TruyenHHH.com

Xuyen Nhanh Xuyen Thanh Bach Nguyet Quang Cua Nam Chinh


Tại quán trọ, Đôi tay Hồ Giai Giai chống dựa vào quầy bàn, cổ áo rất thấp, lộ non nửa bộ ngực, phía dưới là một đôi chân gợi cảm thon dài, từng lọn tóc xoăn sóng dài cuốn vào đầu vai trần trụi, xinh đẹp là xinh đẹp, chính là lại mang đến cho người ta cảm giác tục tằng.

Ánh mắt Cận Trì tìm bạn gái luôn luôn là loại khó có thể miêu tả như vậy.

Thời điểm Trình Nghiên đi vào, liền nghe thấy tiếng nói Hồ Giai Giai oán giận: "Cô Trình a, tôi nói tới nơi nào không tới, lại đi đến cái địa phương rách nát này, đừng nói lên mạng, ngay cả trên điện thoại cũng không có tín hiệu, sớm biết rằng như vậy tôi thà chết cũng không tới nơi này."

Trong quầy có một cô bé nhỏ tuổi, ngồi trên chiếc ghế cũ cao, đang ghé vào chỗ đó mà viết chữ, nắn nót từng nét một, bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh thúy hỏi: "Dì à, dì có muốn bắt cá không? Ở chỗ Lương ca ca có võng, anh ấy sẽ bắt cá, sức lực cũng rất lớn, một võng là có thể đánh được rất nhiều."

Lương ca ca? Còn có cách gọi cổ kính như vậy sao? Trình Nghiên đứng một bên cảm thấy tò mò.

Hồ Giai Giai vừa nghe cách cô bé xưng hô liền không vui, mắng một tiếng: "Đồ nhà quê!"

Cô bé đối với Hồ Giai Giai lè lưỡi làm mặt quỷ, giống như đang nói: "Cô mới là đồ nhà quê!"

Hồ Giai Giai tức giận đến dậm chân. Há, con bé nhà quê hư đốn này.

Thấy cô ta định duỗi tay muốn véo cánh tay cô bé, Trình Nghiên vội duỗi tay ngăn lại, giọng nói nhẹ nhàng hòa ái: ", Được rồi cô Hồ, đấy chỉ là một đứa trẻ. Chúng ta người lớn còn so đo làm gì a."

Còn cô bé lại lớn tiếng kêu: "Lương ca ca! Lương ca ca! Có bà gì đó xấu xa muốn đánh em!"

Trình Nghiên quay đầu, liền thấy chỗ ngược sáng, một người đàn ông khiêng ba cái hòm to tiến vào, không thấy rõ mặt, thân hình cao lớn đĩnh bạt, khí tràng khiếp người, không có mặc áo trên, để ngực trần, cơ bụng săn chắc, cảm giác rất lực lưỡng, đường cong thân thể thon dài, tuyệt đẹp.

Đây có lẽ là Lương ca ca mà cô bé kia nhắc đến đi?

Anh ta đem hòm đặt ở trước quầy biên trên mặt đất, rõ ràng đã đặt thực sự nhẹ, nhưng vẫn tạo ra tiếng vang lớn.

Có thể nghĩ, đồ vật trong hòm nhất định không nhẹ.

"Tiểu Tưởng, làm sao vậy?" Giọng nói chuẩn thành phố êm tai vang lên, rõ ràng, từ tốn, vững vàng.

Cô bé tên Tiểu Tưởng bèn chỉ tay vào Hồ Giai Giai, hàm chứa nước mắt, giống như chịu ủy khuất rất lớn: "Người đó đánh em! Lương ca ca nhất định phải báo thù cho em!"

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn lại đây.

Trình Nghiên lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của hắn, một khuôn mặt rất sắc nét, mặt mày cực kì tuấn tú, đôi mắt rất sâu, mũi cao thẳng, rất có hương vị đàn ông, mang đến cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ, trưởng thành.

Hắn nhìn Hồ Giai Giai, không nói chuyện, lại khiến cho người đối diện cảm nhận được áp lực rất lớn.

Hồ Giai Giai thấy trai đẹp đầu óc liền mụ mị, vẻ mặt phẫn nộ liền biến thành gợi tình: "Ai nha, trẻ con rất biết hay nói bậy, em chẳng qua chỉ muốn trêu đùa cô bé một chút mà thôi, chủ quán anh đừng để ý nha." Tựa hồ sợ hắn không tin, lại vội đẩy đẩy Trình Nghiên: "Đúng không, Cô Trình?"

Trình Nghiên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Ánh mắt người đàn ông cũng chuyển qua, liền dừng một chút, tựa hồ hơi bất ngờ với sự mỹ lệ của cô, chỉ là một cái chớp mắt, rồi rời đi nhanh chóng.

Hắn từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện áo sơ mi, vừa mặc vừa nói: "Tôi không phải ông chủ."

Hồ Giai Giai nhìn đến ngây ngốc.

Người đàn ông ngón tay thon dài, khớp xương đặc biệt rõ ràng, bàn tay chuyển động cài từng chiếc cúc áo, chặn lại cơ ngực gợi cảm. Đẹp như một bức tranh!

"Không phải ông chủ?" Hồ Giai Giai nhìn chằm chằm hắn: "Vậy anh là người nào?"

"Công nhân ở đây." Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong tay đã cầm bút: "Lương Sâm."

Quả nhiên là nam chính.

Trình Nghiên không biết sẽ có nguy hiểm gì, nhưng là nếu hệ thống nói đi theo hắn sẽ giữ được mạng là không sai, hắn thoạt nhìn đích thực cho người ta cảm giác rất an toàn.

Trình Nghiên trước đưa chứng mình thư của mọi người cho hắn đăng kí.

Hồ Giai Giai còn ở đằng kia hỏi đông hỏi tây, hắn không có lộ ra bất kì vẻ nào là không kiên nhẫn, chỉ là cũng không thân thiện, từ tốn trả lời, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm, rất là dễ nghe.

"Nơi này làm ăn không được tốt nhỉ?"

"Chẳng có người nào."

"Anh có thiếu bạn gái không?"

"..."

"Anh vừa cao vừa đẹp trai như này, đi làm người mẫu cũng rất được a, sao lại ở nơi này? Chẳng lẽ tiền công rất cao? Đãi ngộ rất tốt sao?"

Lương Sâm đem giấy chứng nhận đẩy trở về, nói: "Đã điền xong."

Trình Nghiên chú ý tới hắn nhíu mày, hiển nhiên có giáo dục tốt mới nhẫn nại được như vậy, kỳ thật hắn cũng không thích các cô gái ồn ào.

Cô bèn không có đi theo làm trò, yên tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ đối sách, không thể quá liều lĩnh.

Hồ Giai Giai không nghe thấy câu trả lời, còn đang muốn hỏi tiếp, Ngôn Mặc từ cửa đi vào, phía sau là Tần Thi.

Cô ta dường như rất sợ Ngôn Mặc, có lẽ từng quyến rũ qua mà không thành, thấy hắn liền ngậm miệng, dẫm lên giày cao gót siêu cao lẹp xẹp mà lên lầu. (dembuon.vn)

Trình Nghiên quay đầu lại, nhìn Lương Sâm, giọng nói nhu hòa: "Ở đây có đường không?"

Lương Sâm nhìn cô một cái, xoay người, duỗi tay đi trong ngăn tủ lấy kẹo, một cái hộp nhựa chứa đủ kẹo đường mọi màu sắc được đem ra, không giống như là dùng để bán, càng hình như là vì Tiểu Đường chuẩn bị.

Ngôn Mặc đi đến bên người cô, dừng lại, thanh âm hơi thấp: "Nghiên Nghiên, cảnh nơi này thực đẹp, em có muốn đi dạo không?"

Lương Sâm đã chọn được một chiếc kẹo đường hình que, đưa cho cô.

Trình Nghiên nhận lấy, cười: "Cảm ơn anh."

Cô đem kẹo que cầm ở trên tay, nghiêng đầu mắt nhìn Ngôn Mặc, đang muốn từ chối hắn, lại phát hiện hắn gắt gao nhìn Lương Sâm, thần sắc có chút khiếp sợ.

Lương Sâm mặt không biểu cảm: "Cậu quen biết tôi?"

Ngôn Mặc từng chữ một hỏi lại, giọng điệu chứa vài phần thấp thỏm: "Anh có quen tôi không?"

Lương Sâm suy tư nên trả lời như thế nào cho an toàn.

Tiểu Tưởng thấy hắn thật lâu không nói lời nào, bèn cướp lời nói: "Lương ca ca bị mất trí nhớ, là chị cứu anh ấy về, chú là bạn bè của anh ấy sao?"

Ngôn Mặc thần sắc đạm mạc: "Không quen biết."

Nói xong, hắn nhìn về phía Trình Nghiên, hình như còn mong chờ cô cùng đi.

Nam chủ cư nhiên mất trí nhớ?

Trình Nghiên cảm thấy ngửi được một chút hương vị khủng bố huyền huyễn, tuy nhiên thấy Ngôn Mặc còn đợi cô, cô đành phải nói: "Em cảm thấy hơi mệt mỏi, nên muốn trở về ngủ một giấc."

Ngôn Mặc liền cùng cô cùng nhau lên tầng.

Phòng cấp cho du khách chỉ có hai gian, đành phải làm cho ba cô gái trụ cùng nhau, Ngôn Mặc đem cô đưa đến cửa phòng, liền xoay người rời đi.

Phòng trọ điều kiện quá kém, một phòng chỉ có hai chiếc giường đặt song song, lâu rồi không quét tước, phủ một lớp bụi thật dày, những đồ gia dụng khác cũng không, có mỗi mấy cái ghế dựa đơn giản đặt bên cửa sổ.

Thế giới trước sinh hoạt quá hào hoa xa xỉ, Trình Nghiên nhất thời còn không thích ứng được, đứng ở cửa liền giật mình.

Tần Thi có vẻ có chút bất an, vài phần kiều khiếp mà nhìn Trình Nghiên, thấp giọng nói: "Cô Trình, chỉ có hai chiếc giường, tôi có thể cùng cô ngủ được không?"

Cô ấy hình như có chút sợ Hồ Giai Giai.

Trình Nghiên không ngại, liền cười nói: "Tất nhiên là được. Chúng ta tới quét tước một chút."

Tần Thi cảm kích, đôi mắt cũng sáng ngời, tích cực nói: "Để tôi đi bê một chậu nước đến đây."

Trình Nghiên suy nghĩ một chút, ngăn lại cô: "Tôi cũng đi, một chậu nước hẳn là không đủ."

Tần Thi là một cô gái rất hay ngượng ngùng, Trình Nghiên phải chủ động tìm đề tài để nói chuyện, hai người vừa nói vừa cười đi xuống dưới tầng.

Quầy biên, Lương Sâm đang ở đằng kia sửa sang lại kệ để hàng, đem đồ uống, rượu, đồ ăn vặt cùng thuốc lá đặt lên kệ.

Hồ Giai Giai không biết lại đi xuống tầng từ bao giờ, nâng má, vểnh mông, mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lương Sâm, tiếp tục liến thoắng cùng hắn nói chuyện: "Lương Sâm, anh quê quán ở đâu a, thoạt nhìn như thế nào cũng không giống người trong núi?"

Lương Sâm lấy khăn xoa kệ để hàng bên cạnh, cũng không quay đầu lại: "Trung Quốc."

(Trăng: Hảo trả lời)

Một câu liền đem cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt.

Hồ Giai Giai "Xí" một tiếng, cảm thấy không thú vị, vừa chuyển đầu, liền thấy hai cô xuống dưới, nói: "Cô Trình, lại đây ngồi đi, trời thì nóng, mà cô cứ đi đi lại lại, cô cũng không phải người ngốc a."

Trình Nghiên đi qua đấy, nhưng không ngồi.

Lương Sâm ngừng việc trên tay, xoay người, mắt đen nhìn cô, tiếng nói trầm thấp: "Sao vậy?"

Trình Nghiên bèn hỏi hắn: "Chỗ nào có nước?"

Lương Sâm cầm bình nước khoáng đưa cho cô.

Trình Nghiên cười: "Không phải nước này." Cô tựa hồ có chút buồn rầu: "Nơi này của anh có rất nhiều bụi, nên quét tước một chút."

Cô lớn lên xinh đẹp, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hàm răng trắng đều, rất là bắt mắt, khi nói chuyện cũng lộ ra vẻ dịu dàng.

Lương Sâm không nhịn xuống nhìn nhiều một chút, liếc mắt một cái, nói: "Chờ tôi một chút."

Đứng gần cô nhất, Hồ Giai Giai cảm thấy mình như bị bỏ qua, cô ta nói chuyện nửa ngày cũng không được một cái quay đầu của hắn, chỉ là Trình Nghiên thật có ý tứ, làm cô ta ghen ghét cũng không ghen ghét nổi, đành phải trêu ghẹo nói: "Lương Sâm, anh không phải nói không quét tước không phục vụ sao?"

Lương Sâm không biết là bị cô ta phiền đến không kiên nhẫn, vẫn là cái gì, lúc này đây không có lên tiếng.

Hồ Giai Giai cảm thấy có chút mất mặt, bèn quay đầu cùng Trình Nghiên nói chuyện: "Cậu Cận cùng ba người con trai khác ở trong phòng, còn khóa cửa, gõ cũng không chịu mở, không biết làm cái gì, cô nói có kì quái hay không?"

Cô ta cười, cũng chỉ có ý chê đùa, không có ý khác.

Trình Nghiên cũng chỉ cười cười.

Lương Sâm tìm vài thứ tốt, mang theo Trình Nghiên cùng Tần Thi ra bên ngoài múc nước, trả lại hai cô mỗi người một chậu rửa mặt.

Trong phòng không có nước liền không tính, ngay cả vòi nước cư nhiên cũng ở bên ngoài, hơn nữa còn là đường bùn đất, cỏ dại bên đường mọc thành cụm.

Đang trên đường, Tần Thi bỗng nhiên thét chói tai: "A, có rắn!"

Cô run bần bật, không dám động, chỉ ra chỗ lùm cây có một bóng dáng màu xám.

Lương Sâm cúi eo, đem một con chuột to mọng xách lên, màu xám khả năng chính là đuôi của nó.

"Không phải rắn" (dembuon.vn)

Tần Thi càng sợ, lôi kéo tay Trình Nghiên, mang theo tiếng khóc nức nở: "Tôi muốn về nhà, thật đáng sợ."

Trình Nghiên hình như cũng sợ, nồng đậm lông mi rơi xuống nhàn nhạt bóng ma, màu da tuyết trắng, thân hình hơi run, đẹp đến nhu nhược động lòng người.

Lương Sâm dời đi ánh mắt, đem con chuột ném đến xa xa, quay lại, nói: "Các cô trở về trước đi."

Tần Thi vội đem chậu đưa cho hắn: "Cảm ơn anh."

Trình Nghiên cũng đưa qua.

Thời điểm Lương Sâm cầm lấy, thấy đôi tay của cô, nhỏ nhắn mềm mại như đậu hũ non.

Đây là một đôi tay thích hợp để đánh đàn vẽ tranh.

Hắn ngẩng đầu, lọt vào một đôi mắt thanh triệt trong suốt, long lanh như đáy nước mùa xuân, hình như có tình lại tựa như vô tình, trong lòng hắn cử động một chút, giây lát lại không có gì.

Sau khi đem nước trở về, Trình Nghiên nói: "Cảm ơn. Anh thật là người tốt."

Lương Sâm liếc nhìn cô một cái, rồi lại quay trở lại phòng bếp.

Trình Nghiên mắt nhìn bóng dáng của hắn, khẽ cười một tiếng.

Tần Thi không hiểu ra sao: "Cô Trình, cô cười gì vậy?"

Trình Nghiên lắc đầu, không nói gì, bước chân nhẹ nhàng tiến về phòng trọ, đã thấy mấy cậu ấm cô chiêu đang ngồi ở bàn vuông chơi bài, Hồ Giai Giai cũng ở..

Cận Trì trong miệng ngậm thuốc lá, Hồ Giai Giai ngồi ở trên đùi hắn, hắn không đánh bài, trước hết thấy Trình Nghiên, nhướng mày nói: "Em làm gì vậy?"

Trình Nghiên: "Quét tước phòng."

Cận Trì phun ra một ngụm khói, cười, ngữ khí có chút cưng chiều, lại mang vài phần trêu đùa: "Tiểu công chúa của chúng ta hiền tuệ như vậy? Cũng biết làm mấy việc này sao?"

Những người khác cũng nhìn qua, đều là có ý trêu đùa cô.

Trình Nghiên tựa hồ nghiêm túc nghĩ nghĩ, cười: "Đương nhiên biết."

Mọi người đều cười.

Từ Ngạn Bình đánh mấy cũng không thắng được bọn quỷ tinh linh này, vò đầu bứt tai, nói: "Nghiên Nghiên cái gì đều biết!" Hắn giơ tay lên đón tiếp cô: "Nghiên Nghiên đánh bài nhất định rất giỏi, tới tới tới, giúp anh gỡ trở về đi!"

Không đợi Trình Nghiên mở miệng, Cận Trì liền vỗ mông Hồ Giai Giai, cằm giương lên: "Qua đi a, không thấy Nghiên Nghiên đang bê nước sao?"

Hồ Giai Giai câu lấy cổ hắn, kiều thanh kiều khí mà nói: "Cậu Cận, cô Trình nói là muốn tự mình quét tước a, cậu cũng đừng nhọc lòng."

Cận Trì sắc mặt trầm, nhìn chằm chằm Hồ Giai Giai, ánh mắt lạnh lùng.

Hồ Giai Giai ngượng ngùng đứng lên, nụ cười cứng đờ, đi qua chỗ cô, đem chậu nước cầm lấy, cũng không nói chuyện, liền bê vào phòng, hình như đang giận.

Tần Thi cũng đành phải đi lên theo, so với ở cùng Hồ Giai Giai, cô lại càng sợ ở cùng với nhóm cậu ấm này hơn.

Trình Nghiên nhận lấy vị trí của Từ Ngạn Bình.

Đối diện cô ngồi chính là Ngôn Mặc, bên trái là Khương Húc.

Trình Nghiên buông xuống mí mắt, tránh đối diện cùng Ngôn Mặc, lại vẫn có thể cảm giác được tầm mắt hắn nhìn chằm chằm cô.

Ván trước người thắng là Ngôn Mặc.

Khương Húc cười, ôn hòa nho nhã: "Nghiên Nghiên, cậu ta thắng rất nhiều rồi, chúng ta cũng phải đến thắng một hồi mới được, đừng làm cho cậu ta kiêu ngạo."

Trình Nghiên cũng cười: "Được a."

Ngôn Mặc nhìn chằm chằm khoé môi cô khẽ nhếch, cười một tiếng, trực tiếp ra quân.

Là Tứ quý. (dembuon.vn)

"Đậu xanh!" Từ Ngạn Bình kêu lên: "Cậu có tật xấu à, vừa ra tay liền chơi lớn như vậy, có lãng phí hay không?"

Trình Nghiên theo bản năng nhìn hắn một cái, hắn không nói chuyện, đối với cô cong môi.

Từ Ngạn Bình không chú ý những chi tiết này, mắt nhìn bài Trình Nghiên, lo lắng lên: "Con mẹ nó! Tuyệt đối là khiêu khích! Nghiên Nghiên, lần này sẽ không thua nữa đi?"

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com