TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Au Te Duy Nhat Cua Long Toc Nam Thu

Trộm cắp từ Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn, nói chung mấy chuyện thế này sẽ không đến mức ồn ào tới chỗ Thiên Đế, Thiên Giới có quy tắc riêng của Thiên Giới, phạm phải lỗi gì thì đến Chiêu Hình đài để nhận phán quyết và hình phạt đáng phải nhận.

Nhưng việc hôm nay có liên quan đến hai cung.

Một cung trong đó còn là cung của Thượng thần, cho dù muốn phạt cũng phải thông báo cho cung điện của Thượng thần mới được, cho nên chuyện này thật sự chỉ có thể để Thiên Đế đứng ra giải quyết.

Năm người bị thiên binh đưa tới trước mặt Thiên Đế, vừa thấy Thiên Đế, hai người của Lạc Hà Cung liền vội vàng quỳ xuống.

Cảnh Hoán và Tùng Khê không ngờ lại có thể gặp được Thiên Đế, đây là người quản lý toàn bộ Thiên Cung, làm sao những kẻ thuộc lớp đáy của Tiên Giới bọn họ gặp được? Hơn nữa cũng vì chột dạ, nên mới sợ đến quỳ xuống.

Chỉ riêng Tuyết Mịch đứng yên không nhúc nhích.

Tuyết Mịch chưa từng học lễ tiết gì, y mới phá vỏ chưa được bao lâu, đến cả mối quan hệ giữa tam giới và tứ tộc Lạc Linh còn chưa dạy xong, sao có thể học lễ tiết nhanh vậy được.

Hơn nữa, y là Tiểu Long Quân, chỉ có người khác phải chào y, đã đến lượt y chào người khác bao giờ, cho nên khi nhìn thấy Thiên Đế y cũng không biết phải hành lễ thế nào.

Lạc Hà Cung là cung của Thiên Đế, vì thế vừa nhận được tin từ các thiên binh, hắn đã bay tới đó gần như ngay lập tức.

Về Thiên Cung, Tuyết Mịch vẫn biết một chút, mặc dù không tường tận nhưng Lạc Linh đã từng giới thiệu sơ qua cho y.

Thiên Đế cai quản Tam Giới, nhưng không phải Tam Giới tôn Thiên Đế làm vua, Thiên Đế chỉ có thể coi là chấp pháp giả của Tam Giới, cần phải vượt qua khảo nghiệm của Thiên Đạo, chỉ sau khi trải qua thần kiếp mới có thể nhận được Thiên Đế Lệnh.

Điều mà Thiên Đế phải làm là cân bằng các giới, khống chế thời tiết bốn mùa, xoay chuyển vạn vật, bình định hạo kiếp.

Vì vậy, Thiên Đế cần phải có binh lực thần quan có thể điều động, chẳng hạn như Lạc Hà Cung, là Thần Cung thuộc về Thiên Đế, chịu trách nhiệm chính về sự luân phiên của các ngôi sao. Ngoài ra còn có Thiên Cơ Doanh, chủ yếu quản lý thần binh của Thiên Cung vân vân..., những thế lực thuộc về Thiên Đế này đều là những người được Thiên Đế thăng cấp từ hạ giới, nhiều nhất cũng chỉ là Tiên Tịch.

Khi đã thành thần thì đã thoát khỏi tam giới, đương nhiên không nằm trong sự quản lý của Thiên Đế, vì vậy nếu có người trong Thần Quân Cung phạm tội thì dù là tội nặng đến mấy cũng chỉ có thể do Thần Quân tự xử lý, đến cả Thiên Đế cũng không thể nhúng tay vào.

Trước mắt, Thiên Đế chỉ có thể xử lý chuyện Lạc Hà Cung, còn Trần Hư Cung vẫn phải đợi Thời Uyên Thượng thần đến mới được.

Lúc này từ Trần Hư Cung vẫn chưa có ai, sau khi Minh Thần Thượng tiên từ Lạc Hà Cung tới, hắn ta liếc nhìn ba đứa trẻ, dừng lại một lúc ở chỗ Tuyết Mịch vẫn chưa quỳ rồi mới quay đầu nhìn đồ đệ nhà mình.

Hai đệ tử trong cung nhìn thấy sư tôn nhà mình đến liền căng thẳng, hơi thở dường như cũng nhanh hơn, ánh mắt khi nhìn đồng bạn cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Nhưng khi sư tôn nhìn ba tên trộm vặt trước, dường như cũng đã bình tĩnh lại một chút, khi sư tôn lại nhìn bọn họ, hai đệ tử vội vàng quỳ xuống, nhích về phía sư tôn.

Minh Thần Thượng tiên còn chưa kịp nói thì bọn họ đã kể chuyện đi ngang qua Ngọc Lâm Viên, nhìn thấy ba tên trộm đang lén lút, liền đi theo chúng suốt quãng đường, tận mắt chứng kiến chúng ăn trộm Bích Linh Quả, họ mới đứng ra chặn đường, dẫn tới việc thiên binh phát hiện ra.

Tuyết Mịch thở gấp, y lớn đến ngần này, phá vỏ cũng đã gần một tháng, chưa từng trải qua chuyện oan uổng như vậy, nắm tay nhỏ siết chặt, tóc trên đầu cũng muốn dựng cả lên: "Nói dối! Hai ngươi nói dối! Không phải như các ngươi nói!"

Thiên Đế nãy giờ vẫn chưa nói gì, lúc này mới nhìn Tuyết Mịch: "Vậy ngươi nói xem mọi chuyện là thế nào?"

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Thiên Đế, Thiên Đế tuổi không còn trẻ, đã có dấu vết giữa hai đầu lông mày, ánh mắt trông có vẻ ôn hòa, nhưng lại mang cảm giác áp lực, Đế phục từng lớp trải ra, ngồi trên cao nhìn xuống, khí thế toàn thân càng thêm áp lực.

Nhưng không biết có phải do khác chủng tộc hay không, Tuyết Mịch không hề cảm giác được áp lực từ vị Thiên Đế này, chỉ là người bên kia trông có vẻ uy nghiêm, vẻ mặt hơi đáng sợ, còn không làm y kinh hãi bằng một cái liếc mắt khi Thời Uyên tức giận vì bị y quấy rầy.

Cho nên khi Thiên Đế hỏi, Tuyết Mịch nhìn thẳng lại, đáp: "Rõ là chúng ta đi theo hai người họ vào!"

Minh Thần Thượng tiên từ sau khi đi vào vẫn chỉ nhìn Thiên Đế mà chưa nói gì, đột nhiên duỗi tay ra, hai ngón tay phất một cái, túi vải giấu trong vạt áo Tùng Khê liền bay ra, một đạo linh lực dao động, túi vải lập tức bị xé toạc, đồ bên trong hỗn loạn rơi xuống đất.

Có vài viên linh châu cấp thấp, một ít thịt linh thú cấp thấp, vài lọ đan dược đã hao mòn, ngoài ra còn có hai viên Bích Linh Quả vẫn còn nguyên trong ngọc thạch chưa bị phá vỡ cực kỳ dễ thấy.

Minh Thần Thượng tiên không nói gì, chỉ xoay người hơi cúi đầu về phía Thiên Đế, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, sự thật đã đánh bại lời giảo biện."

Đúng lúc này, một thiên binh đi vào điện, cúi người hành lễ: "Bệ hạ, thịnh yến đại hội Phong Thần gần đây có rất nhiều tiên giả từ các giới lui tới, cửa cung lơ là, đã để hai tên Nhị Trùng Thiên này trà trộn vào, về phần tiểu tiên đồng này của Trần Hư Cung, thần đã phái người đến Trần Hư Cung để xác minh."

Một đệ tử của Lạc Hà Cung vội nói: "Mấy tên trộm vặt này quả nhiên là sớm đã mưu tính trước, vừa nghe nói đến thịnh yến Phong Thần của Tam Trùng Thiên liền nhân cơ hội trà trộn vào thượng giới để ăn trộm! Thiên Đế bệ hạ, sư tôn, mấy tên trộm này không thể tha nhẹ, nếu không Thiên Cung chúng ta còn gì là uy nghiêm nữa!"

Đệ tử còn lại bên cạnh cũng nhỏ giọng than thở: "Nói không chừng Trần Hư Cung kia cũng là giả đấy."

Hắn chưa bao giờ nghe Trần Hư Cung có tiên đồng gì, tiên nga trong Trần Hư Cung cũng không có mấy, không nói việc bọn họ nhớ tên của từng người, nhưng dù sao bọn họ đã ở trên Thiên Giới mấy ngàn năm rồi, có tiên đồng hay không bọn họ đều biết cả.

Lời này nói không lớn, người trong điện không phải thượng tiên thì cũng là Thượng thần, tất nhiên sẽ không nghe nhầm.

Minh Thần Thượng tiên liếc nhìn kẻ đang than thở nọ, đệ tử kia lập tức tái mặt, sợ hãi cúi đầu xuống, câm miệng.

Minh Thần Thượng tiên nói: "Hiện tại mọi chuyện đã rất rõ ràng, tiên đồng của Trần Hư Cung này thì để cho Thời Uyên tự giải quyết, hai kẻ hạ giới này lén lút xâm nhập vào thượng giới, tự ý đi vào Ngọc Lâm Viên, lấy trộm Bích Linh Quả, cần đưa thẳng đến Chiêu Hình đài."

Tuyết Mịch vội vàng che trước mặt Tùng Khê và Cảnh Hoán, hung dữ nhìn chằm chằm vào Minh Thần Thượng tiên: "Ngươi không được phép động vào bọn họ!"

Sau đó y nhìn thứ trên mặt đất: "Bích Linh Quả trả lại cho các ngươi, bọn họ không cố ý làm chuyện xấu, là vì họ muốn cứu người."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia của Minh Thần Thượng tiên, nhất là đôi mắt hẹp dài khiến người ta nhìn qua đã thấy u ám và lạnh lẽo, Tuyết Mịch rất chán ghét, y quay đầu nhìn về phía Thiên Đế: "Bọn họ không cố ý làm vậy, chúng ta không nên đi vào Ngọc Lâm Viên, chúng ta nhận sai, ngươi có thể phạt nhẹ chút được không?"

Minh Thần Thượng tiên chế nhạo: "Vẫn chưa xác minh được ngươi có phải là tiên đồng của Trần Hư Cung hay không, nơi này nào có chỗ cho ngươi nói chuyện? Thiên quy giới luật nghiêm minh, ngươi nói nhẹ là nhẹ, nói nặng là nặng sao? Tuy các ngươi đã khai nhận những gì mình phạm là tốt, không cần phải thẩm vấn nữa, nếu các ngươi thú nhận từ sớm, biểu hiện tốt thì có thể giảm nhẹ hình phạt, bây giờ đã ầm ĩ đến trước mặt Thiên Đế, không thể cứu vãn nữa rồi!"

Minh Thần Thượng tiên nói xong, xin chỉ thị của Thiên Đế: "Bệ hạ, chi bằng trước hết là nên đưa hai kẻ từ hạ giới này đi, còn tiên đồng của Trần Hư Cung thì chờ Trần Hư Cung đến xử lý sau."

Thiên Đế liếc nhìn Minh Thần Thượng tiên, ánh mắt không rõ cảm xúc: "Vậy còn hai đệ tử của ngươi thì sao?"

Minh Thần liếc nhìn hai tiểu tử đang quỳ bên cạnh mình, thấy vẻ mặt lo lắng của bọn họ, nheo mắt nói: "Hai tên này tuy gây chuyện nhưng cũng là có nguyên do, nhưng phát hiện ra kẻ trộm chưa kịp thời báo lên, làm bừa tranh công, tự ý đi vào Ngọc Lâm Viên, chưa thể coi là lập công trừ tội, vậy phạt chép thiên quy trăm lần cảnh cáo."

Nghe thấy lời của sư tôn, hai người có vẻ uất ức nhưng vẫn vâng lời.

Tuyết Mịch nghe hai người bị chép phạt vì tội tự ý xông vào hoa viên, lại nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán không nói lời nào, sắc mặt tái nhợt như đã chấp nhận số phận của mình, không nhịn được hỏi Thiên Đế: "Còn bọn họ thì sao? Bọn họ sẽ bị phạt thế nào? Cũng là chép phạt ư?"

Nếu là vậy thì có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Thiên Đế đang ngồi có vẻ cười khẽ một tiếng: "Tới Chiêu Hình đài không phải là chép phạt, bọn họ tự ý xâm nhập vào thượng giới, lấy trộm Bích Linh Quả, mỗi người trăm roi Thần Cốt tiên."

Nghe lời Thiên Đế nói, Tùng Khê và Cảnh Hoán như mất hết sức lực, bọn họ không quỳ thẳng được nữa, lập tức mềm nhũn ra.

Tuyết Mịch không biết Thần Cốt tiên là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Tùng Khê, Cảnh Hoán và những người khác, dường như là một thứ gì đó rất ghê gớm, lo lắng hỏi: "Sẽ chết ư?"

Minh Thần Thượng tiên lạnh lùng nói: "Sẽ tan thành tro bụi."

Tuyết Mịch lại lắc đầu nguầy nguậy, nhào vào giữa hai người, vươn tay ngăn cản bọn họ: "Không được, sao lại phạt nặng thế, chúng ta trả lại quả cho ngươi, ta, ta sẽ trả thêm cho ngươi được không, ngươi đừng giết họ."

Tùng Khê nhìn đứa nhỏ đang che trước mình, không nhịn được mỉm cười, đưa tay khẽ đẩy y, giọng nói hơi căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng nói ra lời an ủi: "Không liên quan đến ngươi, tính ra chúng ta mới chỉ quen nhau một ngày, ngươi còn bị chúng ta lừa ra. Quay về Trần Hư Cung của ngươi đi, chúng ta dám mạo hiểm tới đây thì cũng đã sẵn sàng không thể quay về, nếu có thể, ngươi giúp chúng ta van xin cung chủ Trần Hư Cung được không? Xin ngài ấy xuống hạ giới... thôi bỏ đi, đừng xin nữa, kẻ ngốc như ngươi sau này hãy tự lo cho bản thân, đừng tin mọi lời người khác nói, nhất là những kẻ đã từng lừa gạt ngươi, đừng coi kẻ lừa đảo là bạn bè, không đáng đâu."

Minh Thần Thượng tiên ra hiệu với thiên binh bên cạnh, bảo họ mau chóng đưa người đi.

Tuyết Mịch ngăn lại, thiên binh không dám hành động hấp tấp vì ngại y là người của Trần Hư Cung.

Ngược lại, Minh Thần Thượng tiên không thèm khách sáo, chuẩn bị dùng tiên thuật đẩy đứa trẻ ngáng đường kia ra.

Nhưng tiên lực phát ra, chạm vào cơ thể của Tuyết Mịch, không những không chế phục được y mà còn bị bật ngược lại.

Thấy Thiên binh muốn bắt người, Tuyết Mịch vội giơ tay ra đẩy, y chưa học phép thuật nên chỉ biết dựa vào sức mình, tứ cố vô thân không ai giúp đỡ, lòng y tràn đầy bất lực và ấm ức, thuật che mắt sừng rồng không ổn định được nữa, hai cái sừng rồng trắng nõn mềm mại trên trán liền biến ra.

Thiên Đế chỉ cau mày nghi ngờ, sau đó như nghĩ tới điều gì đó lại như hơi sững sờ, nhưng sắc mặt của Minh Thần Thượng tiên ở bên cạnh đã thay đổi.

Một bóng người lóe lên ngoài cửa cung, một thân hình cao lớn lập tức đi vào.

Chưa nhìn thấy người, Tuyết Mịch đã cảm nhận được hơi thở của người kia, ngay lúc đó, nỗi uất ức trong lòng liền ập tới, không ngăn thiên binh bắt người nữa, bổ nhào về phía người mới đến: "Uyên Uyên, oa..."

Thời Uyên cúi đầu, nhìn gương mặt bánh bao trắng trẻo gấp đến độ đỏ cả lên, nước mắt lưng tròng, vừa giận vừa buồn cười, nhưng hắn vẫn hơi cúi xuống bế tên nhóc đã nghịch ngợm bên ngoài suốt cả ngày lên.

Lạc Linh đi theo sau Thời Uyên, nhìn Tuyết Mịch từ đầu đến chân, chắc chắn rằng y không sao mới thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên.

Tuyết Mịch ôm chặt lấy cổ Thời Uyên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, bàn tay nhỏ bé chỉ quanh điện một vòng, mách Thời Uyên: "Bọn họ bắt nạt người khác!"

Thiên Đế nở nụ cười: "Thời Uyên Thượng thần, mời ngồi."

Thời Uyên khẽ gật đầu với Thiên Đế, rồi ôm nhóc con ngồi xuống tràng kỷ phía dưới bên trái Thiên Đế, đặt nhóc con ồn ào lên đùi mình rồi mới ngẩng đầu nhìn xuống, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có vẻ uy nghiêm khiến cho Minh Thần Thượng tiên lo sợ bất an: "Nói đi, tam cung hội thẩm hôm nay là vì chuyện gì."

Tuyết Mịch nóng lòng muốn nói nhưng lại bị một bàn tay của Thời Uyên đặt lên lưng ngăn lại.

Vốn mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi, hai đệ tử của Lạc Hà Cung đã hoàn toàn thả lỏng, nhìn thấy cặp sừng rồng lộ ra trên trán Tuyết Mịch, tim bọn họ liền đập thình thịch, bây giờ cả Thời Uyên Thượng thần cũng đến rồi, bọn họ càng sợ hãi, cả người bất giác khẽ run lên.

Trong lòng Minh Thần cũng bối rối, hơn vạn năm nay long tộc không có Long Tể nào ra đời, gần đây cũng chưa từng nghe tin gì về Long Tể, nếu không phải do thái độ thân cận của Thời Uyên, chắc chắn hắn ta sẽ nghi ngờ đứa bé kia giả mạo Tiểu Long Quân.

Sớm biết như vậy, thì đã tranh thủ lúc hai người họ thú tội lỗi để giảm nhẹ hình phạt thả ra cho khỏi mệt người.

Nhưng giờ nghĩ lại, hạ giới tự ý xâm phạm, vào vườn trộm đồ cũng không oan, trong lòng ít nhiều cũng lấy lại được chút tự tin, liền phất tay áo đánh hai tên tiểu tử thối gây chuyện cho hắn ta, lạnh lùng nói: "Thượng thần hỏi, hai người các ngươi còn không thành thật khai báo!"

Hai người khẽ run, lắp bắp thuật lại những gì vừa nói.

Tuyết Mịch nắm lấy ống tay áo của Thời Uyên: "Không phải thế, bọn họ đi vào trước, thấy bọn họ vào chúng ta mới đi theo."

Thời Uyên giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang túm chặt y phục của mình, nhìn về phía Minh Thần Thượng tiên: "Minh Thần Thượng tiên thấy, giữa đệ tử trong cung ngài và Tiểu Long Quân, ai đang nói dối?"

Minh Thần Thượng tiên cụp mắt không dám nhìn thẳng lên, im lặng một lúc rồi mới đáp: "Tiểu tiên nghĩ, có lẽ không bên nào nói dối, chỉ là Tiểu Long Quân đã bị kẻ dưới hạ giới này lừa thôi."

Thời Uyên không phản bác lại lời của hắn ta mà chỉ hỏi: "Có chuyện bản thần khá tò mò, xin Minh Thần Thượng tiên giải thích cho. Hai đứa trẻ từ hạ giới này hôm nay thừa dịp đại hội Phong Thần trên thiên giới mà trà trộn vào được đây, làm sao một kẻ chưa từng đặt chân lên thiên giới lại biết kết giới của Ngọc Lâm Viên xuất hiện điểm yếu, còn tìm được chính xác như vậy?"

Minh Thần Thượng tiên nhất thời ngậm miệng, không trả lời được.

Thời Uyên ôm Tuyết Mịch đứng dậy, nói với Thiên Đế: "Hôm nay đã không còn sớm, tiểu tử này chơi cả ngày ở bên ngoài cũng mệt rồi, hai đứa nhóc đó ta cũng muốn đưa đi, Thiên Đế có quyết định rồi, sau này lại sai thiên binh đến cung của ta bắt người là được."

Thiên Đế đứng dậy tiễn họ, nhìn tiểu Long Tể trong lòng hắn, cười nói: "Cũng được, lần sau ta sẽ không vội như vậy, sẽ chuẩn bị quà gặp mặt thật tốt, cũng không thể lại bị Tiểu Long Quân chỉ mặt mũi nói là bắt nạt hắn nữa."

Tuyết Mịch hai tay ôm chặt lấy cổ Thời Uyên, vùi mặt vào trong cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn Thiên Đế.

Thời Uyên đưa Tuyết Mịch rời khỏi đại điện, Lạc Linh nhìn hai đứa nhóc vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, dáng vẻ không vui với tiểu tử bên ngoài muốn dạy hư trẻ con nhà mình, nhưng không muốn nhóc con nhà mình không vui, đành thỏa hiệp: "Còn không đứng lên đuổi theo."

Chân của Cảnh Hoán vốn đã mềm cả ra, nhưng Tùng Khê phản ứng nhanh, liền kéo Cảnh Hoán đi theo, dù thế nào đi chăng nữa thì rời khỏi đại điện ăn thịt người này trươc vẫn tốt hơn.

Thời Uyên muốn đặt người trong lòng xuống, nhưng tên nhóc này tay cũng khỏe lắm, túm chặt không buông, ra khỏi điện rồi còn hôn lên mặt hắn một cái, lại cọ cọ sừng rồng lên mặt hắn, một bụng tủi thân dường như đã tiêu tan, đôi mắt cong lên nhìn hắn, hé ra chiếc răng trắng nho nhỏ: "Uyên Uyên lợi hại nhất, lợi hại nhất thiên hạ!"

Thời Uyên vỗ vào cái mông mềm của y, giọng điệu không mặn không nhạt: "Nghịch ngợm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com