(XUYÊN NHANH) TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU BIẾT TA LÀ NGƯỜI TỐT
5
Thời Thanh cùng Mông Khanh tìm được một ông thầy tướng số dưới gầm cầu.Thầy tướng số kia mặc một cái áo choàng màu vàng, có bộ râu dài, đeo kính râm tự xưng là người mù, thời điểm nói chuyện mang theo chất giọng đặc trưng vùng miền, có lẽ đang rất nóng nực, nên trên tay hắn cầm cái khăn lông, một chốc lại lau lau mồ hôi trên trán, trước mặt bày tấm bát quái đồ.Biết Thời Thanh và Mông Khanh muốn đoán mệnh, hắn liền cầm lấy mai rùa lắc lắc, sau đó đổ đồng tiền bên trong ra, nhìn đồng tiền trên đất kia yên lặng tới nửa phút, mới thở dài, trên mặt lộ ra biểu tình thảm không nỡ nhìn."Ai nha nha, không được không được, hai người các cậu, có phải tới coi chuyện tình cảm không, không được, không đến được với nhau đâu, hai người muốn ở bên nhau thì phải trải qua trắc trở."Mông Khanh trợn tròn mắt, đánh giá thầy tướng số nhìn từ trên xuống dưới không có chút nào là giống như một đạo sĩ chính thống này, trên mặt dần dần hiện lên nét chần chờ.Hắn lặng lẽ tiến đến bên tai Thời Thanh, thấp giọng nói: "Sao ông ấy biết được chúng ta tới để coi chuyện tình cảm?"Khi nãy Thời Thanh thấy thầy tướng số, nói muốn dẫn hắn qua coi một lần, Mông Khanh còn có chút không cam tâm tình nguyện.Nói gì thì hắn cũng là đạo sĩ chính tông, nhưng mỗi lần hắn tính tới mình và Thời Thanh thì hoàn toàn không tính ra được gì hết.Cái này lại dễ hiểu, bởi vì Thời Thanh không phải con người, đương nhiên là tính không ra.Mà hiện tại, ông thầy tướng số nhìn không đáng tin một phần nào này vậy mà lại tính ra được.Ma Vương hút một ngụm trà sữa, giơ bàn tay đang nắm cùng một chỗ với tiểu đạo sĩ lên trước mặt lắc lắc.Hắn học dáng vẻ của Mông Khanh, tiến đến bên tai tiểu đạo sĩ, thanh âm mị hoặc ép tới cực thấp: "Cả một cái đường lớn như vậy, ngươi thấy có hai đứa con trai nào nắm tay nhau như hai chúng ta không?"Mông Khanh bừng tỉnh đại ngộ.Vị "đại sư" kia còn đang nói."Không tới được với nhau đâu, đoạn tình cảm này của hai cậu nhất định sẽ bị người nhà cản trở.""Đặc biệt là cậu."Hắn chỉ vào Thời Thanh cười tủm tỉm với mình, vuốt râu ra vẻ cao thâm khó dò: "Người nhà của cậu, không đồng ý.""Có thể là tía cậu, cũng có thể là má cậu, tóm lại, bọn họ sẽ cản trở hai cậu, nhưng không quan trọng, hai cậu đã gặp tôi thì xem như hai cậu may mắn, theo quẻ này, tôi tốt bụng giải đại nạn cho các cậu, giúp hai cậu tránh một đợt nguy hiểm."Thời Thanh vẫn cười cười: "Vậy thì xin hỏi đại sư, giải trừ cái đại nạn này cần bao nhiêu tiền?""Ai, nhắc tới tiền làm gì đâu chứ."Thầy tướng số vẫy tay, vẻ mặt "Tôi không cần tiền", sau đó vươn tay, dựng thẳng ba ngón:"300.""Được, ta cho ngươi 300."Thời Thanh lấy ra 300, đặt vào tay vị đại sư kia, cười tủm tỉm, nhìn qua còn tưởng là một người rất tốt tính."Chẳng qua là đại sư à, ngươi ký cho ta một chữ ký, nếu ngươi nói dối, ngươi phải trả đại giới."Thầy tướng số: "......"Hắn hạ kính râm cẩn thận dùng mắt quan sát hai người trước mặt.Đều là chân dài, trưởng thành cao lớn.Mông Khanh còn tốt, tuy rằng dáng dấp rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn liền biết là người dễ tính.Thời Thanh bên cạnh thì không được vậy, tuy rằng luôn cười tủm tỉm, nhưng nhìn vào đặc biệt nguy hiểm.Hơn nữa hắn đeo kính râm, Thời Thanh cũng đeo.Kính rõ ràng đều là màu đen, nhưng hắn đeo kính râm hệt như người mù, Thời Thanh đeo lại hệt như đại ca khốc soái.Không đề cập tới diện mạo với tính cách, chỉ nói tới việc hai người này là hai thanh niên trai tráng khỏe mạnh, hắn khẳng định đánh không lại.Nghĩ xong, hắn nâng mặt."Tin thì tính, không tin thì không tính, cần gì phải kiếm việc này kiếm việc kia."Nói rồi hắn vươn tay, dọn sạp, cầm lấy cây gậy kế bên người, vừa cầm sạp hàng của mình vừa sờ sờ cái tay còn lại ra trước mặt.Cực kỳ giống người mù.Thời Thanh nhướng mày, bước tới phía trước một bước dài, ngăn cản trước mặt hắn: "Đại sư, không coi nữa à?""Các cậu không tin tôi, còn coi cái gì nữa, không coi."Thầy tướng số sờ sờ trước mặt, vừa sờ vừa trung khí mười phần nói: "Cậu đừng có cản tôi, bắt nạt cả người mù như tôi đấy à.""Tôi nói cậu biết, từ lúc tôi ba tuổi đã có thể thấy quỷ, năm tuổi có thể thông âm dương, từ nhỏ bái cao nhân làm thầy, mười mấy tuổi xuất sơn, mãi cho đến hiện tại, không biết đã đoán mệnh cho bao nhiêu người, kia đều là rất linh nghiệm!"Giờ phút này, một bác gái đi ngang qua, bác gái ấy mặc một thân đủ mọi màu sắc, đang vội vã lên đường, nghe thấy bọn họ nói chuyện, liếc mắt một cái, lầm bầm lầu bầu:"Cái tên tướng số này lại tới đây gạt người."Thầy tướng số: "......"Hắn ho khan một tiếng, làm bộ chưa nghe thấy gì, tiếp tục sờ soạng đi về phía trước.Thấy Thời Thanh bất động, hắn tức giận nói: "Cậu làm gì đó, chẳng lẽ một người tuổi trẻ như cậu còn muốn bắt nạt một ông già mù như ta sao!? Có còn thiên lý không hả!?"Thời Thanh: "Ngươi làm sao biết ta là người trẻ tuổi."Thầy tướng số: "......""Tôi, tôi tính ra không được sao, tôi tính ra được cậu trẻ thì không thể sao."Mông Khanh nhẹ nhàng kéo tay Ma Vương."Thôi bỏ đi."Thời Thanh tiến đến bên tai hắn: "Ta tìm hắn có việc."Nói nhỏ với người yêu xong, hắn tiếp tục hỏi thầy tướng số: "Ngươi thật sự là người mù sao?"Thầy tướng số dựng thẳng eo: "Đúng vậy, ta thật sự bị mù!""Không gạt người?""Tôi lừa cậu làm cái gì?"Ma Vương duỗi tay, nhanh như cắt tháo mắt kính của hắn xuống.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Thầy tướng số trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Thời Thanh: "......"Vài giây sau, hai mắt hắn lập tức vô thần, duỗi tay ra phía trước sờ soạng: "Cậu làm cái gì đó! Trả mắt kính lại cho tôi, cậu đây là khi dễ một người mù, lương tâm không thấy hổ thẹn chắc!?"Thời Thanh tấm tắc: "Thật sự mù sao?""Đương nhiên."Thầy tướng số: "Cậu mà còn như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa!"Nói, hắn kêu: "Thanh Long!!""Thanh Long!!!"Hô vài tiếng, không có phản ứng.Trên mặt hắn cứng đờ.Sau đó thay đổi cái xưng hô khác: "Vượng Tài!""Gâu gâu gâu gâu!!!"Tiếng chó sủa tựa như vang từ xa tới gần, một con chó đen vùng quê lắc lắc đuôi hết sức vui vẻ chạy tới, trong miệng còn ngậm dây dắt chó của bản thân.Trên người nó ướt đẫm, vừa chạy lông vừa nhỏ nước.Chờ tới khi đến bên chân chủ nhân, nó lại ngoan ngoãn đặt dây trên mặt đất, ngồi xổm bên người thầy tướng số, lè lưỡi nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Thời Thanh và Mông Khanh.Mông Khanh thích động vật, tầm mắt dường như dán chặt trên người Vượng Tài, nhịn không được dần nhu hòa.Thầy tướng số ra vẻ sờ sờ rồi ngồi xổm xuống, đôi tay sờ tới sờ lui trên mặt đất.Vượng Tài nhìn thấy, ngậm lấy dây thừng dưới đất, nâng đầu đặt vào tay hắn.Cầm dây thừng ở trên tay, đoán mệnh sư phó đúng lý hợp tình."Nhìn thấy chưa, đây là chó dẫn đường của tôi.""Không phải phần lớn chó dẫn đường đều thuộc loài Labrador sao?" Thời Thanh nhìn chú chó đen địa phương mới thành niên kia: "Loài này hình như là chó nông thôn của Trung Hoa mà.""Ai nói là chỉ có chó Labrador mới được làm chó dẫn đường, tôi thích nuôi chó nông thôn làm chó dẫn đường thì thế nào, không tin hai cậu nhìn đi."Nói rồi, hắn nhắm hai mắt, trên tay nắm dây dắt chó của Vượng Tài, bước chân vững vàng đi tới trước.Vượng Tài cũng thật sự làm như hắn đã nói, chạy bước nhỏ phía trước, gặp chướng ngại vật liền kêu to một tiếng, sau đó chủ nhân đang nhắm hai mắt của nó mới vòng qua đi tiếp.Thầy tướng số vừa đi, vừa nói: "Nhìn thấy không, tôi có thể đi xa như vậy rồi đấy."Lại đi vài bước: "Nhìn xem, chó dẫn đường!"Lại vài bước: "Tôi đâu có lừa các cậu."Sau đó vẫn luôn đi tới khi đụng ngã rẽ, xác định Thời Thanh cùng Mông Khanh nhìn không thấy mình rồi, hắn lập tức kéo chú chó bắt đầu chạy như điên."Đi đi đi, chúng ta chạy nhanh thôi Vượng Tài."Một người một cẩu chạy qua đường sông, lại chạy đến từng hàng cây lớn.Ma Vương nắm tay Mông Khanh ngồi trên cây, nhìn bóng dáng một người một chó bỏ chạy như bay.Mông Khanh vẫn luôn chờ đến khi thầy tướng số nọ chạy xa, mới quay đầu hỏi Thời Thanh: "Ngươi tìm hắn có chuyện gì? Ta thấy hắn rất bình thường, cũng không giống người xấu, tuy rằng coi mệnh không chuẩn lắm, nhưng khí tức trên người hắn cũng giống những người thường mà thôi."Thầy tướng số như vậy, cả đường đều gặp phải, tùy tiện xách một tên ra cũng không khác người này chút nào.Bả vai Thời Thanh dựa sát vào vai Mông Khanh, cảm nhận được ấm áp từ cơ thể hắn truyền đến, ngáp một cái:"Hôn ta một cái ta sẽ nói ngươi nghe."Tai Mông Khanh đỏ bừng.Hiện tại mặt trời sắp xuống núi, sắc trời cũng dần dần trở tối, nhưng trong mắt hắn lại nhìn thấy Ma Vương rõ ràng như cũ.Cặp mắt ấy của Ma Vương luôn cong cong nét cười, khóe mắt nâng lên.Đôi môi mềm mại hồng hồng của Ma Vương.Bàn tay thon dài xinh đẹp của Ma Vương.Hắn hơi hơi rướn qua, dưới sự che chắn của nhánh cây, thành toàn yêu cầu của Thời Thanh.Chờ đến lúc xoay người đi, tai của tiểu đạo sĩ đã đỏ ửng.Hắn chủ động vươn tay, nhẹ nhàng lôi kéo Thời Thanh, chất giọng ôn nhuận một cổ ngượng ngùng:"Ngươi có thể không cần lấy nó làm điều kiện.""Cho dù ngươi không lấy nó làm điều kiện, ta cũng sẽ hôn ngươi.""A?"Ma Vương cười nhẹ nhìn hắn, dựa vào lồng ngực đối phương: "Vậy sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi chủ động làm thế?"Mặt Mông Khanh cũng đỏ luôn rồi.Hắn lúc này đây chủ động, hơi hơi cúi đầu, lại lần nữa sáp vào dưới nhánh cây, hoàn thành hành động giao lưu tương đối sâu sắc.Tiểu đạo sĩ cẩn thận nắm tay Ma Vương, đầu ngón tay vô thức xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của hắn, chờ mong hỏi:"Chờ đến khi xong chuyện này, ngươi cùng ta trở về gặp sự phụ được không?"Nói tới đây, mặt hắn càng đỏ hơn, ngượng ngùng nháy mắt, lông mi thật dài rũ xuống, thấp giọng nói: "Là sư phụ nuôi ta khôn lớn, ta muốn, ta muốn dẫn ngươi đi gặp ông ấy."Những lời này, tương đương với ý nói gặp mặt gia trưởng."Không thành vấn đề."Thời Thanh tức khắc đồng ý, cười tủm tỉm chọc Mông Khanh: "Nếu sư phụ ngươi không đồng ý thì thế nào?"Mông Khanh mấy ngày nay kỳ thật luôn nghĩ về vấn đề này.Hắn nghiêm túc nói: "Sư phụ không đồng ý, ta liền cầu sư phụ đồng ý mới thôi."Nói rồi, hắn nói với Thời Thanh nhìn không ra một chút lo lắng nào: "Không cần lo lắng, sư phụ sống lâu rồi, ông hẳn sẽ dễ tiếp thu chuyện này dễ hơn so với người bình thường."Thời Thanh gật đầu: "Chính Hành đúng là sống rất lâu rồi.""500 năm trước, ta đã gặp hắn một lần, chẳng qua lúc ấy hắn mới có hai trăm tuổi, còn chưa bái nhập Thanh Chân Quan, cũng không tu hành đạo pháp, từ xa liếc mắt thấy ta một cái liền chạy."Mông Khanh đầy mặt mờ mịt.500 năm, thêm 200 năm.Còn không phải là 700 năm sao?Hắn vẫn luôn cho rằng sư phụ chỉ có hơn một trăm tuổi tới, tuy rằng nói tu tập đạo pháp có thể kéo dài thọ mệnh, nhưng là nhân loại thọ mệnh lại như thế nào kéo dài cũng không nhiều ít, nhiều lắm hai trăm năm liền cẩu không được.Tiểu đạo sĩ có chút hoang mang chớp chớp mắt: "Vậy sư phụ...... Rất rất lợi hại a, vậy mà đã hơn bảy trăm tuổi.""Ừm, rất lợi hại, chẳng qua là lá gan quá nhỏ."Thời Thanh chuyển đề tài: "Ngươi có mang theo bùa ẩn thân không?"Mông Khanh ngoan ngoãn móc bùa ẩn thân ra.Hai người mỗi người dán một cái, đi về phía của thầy tướng số mù khi nãy.***Thầy tướng số mù kia họ Trương, người ta đều gọi hắn là Trương người mù.Hắn đương nhiên không phải là người mù thật, chỉ là đeo kính râm giả làm người mù, tiện cho khách hàng càng thêm tin tưởng hắn mà thôi.Hắn lớn lên từ nhỏ nơi này, trước là thâm sơn cùng cốc, tuy rằng phong cảnh rất đẹp nhưng người trong thôn đều nghèo, là người trưởng thành ở đây, những phong cảnh chỉ để xem không thể ăn đối với bọn họ mà nói căn bản không có tác dụng chó gì.Sau đó bên này được khai thác thành khu du lịch, có các du khách lui tới, lúc này mới làm người trong thôn khấm khá hơn.Trương người mù là cô nhi, không có nhà.Thời điểm còn trẻ hắn vẫn chưa làm thầy tướng số, làm một người dùng sức lao động như bao người, sau đó bị mệt mỏi dằn vặt, phải ở trên giường nằm rất nhiều ngày, về sau đương nhiên không thể tiếp tục làm những việc quá nặng nhọc.Không có biện pháp, hắn bắt đầu nghĩ cách mưu sinh.Hắn thật sự được một người mù nuôi lớn, người mù thật kia cũng là một thầy tướng số thật, chỉ tiếc là hắn không học được cái nghiệp của ông, bây giờ chỉ dùng nó sống tạm, một đống tuổi, cũng chỉ có thể vừa đọc sách vừa học, ban ngày đi ra ngoài bày sạp, buổi tối trở về xem vài cuốn sách coi bói.Người trên trấn đều biết hắn mệnh khổ, khi còn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, thật vất vả mới có người nhặt hắn về, kết quả nuôi hắn tới mười mấy tuổi, đã quy tiên.Chỉ còn lại một mình hắn gian nan mưu sinh, cưới được người vợ, như châu như bảo đặt trong lòng bàn tay để yêu thương, kết quả cũng sinh bệnh, nằm liệt giường cần người chăm sóc.Bọn họ cũng không có con cái, tiền thuốc men, tiền mời người tới chăm sóc, đều do một mình Trương người mù phụ trách.Tuy rằng có một ít người không thích hắn, nhưng khi người ta nhìn thấy hắn đang lừa người thì phần lớn cũng không xen vào.Tuy Trương người mù không có trình độ hành nghề, nhưng mà kinh nghiệm nghề nghiệp qua mỗi ngày tích lũy hắn vẫn có.Coi bói mười đồng một lần, trên cơ bản hắn đều nhặt lời hay để nói.Tỷ như bà bà tới coi con dâu, nói là cảm thấy con dâu khắc nhà họ, hắn liền nói con dâu nhà bác rất bình thường, chỉ là một người thường.Lại tỷ như nói trẻ con bị bệnh tới tìm, hắn cũng không lừa gạt vớ vẩn, nói thẳng bệnh này hắn bó tay, để người nhà đưa đi bệnh viện.Bởi vì luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nên cũng chưa từng bị cái gì.Nếu như thực sự có cái gì, người ta bắt đầu hoài nghi hắn, hắn sẽ bắt đầu giả làm người mù, để chó dẫn đường Vượng Tài dẫn hắn về nhà.Phần lớn người ta đều không nhỏ nhen tới mức đi so đo với người mù.Tiền là phải kiếm, thế nhưng bản thân an toàn là điều kiện tiên quyết.Hôm nay bày sạp cả buổi trưa, tính cả hai người vừa rồi hắn cũng chỉ mới xem cho năm người, kiếm được 50 đồng lời.Trương người mù trở về nhà, ôm Vượng Tài xoa xoa đầu: "Bé ngoan, hôm nay đều dựa vào ngươi.""Chẳng qua nếu như lần sau tao kêu mày là Thanh Long, mày cũng phải trả lời lại hiểu không? Thanh Long nghe khí phái hơn Vượng Tài nhiều, ai nha, cũng phải trách ta, lúc trước ôm ngươi về, sao có thể đặt cái tên bần bần kiểu như Vượng Tài như vậy cho ngươi được nhỉ."Kết quả hiện tại nó chỉ nhận Vượng Tài, không nhận Thanh Long.Chú chó mực phun đầu lưỡi ngoan ngoãn nhìn hắn, cả cái mặt đều thể hiện nét vâng lời."Quên đi, tao nói cái này với mày làm gì, đều đã gọi Vượng Tài mười năm rồi, muốn sửa cũng khó khăn."Trương người mù thở dài, xoa xoa ấn đường, mang theo nụ cười uể oải sờ sờ đầu nó, bắt đầu dọn dẹp nấu cơm.Nấu cơm, phải làm sạch người trước, lại đi rửa mặt, lau tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi một trận, tự đánh giá bản thân từ trên xuống dưới qua gương, xác định thần tình trên mặt hắn không có gì là mệt mỏi rồi, mới đi dọn bô, thay quần áo cho vợ, lau người.Vợ hắn không động đậy được, cũng chỉ có thể hơi mở miệng nói chuyện, thấy hắn đã về, gương mặt liền cười lên: "Hôm nay anh...... Có mệt không?""Không mệt."Trương người mù tinh thần sáng láng, vừa lau mình vừa cười với cô: "Hôm nay đặc biệt thú vị, có một học sinh tiểu học mười tuổi, phỏng chừng là đi du lịch với ba mẹ, lén cầm tiền tới tìm anh, để anh tính xem khi nào nó có thể đi du học được.""Anh hỏi nhóc đó bao nhiêu tuổi và đang học lớp mấy, nhóc đó lại nói nhóc đó lấy tuổi tốt nghiệp đại học trừ đi tuổi hiện tại, thằng nhóc vừa nghe xong liền tính ra mấy chục năm, cả khuôn mặt nhỏ đều thối hoắc xuống."Vợ hắn suy yếu cười: "Anh sao mà mỗi ngày, mỗi ngày đều có thể gặp được chuyện thú vị thế nhỉ.""Anh may mắn chứ sao, toàn bộ trấn trên, vận khí của của anh là tốt nhất đấy."Trương người mù lại tiếp tục nói: "Hôm nay anh còn thấy hai cậu trai tay nắm tay tới đoán mệnh, thời đại bây giờ khác trước rồi, hai người bọn chúng thoải mái hào phóng, không hề có dáng vẻ muốn che giấu chút nào, nhưng lớn lên cũng đẹp lắm nhé, ai, trai đẹp đều ở bên nhau cả rồi."Vợ hắn cứ như vậy mỉm cười, nằm nghe chồng mình kể lại những chuyện vui vẻ cả ngày, vừa nghe, vừa gian nan gật đầu.Chờ đến khi Trương người mù nói hết mọi việc, quần áo cũng thay xong, gió cũng đã lùa vào phòng, cơm cũng tới lúc chín rồi.Hắn lại bắt đầu đút cơm.Vừa đút vừa nói: "Tuổi Vượng Tài cũng lớn, nhưng vẫn cứ nghe lời như trước đây.""Nó luôn ở dưới sông bắt cá còn gì? Ngày nào cũng là anh bày sạp ra thì nó đi bắt cá, anh kêu một tiếng nó liền quay lại, con chó này, có linh tính, chúng ta nuôi nó từ nhỏ, chắc là nó xem chúng ta như cha mẹ."Vợ hắn liền cười.Chính là cười cũng sẽ mệt, cười cũng sẽ lao lực a.Cười cười, cô liền có chút không mở nổi mắt.Cơm cũng ăn không vô nữa, cô mơ mơ màng màng nói với chồng mình: "Lão Trương à, em thấy mình đã đến lúc rồi.""Không không không, sao thế được, em chỉ mới bốn mươi đó mà, ngày tháng sau này còn dài lắm.""Không được, em như thế này, tồn tại cũng chỉ liên lụy người khác, hai ta kết hôn hai mươi năm, em khiến anh bị liên lụy mười năm, không thể tiếp tục nữa, anh có thể tự mình bày sạp, ngày tháng sau này cũng có thể tốt đẹp trôi qua, không thể bởi vì em, liền biến bản thân thành cái dạng này, giả thần giả quỷ, em biết anh thật sự có năng lực, chỉ tại em......""Nào có, em không liên lụy anh."Trương người mù hít hít mũi: "Mọi người đều nói anh vận khí không tốt, nhưng anh biết, anh may mắn lắm."Hắn vươn tay, vuốt ngón tay cứng còng của vợ, giúp cô mát xa từng chút một: "Em nghĩ xem, anh là cô nhi, từ nhỏ đã bị bỏ, kết quả sư phụ anh nhặt anh về, nuôi dưỡng anh lên tới mười mấy tuổi mới đi, vừa đúng số tuổi có thể tự mưu sinh kiếm cơm.""Ngày ngày cô đơn trôi qua, nhưng vừa tới đầu hai mươi, anh liền gặp em, anh thế mà cũng có vợ, cũng có nhà, em nói đi, sao anh không may mắn, sao anh có thể không may mắn được."Hắn nói một chuỗi dài, vợ hắn tựa như đều chẳng nghe được.Người sắp chết, luôn là muốn hoảng hốt.Người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, thật dài, thật dài than thở ra một hơi: "Em không ổn rồi, lão Trương, em chịu không nổi.""Em phải đi rồi, anh một mình phải sống, sống tốt.""Đừng đi, đừng đi!"Trương người mù vội vàng nắm chặt tay vợ, lấy tiền trong túi ra: "Em xem, anh kiếm tiền, anh kiếm được tiền mà, em nhìn xem.""Không nhìn, không nhìn......"Vợ hắn như tự nhiên hồi phục, tay đột nhiên giật giật, với một cái đã bắt được Trương người mù, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt."Điều duy nhất em không bỏ xuống được, chính là anh đó!"Cô bất động.Trương người mù cứng đờ: "Vợ, vợ ơi?"Hắn nỗ lực cười một cái, bưng chén lên, đưa cơm tới bên miệng vợ: "Em coi, hôm nay anh xào khoai tây*, không phải em thích khoai tây sao? Anh đã cắt nhỏ rồi, em ăn không sợ mệt.""Anh không để ớt vào, anh biết em không thích ăn ớt.""Hôm nay gặp phải Vương Thư Hoa, không phải quan hệ của hai người rất tốt à? Vậy mà hôm nay cô ta còn hủy bàn của anh, quá xấu tính.""Hôm nay Vượng Tài cũng rất lạ, thế mà không bắt được cá, trước kia nó đều bắt được.""Vợ ơi, nào, nhanh ăn cơm, cơm đều lạnh rồi."Không ai trả lời hắn.Hắn chậm rãi vùi đầu bên mép giường, thấp giọng khóc lên.Bên ngoài truyền âm thanh trung khí mười phần của Vượng Tài: "Gâu gâu gâu!!!""Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!"Đáng tiếc, chủ nhân của nó đắm chìm giữa bi thương, căn bản không tính nhìn ra ngoài."Con chó tốt như vậy, ngươi thấy phải thế nào?"Thời Thanh vuốt đầu con chó mực, quay đầu đi hỏi Mông Khanh: "Ngươi cảm thấy sư phụ ngươi có thích nó không?"Mông Khanh do dự."Sư phụ, ông ấy...... Hình như không thích chó."Thời Thanh: "Không sao, ta cảm thấy hắn vừa nhìn sẽ thích ngay."Vừa nói, bọn họ vừa cùng nhau vào phòng.Trong phòng, Trương người mù khóc xong, cũng nghĩ thông suốt.Trên đời này, ràng buộc của hắn chỉ có vợ và Vượng Tài.Chờ đến lúc Vượng Tài thọ chung chính tẩm, hắn cũng không kiên trì nữa.Hắn nức nở, nhẹ nhàng vươn tay, tìm một bộ đồ trắng, phủ lên mặt vợ mình.Kết quả duỗi tay ra, hắn liền sửng sốt.Bàn tay cầm bộ đồ, đang dần trắng bệch, phình lên.Thời Thanh ôm Vượng Tài tiến vào, Vượng Tài vừa đến trước mặt Trương người mù, liền lắc lắc đuôi thấp giọng kêu, ủy ủy khuất khuất, còn khẽ hơn cả hơn cả chó con.Trương người mù mờ mịt nhìn nó, vươn tay, sờ sờ.Vượng Tài rất ít khi sủa như vậy.Cho tới lúc nó lớn như này, đây vẫn chỉ là lần thứ hai hắn nghe nó kêu như vậy.Lần đầu tiên là khi nào......Trước mắt hắn dường như xuất hiện ngày mưa hôm ấy.Hắn ôm Vượng Tài đi trên cầu, chân trượt một cái, cả người liền trượt xuống theo.Nói đúng ra thì, hắn không phải chết đuối, mà là đúng lúc đầu bị đập vào tảng đá bên sông, sau đó theo dòng nước trượt xuống.Vượng Tài cũng nhảy xuống, vớt lên hắn lên.Nó giống như vừa rồi, thấp thấp, ô ô nhỏ giọng kêu hắn.Hắn cảm giác được máu vẫn đang chảy, chảy......Cả người đều lạnh như băng.Hắn muốn ngủ, hắn cảm thấy mệt mỏi quá.Nhưng không thể ngủ được, sao mà ngủ được.Ngủ rồi, vợ hắn, Vượng Tài nhà hắn, bọn họ làm sao bây giờ.Không bỏ xuống được.Hắn đi rồi, bọn họ phải sống làm sao?Đặc biệt là vợ hắn, không có hắn, ai sẽ chăm sóc cô ấy, ai sẽ nuôi nàng.Ai xoay người cho cô ấy, ai giúp cô ấy thay quần áo.Hắn chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, ôm Vượng Tài trở về nhà.Tới trước kính, hắn lau mặt, biểu tình chậm rãi trở nên nghi hoặc.Kỳ quái, sao trên người lại ướt sũng như vậy.Trương người mù mờ mịt, hắn xoay người, thấy được người vợ hắn tìm kiếm.Hắn bởi vì không bỏ cô được, không đi.Cô cũng bởi vì không bỏ hắn được, cũng không đi.Quỷ sai ngoài cửa thật cẩn thận hé đầu ra, nói với Thời Thanh: "Đại, đại nhân, chúng tôi đến lúc phải đi......"Bên cạnh hắn, bác gái mặc bộ đồ bảy màu cũng tò mò hé đầu ra, thấy cảnh tượng trong phòng, vỗ tay một cái: "Ai nha! Muội tử! Lão Trương! Hai ngươi cũng chết rồi à, nhanh lên nhanh lên, vừa hay có thể bầu bạn với tôi!"Thời Thanh hỏi Mông Khanh: "Ngươi không nhìn ra được hắn là một hoạt thi sao?"Tiểu đạo sĩ thoáng xấu hổ lắc đầu: "Không nhìn ra, đây là lần đầu ta nhìn thấy hoạt thi.""Hoạt thi đều là có chấp niệm nên mới duy trì dáng vẻ của người bình thường, chấp niệm của hắn, chính là vợ hắn."Ma Vương hỏi người yêu chính đạo của mình: "Thấy một màn này rồi, ngươi có muốn nói gì không?"Mông Khanh lắc đầu: "Ta không có, ngươi muốn nói cái gì sao?""Muốn."Thời Thanh ngáp một cái, mềm oặt dựa vào người tiểu đạo sĩ:"Người một nhà, nhất định phải đời đời kiếp kiếp a."Nói rồi, hắn búng tay một cái, chú chó đen của hai người mệnh khổ đều đã chết vẫy đuôi chạy tới.Ma Vương sờ sờ nó đầu: "Đáng thương nha, bọn họ đều đã chết, chỉ còn lại ngươi thôi.""Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ biến ngươi chú chó duy nhất có thể tu đạo."Mông Khanh nhớ lại kí ức trước kia, hai mắt sáng sáng nhìn người yêu: "Hoạt thi nếu không ai giúp mang đi, sẽ không rời khỏi nhân gian, sẽ hồn phi phách tán, ngươi cố ý tới đây, chính là vì giúp bọn họ đúng không.""Đừng nghĩ nhiều như vậy."Thời Thanh nhướng mày, tay vuốt đầu chú chó: "Ta chỉ là muốn con chó này thôi, thuận tiện tới nhìn một cái."Mông Khanh không chọc thủng hắn, chỉ đỏ mặt, yên lặng ngồi xổm cạnh người yêu."Chúng ta, đi gặp sư phụ ta đi."*****"Không được!!!""Tuyệt đối không được!!!"Sư phụ của Mông Khanh vuốt râu bạc, buồn bực: "Mông Khanh à! Con thanh tỉnh một chút cho ta đi, sao con có thể thành đôi với hắn! Hắn là ma a! Ma đó!""Con! Ta trăm cay ngàn đắng nuôi lớn một hạt mầm toàn thân chính khí, sao con lại để hắn vấy bẩn dễ dàng thế kia!""Ta nói con biết, cho dù con không cưới vợ sinh con, con cũng không thể ở chung một chỗ với hắn!"Mông Khanh đỏ mặt, cúi đầu quẩn bách:"Sư phụ, con và Thời Thanh là trời sinh một đôi, bọn con là là nhân duyên trời ban."Chính Hành tức tới nổi muốn hộc máu: "Ai?!!!""Con rùa đen nào nói như vậy!!"Mông Khanh: "Nếu không phải như vậy, tại sao sư phụ vẫn mãi không cho con lấy giấy chứng nhận."Chính Hành: "......""Chứng nhận đạo sĩ phải có bằng cấp! Con từ nhỏ đã theo ta, lại không đi học, con lấy kiểu gì hả!"Nhưng mà mặc kệ hắn muốn hộc máu cỡ nào, mặt Mông Khanh có đỏ cỡ nào, nói chuyện tương đối nhỏ, nhưng biểu tình vẫn kiên quyết một lòng:"Con muốn được ở bên cạnh Thời Thanh, con thích hắn!""Không được! Ta không đồng ý!"Chính Hành đứng bật dậy:"Cho dù hắn là ma, ta cũng không sợ hắn! Chính Hành ta tu hành 700 năm, ta không sợ con mẹ gì hết!"Hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.Mông Khanh vội vàng đuổi theo: "Sư phụ!"Mới vừa ra khỏi cửa, thầy trò hai người liền thấy Thời Thanh ôm Vuojwgn Tài trên tay.Hai mắt tiểu đạo sĩ sáng lên, gương mặt không thể ngăn nổi nét cười hoan hỉ.Mà Chính Hành, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vượng Tài, sắc mặt cương cứng.Thời Thanh: "Nghe nói đạo trưởng không đồng ý cho ta và Khanh Khanh ở bên nhau a."Chính Hành; "......Đúng, đúng vậy! Ta không đồng ý! Ta! Chính Hành! Đánh chết không đồng ý!""Được rồi, đạo trưởng, tuy rằng ta là ma, nhưng ta sẽ tôn trọng ngươi, con chó này xem như lễ vật tạm biết của ta và Mông Khanh, nếu ngươi đã khăng khăng chia rẽ chúng ta, chú chó này ngươi liền nhận lấy đi."Mông Khanh sửng sốt, hai nắm tay nhịn không được nắm chặt tiến lên một bước: "Thời Thanh......"Ma Vương chớp chớp mắt, buông dây thừng trên tay.Vượng Tài vui sướng chạy qua.Chính Hành: "......"Vượng Tài chạy đến trước mặt.Chính Hành: "......"Vượng Tài thè lưỡi, ngửi hắn.Chính Hành: "......"Chính Hành: "......""Chó ó ó!!!!"Hắn 'Phanh' một tiếng ngồi dưới đất,, biến thành một con chuột đồng to mọng.Chi chi kêu chạy tít ra xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com