TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Kiem Lao Ba Cua Kiem Si

Edit: Min

Không phải là hắn gọi ta chứ?

Không thể nào không thể nào.

Nhưng ở đây, ngoại trừ ta và hắn làm gì còn ai nữa? Hơn nữa, hiện tại ta còn không phải hình dạng kiếm..... Chỉ có một loại khả năng, Trương Giản Lan nghĩ thông suốt? Hắn muốn cùng ta đấu kiếm? Hắn bắt đầu thèm muốn thân thể ta?

"Ta......"

Thật đáng sợ.

Nhưng mà, nếu không để ý đến hắn thì làm sao công lược được hắn? Tên mị ma Nghiêm Xán Xán lại không đáng tin cậy. Hứa Ngưng Mi thì chán ghét Trương Giản Lan muốn chết. Mà bây giờ, người duy nhất hắn thích, hiện tại lại lão bà của hắn.

Kỳ Dụ rối rắm cả buổi, cuối cùng quyết định lấy thân mạo hiểm. Dù sao, chuyện đã đến mức này, cứ làm thử rồi tính. Quản hắn ba bảy hai mốt, trước tiên hãy tiếp cận rồi nói sau.

Nghĩ vậy, y hít sâu một hơi, căng da đầu xoay người, ngọt ngào đáp lại một tiếng: "Ừm!" Âm thanh đầy khí lực, không hề có chút do dự.

Quay đầu lại nhìn, Kỳ Dụ thấy Trương Giản Lan đang nhíu mày, dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn y.

Ánh mắt rối rắm kia rất quen thuộc, bởi y cũng thường xuyên dùng ánh mắt này để nhìn Trương Giản Lan.

Nếu là người khác nhìn y bằng ánh mắt này, Kỳ Dụ có lẽ không có phản ứng gì, nhưng đối phương lại là Trương Giản Lan, một người có mạch não hoàn toàn khác biệt với người thường. Vì vậy, ánh mắt này khiến y cảm thấy có chút thiếu tôn trọng.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Kỳ Dụ có chút xấu hổ lại có chút câm nín, "Không phải ngươi gọi ta sao?"

Trong mắt Trương Giản Lan lộ ra vài phần bài xích, nhưng cũng không chụp y về hình dạng kiếm, chỉ đứng dậy tiếp tục công việc, nói: "Ngươi không phải vợ của ta, sau này đừng tùy tiện trả lời ta."

Kỳ Dụ tích cực tiến lại gần, giảng giải đạo lý cho hắn: "Ngươi thật kỳ lạ. Sao lại không tính? Ta là từ kiếm của ngươi biến thành, kiếm là kiếm, lão bà là lão bà, sao ta lại là dư thừa?"

Hắn trả lời cực kì lãnh đạm: "Vợ ta là vợ ta, không liên quan gì đến ngươi."

Kỳ Dụ có chút phiền vì thái độ này của hắn, liền không cam lòng yếu thế phảm bác: "Thế theo đạo lý của ngươi, ta có thể đi tìm kiếm tu khác để yêu đương. Dù sao, ta cũng không phải là lão bà của ngươi."

Trương Giản Lan đang vẽ trên phôi vỏ kiếm, nghe vậy, tay khựng lại, dường như bị Kỳ Dụ nói vậy làm cho ngớ ra, không biết phải đáp lại thế nào.

Kỳ Dụ thấy hắn ngẩn người, cảm thấy hài lòng, vỗ tay một cái rồi nói: "Cũng được. Từ hôm nay trở đi, kiếm là kiếm, ta là ta. Kiếm thuộc về ngươi, còn ta là người khác, cho nên ta muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến ngươi."

Nói xong, y chuẩn bị rời đi.

Trương Giản Lan cuối cùng không nhịn được, buông bút, nhìn Kỳ Dụ, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Kỳ Dụ quay đầu lại, cười đáp: "Tất nhiên là đi tìm một kiếm tu ca ca khác để luyện kiếm rồi. Kiếm đẹp giống như ta vậy, chắc chắn là kiếm tu nào cũng muốn lấy ta luyện kiếm."

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

......

Kỳ Dụ: "......"

Xong rồi, y nhất thời dỗi đến nghiện mà lại quên mất, tên này đang có hảo cảm với mình.

Nhìn độ hảo cảm của Trương Giản Lan đang rớt xuống không ngừng, Kỳ Dụ hoảng sợ, vạn nhất rớt xuống số âm, hắn sẽ nổi giận và làm ra những chuyện điên rồ thì làm sao bây giờ.

Lúc này, chỉ có thể xin một chút giúp đỡ từ Tiểu Ái vạn năng.

Kỳ Dụ: "Tiểu Ái Tiểu Ái gọi Tiểu Ái."

Hệ thống: "Tiểu Ái ở đây."

Kỳ Dụ: "Nếu giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan rớt về số âm thì sẽ thế nào?"

Hệ thống: "Sẽ chuyển hoá thành giá trị hắc hoá."

Kỳ Dụ: "Giá trị hắc hoá? Thế sẽ phát sinh chuyện gì?"

Hệ thống: "Nếu trên -50, sẽ xoá bỏ toàn bộ giá trị hảo cảm của những nhân vật trước đó về số âm. Tuy nhiên, cũng có những tình huống đặc thù, cần dựa trên thuộc tính tổng hợp của nhân vật công lược để đánh giá.

Kỳ Dụ: "Ta là kiếm của hắn, hắn cũng sẽ xoá bỏ sao?"

Hệ thống: "Nhìn tình trạng hảo cảm trước mắt, nhân vật công lược dường như không xem ngài là kiếm của hắn."

A...... Này......

Trực tiếp xoá bỏ là phong cách của Trương Giản Lan, hắn bình thường đều như vậy, trừ phi ai đó từng có ân với hắn, bằng không, đều khó tránh khỏi kết cục bị xử lý sạch sẽ.

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

........

Ta phải đi, nếu còn ở lại thì giá trị hảo cảm sẽ rớt thảm hại.

Kỳ Dụ vừa bước một chân ra khỏi cửa đã lập tức đứng khựng lại, không dám nhúc nhích. Cuối cùng, ý chí cầu sinh mãnh liệt khiến y vội vàng rụt chân quay trở lại.

Y ngồi xuống một bên, cười khô khốc: "Thật ra thì... Ta chỉ đùa thôi, hoa dại sao sánh được hương hoa nhà, ngươi nói đúng không Trương Giản Lan? Ha ha ha..."

Y cười ngây ngô nửa ngày, Trương Giản Lan không phản ứng.

Kỳ Dụ càng ngày càng hoảng.

Làm ơn đi đại ca, đừng đánh rớt giá trị hảo cảm của tiểu đệ nữa!

Ta sẽ không giờ dỗi nữa.

Đợi trong chốc lát, giá trị hảo cảm của Trương Giản Lan không ngừng giảm xuống, biểu cảm không có gì biến hoá, vẻ mặt vẫn thối như cũ. Kỳ Dụ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hay lắm, chừa lại cho y đúng 1 điểm.

"Biến trở về đi." Hắn nói.

Biến như thế nào, ta cũng không biết?

Kỳ Dụ chủ động đi qua: "Hay là ngươi chụp ta trở về đi, ta cũnng không biết cách biến."

Trương Giản Lan vẫn không hề ra tay, chỉ chăm chú vào công việc trước mặt, hoàn toàn coi y như không khí.

Kỳ Dụ thấy hắn không để ý đến mình, cũng chẳng nói thêm gì, liền lặng lẽ tựa vào một góc, chăm chú nhìn hắn vẽ hình lên phôi vỏ kiếm.

Lần này, hắn làm vỏ kiếm vô cùng cầu kỳ. Chỉ riêng phần chạm khắc hoa văn rỗng bên ngoài đã chiếm hơn 70% bề mặt vỏ kiếm, chưa kể đến những họa tiết tinh xảo như sương hoa, mỗi đóa hoa đều nhỏ nhắn, tỉ mỉ và đẹp đến mức hoàn mỹ.

Vẽ thật không tồi.

Tên nam nhân toàn năng này.

Trương Giản Lan vẽ xong, bắt đầu điêu khắc.

Hắn làm những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ này với một thái độ hết sức nghiêm túc, Kỳ Dụ cũng chăm chú quan sát không rời mắt. Thực ra, y rất thích nhìn quá trình tạo ra những tác phẩm nghệ thuật như thế này. Trước đây, khi còn chưa bắt đầu luyện chữ, y đã rất thích xem ông nội điêu khắc gỗ hoặc ngọc thạch, thỉnh thoảng còn có thể đưa ra vài gợi ý cho ông.

Thấy một chỗ có vẻ rất quỷ quái, Kỳ Dụ theo thói quen cúi người xuống, chỉ vào đó và nói: "Trương Giản Lan... Ngươi có cảm thấy hai bên này hơi trống trải không? Quá đơn điệu sẽ làm ảnh hưởng đến thẩm mỹ tổng thể. Hay là ngươi thử gắn thêm vài viên đá quý vào xem sao?"

Y đứng rất gần Trương Giản Lan, giọng nói gần như thì thầm bên tai hắn. Kỳ Dụ tự thấy khoảng cách này chẳng có gì lạ, vì trước đây khi nói chuyện với bạn bè, y cũng thường giữ khoảng cách như vậy.

Thế nhưng, đôi tay của đạo trưởng kia lại khẽ run lên một cách khó hiểu, đến mức con dao nhỏ trong tay suýt nữa không cầm vững.

Kỳ Dụ nghi hoặc: "Trương Giản Lan ngươi......"

Không đợi y nói hết câu, Trương Giản Lan đột nhiên đứng dậy, một chưởng đem y chụp trở về hình dạng kiếm, cả người Kỳ Dụ không kịp phản ứng.

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +1

Kỳ Dụ: "......"

Cái gì....... Là sao đây? Sao tự dưng lại tăng hảo cảm chứ? Rõ ràng y đâu có làm gì cả! Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của người này, thế nào cũng không giống dáng vẻ của người muốn tăng hảo cảm chút nào.

"Trương Giản Lan!!"

Bên ngoài đột nhiên vang lên một thanh âm, người tới tràn đầy tức giận, giọng lớn như sét đánh: "Trương Giản Lan, ngươi lăn ra đây cho ta!!"

Trương Giản Lan nghe thấy tiếng gọi ấy cũng không hề tỏ ra phản ứng gì, nhưng Ngọc Hành kiếm lại bắt đầu run rẩy trong vỏ kiếm, phản ứng vô cùng dữ dội. Điều này không phải do Kỳ Dụ run, mà chính thanh kiếm tự mình run lên, khiến Kỳ Dụ sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Người đến chính là Liễu Tri Khanh, chủ nhân đầu tiên của Ngọc Hành kiếm. Ngọc Hành kiếm run rẩy như vậy là do mang linh lực tương đồng với hắn ta. Trước đây, khi rèn thanh kiếm này, để thức tỉnh nó, Liễu Tri Khanh đã từng dùng máu tươi và linh lực của mình để tưới lên.

Hiện giờ, linh lực của hai người đang hút lẫn nhau, tạo ra sự cộng hưởng mạnh mẽ khiến thanh kiếm run rẩy.

Dù Ngọc Hành là vật chết cũng sẽ có phản ứng.

Ái Kiếm phản ứng lại khiến sắc mặt của Trương Giản Lan cực kỳ khó xem, bàn tay to nắm chặt chuôi kiếm: "Vợ của ta......... Ngươi và hắn là chuyện đã qua, hà tất phải nhớ mãi không quên."

Kỳ Dụ: "......"

Trương Giản Lan dùng linh lực áp chế, Ngọc Hành mới chậm rãi bình ổn, rồi sau đó, hắn mang theo kiếm đi ra ngoài.

Liễu Tri Khanh mặc một bộ thân xanh biếc, trên đầu đội chiếc mũ cao màu lục sẫm, sắc mặt cũng xanh mét, đứng trước Trường Sinh Lâu. Kỳ Dụ thật sự không hiểu nổi, tại sao hắn lại thích mặc màu xanh lục đến vậy, cả người xanh lè đến chói mắt.

Bên cạnh Liễu Tri Khanh là một thiếu niên đang nở nụ cười nhẹ trên môi. Thiếu niên ấy có khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, diện mạo mềm mại, thoạt nhìn nụ cười này vô cùng trong sáng, ngây thơ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu.

Đúng là tiểu biến thái Sở Mặc Ly mà lúc trước Kỳ Dụ gặp.

Lần này, bọn họ đến đây chính là vì chuyện Trương Giản Lan dung chảy kiếm linh làm chất dinh dưỡng. Nói đến mối duyên kỳ lạ giữa Liễu Tri Khanh và Trương Giản Lan, ban đầu là sinh tử quyết đấu, sau đó lại đến mối thù đoạt kiếm, hai người không ngừng giao tranh kịch liệt.

Chương môn khuyên giải đã lâu, hai người mới chậm rãi buông bỏ ân oán.

Mối quan hệ này khó khăn lắm mới bình ổn được sau mười mấy năm.

Trương Giản Lan khăng khăng phải tìm chất dinh dưỡng cho Ngọc Hành kiếm, liền từ hàng vạn bảo kiếm chọn ngay thanh kiếm Tiêu Hàn của Liễu Tri Khanh, sau đó mang đi sử dụng mà không hề do dự.

Ban đầu, Thẩm Vấn Chi định giấu nhẹm chuyện này, nói rằng đó là do lão vô ý dung chảy nhầm. Đồng thời, lão còn hứa sẽ chế tạo hai thanh bảo kiếm để bồi thường cho đối phương.

Nhưng không ngờ, đồ đệ của lão, Sở Mặc Ly, lại quay đầu bán đứng sư tôn của mình, kể toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối cho Liễu Tri Khanh.

Liễu Tri Khanh vừa nghe xong, tức khắc thù mới hận cũ dâng lên.

Chú nhịn nổi chứ thím chịu không nổi!

Nhanh chóng tìm đến cửa.

Liễu Tri Khanh oán hận nói: "Ngươi dung chảy Tiêu Hàn kiếm của ta?"

Trương Giản Lan cũng không phủ nhận: "Đúng vậy."

Liễu Tri Khanh bị sự thẳng thắn của hắn làm tức đến nghiến răng: "Ngươi, thằng nhãi này... Thật sự xem ta là người dễ bị bắt nạt sao!"

Trương Giản Lan không nói chuyện, chỉ tháo từ bên hông ra hai thanh linh kiếm khác, rồi ném thẳng cho hắn ta.

Hai thanh kiếm này có phẩm chất vượt xa thanh Tiêu Hàn kiếm của hắn ta. Đây là chiến lợi phẩm mà Trương Giản Lan thu được sau những trận sinh tử quyết đấu trước kia. Vì phẩm chất của chúng quá xuất sắc, nên hắn không nỡ dung chúng làm chất dinh dưỡng cho Ngọc Hành kiếm.

Kỳ Dụ kinh ngạc: "Ngươi còn giấu tiểu lão bà nữa hả?"

Trương Giản Lan ném kiếm ra.

Liễu Tri Khanh tiếp lấy, nhìn kỹ một lúc, rồi treo chúng bên hông, khinh thường nói: "Chỉ thế này thôi? Ngươi nghĩ dùng hai thanh rác rưởi này để đuổi ta sao?"

Kỳ Dụ: "Vậy ngươi đừng nhận nữa."

Trương Giản Lan đáp một cách lãnh đạm: "Ngươi muốn thế nào?"

Liễu Tri Khanh cười lạnh một tiếng: "Lấy kiếm nói chuyện."

Trương Giản Lan thản nhiên rút kiếm, lạnh lùng nói: "Được."

Kỳ Dụ không hiểu. Liễu Tri Khanh từ nhiều năm trước đã bị Trương Giản Lan đánh bại, thực lực hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Vậy tại sao lại dám chủ động gửi thư thách đấu?

Hơn nữa, Liễu Tri Khanh rất có tự tin, tự tin đến có chút không bình thường.

Đang cảm thấy kỳ quái, Kỳ Dụ liền thấy Liễu Tri Khanh đột nhiên hô lớn, giọng đầy khí thế: "Ngọc Hành!"

Đồng tử Trương Giản Lan chấn động.

Ngọc Hành đột nhiên tự động rời khỏi tay Trương Giản Lan, bay thẳng vào tay Liễu Tri Khanh một cách vững vàng.

Liễu Tri Khanh cầm Ngọc Hành kiếm, xem xét một lúc, mười mấy năm rồi không cầm Ái Kiếm, giờ lại được nắm trong tay, tâm trạng vô cùng kích động. Hắn ta thu hồi thanh kiếm vào vỏ trống rỗng bên hông suốt mười mấy năm, rồi trào phúng nói: "Ngươi ngay cả kiếm cũng không có, làm sao mà đấu với ta?"

Trương Giản Lan: "......"

Liễu Tri Khanh thấy sắc mặt hắn ngày càng khó coi, khóe miệng càng lúc càng nở một nụ cười đắc ý: "Ngọc Hành trong tay ngươi cũng đã mười mấy năm rồi đúng không? Sao vẫn chưa nhận chủ vậy?"

Những lời này có tính kích thích cực đại.

Cuối cùng Trương Giản Lan cũng có phản ứng, nhưng đôi mắt hắn đỏ rực, toàn thân tỏa ra hắc khí, từng câu từng chữ lạnh lùng như đông tuyết, khiến người nghe phải rùng mình: "Đem vợ của ta trả lại đây."

"Đây vốn là kiếm của ta, tại sao phải trả lại cho ngươi?" Liễu Tri Khanh siết chặt Ngọc Hành kiếm, nói, "Lúc trước, ta chỉ là sai lầm vài chiêu, để ngươi có cơ hội thắng mà thôi. Nếu ngươi không phục, chúng ta có thể tái chiến! Sau mấy năm khổ luyện, ta đã nâng cao kiếm thuật của mình..."

Hắn ta càng nói càng kích động: "Chính là vì ngày hôm nay, ta mới có thể một lần nữa đoạt lại Ngọc Hành! Hiện giờ thực lực của ta đã không còn như trước... Hươu chết về tay ai còn chưa chắc đâu!"

Mắt thấy cuộc đối đầu giữa hai người vì tranh giành vợ sắp sửa bùng nổ, khí thế căng thẳng đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Kỳ Dụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, tự nhiên hóa hình, khiến Liễu Tri Khanh và Sở Mặc Ly đều ngây người. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của cả ba người đều đồng loạt dừng lại trên người y.

Kỳ Dụ ngồi bệt xuống đất, xấu hổ vô cùng, chỉ biết khô cằn cười với họ. Thế nhưng, ba người kia lại không hề có phản ứng, mỗi người đứng đó như những pho tượng, hoàn toàn bất động.

Kỳ Dụ nghĩ trong tình huống thế này, làm vai chính thì chắc chắn phải nói gì đó, không thể cứ tiếp tục xấu hổ mãi được. Vì vậy, y đứng lên, bước đến trước mặt Liễu Tri Khanh, rồi tốt bụng nắm lấy tay hắn ta, mỉm cười nói: "Chồng trước ca ca, ngươi khỏe không?"

Liễu Tri Khanh: "......."

Kỳ Dụ nắm tay Liễu Tri Khanh, rất nghiêm túc khuyên giải: "Cá nhân ta thật sự hiểu được nỗi đau và tâm trạng của ngươi, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy. Hiện giờ, ta đã ở bên Trương Giản Lan, nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa với ta như thế, sẽ không tốt........ Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu không?"

-------------
Min: Nay đăng liền 3 chương để cổ vũ đội tuyển Việt Nam 🇻🇳

Việt Nam Vô Địch ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com