TruyenHHH.com

Xuyen Qua Ta La Phe Vat







* tranh đấu gia tộc

Ta theo cung nữ đi một đoạn liền đến Lạc Hương Điện, bao quanh điện là một rừng hoa, mỗi chủng loài đều quý giá thượng đẳng, như vậy cũng có thể nhận thức rằng Khinh Anh được hoàng đế sủng ái như thế nào, làm ta không ngừng nghĩ đến hình tượng ông bố quyền lực luôn yêu thương chiều chuộng đứa con gái bé bỏng giống như ở hiện đại. Vượt qua rừng hoa, ta được mời đến tẩm điện, vừa bước vào mùi huân hương đã nồng đậm cảm giác dễ chịu nhưng cũng bứt rứt khó tả, từ cửa chính đi vào, tiểu công chúa ra vẻ diễm lệ một thân kiêu sa nâng tà áo gấm thêu hải đường đi từng bước tỉ mỉ, nếu hôm trước không gặp một lần lúc này có lẽ ta sẽ bị vẻ ngoài đó lừa gạt thật.
Tiểu công chúa vẫn vậy đến ngồi đối diện ta, sau đó cho tất cả cung nữ lui ra chỉ để lại một nha đầu thân tín bên cạnh, lúc này vẻ mặt trang nghiêm gì đó đều bay mất không để lại dấu vết.
-" Tử Quân, sao ngươi lại chậm như vậy ta đợi ngươi rất lâu đó." Vẻ mặt háo hức linh hoạt lập tức xuất hiện trên mặt tiểu công chúa.
-" Mặt bánh bao, rốt cuộc ngươi chờ ta hay chờ bánh của ta." Ta véo mặt Khinh Anh một cái, đúng là đã tay hết sức.
Thấy Tử Quân cùng tiểu công chúa như vậy, nha đầu kế bên Khinh Anh không ngừng trợn mắt há mồm. Nàng từ nhỏ đã bên cạnh công chúa, chưa từng thấy công chúa thân cận ai như vậy càng không thấy nàng ta ngoan ngoãn để người khác " bắt nạt" như vậy, dù là thất hoàng tử, công chúa cũng chưa bao giờ ra vẻ quy phục đáng yêu y hệt như mèo con. Nữ nhân này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, vừa xuất hiện đã thu phục được tiểu công chúa tính tình ngang ngược nhất hoàng cung này.
Ngồi cùng tiểu công chúa hồi lâu, nàng ta không ngừng luyên thuyên việc hoàng hậu quản thúc nàng ta như thế nào, cũng không ngần ngại ăn hết chỗ bánh ta mang theo tới đây, cho đến lúc nàng ta nhắc đến thất hoàng tử.
-" Thất ca của ta từ nhỏ đã tài giỏi xuất chúng, ba tuổi đã triệu hoán Kim long xích diễm..." Khinh Anh kể về thất ca của nàng ấy trong mắt không giấu tượng sự tôn sùng.
-" Giỏi như vậy sao xử một tên thích khách đến lâu như vậy?" Ta lầm bầm, nhớ đến vẻ mặt trách người của tên thất hoàng tử lại làm ta không vui vẻ nổi.
-" Sao ngươi nói gì?" Tiểu công chúa ngẩn ngơ.
-" Không có gì, không còn sớm, có lẽ ta phải xuất cung. Lần sau sẽ đến chơi cùng ngươi." Ta không định kể chuyện thích khách cho Khinh Anh nghe, đỡ phải giải thích một hồi.
-" Ngươi phải đi thật sao? Ta rất buồn đó." Khinh Anh một mực nắm áo không cho ta đi, trưng bộ mặt mèo con làm nũng ra cùng ta, đúng là đáng yêu vô cùng.
-" Ngươi ngoan một chút, nếu không lần sau ta sẽ không vào cung nữa." Ta xoa đầu nàng một cái, trẻ con đáng yêu nhưng không thể nuông chiều, sẽ sinh hư a.
-" Được rồi, được rồi, ngươi về đi, lần sau nhất định chơi lâu mới được." Tiểu công chúa thức thời buông tay, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Sau đó ta xuất cung, về phủ, chỉ là về đến phủ đã nghe Thanh Trúc báo lại một việc.
-" Tiểu thư, đúng như người dự đoán, nhị tiểu thư đã khỏe lại từ lâu." Thanh Trúc nhỏ giọng, vẻ mặt có chút khẩn trương.
-" Ngươi cứ nói hết đi, ở đây không ai nghe lén được đâu." Tiểu Hinh nhanh chóng trấn an nàng ta.
-" Đại tiểu thư hôm qua nô tì cùng Hứa Lam theo lời người đến viện nhị tiểu thư nghe ngóng thì phát hiện nhị tiểu thư đã khỏe mạnh từ lâu nhưng nửa bước cũng không ra khỏi phòng, còn bí mật thư từ ra bên ngoài, có vẻ rất thần bí..." Thanh Trúc nhanh nhẹn kể lại chi tiết.
-" Nói như vậy, Diệp Tử Kỳ đang thư tín kêu gọi sự giúp đỡ từ các trưởng lão trong gia tộc? Những người đó, không phải ăn không ngồi rồi đi giúp nàng ta." Ta cười cười nghĩ ngợi đến màn kịch Diệp Tử Kỳ sắp đặt.
-" Đúng như người nghĩ, nhị tiểu thư không ngừng thu thuế đất lẫn cửa hàng, còn tìm đến Chung quản sự." Thanh Trúc ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ta.
-" Chung quản sự?..." A... ta cố nhớ lại một hồi, người này vốn dĩ chỉ là một nô tài tầm thường trong Diệp phủ, bất quá rất biết thức thời sau khi mẫu thân Tử Quân lìa đời liền đi theo Đàm thị làm tay sai, về sau được Đàm thị nâng đỡ lên làm quản sự, nói như vậy, cũng là loại gian trá trong gian trá rồi.
-" Tiểu thư, người định đối phó với mấy người trưởng lão như thế nào?" Tiểu Hinh lo lắng.
-" Tiểu Hinh, ta chưa nói em biết điều này sao?" Ta hờ hững xoa xoa mặt Tiểu Hinh.
-"..." Tiểu Hinh ngẩn người.
-" Chính là ta không có thích gia đấu a. Chỉ thích sống nhàn tản mà thôi!" Ta cười cười nghĩ ngợi.
Đối phó trưởng lão? Lại là đôi co giành lý lẽ hay sao? Vậy ta nên...
Sáng hôm sau ta phân phó Tiểu Thanh cùng Hứa Lam đi làm vài việc, sau đó tiếp tục đến học viện như mọi khi, dạo này Diệp Dương ít khi ở trong phủ, khi về mặt lại đăm chiêu, nghe nô tài nói lại, hoàng cung đang có chuyện, hoàng đế không vui, hắn làm thân trung thần nên cũng không vui, đúng là đáng khen a.
Đến học viện, ta lại tung tăng đến viện của Uyển nhi, vừa đến gần đã cảm giác được hai luồng khí tức mạnh mẽ, lại có đánh nhau nữa sao? Như vậy, không ổn a, Uyển nhi... ta nhanh chóng phi thân đến trong sân, cảnh tượng lúc này làm ta muốn quay ngược thời gian mấy giây để bản thân kịp nhận ra luồng khí tức quen thuộc còn lại, uhm... bây giờ thì không kịp nữa rồi, tình tiết hiện tại cũng rất cẩu huyết a. Một bên là Uyển nhi, bên còn lại là đại mỹ nhân cùng hai quả đào đang lắc lư theo chuyển động. Cả hai đang điên cuồng công kích lẫn nhau tốc độ nhanh đến hoa mắt, cùng lúc dừng lại hướng mắt về phía ta sát khí đằng đằng. Ta thật sự mong muốn có chút khả năng hư hóa của Phượng Vũ - ngay lúc này.
---------------------'*'-----------------------
Sau thời gian quy ẩn giang hồ ta đã tái xuất, :3 sự ủng hộ của mọi người chính là động lực của ta. Cảm ơn rất nhiều, ta sẽ thật chăm chỉ. <3 ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com