Xuyen Thanh Kiem Lao Ba Cua Kiem Si
Edit: Min
Ngày hôm sau.Cả nhóm dẫn Trương Giản Lan đến Thục Sơn một lần nữa. Lần này, để giúp hắn trông gọn gàng hơn, Kỳ Dụ chuẩn bị hẳn một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh tề. Quả nhiên, sau khi thay, khí chất thiếu niên phóng khoáng, sáng sủa hơn hẳn.Khi tới cổng lớn Thục Sơn, vẫn là hai người canh gác ngày hôm qua. Vừa thấy cả nhóm, liền lập tức xua tay từ chối, không đợi họ mở miệng đã bắt đầu đuổi khách: "Aiz, đã nói với các ngươi là không được mà. Mau về đi, đừng quay lại nữa!"Trương Giản Lan xoay người định đi ngay, nhưng bị Kỳ Dụ kéo lại.Chu Tiếu lập tức dẫn nhóm hộ lý tiến lên, từng người ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, khoanh tay đứng trước mặt hai đệ tử canh gác. Chu Tiếu lạnh lùng nói: "Không phải chúng ta tự tiện đến đây, mà là chưởng môn của các ngươi từng viết thư giới thiệu cho kiếm phái của ta. Vì thế, ta mới mang đệ tử này đến để bái sư."Hai đệ tử nghe xong liền sửng sốt, rõ ràng không biết phản ứng ra sao.Chu Tiếu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nghiêm nghị tiếp lời: "Mau chóng gọi chưởng môn của các ngươi ra gặp chúng ta."Ngữ khí cuồng ngạo này khiến hai người cảnh giác. Một trong hai đệ tử nghi hoặc hỏi: "Kiếm phái của các ngươi là gì? Sao không xưng danh từ sớm?"Chu Tiếu suy nghĩ một lát, rồi thản nhiên đáp: "Dù nói ra ngươi cũng không biết. Ta đến từ Thất Tinh Kiếm Phái. Ba mươi năm trước, chưởng môn của các ngươi từng được chúng ta cứu mạng. Cứ để chúng ta vào gặp chưởng môn, tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ."Hai đệ tử canh cổng nhìn nhau, không ai dám hành động. Rõ ràng họ nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng gì để bác bỏ.Lúc này, Kỳ Dụ nảy ra một ý, lén lút lùi lại một bước, rồi bất ngờ biến thành Ngọc Hành kiếm.Ngọc Hành kiếm vừa xuất hiện.Hai đệ tử lập tức trợn tròn mắt, ánh nhìn như bị hút vào thanh kiếm trước mặt.Chu Tiếu nhanh chóng nắm bắt tình hình, bước tới, giơ kiếm lên nói: "Đây chính là bằng chứng."Hai đệ tử không nói một lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ngọc Hành.Cảnh tượng này khiến Kỳ Dụ cảm thấy khó xử, toàn thân không tự nhiên.Ánh mắt của hai người kia giống như bị câu hồn, mê hoặc không rời.Một đệ tử không kìm được, thốt lên đầy kích động: "Thật là... một thanh kiếm tuyệt đẹp!"Người còn lại cũng hùa theo: "Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy một thanh kiếm nào xinh đẹp như vậy!"Nhóm hộ lý: "..."Xinh đẹp chỗ nào?Rõ ràng cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi mà.Ngay lúc đó, một bàn tay trắng nõn vươn tới, cầm lấy Ngọc Hành kiếm từ tay Chu Tiếu, nhanh chóng giấu ra sau lưng. Người đó không ai khác chính là Trương Giản Lan.Trương Giản Lan nhìn hai đệ tử canh cổng bằng ánh mắt đầy địch ý, như thể muốn bảo vệ thanh kiếm bằng bất cứ giá nào.Phản ứng của Trương Giản Lan với Ngọc Hành kiếm đặc biệt lớn. Hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, như thể sợ nó sẽ biến mất.Kỳ Dụ thầm nghĩ: Tên này quả nhiên có mối duyên đặc biệt với Ngọc Hành. Dù thiết lập nhân vật đã tan vỡ, chỉ cần thấy thanh kiếm, hắn liền kích động không thôi.Hai đệ tử vẫn còn muốn nhìn thêm thanh kiếm một chút, nhưng bị Trương Giản Lan mặt mày âm trầm trừng đến mức cả người không thoải mái, phải quay đầu tránh ánh mắt hắn.Chu Tiếu lập tức nói lớn: "Còn không mau đi thông báo!"Dứt lời, nhóm hộ lý ăn ý tháo áo blouse trắng ra, để lộ bên trong hàng loạt vũ khí như đao, thương, côn, bổng, thậm chí còn có mười mấy chiếc ống trấn định tề."Đừng để chúng ta phải ra tay!""Đúng đó, nếu chúng ta ra tay, mấy người các ngươi chắc chắn không chịu nổi đâu!"Kỳ Dụ: "......"Quá lợi hại! Hóa ra trong áo blouse trắng của nhóm hộ lý lại giấu nhiều vũ khí đến vậy.Hai đệ tử không dám nói thêm gì, liếc nhìn nhau đầy lo lắng. Sau đó, một người ở lại canh cửa, còn người kia xoay người đi thông báo.Chẳng bao lâu sau, từ bên trong sơn môn, mấy người dáng vẻ tiên phong đạo cốt bước xuống cầu thang. Trong đó, một người nhìn thấy Ngọc Hành Kiếm từ xa, đồng tử lập tức co lại, lao nhanh tới, ý định cướp lại thanh kiếm.Đó chính là Liễu Tri Khanh, người chồng trước mà Kỳ Dụ đã lâu không gặp.Hiện tại, thời gian tuyến đã thay đổi, Liễu Tri Khanh trông trẻ trung hơn rất nhiều. Hắn ta mặc trang phục tông sư Thục Sơn, mái tóc được cột gọn gàng, không còn dáng vẻ loè loẹt phấn son như trước. Giờ đây, hắn ta toát lên khí chất tao nhã, tuấn tú."Ngọc Hành của ta!" Hắn ta kêu lên.Trương Giản Lan thấy vậy liền nhanh chóng giấu Ngọc Hành kiếm ra sau lưng, trên gương mặt non nớt hiện rõ vẻ cảnh giác. Đôi mắt sắc như chim ưng không hề giống vẻ ngoan ngoãn mà Kỳ Dụ từng thấy trước đây.Kỳ Dụ nghĩ thầm: Kỳ lạ thật! Sao tên này lúc thì ngoan hiền, lúc lại như biến thành người khác?Chỉ trong chớp mắt, Trương Giản Lan thu lại biểu cảm cứng rắn, đôi mắt dịu xuống, bàn tay cũng không còn nắm chặt chuôi kiếm như trước.Liễu Tri Khanh lại gọi lớn: "Ngọc Hành!"Hắn ta cố gắng triệu hồi thanh kiếm.Tuy nhiên, Kỳ Dụ không có chút phản ứng nào. Không phải là y không muốn phản ứng, mà là bản thân Ngọc Hành không hề có một chút phản ứng nào. Thường ngày, chỉ cần chủ nhân triệu hoán, Ngọc Hành sẽ phản ứng và bay đến ngay lập tức.Chẳng lẽ, Ngọc Hành hiện giờ không nhận Liễu Tri Khanh là chủ sao?Kỳ Dụ nhớ lại tình huống khi mình xuyên qua. Lúc đó, cơ thể của y đã dung hợp với Ngọc Hành kiếm. Có lẽ việc xuyên không này đã khiến Ngọc Hành nhận Trương Giản Lan làm chủ nhân mới.Liễu Tri Khanh nhíu mày sâu hơn, tiếp tục gọi: "Ngọc Hành!?"Thấy Ngọc Hành vẫn không đáp lại, hắn ta bước tới trước mặt Trương Giản Lan, đưa tay nói: "Đưa thanh kiếm đó cho ta."Trương Giản Lan tất nhiên không chịu. Dù hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, đôi mắt vàng kim của hắn vẫn ánh lên sự chán ghét đối với Liễu Tri Khanh, không hề suy giảm chút nào.Liễu Tri Khanh càng thêm bực bội. Suốt hơn một tháng qua, Ngọc Hành Kiếm biến mất không dấu vết, khiến hắn ta ăn không ngon, ngủ không yên, lùng sục khắp nơi. Không ngờ thanh kiếm lại bị người khác trộm đi.Cơn giận bốc lên, trong đầu hắn ta thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ muốn cho tên nhóc này một cái tát chết luôn.Tuy nhiên, hắn ta không nhận ra rằng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, ánh mắt của Trương Giản Lan lập tức ánh lên sát khí, còn mãnh liệt hơn cả hắn ta."Tiểu tử này nhìn ta bằng ánh mắt gì đấy?" Liễu Tri Khanh bị nhìn đến cả người không khoẻ.Nói rồi, hắn ta giơ tay, tung một chưởng nhắm thẳng vào Trương Giản Lan.Nhưng ngay lúc đó, Ngọc Hành kiếm bất ngờ xuất hiện, chặn đứng đòn đánh.Hai người đồng thời ngẩn ra.Liễu Tri Khanh cảm thấy một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, gầm lên:
"Ngươi tiểu tử này sẽ không đem Ngọc Hành nhận làm chủ đấy chứ?"Trương Giản Lan không đáp, chỉ lạnh lùng nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt trào phúng như thể đang nói hết mọi điều mà không cần nói một lời nào.Liễu Tri Khanh tức giận đến tím mặt, giơ tay lên như muốn tấn công: "Ta giết ngươi!!"Trương Giản Lan không hề nhúc nhích.Ngay khi Liễu Tri Khanh chuẩn bị ra tay, Ngọc Hành kiếm lại một lần nữa ngăn cản đòn đánh chí mạng.Liễu Tri Khanh cảm thấy tuyệt vọng: "Ngọc Hành! Ngươi là kiếm của ta! Sao ngươi lại có thể để một tên...?" Hắn ta nhìn Trương Giản Lan với ánh mắt khinh miệt, rồi liếc qua một lượt,
"Cái tên không có linh căn, cốt chất lại kém như tiểu hài tử này nhận làm chủ?""Được rồi được rồi." Kỳ Dụ phiền muốn chết, "Đây là bạn trai tương lai của ta, ngươi đánh hỏng hắn, về sau ta sẽ yêu đương với ai?"Trương Giản Lan không thể che giấu nụ cười nhạt bên khóe miệng, ánh mắt si mê nhìn thân kiếm Ngọc Hành, rồi lạnh lùng ngước mắt, với giọng nói sắc lạnh của một thiếu niên: "Kiếm này không tồi, ta rất thích, rất xem trọng."Kỳ Dụ: "......"Liễu Tri Khanh vẫn chưa hết giận, muốn lao vào đánh cho tên nhóc kia một trận, nhưng bị chưởng môn Mạc Tang ngăn lại, chưởng môn cũng phiền, cau mày nói: "Còn thể thống gì?"Chưởng môn đưa tay lấy lại Ngọc Hành, rồi quay sang Trương Giản Lan, nghiêm túc nói: "Thục Sơn chúng ta có quy củ. Nếu ngươi thích kiếm của Thục Sơn, hãy dùng thực lực của mình để giành lấy. Không thể tùy tiện trộm lấy, đó là hành động khinh thường."Trương Giản Lan không nói gì, nhưng khí chất của hắn bỗng trở nên trầm tĩnh, một vẻ trầm ổn khó thấy ở một thiếu niên. Chưởng môn nhìn qua có vẻ hơi hứng thú, nhưng khi nhận thấy cốt chất linh căn của Trương Giản Lan quá kém, ông không cho rằng hắn sẽ thích hợp với việc tu hành kiếm đạo.Lúc này, Chu Tiếu lên tiếng: "Ai —— ngài đừng nói bậy, chúng ta không trộm lấy kiếm của các ngươi. Thất Tinh Giáo chúng ta là danh môn chính phái, không có khả năng làm ra loại chuyện này, không cần vấy bẩn danh dự của chúng ta."Chưởng môn nghe vậy nghi hoặc: "Thất Tinh Giáo?"Ông chưa từng nghe qua cái tên này."Ngài đã quên đúng không?" Chu Tiếu tự nhiên bước tới, khoanh tay đứng trước mặt chưởng môn Thục Sơn với vẻ bình tĩnh và lão luyện, "Một tháng trước, khi thuyền của Thục Sơn bị đắm ngoài biển, chính Thất Tinh Giáo chúng ta đã trợ giúp. Chúng ta cứu không ít đệ tử của Thục Sơn. Thanh kiếm này chính là từ trên chiếc thuyền đó tìm được."Đây là cách Kỳ Dụ dạy cho Chu Tiếu nói.Thực tế, người đã cứu thuyền không phải là họ, mà là Phong Thanh Tiêu. Khi Phong Thanh Tiêu nhập cư trái phép, hắn ta đã cứu hai chiếc thuyền của Thục Sơn. Thục Sơn rất cảm kích và muốn tìm người này để cảm ơn, nhưng Phong Thanh Tiêu là kiểu người làm việc kín tiếng, không lưu danh, nên người Thục Sơn tìm không ra.Sau đó, Trương Giản Lan mới tra ra.Thất Tinh Giáo đã tạm thời nhận trách nhiệm thay cho Phong Thanh Tiêu, để Thục Sơn không thể từ chối sự giúp đỡ. Quả nhiên, ngay khi nghe nói về người cứu thuyền, biểu cảm của chưởng môn Mạc Tang lập tức thay đổi."Thì ra là các ngươi đã cứu!"Chu Tiếu nhanh chóng tiếp lời: "Không sai, là chúng ta. Chúng ta là những người có tấm lòng nhiệt huyết và thiện lương ở Thất Tinh Giáo, đã cứu mạng các ngươi. Cảm ơn thì không cần phải nói nhiều, nhưng nếu các ngươi có thể, hãy tặng chúng ta một vài bí tịch tu luyện phi thăng nhé.""Đúng đúng, thêm cả Kim Đan thần bí.""Thậm chí là thần khí thượng cổ gì đó cũng được."Nhóm hộ lý đứng gần đó đều mong đợi, mắt sáng lên.Kỳ Dụ: "......"Những thứ này Thục Sơn cũng không có đâu, sau khi phi thăng lên 99 tầng Thiên giới, những thứ này chẳng liên quan gì đến các vị thần tiên. Trương Giản Lan có thể đạt được vị trí Kiếm Tôn, hoàn toàn là nhờ vào sự chăm chỉ và nỗ lực không ngừng nghỉ.Mạc Tang hơi mỉm cười: "Các ngươi nói cái này, Thục Sơn không có, nhưng nếu cần, chúng ta có thể trao cho các ngươi phần thưởng xứng đáng. Chúng ta sẽ đãi các ngươi thật tốt, cho đến khi các ngươi cảm thấy thoải mái mới thôi."Kỳ Dụ trong lòng điên cuồng gào thét: Ai nha, các ngươi đang làm chính sự hay sao?Chu Tiếu cười nói tiếp: "Chúng ta không cần thứ gì khác đâu, chỉ cần các ngươi thu nhận một đứa trẻ mồ côi từ Thất Tinh Giáo, cho cậu ta học kiếm thuật tại Thục Sơn thôi."Mạc Tang nhìn về phía Trương Giản Lan: "Ngươi nói là cậu ta?"Chu Tiếu gật đầu: "Đúng vậy."Mạc Tang không cần suy nghĩ lâu, đáp ứng ngay: "Có thể. Thục Sơn kiếm phái của chúng ta vốn không thu nhận những người có cốt chất và linh căn thấp kém, nhưng nếu cậu ta tự nguyện, thì chúng ta không có lý do từ chối."Chu Tiếu: "Cảm ơn chưởng môn."Mạc Tang xua xua tay, đáp: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của Thục Sơn, không cần khách khí. Theo ta đi, Thục Sơn chúng ta sẽ đãi ngươi thật tốt."Nhóm người không phản đối, trông vẻ mặt đều rất hào hứng đi theo Mạc Tang vào trong. Ai cũng tò mò về nơi tu tiên thực sự sẽ như thế nào, dù sao nơi này chắc chắn phải lớn hơn Bồng Lai Đại Viện rất nhiều.Kỳ Dụ lại bị Liễu Tri Khanh dẫn về Tu Đạo Phong. Thật ra, Kỳ Dụ không muốn đi, y không muốn cùng người chồng trước đối diện, cũng không muốn làm thanh kiếm của hắn ta, nhưng vì Trương Giản Lan, y đành phải nhẫn nhịn.Liễu Tri Khanh vừa về liền vội vàng ném Ngọc Hành lên bàn, tức giận nói:
"Ngọc Hành, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"Kỳ Dụ chỉ nghĩ trong lòng: Xin nhờ, ta chỉ là một thanh kiếm thôi, đâu có quyền lựa chọn chủ nhân đâu.Liễu Tri Khanh tức giận đến mức dùng kiếm cắt tay mình, nhỏ máu lên thân kiếm: "Uống! Mau uống hết đi!"Ngọc Hành lại không hề phản ứng, không hề tiếp nhận giọt máu nào. Kỳ Dụ cảm thấy bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, ngọc Hành đã thuộc về Trương Giản Lan hơn trăm năm, sao có thể chỉ với vài giọt máu của Liễu Tri Khanh mà bị thu phục được?Liễu Tri Khanh hoảng loạn gào lên:
"Uống đi, Ngọc Hành!"Máu vẫn đọng lại trên kiếm, Kỳ Dụ không thể chịu được nữa, liền hóa thân trở lại hình người, khiến Liễu Tri Khanh ngạc nhiên nhìn y. Kỳ Dụ không thèm để ý đến ánh mắt hoảng hốt của Liễu Tri Khanh, vội vàng đi rửa mặt trong viện, xóa bỏ máu trên người."Ngọc... Ngọc Hành??" Liễu Tri Khanh kinh ngạc thốt lên, vội nắm lấy vai Kỳ Dụ mà lắc mạnh, "Ngươi là Ngọc Hành? Ngươi đã hóa linh sao?"Hơn nữa... Vì sao linh thể này lại đẹp đến vậy?Nhìn đến mức khiến ánh mắt của hắn ta cũng trở nên ngẩn ngơ, không rời nổi.Kỳ Dụ lạnh lùng vỗ tay hắn ta ra, nói:
"Chồng trước, lời này ta không muốn nói lần thứ hai. Ta sợ ngươi không tiếp thu nổi."Kỳ Dụ xoay người đi, Liễu Tri Khanh vội vàng đuổi theo, vẻ mặt sốt ruột:
"Đừng đi, đừng đi, chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ, ta sẽ không làm gì ngươi!""Được rồi." Kỳ Dụ xoay đầu lại, nhàn nhạt nói, "Ta đã trở thành hình dạng của Trương Giản Lan." Không, nói đúng hơn, cả người y hiện tại từ trong ra ngoài đều là Trương Giản Lan.Liễu Tri Khanh: "......"Kỳ Dụ nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta, giọng điệu thản nhiên: "Chồng trước à, hữu duyên tận, đoạn tình dứt, cáo từ."Dứt lời, y rời khỏi đại môn của Tu Đạo Phong.Vừa hay, y chạm mặt một đệ tử trẻ tuổi đang mang giáo phục mùa xuân lên đỉnh. Đệ tử này trông ngang tầm tuổi với Trương Giản Lan, khí thế đầy sức sống, hơn nữa dung mạo lại vô cùng tuấn tú.Người nọ vừa nhìn thấy Kỳ Dụ liền hoàn toàn sững sờ, ánh mắt như dại ra, tựa hồ như vừa chứng kiến một thứ gì không thể nào tồn tại. Đồng tử cậu ta khẽ rung động, giọng nói lắp bắp không kìm được: "Trời... Thật xinh đẹp... kiếm..."Kỳ Dụ ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nhận ra ta là kiếm?"Bình thường.Do thiết lập thế giới đã được chỉnh sửa, hiện tại chỉ cần là kiếm tu thì đều có thể nhận ra nguyên thân của kiếm linh. Vì vậy, người này không phải đang nhìn gương mặt y, mà là đang ngắm nguyên hình của y—thanh Ngọc Hành kiếm trắng ngần, sáng rực lóa mắt.Còn nữa... Người này là ai?Tại sao y chưa từng gặp qua?Kỳ Dụ còn đang trầm tư thì Liễu Tri Khanh đã hốt hoảng từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt lo lắng giữ chặt lấy y, gấp gáp nói: "Ngọc... Ngọc Hành... Không sao đâu... Ta không ngại ngươi từng nhận chủ người khác, đừng đi, hãy lại làm kiếm của ta."Còn chưa kịp để Kỳ Dụ phản ứng, ánh mắt của vị đệ tử kia đã dừng lại trên người Liễu Tri Khanh. Cậu ta nhìn chằm chằm rồi hỏi: "Vị kiếm linh này là kiếm của Liễu sư thúc à?"Liễu Tri Khanh đáp ngay: "Đúng, đây là Ngọc Hành kiếm của ta.""Kia thật tốt quá." Đệ tử kia nghe xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên tham lam, không chút do dự, rút kiếm ra, chỉ thẳng về phía Liễu Tri Khanh, lớn tiếng nói, "Liễu sư thúc, ngài đấu với ta một trận đi! Ta rất thích thanh kiếm này, ta muốn nó!"Kỳ Dụ: "......"Liễu Tri Khanh: "......"Liễu Tri Khanh bực bội đến không nói nên lời: Rốt cuộc chuyện này là sao! Sao mà hết người này đến người khác đều nhắm vào kiếm của ta chứ!Kỳ Dụ gượng cười, sau đó lùi lại:
"Vậy các người cứ từ từ mà đánh, ta thì..... Ta đi trước đây....."Làm một thanh kiếm xinh đẹp, y hiện tại chỉ muốn rời khỏi, đi tìm cậu bạn trẻ ngây thơ 16-17 tuổi của mình, xem thử cậu ấy có đang chăm chỉ cố gắng hay không.Liễu Tri Khanh giữ chặt lấy y: "Ngọc Hành, ngươi đi rồi ta lấy gì để đấu với hắn?"Kỳ Dụ quay đầu lại nói: "Không thể lấy thanh kiếm khác sao? Nhỡ đâu hai người các ngươi đánh quá hăng mà làm hỏng ta thì sao? Giờ Trương Giản Lan còn nhỏ, ngươi lại chẳng hiểu ta cần tài liệu gì để bồi dưỡng thân thể, cũng không chịu dùng tài liệu tốt nhất chăm sóc ta, ta mới không muốn theo ngươi đi đánh nhau đâu."Liễu Tri Khanh: "Ngươi chính là kiếm của ta mà?"Kỳ Dụ đáp: "Không. Ta là kiếm của Trương Giản Lan."Liễu Tri Khanh càng nghĩ càng giận. Rốt cuộc cái tên Trương Giản Lan đó là ai! Đồ khốn kiếp nào dám nhận chủ thanh kiếm của ta! Giờ ngay cả kiếm cũng không nhận ta, đến kiếm linh cũng không theo ta.Liễu Tri Khanh không chịu buông, siết chặt y: "Ngọc Hành, ngươi nhìn cho rõ, ta mới là chủ nhân của ngươi!""Đừng lằng nhằng." Sở Mộ Vân tóm lấy tay còn lại của Kỳ Dụ, "Dù sao đi nữa, hiện tại y là kiếm của ai không quan trọng. Chỉ cần ta thắng tiểu sư thúc, thanh kiếm này sẽ thuộc về ta.""Tên tiểu tử này." Có phải học theo thói cướp đoạt của Trương Giản Lan không? Một tên đã đủ rồi, đừng để thêm nữa!Kỳ Dụ không thèm để ý tới cậu ta, hóa thành kiếm để Liễu Tri Khanh ứng chiến. Liễu Tri Khanh nghiêm túc tung sức, qua khoảng mấy trăm chiêu đã đánh gục đối thủ, khiến mức kiếm của cậu ta cũng rơi khỏi tay.Liễu Tri Khanh với thực lực tông sư, sao có thể để những kẻ tiểu bối dễ dàng khiêu chiến? Thiếu niên bị đánh đến thương tích đầy mình, đành phải cầu xin: "Liễu sư thúc, xin tha mạng! Là đệ tử không biết tự lượng sức mà khiêu chiến ngài. Đệ tử nhận thua."Liễu Tri Khanh nghe vậy thu kiếm:
"Được rồi. Mau đi đi, từ nay về sau đừng bén mảng tới Tu Đạo Phong của ta nữa."Sở Mộ Vân đứng dậy, nói: "Đệ tử chỉ nói hiện tại thua, chưa nói về sau cũng sẽ thua. Liễu sư thúc, sau này đệ tử nhất định sẽ quay lại khiêu chiến ngài."Liễu Tri Khanh đỡ trán, đau đầu không thôi.Kỳ Dụ nhân cơ hội này bay đi tìm Trương Giản Lan. Y tự hỏi, không biết giờ Trương Giản Lan đang làm gì? Hắn đã vào vị tông sư nào? Có chăm chỉ luyện kiếm không?Tìm cả buổi trời, y vẫn không thấy Trương Giản Lan đâu. Cuối cùng lại tìm được hắn ở phòng bếp của chưởng môn tại Nghênh Tiên Phong.Trương Giản Lan đang bận rộn nấu nướng, tiếng leng keng vang lên từ trong chảo. Kỹ năng nấu nướng của hắn quả thật không tệ, nhận được vô số lời khen từ mọi người ở Nghênh Tiên Phong.Kỳ Dụ tức điên.Y lập tức phi xuống, túm lấy Trương Giản Lan lôi ra khỏi phòng bếp, mắng:
"Trương Giản Lan, ngươi đang làm gì vậy? Ta tốn bao nhiêu công sức để giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, chứ không phải để ngươi lên đây làm đầu bếp cho người khác đâu! Dù trước kia ngươi là đầu bếp giỏi, nhưng giờ có ta giúp, ngươi đâu cần phải tiếp tục làm nghề này nữa!"Thiếu niên thấy y, vẻ mặt vui mừng:
"Đầu bếp thì có gì không tốt?" Rồi dừng lại, giọng ôn nhu hơn, "Ca ca đi đâu vậy? Sao không nói trước với ta một tiếng?"Kỳ Dụ đỡ trán, thở dài: "Ta đi đâu được chứ? Bị người khác cướp mất rồi. Ngươi mau mạnh lên, nhanh chóng vượt qua ta đi."Ánh mắt Trương Giản Lan tối sầm lại: "Ra là thế.""Chứ còn gì nữa! Ngươi mà không cố gắng, đừng mong về sau sống yên ổn. Vợ ngươi là một thanh kiếm xinh đẹp và xuất sắc, có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó đấy. Nếu ngươi không nỗ lực hơn, ngươi với ta chẳng có nổi những ngày tháng hạnh phúc đâu."Kỳ Dụ nhìn quanh, thấy trong phòng bếp không có ai, liền tìm một thanh kiếm sắt đưa cho y, nói: "Nghe ta, cầm lấy kiếm này, mỗi ngày chém vào cọc gỗ này. Khi nào chém đứt được nó, ngươi sẽ đủ mạnh để đụng đến ta."Trương Giản Lan cầm lấy kiếm, một nhát chém đứt cọc gỗ, ngẩng đầu cười:
"Như thế này có được không, ca ca?"Kỳ Dụ câm nín: "......"Hắn nắm chặt thanh kiếm: "Như vậy đã đủ mạnh chưa?"Má..... Cái cọc này sao lại dễ chặt như vậy? Kỳ Dụ kiểm tra kỹ, xác nhận đây chỉ là một cọc gỗ bình thường. Nhưng với thực lực hiện tại của Trương Giản Lan, sao hắn có thể chém đứt nó được?Nghĩ ngợi một lúc, y lại tìm một cọc gỗ chắc chắn hơn: "Có thể cái kia không đủ tốt, ngươi thử chém cái này xem."Trương Giản Lan giơ tay, thêm một nhát chém, phát ra một đạo kiếm minh. Cọc gỗ lại gãy đôi, thậm chí kéo theo cả một mảnh rừng trúc bên cạnh.Hắn vứt thanh kiếm sắt sang một bên, ngẩng mặt lên, hỏi Kỳ Dụ: "Bây giờ đã đủ mạnh chưa? Đã chinh phục được ngươi chưa?"Kỳ Dụ: "......"Trương Giản Lan tự tin vươn tay, triệu hồi y: "Lại đây."Kỳ Dụ không thể khống chế được, hóa thành kiếm rơi vào tay hắn.Trương Giản Lan cầm kiếm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nở một nụ cười nhợt nhạt. Nụ cười ấy vừa trong trẻo vô hại, vừa ẩn giấu những toan tính khó lường: "Ca ca ngoan ngoãn thật, ta rất thích."
Ngày hôm sau.Cả nhóm dẫn Trương Giản Lan đến Thục Sơn một lần nữa. Lần này, để giúp hắn trông gọn gàng hơn, Kỳ Dụ chuẩn bị hẳn một bộ quần áo sạch sẽ, chỉnh tề. Quả nhiên, sau khi thay, khí chất thiếu niên phóng khoáng, sáng sủa hơn hẳn.Khi tới cổng lớn Thục Sơn, vẫn là hai người canh gác ngày hôm qua. Vừa thấy cả nhóm, liền lập tức xua tay từ chối, không đợi họ mở miệng đã bắt đầu đuổi khách: "Aiz, đã nói với các ngươi là không được mà. Mau về đi, đừng quay lại nữa!"Trương Giản Lan xoay người định đi ngay, nhưng bị Kỳ Dụ kéo lại.Chu Tiếu lập tức dẫn nhóm hộ lý tiến lên, từng người ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, khoanh tay đứng trước mặt hai đệ tử canh gác. Chu Tiếu lạnh lùng nói: "Không phải chúng ta tự tiện đến đây, mà là chưởng môn của các ngươi từng viết thư giới thiệu cho kiếm phái của ta. Vì thế, ta mới mang đệ tử này đến để bái sư."Hai đệ tử nghe xong liền sửng sốt, rõ ràng không biết phản ứng ra sao.Chu Tiếu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nghiêm nghị tiếp lời: "Mau chóng gọi chưởng môn của các ngươi ra gặp chúng ta."Ngữ khí cuồng ngạo này khiến hai người cảnh giác. Một trong hai đệ tử nghi hoặc hỏi: "Kiếm phái của các ngươi là gì? Sao không xưng danh từ sớm?"Chu Tiếu suy nghĩ một lát, rồi thản nhiên đáp: "Dù nói ra ngươi cũng không biết. Ta đến từ Thất Tinh Kiếm Phái. Ba mươi năm trước, chưởng môn của các ngươi từng được chúng ta cứu mạng. Cứ để chúng ta vào gặp chưởng môn, tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ."Hai đệ tử canh cổng nhìn nhau, không ai dám hành động. Rõ ràng họ nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng gì để bác bỏ.Lúc này, Kỳ Dụ nảy ra một ý, lén lút lùi lại một bước, rồi bất ngờ biến thành Ngọc Hành kiếm.Ngọc Hành kiếm vừa xuất hiện.Hai đệ tử lập tức trợn tròn mắt, ánh nhìn như bị hút vào thanh kiếm trước mặt.Chu Tiếu nhanh chóng nắm bắt tình hình, bước tới, giơ kiếm lên nói: "Đây chính là bằng chứng."Hai đệ tử không nói một lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào Ngọc Hành.Cảnh tượng này khiến Kỳ Dụ cảm thấy khó xử, toàn thân không tự nhiên.Ánh mắt của hai người kia giống như bị câu hồn, mê hoặc không rời.Một đệ tử không kìm được, thốt lên đầy kích động: "Thật là... một thanh kiếm tuyệt đẹp!"Người còn lại cũng hùa theo: "Đúng vậy, ta chưa bao giờ thấy một thanh kiếm nào xinh đẹp như vậy!"Nhóm hộ lý: "..."Xinh đẹp chỗ nào?Rõ ràng cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi mà.Ngay lúc đó, một bàn tay trắng nõn vươn tới, cầm lấy Ngọc Hành kiếm từ tay Chu Tiếu, nhanh chóng giấu ra sau lưng. Người đó không ai khác chính là Trương Giản Lan.Trương Giản Lan nhìn hai đệ tử canh cổng bằng ánh mắt đầy địch ý, như thể muốn bảo vệ thanh kiếm bằng bất cứ giá nào.Phản ứng của Trương Giản Lan với Ngọc Hành kiếm đặc biệt lớn. Hắn nắm chặt lấy thanh kiếm, như thể sợ nó sẽ biến mất.Kỳ Dụ thầm nghĩ: Tên này quả nhiên có mối duyên đặc biệt với Ngọc Hành. Dù thiết lập nhân vật đã tan vỡ, chỉ cần thấy thanh kiếm, hắn liền kích động không thôi.Hai đệ tử vẫn còn muốn nhìn thêm thanh kiếm một chút, nhưng bị Trương Giản Lan mặt mày âm trầm trừng đến mức cả người không thoải mái, phải quay đầu tránh ánh mắt hắn.Chu Tiếu lập tức nói lớn: "Còn không mau đi thông báo!"Dứt lời, nhóm hộ lý ăn ý tháo áo blouse trắng ra, để lộ bên trong hàng loạt vũ khí như đao, thương, côn, bổng, thậm chí còn có mười mấy chiếc ống trấn định tề."Đừng để chúng ta phải ra tay!""Đúng đó, nếu chúng ta ra tay, mấy người các ngươi chắc chắn không chịu nổi đâu!"Kỳ Dụ: "......"Quá lợi hại! Hóa ra trong áo blouse trắng của nhóm hộ lý lại giấu nhiều vũ khí đến vậy.Hai đệ tử không dám nói thêm gì, liếc nhìn nhau đầy lo lắng. Sau đó, một người ở lại canh cửa, còn người kia xoay người đi thông báo.Chẳng bao lâu sau, từ bên trong sơn môn, mấy người dáng vẻ tiên phong đạo cốt bước xuống cầu thang. Trong đó, một người nhìn thấy Ngọc Hành Kiếm từ xa, đồng tử lập tức co lại, lao nhanh tới, ý định cướp lại thanh kiếm.Đó chính là Liễu Tri Khanh, người chồng trước mà Kỳ Dụ đã lâu không gặp.Hiện tại, thời gian tuyến đã thay đổi, Liễu Tri Khanh trông trẻ trung hơn rất nhiều. Hắn ta mặc trang phục tông sư Thục Sơn, mái tóc được cột gọn gàng, không còn dáng vẻ loè loẹt phấn son như trước. Giờ đây, hắn ta toát lên khí chất tao nhã, tuấn tú."Ngọc Hành của ta!" Hắn ta kêu lên.Trương Giản Lan thấy vậy liền nhanh chóng giấu Ngọc Hành kiếm ra sau lưng, trên gương mặt non nớt hiện rõ vẻ cảnh giác. Đôi mắt sắc như chim ưng không hề giống vẻ ngoan ngoãn mà Kỳ Dụ từng thấy trước đây.Kỳ Dụ nghĩ thầm: Kỳ lạ thật! Sao tên này lúc thì ngoan hiền, lúc lại như biến thành người khác?Chỉ trong chớp mắt, Trương Giản Lan thu lại biểu cảm cứng rắn, đôi mắt dịu xuống, bàn tay cũng không còn nắm chặt chuôi kiếm như trước.Liễu Tri Khanh lại gọi lớn: "Ngọc Hành!"Hắn ta cố gắng triệu hồi thanh kiếm.Tuy nhiên, Kỳ Dụ không có chút phản ứng nào. Không phải là y không muốn phản ứng, mà là bản thân Ngọc Hành không hề có một chút phản ứng nào. Thường ngày, chỉ cần chủ nhân triệu hoán, Ngọc Hành sẽ phản ứng và bay đến ngay lập tức.Chẳng lẽ, Ngọc Hành hiện giờ không nhận Liễu Tri Khanh là chủ sao?Kỳ Dụ nhớ lại tình huống khi mình xuyên qua. Lúc đó, cơ thể của y đã dung hợp với Ngọc Hành kiếm. Có lẽ việc xuyên không này đã khiến Ngọc Hành nhận Trương Giản Lan làm chủ nhân mới.Liễu Tri Khanh nhíu mày sâu hơn, tiếp tục gọi: "Ngọc Hành!?"Thấy Ngọc Hành vẫn không đáp lại, hắn ta bước tới trước mặt Trương Giản Lan, đưa tay nói: "Đưa thanh kiếm đó cho ta."Trương Giản Lan tất nhiên không chịu. Dù hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, đôi mắt vàng kim của hắn vẫn ánh lên sự chán ghét đối với Liễu Tri Khanh, không hề suy giảm chút nào.Liễu Tri Khanh càng thêm bực bội. Suốt hơn một tháng qua, Ngọc Hành Kiếm biến mất không dấu vết, khiến hắn ta ăn không ngon, ngủ không yên, lùng sục khắp nơi. Không ngờ thanh kiếm lại bị người khác trộm đi.Cơn giận bốc lên, trong đầu hắn ta thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ muốn cho tên nhóc này một cái tát chết luôn.Tuy nhiên, hắn ta không nhận ra rằng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, ánh mắt của Trương Giản Lan lập tức ánh lên sát khí, còn mãnh liệt hơn cả hắn ta."Tiểu tử này nhìn ta bằng ánh mắt gì đấy?" Liễu Tri Khanh bị nhìn đến cả người không khoẻ.Nói rồi, hắn ta giơ tay, tung một chưởng nhắm thẳng vào Trương Giản Lan.Nhưng ngay lúc đó, Ngọc Hành kiếm bất ngờ xuất hiện, chặn đứng đòn đánh.Hai người đồng thời ngẩn ra.Liễu Tri Khanh cảm thấy một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, gầm lên:
"Ngươi tiểu tử này sẽ không đem Ngọc Hành nhận làm chủ đấy chứ?"Trương Giản Lan không đáp, chỉ lạnh lùng nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt trào phúng như thể đang nói hết mọi điều mà không cần nói một lời nào.Liễu Tri Khanh tức giận đến tím mặt, giơ tay lên như muốn tấn công: "Ta giết ngươi!!"Trương Giản Lan không hề nhúc nhích.Ngay khi Liễu Tri Khanh chuẩn bị ra tay, Ngọc Hành kiếm lại một lần nữa ngăn cản đòn đánh chí mạng.Liễu Tri Khanh cảm thấy tuyệt vọng: "Ngọc Hành! Ngươi là kiếm của ta! Sao ngươi lại có thể để một tên...?" Hắn ta nhìn Trương Giản Lan với ánh mắt khinh miệt, rồi liếc qua một lượt,
"Cái tên không có linh căn, cốt chất lại kém như tiểu hài tử này nhận làm chủ?""Được rồi được rồi." Kỳ Dụ phiền muốn chết, "Đây là bạn trai tương lai của ta, ngươi đánh hỏng hắn, về sau ta sẽ yêu đương với ai?"Trương Giản Lan không thể che giấu nụ cười nhạt bên khóe miệng, ánh mắt si mê nhìn thân kiếm Ngọc Hành, rồi lạnh lùng ngước mắt, với giọng nói sắc lạnh của một thiếu niên: "Kiếm này không tồi, ta rất thích, rất xem trọng."Kỳ Dụ: "......"Liễu Tri Khanh vẫn chưa hết giận, muốn lao vào đánh cho tên nhóc kia một trận, nhưng bị chưởng môn Mạc Tang ngăn lại, chưởng môn cũng phiền, cau mày nói: "Còn thể thống gì?"Chưởng môn đưa tay lấy lại Ngọc Hành, rồi quay sang Trương Giản Lan, nghiêm túc nói: "Thục Sơn chúng ta có quy củ. Nếu ngươi thích kiếm của Thục Sơn, hãy dùng thực lực của mình để giành lấy. Không thể tùy tiện trộm lấy, đó là hành động khinh thường."Trương Giản Lan không nói gì, nhưng khí chất của hắn bỗng trở nên trầm tĩnh, một vẻ trầm ổn khó thấy ở một thiếu niên. Chưởng môn nhìn qua có vẻ hơi hứng thú, nhưng khi nhận thấy cốt chất linh căn của Trương Giản Lan quá kém, ông không cho rằng hắn sẽ thích hợp với việc tu hành kiếm đạo.Lúc này, Chu Tiếu lên tiếng: "Ai —— ngài đừng nói bậy, chúng ta không trộm lấy kiếm của các ngươi. Thất Tinh Giáo chúng ta là danh môn chính phái, không có khả năng làm ra loại chuyện này, không cần vấy bẩn danh dự của chúng ta."Chưởng môn nghe vậy nghi hoặc: "Thất Tinh Giáo?"Ông chưa từng nghe qua cái tên này."Ngài đã quên đúng không?" Chu Tiếu tự nhiên bước tới, khoanh tay đứng trước mặt chưởng môn Thục Sơn với vẻ bình tĩnh và lão luyện, "Một tháng trước, khi thuyền của Thục Sơn bị đắm ngoài biển, chính Thất Tinh Giáo chúng ta đã trợ giúp. Chúng ta cứu không ít đệ tử của Thục Sơn. Thanh kiếm này chính là từ trên chiếc thuyền đó tìm được."Đây là cách Kỳ Dụ dạy cho Chu Tiếu nói.Thực tế, người đã cứu thuyền không phải là họ, mà là Phong Thanh Tiêu. Khi Phong Thanh Tiêu nhập cư trái phép, hắn ta đã cứu hai chiếc thuyền của Thục Sơn. Thục Sơn rất cảm kích và muốn tìm người này để cảm ơn, nhưng Phong Thanh Tiêu là kiểu người làm việc kín tiếng, không lưu danh, nên người Thục Sơn tìm không ra.Sau đó, Trương Giản Lan mới tra ra.Thất Tinh Giáo đã tạm thời nhận trách nhiệm thay cho Phong Thanh Tiêu, để Thục Sơn không thể từ chối sự giúp đỡ. Quả nhiên, ngay khi nghe nói về người cứu thuyền, biểu cảm của chưởng môn Mạc Tang lập tức thay đổi."Thì ra là các ngươi đã cứu!"Chu Tiếu nhanh chóng tiếp lời: "Không sai, là chúng ta. Chúng ta là những người có tấm lòng nhiệt huyết và thiện lương ở Thất Tinh Giáo, đã cứu mạng các ngươi. Cảm ơn thì không cần phải nói nhiều, nhưng nếu các ngươi có thể, hãy tặng chúng ta một vài bí tịch tu luyện phi thăng nhé.""Đúng đúng, thêm cả Kim Đan thần bí.""Thậm chí là thần khí thượng cổ gì đó cũng được."Nhóm hộ lý đứng gần đó đều mong đợi, mắt sáng lên.Kỳ Dụ: "......"Những thứ này Thục Sơn cũng không có đâu, sau khi phi thăng lên 99 tầng Thiên giới, những thứ này chẳng liên quan gì đến các vị thần tiên. Trương Giản Lan có thể đạt được vị trí Kiếm Tôn, hoàn toàn là nhờ vào sự chăm chỉ và nỗ lực không ngừng nghỉ.Mạc Tang hơi mỉm cười: "Các ngươi nói cái này, Thục Sơn không có, nhưng nếu cần, chúng ta có thể trao cho các ngươi phần thưởng xứng đáng. Chúng ta sẽ đãi các ngươi thật tốt, cho đến khi các ngươi cảm thấy thoải mái mới thôi."Kỳ Dụ trong lòng điên cuồng gào thét: Ai nha, các ngươi đang làm chính sự hay sao?Chu Tiếu cười nói tiếp: "Chúng ta không cần thứ gì khác đâu, chỉ cần các ngươi thu nhận một đứa trẻ mồ côi từ Thất Tinh Giáo, cho cậu ta học kiếm thuật tại Thục Sơn thôi."Mạc Tang nhìn về phía Trương Giản Lan: "Ngươi nói là cậu ta?"Chu Tiếu gật đầu: "Đúng vậy."Mạc Tang không cần suy nghĩ lâu, đáp ứng ngay: "Có thể. Thục Sơn kiếm phái của chúng ta vốn không thu nhận những người có cốt chất và linh căn thấp kém, nhưng nếu cậu ta tự nguyện, thì chúng ta không có lý do từ chối."Chu Tiếu: "Cảm ơn chưởng môn."Mạc Tang xua xua tay, đáp: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của Thục Sơn, không cần khách khí. Theo ta đi, Thục Sơn chúng ta sẽ đãi ngươi thật tốt."Nhóm người không phản đối, trông vẻ mặt đều rất hào hứng đi theo Mạc Tang vào trong. Ai cũng tò mò về nơi tu tiên thực sự sẽ như thế nào, dù sao nơi này chắc chắn phải lớn hơn Bồng Lai Đại Viện rất nhiều.Kỳ Dụ lại bị Liễu Tri Khanh dẫn về Tu Đạo Phong. Thật ra, Kỳ Dụ không muốn đi, y không muốn cùng người chồng trước đối diện, cũng không muốn làm thanh kiếm của hắn ta, nhưng vì Trương Giản Lan, y đành phải nhẫn nhịn.Liễu Tri Khanh vừa về liền vội vàng ném Ngọc Hành lên bàn, tức giận nói:
"Ngọc Hành, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"Kỳ Dụ chỉ nghĩ trong lòng: Xin nhờ, ta chỉ là một thanh kiếm thôi, đâu có quyền lựa chọn chủ nhân đâu.Liễu Tri Khanh tức giận đến mức dùng kiếm cắt tay mình, nhỏ máu lên thân kiếm: "Uống! Mau uống hết đi!"Ngọc Hành lại không hề phản ứng, không hề tiếp nhận giọt máu nào. Kỳ Dụ cảm thấy bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, ngọc Hành đã thuộc về Trương Giản Lan hơn trăm năm, sao có thể chỉ với vài giọt máu của Liễu Tri Khanh mà bị thu phục được?Liễu Tri Khanh hoảng loạn gào lên:
"Uống đi, Ngọc Hành!"Máu vẫn đọng lại trên kiếm, Kỳ Dụ không thể chịu được nữa, liền hóa thân trở lại hình người, khiến Liễu Tri Khanh ngạc nhiên nhìn y. Kỳ Dụ không thèm để ý đến ánh mắt hoảng hốt của Liễu Tri Khanh, vội vàng đi rửa mặt trong viện, xóa bỏ máu trên người."Ngọc... Ngọc Hành??" Liễu Tri Khanh kinh ngạc thốt lên, vội nắm lấy vai Kỳ Dụ mà lắc mạnh, "Ngươi là Ngọc Hành? Ngươi đã hóa linh sao?"Hơn nữa... Vì sao linh thể này lại đẹp đến vậy?Nhìn đến mức khiến ánh mắt của hắn ta cũng trở nên ngẩn ngơ, không rời nổi.Kỳ Dụ lạnh lùng vỗ tay hắn ta ra, nói:
"Chồng trước, lời này ta không muốn nói lần thứ hai. Ta sợ ngươi không tiếp thu nổi."Kỳ Dụ xoay người đi, Liễu Tri Khanh vội vàng đuổi theo, vẻ mặt sốt ruột:
"Đừng đi, đừng đi, chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ, ta sẽ không làm gì ngươi!""Được rồi." Kỳ Dụ xoay đầu lại, nhàn nhạt nói, "Ta đã trở thành hình dạng của Trương Giản Lan." Không, nói đúng hơn, cả người y hiện tại từ trong ra ngoài đều là Trương Giản Lan.Liễu Tri Khanh: "......"Kỳ Dụ nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta, giọng điệu thản nhiên: "Chồng trước à, hữu duyên tận, đoạn tình dứt, cáo từ."Dứt lời, y rời khỏi đại môn của Tu Đạo Phong.Vừa hay, y chạm mặt một đệ tử trẻ tuổi đang mang giáo phục mùa xuân lên đỉnh. Đệ tử này trông ngang tầm tuổi với Trương Giản Lan, khí thế đầy sức sống, hơn nữa dung mạo lại vô cùng tuấn tú.Người nọ vừa nhìn thấy Kỳ Dụ liền hoàn toàn sững sờ, ánh mắt như dại ra, tựa hồ như vừa chứng kiến một thứ gì không thể nào tồn tại. Đồng tử cậu ta khẽ rung động, giọng nói lắp bắp không kìm được: "Trời... Thật xinh đẹp... kiếm..."Kỳ Dụ ngạc nhiên: "Sao ngươi lại nhận ra ta là kiếm?"Bình thường.Do thiết lập thế giới đã được chỉnh sửa, hiện tại chỉ cần là kiếm tu thì đều có thể nhận ra nguyên thân của kiếm linh. Vì vậy, người này không phải đang nhìn gương mặt y, mà là đang ngắm nguyên hình của y—thanh Ngọc Hành kiếm trắng ngần, sáng rực lóa mắt.Còn nữa... Người này là ai?Tại sao y chưa từng gặp qua?Kỳ Dụ còn đang trầm tư thì Liễu Tri Khanh đã hốt hoảng từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt lo lắng giữ chặt lấy y, gấp gáp nói: "Ngọc... Ngọc Hành... Không sao đâu... Ta không ngại ngươi từng nhận chủ người khác, đừng đi, hãy lại làm kiếm của ta."Còn chưa kịp để Kỳ Dụ phản ứng, ánh mắt của vị đệ tử kia đã dừng lại trên người Liễu Tri Khanh. Cậu ta nhìn chằm chằm rồi hỏi: "Vị kiếm linh này là kiếm của Liễu sư thúc à?"Liễu Tri Khanh đáp ngay: "Đúng, đây là Ngọc Hành kiếm của ta.""Kia thật tốt quá." Đệ tử kia nghe xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên tham lam, không chút do dự, rút kiếm ra, chỉ thẳng về phía Liễu Tri Khanh, lớn tiếng nói, "Liễu sư thúc, ngài đấu với ta một trận đi! Ta rất thích thanh kiếm này, ta muốn nó!"Kỳ Dụ: "......"Liễu Tri Khanh: "......"Liễu Tri Khanh bực bội đến không nói nên lời: Rốt cuộc chuyện này là sao! Sao mà hết người này đến người khác đều nhắm vào kiếm của ta chứ!Kỳ Dụ gượng cười, sau đó lùi lại:
"Vậy các người cứ từ từ mà đánh, ta thì..... Ta đi trước đây....."Làm một thanh kiếm xinh đẹp, y hiện tại chỉ muốn rời khỏi, đi tìm cậu bạn trẻ ngây thơ 16-17 tuổi của mình, xem thử cậu ấy có đang chăm chỉ cố gắng hay không.Liễu Tri Khanh giữ chặt lấy y: "Ngọc Hành, ngươi đi rồi ta lấy gì để đấu với hắn?"Kỳ Dụ quay đầu lại nói: "Không thể lấy thanh kiếm khác sao? Nhỡ đâu hai người các ngươi đánh quá hăng mà làm hỏng ta thì sao? Giờ Trương Giản Lan còn nhỏ, ngươi lại chẳng hiểu ta cần tài liệu gì để bồi dưỡng thân thể, cũng không chịu dùng tài liệu tốt nhất chăm sóc ta, ta mới không muốn theo ngươi đi đánh nhau đâu."Liễu Tri Khanh: "Ngươi chính là kiếm của ta mà?"Kỳ Dụ đáp: "Không. Ta là kiếm của Trương Giản Lan."Liễu Tri Khanh càng nghĩ càng giận. Rốt cuộc cái tên Trương Giản Lan đó là ai! Đồ khốn kiếp nào dám nhận chủ thanh kiếm của ta! Giờ ngay cả kiếm cũng không nhận ta, đến kiếm linh cũng không theo ta.Liễu Tri Khanh không chịu buông, siết chặt y: "Ngọc Hành, ngươi nhìn cho rõ, ta mới là chủ nhân của ngươi!""Đừng lằng nhằng." Sở Mộ Vân tóm lấy tay còn lại của Kỳ Dụ, "Dù sao đi nữa, hiện tại y là kiếm của ai không quan trọng. Chỉ cần ta thắng tiểu sư thúc, thanh kiếm này sẽ thuộc về ta.""Tên tiểu tử này." Có phải học theo thói cướp đoạt của Trương Giản Lan không? Một tên đã đủ rồi, đừng để thêm nữa!Kỳ Dụ không thèm để ý tới cậu ta, hóa thành kiếm để Liễu Tri Khanh ứng chiến. Liễu Tri Khanh nghiêm túc tung sức, qua khoảng mấy trăm chiêu đã đánh gục đối thủ, khiến mức kiếm của cậu ta cũng rơi khỏi tay.Liễu Tri Khanh với thực lực tông sư, sao có thể để những kẻ tiểu bối dễ dàng khiêu chiến? Thiếu niên bị đánh đến thương tích đầy mình, đành phải cầu xin: "Liễu sư thúc, xin tha mạng! Là đệ tử không biết tự lượng sức mà khiêu chiến ngài. Đệ tử nhận thua."Liễu Tri Khanh nghe vậy thu kiếm:
"Được rồi. Mau đi đi, từ nay về sau đừng bén mảng tới Tu Đạo Phong của ta nữa."Sở Mộ Vân đứng dậy, nói: "Đệ tử chỉ nói hiện tại thua, chưa nói về sau cũng sẽ thua. Liễu sư thúc, sau này đệ tử nhất định sẽ quay lại khiêu chiến ngài."Liễu Tri Khanh đỡ trán, đau đầu không thôi.Kỳ Dụ nhân cơ hội này bay đi tìm Trương Giản Lan. Y tự hỏi, không biết giờ Trương Giản Lan đang làm gì? Hắn đã vào vị tông sư nào? Có chăm chỉ luyện kiếm không?Tìm cả buổi trời, y vẫn không thấy Trương Giản Lan đâu. Cuối cùng lại tìm được hắn ở phòng bếp của chưởng môn tại Nghênh Tiên Phong.Trương Giản Lan đang bận rộn nấu nướng, tiếng leng keng vang lên từ trong chảo. Kỹ năng nấu nướng của hắn quả thật không tệ, nhận được vô số lời khen từ mọi người ở Nghênh Tiên Phong.Kỳ Dụ tức điên.Y lập tức phi xuống, túm lấy Trương Giản Lan lôi ra khỏi phòng bếp, mắng:
"Trương Giản Lan, ngươi đang làm gì vậy? Ta tốn bao nhiêu công sức để giúp ngươi trở nên mạnh mẽ, chứ không phải để ngươi lên đây làm đầu bếp cho người khác đâu! Dù trước kia ngươi là đầu bếp giỏi, nhưng giờ có ta giúp, ngươi đâu cần phải tiếp tục làm nghề này nữa!"Thiếu niên thấy y, vẻ mặt vui mừng:
"Đầu bếp thì có gì không tốt?" Rồi dừng lại, giọng ôn nhu hơn, "Ca ca đi đâu vậy? Sao không nói trước với ta một tiếng?"Kỳ Dụ đỡ trán, thở dài: "Ta đi đâu được chứ? Bị người khác cướp mất rồi. Ngươi mau mạnh lên, nhanh chóng vượt qua ta đi."Ánh mắt Trương Giản Lan tối sầm lại: "Ra là thế.""Chứ còn gì nữa! Ngươi mà không cố gắng, đừng mong về sau sống yên ổn. Vợ ngươi là một thanh kiếm xinh đẹp và xuất sắc, có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó đấy. Nếu ngươi không nỗ lực hơn, ngươi với ta chẳng có nổi những ngày tháng hạnh phúc đâu."Kỳ Dụ nhìn quanh, thấy trong phòng bếp không có ai, liền tìm một thanh kiếm sắt đưa cho y, nói: "Nghe ta, cầm lấy kiếm này, mỗi ngày chém vào cọc gỗ này. Khi nào chém đứt được nó, ngươi sẽ đủ mạnh để đụng đến ta."Trương Giản Lan cầm lấy kiếm, một nhát chém đứt cọc gỗ, ngẩng đầu cười:
"Như thế này có được không, ca ca?"Kỳ Dụ câm nín: "......"Hắn nắm chặt thanh kiếm: "Như vậy đã đủ mạnh chưa?"Má..... Cái cọc này sao lại dễ chặt như vậy? Kỳ Dụ kiểm tra kỹ, xác nhận đây chỉ là một cọc gỗ bình thường. Nhưng với thực lực hiện tại của Trương Giản Lan, sao hắn có thể chém đứt nó được?Nghĩ ngợi một lúc, y lại tìm một cọc gỗ chắc chắn hơn: "Có thể cái kia không đủ tốt, ngươi thử chém cái này xem."Trương Giản Lan giơ tay, thêm một nhát chém, phát ra một đạo kiếm minh. Cọc gỗ lại gãy đôi, thậm chí kéo theo cả một mảnh rừng trúc bên cạnh.Hắn vứt thanh kiếm sắt sang một bên, ngẩng mặt lên, hỏi Kỳ Dụ: "Bây giờ đã đủ mạnh chưa? Đã chinh phục được ngươi chưa?"Kỳ Dụ: "......"Trương Giản Lan tự tin vươn tay, triệu hồi y: "Lại đây."Kỳ Dụ không thể khống chế được, hóa thành kiếm rơi vào tay hắn.Trương Giản Lan cầm kiếm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nở một nụ cười nhợt nhạt. Nụ cười ấy vừa trong trẻo vô hại, vừa ẩn giấu những toan tính khó lường: "Ca ca ngoan ngoãn thật, ta rất thích."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com