Xuyen Thanh Kiem Lao Ba Cua Kiem Si
Edit: Min
Kỳ Dụ hoảng loạn nhìn vào cánh cửa, chớp mắt một cái, rồi ngẩng đầu lên, liền thấy Trương Giản Lan với bàn tay nổi đầy gân xanh đang đặt trên cửa. Vì dùng sức quá mạnh, cánh cửa đã nứt ra vài phần, khiến Kỳ Dụ không khỏi cảm thấy hoảng sợ.Chà..... Thật là thô bạo.Nếu cú đánh đó mà nhắm vào người mình, chắc chắn xương cốt cũng bị một đòn này đánh gãy nát.Kỳ Dụ biết chắc Trương Giản Lan sẽ tìm y tính sổ, bởi vì danh dự của hắn gần như hoàn toàn bị hủy hoại bởi mình.Kỳ Dụ cũng nhớ lại, mỗi lần y chạm vào Trương Giản Lan một chút, người kia sẽ phản ứng dữ dội như thể muốn giết y. Giờ đây, với tình huống hoang đường này, y không thể không nghĩ, liệu Trương Giản Lan có định nuốt sống mình để trút giận hay không.Đang trong suy nghĩ đó, một giọng nói lạnh lùng của Trương Giản Lan vang lên, nghiêm khắc và dường như có chút thẩm vấn: "Tại sao lại trộm dê?"Kỳ Dụ không ngờ Trương Giản Lan lại không hỏi về chuyện ngày đó, điều này làm y rất bất ngờ. Y không hiểu sao lại hỏi về con dê, nhưng ngay sau đó, câu hỏi này lại khiến Kỳ Dụ cảm thấy khá kỳ quái. Trộm dê về thì ngoài việc ăn nó, còn có thể làm gì?Vì thế, Kỳ Dụ trả lời thẳng thắn: "Tất nhiên là trộm về làm bữa tiệc dê rồi."Y trực tiếp trả lời khiến Trương Giản Lan nhất thời không biết phải nói gì. Mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể giận lâu: "Ngươi có biết dê và bò quan trọng với Thục Sơn đến mức nào không?"Kỳ Dụ đương nhiên biết, thấy vẻ mặt của Trương Giản Lan không ổn, vội vàng dùng tay che đầu, động tác thuần thục cúi xuống ngồi xổm, sau đó mở miệng nói: "Nhưng mà ta đã ăn rồi, ngươi trách ta cũng chẳng ích gì. Ta đâu thể nhổ lại cho ngươi được? Giờ chỉ còn lại bộ xương, nếu ngươi thích thì cầm đi, ta không tranh giành với ngươi."Trương Giản Lan bị y nói đến ngẩn người: "Ta muốn bộ xương đó làm gì?""Ta cũng không rõ." Kỳ Dụ lén lút bĩu môi, "Kiếm tu các ngươi hay có những sở thích kỳ quái."Trương Giản Lan: "......"Không khí dần trở nên trầm lắng.Kỳ Dụ không nghe thấy Trương Giản Lan nói gì, nhưng lại có thể nghe thấy hắn hít sâu một hơi, có vẻ như đang cố kiềm chế, dường như đang nín nhịn điều gì. Cảm giác này khiến Kỳ Dụ thấy không ổn.Vì thế, y mạnh dạn ngẩng đầu lén nhìn Trương Giản Lan, người kia cũng đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào y. Kỳ Dụ giật mình, vội vàng cúi đầu xuống."Về chuyện ngày đó, ngươi có suy nghĩ gì không?" Trương Giản Lan đột nhiên hỏi."Chuyện gì ngày đó?'" Kỳ Dụ không kịp phản ứng.Trương Giản Lan không nói rõ, xách cổ áo của Kỳ Dụ, giống như đang xách một con gà con, rồi ném y vào hiện trường vụ án. Nơi trước đây bọn họ đã hôn nhau điên cuồng, giờ chỉ còn lại đống xương dê bị văng lung tung khắp nơi.Kỳ Dụ liếc qua rồi nói: "À, ta đã hiểu."Sau đó, y ngoan ngoãn đi đến một góc, cầm lấy cây chổi cùng cái hót rác, chủ động quét dọn, làm việc rất chăm chỉ, không bỏ sót bất kỳ góc chết nào.Trương Giản Lan nhìn y, nhíu mày, kiềm chế cơn tức giận: "Ta không phải có ý này."Kỳ Dụ giả vờ không hiểu, liền đáp lại: "Vậy là cái gì? Ta không biết."Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào y, môi hơi cứng lại, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu để nói về chuyện này, vì nó quá hoang đường.Thấy hắn không nói gì, Kỳ Dụ bình tĩnh như không có việc gì, đi ngang qua mặt hắn: "Nếu không có gì, ta đi ra ngoài đây."Trương Giản Lan hơi mơ màng, bắt đầu nghi ngờ liệu chuyện xảy ra hôm đó có phải là giấc mơ của mình hay không, hay chỉ là ảo giác.Nhưng khi mỹ nhân kia sắp bước đến cửa, hoàn toàn không giả vờ nữa, bước chân bắt đầu nhanh hơn, như thể muốn thoát ra từ dưới mí mắt hắn.Trương Giản Lan tức giận đến mức mặt mày tối sầm, ngay lập tức lao đến cửa, dùng bàn tay to mạnh mẽ ấn lên, bởi vì quá sức mạnh, cửa bị đánh vỡ ngay lập tức.Kỳ Dụ đứng sững người, đôi mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như thể nhìn thấy được chính số mệnh của mình qua đó, khiến y không thể thở nổi. Một cảm giác sợ hãi dâng lên, y vội vàng quay người, định chạy vào trong phòng để trốn.Kỳ Dụ liều mạng tìm cách mở cửa sổ, nhưng không thành công. Chưa kịp thoát ra ngoài, y đã bị Trương Giản Lan túm lại, cổ áo bị nắm chặt kéo trở lại: "Ngươi trốn cái gì?"Thực ra, Trương Giản Lan cũng có chút luống cuống, hắn không thể hiểu nổi tại sao Kỳ Dụ lại sợ hãi mình đến vậy.Lúc hắn kéo Kỳ Dụ, tay hơi không kiểm soát được lực, khiến y bị đau.Kỳ Dụ giãy giụa trong tay Trương Giản Lan, liên tục đẩy hắn ra, miệng không ngừng kêu lên: "Trương Giản Lan, ngươi bình tĩnh! Ngươi phải bình tĩnh! Chuyện đã xảy ra rồi, nếu ngươi muốn giết ta, thì cũng chẳng thể thay đổi được!"Trương Giản Lan cũng không kém: "Vì sao ta phải giết ngươi!"Hai người ta đẩy ngươi kéo, cơ thể quá mức kích động khiến Kỳ Dụ căng thẳng quá độ, biến thành Ngọc Hành kiếm và vô tình cắt vào hổ khẩu của Trương Giản Lan.Máu bắt đầu chảy ra, rơi xuống thân kiếm. Ngọc Hành kiếm lập tức hấp thu máu, đây là dấu hiệu kiếm lại nhận chủ.Trương Giản Lan bất ngờ, ánh mắt như lóe lên, đôi mắt vàng của hắn rung động mãnh liệt.Hắn vội vàng nhặt Ngọc Hành lên, muốn kiểm tra kỹ hơn, nhưng đột nhiên, Ái Kiếm bay ra khỏi vỏ kiếm trong tay hắn, cắm vào một chiếc vỏ kiếm màu đỏ khác.Kỳ Dụ lại bắt đầu tự mình phong bế.Trương Giản Lan thử kéo kiếm ra nhưng không được, đành phải nói: "Ra đi."Vẫn không có phản ứng.Hắn lại dùng một chút mệnh lệnh: "Ra đi."Vì Ngọc Hành kiếm đã hoàn toàn nhận chủ, Trương Giản Lan không cần phải khống chế mà có thể tự do rút kiếm. Hắn nắm trong tay thanh kiếm, tinh tế quan sát từng chi tiết.Lúc này, Trương Giản Lan vô cùng kích động, sự kích động này khiến đôi tay hắn không ngừng run rẩy, như thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang dâng trào trong cơ thể."Vợ của ta....... Ngươi và ta đã nắm tay mười ba năm..." Hắn nhẹ nhàng vuốt từ đầu kiếm xuống, khiến Kỳ Dụ run rẩy, "Bây giờ, ngươi cuối cùng cũng chịu nhận chủ."Kỳ Dụ thầm nghĩ: Có chuyện gì thì nói rõ, đừng có sờ sờ!Trương Giản Lan hưng phấn đến mức không thể kìm chế, suốt một đêm hắn cứ chà lau thanh Ái Kiếm trong tay, khiến Kỳ Dụ khổ sở không nói nên lời. Kiếm tích dày đặc, thủy tích vương đầy đất, như thể tất cả sự tập trung của Trương Giản Lan đều đổ dồn vào thanh kiếm.Rốt cuộc, vào sáng hôm sau, Trương Giản Lan mới chịu đưa kiếm về vỏ, và không quên đặt thanh kiếm vào chiếc vỏ được gọi là "Áo cưới". Sau đó, hắn bắt đầu ra ngoài.Theo thói quen, vào giờ này Trương Giản Lan thường dành thời gian để đi thác nước tu hành đả tọa, nhưng Kỳ Dụ lại nhận thấy rằng, lần này hắn không đi lên núi mà lại đi theo hướng đến quảng trường Thái Cực.Kỳ Dụ tò mò không biết hắn hưng phấn muốn đi đâu.Dựa vào phương hướng và lộ tuyến của Trương Giản Lan, có vẻ như hắn không phải chỉ đi qua mà đang hướng thẳng đến chính điện Thục Sơn để tham gia cuộc họp.Thục Sơn tổng cộng có tám tông sư cấp bậc nhân vật, với Trương Giản Lan là long đầu (đứng đầu). Trong đó, bốn tông sư thuộc ngoại phong, bốn tông sư thuộc nội phong. Mỗi người đều chưởng quản một trong mười ba phong, cùng nhau quản lý và điều hành mọi công việc trong và ngoài tông môn.Ngoại trừ Trương Giản Lan, nhóm tông sư hằng ngày sẽ gặp nhau vào buổi sáng để báo cáo tình hình của các phong và đệ tử dưới trướng.Vì Trương Giản Lan không có đệ tử, cho nên việc có đi hay không đều không quan trọng. Chưởng môn rất coi trọng hắn, cũng sẽ không ép buộc hắn phải làm bất cứ việc gì.Tuy nhiên, hôm nay hắn lại đặc biệt muốn tham gia cuộc họp.Trong khi Kỳ Dụ cảm thấy rất nghi hoặc, Trương Giản Lan đã mang y vào trong chính điện của Thục Sơn.Đây là lần đầu tiên Kỳ Dụ đặt chân vào bảo điện Tam Thanh, diện tích cực kỳ rộng lớn. Từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ quý giá. Chỉ riêng quảng trường Thái Cực thôi cũng đã có đến bốn tòa Trường Sinh Lâu hoành tráng.Vì Thục Sơn sở hữu rất nhiều bảo ngọc và quặng quý, những vật liệu này được khảm vào trong kiến trúc, khiến mọi thứ trở nên xa hoa, lộng lẫy.Trương Giản Lan tiến vào chính điện.Bảy vị tông sư đã ngồi vào vị trí của mình.Trương Giản Lan đến sau cùng, nhưng vừa bước vào, lập tức trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn trong đại điện.Một vị lão nhân tóc bạc ngồi phía trên, nhìn thấy hắn đến thì có chút bất ngờ, liền đứng dậy cười nói: "Hôm nay ngọn gió nào của bảo điện Tam Thanh mà thổi cả ngươi đến đây thế?"Các tông sư đồng loạt đứng dậy hành lễ: "Kiếm Tôn!"Chỉ có một người ngoại lệ, vô cùng cứng đầu, gương mặt tối sầm, vẫn ngồi bất động trên ghế, hoàn toàn không để Trương Giản Lan vào mắt.Đó chính là Liễu Tri Khanh.Chủ nhân tiền nhiệm của Ngọc Hành Kiếm.Chưởng môn Mạc Thiền Duyệt lên tiếng nhắc nhở: "Liễu Khanh, long đầu là bậc trên, đừng quên quy củ."Lúc này, Liễu Tri Khanh mới miễn cưỡng đứng dậy, qua loa hành lễ với Trương Giản Lan, sau đó ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt đen sầm như cũ.Thế nhưng, hôm nay Trương Giản Lan lại có vẻ đặc biệt chú ý đến hắn ta. Không những không trách phạt sự vô lễ, mà còn cố ý chọn chỗ ngồi gần hắn ta nhất, khiến Kỳ Dụ cùng các tông sư khác, bao gồm cả chính Liễu Tri Khanh, đều sững sờ.Liễu Tri Khanh nhíu mày, vẻ mặt đầy phản cảm, nhìn Trương Giản Lan: "Ngươi định làm gì?"Trương Giản Lan ngồi thẳng người, ung dung bưng chén trà xanh trên bàn, nhấp một ngụm, rồi nhàn nhạt đáp:
"Không làm gì cả, chỉ đến ngồi xem thôi."Liễu Tri Khanh tức giận nói: "Ngươi muốn xem thì đi chỗ khác mà xem! Đừng ngồi cạnh ta! Thật xui xẻo!"Nghe vậy, Trương Giản Lan nghiêng mắt liếc hắn ta một cái, bình thản nói:
"Ta là tông sư đứng đầu, muốn ngồi đâu thì ngồi đó. Nếu ngươi không phục, thì dùng kiếm mà nói chuyện. Đợi đến khi ngươi ngồi được vào vị trí đứng đầu này, lúc đó ngươi bảo ta ngồi đâu, ta sẽ ngồi đó."Kỳ Dụ trong lòng ngao ngán: Lạm dụng quyền lực! Vô sỉ đến cực điểm!Một câu nói của Trương Giản Lan khiến Liễu Tri Khanh nghẹn lời, không thể phản bác. Hắn ta chỉ đành cố nén cơn giận, thầm mong buổi họp này mau chóng kết thúc. Càng ở chung với "Tên cướp vợ" này lâu thêm một chút, trong người hắn ta càng thấy bực bội gấp bội.Cuộc họp bắt đầu.Chưởng môn bắt đầu lần lượt hỏi thăm tình hình các phong, bắt đầu từ ngoại phong, sau đó chuyển sang nội phong.Khi đến lượt Liễu Tri Khanh, hắn ta nhanh chóng báo cáo xong. Tiếp đó là đến Trương Giản Lan.Trương Giản Lan không có đệ tử dưới trướng, cũng chẳng có tình huống cụ thể nào để báo cáo. Hắn chỉ nói qua loa một chút về những kế hoạch liên quan đến Trường Sinh Lâu sắp tới. Thực ra, Trường Sinh Lâu chẳng có vấn đề gì đáng nói, nên hắn chọn cách im lặng chịu trận.Chưởng môn chờ một lúc không nghe thấy tiếng liền định bỏ qua.Liễu Tri Khanh bỗng nhiên lên tiếng, giọng đầy trào phúng: "Hắn không có lấy một đệ tử, thì có gì để mà báo cáo."Cả đại điện bỗng im lặng. Các tông sư đều đồng loạt nhìn về phía Trương Giản Lan, chờ xem phản ứng.Trương Giản Lan không vội trả lời, tay nhẹ nhàng đặt xuống, ánh mắt liếc qua mọi người rồi dừng lại trên người Kỳ Dụ. Hắn chậm rãi vuốt vỏ kiếm, nhàn nhạt nói: "Ta có thanh kiếm này là đủ rồi."Câu nói của hắn không mang chút vẻ trào phúng nào, nhưng nghe vào tai lại khiến người khác nghẹn lời, sinh lòng bực bội.Lần này, ánh mắt các tông sư lại đồng loạt chuyển hướng về phía Liễu Tri Khanh.Ai trong Thục Sơn cũng biết rõ, thanh Ngọc Hành kiếm trong tay Trương Giản Lan từng là thanh kiếm mà Liễu Tri Khanh yêu quý nhất.Mât Liễu Tri Khanh lúc xanh lúc trắng, tay nắm chặt đến mức các khớp phát ra tiếng răng rắc, cả gương mặt viết rõ hai chữ: Nhẫn nhịn.Chưởng môn nhìn tình huống liền cảm thấy đau đầu vô cùng. Hai người này vì một thanh kiếm mà tranh chấp suốt mười mấy năm, ông thực sự không hiểu rốt cuộc có gì đáng để tranh mãi như vậy.Ông đành xoa trán, nói: "Không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi. Các ngươi hôm nay về sớm, lo phân phát giáo phục thu đông cho các đệ tử."Nghe vậy, Trương Giản Lan là người đầu tiên đứng lên, ung dung bước ra ngoài. Nhưng khi rời đi, hắn lại bỏ quên thanh kiếm của mình, vẫn để trên bàn.Có một vị tông sư định lên tiếng nhắc Trương Giản Lan rằng hắn đã quên mang theo kiếm, nhưng ngay lập tức bị một tông sư khác ngăn lại. Người kia chỉ liếc mắt ra hiệu về phía Liễu Tri Khanh.Quả nhiên, Liễu Tri Khanh lúc này phá lệ kích động, hai tay nâng niu thanh Ngọc Hành kiếm như bảo vật trong tay, vẻ mặt vừa phấn khích vừa không thể tin nổi. Nếu lúc này ai dám mở miệng nhắc nhở Trương Giản Lan, e rằng sau này chắc chắn sẽ đắc tội với Liễu Tri Khanh.Các tông sư chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng Trương Giản Lan đang đi xa.Nhưng đúng lúc ấy, người vốn đã bước đến cửa chợt dừng lại. Trương Giản Lan hơi nghiêng người, để lộ nửa khuôn mặt tuấn tú, tay khoanh trước ngực, thong thả nói: "Xin lỗi, ta đi vội quá, làm rơi mất vợ của mình."Dứt lời, hắn cất giọng gọi một tiếng:
"Vợ của ta!"Ngay lập tức, Ngọc Hành kiếm trong tay Liễu Tri Khanh rung động mạnh, rồi cực kỳ nghe lời bay thẳng về phía Trương Giản Lan. Trong ánh mắt đầy chấn động của Liễu Tri Khanh, thanh kiếm từng là bảo vật của hắn ta, nay lại ngoan ngoãn nằm trong tay Trương Giản Lan.Trương Giản Lan khẽ xoay cổ tay, điều khiển Ngọc Hành kiếm lượn vài vòng trong không trung, rồi nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, động tác tự nhiên đến mức khiến người ta vừa hâm mộ vừa khó chịu.Đây là khả năng chỉ xuất hiện khi thanh kiếm hoàn toàn nhận chủ. Chỉ cần chủ nhân gọi, kiếm sẽ lập tức phản ứng và trở về.Liễu Tri Khanh trừng lớn mắt, môi run rẩy, không kìm được bật thốt lên:
"Ngọc........ Ngọc Hành!"Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng manh, như có như không. Nụ cười ấy thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, vô hại, nhưng lại tràn đầy ý trào phúng, như muốn khiêu khích người khác đến cực điểm.Quả nhiên, khi họ vừa rời khỏi Tam Thanh Bảo Điện, bên trong liền vang lên tiếng gầm đầy thống khổ của Liễu Tri Khanh: "Ngọc Hành của ta!!"Kỳ Dụ chỉ biết im lặng: "........."Ban đầu, Kỳ Dụ ngây thơ nghĩ rằng Trương Giản Lan chỉ trả thù đến mức đó là xong. Nhưng không ngờ, những hành động sau của hắn lại càng khiến người ta phát điên hơn.Từ đó về sau, mỗi ngày Trương Giản Lan đều đến họp đúng giờ, cố tình ngồi gần Liễu Tri Khanh, bất kể hắn ta ngồi ở đâu, Trương Giản Lan cũng chọn vị trí sát bên. Hành động này khiến sắc mặt Liễu Tri Khanh từ đen chuyển sang... màu gan heo vì giận.Không chịu nổi nữa, Liễu Tri Khanh cuối cùng quyết định không tham gia các buổi họp nữa, lấy cớ sức khỏe không tốt để ở lại phong nghỉ ngơi.Ngày hôm đó, không nhìn thấy Trương Giản Lan, tâm trạng của Liễu Tri Khanh hiếm khi thoải mái đến thế. Hắn ta nghĩ thầm: Không phải đối mặt với hắn, đêm nay chắc chắn sẽ mơ đẹp.Hắn ta rửa mặt thật sạch sẽ, chuẩn bị giường chiếu, định bụng ngủ một giấc thật ngon.Nhưng ai ngờ, khi cơn buồn ngủ vừa kéo tới, đột nhiên một trận cuồng phong kinh thiên động địa thổi qua nóc nhà.Cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả mấy chục viên ngói trên mái nhà, khiến chúng rơi xuống "Bùm bùm" liên tiếp. Trong đêm tối, âm thanh kim loại cọ xát trên mái ngói vang lên rõ ràng, từng tiếng "Két... két..." rợn cả người.Dường như có ai đó cố tình cưỡi kiếm bay qua sát mái nhà của hắn ta, làm phát ra tiếng động lớn.Liễu Tri Khanh tức đến mức hất chăn, bật dậy khỏi giường, vừa định ngửa đầu lên trời mắng to thì từ giữa không trung vang lên một giọng nói quen thuộc, âm điệu như âm hồn bất tán, lại đặc biệt lảnh lót: "Kiếm tới!!"Liễu Tri Khanh: "......"Kỳ Dụ: "............"
Kỳ Dụ hoảng loạn nhìn vào cánh cửa, chớp mắt một cái, rồi ngẩng đầu lên, liền thấy Trương Giản Lan với bàn tay nổi đầy gân xanh đang đặt trên cửa. Vì dùng sức quá mạnh, cánh cửa đã nứt ra vài phần, khiến Kỳ Dụ không khỏi cảm thấy hoảng sợ.Chà..... Thật là thô bạo.Nếu cú đánh đó mà nhắm vào người mình, chắc chắn xương cốt cũng bị một đòn này đánh gãy nát.Kỳ Dụ biết chắc Trương Giản Lan sẽ tìm y tính sổ, bởi vì danh dự của hắn gần như hoàn toàn bị hủy hoại bởi mình.Kỳ Dụ cũng nhớ lại, mỗi lần y chạm vào Trương Giản Lan một chút, người kia sẽ phản ứng dữ dội như thể muốn giết y. Giờ đây, với tình huống hoang đường này, y không thể không nghĩ, liệu Trương Giản Lan có định nuốt sống mình để trút giận hay không.Đang trong suy nghĩ đó, một giọng nói lạnh lùng của Trương Giản Lan vang lên, nghiêm khắc và dường như có chút thẩm vấn: "Tại sao lại trộm dê?"Kỳ Dụ không ngờ Trương Giản Lan lại không hỏi về chuyện ngày đó, điều này làm y rất bất ngờ. Y không hiểu sao lại hỏi về con dê, nhưng ngay sau đó, câu hỏi này lại khiến Kỳ Dụ cảm thấy khá kỳ quái. Trộm dê về thì ngoài việc ăn nó, còn có thể làm gì?Vì thế, Kỳ Dụ trả lời thẳng thắn: "Tất nhiên là trộm về làm bữa tiệc dê rồi."Y trực tiếp trả lời khiến Trương Giản Lan nhất thời không biết phải nói gì. Mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể giận lâu: "Ngươi có biết dê và bò quan trọng với Thục Sơn đến mức nào không?"Kỳ Dụ đương nhiên biết, thấy vẻ mặt của Trương Giản Lan không ổn, vội vàng dùng tay che đầu, động tác thuần thục cúi xuống ngồi xổm, sau đó mở miệng nói: "Nhưng mà ta đã ăn rồi, ngươi trách ta cũng chẳng ích gì. Ta đâu thể nhổ lại cho ngươi được? Giờ chỉ còn lại bộ xương, nếu ngươi thích thì cầm đi, ta không tranh giành với ngươi."Trương Giản Lan bị y nói đến ngẩn người: "Ta muốn bộ xương đó làm gì?""Ta cũng không rõ." Kỳ Dụ lén lút bĩu môi, "Kiếm tu các ngươi hay có những sở thích kỳ quái."Trương Giản Lan: "......"Không khí dần trở nên trầm lắng.Kỳ Dụ không nghe thấy Trương Giản Lan nói gì, nhưng lại có thể nghe thấy hắn hít sâu một hơi, có vẻ như đang cố kiềm chế, dường như đang nín nhịn điều gì. Cảm giác này khiến Kỳ Dụ thấy không ổn.Vì thế, y mạnh dạn ngẩng đầu lén nhìn Trương Giản Lan, người kia cũng đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào y. Kỳ Dụ giật mình, vội vàng cúi đầu xuống."Về chuyện ngày đó, ngươi có suy nghĩ gì không?" Trương Giản Lan đột nhiên hỏi."Chuyện gì ngày đó?'" Kỳ Dụ không kịp phản ứng.Trương Giản Lan không nói rõ, xách cổ áo của Kỳ Dụ, giống như đang xách một con gà con, rồi ném y vào hiện trường vụ án. Nơi trước đây bọn họ đã hôn nhau điên cuồng, giờ chỉ còn lại đống xương dê bị văng lung tung khắp nơi.Kỳ Dụ liếc qua rồi nói: "À, ta đã hiểu."Sau đó, y ngoan ngoãn đi đến một góc, cầm lấy cây chổi cùng cái hót rác, chủ động quét dọn, làm việc rất chăm chỉ, không bỏ sót bất kỳ góc chết nào.Trương Giản Lan nhìn y, nhíu mày, kiềm chế cơn tức giận: "Ta không phải có ý này."Kỳ Dụ giả vờ không hiểu, liền đáp lại: "Vậy là cái gì? Ta không biết."Trương Giản Lan nhìn chằm chằm vào y, môi hơi cứng lại, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu để nói về chuyện này, vì nó quá hoang đường.Thấy hắn không nói gì, Kỳ Dụ bình tĩnh như không có việc gì, đi ngang qua mặt hắn: "Nếu không có gì, ta đi ra ngoài đây."Trương Giản Lan hơi mơ màng, bắt đầu nghi ngờ liệu chuyện xảy ra hôm đó có phải là giấc mơ của mình hay không, hay chỉ là ảo giác.Nhưng khi mỹ nhân kia sắp bước đến cửa, hoàn toàn không giả vờ nữa, bước chân bắt đầu nhanh hơn, như thể muốn thoát ra từ dưới mí mắt hắn.Trương Giản Lan tức giận đến mức mặt mày tối sầm, ngay lập tức lao đến cửa, dùng bàn tay to mạnh mẽ ấn lên, bởi vì quá sức mạnh, cửa bị đánh vỡ ngay lập tức.Kỳ Dụ đứng sững người, đôi mắt chăm chú nhìn vào cánh cửa, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như thể nhìn thấy được chính số mệnh của mình qua đó, khiến y không thể thở nổi. Một cảm giác sợ hãi dâng lên, y vội vàng quay người, định chạy vào trong phòng để trốn.Kỳ Dụ liều mạng tìm cách mở cửa sổ, nhưng không thành công. Chưa kịp thoát ra ngoài, y đã bị Trương Giản Lan túm lại, cổ áo bị nắm chặt kéo trở lại: "Ngươi trốn cái gì?"Thực ra, Trương Giản Lan cũng có chút luống cuống, hắn không thể hiểu nổi tại sao Kỳ Dụ lại sợ hãi mình đến vậy.Lúc hắn kéo Kỳ Dụ, tay hơi không kiểm soát được lực, khiến y bị đau.Kỳ Dụ giãy giụa trong tay Trương Giản Lan, liên tục đẩy hắn ra, miệng không ngừng kêu lên: "Trương Giản Lan, ngươi bình tĩnh! Ngươi phải bình tĩnh! Chuyện đã xảy ra rồi, nếu ngươi muốn giết ta, thì cũng chẳng thể thay đổi được!"Trương Giản Lan cũng không kém: "Vì sao ta phải giết ngươi!"Hai người ta đẩy ngươi kéo, cơ thể quá mức kích động khiến Kỳ Dụ căng thẳng quá độ, biến thành Ngọc Hành kiếm và vô tình cắt vào hổ khẩu của Trương Giản Lan.Máu bắt đầu chảy ra, rơi xuống thân kiếm. Ngọc Hành kiếm lập tức hấp thu máu, đây là dấu hiệu kiếm lại nhận chủ.Trương Giản Lan bất ngờ, ánh mắt như lóe lên, đôi mắt vàng của hắn rung động mãnh liệt.Hắn vội vàng nhặt Ngọc Hành lên, muốn kiểm tra kỹ hơn, nhưng đột nhiên, Ái Kiếm bay ra khỏi vỏ kiếm trong tay hắn, cắm vào một chiếc vỏ kiếm màu đỏ khác.Kỳ Dụ lại bắt đầu tự mình phong bế.Trương Giản Lan thử kéo kiếm ra nhưng không được, đành phải nói: "Ra đi."Vẫn không có phản ứng.Hắn lại dùng một chút mệnh lệnh: "Ra đi."Vì Ngọc Hành kiếm đã hoàn toàn nhận chủ, Trương Giản Lan không cần phải khống chế mà có thể tự do rút kiếm. Hắn nắm trong tay thanh kiếm, tinh tế quan sát từng chi tiết.Lúc này, Trương Giản Lan vô cùng kích động, sự kích động này khiến đôi tay hắn không ngừng run rẩy, như thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang dâng trào trong cơ thể."Vợ của ta....... Ngươi và ta đã nắm tay mười ba năm..." Hắn nhẹ nhàng vuốt từ đầu kiếm xuống, khiến Kỳ Dụ run rẩy, "Bây giờ, ngươi cuối cùng cũng chịu nhận chủ."Kỳ Dụ thầm nghĩ: Có chuyện gì thì nói rõ, đừng có sờ sờ!Trương Giản Lan hưng phấn đến mức không thể kìm chế, suốt một đêm hắn cứ chà lau thanh Ái Kiếm trong tay, khiến Kỳ Dụ khổ sở không nói nên lời. Kiếm tích dày đặc, thủy tích vương đầy đất, như thể tất cả sự tập trung của Trương Giản Lan đều đổ dồn vào thanh kiếm.Rốt cuộc, vào sáng hôm sau, Trương Giản Lan mới chịu đưa kiếm về vỏ, và không quên đặt thanh kiếm vào chiếc vỏ được gọi là "Áo cưới". Sau đó, hắn bắt đầu ra ngoài.Theo thói quen, vào giờ này Trương Giản Lan thường dành thời gian để đi thác nước tu hành đả tọa, nhưng Kỳ Dụ lại nhận thấy rằng, lần này hắn không đi lên núi mà lại đi theo hướng đến quảng trường Thái Cực.Kỳ Dụ tò mò không biết hắn hưng phấn muốn đi đâu.Dựa vào phương hướng và lộ tuyến của Trương Giản Lan, có vẻ như hắn không phải chỉ đi qua mà đang hướng thẳng đến chính điện Thục Sơn để tham gia cuộc họp.Thục Sơn tổng cộng có tám tông sư cấp bậc nhân vật, với Trương Giản Lan là long đầu (đứng đầu). Trong đó, bốn tông sư thuộc ngoại phong, bốn tông sư thuộc nội phong. Mỗi người đều chưởng quản một trong mười ba phong, cùng nhau quản lý và điều hành mọi công việc trong và ngoài tông môn.Ngoại trừ Trương Giản Lan, nhóm tông sư hằng ngày sẽ gặp nhau vào buổi sáng để báo cáo tình hình của các phong và đệ tử dưới trướng.Vì Trương Giản Lan không có đệ tử, cho nên việc có đi hay không đều không quan trọng. Chưởng môn rất coi trọng hắn, cũng sẽ không ép buộc hắn phải làm bất cứ việc gì.Tuy nhiên, hôm nay hắn lại đặc biệt muốn tham gia cuộc họp.Trong khi Kỳ Dụ cảm thấy rất nghi hoặc, Trương Giản Lan đã mang y vào trong chính điện của Thục Sơn.Đây là lần đầu tiên Kỳ Dụ đặt chân vào bảo điện Tam Thanh, diện tích cực kỳ rộng lớn. Từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ quý giá. Chỉ riêng quảng trường Thái Cực thôi cũng đã có đến bốn tòa Trường Sinh Lâu hoành tráng.Vì Thục Sơn sở hữu rất nhiều bảo ngọc và quặng quý, những vật liệu này được khảm vào trong kiến trúc, khiến mọi thứ trở nên xa hoa, lộng lẫy.Trương Giản Lan tiến vào chính điện.Bảy vị tông sư đã ngồi vào vị trí của mình.Trương Giản Lan đến sau cùng, nhưng vừa bước vào, lập tức trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn trong đại điện.Một vị lão nhân tóc bạc ngồi phía trên, nhìn thấy hắn đến thì có chút bất ngờ, liền đứng dậy cười nói: "Hôm nay ngọn gió nào của bảo điện Tam Thanh mà thổi cả ngươi đến đây thế?"Các tông sư đồng loạt đứng dậy hành lễ: "Kiếm Tôn!"Chỉ có một người ngoại lệ, vô cùng cứng đầu, gương mặt tối sầm, vẫn ngồi bất động trên ghế, hoàn toàn không để Trương Giản Lan vào mắt.Đó chính là Liễu Tri Khanh.Chủ nhân tiền nhiệm của Ngọc Hành Kiếm.Chưởng môn Mạc Thiền Duyệt lên tiếng nhắc nhở: "Liễu Khanh, long đầu là bậc trên, đừng quên quy củ."Lúc này, Liễu Tri Khanh mới miễn cưỡng đứng dậy, qua loa hành lễ với Trương Giản Lan, sau đó ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt đen sầm như cũ.Thế nhưng, hôm nay Trương Giản Lan lại có vẻ đặc biệt chú ý đến hắn ta. Không những không trách phạt sự vô lễ, mà còn cố ý chọn chỗ ngồi gần hắn ta nhất, khiến Kỳ Dụ cùng các tông sư khác, bao gồm cả chính Liễu Tri Khanh, đều sững sờ.Liễu Tri Khanh nhíu mày, vẻ mặt đầy phản cảm, nhìn Trương Giản Lan: "Ngươi định làm gì?"Trương Giản Lan ngồi thẳng người, ung dung bưng chén trà xanh trên bàn, nhấp một ngụm, rồi nhàn nhạt đáp:
"Không làm gì cả, chỉ đến ngồi xem thôi."Liễu Tri Khanh tức giận nói: "Ngươi muốn xem thì đi chỗ khác mà xem! Đừng ngồi cạnh ta! Thật xui xẻo!"Nghe vậy, Trương Giản Lan nghiêng mắt liếc hắn ta một cái, bình thản nói:
"Ta là tông sư đứng đầu, muốn ngồi đâu thì ngồi đó. Nếu ngươi không phục, thì dùng kiếm mà nói chuyện. Đợi đến khi ngươi ngồi được vào vị trí đứng đầu này, lúc đó ngươi bảo ta ngồi đâu, ta sẽ ngồi đó."Kỳ Dụ trong lòng ngao ngán: Lạm dụng quyền lực! Vô sỉ đến cực điểm!Một câu nói của Trương Giản Lan khiến Liễu Tri Khanh nghẹn lời, không thể phản bác. Hắn ta chỉ đành cố nén cơn giận, thầm mong buổi họp này mau chóng kết thúc. Càng ở chung với "Tên cướp vợ" này lâu thêm một chút, trong người hắn ta càng thấy bực bội gấp bội.Cuộc họp bắt đầu.Chưởng môn bắt đầu lần lượt hỏi thăm tình hình các phong, bắt đầu từ ngoại phong, sau đó chuyển sang nội phong.Khi đến lượt Liễu Tri Khanh, hắn ta nhanh chóng báo cáo xong. Tiếp đó là đến Trương Giản Lan.Trương Giản Lan không có đệ tử dưới trướng, cũng chẳng có tình huống cụ thể nào để báo cáo. Hắn chỉ nói qua loa một chút về những kế hoạch liên quan đến Trường Sinh Lâu sắp tới. Thực ra, Trường Sinh Lâu chẳng có vấn đề gì đáng nói, nên hắn chọn cách im lặng chịu trận.Chưởng môn chờ một lúc không nghe thấy tiếng liền định bỏ qua.Liễu Tri Khanh bỗng nhiên lên tiếng, giọng đầy trào phúng: "Hắn không có lấy một đệ tử, thì có gì để mà báo cáo."Cả đại điện bỗng im lặng. Các tông sư đều đồng loạt nhìn về phía Trương Giản Lan, chờ xem phản ứng.Trương Giản Lan không vội trả lời, tay nhẹ nhàng đặt xuống, ánh mắt liếc qua mọi người rồi dừng lại trên người Kỳ Dụ. Hắn chậm rãi vuốt vỏ kiếm, nhàn nhạt nói: "Ta có thanh kiếm này là đủ rồi."Câu nói của hắn không mang chút vẻ trào phúng nào, nhưng nghe vào tai lại khiến người khác nghẹn lời, sinh lòng bực bội.Lần này, ánh mắt các tông sư lại đồng loạt chuyển hướng về phía Liễu Tri Khanh.Ai trong Thục Sơn cũng biết rõ, thanh Ngọc Hành kiếm trong tay Trương Giản Lan từng là thanh kiếm mà Liễu Tri Khanh yêu quý nhất.Mât Liễu Tri Khanh lúc xanh lúc trắng, tay nắm chặt đến mức các khớp phát ra tiếng răng rắc, cả gương mặt viết rõ hai chữ: Nhẫn nhịn.Chưởng môn nhìn tình huống liền cảm thấy đau đầu vô cùng. Hai người này vì một thanh kiếm mà tranh chấp suốt mười mấy năm, ông thực sự không hiểu rốt cuộc có gì đáng để tranh mãi như vậy.Ông đành xoa trán, nói: "Không còn chuyện gì nữa thì tan họp đi. Các ngươi hôm nay về sớm, lo phân phát giáo phục thu đông cho các đệ tử."Nghe vậy, Trương Giản Lan là người đầu tiên đứng lên, ung dung bước ra ngoài. Nhưng khi rời đi, hắn lại bỏ quên thanh kiếm của mình, vẫn để trên bàn.Có một vị tông sư định lên tiếng nhắc Trương Giản Lan rằng hắn đã quên mang theo kiếm, nhưng ngay lập tức bị một tông sư khác ngăn lại. Người kia chỉ liếc mắt ra hiệu về phía Liễu Tri Khanh.Quả nhiên, Liễu Tri Khanh lúc này phá lệ kích động, hai tay nâng niu thanh Ngọc Hành kiếm như bảo vật trong tay, vẻ mặt vừa phấn khích vừa không thể tin nổi. Nếu lúc này ai dám mở miệng nhắc nhở Trương Giản Lan, e rằng sau này chắc chắn sẽ đắc tội với Liễu Tri Khanh.Các tông sư chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng Trương Giản Lan đang đi xa.Nhưng đúng lúc ấy, người vốn đã bước đến cửa chợt dừng lại. Trương Giản Lan hơi nghiêng người, để lộ nửa khuôn mặt tuấn tú, tay khoanh trước ngực, thong thả nói: "Xin lỗi, ta đi vội quá, làm rơi mất vợ của mình."Dứt lời, hắn cất giọng gọi một tiếng:
"Vợ của ta!"Ngay lập tức, Ngọc Hành kiếm trong tay Liễu Tri Khanh rung động mạnh, rồi cực kỳ nghe lời bay thẳng về phía Trương Giản Lan. Trong ánh mắt đầy chấn động của Liễu Tri Khanh, thanh kiếm từng là bảo vật của hắn ta, nay lại ngoan ngoãn nằm trong tay Trương Giản Lan.Trương Giản Lan khẽ xoay cổ tay, điều khiển Ngọc Hành kiếm lượn vài vòng trong không trung, rồi nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, động tác tự nhiên đến mức khiến người ta vừa hâm mộ vừa khó chịu.Đây là khả năng chỉ xuất hiện khi thanh kiếm hoàn toàn nhận chủ. Chỉ cần chủ nhân gọi, kiếm sẽ lập tức phản ứng và trở về.Liễu Tri Khanh trừng lớn mắt, môi run rẩy, không kìm được bật thốt lên:
"Ngọc........ Ngọc Hành!"Kỳ Dụ nhìn Trương Giản Lan, chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng manh, như có như không. Nụ cười ấy thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, vô hại, nhưng lại tràn đầy ý trào phúng, như muốn khiêu khích người khác đến cực điểm.Quả nhiên, khi họ vừa rời khỏi Tam Thanh Bảo Điện, bên trong liền vang lên tiếng gầm đầy thống khổ của Liễu Tri Khanh: "Ngọc Hành của ta!!"Kỳ Dụ chỉ biết im lặng: "........."Ban đầu, Kỳ Dụ ngây thơ nghĩ rằng Trương Giản Lan chỉ trả thù đến mức đó là xong. Nhưng không ngờ, những hành động sau của hắn lại càng khiến người ta phát điên hơn.Từ đó về sau, mỗi ngày Trương Giản Lan đều đến họp đúng giờ, cố tình ngồi gần Liễu Tri Khanh, bất kể hắn ta ngồi ở đâu, Trương Giản Lan cũng chọn vị trí sát bên. Hành động này khiến sắc mặt Liễu Tri Khanh từ đen chuyển sang... màu gan heo vì giận.Không chịu nổi nữa, Liễu Tri Khanh cuối cùng quyết định không tham gia các buổi họp nữa, lấy cớ sức khỏe không tốt để ở lại phong nghỉ ngơi.Ngày hôm đó, không nhìn thấy Trương Giản Lan, tâm trạng của Liễu Tri Khanh hiếm khi thoải mái đến thế. Hắn ta nghĩ thầm: Không phải đối mặt với hắn, đêm nay chắc chắn sẽ mơ đẹp.Hắn ta rửa mặt thật sạch sẽ, chuẩn bị giường chiếu, định bụng ngủ một giấc thật ngon.Nhưng ai ngờ, khi cơn buồn ngủ vừa kéo tới, đột nhiên một trận cuồng phong kinh thiên động địa thổi qua nóc nhà.Cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả mấy chục viên ngói trên mái nhà, khiến chúng rơi xuống "Bùm bùm" liên tiếp. Trong đêm tối, âm thanh kim loại cọ xát trên mái ngói vang lên rõ ràng, từng tiếng "Két... két..." rợn cả người.Dường như có ai đó cố tình cưỡi kiếm bay qua sát mái nhà của hắn ta, làm phát ra tiếng động lớn.Liễu Tri Khanh tức đến mức hất chăn, bật dậy khỏi giường, vừa định ngửa đầu lên trời mắng to thì từ giữa không trung vang lên một giọng nói quen thuộc, âm điệu như âm hồn bất tán, lại đặc biệt lảnh lót: "Kiếm tới!!"Liễu Tri Khanh: "......"Kỳ Dụ: "............"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com