TruyenHHH.com

Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 33

Miin01Miin

Edit: Min

Trương Giản Lan dịu giọng hơn một chút, tay nhẹ nhàng đặt lên eo y: "Về cùng ta, được không?"

Động tác bất ngờ khiến Kỳ Dụ giật mình, vội vàng lùi lại vài bước: "Có gì thì nói chuyện tử tế...... Đừng động tay động chân."

Bàn tay của Trương Giản Lan khựng lại giữa chừng, bị từ chối khiến hắn có chút không vui. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của người đối diện, hắn chỉ đành nhẫn nhịn, khẽ nói: "Vậy em định đi đâu? Nói cho ta biết, ta sẽ đi cùng em."

"Ta......"

Kỳ Dụ ngập ngừng, ánh mắt liếc qua Trương Giản Lan, người đang nhìn y với vẻ cứng đầu xen lẫn kiên nhẫn. Rõ ràng, bất kể y đi đâu, Trương Giản Lan đều muốn đi theo. Không được, phải nghĩ cách khiến hắn từ bỏ, hoặc ít nhất là làm hắn mệt mỏi một chút. Chỉ cần chờ thời điểm hắn mất cảnh giác, đó mới là cơ hội tốt nhất để chạy trốn. Lúc này mà bỏ chạy ngay trước mắt hắn, xác suất thành công thực sự quá thấp.

Kỳ Dụ chống hông, trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?"

Bộ dáng nghiêm túc như vậy, thật khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Trương Giản Lan nhìn mà tim đập nhanh hơn đôi chút, ánh mắt vốn mang chút u buồn dần dần dịu lại, hắn có chút ngẩn ngơ, rồi khẽ đáp: "Ừ."

"Được." Kỳ Dụ quyết định chơi khó hắn, giơ tay chỉ lên trời, "Ta muốn lên trời, ngươi cũng đi sao?"

Trương Giản Lan ngẩng đầu nhìn trời, im lặng một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Nếu em thật sự muốn lên trời, chờ ta hóa thành Thần, ta sẽ mang em đi cùng. Lúc đó, trên trời chắc chắn có một chỗ dành cho ta."

Hắn..... Thật sự rất tự tin.

Cả người Kỳ Dụ tê rần: "Không, không cần. Ta..... Ta cảm ơn ngươi."

Trương Giản Lan tiến thêm một bước: "Còn có chuyện gì em muốn làm không?"

Kỳ Dụ ho khan, chỉ về phía quảng trường Thái Cực: "Ta muốn chạy 300 vòng quanh quảng trường này! Ngươi có muốn đi cùng không?"

Trương Giản Lan không chút do dự đáp: "Được."

Đồng ý quá nhanh! Quảng trường Thái Cực rộng gấp mấy lần Trường Sinh Lâu, người thường chạy hết một vòng cũng mất nửa canh giờ (1 tiếng), vậy mà hắn lại dám nhận lời chạy 300 vòng!

Kỳ Dụ thì không lo lắng gì, y có thể hóa thành kiếm mà bay, không sợ mệt. Vì thế, y chạy về phía trước, còn không quên vẫy vẫy tay với hắn: "Trương Giản Lan, đuổi theo ta đi!"

Trương Giản Lan đuổi theo thật.

Nhưng không ngờ Kỳ Dụ lại chơi xấu, hóa thành kiếm mà bay với tốc độ cực nhanh, để lại Trương Giản Lan phía sau.

Khóe môi Trương Giản Lan khóe hơi giơ lên một độ cung nhợt nhạt, bỗng nhiên lao tới, đuổi theo.

Trong khoảnh khắc đó, không ai còn nhìn thấy hình bóng của hắn, chỉ có những tàn ảnh mờ mờ lưu lại, một số thậm chí chồng lên nhau đến hai, ba mươi lần. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả kiếm bay, thực sự kinh người.

Kỳ Dụ kinh hoàng thất thố: "Trương Giản Lan, ngươi rốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Sao có thể như vậy chứ?"

Y vừa bay được một vòng, Trương Giản Lan đã chạy xong ba vòng.

Với tốc độ và thể lực này, nếu ở thời đại của y, chắc chắn có thể làm siêu nhân mặc quần đỏ!

Kỳ Dụ hết chỗ nói rồi.

Y biết Trương Giản Lan mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức đáng sợ như vậy.

Kỳ Dụ vốn nghĩ rằng, khoảng 100 vòng có thể khiến Trương Giản Lan kiệt sức, nhưng không ngờ đến tận vòng thứ 150, người kia vẫn chạy như bay, tốc độ thậm chí còn tăng gấp đôi.

Cuối cùng, Kỳ Dụ không chịu nổi nữa, linh lực Ngọc Hành gần cạn kiệt.

Nhưng y lại không cam lòng thua Trương Giản Lan, y vẫn cố hóa thành người, chạy thêm vài vòng. Nhưng ở hình dạng con người, linh lực lẫn thể lực đều tiêu hao nhanh hơn.

Cuối cùng, y không chạy nổi nữa, ngã sõng soài xuống đất, miệng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ ửng, khóe mắt cũng đỏ hoe, ánh mắt sáng ngời tựa như vừa khóc.

Kỳ Dụ ngửa mặt nhìn bầu trời, thở dốc.

Bầu trời đêm ở Thục Sơn rực rỡ, ngân hà lấp lánh, ánh trăng tỏa sáng lớn đến mức có thể nhìn rõ từng vết lõm trên bề mặt. Khung cảnh đẹp đẽ tựa như không thuộc về thế giới thực tại.

À..... Mà đúng, ở một mức độ nào đó, đây vốn không phải là thế giới thực, mà là một thế giới trong sách.

Khi đang mải ngắm cảnh, một gương mặt tuấn tú bất ngờ xuất hiện, che khuất hết cả ngân hà trước mắt y. Là Trương Giản Lan.

Trương Giản Lan chống tay xuống, hơi cúi người dựa vào Kỳ Dụ. Mặc dù cũng đang thở gấp, nhưng so với Kỳ Dụ đang thở dồn dập, ngực phập phồng dữ dội, hắn trông vẫn điềm tĩnh hơn nhiều.

Ánh mắt Trương Giản Lan chăm chú nhìn Kỳ Dụ, đặc biệt là cái miệng nhỏ đang khẽ mở ra, rồi đóng lại vì thở gấp. Trong đôi mắt ấy ánh lên một sự mê mẩn khó giấu, đáy mắt như phủ một tầng sương mật ngọt ngào, lại có chút bệnh trạng đáng sợ.

Kỳ Dụ nhìn biểu cảm của hắn mà trong lòng run sợ, muốn mở miệng bảo hắn lùi lại, nhưng hơi thở dồn dập khiến mỗi lần nói đều bị ngắt quãng: "Trương...... Ha...... Trương......"

Hơi thở của Kỳ Dụ càng dồn dập, ánh mắt của Trương Giản Lan lại càng sáng rực, thậm chí có chút hưng phấn kỳ lạ: "Trương cái gì?"

Kỳ Dụ cực kỳ khó chịu, cố gắng nói tiếp: "Ha a....."

Trương Giản Lan cúi sát hơn, hơi thở ấm áp phả lên mặt Kỳ Dụ, ánh mắt không rời khỏi đôi môi đỏ nhỏ nhắn kia. Hắn dường như bị thu hút bởi màu sắc tươi tắn, mềm mại đó, làm người ta không khỏi muốn...

Không được.

Hắn vừa mới hứa với vợ của mình không được cưỡng bách y.

Giọng hắn trở nên khàn khàn, hỏi lại: "Nói đi, Trương cái gì?"

Kỳ Dụ vừa mệt vừa khó chịu, lại thấy Trương Giản Lan như một kẻ si mê, liền buột miệng thốt lên: "Trương biến thái!"

Trương Giản Lan: "..."

Mỹ nhân dưới thân cố gắng đẩy hắn ra, nhưng không thể, chỉ có thể nằm đó nhíu mày khó chịu, sắc mặt tái nhợt trông đến đáng thương.

Một lúc sau, Kỳ Dụ nhận ra linh lực của mình đã cạn kiệt. Bay quá lâu khiến Ngọc Hành kiếm không còn đủ sức mạnh.

Trương Giản Lan vẫn cúi người nhìn chằm chằm y, đôi mắt lấp lánh một chút ý cười, như thể nhớ lại lần đầu tiên y cũng hao kiệt linh lực như vậy, rồi tìm hắn để hấp thụ linh lực.

Cổ họng Trương Giản Lan khẽ động, như kìm nén điều gì đó, rồi nhẹ giọng dụ dỗ: "Nếu em muốn, ta có thể truyền linh lực cho em......."

Câu nói chưa dứt đã bị Kỳ Dụ cắt ngang: "Ngươi nằm mơ!"

Trương Giản Lan: "..."

Kỳ Dụ lục tìm trong tay nải, lấy ra vài cọng thảo dược, lẩm bẩm: "Ta tự có cách cứu mình, mới không cần ngươi." Nói rồi, y cắn thử một miếng, nhưng chỉ nhai được hai lần, suýt ngất.

Ta f*ck! Sao thảo dược này lại có mùi như rau thơm thế này?!

Nhai thêm vài cái, y thật sự không chịu nổi nữa, ném đám thảo dược xuống đất. Trong lòng rối rắm, y bắt đầu cân nhắc: Hay vẫn nên nhờ hắn truyền linh lực cho?

Nghĩ vậy, y liếc nhìn Trương Giản Lan, lại phát hiện đạo trưởng kia đang khẽ lùi một bước, ánh mắt có phần lạ lùng.

Kỳ Dụ híp mắt đầy nghi hoặc: Hắn không phải đang chê miệng ta có mùi rau thơm chứ?

Để thử nghiệm, y cố ý tiến gần Trương Giản Lan thêm lần nữa. Quả nhiên, đạo trưởng kia không lùi tiếp, nhưng vẻ mặt đã hiện rõ sự khó xử.

Kỳ Dụ cười lạnh, chống nạnh chế giễu: "Trương Giản Lan, ngươi không phải nói yêu ta sao? Giờ ta chỉ mới ăn rau thơm thôi mà ngươi đã kháng cự rồi?"

Trương Giản Lan nghe vậy nhíu mày, nghiêm túc đáp: "Thật ra ta đã chuẩn bị sẵn canh linh thảo cho em. Nếu em chịu về cùng ta, uống một chút là sẽ ổn thôi."

Ha ha... Hiếm thấy thật, Trương Giản Lan cư nhiên ghét bỏ kiếm của mình có mùi. Một cơ hội tốt như vậy mà không tận dụng để ghê tởm hắn, thì đúng là quá phí phạm.

Kỳ Dụ lại nhai một ngụm linh thảo, mang theo hương vị đặc trưng mà lao đến, ôm chặt lấy eo hắn, nói: "Ta mặc kệ! Ngươi nói ngươi yêu ta! Nếu ngươi yêu ta, thì bây giờ phải lập tức, ngay lập tức hôn ta! Ngươi là đang chê ta có mùi, phải không?"

Trương Giản Lan sững người, đôi mắt khẽ cụp xuống, nhẹ giọng nói: "Ta mãi mãi sẽ không bao giờ chê bai vợ của mình."

Kỳ Dụ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Vậy thì ngươi hôn ta đi!"

Y chắc chắn rằng vị đạo trưởng này mắc thói ưa sạch sẽ nặng, không dám hôn. Thế nhưng, vị đạo trưởng ấy chẳng nói hai lời, trực tiếp cúi đầu hôn xuống, khiến y ngơ ngác đến sững người.

Trương Giản Lan hôn một cách triền miên, dịu dàng và tinh tế, như thể đặt trọn tâm tư vào đó.

Còn Kỳ Dụ lại căng thẳng đến mức cứng đờ, chẳng khác nào một khúc gỗ.

Trong lúc đó, linh lực kim sắc từ từ lưu chuyển, nhẹ nhàng truyền qua nụ hôn giữa hai người.

"Ưm...." Kỳ Dụ vội đẩy Trương Giản Lan ra, nhưng ngay sau đó y phát hiện đôi mắt của hắn đã đỏ rực, như ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt không thể che giấu.

Bị đẩy ra, Trương Giản Lan có chút không cam lòng vì chấm dứt nụ hôn sớm. Hắn nheo mắt, ánh nhìn đầy mê đắm, chậm rãi tiến lại gần hơn. Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ mở, giọng nói trầm thấp: "Ý nguyện của vợ, ta nhất định sẽ thoả mãn."

Nói xong, hắn giữ chặt lấy eo của Kỳ Dụ, cúi người một lần nữa, đầu lưỡi nóng bỏng khé lướt qua môi người đối diện, mang theo cảm giác vừa dịu dàng, vừa nóng bỏng.

Kỳ Dụ lại bị hôn đến ngơ ngác, mãi đến khi phản ứng lại được, y vội vàng đẩy Trương Giản Lan ra một lần nữa, cả người hoảng loạn lùi thẳng về phía sau.

Lần này, sau khi bị đẩy ra, Trương Giản Lan không dám chạm vào y nữa, chỉ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo.

Đồng thời, cả hai đều nhận ra trong miệng mình, mùi rau thơm càng ngày càng đậm.

Hai người liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào, nhưng lại ngầm hiểu ý. Cả hai cùng cúi đầu, lập tức lao thẳng về phía phòng rửa mặt của Trường Sinh Lâu. Chạy mà như bay, đến mức phía sau còn để lại mười mấy tàn ảnh mờ mờ.

Phòng rửa mặt.

"Oẹ oẹ......" Kỳ Dụ súc miệng, "Kinh —— quá!"

Trương Giản Lan: "......"

"Oẹ oạ......" Vẫn là âm thanh Kỳ Dụ súc miệng, "Kinh —— quá!"

Trương Giản Lan nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được, một phen nắm lấy khuôn mặt nhỏ kia: "Văn nhã một chút."

Kỳ Dụ: "......"

Ta súc miệng mà ngươi cũng muốn quản!

Kỳ Dụ trở về phòng, chuẩn bị bao lớn bao nhỏ, miệng lẩm bẩm oán giận: "Ta một giây cũng không muốn ở cùng Trương Giản Lan!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng trải qua lần giáo huấn đáng nhớ vừa rồi, y không dám lén chạy đi dưới mí mắt của Trương Giản Lan nữa, chỉ có thể nghĩ cách đợi khi hắn ngủ rồi, sau đó dùng huân hương yên giấc làm hắn mê man.

Như vậy, hẳn là sẽ giúp y chạy đi được rất nhiều.

Hiện tại là giờ Tý, 12 giờ đêm.

Trương Giản Lan không ngủ, ngồi trên giường chờ Kỳ Dụ, thấy y mãi không tới, bèn vỗ vỗ ván giường như ám chỉ. Tuy nhiên, Kỳ Dụ vẫn không đến, thậm chí còn kiên quyết bám lấy dây thừng, không chịu xuống.

Trương Giản Lan im lặng vươn hai ngón tay, dùng linh lực vẩy ra một tia sáng, làm dây thừng đứt đoạn. Kỳ Dụ hét lên một tiếng, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà được Trương Giản Lan — người đứng phía dưới, vững vàng đỡ lấy.

"Em ngủ không yên thì đừng có chấp nhất với cách thức ngủ của người khác." Trương Giản Lan ôm Kỳ Dụ lên giường, nhẹ nhàng đặt y xuống, "Ta tìm một cái giường chắc chắn, sẽ không sụp đâu, dư sức cho mười người. Yên tâm mà ngủ đi."

Thật ra, vấn đề không phải là giường.....

Kỳ Dụ định xuống dưới, nhưng nghĩ lại, y quyết định kiềm chế, bởi đây có lẽ là một cơ hội tốt. Y có thể lợi dụng thời điểm này, làm cho huân hương phát huy hiệu quả mạnh mẽ nhất, khi ở gần Trương Giản Lan.

Nghĩ vậy, y liền nằm xuống.

Trương Giản Lan cũng theo sau nằm xuống cạnh y.

Hai người nằm gần nhau, cơ thể cả hai còn cứng hơn đá.

Trương Giản Lan là khẩn trương.

Còn Kỳ Dụ là bị doạ.

Trương Giản Lan liếc nhìn Ái Kiếm trong góc, chỉ thoáng qua một cái, hiện giờ trong đầu hắn đều là ý nghĩ muốn ôm Kỳ Dụ ngủ một đêm. Y thật sự rất mềm mại, Trương Giản Lan thực sự rất muốn ôm lấy y. Nhưng...... Y tỉnh táo thì chắc chắn sẽ phản kháng lại, vì vậy chỉ có thể chờ cho y ngủ.

Thế là, hai người cứ vậy mở to mắt nhìn nhau suốt một canh giờ.

Cuối cùng, Trương Giản Lan mở miệng nói: "Ngủ đi."

Kỳ Dụ đáp lại với giọng rầu rĩ: "Ừ."

Lại một canh giờ trôi qua, Kỳ Dụ không nhịn được hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Trương Giản Lan bình tĩnh trả lời: "Chưa."

......

Khi ánh sáng ban mai chiếu rọi vào phòng, tiếng gà gáy vang vọng, họ vẫn trong tư thế cứng đờ như cục đá.

Họ lặng lẽ nhìn nhau, đôi mắt của cả hai đều như gấu trúc, tinh thần cạn kiệt, nhưng không ai nhượng bộ.

Kỳ Dụ trừng mắt nhìn Trương Giản Lan, trong lòng không khỏi mắng thầm: Ngươi không ngủ, ta làm sao xuống tay!

Trương Giản Lan đáp lại bằng ánh mắt bình tĩnh: Ta cũng nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com