TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Doi Tuong Lien Hon Cua Nhan Vat Phan Dien Nham Hiem


Cuối cùng Tề Quyết vẫn được Lục Hoán đại xá ban ân kết bạn lại.

Lúc Úc Bạch Hàm nhận được tin nhắn cảm ơn của cậu ta, đã là ngày hôm sau khi cậu đến câu lạc bộ bắn cung.

【 Tề Quyết 】: Đậu má, anh Lục kết bạn lại với tôi rồi.

【 Tề Quyết 】: Nhưng vì sao anh ấy lại gửi cho tôi hai chữ "ha hả" chứ?

Vô tri đúng là hạnh phúc.

Úc Bạch Hàm quyết định giữ lại hạnh phúc ấy cho cậu ta.

【 Your 】: Lời chào tự động của hệ thống đấy.

【 Tề Quyết 】: ? Thật không đó. [ cậu nhẫn tâm gạt mèo con tui đây sao ]

【 Your 】: Không tin thì cậu xoá anh ấy tiếp đi, rồi kết bạn lại xem có phải vẫn là "ha hả" không.

Cậu trả lời xong tin nhắn cũng vừa lúc đi đến cửa câu lạc bộ, bèn cất điện thoại bước vào trong.

Cũng chẳng quan tâm liệu Tề Quyết có thật sự chạy đi xoá Lục Hoán thật không nữa.

Thời gian các thành viên đến câu lạc bộ vốn cũng không cố định.

Cho nên hôm nay Úc Bạch Hàm vừa vào cửa, liền phát hiện bên trong vậy mà lại tòi ra thêm mấy gương mặt mới nữa. Những người hôm qua thì gần như chẳng còn lại ai, chỉ có mỗi Hà Việt là vẫn ở đó.

"Tới rồi à, Bạch Hàm." Hà Việt chào cậu một tiếng.

Mấy thành viên còn lại trong câu lạc bộ cũng nhìn qua, Hà Việt đành phải giới thiệu Úc Bạch Hàm thêm một lần, "Đây là bạn của đàn anh Tôn Dĩ Thanh, mọi người làm quen chút nha."

"Xin chào." "Hoan nghênh hoan nghênh......"

Úc Bạch Hàm chào hỏi hết người này đến người kia, thẳng cho tới cái người cuối cùng trước mặt này. Cậu ta mặc một chiếc áo màu xanh lam, nhếch môi liếc Úc Bạch Hàm một cái rồi quay đầu đi luôn.

Úc Bạch Hàm: Từ từ vẽ ra một dấu chấm hỏi?

Hà Việt kêu một tiếng, "Trịnh Tung!"

Xong rồi còn quay lại giải thích với Úc Bạch Hàm, "Con người cậu ấy vốn là như vậy, cứ luôn ghét bỏ người ngoài. Chắc vì cậu không phải thành viên của câu lạc bộ nên cậu ấy cho rằng cậu chỉ tới để chơi thôi... Để tôi đi nói chuyện với cậu ấy."

Úc Bạch Hàm còn chưa kịp húng hắng gì, Hà Việt đã rảo bước đuổi theo cậu trai kia.

Úc Bạch Hàm: ......

Thực ra cậu đang định nói là: Không cần đâu.

Ghét bỏ người ngoài thì cứ ghét đi, sự tồn tại của cậu cũng đâu có phụ thuộc vào chuyện Trịnh Tung nghĩ gì.

Úc Bạch Hàm thấy hai người bên đó đã bắt đầu nói qua nói lại rồi, bèn quay đầu cầm cung lên chuẩn bị đi tập luyện.

Vừa đứng vào sân, liền nghe tiếng Hà Việt ở đầu kia như có như không vọng lại:

"Bạch Hàm còn quen cả đàn anh Lục Hoán đấy, viện kinh tế các cậu không phải đều coi anh Lục như truyền thuyết à? Cậu đối xử nhẹ nhàng với bạn của đàn anh chút đi."

"Cậu ta quen....! Vậy thì làm sao, chỉ là quen mà thôi. Đừng có tưởng người ngoài nghề nào cũng có thể vào....."

Xoẹt ——!

Tiếng mũi tên chạm vào hồng tâm tạm thời làm gián đoạn cuộc nói chuyện phía bên kia.

Úc Bạch Hàm lại cầm lên một mũi tên khác, chẳng buồn ngó xem Trịnh Tung hay những người khác đang có biểu cảm gì.

Mở vai, khai cung, bắn tên.

Động tác như nước chảy mây trôi, năm mũi thì có bốn trúng ngay hồng tâm.

Tiếng thì thầm xì xì xào xào xung quanh cuối cùng cũng im bặt.

Úc Bạch Hàm buông cung xuống: Xem đi, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lục Hoán, không được.

"......"

Luyện tập hơn một giờ, Úc Bạch Hàm mới lau cái trán đã thấm ướt mồ hôi, chuẩn bị té sang một bên nghỉ ngơi.

Có vài người bị ngạc nhiên bởi khả năng bắn cung của cậu, chủ động tới vây quanh bắt chuyện với Úc Bạch Hàm.

Hà Việt đưa nước qua, áy náy nói, "Xin lỗi nhé, Trịnh Tung bên kia tôi giải quyết chưa được tốt lắm."

Úc Bạch Hàm nhận lấy chai nước, "Không sao." Là danh tiếng của Lục Hoán không đủ mạnh.

"Nhưng mà cậu quen Lục Hoán thật đấy à?" Một thành viên khác trong câu lạc bộ ngạc nhiên, "Anh ấy chỉ mất có 5 năm đã khiến tập đoàn Lục thị trở thành một cái đế quốc trong thương trường, thầy của bọn tôi sắp đưa anh ấy vào sách giáo khoa luôn rồi đấy."

"Ừa, quen." Úc Bạch Hàm bỗng dưng có hứng thú hẳn, "Nếu viết vào sách thật nhớ cho tôi xem với nha."

Cậu sẽ đóng khung mấy trang đó lại, mang tặng cho bạn học Lục của chúng ta.

Người vừa nói đó cũng bật cười, "Được luôn!"

...

Tám chuyện một lúc, Úc Bạch Hàm lại chuẩn bị đứng dậy đi luyện thêm một giờ.

Cậu vừa mới cầm cung đi đến bên đường biên, điện thoại trong túi quần chợt rung lên.

Mở ra xem, là tin nhắn của Lục Hoán.

【 Cá 】: Hôm nay cũng đến câu lạc bộ bắn cung?

Úc Bạch Hàm đang đeo găng bắn cung, không tiện gõ chữ, vì vậy trả lời hắn bằng tin nhắn thoại, "Ăn xong cơm trưa là tôi đi rồi."

【 Cá 】: Khi nào thì xong.

Hở? Hỏi cậu cái này để làm gì.

Úc Bạch Hàm cười cười, lại dùng giọng nói trả lời, "Còn đang tính luyện thêm một tiếng nữa, tôi vừa mới nghỉ ngơi một lát xong. Sao vậy, nóng lòng muốn gặp Bạch Hàm của chúng ta không chịu nổi luôn r......"

Cách chỗ cậu đứng không xa chính là Trịnh Tung.

Cậu đang nói dở câu kia với Lục Hoán, giọng của Trịnh Tung đã truyền tới nơi này, "Chiếm vị trí rồi lại còn không luyện, tôi đã nói từ trước rồi, người ngoài đến câu lạc bộ của chúng ta toàn để chơi cả thôi."

Lời của Trịnh Tung nhanh chóng bị chặn lại bởi thành viên vừa nói "sách giáo khoa" ban nãy, "Bạch Hàm chỉ trả lời một cái tin nhắn thôi mà."

"Cậu là vì nghe nói cậu ta quen đàn anh Lục nên mới nói đỡ cho cậu ta phải không?"

"Không phải!"

Đoạn tin nhắn thoại được Úc Bạch Hàm gửi đi đúng lúc kết thúc ở ba chữ "giúp cậu ta" của Trịnh Tung.

Cậu đang nghĩ là: Cách một đoạn khá xa như vậy, Lục Hoán chắc không nghe được rõ đâu, nên cũng lười ghi âm lại một lần nữa.

Với lại, Lục Hoán cũng không nhất định sẽ ấn nghe.

Tin nhắn cậu gửi dài hơn bốn mươi giây, Lục Hoán rất có khả năng vô cùng có lệ chuyển tin nhắn thoại ấy thành chữ, đọc cho nhanh.

Úc Bạch Hàm trả lời xong tin nhắn bèn thả di động về chỗ cũ.

Trịnh Tung nói cũng không sai, cậu chiếm vị trí rồi mà cứ tám chuyện với Lục Hoán mãi quả thật không được hay cho lắm.

.

Buổi trưa mùa hè khá oi bức, Úc Bạch Hàm còn là kiểu người dễ đổ mồ hôi.

Cậu luyện được khoảng chừng hơn bốn mươi phút, cơ thể đã bắt đầu đẫm ướt mồ hôi.

Chiếc áo phông vốn rộng thùng thình cũng vì thế mà dán chặt vào lưng, mỗi lần khai cung, vừa căng vai là xương bướm xinh đẹp phía dưới lại như có như không mà hiện ra.

Hà Việt nhìn cậu một cái, cầm khăn lông đi tới, "Lau mồ hôi đi, ướt hết người rồi."

"Cảm ơn." Úc Bạch Hàm nhận lấy khăn, lau qua cái trán với cần cổ.

"Lúc nãy điện thoại của cậu hình như rung lên mấy lần." Hà Việt liếc sang chiếc bàn bên cạnh, đó là nơi dành cho các thành viên trong câu lạc bộ để đồ đạc, "Chắc là có người tìm cậu."

Úc Bạch Hàm cũng nhìn theo, "Thế à?"

Lúc bắn cung yêu cầu người bắn phải hết sức chăm chú, nên cậu cũng không để ý.

"Cậu đi xem thử xem." Hà Việt nói xong, đột nhiên nhớ tới vừa rồi vô tình nghe được tin nhắn thoại của Úc Bạch Hàm gửi cho ai đó, trong lòng chợt có suy đoán, "Ban nãy là nói chuyện với người yêu à?"

Úc Bạch Hàm thản nhiên "ừm" một tiếng, đi lấy điện thoại, "Đúng vậy."

Mới vừa cầm lên đã thấy thông báo có tin nhắn, người gửi:【 Cá 】.

Ba cái tin nhắn, còn cả một cuộc gọi nhỡ.

Úc Bạch Hàm: ?

Gửi nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn nóng lòng muốn gặp cậu tới nỗi không chịu nổi thật rồi sao?

Chậc chậc, Lục Hoán, tên yêu tinh dính người này.

Cậu đang cởi găng tay chuẩn bị trở về nhà, cửa sân tập đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc".

Thanh âm vang rõ, gần như ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong sân.

Úc Bạch Hàm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vừa hay chạm mắt với một đôi mắt đen láy.

Lục Hoán đứng ở cửa, bộ vest mặc trên người còn chưa thay ra, càng khắc hoạ rõ dáng người xuất chúng của hắn - vai rộng lưng thẳng, hai chân thon dài.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như hạc giữa bầy gà.

Lục Hoán nhìn về phía Úc Bạch Hàm, giọng nói bình thản, "Không nghe điện thoại?"

Úc Bạch Hàm trong lòng "rầm" một tiếng.

Cậu nhìn Lục Hoán bước vài bước đã đến trước mặt mình, mở miệng giải thích, "Tôi muốn nói là tôi vừa định trả lời tin nhắn thì anh đến luôn, anh có tin không?"

Lục Hoán cười nhẹ một tiếng, "Bạch Hàm của chúng ta, tâm linh tương thông với tôi quá nhỉ."

"Đù... má......!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cảm thán nho nhỏ.

Úc Bạch Hàm dưới ánh mắt chăm chú của Lục Hoán quay đầu đi, trông thấy thành viên câu lạc bộ đều đang nhìn về phía này.

Có bối rối, có kinh ngạc, còn có cả tò mò.

Cũng có người chấn động cả thần hồn - như là Hà Việt, Trịnh Tung, "Sách giáo khoa".

Úc Bạch Hàm liếc nhìn mấy người kia, rồi lại nhìn Lục Hoán trước mặt. Cậu nhớ tới bức ảnh trên tường vinh danh nọ, quả thực so với người thật trông cũng chẳng khác gì mấy. Ngay sau đó bừng tỉnh:

Nhận diện khuôn mặt thành công.

Lục Hoán cũng nhìn lướt qua phía bên ấy, nhưng rất nhanh đã đảo trở về trên người Úc Bạch Hàm, "Còn định luyện bao lâu?"

"Không luyện nữa, anh cũng đã tới rồi. Chúng ta về thôi."

"Vì sao? Người ngoài như tôi đến sẽ ảnh hưởng các cậu luyện tập à?"

"......"

Đờ mờ! Úc Bạch Hàm chấn động.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Lục Hoán: Cái tin nhắn thoại hơn bốn mươi giây đó, anh không chuyển đổi thành chữ à!

Úc Bạch Hàm còn đang bận kinh ngạc, bầu không khí ở đầu bên kia đã gần như đóng băng.

Các thành viên còn lại theo bản năng đều nhìn về phía Trịnh Tung, còn Trịnh Tung thì nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng.

Hà Việt không nói gì, cô bận xấu hổ thay người ta.

Úc Bạch Hàm xét đến chuyện đại đa số thành viên trong câu lạc bộ đều đối xử với cậu không tồi, đại phát từ bi nỗ lực đá chuyện này lên trời, nói với Lục Hoán, "Chủ yếu là anh sẽ làm tôi phân tâm."

"Ừ." Lục Hoán bình thản nhếch môi dưới, không nói nữa.

...

Úc Bạch Hàm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào tạm biệt mọi người dưới ánh mắt dõi theo của tất cả các thành viên.

Trịnh Tung thủ ở một góc không lên tiếng, Hà Việt một mặt mơ mơ màng màng, cái tay vẫy lên có chút vô lực, "Bai... Bai bai......"

"Ngày mai gặp."

Rời khỏi sân tập của câu lạc bộ, Úc Bạch Hàm sóng vai cùng Lục Hoán đi ra ngoài.

"Sao anh lại tới đây?"

"Tiện đường."

"Vậy anh dừng ở cổng trường là được rồi mà."

Lục Hoán không trả lời.

Úc Bạch Hàm nhìn hắn vài lần, lập tức hiểu ra: "Anh tới xem "fanboy nhỏ" à?"

Thật đáng tiếc, Hà lão gia không ở trong câu lạc bộ bắn cung.

Lục Hoán mất hai giây để phản ứng, giật giật thái dương, "Không phải."

Úc Bạch Hàm ân cần, "Ừa ừa ừa, không phải."

Giọng điệu có lệ vừa nghe đã biết, đơn giản dễ hiểu.

Lục Hoán, "......"

Vừa hay hai người đã đi tới chỗ chiếc xe đang đỗ ngoài trường học, Lục Hoán trực tiếp mở cửa xách cậu đi vào, không muốn tiếp tục tranh luận với cậu.

Rầm! Cửa xe đóng lại.

Phàn Lâm ngồi trên ghế lái liếc mắt nhìn về phía sau một cái, ngay sau đó lập tức nổ máy lái xe đi.

Úc Bạch Hàm ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ xe xuống cho thông gió.

Cậu mới vừa luyện bắn xong, tóc mái còn đang ướt bị gió thổi dính lộn xộn lên trán. Khuôn mặt hồng lên vì vận động, trông càng có vẻ trẻ con hơn so với ngày thường.

Có lẽ bởi vì hòa nhập rất tốt với bầu không khí của câu lạc bộ đại học, toàn thân cậu đều tràn ngập hương vị thanh xuân.

Lục Hoán quay đầu nhìn sườn mặt Úc Bạch Hàm, đột nhiên hỏi, "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Phàn Lâm ngồi phía trước lái xe: ....

Thế này thì cũng quá plastic rồi đấy.

Kết hôn lâu như vậy, thế mà ngài Lục còn không biết người ta bao tuổi.

Úc Bạch Hàm, "Anh hỏi đúng điểm chết của tôi rồi, đợi tôi tra thử."

Phàn Lâm: ???

Được rồi, thì ra người ta cũng không biết.

Úc Bạch Hàm đang lật tìm chứng minh nhân dân điện tử của mình, chợt nghe giọng Lục Hoán nói bên cạnh, "Cậu bao nhiêu tuổi chính cậu cũng không biết sao?"

Úc Bạch Hàm nói thầm trong lòng: Trong sách cũng có thèm viết sinh thần bát tự của tên pháo hôi cậu đây đâu, cậu biết kiểu gì?

Nhưng rất nhanh cậu đã tìm được chứng minh nhân dân của mình, "Tôi 24, anh bao nhiêu tuổi?"

Phàn Lâm: !!!

Thì ra cả hai người đều không biết của nhau sao?

Lục Hoán so với Phàn Lâm bình tĩnh hơn nhiều, "Sắp 29."

"Sắp?" Úc Bạch Hàm tinh tế phát hiện.

Lục Hoán "ừm" một tiếng, cũng không giải thích. Trong xe yên tĩnh nửa phút, Phàn Lâm cảm giác mồ hôi lạnh sắp đổ ngập sàn xe rồi, cậu ta thật sự không nhịn nổi nữa, hắng giọng nói, "Tuần sau chính là sinh nhật của ngài Lục."

".............?"

Úc Bạch Hàm chớp mắt nhìn sườn mặt bình tĩnh của Lục Hoán: Tuần sau sinh nhật!?

·

Cho đến khi trở về Lục gia, Úc Bạch Hàm mới từ trong trầm ngâm lấy lại suy nghĩ.

Cậu nhìn Lục Hoán, người phía sau trên mặt không có cảm xúc gì.

Lúc hai người đi ngang qua phòng khách, Úc Bạch Hàm hỏi, "Tuần sau sinh nhật anh, sao lại không nói gì với tôi vậy?"

Lục Hoán chỉ "ha", cười một tiếng rồi đi thẳng lên tầng.

"......"

Úc Bạch Hàm nhìn theo bóng lưng hắn, tưởng tượng cảnh Lục Hoán nói với cậu: "Cậu biết không, tuần sau là sinh nhật của tôi."

Hình ảnh này vừa xuất hiện, Úc Bạch Hàm liền trầm mặc.

Cậu hỏi hắn câu này quả thật đúng là có chút thiếu suy nghĩ.

Thoát khỏi khung cảnh quỷ dị kia, Úc Bạch Hàm trở về phòng mình. Vừa ngồi xuống đã không nhịn nổi phải gửi tin nhắn cho Tề Quyết.

【 Your 】: Cậu có biết tuần sau là sinh nhật Lục Hoán không?

Cậu nhắn xong, đột nhiên phát hiện mình gửi đi một câu hỏi vô nghĩa như vậy thật sự là quá lãng phí lưu lượng internet. Quả nhiên, ngay sau đó cậu nhận được câu trả lời của Tề Quyết:

【 Tề Quyết 】: Cái này còn phải để cậu nhắc nhở à? [ Rầm! Mở cửa kiểm tra ]

【 Tề Quyết 】: Thân phận kiểu như anh Lục đây á, ai mà không biết hahahahahaha......

Úc Bạch Hàm giật giật ngón tay.

Cậu muốn chặn người này.

Kìm nén thôi thúc muốn mất đi bạn bè, tắt điện thoại đi, Úc Bạch Hàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời đã nhá nhem.

Hôm nay muộn rồi, ngày mai hẵng đi chọn quà sinh nhật cho Lục Hoán vậy.

...

Ngày hôm sau, Úc Bạch Hàm vẫn như cũ tới đại học C.

Nếu nói đến chọn quà, tóm một người bạn của Lục Hoán làm tham mưu xem chừng mới chọn được quà có độ chính xác. Trong "Ngũ kim bán sỉ", chỉ có Tôn Dĩ Thanh là trông có vẻ có chỉ số thông minh cao nhất.

Dù sao cũng là người nghiên cứu não bộ, não của cậu ta chắc chắn không tồi.

Bên cạnh đại học C có một cái trung tâm thương mại, buổi chiều Úc Bạch Hàm tập xong rời khỏi sân bắn, bắt cóc Tôn Dĩ Thanh đúng lúc mới làm xong thí nghiệm đi luôn.

Hai người vừa tới trung tâm thương mại, Tôn Dĩ Thanh đã ngựa quen đường cũ dẫn cậu lên tầng cao nhất.

"Tầng cao nhất là khu đồ cao cấp thiết kế riêng, muốn vào phải có thẻ thành viên. Cậu có thẻ thành viên không? Không có thì đến đó làm tại chỗ cũng được, trong thẻ ngân hàng có độ trăm vạn là được."

Úc Bạch Hàm, "Tôi có một cái thẻ số dư tám chữ số, lấy ở chỗ Lục Hoán."

"......" Tôn Dĩ Thanh im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng, "Cậu định dùng nó mua quà cho Lục Hoán à?"

Úc Bạch Hàm giải thích, "Đây là cái thẻ tôi dùng nỗ lực để lấy được đấy."

Trao đổi công bằng, đây là món quà mà cậu phải dùng sự nỗ lực của mình đổi về cho Lục Hoán.

Tôn Dĩ Thanh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, "Vậy được."

Thang máy trực tiếp lên thẳng tầng cao nhất. Cửa vừa mở ra, lập tức có người hướng dẫn đến phục vụ.

Úc Bạch Hàm đăng ký làm thành viên trước, sau đó bắt đầu đi dạo quanh quanh.

Lấy thân phận và địa vị của Lục Hoán bây giờ, khẳng định cái gì cũng không thiếu, nếu tặng thì nên tặng thứ gì đó thiết thực chút.

Đương nhiên, nếu có thể độc đáo khác người hơn nữa ~ vậy càng tốt.

Chọn chọn lựa lựa hai vòng, Úc Bạch Hàm dừng lại trước một cửa hàng đồ da cao cấp.

Cậu nhìn trúng một set đồ da thiết kế.

Gồm có thắt lưng, giày da, bao tay da.

Nhưng mà Tôn Dĩ Thanh nói giày của Lục Hoán đều chỉ đặt riêng ở một hãng cố định, Úc Bạch Hàm đành loại bỏ giày da khỏi bộ quà.

Chỉ còn lại hai thứ, xem chừng có vẻ hơi đơn điệu.

Úc Bạch Hàm hỏi nhân viên bán hàng, "Còn phụ kiện thiết thực nào có thể phối thành một bộ không?"

Nhân viên bán hàng suy nghĩ một chút, dẫn cậu đến gian hàng trong góc, "Thưa ngài, ngài thấy chiếc kẹp áo sơ mi* này thế nào?"

Úc Bạch Hàm: ?

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp áo sơ mi kia, lâm vào trầm tư...

Đậu moá, đầu tự nhiên nhảy ra hình ảnh luôn.

Tôn Dĩ Thanh từ phía sau đi tới, nhìn thoáng qua món đồ kia, bình thản nói, "Thực ra cái này, tôi thấy cũng không tệ lắm."

Úc Bạch Hàm mặt hiện hai chữ "đen tối", nhìn cậu ta, "Có ổn thật không vậy?"

Tôn Dĩ Thanh đẩy nhẹ gọng kính, "Cậu nghĩ linh tinh gì vậy, thứ này người ta dùng nhiều mà."

Thứ này mà dùng nhiều sao?

Úc Bạch Hàm nhìn vẻ mặt đứng đắn của Tôn Dĩ Thanh, nuốt mấy lời chất vấn sắp bật ra khỏi họng xuống.

Vậy thì cứ dùng nhiều đi.

Cậu giơ tay chỉ vào một bộ, nói với nhân viên cửa hàng, "Thêm cả cái này đi."

"Vâng thưa ngài, vậy tôi gói lại cho ngài luôn bây giờ ạ."

Năm phút sau.

Ba món phụ kiện phối với nhau được đặt trong cùng một hộp quà.

Úc Bạch Hàm nhìn cái hộp đựng ba món đồ kia: Thắt lưng, bao tay da, kẹp áo sơ mi.

Kết hợp lại với nhau cứ cảm giác kỳ quái thế nào ấy.

Cậu một lần nữa nhìn Tôn Dĩ Thanh xác nhận, "Cái này thật sự đứng đắn đấy chứ?"

Tôn Dĩ Thanh gật đầu, "Rất đứng đắn. Chọn xong rồi thì mau để người ta gói lại đi, tôi còn phải vội về phòng thí nghiệm xem não."

"......" Được rồi.

Úc Bạch Hàm nhanh lẹ thanh toán hóa đơn, cậu nhìn nhân viên bán hàng bỏ hộp quà vào túi, suy nghĩ một lúc lại quyết định đặt thêm một bó hoa hồng nữa.

Có vẻ như đang vô cùng chân thành chọn quà tặng cho Lục Hoán.

Mà không phải là xem Lục Hoán thành quà tặng.

Cậu nói với Tôn Dĩ Thanh, "Cậu hỏi bạn bè của cậu giúp tôi chút, xem có đề xuất cửa hàng hoa nào đẹp đẹp không."

Tôn Dĩ Thanh lấy điện thoại ra, "Được."

Túi quà tặng đúng lúc được đưa cho Úc Bạch Hàm.

Túi quà nặng trịch vừa đến tay, cảm giác tự hào khi được làm người tặng quà chợt dâng trào. Úc Bạch Hàm hưng phấn vô cùng, nhịn không được gửi tin nhắn cho Lục Hoán.

【 Your 】: Ding doong! Anh có một phong thư báo trước từ Bạch Hàm.
.
Lục Hoán thế mà trả lời rất nhanh.

【 Cá 】: ?

Úc Bạch Hàm biết hắn gửi "?" chỉ là đơn thuần tỏ vẻ nghi hoặc, vì thế tiếp tục gõ chữ:

Tôi chuẩn bị quà cho anh rồi đó, vô cùng lãng mạn.

Hiện tại vừa hay nên gieo hai từ "Lãng mạn" vào đầu Lục Hoán trước, miễn cho đến lúc đó người này lại nghĩ đông nghĩ tây.

Cậu mới gõ được hơn nửa, Tôn Dĩ Thanh ở bên cạnh đột nhiên vỗ lên người một cái, bộp!

"Cậu xem tiệm này thế nào?"

Tay Úc Bạch Hàm run lên, tin nhắn trực tiếp gửi đi luôn.

【 Your 】: Tôi chuẩn bị quà cho anh rồi đó, vô cùng lãng*.

Úc Bạch Hàm, "........."

.
.
.
.
.
* kẹp áo sơ mi: Nó là cái này nè..... ờm....

* Lãng: Phóng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com