Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si
Chương 20
Edit: Min
Kỳ Dụ lúc này đã bị thuốc làm cho mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ Trương Giản Lan nói gì. Y tiếp tục lao tới, liên tục cố áp sát, nhưng đều bị Trương Giản Lan dùng một bàn tay đỡ lại.Trong trạng thái mất kiểm soát, Kỳ Dụ bất ngờ cúi xuống..... Cắn vào tay Trương Giản Lan.Tuy nhiên, loại mị ma chi dược này, đặc biệt là 《 Nhất Trụ Kình Thiên Đan 》 , vốn không có hiệu quả mạnh đối với người không có ham muốn tình dục mãnh liệt, hơn nữa, yêu cầu phối hợp với 《Cường Lực Bổ Thận Hoàn 》 mới phát huy hết tác dụng.May mắn thay, Kỳ Dụ chỉ ăn một viên, không phải kết hợp cả hai. Hiệu lực của thuốc không duy trì lâu, rất nhanh sau đó, đôi mắt mơ hồ của y dần trở nên trong trẻo, ý thức hỗn loạn cũng từ từ khôi phục bình thường........Sau khi thanh tỉnh, y mở trừng mắt.Phát hiện ra mình vẫn đang cắn vào cánh tay của Trương Giản Lan.Lúc này, ánh mắt của Trương Giản Lan như thể muốn ăn tươi nuốt sống y.Hai người cứ thế đối diện nhau, không ai nhúc nhích.Rất nhanh, Kỳ Dụ cảm thấy hàm răng mình cứng đờ, sau đó cả người cũng đơ theo, đôi mắt y mở to như chuông đồng: Ta mẹ nó vừa làm cái gì vậy?!Y hoàn toàn không có chút ký ức nào, chỉ nhớ mang máng rằng dường như mình đã làm rất nhiều hành động kỳ quái..... Với một con quái vật đồ ăn. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại Trương Giản Lan, những hành động khi nãy của y quả thực không dám nhìn thẳng.Trong bầu không khí đầy xấu hổ này, y hơi hé miệng, từ từ buông cánh tay của Trương Giản Lan ra.Trên đó lộ rõ một hàng dấu răng ghê người do y để lại. Xung quanh vết cắn đỏ ửng lên, có thể thấy y đã dùng sức thế nào. Nghĩ tới nếu chuyện này xảy ra với mình, y chắc chắn sẽ ngay lập tức lao đi tiêm phòng dại.Toang thật rồi.Không khí lặng thinh một hồi.Kỳ Dụ cảm giác mình nên nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Vì vậy, y cẩn thận từng chút một, nhẹ nhàng bò dậy từ trên người Trương Giản Lan. Trong lúc ấy, y còn lén lút liếc trộm đối phương một cái.Nếu ánh mắt của tên này lúc nãy là muốn ăn thịt người, thì bây giờ chắc chắn là muốn giết người thật sự."Không....... Không cần ngươi ra tay. Ta tự mình đi tìm khối đậu phụ đâm đầu vào là được."Nói xong y muốn chạy, nhưng vừa chạy được vài mét, một chấm đỏ sáng lên trên trán, lập tức bị cưỡng chế kéo về bên cạnh Trương Giản Lan.Không những thế, y còn "Vừa vặn" ngồi lên trên đùi đối phương.Ôi....... Mẹ ơi!!!Cái chú thuật này chẳng phải nói là đã vô dụng rồi sao? Sao lại vẫn còn hữu dụng thế này?Trương Giản Lan giơ tay lên, trông như định làm gì đó với y.Động tác này có phần đột ngột, khiến Kỳ Dụ sợ run bắn lên, vội vàng ôm đầu, lắp bắp nói: "Ngươi đánh ta cũng vô ích! Chuyện đã xảy ra rồi! Nếu không muốn máu của ta bắn lên đôi tay cao quý của ngươi thì đừng động thủ! Còn nữa, ngươi không lỗ đâu! Ngươi là xử nam, ta cũng là xử nam! Hai ta người 8 lạng, kẻ nửa cân, chẳng ai được lợi! Hơn nữa, ta cũng đâu phải đại sư đấu kiếm, chẳng qua ngủ nhầm với ngươi một lần thôi! Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi.... Cùng lắm thì.... Ta cho ngươi cắn lại một phát, thế đã được chữa?"Y một hơi nói xong, nói xong mà thở gấp như chó, quay đầu nhìn lại, phát hiện biểu cảm của Trương Giản Lan hoàn toàn không thay đổi, vẫn là gương mặt lạnh như băng đó.Tên hắc diện thần này không nói một lời, một tay xách y lên như xách gà, nắm lấy cổ áo rồi kéo y đi đến trước giá sách. Sau đó, từ trên giá sách lấy xuống một quyển 《Đạo Đức Tâm Kinh》 dày cộp, ném thẳng vào ngực Kỳ Dụ và lạnh lùng nói: "Cầm lấy."Kỳ Dụ ngơ ngác: "Hả?"Trương Giản Lan quay mặt đi, nhíu mày, trầm giọng nói: "Cầm về mà đọc, dọn sạch mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi đã.""Ngươi bắt ta chép cái này làm gì?" Kỳ Dụ bất mãn kêu lên. Tuy biết mình có lỗi trước, nhưng tại sao lại phải làm cái việc khổ sai này?Y dùng ngón tay đo độ dày của cuốn sách, chừng bốn centimet. Chép hết chỗ này? Có mà mất cả chục ngày nửa tháng!Vì thế, mặt t đau khổ hỏi: "Tuy là vậy...... Nhưng tội của ta có đến mức này không?"Trương Giản Lan đứng thẳng người, nghiêm túc mở miệng: "Ta đã nói với ngươi từ trước, bảo ngươi tự trọng. Nếu ngươi không học được tự trọng, thì hãy ngoan ngoãn chép tâm kinh. Chờ chép đủ một trăm lần, tự nhiên ngươi sẽ hối hận vì những chuyện hoang đường vừa làm."Kỳ Dụ nghe mà đơ cả người. Phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời của đối phương.Y dè dặt mở miệng: "Ta thấy không cần lĩnh hội gì hết đâu. Hiện tại ta đã rất hối hận rồi."Nói xong, y bắt đầu thương lượng: "Hay là thế này đi, ta chép một vạn lần xin lỗi thay cho cuốn sách này được không? Ít nhất so với việc ngồi chép mấy thứ này còn có ích hơn. Hơn nữa, sau này mỗi lần ngươi giận ta, còn có thể mang mấy lời đó ra đọc để tự giải tỏa cơn giận. Ngươi thấy có lý không?"Trương Giản Lan không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ.Ánh mắt đó khiến biểu cảm của Kỳ Dụ cứng đờ. Cuối cùng, y nhượng bộ: "Được rồi. Coi như ta chưa nói gì."Nói xong, y cầm lấy cây bút lông bên cạnh, tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu hành trình sám hối đầy vặn vẹo của mình. Cái "Vặn vẹo" này không chỉ là trạng thái cơ thể của y, mà còn là cả chữ y viết.Từng nét chữ méo mó đến mức không thuộc về bất kỳ chuẩn mực nào trên địa cầu.Kỳ Dụ vừa viết vừa đổi tư thế liên tục, trái nghiêng, phải ngã, thế nào cũng không thoải mái: "Hầy...... Cái cổ văn này thật khó viết......"Thật là làm khó y.Một việc đơn giản như chép sách, lại bị y biến thành bài tập khôi phục chức năng vận động.Trương Giản Lan đứng bên cạnh, nhìn đến mức nhíu chặt mày, từng cơn tức giận âm thầm dâng lên. Ban đầu, hắn chỉ định cho y chép kinh thư để xả giận, nhưng không hiểu sao càng nhìn càng bực mình hơn."Đối với tâm kinh, làm ơn thể hiện một chút tôn trọng đi!" Hắn nghiêm giọng nhắc nhở.Kỳ Dụ: "......"Thật ra, y thực sự rất tôn trọng mà, nhưng năng lực thì không cho phép."Giản Lan....." Một giọng nói già nua bỗng vang lên, truyền tới như sóng âm qua ngàn dặm, từng đợt từng đợt, còn có cả tiếng vang vọng.Trương Giản Lan nghe thấy, lập tức quay đầu lại.Kỳ Dụ cũng tò mò, dựng thẳng cổ nhìn theo.Trương Giản Lan cởi bỏ chú thuật trói buộc giữa hai người, rồi thấp giọng căn dặn: "Ở đây ngoan ngoãn sám hối, chờ ta trở về kiểm tra. Nếu không đủ một ngàn chữ, ta sẽ phong ấn ngươi với vỏ kiếm suốt một tháng."Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.Phong...... Phong ấn vỏ kiếm??Kỳ Dụ cứng đờ cả người. Không phải chứ, kiểu trừng phạt gì mà nghe kinh khủng vậy?!Này........Y vốn dĩ đã không có nhiều thời gian, giờ lại còn định phong ấn y một tháng?"Trương Giản Lan! Chúng ta không thể thương lượng lại đường sống sao?"Kỳ Dụ vừa hét lên vừa đuổi theo ra ngoài. Nhưng khi đến cửa, y phát hiện Trương Giản Lan đã bố trí một đạo kết giới linh lực kiên cố. Đến cả ruồi bọ cũng không bay vào được, huống chi là y muốn ra ngoài.Còn chưa kịp tuyệt vọng, y phát hiện trong phòng không chỉ có mỗi mình. Trên xà nhà, hai mị ma đã trốn ở đó nghe lén từ bao giờ.Ngay khi Trương Giản Lan vừa đi khỏi, thầy trò mị ma lập tức phi xuống đất, hóa thành hình người – một nam, một nữ – rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, không quên thêm vào một hồi oán trách."Ngươi thế nào mà ngay cả thuốc cũng có thể hạ sai được vậy?"Mạc Tiểu Lam, nữ mị ma, chỉ tay lên đầu y, giọng điệu bực tức: "Nô gia chưa bao giờ gặp qua ai ngốc nghếch và vụng về như ngươi cả!"Nghiêm Xán Xán bất đắc dĩ nói: "Loại dược này lão sư chỉ chuẩn bị hai viên. Ngươi ăn mất một viên rồi, giờ chỉ còn lại đúng một viên. Nếu lần này mà còn thất bại, chúng ta thật sự không còn cách nào giúp được nữa đâu.""Đừng nói mấy chuyện đó trước." Kỳ Dụ vội vàng cầm xấp giấy đưa cho hai người, mỗi người một tờ, rồi ném thêm hai cây bút lông mới tinh, nôn nóng nói,
"Giang hồ cứu cấp, mau giúp ta chép với, hắn mà về kiểm tra là toi đời ta luôn!"Mạc Tiểu Lam liếc nhìn cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh》 , ngay lập tức giận dữ đập bàn: "Nô gia là mị ma, ngươi lại bắt nô gia đi chép Đạo Đức Tâm Kinh! Ngươi có thấy tôn trọng người khác chút nào không hả?!"Nghiêm Xán Xán cũng phụ họa, gật đầu: "Đúng vậy. Mị ma chúng ta xưa nay không có khái niệm gì gọi là đạo đức."Nghe vậy, Kỳ Dụ không nói thêm lời nào. Y đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của Trương Giản Lan, lục trong ngăn kéo ra một vài món đồ mà đối phương không dùng đến nữa – Đó là một ít đá quý thô với màu sắc xinh đẹp, chưa được mài giũa.Kỳ Dụ cầm viên đá lên, nghiêm túc nói:
"Một viên đá đổi một trăm chữ."Nghe vậy, Nghiêm Xán Xán lập tức căm phẫn, nghiêm nghị mở miệng: "Ân công, xin ngươi đừng vũ nhục tôn nghiêm của mị ma nhất tộc chúng ta!"Lời còn chưa nói xong, miệng hắn đã bị một bàn tay nhỏ che lại.Mạc Tiểu Lam, với ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đống đá quý, dứt khoát nói: "Đừng nói linh tinh! Mị ma nhất tộc chúng ta từ trước đến giờ làm gì có thứ gọi là tôn nghiêm? Chỉ cần giá cả hợp lý, nô gia cái gì cũng làm!"Nghiêm Xán Xán: "......" Lão sư, người..... Thay đổi rồi.Thế là, ba người bắt đầu múa bút thành văn, đồng lòng hợp lực. Rốt cuộc, sau một canh giờ khổ chiến, bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ một ngàn chữ.Việc xong, hai mị ma lập tức "Chuồn" mất, lúc chạy trốn còn hùng hùng hổ hổ, miệng mắng tổ tiên mười tám đời của những ai từng viết ra 《Đạo Đức Tâm Kinh 》 , oán giận đủ kiểu về cái công việc "Vô nhân đạo" này.Trương Giản Lan trở về, vừa vặn thấy Kỳ Dụ đang gục đầu ngủ trên bàn.Kể từ sau cái lần xảy ra nụ hôn kia, Trương Giản Lan hầu như không dùng Ngọc Hành để luyện kiếm nữa. Thanh kiếm này lâu ngày thiếu rèn luyện, bắt đầu sinh ra cảm giác mệt mỏi, mà hậu quả là Kỳ Dụ – người gắn liền với nó – cũng không thể chống đỡ được lâu, chỉ một lúc đã đổ gục vì kiệt sức.Giấy chép kinh thư rơi đầy đất.Trương Giản Lan nhặt lên hai tờ gần nhất, nhìn qua, lập tức nhíu mày. Ánh mắt hắn quét khắp căn phòng, xác nhận không còn ai khác ở đây, rồi bắt đầu thu dọn. Từng tờ giấy được hắn kiên nhẫn nhặt lên và sắp xếp lại ngay ngắn trên bàn.Kỳ Dụ không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh dậy, là do bị từng đợt tiếng thở dốc nặng nề làm giật mình.Tiếng thở đó rất gần, gần đến mức hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt y, như một ngọn lửa khiến y bừng tỉnh.Kỳ Dụ mờ mịt mở mắt, đập vào mắt y đầu tiên là một đôi mắt đỏ thẫm.Cặp mắt ấy sâu thẳm và đầy mê hoặc, nhưng vào lúc này, nó trông cực kỳ đáng sợ, như dã thú chuẩn bị vồ mồi. Ánh mắt đó tràn đầy tính công kích, chẳng khác gì sài lang hổ báo đang muốn ăn thịt người.Y nhận ra mình đang nằm dưới đất, còn Trương Giản Lan thì chống tay lên, ở ngay phía trên y đang cúi người nhìn chằm chằm mình.Xung quanh họ, bàn ghế, tủ kệ đều ngã đổ, đống đổ nát cho thấy nơi đây vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt. Kỳ Dụ hoàn toàn mù tịt, không biết trong khoảng thời gian y ngủ đã có chuyện gì xảy ra."Trương...... Trương...... Trương Giản Lan??" Kỳ Dụ hoảng sợ, giọng nói lắp bắp.Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta lại nằm dưới hắc diện hung thần thế này??Lúc này, từ xà nhà truyền xuống giọng nói của Nghiêm Xán Xán: "Ân công, chú ý an toàn! Đạo trưởng kia uống nhầm thuốc, cầm viên Mạnh Mẽ Bổ Thận Hoàn ngươi đặt trên bàn nhầm thành đan dược bình thường tự mình nuốt hết rồi!"Kỳ Dụ: "......""Ân công, ngươi yên tâm, lão sư của chúng ta đang trên đường tới! Ngươi chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi!"Kiên trì? Cái này mà bảo y làm sao kiên trì được chứ?Trương Giản Lan uống nhầm thuốc, giờ đây trông chẳng khác gì con sói đói mồi. Kỳ Dụ cảm giác mình sắp biến thành con dê trong miệng sói, bất lực đến mức muốn khóc.Y yếu ớt hỏi: "Mạc Tiểu Lam rốt cuộc còn bao lâu mới tới?"Nghiêm Xán Xán vò đầu, ngập ngừng: "Cái đó... Ta cũng không biết."Kỳ Dụ tức đến nổ tung: "Cảm ơn hai người các ngươi đã đào hố cho ta!"Hiện tại, Trương Giản Lan chỉ đang chống tay nhìn y, chưa có đè xuống. Kỳ Dụ nhận thấy cơ hội, liền cắn răng gồng mình, ra sức co chân đạp, định bò ra khỏi phạm vi nguy hiểm.Ai ngờ, vừa bò được nửa bước, eo của y bị Trương Giản Lan túm lại, kéo ngược trở về.Kỳ Dụ lại cố bò.Trương Giản Lan lại kéo.Cứ thế, một bên bò, một bên kéo, cuối cùng Trương Giản Lan không còn kiên nhẫn, dứt khoát chế trụ y bằng một bàn tay to, giữ chặt eo y lại.Kỳ Dụ bị dọa đến phát điên, gào lên: "Trương Giản Lan, tự trọng! Ngươi tự trọng!!""......"Cánh tay giữ chặt eo y bỗng khựng lại.Eo?Trương Giản Lan hơi lạc thần, con ngươi mê ly, cảm giác mềm mại nơi tay càng khiến ngọn lửa trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ hơn.Trước đây, hắn vốn là người không màng dục vọng, cho dù có ăn nhầm mị ma dược cũng chỉ cần nhẫn nhịn một chút rồi qua. Nhưng kể từ sau cái lần bị Kỳ Dụ hôn, hắn có điểm si ngốc, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh của Kỳ Dụ—cái eo thon, mềm mại ấy, và cả nụ hôn hoang đường kia.Mị ma dược có khả năng khuếch đại dục vọng trong lòng đến vô hạn, chỉ cần trong lòng tồn tại một tia ý niệm, nó sẽ trở thành một cơn bão không thể trốn thoát."Thật mềm." Trương Giản Lan bất giác nói.Nói xong, hắn cúi người tiến sát lại gần Kỳ Dụ.Kỳ Dụ lập tức dựng hết cả da gà, toàn thân căng cứng. Tay y vội vàng sờ soạng quanh đống đổ nát bên cạnh, tìm kiếm trong hoảng loạn. Cuối cùng, tay y chạm đến cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh 》 .Không chút nghĩ ngợi, y cầm cuốn sách dày cộp ấy, mạnh tay đập thẳng vào mặt Trương Giản Lan."Bốp!"Trương Giản Lan cứng đờ tại chỗ, đôi mắt mê ly thoáng tỉnh táo lại một chút.Kỳ Dụ hoảng sợ hét lên: "Chúng ta làm thế này là sai! Là dị dạng! Ngươi mẹ nó bình tĩnh lại, nhanh chóng niệm kinh để tỉnh táo một chút đi!!"
Kỳ Dụ lúc này đã bị thuốc làm cho mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ Trương Giản Lan nói gì. Y tiếp tục lao tới, liên tục cố áp sát, nhưng đều bị Trương Giản Lan dùng một bàn tay đỡ lại.Trong trạng thái mất kiểm soát, Kỳ Dụ bất ngờ cúi xuống..... Cắn vào tay Trương Giản Lan.Tuy nhiên, loại mị ma chi dược này, đặc biệt là 《 Nhất Trụ Kình Thiên Đan 》 , vốn không có hiệu quả mạnh đối với người không có ham muốn tình dục mãnh liệt, hơn nữa, yêu cầu phối hợp với 《Cường Lực Bổ Thận Hoàn 》 mới phát huy hết tác dụng.May mắn thay, Kỳ Dụ chỉ ăn một viên, không phải kết hợp cả hai. Hiệu lực của thuốc không duy trì lâu, rất nhanh sau đó, đôi mắt mơ hồ của y dần trở nên trong trẻo, ý thức hỗn loạn cũng từ từ khôi phục bình thường........Sau khi thanh tỉnh, y mở trừng mắt.Phát hiện ra mình vẫn đang cắn vào cánh tay của Trương Giản Lan.Lúc này, ánh mắt của Trương Giản Lan như thể muốn ăn tươi nuốt sống y.Hai người cứ thế đối diện nhau, không ai nhúc nhích.Rất nhanh, Kỳ Dụ cảm thấy hàm răng mình cứng đờ, sau đó cả người cũng đơ theo, đôi mắt y mở to như chuông đồng: Ta mẹ nó vừa làm cái gì vậy?!Y hoàn toàn không có chút ký ức nào, chỉ nhớ mang máng rằng dường như mình đã làm rất nhiều hành động kỳ quái..... Với một con quái vật đồ ăn. Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại Trương Giản Lan, những hành động khi nãy của y quả thực không dám nhìn thẳng.Trong bầu không khí đầy xấu hổ này, y hơi hé miệng, từ từ buông cánh tay của Trương Giản Lan ra.Trên đó lộ rõ một hàng dấu răng ghê người do y để lại. Xung quanh vết cắn đỏ ửng lên, có thể thấy y đã dùng sức thế nào. Nghĩ tới nếu chuyện này xảy ra với mình, y chắc chắn sẽ ngay lập tức lao đi tiêm phòng dại.Toang thật rồi.Không khí lặng thinh một hồi.Kỳ Dụ cảm giác mình nên nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Vì vậy, y cẩn thận từng chút một, nhẹ nhàng bò dậy từ trên người Trương Giản Lan. Trong lúc ấy, y còn lén lút liếc trộm đối phương một cái.Nếu ánh mắt của tên này lúc nãy là muốn ăn thịt người, thì bây giờ chắc chắn là muốn giết người thật sự."Không....... Không cần ngươi ra tay. Ta tự mình đi tìm khối đậu phụ đâm đầu vào là được."Nói xong y muốn chạy, nhưng vừa chạy được vài mét, một chấm đỏ sáng lên trên trán, lập tức bị cưỡng chế kéo về bên cạnh Trương Giản Lan.Không những thế, y còn "Vừa vặn" ngồi lên trên đùi đối phương.Ôi....... Mẹ ơi!!!Cái chú thuật này chẳng phải nói là đã vô dụng rồi sao? Sao lại vẫn còn hữu dụng thế này?Trương Giản Lan giơ tay lên, trông như định làm gì đó với y.Động tác này có phần đột ngột, khiến Kỳ Dụ sợ run bắn lên, vội vàng ôm đầu, lắp bắp nói: "Ngươi đánh ta cũng vô ích! Chuyện đã xảy ra rồi! Nếu không muốn máu của ta bắn lên đôi tay cao quý của ngươi thì đừng động thủ! Còn nữa, ngươi không lỗ đâu! Ngươi là xử nam, ta cũng là xử nam! Hai ta người 8 lạng, kẻ nửa cân, chẳng ai được lợi! Hơn nữa, ta cũng đâu phải đại sư đấu kiếm, chẳng qua ngủ nhầm với ngươi một lần thôi! Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi.... Cùng lắm thì.... Ta cho ngươi cắn lại một phát, thế đã được chữa?"Y một hơi nói xong, nói xong mà thở gấp như chó, quay đầu nhìn lại, phát hiện biểu cảm của Trương Giản Lan hoàn toàn không thay đổi, vẫn là gương mặt lạnh như băng đó.Tên hắc diện thần này không nói một lời, một tay xách y lên như xách gà, nắm lấy cổ áo rồi kéo y đi đến trước giá sách. Sau đó, từ trên giá sách lấy xuống một quyển 《Đạo Đức Tâm Kinh》 dày cộp, ném thẳng vào ngực Kỳ Dụ và lạnh lùng nói: "Cầm lấy."Kỳ Dụ ngơ ngác: "Hả?"Trương Giản Lan quay mặt đi, nhíu mày, trầm giọng nói: "Cầm về mà đọc, dọn sạch mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi đã.""Ngươi bắt ta chép cái này làm gì?" Kỳ Dụ bất mãn kêu lên. Tuy biết mình có lỗi trước, nhưng tại sao lại phải làm cái việc khổ sai này?Y dùng ngón tay đo độ dày của cuốn sách, chừng bốn centimet. Chép hết chỗ này? Có mà mất cả chục ngày nửa tháng!Vì thế, mặt t đau khổ hỏi: "Tuy là vậy...... Nhưng tội của ta có đến mức này không?"Trương Giản Lan đứng thẳng người, nghiêm túc mở miệng: "Ta đã nói với ngươi từ trước, bảo ngươi tự trọng. Nếu ngươi không học được tự trọng, thì hãy ngoan ngoãn chép tâm kinh. Chờ chép đủ một trăm lần, tự nhiên ngươi sẽ hối hận vì những chuyện hoang đường vừa làm."Kỳ Dụ nghe mà đơ cả người. Phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời của đối phương.Y dè dặt mở miệng: "Ta thấy không cần lĩnh hội gì hết đâu. Hiện tại ta đã rất hối hận rồi."Nói xong, y bắt đầu thương lượng: "Hay là thế này đi, ta chép một vạn lần xin lỗi thay cho cuốn sách này được không? Ít nhất so với việc ngồi chép mấy thứ này còn có ích hơn. Hơn nữa, sau này mỗi lần ngươi giận ta, còn có thể mang mấy lời đó ra đọc để tự giải tỏa cơn giận. Ngươi thấy có lý không?"Trương Giản Lan không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ.Ánh mắt đó khiến biểu cảm của Kỳ Dụ cứng đờ. Cuối cùng, y nhượng bộ: "Được rồi. Coi như ta chưa nói gì."Nói xong, y cầm lấy cây bút lông bên cạnh, tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu hành trình sám hối đầy vặn vẹo của mình. Cái "Vặn vẹo" này không chỉ là trạng thái cơ thể của y, mà còn là cả chữ y viết.Từng nét chữ méo mó đến mức không thuộc về bất kỳ chuẩn mực nào trên địa cầu.Kỳ Dụ vừa viết vừa đổi tư thế liên tục, trái nghiêng, phải ngã, thế nào cũng không thoải mái: "Hầy...... Cái cổ văn này thật khó viết......"Thật là làm khó y.Một việc đơn giản như chép sách, lại bị y biến thành bài tập khôi phục chức năng vận động.Trương Giản Lan đứng bên cạnh, nhìn đến mức nhíu chặt mày, từng cơn tức giận âm thầm dâng lên. Ban đầu, hắn chỉ định cho y chép kinh thư để xả giận, nhưng không hiểu sao càng nhìn càng bực mình hơn."Đối với tâm kinh, làm ơn thể hiện một chút tôn trọng đi!" Hắn nghiêm giọng nhắc nhở.Kỳ Dụ: "......"Thật ra, y thực sự rất tôn trọng mà, nhưng năng lực thì không cho phép."Giản Lan....." Một giọng nói già nua bỗng vang lên, truyền tới như sóng âm qua ngàn dặm, từng đợt từng đợt, còn có cả tiếng vang vọng.Trương Giản Lan nghe thấy, lập tức quay đầu lại.Kỳ Dụ cũng tò mò, dựng thẳng cổ nhìn theo.Trương Giản Lan cởi bỏ chú thuật trói buộc giữa hai người, rồi thấp giọng căn dặn: "Ở đây ngoan ngoãn sám hối, chờ ta trở về kiểm tra. Nếu không đủ một ngàn chữ, ta sẽ phong ấn ngươi với vỏ kiếm suốt một tháng."Nói xong, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.Phong...... Phong ấn vỏ kiếm??Kỳ Dụ cứng đờ cả người. Không phải chứ, kiểu trừng phạt gì mà nghe kinh khủng vậy?!Này........Y vốn dĩ đã không có nhiều thời gian, giờ lại còn định phong ấn y một tháng?"Trương Giản Lan! Chúng ta không thể thương lượng lại đường sống sao?"Kỳ Dụ vừa hét lên vừa đuổi theo ra ngoài. Nhưng khi đến cửa, y phát hiện Trương Giản Lan đã bố trí một đạo kết giới linh lực kiên cố. Đến cả ruồi bọ cũng không bay vào được, huống chi là y muốn ra ngoài.Còn chưa kịp tuyệt vọng, y phát hiện trong phòng không chỉ có mỗi mình. Trên xà nhà, hai mị ma đã trốn ở đó nghe lén từ bao giờ.Ngay khi Trương Giản Lan vừa đi khỏi, thầy trò mị ma lập tức phi xuống đất, hóa thành hình người – một nam, một nữ – rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, không quên thêm vào một hồi oán trách."Ngươi thế nào mà ngay cả thuốc cũng có thể hạ sai được vậy?"Mạc Tiểu Lam, nữ mị ma, chỉ tay lên đầu y, giọng điệu bực tức: "Nô gia chưa bao giờ gặp qua ai ngốc nghếch và vụng về như ngươi cả!"Nghiêm Xán Xán bất đắc dĩ nói: "Loại dược này lão sư chỉ chuẩn bị hai viên. Ngươi ăn mất một viên rồi, giờ chỉ còn lại đúng một viên. Nếu lần này mà còn thất bại, chúng ta thật sự không còn cách nào giúp được nữa đâu.""Đừng nói mấy chuyện đó trước." Kỳ Dụ vội vàng cầm xấp giấy đưa cho hai người, mỗi người một tờ, rồi ném thêm hai cây bút lông mới tinh, nôn nóng nói,
"Giang hồ cứu cấp, mau giúp ta chép với, hắn mà về kiểm tra là toi đời ta luôn!"Mạc Tiểu Lam liếc nhìn cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh》 , ngay lập tức giận dữ đập bàn: "Nô gia là mị ma, ngươi lại bắt nô gia đi chép Đạo Đức Tâm Kinh! Ngươi có thấy tôn trọng người khác chút nào không hả?!"Nghiêm Xán Xán cũng phụ họa, gật đầu: "Đúng vậy. Mị ma chúng ta xưa nay không có khái niệm gì gọi là đạo đức."Nghe vậy, Kỳ Dụ không nói thêm lời nào. Y đứng dậy đi tới trước bàn làm việc của Trương Giản Lan, lục trong ngăn kéo ra một vài món đồ mà đối phương không dùng đến nữa – Đó là một ít đá quý thô với màu sắc xinh đẹp, chưa được mài giũa.Kỳ Dụ cầm viên đá lên, nghiêm túc nói:
"Một viên đá đổi một trăm chữ."Nghe vậy, Nghiêm Xán Xán lập tức căm phẫn, nghiêm nghị mở miệng: "Ân công, xin ngươi đừng vũ nhục tôn nghiêm của mị ma nhất tộc chúng ta!"Lời còn chưa nói xong, miệng hắn đã bị một bàn tay nhỏ che lại.Mạc Tiểu Lam, với ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm đống đá quý, dứt khoát nói: "Đừng nói linh tinh! Mị ma nhất tộc chúng ta từ trước đến giờ làm gì có thứ gọi là tôn nghiêm? Chỉ cần giá cả hợp lý, nô gia cái gì cũng làm!"Nghiêm Xán Xán: "......" Lão sư, người..... Thay đổi rồi.Thế là, ba người bắt đầu múa bút thành văn, đồng lòng hợp lực. Rốt cuộc, sau một canh giờ khổ chiến, bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ một ngàn chữ.Việc xong, hai mị ma lập tức "Chuồn" mất, lúc chạy trốn còn hùng hùng hổ hổ, miệng mắng tổ tiên mười tám đời của những ai từng viết ra 《Đạo Đức Tâm Kinh 》 , oán giận đủ kiểu về cái công việc "Vô nhân đạo" này.Trương Giản Lan trở về, vừa vặn thấy Kỳ Dụ đang gục đầu ngủ trên bàn.Kể từ sau cái lần xảy ra nụ hôn kia, Trương Giản Lan hầu như không dùng Ngọc Hành để luyện kiếm nữa. Thanh kiếm này lâu ngày thiếu rèn luyện, bắt đầu sinh ra cảm giác mệt mỏi, mà hậu quả là Kỳ Dụ – người gắn liền với nó – cũng không thể chống đỡ được lâu, chỉ một lúc đã đổ gục vì kiệt sức.Giấy chép kinh thư rơi đầy đất.Trương Giản Lan nhặt lên hai tờ gần nhất, nhìn qua, lập tức nhíu mày. Ánh mắt hắn quét khắp căn phòng, xác nhận không còn ai khác ở đây, rồi bắt đầu thu dọn. Từng tờ giấy được hắn kiên nhẫn nhặt lên và sắp xếp lại ngay ngắn trên bàn.Kỳ Dụ không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi tỉnh dậy, là do bị từng đợt tiếng thở dốc nặng nề làm giật mình.Tiếng thở đó rất gần, gần đến mức hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt y, như một ngọn lửa khiến y bừng tỉnh.Kỳ Dụ mờ mịt mở mắt, đập vào mắt y đầu tiên là một đôi mắt đỏ thẫm.Cặp mắt ấy sâu thẳm và đầy mê hoặc, nhưng vào lúc này, nó trông cực kỳ đáng sợ, như dã thú chuẩn bị vồ mồi. Ánh mắt đó tràn đầy tính công kích, chẳng khác gì sài lang hổ báo đang muốn ăn thịt người.Y nhận ra mình đang nằm dưới đất, còn Trương Giản Lan thì chống tay lên, ở ngay phía trên y đang cúi người nhìn chằm chằm mình.Xung quanh họ, bàn ghế, tủ kệ đều ngã đổ, đống đổ nát cho thấy nơi đây vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt. Kỳ Dụ hoàn toàn mù tịt, không biết trong khoảng thời gian y ngủ đã có chuyện gì xảy ra."Trương...... Trương...... Trương Giản Lan??" Kỳ Dụ hoảng sợ, giọng nói lắp bắp.Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta lại nằm dưới hắc diện hung thần thế này??Lúc này, từ xà nhà truyền xuống giọng nói của Nghiêm Xán Xán: "Ân công, chú ý an toàn! Đạo trưởng kia uống nhầm thuốc, cầm viên Mạnh Mẽ Bổ Thận Hoàn ngươi đặt trên bàn nhầm thành đan dược bình thường tự mình nuốt hết rồi!"Kỳ Dụ: "......""Ân công, ngươi yên tâm, lão sư của chúng ta đang trên đường tới! Ngươi chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi!"Kiên trì? Cái này mà bảo y làm sao kiên trì được chứ?Trương Giản Lan uống nhầm thuốc, giờ đây trông chẳng khác gì con sói đói mồi. Kỳ Dụ cảm giác mình sắp biến thành con dê trong miệng sói, bất lực đến mức muốn khóc.Y yếu ớt hỏi: "Mạc Tiểu Lam rốt cuộc còn bao lâu mới tới?"Nghiêm Xán Xán vò đầu, ngập ngừng: "Cái đó... Ta cũng không biết."Kỳ Dụ tức đến nổ tung: "Cảm ơn hai người các ngươi đã đào hố cho ta!"Hiện tại, Trương Giản Lan chỉ đang chống tay nhìn y, chưa có đè xuống. Kỳ Dụ nhận thấy cơ hội, liền cắn răng gồng mình, ra sức co chân đạp, định bò ra khỏi phạm vi nguy hiểm.Ai ngờ, vừa bò được nửa bước, eo của y bị Trương Giản Lan túm lại, kéo ngược trở về.Kỳ Dụ lại cố bò.Trương Giản Lan lại kéo.Cứ thế, một bên bò, một bên kéo, cuối cùng Trương Giản Lan không còn kiên nhẫn, dứt khoát chế trụ y bằng một bàn tay to, giữ chặt eo y lại.Kỳ Dụ bị dọa đến phát điên, gào lên: "Trương Giản Lan, tự trọng! Ngươi tự trọng!!""......"Cánh tay giữ chặt eo y bỗng khựng lại.Eo?Trương Giản Lan hơi lạc thần, con ngươi mê ly, cảm giác mềm mại nơi tay càng khiến ngọn lửa trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ hơn.Trước đây, hắn vốn là người không màng dục vọng, cho dù có ăn nhầm mị ma dược cũng chỉ cần nhẫn nhịn một chút rồi qua. Nhưng kể từ sau cái lần bị Kỳ Dụ hôn, hắn có điểm si ngốc, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình ảnh của Kỳ Dụ—cái eo thon, mềm mại ấy, và cả nụ hôn hoang đường kia.Mị ma dược có khả năng khuếch đại dục vọng trong lòng đến vô hạn, chỉ cần trong lòng tồn tại một tia ý niệm, nó sẽ trở thành một cơn bão không thể trốn thoát."Thật mềm." Trương Giản Lan bất giác nói.Nói xong, hắn cúi người tiến sát lại gần Kỳ Dụ.Kỳ Dụ lập tức dựng hết cả da gà, toàn thân căng cứng. Tay y vội vàng sờ soạng quanh đống đổ nát bên cạnh, tìm kiếm trong hoảng loạn. Cuối cùng, tay y chạm đến cuốn 《Đạo Đức Tâm Kinh 》 .Không chút nghĩ ngợi, y cầm cuốn sách dày cộp ấy, mạnh tay đập thẳng vào mặt Trương Giản Lan."Bốp!"Trương Giản Lan cứng đờ tại chỗ, đôi mắt mê ly thoáng tỉnh táo lại một chút.Kỳ Dụ hoảng sợ hét lên: "Chúng ta làm thế này là sai! Là dị dạng! Ngươi mẹ nó bình tĩnh lại, nhanh chóng niệm kinh để tỉnh táo một chút đi!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com