Xuyen Thanh Au Te Duy Nhat Cua Long Toc Nam Thu
Trí tuệ của Tuyết Mịch vượt ngoài dự đoán ban đầu của Lạc Linh, vậy nên kế hoạch học tập lúc trước đặt ra cần phải điều chỉnh lại, để vừa có thể truyền đạt kiến thức tam giới đồng thời có thể giúp Tuyết Mịch bắt đầu học một số thuật pháp.Những thuật pháp có tính công kích kia đương nhiên không đến phiên Lạc Linh dạy, bản thân nàng vốn dĩ cũng chỉ là hậu duệ của Thần Long, tỉ mỉ mà nói cũng coi như cùng họ cùng tộc, nhưng sức mạnh huyết mạch lại kém xa ngàn dặm, nào có tư cách đi dạy pháp thuật cấp cao cho một con Long tộc chân chính, nhưng một ít pháp thuật sử dụng hằng ngày thì không sao.Pháp thuật đầu tiên Lạc Linh dạy Tuyết Mịch chính là thuật hóa hình.Long tộc từ khi sinh ra đã sở hữu năng lực đặc biệt không giống những Yêu tộc thông thường phải liều mạng tu luyện mới có thể hóa thành hình, cho nên căn bản không cần học thuật pháp cấp thấp này. Hiện tại hai cái sừng rồng trên đầu Tuyết Mịch không thể biến mất chỉ là vì mới nở ra không lâu, vẫn là chú rồng con còn uống sữa, đợi lớn lên một chút liền có thể tự do điều chỉnh.Nếu như không có sự việc Thiên Đầu Điểu, Lạc Linh cũng sẽ không làm điều thừa thãi mà đi dạy Tuyết Mịch thuật hóa hình. Long Quân sinh ra tôn quý, đặc biệt là khi còn nhỏ, nâng đỡ ôm đùi y tuyệt đối sẽ không thừa, long giác trên đầu càng tượng trưng cho thân phận ấy, những yêu tiên tầm thường nhìn thấy y đều phải né tránh, không dám trêu chọc bừa bãi.Nhưng Tiểu Long Quân nhà nàng có chút đặc biệt, không biết cha mẹ là ai, lại thiếu mất truyền thừa, tính cách mềm mại ngoan ngoãn, tâm tính đơn thuần. Cho dù hiện tại được Thần Quân chiếu cố, bên cạnh cũng không thiếu người hầu hạ bảo vệ, nhưng mọi việc luôn có vạn nhất.Tu giả vốn dĩ chính là cùng trời tranh mệnh, cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nếu không vì sa sút ngay cả tư cách tham gia đại hội Phong Thần cũng không có thì Thiên Đầu Điểu nhất tộc nào có can đảm dám trêu chọc Long tộc, tất cả cũng chỉ vì một khi ăn thịt rồng, liền có thể có được thần cốt, đứng ngang hàng với thần tiên, thần vị ngay trong tầm tay.Tưởng tượng sau này vạn nhất Tiểu Long Quân gặp nạn, phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, bị những kẻ mưu đồ long giác quấy rối rồi nhìn thấu thân phận, Lạc Linh chỉ nghĩ đã không chịu đựng nổi.Tuyết Mịch sờ sờ cặp sừng trên trán, có chút không muốn giấu nó đi, y thích cảm giác dùng cặp sừng này cọ cọ vào người Thời Uyên.Lạc Linh kéo tay nhỏ của y xuống giải thích: "Khi ở trong Trần Hư Cung đương nhiên không cần giấu đi, nhưng khi ra ngoài, khi Thần Quân không ở bên cạnh, đôi long giác này sẽ thu hút rất nhiều kẻ xấu mơ ước, giống như Thiên Đầu Điểu muốn ăn ngài ngày hôm đó, vậy nên trước khi trở nên mạnh mẽ Tiểu Long Quân nhất định phải học được cách tự bảo vệ bản thân!"Tuyết Mịch nghe vậy gật gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lạc Linh, đây là quy luật của thế giới tự nhiên, kẻ mạnh đứng đầu, kẻ yếu phải học cách lẩn trốn tự bảo hộ.Y vẫn nhớ khi bản thân vẫn còn là một cây cỏ, nhìn thấy một con sâu nhỏ, tự biến mình thành màu xanh lục rồi hoàn toàn ẩn mình dưới tán lá, tránh được sự truy đuổi của những con chim kiếm mồi.Vậy nên hiện tại y cũng phải giống như chú chim sâu nhỏ đó, làm cho bản thân cũng giống như người khác, như vậy sẽ không bị ăn mất.Tuyết Mịch học tập rất chăm chỉ, chưa đến một ngày liền thành công giấu chiếc sừng trên đầu mất, liền phấn khích chạy đi tìm Thời Uyên biểu diễn.Mũi nhỏ cố gắng tìm kiếm hơi thở của Thời Uyên trong không khí, đôi chân nhỏ ngắn cũn vững vàng vội vã chạy, vòng qua mấy cái hành lang gấp khúc lượn lờ hương khói, rốt cuộc thấy được Thời Uyên ở đài Lộc Linh.Nhìn thấy Thời Uyên, đôi con ngươi tựa như sao trời trong màn đêm đen nhánh, sáng đến kinh ngạc, lập tức liền nhào qua ôm lấy chân Thời Uyên, chiều cao của y lúc này chỉ đến ngang người Thời Uyên, hai tay cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ôm chặt đùi hắn.Trong mắt Tuyết Mịch toàn bộ chỉ có Thời Uyên, căn bản không nhìn thấy người bên cạnh, sau khi ôm lấy Thời Uyên, ngẩng đầu nhìn hắn kể công: "Uyên Uyên, sừng nhỏ biến mất rồi!"Phụt một tiếng cười, bên cạnh vang lên một giọng nói đầy kinh ngạc: "Uyên Uyên?"Thời Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Nguyệt, rồi cúi đầu nhìn Tuyết Mịch: "Lạc Linh đâu?"Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lạc linh đứng bên ngoài đài Lộc Linh không tiến vào, vươn một bàn tay chỉ chỉ phía bên kia: "Lạc Linh ở kia!"Thời Uyên tách thằng nhóc ra khỏi người mình, đẩy đẩy ra ngoài: "Đi tìm Lạc Linh đi."Tuyết Mịch không nghĩ tới, hôm nay ngoài nghe thượng cổ lục, học xong pháp thuật, còn lại chính là được Lạc Linh cùng với những tỷ tỷ xinh đẹp kia đưa y đi chơi. Nhưng mà hắn không muốn đi chơi với bọn họ, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thời Uyên.Trông thấy Thời Uyên lại chuẩn bị đẩy mình cho Lạc Linh, Tuyết Mịch nắm chặt góc áo hắn không hé răng, miệng nhỏ hận không thể dẩu lên tận trời cao.Nam Nguyệt vẫn luôn không có chút cảm giác tồn tại trong mắt thằng nhóc không thể nhịn được nữa thốt ra một câu: "Ta nói Thời Uyên, không định giới thiệu một chút sao, thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy?"Nghe thấy giọng nói, lúc này Tuyết Mịch mới phát hiện ra nơi này không chỉ có Thời Uyên.Nam tử đứng bên cạnh thân hình không chênh lệch nhiều với Thời Uyên, trên người mặc trang phục màu tím, so với Thời Uyên mặt mày lạnh lùng xa cách, người này tựa hồ trời sinh có một đôi mắt biết cười, khi nhìn người khác toát ra vẻ ôn nhu thân thiết, khiến người khác nhịn không được sinh hảo cảm trong lòng.Nhìn thấy người lạ, Tuyết Mịch lại lần nữa bổ nhào lên trên người Thời Uyên, túm lấy quần áo hắn trốn ra phía sau né tránh, nhưng vẫn không nhịn được lén lút thò một cái đỉnh đầu ra quan sát đối phương.Nhìn thấy không ít trẻ con ở những Yêu tộc hùng mạnh, sức lực đùa nghịch náo loạn trời đất, đột nhiên nhìn thấy một đứa nhóc biết thẹn thùng, còn lén lút nhìn trộm mình, Nam Nguyệt nhất thời bị sự đáng yêu ấy bao vây, thật là đáng yêu, thân hình nho nhỏ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, giống như cái bánh bao, liền vươn tay muốn véo mặt y một cái. Thế nhưng không đợi hắn sờ được đến mặt Tuyết Mịch, bàn tay vươn ra kia liền bị Thời Uyên gạt xuống.Nam Nguyệt ngược lại cũng chẳng để tâm, thằng nhóc này tuy dùng thuật hóa hình để che lấp, nhưng trên người vẫn chưa đeo bất cứ pháp khí che giấu hơi thở nào, long khí quanh thân y, đứng ở trước mặt Thượng thần quả thật liếc mắt một cái liền thấy rõ.Chỉ là không nghĩ tới hắn mới đi du ngoạn một nghìn năm về, bạn tốt năm xưa đã có con trai rồi. Nhìn Tiểu Long Tể trước mặt, Nam Nguyệt không nhịn được thốt lên: "Yêu tộc các cậu quá được ông trời ưu ái rồi, sao có thể sinh ra đứa bé mềm mại đáng yêu như vậy được chứ."Nam Nguyệt nói xong liền ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tuyết Mịch nói: "Xin chào bạn nhỏ đáng yêu, ta là bạn tốt của phụ thân con, con có thể gọi ta là Nam Nguyệt thúc thúc."Tuyết Mịch đang túm chặt y phục của Thời Uyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhìn sang Nam Nguyệt, miệng nhỏ sửa lại lời hắn nói: "Không phải phụ thân, là Uyên Uyên, tên của ta không phải là bạn nhỏ đáng yêu, ta tên là Tuyết Mịch, tuyết trong tuyết trắng, mịch trong tầm mịch."Nếu không phải không muốn làm càn quá mức trước mặt hài tử sợ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, Nam Nguyệt thật sự rất muốn cười nhạo thành tiếng, Uyên Uyên là cái quỷ gì, không biết còn tưởng đang gọi tiểu khả ái nhà ai, một chút cũng không hợp với hình tượng Thượng thần của Thời Uyên.Nam Nguyệt nghe tiểu Long quân giới thiệu bản thân xong, vội vàng nói: "Được được, là Uyên Uyên, ngươi là Tuyết Mịch, tiểu Tuyết Mịch lại đây, đưa tay cho ta, thúc thúc tặng ngươi một món quà."Tuyết Mịch nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, thấy Thời Uyên gật đầu, lúc này mới đặt bộ móng vuốt nhỏ trắng nõn vào lòng bàn tay Nam Nguyệt.Đầu ngón tay Nam Nguyệt ở trên cổ tay Tuyết Mịch nhẹ nhàng điểm một cái, cổ tay vốn dĩ không có gì nháy mắt xuất hiện một cái vòng tay nhỏ tinh tế có hoa văn uốn lượn quanh.Vòng tay ánh lên sắc bạc trắng, mỗi vân văn cành lá điêu khắc bên trên đều được chạm rỗng, nếu như nhìn kĩ, giữa mỗi chỗ chạm rỗng đều mơ hồ có lưu quang di động, từ những chi tiết nhỏ có thể thấy được độ tinh xảo của nó.Tuyết Mịch lắc lắc cổ tay, vòng tay rất nhẹ, đeo lên cổ tay thậm chí không cảm nhận được trọng lượng, y không nhịn được dùng tay nhỏ còn lại sờ sờ, rất thích món quà mới này.Có được món đồ chơi mới, Tuyết Mịch cười híp mắt nhìn Nam Nguyệt nói: "Cảm ơn Nam Nguyệt thúc thúc."Thời Uyên nhíu mày nhìn Nam Nguyệt: "Quá đáng giá rồi."Chiếc vòng bạc này tuy không bắt mắt, nhưng được luyện chế từ một sợi khí Hồng Mông, nếu dùng linh lực thôi thúc, kích phát ra tiếng chuông vang, uy lực của nó thậm chí có thể bức lui Thượng thần, vậy nên chiếc vòng bạc này có tên là chuông Hồng Mông, xếp hạng thứ mười trên bảng Thần khí thượng phẩm.Chỉ có điều, thời điểm hiện tại Tuyết Mịch vẫn chưa dùng tới lực công kích này, nhưng chuông Hồng Mông có thể che giấu toàn bộ long khí trên người Tuyết Mịch, cho dù có là Thượng thần, nếu không tiến vào thức hải kiểm tra, e rằng cũng không thể nhìn ra căn nguyên của Tuyết Mịch.Nam Nguyệt nhẹ giọng cười: "Thật hiếm khi nghe thấy hai chữ "đáng giá" từ trong miệng ngươi, Long Tộc các ngươi đã bao năm không có Tiểu Long Tể được sinh ra rồi, dù sao cũng là con ngươi, nếu ngươi thấy ta thiệt, vậy đưa thanh kiếm Cửu Đế cho ta chơi vài ngày đi..."Nam Nguyệt còn chưa nói xong, Thời Uyên trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi, Tuyết Mịch cũng không nghịch món quà mới trên cổ tay nữa, sau khi phất tay nói tạm biệt Nam Nguyệt liền vội vàng chạy từng bước nhỏ đuổi theo sau Thời Uyên.Nhìn một lớn một nhỏ, một người cố ý bước chậm lại cùng bóng dáng nhỏ chạy lắc lư gắt gao đuổi theo phía sau, đôi mắt vốn đựng đầy ý cười của Nam Nguyệt lại càng thêm cong lên, đột nhiên thật muốn sinh một thằng nhóc đến chơi cùng ta nha.Bên kia, Tuyết Mịch khó khăn lắm mới đuổi kịp Thời Uyên, ôm chặt đùi Thời Uyên, hai chân vô cùng linh hoạt quấn chặt hắn, cả người giống như vật trang sức treo trên chân Thời Uyên.Thời Uyên cúi đầu, đối diện với cặp mắt to tròn đang nhìn hắn chớp chớp, hơi nhíu mày: "Xuống dưới tự mình đi."Tuyết Mịch không nghe lời, ôm hắn lắc đầu: "Uyên Uyên ôm."Thời Uyên ý đồ tách y ra, nhưng khoảng thời gian này được nuôi dưỡng bồi bổ đủ thứ đồ quý hiếm, y đã không còn là thằng nhóc yếu đuối vô lực giống như khi vừa mới nở nữa, lực tay cũng không nhỏ, khi y cố gắng bám chặt trên người hắn khó có thể tách ra được.Nhìn tư thế không ra thể thống gì của Tuyết Mịch, cảm giác bất lực từ sau khi gặp được vật nhỏ này lại bắt đầu xuất hiện: "Buông ra."Tuyết Mịch lẩm bẩm, lắc đầu cự tuyệt.Thời Uyên vô cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Ôm ngươi."Tuyết Mịch đạt được mục đích trong nháy mắt nở ra một miệng cười đầy răng nhỏ, hai tay buông lỏng, hai chân vẫn còn chưa kịp đặt xuống đất đã bị Thời Uyên túm chặt cổ áo phía sau, cả người bị nhấc bổng lên, một giây sau liền được ôm vào trong lồng ngực, mông nhỏ ngồi trên cánh tay Thời Uyên.Tuyết Mịch vô cùng vui vẻ duỗi tay ôm cổ Thời Uyên, một chân còn vui vẻ đong đưa, nhưng lại bị Thời Uyên vỗ một phát vào mông: "Đừng loạn động."Tuyết Mịch lập tức không dám động đậy nữa, rút đi thuật hóa hình lộ ra cặp sừng nhỏ trên đầu, thỏa mãn cọ cọ lên mặt Thời Uyên.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ viết một người bạn trai phụ thân hệ, cảm giác Thời Uyên còn chưa đủ đá đì.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ viết một người bạn trai phụ thân hệ, cảm giác Thời Uyên còn chưa đủ đá đì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com