TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Au Te Duy Nhat Cua Long Toc Nam Thu

Đến khi trở lại điểm bắt đầu một lần nữa, Tuyết Mịch mới biết vừa rồi Tùng Khê và Cảnh Hoán đang tranh chấp cái gì bên ngoài tường cung.

Tuyết Mịch nhìn lên bức tường mình vừa nhảy qua, không nhịn được mà nói: "Hình như chúng ta lại quay lại chỗ này một lần nữa rồi."

Tùng Khê nhìn về phía Tuyết Mịch: "Có phải gần Trần Hư Cung các ngươi có trận pháp không?"

Tuyết Mịch lắc đầu. Y biết trận pháp là cái gì vì Lạc Linh đã từng nhắc đến rồi. Nhưng Trần Hư Cung có trận pháp hay không thì y không biết. Dù sao thì từ trước đến nay y cũng đi lại rất thoải mái, chưa từng bị chặn lần nào.

Vẻ mặt Cảnh Hoán ủ rũ nhìn Tùng Khê: "Làm thế nào bây giờ? Có phải chúng ta sẽ không ra được nữa không?"

Tùng Khê nhìn Cảnh Hoán rồi lại nhìn Tuyết Mịch đang ngơ ngác sau đó nói: "Chúng ta có thể đi đường lớn."

Vẻ mặt Cảnh Hoán trở nên căng thẳng ngay tức thì: "Nhưng mà đường lớn có rất nhiều thiên binh đi tuần tra!"

Cảnh Hoán nói xong mới nhận ra mình vừa nói cái gì, bèn vội vàng nhìn về phía Tuyết Mịch, sợ Tuyết Mịch nghe ra được gì đó từ lời của hắn ta.

Chẳng qua rất dễ nhận thấy rằng Tuyết Mịch chẳng phát hiện ra cái gì cả, chỉ khó hiểu hỏi: "Thiên binh thì sao á?"

Một tay Tùng Khê khoác lên người Cảnh Hoán. Vừa rồi bọn họ đánh nhau là vì chuyện này. Đây đã là lần thứ tư bọn họ quay về nơi này rồi đấy, thế nên đường cũ mà vừa rồi hắn ta nói chính là quay về đường lớn. Nhưng trên đường lớn có thiên binh đi tuần tra. Hai người bọn họ đều đi lên từ dưới Tiên giới, nếu bị gọi lại nhẹ là bị đuổi về, có khi còn bị phạt nặng nữa.

Thiên Giới chia ra thành ba tầng. Chỗ ở của Thượng thần là Tam Trùng Thiên, Nhị Trùng Thiên hay còn gọi là Hạ Tiên giới, còn từ Nhân giới, Ma giới, thậm chí là Yêu giới vừa tu luyện thành tiên bay lên chỉ có thể gọi là Nhất Trùng Thiên, có thể coi là tầng chót cùng nhất của cả Tiên giới.

Sau khi từ từ tu luyện và đề cao năng lực thì mới có khả năng phá vỡ rào chắn giữa Nhất Trùng Thiên và Nhị Trùng Thiên, nhưng muốn lên đến Tam Trùng Thiên thì trừ may mắn có được cơ duyên và xuất thân ra thì chỉ còn một cách đó là thành thần.

Hắn ta và Cảnh Hoán đều ở Nhị Trùng Thiên. Cha mẹ bọn họ là tu sĩ từ Nhân giới phi thăng lên, trở thành tiên đã là giới hạn cao nhất mà bọn họ có thể đạt được. Sau khi mất hết hy vọng với việc thành thần, bọn họ đã ở lại Nhị Trùng Thiên. Chỉ là dù có là tiên và sống lâu đến đâu thì cũng có điểm cuối. Thế nên bây giờ chỉ còn hắn ta và Cảnh Hoán sống nương tựa vào nhau.

Trái với sự lo lắng của Cảnh Hoán, biểu cảm của Tùng Khê rất bình tĩnh: "Chúng ta trộm chạy ra chơi nên nếu gặp phải thiên binh thì sẽ bị bắt. Vậy nên thấy thiên binh là chúng ta phải trốn đi."

Thật sự là đi đường nhỏ không ra được khỏi nơi này nên cuối cùng Tùng Khê quyết định đi đường lớn. So với việc lãng phí thời gian ở trong này thì mạo hiểm một lần còn hơn.

Trái với Cảnh Hoán đang lo lắng, Tuyết Mịch hoàn toàn thuộc loại không biết nên không sợ. Y dùng vẻ mặt tò mò quan sát bốn phía, mãi đến khi đi theo bọn Tùng Khê về đường lớn, y vẫn còn trừng lớn đôi mắt to, chỗ nào cũng muốn nhìn.

Phong cảnh Trần Hư Cung đã rất đẹp rồi, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một cung điện, sao có thể so được với cả Thiên Giới chứ.

Sau khi trở lại đường lớn, thứ lọt vào tầm mắt bọn họ chính là hạc bay sếu lượn, mây ngũ sắc lườn lờ, có cả thác nước linh tuyền đổ xuống từ tầng mây cao ngất, còn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh mờ mờ hiện lên trên đỉnh đầu.

Tuyết Mịch vừa định nhìn lại cho cẩn thận thì đã bị Tùng Khê giữ chặt lấy: "Ngươi đừng có chạy lung tung."

Tuyết Mịch chỉ chỉ trên không rồi tò mò hỏi: "Cái gì lấp lánh kia vậy?"

Vẻ mặt Tùng Khê cạn lời nhìn Tuyết Mịch: "Đó là Thượng thần Thượng tiên đi ngang qua. Ngươi đừng nhìn lung tung, cứ nhìn chằm chằm người ta như thế là rất vô lễ. Nếu gặp người tốt tính chỉ phạt nhẹ thì còn may chứ lỡ gặp phải người xấu tính thì có đánh chết ngươi cũng là do ngươi xứng đáng bị như vậy đấy."

Tuyết Mịch vội vàng thu tầm mắt lại, cẩn thận đi theo sau Tùng Khê, trong lòng nghĩ rằng Thượng thần Thượng tiên này đúng là hung dữ, nhìn thôi cũng không cho, vẫn là Uyên Uyên nhà y tốt.

Mấy người bọn họ mới đi được vài bước đã nhìn thấy thiên binh tuần tra. Tùng Khê vô cùng cảnh giác kéo hai người ra núp sau một tượng đá, đợi thiên binh đi qua rồi mới nhẹ nhàng thở phào.

Thiên binh này mặc áo giáp màu bạc, cầm cây thương dài trên tay, ai ai cũng khí chất phi phàm, lại đi theo một hàng như vậy càng khí thế hơn.

Tuyết Mịch lén liếc trộm một cái xong không dám nhìn thêm lần nữa. Thảo nào mà mấy người Tùng Khê đều sợ thiên binh. Mấy thiên binh này đúng là đáng sợ mà.

Sau khi nguy hiểm qua đi, Tùng Khê và Cảnh Hoán đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tùng Khê kéo quần áo Tuyết Mịch rồi hỏi nhỏ: "Ngươi có cung bài trên người không?"

Tuyết Mịch ngơ ngác nhìn hắn ta: "Cung bài là cái gì?"

Tùng Khê nhíu mày: "Cung bài là cái gì mà cũng không biết à? Sao ngươi làm tiên đồng ở Trần Hư Cung được vậy. Mà thôi, cũng không hy vọng được gì ở ngươi."

Có lẽ là do tuổi còn quá nhỏ nên chưa bắt đầu làm việc. Quả nhiên vẫn phải dựa vào chính bọn họ thôi.

Mục tiêu của hai người Tùng Khê rất rõ ràng, đó là Ngọc Lâm Viên. Thế nhưng bọn họ không quen với Thượng Tiên giới. Bản đồ mà bọn họ dùng rất nhiều tiền để mua ở chợ đêm trước đó chẳng biết là của mấy vạn năm trước rồi. Bây giờ có mấy chỗ không hề giống với trên bản đồ.

Nhưng cũng may mà vị trí của Ngọc Lâm Viên vẫn không thay đổi, thế nên mặc dù đi đường vòng chút, vài lần vì Tuyết Mịch mải nhìn cảnh đẹp nên quên trốn thiên binh, suýt nữa bị phát hiện, may có Tùng Khê cảnh giác kéo lại ra thì xem như đoạn đường này cũng an toàn.

Vốn dĩ mong muốn ban đầu của bọn họ là tìm một người chịu tội thay, ai ngờ lúc này lại cảm thấy Tuyết Mịch là một sự phiền phức mà mình tìm tới, bèn hung hăng trừng mắt nhìn y một cái rồi nói nhỏ: "Ngươi cẩn thận một chút!"

Mặc dù Tùng Khê trừng mắt rất hung dữ nhưng trong mắt Tuyết Mịch thì biểu cảm này chẳng đáng sợ chút nào, thế nên bị đối xử hung dữ vẫn cười ha ha.

Mãi đến khi vất vả lắm mới tới được cửa Ngọc Lâm Viên, bọn họ lại gặp khó khăn. Ngọc Lâm Viên có kết giới, thiên binh tuần tra không ngừng và ngày càng dày đặc. Bọn họ không thể nào vào được.

Tuyết Mịch ngồi xuống tảng đá theo bọn họ: "Nhiều thiên binh quá đi, chúng ta nhất định phải đi vào sao? Nơi này có bảo vật gì không thể không xem à?"

Hai người Tùng Khê cũng không ngờ rằng Ngọc Lâm Viên lại có kết giới, hơn nữa còn có cả thiên binh. Bọn họ không thể vào nổi. Thế nhưng vất vả lắm mới đến được nơi này khiến bọn họ không cam lòng từ bỏ như thế.

Lúc Tuyết Mịch kéo kéo quần áo của mình, Tùng Khê mất kiên nhẫn gạt ra. Cảnh Hoán ngồi bên cạnh nói: "Chúng ta không thể vào nổi."

Tùng Khê không nhịn được mà đấm vào tường một cái.

Tuyết Mịch bên cạnh vốn không hiểu chuyện gì cũng nhìn ra cái gì đó. Ánh mắt y đảo qua đảo lại trên người Cảnh Hoán và Tùng Khê.

Cảnh Hoán nhìn y, cảm thấy vẫn nên nói rõ ràng ra thì hơn, lỡ đến khi tự Tuyết Mịch hiểu ra rằng mình bị lừa rồi hô lên một tiếng gọi thiên binh tới thì bọn họ sẽ chẳng làm được gì nữa: "Thật ra bọn ta đến đây là vì muốn cứu người."

Tuyết Mịch nghi ngờ nhìn hắn ta: "Cứu người ư?"

Cảnh Hoán ừ một tiếng rồi giải thích với Tuyết Mịch: "Trong Ngọc Lâm Viên có một thứ có thể cứu mạng đại ca của bọn ta. Thế nên bọn ta phải vào trong đó. Nếu bọn ta bị bắt thì có thể hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Tuyết Mịch: "Nhưng hai ngươi bảo mang ta đi ra chơi mà."

Cảnh Hoán nhìn Tùng Khê rồi quyết định thẳng thắn nói: "Thật ra bọn ta không phải người của Thượng Tiên giới mà chỉ lén lên đây thôi. Trước kia bọn ta thấy ngươi là người Thượng Tiên giới, sau lưng còn có một Trần Hư Cung lớn như vậy nên mới nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra ngươi có thể nói đỡ cho bọn ta. Xin lỗi ngươi, là bọn ta lừa ngươi."

Tuyết Mịch ngồi trên mặt đất, hai tay vòng qua đầu gối, hơi thất vọng nói: "Thế nên không phải là các ngươi muốn làm bạn với ta."

Sự xấu hổ khiến mặt Cảnh Hoán đỏ lên. Dù sao thì cũng là hắn ta lừa gạt người ta. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tuyết Mịch, hắn ta áy náy vô cùng, nhưng hắn ta cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói được một lời xin lỗi.

Tùng Khê nghe bọn họ nói chuyện thì mất kiên nhẫn nói: "Người Thượng Tiên giới sao có thể làm bạn với người Hạ Tiên giới được chứ. Dù sao thì cũng không vào được Ngọc Lâm Viên. Ngươi đi đi, giữ ngươi lại cũng vô dụng."

Thật ra thì khi nghe thấy lời này, Tuyết Mịch không thấy tức giận chút nào. Y chỉ khó hiểu tò mò: "Vì sao người Thượng Tiên giới lại không thể làm bạn với người Hạ Tiên giới? Hạ Tiên giới là nơi như thế nào vậy?"

Cảnh Hoán nói nhỏ với y: "Giống như việc tiên không thể làm bạn với người phàm vậy. Trong mắt tiên thì người phàm chỉ như con kiến thôi. Mặc dù Hạ Tiên giới đã là tầng cao nhất mà tiên có thể đạt được nhưng không phải tất cả tiên ở Hạ Tiên giới đều là Thượng tiên. Cũng có người giống ta và Tùng Khê vậy. Cha mẹ bọn ta đều là con người tu luyện thành tiên đi lên, sau lưng không có chỗ dựa, thế nên dù có phi thăng tới được Nhị Trùng Thiên thì thật ra cũng chẳng khác nào con kiến trong mắt các thế gia Thượng Tiên, ngay cả thế gia ở Nhị Trùng Thiên cũng thế, càng khỏi cần bàn đến người ở Tam Trùng Thiên."

Trước kia Lạc Linh cũng đã nói với y về mấy chế độ cấp bậc này rồi. Cấp bậc của thế gia, cấp bậc của tiên và thần khác nhau. Cấp bậc của Yêu giới là huyết mạch. Như Lạc Linh ấy, là một nhánh của diều hâu nên từ nhỏ đã kém phượng hoàng. Thuồng luồng bốn móng vĩnh viễn thua kém rồng năm móng.

Tuyết Mịch không biết phải phản bác sự khác biệt giai cấp và tầng lớp này thế nào. Có vẻ như từ xưa đến nay đã không thể phản bác được điều này rồi. Chỉ cần có người thì sẽ có phân biệt giai cấp và tầng lớp.

Nhưng Tuyết Mịch cảm thấy vì khác biệt giai cấp và tầng lớp mà không thể làm bạn là không đúng. Kết bạn là người kết chứ có phải thân phận bối cảnh kết đâu. Trước kia y còn thấy có một con rắn thành tinh kết bạn với một con thỏ kia kìa, quan hệ rất được.

Thấy Cảnh Hoán nói xong thì im lặng, Tuyết Mịch bèn nói: "Thế tại sao bây giờ hai người lại nói cho ta biết? Các ngươi hoàn toàn có thể mang ta xông vào sau đó có chuyện xảy ra thì lại đổ lên đầu ta mà?"

Tùng Khê cười khẩy một tiếng: "Mang ngươi xông vào á, với ba người chúng ta thì e rằng còn chưa tới được gần cửa đã bị bắt lại rồi. Huống chi xông vào và ăn trộm hoàn toàn không giống nhau. Một tiểu tiên đồng như ngươi thì có thể làm được gì mà đòi đổ lên đầu ngươi? Được rồi được rồi, ngươi đi đi. Nếu ngươi không nhớ rõ đường về thì cứ tìm một thiên binh sau đó nói với thiên binh rằng ngươi là người của Trần Hư Cung là được. Tất nhiên bọn họ sẽ đưa ngươi về."

Tuyết Mịch nhìn hai người: "Vậy hai người các ngươi thì làm sao bây giờ? Hay là ta đi qua bên chỗ thiên binh bảo ta bị lạc đường, để bọn họ đưa ta về sau đó các ngươi tranh thủ cơ hội lẻn vào nhé?"

Mắt Cảnh Hoán sáng lên nhưng sau đó lại nhanh chóng bị Tùng Khê dội cho một chậu nước lạnh tan biến: "Ngươi nghĩ thiên binh là đồ ngốc à? Không có đầu óc và tài năng thì sao làm thiên binh ở Tam Trùng Thiên được? Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin cái kế nhử hổ xa rừng lồ lộ của ngươi à?"

Tuyết Mịch dẩu môi: "Cái gì cũng không được vậy."

Cảnh Hoán nhìn y: "Ngươi muốn ở lại giúp bọn ta sao?"

Tuyết Mịch gật đầu: "Muốn ra thì cùng ra, hơn nữa nếu không có các ngươi thì ta cũng không được nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài Trần Hư Cung. Nếu, nếu chúng ta bị bắt thì ta sẽ đi tìm Uyên Uyên tới cầu xin cho các ngươi. Uyên Uyên nhà ta rất lợi hại!"

Tùng Khê không cho rằng lời y nói là thật. Đứa trẻ này nhìn là biết chưa trải sự đời, vừa ngu vừa ngốc, nói ba xạo đã có thể lừa đi, nếu không phải lương tâm bọn họ trỗi dậy thì chẳng biết người này đã bị lừa đi đâu rồi. Trông cậy vào y đúng thật là chẳng bằng trông cậy và bản thân mình.

Vào cửa chính là không được rồi, bọn họ đành phải nghĩ cách lách cửa bên thôi. Vốn dĩ đây là một hành động không được hy vọng nhiều nhưng bọn họ cũng không muốn bị phát hiện.

Lúc Tuyết Mịch và Cảnh Hoán không chú ý, Tùng Khê dùng một tay kéo hai người ra núp sau tảng đá. Không bao lâu sau, có hai người hạ từ trên trời xuống. Hai người kia mặc trang phục thống nhất, cũng không biết là người của cung nào. Sau khi nhìn trái nhìn phải như đang xác định có người chú ý không, hai người kia bèn xuyên thẳng vào trong kết giới.

Kết giới ở Ngọc Lâm Viên cũng không phải kết giới rất mạnh gì, chủ yếu là đề phòng một số loài chim, sợ chúng nó bay vào vườn đạp hư đồ bên trong thôi. Nhưng cho dù là vậy thì kết giới này cũng không phải không có tác dụng, cứ tùy tiện mà đi qua được.

Về phần hai người kia có phải cầm lệnh bài nên mới vào được hay không thì suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Tùng Khê phủ định. Nếu có lệnh bài thật thì vì sao không đường đường chính chính vào mà lại phải lén lút như vậy chứ.

Mấy người bọn họ đứng chờ phía sau. Tính thời gian di chuyển thì có lẽ bây giờ hai người kia đã đi xa rồi. Lúc này ba người mới đi lên.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tùng Khê lớn nhất đứng ra: "Các ngươi lùi ra phía sau đi, ta thử trước xem sao."

Tùng Khê nói xong, chờ hai người kia đều đứng ra phía sau mình rồi lúc này mới hơi căng thẳng vươn tay ra. Lúc vừa chạm vào kết giới còn có chút lực cản, nhưng sau đó Tùng Khê hơi dùng lực một cái đã xuyên thẳng vào.

Bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng từ nơi này có thể đi vào trong vườn thì còn chờ gì nữa. Tùng Khê là người đầu tiên chui vào.

Cảnh Hoán liếc sang Tuyết Mịch một cái rồi nói: "Ta vào đây. Ngươi, nếu ngươi muốn thì vào cùng, không muốn thì về đi."

Cảnh Hoán nói xong cũng chui vào kết giới rồi biến mất theo Tùng Khê. Tuyết Mịch ở lại cuối cùng chui vào theo không hề suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com