Xuyen Qua Ta La Phe Vat
Cứ như vậy bốn người bọn ta một đường đi dạo rồi lại về Diệp phủ không có khó khăn gì. Mặc dù lúc đầu bàn bạc với Tịnh thiếu nếu lấy nhan sắc Phượng Vũ đi dụ người chắc chắn sẽ không ai chú ý đến Nhược Ly, nhưng ta dù sao vẫn phải có chút phòng bị, quả nhiên cái tên tiểu Miêu này nào có an phận, cũng không khỏi khen hắn biết chọn người mà gây chuyện, kẻ kia từng nghe Tiểu Hinh điểm qua một lần, nhà họ Giang tuy là phú thương nhưng quan hệ cùng Hoàng Thất không tệ, liền lấy danh đó đi ức hiếp thương nhân trong giới, nói đến quý tử nhà họ Giang chính là tên đầu heo kia không ít lần trêu hoa ghẹo nguyệt đánh nhau vì nữ nhân cũng không ít, do vậy có đánh hắn cũng không thấy cắn rứt lương tâm, ngược lại giết gà doạ khỉ, khiến kẻ khác muốn mắng Nhược Ly cũng không dám mắng nữa.
-" Ngươi đánh hắn không sợ gây hoạ sao?" Nhược Ly về đến phủ cũng không nhịn được mà hỏi. Hắn nhìn cách ăn mặc của tên kia cũng đoán biết không phải người thường.
-" Đều không phải là hoạ mà ngươi gây ra sao?" Ta nhếch mày hỏi ngược lại hắn. Nhìn bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, cứ mỗi khi khó xử hai tai lại không ngừng cựa quậy nhìn thật muốn cắn một cái.
-Ta đi đến bàn lấy ra một món đồ nhìn ngắm một chút: " Nhược Ly đến đây."
Nhược Ly biết bản thân đã thua liền trở thành sủng vật của Diệp Tử Quân, đành ngoan ngoãn đến bên cạnh nàng, Tử Quân bất ngờ đeo thứ gì đó lên cổ hắn, nhìn kỹ lại là một vòng cổ có đính lục lạc.
-" Đây là..."
-" Tín vật cho ngươi. Coi như quà gặp mặt. Mau gọi chủ nhân xinh đẹp đi." Ta cười cười chơi đùa đôi tay Nhược Ly.
- Nhược Ly lần đầu được người khác tặng quà liền ngẩn ngơ: " Chủ... nhân." Sau khi gọi xong lại vô thức đỏ mặt, rất hưởng thụ cảm giác được Tử Quân vuốt ve.
Trong suốt quá trình Tịnh Luật Văn lẫn Phượng Vũ vẫn ngồi đó nhìn, đến lúc Tử Quân vuốt ve đôi tai của Nhược Ly đến độ vui vẻ thì bên này Tịnh Luật Văn cảm giác sát khí bên cạnh đang ngày một tăng lên, đến hít thở không thông liền nhìn sang Phượng Vũ, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt bắn đến Nhược Ly như muốn chọc thủng người hắn.
Tịnh thiếu chịu không nổi nữa cũng không muốn bỏ xác nơi này đành gắng gượng lên tiếng.
-" Khụ... Tử Quân, không phải ngươi nói muốn cùng ta bàn chuyện bệnh tình của Phàm Thiếu Thanh sao?"
-Tử Quân lúc này mới tách rời Nhược Ly ra: " Ồ, phải rồi, ta định đến Oanh Thần học viện tìm dược điển cổ văn một chuyến, mau chóng đi thôi."
Lúc Tử Quân rời đi, thì sát khí kia cũng lẳng lặng biến mất, mạng nhỏ của Tịnh thiếu coi như giữ được rồi.
Mấy ngày sau đó ta vì chuyện bệnh tình Phàm Thiếu Thanh cũng chuyên tâm nghiên cứu luyện đan một chút, bên ngoài xảy ra vài chuyện cũng phải nói là khiến lòng người chấn kinh, chính là vị Hồ đại nhân kia lúc thượng triều không hiểu vì lý do gì mà phát điên, muốn tấn công bá quan trong triều được một lúc lại biến ra tà vật không ngừng bị cắn nuốt đến chết, chuyện này khiến long nhan phẫn nộ, cũng không có kẻ nào dám cầu tình, một đạo thánh chỉ ban xuống, trên dưới họ Hồ gần như trong một đêm bốc hơi khỏi kinh thành. Còn về chuyện vì sao hắn lại phát điên cũng không khỏi liên quan đến phụ thân của ta, ta luyện chút hương dược, đưa đến cho Diệp Dương hương dược đó có hấp thụ trọc khí của tà vật, đối với người thường không phát giác gì nhưng với kẻ thao túng tà vật mùi hương dễ dàng khiến sức mạnh bên trong bùng phát nếu đã bị ép đến bước đường cùng thì lí trí cũng bị cắn nuốt, do vậy, chuyện hắn bị cắn nuốt đương nhiên sớm muộn cũng xảy ra nhưng chọn thời điểm thích hợp một chút liền phát huy công dụng không tồi, phải nói về khoản này Diệp Dương thật sự rất có dụng tâm.
Nói đến chuyện nghiên cứu dược điển ta phát hiện vài thứ, có lẽ có chút nhận thức loại độc mà Phàm Thiếu Thanh mắc phải, không màu không mùi khiến tu vi trì trệ tuy không giết được hắn nhưng vẫn không ngừng bào mòn cơ thể hắn, khiến thất khiếu tổn thương nghiêm trọng, mà rõ ràng nhất chính là đôi mắt của hắn, nếu không mau chữa trị e rằng không kịp nữa. Tuy không biết nắm được mấy phần nhưng ta vẫn đến Kim Bảo Trang gặp hắn nói vài lời. Dù sao cũng nên hỏi ý hắn một lần, chuyện gì hy vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng thê thảm hơn, hơn nữa nguyên liệu dùng luyện đơn giải dược không phải loại thông thường, khả năng của ta cũng có hạn, nhưng ta ngược lại muốn đích thân ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu một chuyến, nên cần sự hỗ trợ không nhỏ của Phàm Thiếu Thanh. Ta nói qua một lượt Phàm Thiếu Thanh tuy điềm nhiên tỏ ra không vấn đề gì nhưng rõ ràng đôi mắt mờ mịt có chút dậy sóng. Cuối cùng hắn vẫn là đáp ứng ta, nhưng ý hắn lại là cùng đi với bọn ta, lúc đầu ta nghe liền choáng váng thì Phàm Thiếu Thanh liền nói có cả đại huynh của hắn nhân chuyến này cũng sẽ cùng đi, nghe vậy cũng không có gì không ổn nên liền đáp ứng, rồi hẹn hai ngày sau khởi hành. Chuyến này là đi về hướng nam thành tìm Linh Thảo, dù sao từ lúc xuyên qua đến giờ đây là lần đầu tiên ra ngoài ta cũng không khỏi thấy hào hứng, nhưng lại quên một vấn đề.
-" Thân là nữ nhi khuê các sao có thể xuất đầu lộ diện như vậy được." Người lên tiếng phản đối không ai khác là Diệp Dương.
-" Cũng không ai biết nữ nhi Diệp phủ tròn méo ra sao, dù sao nam thành cũng không có liên hệ kinh đô quá nhiều, phụ thân vẫn là không nên lo lắng." Ta trăm tính vạn tính lại quên chỗ người phụ thân này. Không phải bình thường ta sống chết thế nào đều mặc kệ hay sao? Hơn nữa lần này ta lấy lý do du ngoạn đổi chút gió, nghe qua cũng rất hợp tình hợp lý, chẳng lẽ Diệp Dương sợ ta một đi không trở về.
-" Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Diệp Dương nhăn mày, Diệp Tử Quân tuy thực lực không phải yếu kém nhưng tốt nhất vẫn là không nên đi, huống hồ người thân của hắn chỉ còn mỗi nữ nhi này, nàng lại lạnh nhạt hờ hưng một đi không trở lại cũng không chừng.
-" Nói như vậy cũng không sai đi, vậy ta cải trang một chút là được thôi." Nói rồi không đợi Diệp Dương hồi đáp ta phi thân về phòng chăm chút tô tô vẽ vẽ, lát sau liền thay y phục, Phượng Vũ đầu tiên thấy ta chung trà trên tay có chút khựng lại mở miệng muốn nói lại thôi, đến lượt Diệp Dương, hắn vừa nhìn thấy ta liền im lặng khoát tay rõ là đầu hàng vô điều kiện, khiến ta có chút đắc ý, quả nhiên rất có thiên phú nha.
Hai ngày sau đó ta sắp xếp công việc trong phủ một lượt, chuyến đi này ta chỉ định đi cùng Phượng Vũ, nhưng Tịnh Luật Văn sống chết đòi theo liền không có cách nào khác phải mang theo hắn, Nhược Ly đeo theo ta suốt hai ngày chỉ giúp ta dọn hành lý nhưng tai hắn lúc nào cũng cụp xuống khiến ta mềm lòng đành phải mang hắn theo luôn chỉ là lúc ta gật đầu xác nhận liền thấy không khí trở nên ngột ngạt giống như sát khí dâng lên đâu đó đến hiện tại hình như chưa có tan đi, sau đó không biết tin tức ở đâu truyền đến tai Mạc Uyển, nàng không nói lời nào mang theo hành lý đến Diệp phủ nhìn ta cười dịu dàng, nhất tiễn xuyên tim ta đương nhiên phải đồng ý cho nàng đi cùng, sau đó Triệu Huyễn cũng đến, ta liền cứng rắn từ chối, dù sao bên phía Mạc Uyển cũng có lý do là vì gia tộc nàng, ta trình bày cặn kẽ, Triệu Huyễn chỉ hừ một tiếng trực tiếp nắm lấy tay ta đặt lên chỗ ngực của nàng xoa một cái, bao nhiêu tiết tháo đều quăng ra sau đầu đem nàng đi theo.
Đến ngày hẹn tất cả họp mặt tại Kim Bảo Trang, đại huynh Phàm Thiếu Thiên cũng xuất hiện, trước kia nghe nói hắn bôn ba bên ngoài trong tay nắm giữ không ít cao thủ nhưng khi gặp mặt liền cho ta cảm giác hắn không phải loại nhân sĩ hay lính đánh thuê tầm thường, khí độ trầm ổn rất có phong thái của kẻ lãnh đạo làm việc lớn, nếu nói hắn có dã tâm hẳn cũng leo lên vị trí gia chủ Phàm gia từ lâu. Từ đó ta cũng lấy làm tò mò, rốt cuộc vì sao lại một lòng phù trợ cho Phàm Thiếu Thanh như vậy?
Lúc Tử Quân còn đang suy tư nghiền ngẫm đối Phàm Thiếu Thiên thì những người còn lại đều đang chăm chú nhìn nàng một thân nam trang mái tóc dài được buột cao gọn gàng bằng dây vải, đôi mày thanh mảnh tuỳ ý được nàng tô vẽ dày đậm lại khiến đôi mắt trong veo điềm nhiên thường ngày thêm mấy phần sống động linh hoạt, tuy thân vận thường phục áo vải thoạt nhìn thô sơ nhưng không mất đi khí chất ngược lại tăng thêm mấy phần mạnh mẽ phóng khoáng, nói gọn trong một câu thì chính là vô cùng anh tuấn. Cả đám người cứ như đang đấu tranh tâm lý phản ứng cũng không khác Phượng Vũ là mấy mở miệng muốn nói lại thôi. Cuối cùng người lên tiếng lại là Nhược Ly.
-" Chủ nhân thì ra người trước giờ là nam nhân."
Một câu nói của Nhược Ly lại khiến lòng người rúng động. Quả thật nói rất đúng trọng tâm có điều...
-" Phụt...hahahaha." Tịnh Luật Văn không chịu nổi nữa ôm bụng cười đến xoắn ruột.
-"..." Mạc Uyển che miệng vai run bần bật.
-" Tiểu Miêu yêu bỗng dưng ta cảm thấy ngươi rất vừa mắt a." Triệu Huyễn cười đến chảy nước mắt vỗ vai Nhược Ly tỏ vẻ rất hài lòng.
Đáng ghét nhất vẫn là Phượng Vũ, giả vờ dùng vẻ mặt cảm thông sâu sắc vỗ vai an ủi nhưng lại truyền âm nói một câu khiến tâm tình của một tiểu cô nương như ta chịu đả kích không nhỏ: " Không trách được vì sao ngực ngươi lại nhỏ, thì ra không phải nữ nhân."
-"..." Được lắm, tất cả các ngươi được lắm!!!
-" Ngươi đánh hắn không sợ gây hoạ sao?" Nhược Ly về đến phủ cũng không nhịn được mà hỏi. Hắn nhìn cách ăn mặc của tên kia cũng đoán biết không phải người thường.
-" Đều không phải là hoạ mà ngươi gây ra sao?" Ta nhếch mày hỏi ngược lại hắn. Nhìn bộ dạng hắn muốn nói lại thôi, cứ mỗi khi khó xử hai tai lại không ngừng cựa quậy nhìn thật muốn cắn một cái.
-Ta đi đến bàn lấy ra một món đồ nhìn ngắm một chút: " Nhược Ly đến đây."
Nhược Ly biết bản thân đã thua liền trở thành sủng vật của Diệp Tử Quân, đành ngoan ngoãn đến bên cạnh nàng, Tử Quân bất ngờ đeo thứ gì đó lên cổ hắn, nhìn kỹ lại là một vòng cổ có đính lục lạc.
-" Đây là..."
-" Tín vật cho ngươi. Coi như quà gặp mặt. Mau gọi chủ nhân xinh đẹp đi." Ta cười cười chơi đùa đôi tay Nhược Ly.
- Nhược Ly lần đầu được người khác tặng quà liền ngẩn ngơ: " Chủ... nhân." Sau khi gọi xong lại vô thức đỏ mặt, rất hưởng thụ cảm giác được Tử Quân vuốt ve.
Trong suốt quá trình Tịnh Luật Văn lẫn Phượng Vũ vẫn ngồi đó nhìn, đến lúc Tử Quân vuốt ve đôi tai của Nhược Ly đến độ vui vẻ thì bên này Tịnh Luật Văn cảm giác sát khí bên cạnh đang ngày một tăng lên, đến hít thở không thông liền nhìn sang Phượng Vũ, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt bắn đến Nhược Ly như muốn chọc thủng người hắn.
Tịnh thiếu chịu không nổi nữa cũng không muốn bỏ xác nơi này đành gắng gượng lên tiếng.
-" Khụ... Tử Quân, không phải ngươi nói muốn cùng ta bàn chuyện bệnh tình của Phàm Thiếu Thanh sao?"
-Tử Quân lúc này mới tách rời Nhược Ly ra: " Ồ, phải rồi, ta định đến Oanh Thần học viện tìm dược điển cổ văn một chuyến, mau chóng đi thôi."
Lúc Tử Quân rời đi, thì sát khí kia cũng lẳng lặng biến mất, mạng nhỏ của Tịnh thiếu coi như giữ được rồi.
Mấy ngày sau đó ta vì chuyện bệnh tình Phàm Thiếu Thanh cũng chuyên tâm nghiên cứu luyện đan một chút, bên ngoài xảy ra vài chuyện cũng phải nói là khiến lòng người chấn kinh, chính là vị Hồ đại nhân kia lúc thượng triều không hiểu vì lý do gì mà phát điên, muốn tấn công bá quan trong triều được một lúc lại biến ra tà vật không ngừng bị cắn nuốt đến chết, chuyện này khiến long nhan phẫn nộ, cũng không có kẻ nào dám cầu tình, một đạo thánh chỉ ban xuống, trên dưới họ Hồ gần như trong một đêm bốc hơi khỏi kinh thành. Còn về chuyện vì sao hắn lại phát điên cũng không khỏi liên quan đến phụ thân của ta, ta luyện chút hương dược, đưa đến cho Diệp Dương hương dược đó có hấp thụ trọc khí của tà vật, đối với người thường không phát giác gì nhưng với kẻ thao túng tà vật mùi hương dễ dàng khiến sức mạnh bên trong bùng phát nếu đã bị ép đến bước đường cùng thì lí trí cũng bị cắn nuốt, do vậy, chuyện hắn bị cắn nuốt đương nhiên sớm muộn cũng xảy ra nhưng chọn thời điểm thích hợp một chút liền phát huy công dụng không tồi, phải nói về khoản này Diệp Dương thật sự rất có dụng tâm.
Nói đến chuyện nghiên cứu dược điển ta phát hiện vài thứ, có lẽ có chút nhận thức loại độc mà Phàm Thiếu Thanh mắc phải, không màu không mùi khiến tu vi trì trệ tuy không giết được hắn nhưng vẫn không ngừng bào mòn cơ thể hắn, khiến thất khiếu tổn thương nghiêm trọng, mà rõ ràng nhất chính là đôi mắt của hắn, nếu không mau chữa trị e rằng không kịp nữa. Tuy không biết nắm được mấy phần nhưng ta vẫn đến Kim Bảo Trang gặp hắn nói vài lời. Dù sao cũng nên hỏi ý hắn một lần, chuyện gì hy vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng thê thảm hơn, hơn nữa nguyên liệu dùng luyện đơn giải dược không phải loại thông thường, khả năng của ta cũng có hạn, nhưng ta ngược lại muốn đích thân ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu một chuyến, nên cần sự hỗ trợ không nhỏ của Phàm Thiếu Thanh. Ta nói qua một lượt Phàm Thiếu Thanh tuy điềm nhiên tỏ ra không vấn đề gì nhưng rõ ràng đôi mắt mờ mịt có chút dậy sóng. Cuối cùng hắn vẫn là đáp ứng ta, nhưng ý hắn lại là cùng đi với bọn ta, lúc đầu ta nghe liền choáng váng thì Phàm Thiếu Thanh liền nói có cả đại huynh của hắn nhân chuyến này cũng sẽ cùng đi, nghe vậy cũng không có gì không ổn nên liền đáp ứng, rồi hẹn hai ngày sau khởi hành. Chuyến này là đi về hướng nam thành tìm Linh Thảo, dù sao từ lúc xuyên qua đến giờ đây là lần đầu tiên ra ngoài ta cũng không khỏi thấy hào hứng, nhưng lại quên một vấn đề.
-" Thân là nữ nhi khuê các sao có thể xuất đầu lộ diện như vậy được." Người lên tiếng phản đối không ai khác là Diệp Dương.
-" Cũng không ai biết nữ nhi Diệp phủ tròn méo ra sao, dù sao nam thành cũng không có liên hệ kinh đô quá nhiều, phụ thân vẫn là không nên lo lắng." Ta trăm tính vạn tính lại quên chỗ người phụ thân này. Không phải bình thường ta sống chết thế nào đều mặc kệ hay sao? Hơn nữa lần này ta lấy lý do du ngoạn đổi chút gió, nghe qua cũng rất hợp tình hợp lý, chẳng lẽ Diệp Dương sợ ta một đi không trở về.
-" Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Diệp Dương nhăn mày, Diệp Tử Quân tuy thực lực không phải yếu kém nhưng tốt nhất vẫn là không nên đi, huống hồ người thân của hắn chỉ còn mỗi nữ nhi này, nàng lại lạnh nhạt hờ hưng một đi không trở lại cũng không chừng.
-" Nói như vậy cũng không sai đi, vậy ta cải trang một chút là được thôi." Nói rồi không đợi Diệp Dương hồi đáp ta phi thân về phòng chăm chút tô tô vẽ vẽ, lát sau liền thay y phục, Phượng Vũ đầu tiên thấy ta chung trà trên tay có chút khựng lại mở miệng muốn nói lại thôi, đến lượt Diệp Dương, hắn vừa nhìn thấy ta liền im lặng khoát tay rõ là đầu hàng vô điều kiện, khiến ta có chút đắc ý, quả nhiên rất có thiên phú nha.
Hai ngày sau đó ta sắp xếp công việc trong phủ một lượt, chuyến đi này ta chỉ định đi cùng Phượng Vũ, nhưng Tịnh Luật Văn sống chết đòi theo liền không có cách nào khác phải mang theo hắn, Nhược Ly đeo theo ta suốt hai ngày chỉ giúp ta dọn hành lý nhưng tai hắn lúc nào cũng cụp xuống khiến ta mềm lòng đành phải mang hắn theo luôn chỉ là lúc ta gật đầu xác nhận liền thấy không khí trở nên ngột ngạt giống như sát khí dâng lên đâu đó đến hiện tại hình như chưa có tan đi, sau đó không biết tin tức ở đâu truyền đến tai Mạc Uyển, nàng không nói lời nào mang theo hành lý đến Diệp phủ nhìn ta cười dịu dàng, nhất tiễn xuyên tim ta đương nhiên phải đồng ý cho nàng đi cùng, sau đó Triệu Huyễn cũng đến, ta liền cứng rắn từ chối, dù sao bên phía Mạc Uyển cũng có lý do là vì gia tộc nàng, ta trình bày cặn kẽ, Triệu Huyễn chỉ hừ một tiếng trực tiếp nắm lấy tay ta đặt lên chỗ ngực của nàng xoa một cái, bao nhiêu tiết tháo đều quăng ra sau đầu đem nàng đi theo.
Đến ngày hẹn tất cả họp mặt tại Kim Bảo Trang, đại huynh Phàm Thiếu Thiên cũng xuất hiện, trước kia nghe nói hắn bôn ba bên ngoài trong tay nắm giữ không ít cao thủ nhưng khi gặp mặt liền cho ta cảm giác hắn không phải loại nhân sĩ hay lính đánh thuê tầm thường, khí độ trầm ổn rất có phong thái của kẻ lãnh đạo làm việc lớn, nếu nói hắn có dã tâm hẳn cũng leo lên vị trí gia chủ Phàm gia từ lâu. Từ đó ta cũng lấy làm tò mò, rốt cuộc vì sao lại một lòng phù trợ cho Phàm Thiếu Thanh như vậy?
Lúc Tử Quân còn đang suy tư nghiền ngẫm đối Phàm Thiếu Thiên thì những người còn lại đều đang chăm chú nhìn nàng một thân nam trang mái tóc dài được buột cao gọn gàng bằng dây vải, đôi mày thanh mảnh tuỳ ý được nàng tô vẽ dày đậm lại khiến đôi mắt trong veo điềm nhiên thường ngày thêm mấy phần sống động linh hoạt, tuy thân vận thường phục áo vải thoạt nhìn thô sơ nhưng không mất đi khí chất ngược lại tăng thêm mấy phần mạnh mẽ phóng khoáng, nói gọn trong một câu thì chính là vô cùng anh tuấn. Cả đám người cứ như đang đấu tranh tâm lý phản ứng cũng không khác Phượng Vũ là mấy mở miệng muốn nói lại thôi. Cuối cùng người lên tiếng lại là Nhược Ly.
-" Chủ nhân thì ra người trước giờ là nam nhân."
Một câu nói của Nhược Ly lại khiến lòng người rúng động. Quả thật nói rất đúng trọng tâm có điều...
-" Phụt...hahahaha." Tịnh Luật Văn không chịu nổi nữa ôm bụng cười đến xoắn ruột.
-"..." Mạc Uyển che miệng vai run bần bật.
-" Tiểu Miêu yêu bỗng dưng ta cảm thấy ngươi rất vừa mắt a." Triệu Huyễn cười đến chảy nước mắt vỗ vai Nhược Ly tỏ vẻ rất hài lòng.
Đáng ghét nhất vẫn là Phượng Vũ, giả vờ dùng vẻ mặt cảm thông sâu sắc vỗ vai an ủi nhưng lại truyền âm nói một câu khiến tâm tình của một tiểu cô nương như ta chịu đả kích không nhỏ: " Không trách được vì sao ngực ngươi lại nhỏ, thì ra không phải nữ nhân."
-"..." Được lắm, tất cả các ngươi được lắm!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com