giờ chưa từng biết quyết định tiếp theo lại khó khăn đến vậy.Đúng lúc này có người ở sau lưng hắn thì thào kêu lên: "Huynh trưởng..."Ôn Lưu Băng vừa quay đầu liền nhìn thấy một thiếu nữ mặt không cảm xúc đứng sau lưng hắn ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Phong Quân.Ôn Lưu Băng sửng sốt một lúc: "Tịch Vụ?"Ma khí trong thần thức của Thẩm Tịch Vụ đã được Ly Hồn Châu loại trừ hoàn toàn, nàng nhìn chằm chằm ảo ảnh Thẩm Cố Dung ngay trước mặt Phong Quân, con ngươi đều đang co rút kịch liệt."Ngươi thế mà lại dám đối xử với huynh ấy như thế?!" Thẩm Tịch Vụ lẩm bẩm nói, "Ngươi dám..."Nàng không thể kìm nén được nội tâm ngang ngược của mình nữa, cơ thể tựa như tên rời cung tựa như ma quỷ phóng tới Phong Quân.Phong Quân không kịp phòng bị không ngờ nàng thế mà lại trực tiếp xông tới, theo bản năng đầu tiên chính là muốn bóp nát giọt nước mắt giao nhân kia nhưng mà nàng chưa kịp khép các ngón tay lại vô số con rắn từ khắp mọi nơi xông tới một con linh xà cắn lên cổ tay nàng.Một cơn đau đớn truyền tới Phong Quân lại vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực dùng sức nắm chặt nước mắt giao nhân ngay lập tức vỡ nát máu thuận theo kẽ tay của nàng ta chảy xuống.Ảo cảnh trước mắt lập tức tan biến Thẩm Tịch Vụ túm lấy cổ Phong Quân hung ác ném nàng ta xuống đất vang lên một tiếng bịch."Ta phải giết chết ngươi!!!" Thẩm Tịch Vụ rõ ràng đã giải hết tâm ma rồi nhưng lúc này lại điên cuồng hơn cả khi nhập ma, khí thế đó nhìn như muốn bóp chết Phong Quân đang sống sờ sờ. Ôn Lưu Băng như ngừng thở không kịp nghĩ xem đến cùng Thẩm Cố Dung ra sao rồi chuyện cho tới lúc này đã không còn gì phải kiêng kỵ nữa rồi hung ác rút ngay Lan Đình Kiếm ra, hất Ngu Tinh Hà về sau kiếm ý có khí thế như chẻ tre đâm về phía tim của Phong Quân.Ngu Tinh Hà lập tức ngã ngồi xuống đất đôi mắt thất thần ngơ ngác nhìn ảo ảnh kia biến mất.Trước khi ảo ảnh kia biến mất là cảnh tay Thẩm Cố Dung bỗng buông thõng xuống."Ta... Ta hại chết sư tôn." Ngu Tinh Hà mờ mịt nhìn chằm chằm hư không cả người đều đang run rẩy.Ta lại... hại chết sư tôn rồi.Hắn ngẩn ngơ.Lại? Gì gọi là... lại?Câu nói này tựa như một bước ngoặt thay đổi làm cho sáo trúc Kinh Thế Lục bị Ngu Tinh Hà tùy ý vứt trong nhẫn chứa đồ bỗng nhiên phát ra một luồng sáng chủ động bay ra vây quanh Ngu Tinh Hà vài vòng.Ngu Tinh Hà bị ánh sáng kia chiếu tới đôi mắt khẽ khép lại lúc lại lần nữa mở ra trước mắt lóe lên một hàng chữ kỳ quái."Vĩnh Bình năm 23, Ngu Tinh Hà nhập Mai Cốt Trủng."Ngu Tinh Hà khẽ giật mình.Gì... Mai Cốt Trủng?Hắn theo bản năng đứng dậy giơ tay muốn bắt lấy sáo trúc của sư tôn.Trận pháp Kinh Thế Lục có một loại hấp dẫn với sáo trúc, sáo trúc tựa như bị dẫn dắt từ chút bay về phía sau Ngu Tinh Hà tựa như bị điên mà đi theo sáo trúc kia mấy bước lúc kịp phản ứng lần nữa hắn đã không thể khống chế mà bước vào bên trong trận pháp.Kinh Thế Lục bỗng nhiên phóng ra ánh sáng đỏ máu bao phủ Ngu Tin Hà.Cùng lúc đó trận pháp dịch quỷ, trận pháp Kinh Thế Lục đồng thời khởi động dẫn ra trận pháp to lớn bao phủ khắp toàn bộ Hàm Châu đồng thời phát động.Thẩm Cố Dung tựa ở trong lòng Mục Trích, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn hơi buông thõng, ngọc cốt trong lòng bàn tay lăn xuống mặt đất bên trong còn có một luồng linh lực vẫn chưa tiêu tan.***Trong ngôi nhà nhỏ trên hồ nước bên ngoài thành Hàm Châu phân thần của Thẩm Cố Dung bỗng hoàn hồn y ôm ngực ho mạnh ra một ngụm máu.Thẩm Cố Dung tựa bên cạnh Thẩm Cố Dung nắm lấy mấy sợi tóc trắng tựa như tơ lụa mờ mịt ngẩng đầu: "Chủ nhân, ngài tới đón ta rồi."Thẩm Cố Dung nằmnằm sấp trên mặt đất lại gian nan ho ra một ngụm máu thở hổn hển một lúc mới tức giận nói: "Ngươi nhìn ta giống bộ dạng tới đón ngươi sao?"Lâm Hạ Xuân: "..."Lâm Hạ Xuân sợ hãi buông lọn tóc kia ra tránh bị Thẩm Cố Dung phát hiện trên móng vuốt của hắn có máu dính lên trên mái tóc trắng mà mắng hắn——chỉ là bây giờ Thẩm Cố Dung đã máu me khắp người sớm đã không thèm để chút vết bẩn này nữa rồi.Lâm Hạ Xuân lúng ta lúng túng nói: "Ngài bị người ta đánh hả?"Lâm Hạ Xuân theo Thẩm Cố Dung nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng chật vật đến thế của y.Thẩm Cố Dung nắm hai mắt lại phát hiện khắp người mình đều dính đầy máu tươi kinh mạch của bản thể vẫn chưa dứt chỉ là thống khổ chiếm đa số mà kinh mạch của phân thần này lại giống như bị gió lốc quét qua vậy nát bấy hết cả rồi.Cũng may có Đạo Lữ khế tồn tại khó khăn lắm mới bảo vệ tâm mạch của y mới không bị nước mắt giao nhân mất đi khống chế kia nghiền nát tất cả linh mạch.Y yếu ớt không chút sức lực nói: "Có chút chuyện nhỏ."Lâm Hạ Xuân vừa nghe y nói là chuyện nhỏ vội gật đầu: "Chuyện nhỏ thì tốt."Chuyện nhỏ thì tốt hắn thích bình thản.Thẩm Cố Dung tiện tay ném một cây chủy thủ qua nhắm mắt yếu ớt nói: "Cầm cái này tìm ra nước mắt giao nhân trốn trong phân thần này."Y ở trong bản thể tìm khắp các kinh mạch cũng không thể nào tìm ra được nước mắt giao nhân đang làm mưa làm gió cho nên nước mắt giao nhân hẳn là bị y phân tới cơ thể phân thần này.Lâm Hạ Xuân cầm chủy thủ ngơ ngác: "Hả? Tìm? Tìm thế nào?"Thẩm Cố Dung đã không còn sức y dựa lên trên người Lâm Hạ Xuân thoi thóp một hơi bị giày vò tới mỗi hơi thở đều khó khăn: "Tùy ngươi tìm thế nào, cắt mở kinh mạch cũng được dù sao thì trong một khắc phải tìm ra là được... nếu như tìm không thấy thì nước mắt giao nhân làm chết phân thần này bản thể của ta cũng sẽ bị trọng thương, thế thì ngươi cũng đừng mong quay về Kiếm Các."Lâm Hạ Xuân: "..."Mặt mũi hắn ngốc trệ đây là... chuyện nhỏ?Thẩm Cố Dung nói xong bờ môi đột nhiên không hiểu sao cảm nhận được một xúc cảm ấm áp y giơ tay nhẹ nhàng vuốt khóe môi phát hiện trên mặt chẳng có gì cả nhưng tiếp xúc kia vẫn còn đó mà linh lực tinh khiết lại không ngừng truyền vào trong người y.Kinh mạch đứt đoạn vỡ vụn trong cơ thể được linh lực quét qua nhưng rất nhanh lại bị nước mắt giao nhân đã mất khống chế lại lần nữa mạnh mẽ xoắn nát kinh mạch của y.Thẩm Cố Dung ngơ ngẩn lúc này mới ý thức được...Chuyện bây giờ Mục Trích làm với bản thể của y xúc cảm đang thuận theo linh lực truyền vào thân thể phân thần.Thẩm Cố Dung: "..."Thẩm Cố Dung không hiểu sao đột nhiên đỏ mặt.Rõ ràng là chuyện rất bình thường, tại sao... còn xấu hổ sắc tình hơn cả ban ngày bị người ta cắn gáy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com