TruyenHHH.com

Xuyen Sach Ban Nang Sinh Ton Chet Tiet Nay

Nụ cười của Văn Nhân Liên dịu dàng nhưng không quá mức nhiệt tình. Dù có đặt câu hỏi táo bạo đến vậy, cậu ta vẫn không khiến người khác cảm thấy mất cảm tình.

Nếu Khuông Chính là một ngọn núi, Cát Chúc là một cơn gió mát, thì Văn Nhân Liên chính là một con cáo gian xảo. Cậu ta không định dùng sở trường bói toán để tiếp cận vấn đề, cũng không giống như Trác Trọng Thu âm thầm quan sát, mà thẳng thắn bày tỏ sự tò mò của mình, đặt ra một câu hỏi vừa dễ trả lời, lại không dễ trả lời.

Giang Lạc đương nhiên chưa từng lên giường với Trì Du.

Thực ra, câu hỏi này chỉ có một đáp án duy nhất, và chính Văn Nhân Liên cũng hiểu rõ điều đó. Bởi trong câu chuyện do Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kể lại, Giang Lạc chỉ nhận ra tình cảm của mình dành cho Trì Du sau khi hắn chết.

Khi Trì Du còn sống, làm sao Giang Lạc có thể lên giường với hắn được?

Nhưng...

Giang Lạc chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua ô kính, đổ nghiêng lên người cậu, yên bình như một bức tranh tĩnh lặng. Một con chim sẻ nhỏ đột nhiên sà xuống, nhẹ nhàng đậu trên bệ cửa sổ sát bên Giang Lạc. Đôi mắt đen láy như hạt đậu của nó lặng lẽ dõi theo cậu.

Giang Lạc giơ tay vuốt ve con chim sẻ, ánh mắt dừng trên làn khí lành lấp lánh giữa không trung. Ở một nơi phong thủy bảo địa như thế này, quỷ vật như Trì Du dù thế nào cũng không thể hiện thân được.

Vậy nên cậu mạnh dạn nói: "Không."

Văn Nhân Liên híp mắt cười, không hề bất ngờ, định lên tiếng nói gì đó, nhưng Giang Lạc lại tiếp lời:

"Nhưng đêm qua, tớ lại bị bóng đè."

Chim sẻ trên bệ cửa sổ chớp chớp mắt, vẫn dán chặt ánh nhìn vào cậu.

Gương mặt Giang Lạc tuấn tú như vẽ, lúc này lại chậm rãi phủ lên một tầng đỏ ửng, từ nhàn nhạt đến đậm dần, như cánh hoa đào nở rộ, quyến rũ khiến lòng người xao động. Đôi mắt chim sẻ không gợn cảm xúc, nhưng lại in bóng rõ ràng từng cái run nhẹ nơi hàng mi rủ của cậu.

Gò má ửng đỏ của Giang Lạc lập tức khiến mọi người xung quanh dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, cậu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi nói:

"Tớ đã mơ thấy một giấc mộng xuân."

Văn Nhân Liên sững sờ, đôi mắt hiếm hoi mở lớn.

Trong cuốn tiểu thuyết <Ác Quỷ>, Trì Du nằm dưới. Thế nên, khi mơ thấy giấc mộng này, Giang Lạc tự nhiên mặc định rằng mình nằm trên. Dù gương mặt cậu còn diễm lệ hơn cả Trì Du, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tự tin của cậu.

Giang Lạc trông có vẻ ngại ngùng, cậu giơ tay che mặt, những lọn tóc đen rũ xuống hai bên, vừa vặn che đi bàn tay và gương mặt đỏ bừng. Giọng cậu chậm rãi vang lên:

"Trong mơ, anh ấy chủ động lắm."

Giang Lạc cố nén cười, tiếp tục dùng giọng điệu ngọt lịm như mật, tả lại một chi tiết trong truyện:

"Lúc đó tớ mới biết, thì ra trên vùng eo của anh ấy có ba nốt ruồi nhỏ nối liền nhau."

Từ lần đối đầu trước đó, Giang Lạc và Trì Du đã hoàn toàn xé bỏ mặt nạ.

Trì Du không còn hứng thú thì sẽ giết cậu, hứng thú rồi lại càng muốn giết cậu hơn, đúng là một kẻ điên. Mà nếu đã gặp phải một tên điên nhất quyết muốn giết mình, thì để bảo toàn mạng sống, Giang Lạc cũng chẳng ngại dùng đến mọi thủ đoạn.

Lúc này, cậu đang thừa cơ thêm mắm dặm muối, trút giận cho cú siết cổ lần trước.

"Không biết anh ấy có bị thương không nhỉ?" Giang Lạc hạ tay xuống, làm ra vẻ lo lắng: "Anh ấy lúc nào cũng thế... làm gì cũng chỉ nghĩ cách khiến tớ vui, chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân."

Mọi người xung quanh: "Suýt!!"

Một loạt tiếng hít vào đồng loạt vang lên.

So với Giang Lạc, bọn họ còn hiểu rõ Trì Du hơn. Trong số đó, có vài nam sinh đã từng nhìn thấy Trì Du trong hồ nước nóng phía sau trường, nên tự nhiên cũng biết đến đặc điểm ba nốt ruồi kỳ quái trên người anh.

Nốt ruồi ở mỗi vị trí đều đại diện cho những hàm ý khác nhau. Trong mắt họ, nốt ruồi có ý nghĩa không hề nhỏ, tuy nhiên không ai hiểu được ý nghĩa 3 nốt ruồi của Trì Du.

Nhưng điều quan trọng nhất là Giang Lạc có thể nói ra đặc điểm bí mật này, nghĩa là lời cậu có khả năng rất cao là sự thật!

Biểu cảm khuôn mặt cả đám dần trở nên khó tả.

Càng nghe, bọn họ càng cảm thấy... hình như Giang Lạc mới là người chiếm quyền chủ đạo vậy?

Giang Lạc bịa chuyện vô cùng hào hứng, miệng còn khẽ nhếch lên đắc ý. Nhưng vừa liếc mắt một cái, cậu chợt đối diện với đôi mắt đen láy của con chim sẻ đứng trên khung cửa.

Cậu khựng lại trong thoáng chốc, rồi chậm rãi đưa tay ra chạm vào nó.

Con chim sẻ ngoan ngoãn để cậu vuốt ve. Nhưng ngay khi Giang Lạc định rụt tay về, nó bỗng bất ngờ mổ lên đầu ngón tay cậu một cái, rồi dang cánh bay vút đi.

Một cơn đau nhói như kim châm lướt qua. Giang Lạc cúi xuống nhìn, thấy đầu ngón tay chỉ còn lại một vết chấm đỏ, nhỏ như hạt gạo, trên đó còn rịn ra chút máu li ti.

Cậu rút khăn giấy lau vết thương, lặng lẽ nhìn nó hồi lâu, rồi chầm chậm nói:

"Chim chóc ở đây hung dữ ghê."

"Bị bóng đè, rồi lại mộng xuân..." Văn Nhân Liên từ từ ngồi dậy, "Đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của tớ."

Sau khi cảm thán một lúc, cậu ta lại cười nói:

"Giang Lạc, tối nay cậu ngủ lại trường à?"

Giang Lạc gật đầu.

Học sinh của chuyên ngành này thực ra đều phải ở nội trú, nhưng nguyên chủ lại ghét cuộc sống ký túc xá. Hơn nữa vì cảm thấy bản thân không bằng các bạn cùng lớp, nên luôn lợi dụng thân phận gia thế của mình để đi sớm về muộn, chẳng buồn để ý đến nội quy.

Thật ra nội quy cũng chẳng nghiêm khắc lắm, nhưng ngay cả Trác Trọng Thu - trưởng nữ của nhà họ Trác - còn ngoan ngoãn ở lại trường, chưa từng tự ý rời đi nếu không có nhiệm vụ nào.

Không phải vì nội quy, mà bởi vì họ không nỡ rời xa mảnh đất phong thủy bảo địa này.

Linh khí nơi đây dày đặc đến độ sắp hình thành Long mạch, ai lại muốn rời bỏ một vùng đất như vậy chứ?

Chỉ có nguyên chủ ngốc nghếch là nghĩ mình tài giỏi lắm, rồi còn lén xem thường Trác Trọng Thu nữa.

"Vì Giang Lạc đã lâu không ở lại trường, ký túc xá của cậu cũng đã biến thành kho chứa đồ." Văn Nhân Liên nhìn cậu, chậm rãi giải thích: "Tạm thời xếp cậu ở trong phòng của Trì Du, cậu không phiền chứ?"

E rằng đây lại là một phép thử khác.

Nếu Giang Lạc nói dối, hoặc nếu cậu là người đã giết Trì Du; việc sống trong căn phòng của người chết đương nhiên sẽ khiến cậu cảm thấy sợ hãi và không thoải mái. Cậu thà không ở lại trường còn hơn. Tuy nhiên, Giang Lạc lại cảm kích nói: "Tớ đã muốn đến xem phòng của anh ấy từ lâu rồi."

Ký túc xá của trường nằm ngay phía sau tòa nhà giảng đường. Tám người trong lớp chiếm một khu vực khá rộng. Khi đi dọc theo hành lang, Giang Lạc nhìn thấy sân luyện tập, phòng thiền, lớp học âm nhạc, bể bơi, bể suối nước nóng và các sân thể thao khác.

Giang Lạc:...

Đây là "cuộc sống sinh viên đơn giản" trong trí nhớ của nguyên chủ sao?

Phòng ở của Trì Du to hơn so với phòng của các sinh viên khác, dù sao Trì Du cũng là giáo viên. Giang Lạc đẩy cửa bước vào và cảm thấy căn phòng này quá rộng. Cậu ước tính căn phòng khoảng 180 mét vuông, nếu chỉ có một người ở thì thật sự sẽ rất trống trải. Giang Lạc đi qua từng phòng một, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đi cùng cậu, sợ cậu bị cảnh vật làm xúc động.

Diệp Tầm nói: "Nếu cậu không muốn ở đây, có thể ở cùng bọn tớ."

Giang Lạc hỏi: "Phòng của các cậu rộng bao nhiêu?"

Lục Hữu Nhất nghĩ một chút, không chắc chắn trả lời: "Khoảng 50 mét vuông?"

Giang Lạc lập tức đáp: "Thôi, tớ sẽ ở đây."

"Ở đây cũng được," Diệp Tầm nói, giọng bình thản, "Nhưng cậu đừng hy vọng Trì Du sẽ xuất hiện để gặp cậu. Đây là trường học, không có gì tà ác có thể ra vào, dù cậu có ở đây cũng không thể gặp được Trì Du."

Giang Lạc lộ vẻ mặt bị đoán trúng tâm tư, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Diệp Tầm nhìn cậu, vẻ mặt "quả nhiên là vậy", rồi nói: "Chúng bọn tớ sẽ cho người dọn dẹp lại phòng cũ của cậu, cậu chỉ có thể ở lại đây một đêm thôi. Giang Lạc, người và quỷ là hai đường khác biệt, cậu phải tỉnh táo lại đi."

Giang Lạc ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, vai run lên.

Những người còn lại nhìn cảnh này với vẻ mặt phức tạp. Cát Chúc lắc đầu, thở dài, dẫn đầu bước ra ngoài, để lại không gian tĩnh lặng cho đôi uyên ương số khổ này.

Văn Nhân Liên đi cuối cùng, vừa định đóng cửa thì nghe thấy Giang Lạc khẽ nói: "Văn Nhân, có thể cho tớ một gói thuốc không?"

Văn Nhân Liên ngạc nhiên, rồi mỉm cười. Cậu quay lại, đi đến bên sofa, từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc lá dành cho phụ nữ, đặt lên bàn, lại lấy ra một chiếc bật lửa tinh xảo có khắc hoa hồng gai, đặt bên cạnh. "Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá trên người tớ à?"

Giang Lạc "Ừ" một tiếng.

Văn Nhân Liên lại cười, vỗ vỗ vai rồi quay người, nói: "Giang Lạc, hút thuốc ít thôi nhé."

Tiếng giày cao gót đi xa dần, cửa đóng lại.

Khi chắc chắn mọi người đã đi xa, Giang Lạc mới lười biếng ngả đầu tựa vào sofa. Cậu đá bỏ giày, đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của Trì Du.

Trì Du mới chết có mấy ngày, căn phòng vẫn sạch sẽ. Quần áo của hắn đều là trang phục công sở, không có kiểu đồ thoải mái nào. Giang Lạc tìm ra một chiếc sơ mi mới hơi rộng, bật một bài hát trên điện thoại, vừa hát theo vừa vào phòng tắm.

Sau khi tiếng nước chảy vang lên nửa giờ, Giang Lạc với mái tóc còn ướt bước ra khỏi phòng tắm.

Cậu đi chân trần đến tủ lạnh, lấy ra một chai bia, lại rửa một chiếc cốc, rồi đến bàn, dùng răng mở nắp chai.

Giang Lạc tâm trạng rất tốt, những giọt nước trên tóc được thấm vào chiếc khăn màu xám quàng trên cổ. Chiếc sơ mi trên người cậu rộng thùng thình, che kín cả phần đùi.

Thưởng thức một cốc bia lạnh sau khi tắm xong là điều tuyệt vời nhất. Giang Lạc thở dài, cầm ly bia, rút ra một điếu từ bao thuốc, nghiêng đầu châm lửa, từ từ bước ra ban công.

Ánh sáng buổi trưa rực rỡ, làn gió nhẹ mơn man trên cơ thể vừa tắm xong của cậu, cảm giác thật thoải mái. Giang Lạc chống tay lên lan can, khoái chí thở ra một làn khói thuốc.

Vạt áo bị gió thổi bay lên rồi lại rơi xuống. Một con chim sẻ nhẹ nhàng bay đến ngọn cây gần đó, nhìn xuống Giang Lạc đang đứng trên ban công.

Mái tóc ướt của Giang Lạc được ánh mặt trời chiếu vào, nhanh chóng khô đi. Tóc đen bị gió thổi rối, hai chân dài thẳng tắp, không chút che đậy, phô bày ra ngoài. Cậu vừa hút thuốc vừa lặng lẽ thưởng thức cảnh vật trong trường.

Con chim sẻ nhìn rõ cảnh tượng này, đôi mắt vô hồn của nó trống rỗng, thoạt nhìn như một con chim đã chết.

Giang Lạc luôn cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn ngắm cảnh đẹp. Cậu đã nhìn suốt cả buổi chiều, khi tâm trạng đã thư giãn, cậu quay về phòng để ngủ thêm một giấc.

Không khí trong học viện rất trong lành, Giang Lạc không mất nhiều thời gian đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Đêm dần buông xuống.

Con chim sẻ trên cây vỗ cánh, bay xuống ban công, rồi vào phòng ngủ, đôi cánh khẽ vỗ, bay lên giường.

Con chim sẻ nhả ra một giọt máu tươi từ miệng, rơi vào giữa trán Giang Lạc.

Máu đỏ thẫm lấp lánh một ánh sáng u ám, Giang Lạc nhíu mày, và bị kéo vào một giấc ngủ sâu hơn.

...

Giang Lạc cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi.

Hơi thở trở nên nặng nhọc, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, mũi bắt đầu ngửi thấy mùi khét.

Hít vào, thở ra.

Tinh thần dần tỉnh táo, nhưng cơ thể lại như bị núi đè, không thể cử động được.

Đệt.

Bị bóng đè.

Giang Lạc cố gắng mở mắt, nhưng ngay lúc đó, một tiếng cười vang lên bên tai. Ngay khi tiếng cười vang lên, cảm giác nặng nề trên cơ thể lập tức biến mất. Cậu lập tức tỉnh dậy.

Lửa bốc lên dữ dội ngay trước mắt.

Cả phòng đang bốc cháy, giường cậu đang nằm là nơi lửa bùng lên mạnh nhất.

Giang Lạc giật mình, theo phản xạ định đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị kéo mạnh lại vào giường. Cậu nhìn xuống tay mình, thấy hai chiếc xích sắt cứng ngắc khóa chặt vào cổ tay.

Giang Lạc sắc mặt khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.

Bên cạnh bàn học, một bóng dáng cao lớn ngồi đó. Người đó tao nhã cầm một cuốn sách, nở một nụ cười ấm áp nhưng giả tạo, giống như một quý ông. Anh ta mặc bộ vest đen ôm sát người, giày da bóng loáng, giống như một quý ông thanh lịch, lại là người được nhiều người trong xã hội thượng lưu săn đón.

Hắn ta cảm nhận được ánh nhìn của Giang Lạc, mỉm cười đặt cuốn sách xuống đùi, đôi tay dài nhẹ nhàng đặt trên bìa sách, nhìn Giang Lạc và nói: "Chào buổi tối."

Đó chính là Trì Du.

Giang Lạc nhìn anh ta, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Góc phòng rất tối, cả căn phòng dường như chỉ có trung tâm nơi Giang Lạc đang nằm là bị ngọn lửa bao vây. Cậu tuyệt đối không tin rằng linh hồn đã bị xé nát của Trì Du có thể xuất hiện trước mặt cậu dưới hình thức này; càng không tin Trì Du có thể đường hoàng bước vào trường học.

Cậu cố gắng tránh né làn sóng nhiệt, để não bộ nhanh chóng bình tĩnh lại. Nhưng rất nhanh Giang Lạc nhận thấy có điều gì đó không đúng. Chiếc bàn học mà cậu nhớ là ở bên phải, giờ lại chuyển sang bên trái. Cậu cố gắng ngước lên nhìn cửa sổ, ngoài trời tối tăm u ám, giống như cõi âm vậy, và ổ khóa cửa sổ lại là loại tay cầm trái.

Tất cả mọi thứ đều đảo ngược với thực tế, Giang Lạc dần dần bình tĩnh lại. Cậu nhìn về phía bóng dáng ngồi bên bàn học, nở một nụ cười nửa thật nửa giả, hỏi: "Đây là trong gương hay trong giấc mơ?"

Chưa để Trì Du trả lời, cậu tự nói tiếp: "Tôi nghĩ là giấc mơ, hiện giờ anh chẳng có khả năng đưa tôi vào gương đâu."

"Phải không, Trì Du?"

Trì Du mỉm cười, đặt cuốn sách trên đầu gối xuống bàn - chữ trong sách cũng bị lật ngược.

Tiếng giày da hòa lẫn với âm thanh của ngọn lửa tạo thành một bản nhạc điên cuồng vặn vẹo. Trì Du chậm rãi bước tới bên giường, ngọn lửa đã gần cháy đến mặt giường, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, cắt nát gương mặt thành những mảng sáng tối đan xen kỳ quái. Trì Du cười nhẹ, đưa tay vươn ra từ bóng tối.

Mặc dù tay hắn không chạm vào Giang Lạc, nhưng cậu lại cảm thấy như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ. Cậu bị ép ngẩng đầu lên, giống như một con thiên nga đang hấp hối, tóc rơi xuống sau lưng.

"Là một kẻ yêu thầm si mê cậu đến mức chết cũng muốn kéo cậu theo," bóng dáng đứng cuối giường nói với giọng điệu ngày càng vui vẻ, như thể tìm thấy một món đồ chơi thú vị, đầy hào hứng nhưng lại khiến người khác rùng mình, "Tôi dĩ nhiên phải thực hiện nguyện vọng của cậu rồi."

Hắn ta thong thả, đi từng bước đều đặn đến bên giường, tiếng giày như đếm ngược tới cái chết.

Bàn tay vô hình trên cổ biến mất, Giang Lạc nặng nề ngã xuống giường. Cậu thở dốc, bàn tay từ trên đầu hạ xuống, nhặt lấy một lọn tóc đen của cậu.

Giang Lạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Trì Du dưới ánh lửa trông như ác ma, hắn ta mỉm cười: "Bị bóng đè?"

Vừa dứt lời, Giang Lạc cảm thấy một sức nặng đè lên, ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội, cháy đến chỗ cậu đang nằm.

Mùi khói và mùi cháy xộc vào mũi Giang Lạc, cậu nghe thấy tiếng tóc mình đốt, cảm giác đau đớn từ tứ chi lan tỏa khắp cơ thể.

Cậu không thể cử động, chỉ có thể dùng mắt nhìn. Cơn đau lửa đốt kinh khủng như đang ở dưới địa ngục, Giang Lạc nghiến chặt răng, ánh mắt không rời Trì Du đang đứng ở đầu giường.

Trì Du mỉm cười nhìn cậu, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo như một động băng vĩnh cửu, bóng tối bao phủ hắn ta, cằm và miệng nhếch lên, tạo nên một cảm giác rùng rợn.

Giang Lạc chết cháy trong đau đớn.

Sau cơn đau dữ dội, cậu lại mở mắt ra.

Vẫn là căn phòng u ám, vẫn cứ là giấc mơ đảo ngược hiện thực.

Giang Lạc mặt không đổi sắc, xoay người xuống giường, vội vã đi đến tủ lạnh, lấy ra một chai bia và đập mạnh vào góc bàn. Rồi cậu cầm một mảnh chai sắc nhọn, đi khắp phòng tìm người.

Đi qua từng phòng, cho đến khi vào đến phòng tắm, đột nhiên có ai đó từ phía sau đẩy cậu vào bồn tắm.

Bồn tắm lúc nãy còn trống giờ đã đầy nước lạnh buốt, Giang Lạc bị một bàn tay mạnh mẽ ấn xuống dưới nước.

"Cậu đang tìm tôi à?" Giọng Trì Du vang lên từ trên mặt nước, anh ta mỉm cười, lặp lại câu nói mà Giang Lạc đã nói sáng nay, "Như này không ổn đâu, trong giấc mơ, người chủ động là tôi đấy nhé."

-----

Lời tác giả:

Công: Yêu cậu, phải giết cậu mới được, hôn một cái!

Thụ: Hừ.

-----

Lời Vượng Tài: 

Có ép đại thần 12tr view đi tìm hiểu tham khảo tài liệu hộ. Dòng credit tượng trưng này sẽ là footer mặc định. Từ giờ đến lúc làm xong chắc lên 13tr view 🤣

Có chỗ nào sai sót mọi người bình luận góp ý nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com