TruyenHHH.com

Xuyen Qua Ta La Phe Vat

Tưởng Hàn rời đi không lâu Tịnh thiếu xong việc cũng đến tìm ta, trong tay ôm theo một đống sổ sách đặt lên bàn.
- Tịnh thiếu thoáng ngẩn người nhìn sổ sách trên bàn rồi nói: " Việc trong này đều đã sắp xếp xong, chỉ việc bàn giao lại cho người tiếp quản sau này là được."
- Ta tiếp nhận sổ sách Tịnh thiếu đưa, thấp thoáng thấy một tia cô tịch trong mắt hắn, sau đó đem ấn ký Vũ Y Đường đặt lên bàn, thứ này trước kia giao cho Vân Nguyệt, sau khi chuyện kia xảy ra Tịnh thiếu đã giao lại cho Nhược Ly, đến lúc ta quay lại, hắn liền mang đến chỗ ta: " Vũ Y Đường ngươi giúp ta giao lại cho Diệp Dương." Các ngươi đừng hỏi ta vì sao không giao ấn ký cho Tịnh thiếu, ta tất nhiên muốn giao Vũ Y Đường lại cho hắn quản xuyến, càng biết không ai thích hợp hơn hắn, nếu ta mở lời, hắn sẽ đồng ý, ngược lại sẽ quản lý rất tốt nữa kìa, nhưng lại không khác nào ta đem gông xiềng trói chân hắn ở Vũ Y Đường cả đời, mang trách nhiệm phủ lên người hắn, ta lại hoàn toàn không muốn như vậy.
- "...." Tịnh thiếu nhìn ấn ký hồi lâu, lại nhìn người đối diện nhăn mi không đáp.
-" Luật Văn, ngươi không nợ ta thứ gì, vì vậy Vũ Y Đường ngươi đừng lưu tâm nữa." Câu sau ta hẳn không cần nói nữa, Tịnh thiếu tự biết ý muốn của ta.
- Lúc này trăm ngàn cảm xúc của Tịnh thiếu dường như gom lại thành một, mắt hắn đỏ lên ngón tay thoáng run rẩy " Ta..." Tịnh thiếu sao lại không hiểu ý người kia, từ lúc đầu nàng lộ ra thân phận cũng vì muốn hắn quay về cùng sư phụ, không muốn hắn tự làm khổ chính mình nữa, nhưng rốt cuộc, chính hắn cũng không hiểu vì sao, lúc biết nàng còn sống dưới thân phận Phong Tuyệt trong lòng hắn lại không nhẹ nhõm hơn chút nào, hắn vẫn không cách nào đối diện cùng Vân Nguyệt, trong lòng cũng chưa từng dễ chịu.
- Ta đứng dậy vỗ nhẹ vai Tịnh thiếu, nhẹ giọng nói: " Tịnh thiếu, đời người không có chuyện gì toàn vẹn, con đường của chúng ta không còn giống nhau nữa rồi, đừng cố chấp nữa, phải trân trọng người bên cạnh mình, nàng đối với ta thế nào, ta không còn nhớ, chỉ biết nàng đối với ngươi rất tốt, cũng rất quan trọng, nghe lời ta, quay về."
- Cảm xúc trong ánh mắt của Tịnh thiếu dần rõ ràng, toàn bộ đều lắp đầy bởi sự cô tịch, con ngươi trong trẻo thường ngày lúc này chỉ còn một màu đen u ám: " Ngươi rời đi, Nhược Ly cũng rời đi, ta...." Hắn sẽ chỉ còn một mình.
-" Tịnh thiếu, Diệp Tử Quân chết rồi!"
Nói xong người kia liền rời khỏi, để lại Tịnh thiếu đứng cô độc giữa phòng, trong mắt tựa hồ trống rỗng, đúng vậy, lúc biết Tử Quân còn sống hắn đã ôm hy vọng, mơ tưởng rằng mọi thứ vẫn sẽ lại như trước kia, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, mọi thứ kết thúc rồi.
Chuyện ở Vũ Y Đường đã xong, ta mang Duẫn Chi cùng Nhược Ly trở lại dịch quán của Bích Long học viện, tránh cho chúng nhân chú ý ta dùng trận pháp khảm lên vòng cổ của hắn, phong ấn hình dáng cùng khí tức hiện tại, tất nhiên đó chỉ là tạm thời, khi về đến Tần Di phong ấn kia tự nhiên sẽ được gỡ xuống. Mặc dù không còn tóc trắng tai mèo nhưng mỹ mạo mê người cùng đôi mắt lưu ly của hắn vẫn thu hút không ít người trong dịch quán, bất quá cũng không ai dám tiến lên hỏi chuyện, ngoại trừ Tô Mẫn Mẫn.
- Tô Mẫn Mẫn vừa nhìn thấy Nhược Ly đã lập tức kéo tay Phong Tuyệt hốc mắt ửng đỏ: " Đại Thần... người lại thu nhận kẻ nào nữa vậy? Trước kia người nói sẽ không thu nhận thêm bất kỳ người nào kia mà?" Từ sau chuyện Nam Thành quan hệ Tô Mẫn Mẫn cùng Duẫn Chi đã tốt hơn trước kia rất nhiều không còn gặp đâu cắn đó nữa, thêm vào sau khi tỉnh lại nàng biết được Phong Tuyệt vì cứu nàng mới tham gia chuyến đi kia càng đối Phong Tuyệt tôn sùng không chút che giấu, theo đó cũng không còn quá sợ hãi đối phương như trước nữa.
- Câu nói kia của Tô Mẫn Mẫn tất nhiên cũng là thắc mắc trong lòng chúng nhân, mặc dù ngoài mặt không để tâm nhưng tất cả đều đang vận khí toàn lực dồn vào hai tai để nghe ngóng, lúc này Duẫn Chi lại một mặt tự đắc cười nói: " Sư phụ không thu hắn là đồ đệ đâu, sư phụ chỉ có mỗi mình ta mà thôi."
- Tô Mẫn Mẫn hỏi lại: " Vậy hắn là ai?"
-"....." Dương Duẫn Chi đột ngột bị hỏi không biết nên dùng thân phận gì cho Nhược Ly mới hợp lý, còn đang suy nghĩ thì người kia đã lên tiếng.
-" Nam sủng của ta."
Nói xong liền kéo tay Nhược Ly về phòng, để lại sự hoang mang tột độ cho chúng nhân.
- Tô Mẫn Mẫn đả kích quá lớn khuỵu xuống ngay tại chỗ: " Không được a...."
- Dương Duẫn Chi vừa nghe liền lập tức gào khóc đuổi theo: " Sư phụ, người không được thu hắn làm nam sủng, người hứa thành thân với ta kia mà...."
Dịch quán yên tĩnh thoáng chốc vì sự xuất hiện của ba người mà huyên náo ầm ĩ, mỗi người luận một câu, không phải nghĩ cũng biết là về chuyện tình tay ba của ai kia.
-" Phong Tuyệt nhìn như vậy không ngờ lại là kẻ phong lưu a."
-" Chưa hết đâu, ngươi nhớ lúc ở Nam thành hay không?"
-" Chậc chậc, hết Dương Duẫn Chi lại đến Thất Hoàng Tử Tưởng Hàn, hiện tại còn mang về một nam sủng yêu nghiệt các ngươi còn nói không phải đoạn tụ đi."
.....
Sắp xếp chỗ cho Nhược Ly một chút, ta để Duẫn Chi lại cho hắn trông chừng, một mình đi lên mái nhà cao nhất của dịch quán nhìn xuống, toàn cảnh kinh thành Quân Thần quốc thu vào tầm mắt, lúc này tuy đã là đêm tối, nhưng người dân Quân Thần quốc trước nay đều có tập tục treo đèn lồng ngũ sắc trước cửa nhà vào quý cuối năm, vì vậy toàn bộ đường xá đều sáng rực rỡ trải dài tưởng chừng vô tận, cảnh tượng này thực khiến người khác khó quên. Ta cứ vậy ngồi nhìn mấy ánh đèn kia thật lâu, thi thoảng nhấp một ngụm Đào Hoa Tửu, rượu của Quân Thần quốc vẫn là thơm nhất, nửa vò rượu vơi dần, nhưng thần trí ta mỗi lúc lại càng tỉnh táo, có lẽ do mấy cơn gió liên tục phả hơi lạnh vào mặt khiến ta không cách nào say nổi, dự tính uống rượu để ngủ của ta như vậy liền bất thành. Ngồi một lúc lâu sau lưng ta bất chợt xuất hiện một người, không cần quay đầu chỉ dựa vào hơi thở ta đã nhận ra người đến là ai.
-" Hoả Thần tìm ta có chuyện gì?" Chuyện ngày hôm đó ta đùa cho hắn tức giận bỏ đi đến hôm nay lại chủ động đến tìm ta, với tính cách của hắn đương nhiên không dễ tha thứ vậy hẳn là đến để tính sổ?
- Phượng Vũ chậm chạp không đáp lời, ngồi xuống bên cạnh người kia: " Ngươi có dự định trở lại Quân Thần quốc hay không?"
- Ta thành thật đáp lời hắn: " Vĩnh viễn không muốn quay lại."
- Giọng Phượng Vũ tựa như lạc đi đôi chút: " Vì sao?"
- Ta nghiêng đầu hỏi lại: " Vậy vì sao ta phải quay lại?"
- Phượng Vũ nghe xong chỉ rũ mắt che đi cảm xúc trong mắt, lúc nhìn lên ánh mắt ánh lên ý cười: " Không quay lại cũng không sao, chuyện tốt gì đó ta thay Dương Duẫn Chi làm có được không?"
- Nghe xong lời hắn ta suýt chút té khỏi mái nhà: " Gì?"
- Ý cười trong mắt Phượng Vũ càng sâu: " Không phải ngươi nói chỉ cần ta không cản trở chuyện tốt của ngươi thì ta cứ việc ở lại sao? Ta nghĩ xong rồi về sau pha trà dọn chăn rồi cả việc tốt gì đó đều để ta làm đi."
-  Nói vậy... mấy ngày qua hắn không xuất hiện không phải vì tức giận hay ghét bỏ mà là dành thời gian suy nghĩ đề nghị hoang đường của ta? Cuối cùng ý hắn chính là muốn theo ta về Tần Di, nhưng vì sao hắn lại phải làm như vậy? Nói hắn thật tâm muốn theo ta thì đúng là chuyện quá sức nực cười: " Ha... Hoả Thần thật biết nói đùa, ngươi suy nghĩ xong thì ta cũng đổi ý rồi, ngày mai ta còn phải lên đường sớm." Không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, dù hắn là lý do gì lại làm như vậy ta đều không muốn biết càng không muốn ở cùng một chỗ với hắn, ta xoay người chuẩn bị li khai.
- Phượng Vũ cũng đồng loạt xoay người nắm lấy tay người trước mặt kéo vào lòng khoá chặt trong đó rồi cúi đầu nhỏ giọng thì thầm một tiếng: " Ta không đùa...." Phượng Vũ chưa nói xong người kia đã lập tức vùng ra khỏi tay hắn tung ra một cước quỷ dị, nhưng hắn cũng nhẹ nhàng tránh khỏi, khẽ nhích người đến sau lưng người kia vòng tay ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn, không để Phượng Vũ đắc thủ một đòn hướng yết hầu tấn công buột hắn phải nuối tiếc buông vòng eo mềm mại lùi về sau, hai người cứ vậy giao đấu hơn hai mươi chiêu trên mái nhà mỗi lần Phượng Vũ tưởng như áp chế được người kia lại mạnh mẽ bị phản thủ từ lúc bắt đầu đều quyền cước đơn thuần không hề dụng chút linh lực nào, nhưng nhìn từ góc độ nào đi nữa cũng cảm nhận có mấy phần ái muội trong mỗi chiêu của Phượng Vũ, hắn hết ôm eo lại nắm tay rồi đến vuốt ve mấy sợi tóc trước trán, thân thủ hai người vốn dĩ không quá chênh lệch, thêm vào thân pháp quỷ dị của Phong Tuyệt, trong lúc Phượng Vũ có chút sơ hở đã nhận một cước lăn xuống mái nhà, nhưng đến lúc nhận ra ý cười xấu xa trong mắt Phượng Vũ cũng là lúc vạt áo choàng hắc y bị hắn gắt gao nắm lấy, cuối cùng là cả hai cùng lăn đến mép mái ngói, mà Phượng Vũ như đã tính trước giành thế chủ động dụng linh lực áp người kia dưới thân mình, Hoặc Tước Vũ xuất ra đem hai tay Phong Tuyệt trói chặt.
-" Ngươi đây là ý gì?" Bị Hoặc Tước Vũ khoá đi linh lực ta cũng không tốn sức vùng vẫy, trước đó có chút kích động hiện tại liền điều chỉnh lại trạng thái.
- Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ánh mắt loé lên sát ý dưới mặt nạ đã nhanh chóng trở lại lạnh lẽo như cũ khiến Phượng Vũ có chút luyến tiếc, nhẹ nhàng lấy đi dây buộc tóc của người phía dưới: " Như đã nói, ta nghiêm túc."
-" Ta cũng nghiêm túc từ chối, giải trừ."
-" Được." Phượng Vũ nâng tay thu lại Hoặc Tước Vũ, Hoặc Tước Vũ vừa thu hồi ngay lập tức tình thế liền đảo ngược, hai người đổi chỗ cho nhau, Phượng Vũ bị thân ảnh hắc y áp dưới thân một tay đang đặt trên cổ hắn tuỳ thời đều có thể ra tay, con ngươi phía sau mặt nạ ánh lên ý cười lạnh lẽo.
-" Ngươi có là người của Huyễn Thần Điện đi nữa cũng đừng nghĩ ta không dám giết ngươi."
- Phượng Vũ lại như không để ý đến tình trạng hiện tại, đưa tay luồn vào mấy sợi tóc bị xoã ra của người bên trên cười nói: " Ta không phải người của Huyễn Thần Điện, hơn nữa... tạm thời không thể giết ta." Nói xong liền nâng lên cổ tay trắng nõn bên trên có một vòng ký tự cổ văn nổi bật bên trên, người hắc y vừa nhìn thấy văn tự này ngay lập tức tách khỏi người Phượng Vũ rồi nhìn đến cổ tay chính mình, một vòng cổ văn tương tự từ lúc nào đã nằm ngay tại đó.
- Cổ Chú Ràng Buộc, Phượng Vũ từ lúc nào đã hạ lên người ta? Nhưng đến khi ta vận linh lực liền nhận ra, Cổ Chú chính như tên gọi, trói buộc hai người mang văn tự lại với nhau, không thể rời đi quá xa càng không thể ra tay giết chết đối phương, mối quan hệ trong cổ chú cũng rất quan trọng, người làm chủ cổ chú sẽ có khả năng sai khiến người lệ thuộc, còn có thể lợi dụng ấn chú này hành hạ đối phương, nhưng muốn hạ chú này cần phải có máu của người chịu lệ thuộc hơn nữa người lệ thuộc phải cam tâm tình nguyện, sau đó chỉ cần dùng linh lực dung hoà ấn chú cùng máu xem như hoàn thành, từ đầu đến cuối ta chỉ dụng mỗi linh lực nói như vậy liền rõ ràng, người tình nguyện lệ thuộc chính là Phượng Vũ, hành động của hắn khiến ta không cách nào lý giải, nói là không thể giết, nói đúng hơn là không nên giết mà thôi, người lệ thuộc không cách nào tổn hại người là chủ, nhưng người nắm thế chủ muốn giết chết kẻ lệ thuộc chỉ bị tổn thương hải hồn một chút, điều này đối với kẻ tu luyện đúng không phải chuyện nhỏ nhưng đối với ta lại không quá đáng sợ, chuyện đáng sợ hơn chính là khoảng cách duy trì giữa hai người, trong khoảng thời gian ấn chú có hiệu lực hai người không thể rời nhau quá xa, bằng không người lệ thuộc sẽ tự động bị cưỡng chế kéo đến dính chặt trên tay người nắm quyền làm chủ, đây cũng là ấn chú nô lệ thượng cổ từng dùng rất phổ biến tránh cho nô lệ chạy trốn, không cách nào khắc phục điểm này, hơn nữa muốn gỡ chú cũng cần một khoảng thời gian không nhỏ, Phượng Vũ trước nay tinh thông trận pháp có thể dụng chú lúc ta không hay biết cũng không quá ngạc nhiên, nhưng vì sao hắn lại dụng cổ chú này lại còn đặt chính mình vào vị trí lệ thuộc: " Hoả Thần ngươi lại nghĩ ta vì sợ tổn hao hải hồn mà không giết ngươi?" Muốn giải chú chỉ có hai cách, chờ một thời gian ta tự mình giải, hoặc là giết chết Phượng Vũ, với tình thế hiện tại chỉ cần ta muốn liền có thể dựa vào sự khống chế của cổ chú giết chết hắn một cách dễ dàng.
- Nghe người kia nói như vậy Phượng Vũ lại như rất thoả mãn cười đến yêu nghiệt: " Nếu ngươi muốn, cứ việc." Phượng Vũ vừa dứt lời chỉ thấy môi người đối diện hiện lên đường cong tuyệt mỹ lạnh đến thấu xương.
-" Như ý ngươi!"
Dứt lời Phượng Vũ đang đứng đột ngột khuỵu xuống ôm ngực khoé môi tràn ra ngụm máu tươi bờ môi anh đào cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch toàn thân vô lực đau đớn không gì bằng, mặc nhiên lại không rên rỉ nửa lời, ngược lại khoé môi càng sâu thêm ý cười khó thấy. Thân ảnh hắc y lạnh lùng nhìn Phượng Vũ nằm liệt trên mái nhà chỉ nhẹ cau mày rồi xoay người li khai, kín đáo nhìn ấn chú vẫn hiện hữu trên cổ tay chính mình rồi thở dài.
-" Không có tiền đồ."
Đêm đó một người trong phòng cùng một người trên mái nhà đều không thể ngủ.
———————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com