(XUYÊN NHANH) TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU BIẾT TA LÀ NGƯỜI TỐT
2
Thời Thanh lùi về sau một khoảng lớn mới thấy được toàn bộ thứ khổng lồ trước mặt.Phải nói sao nhỉ...Con chim to như tòa nhà thật ra được giấu dưới bụng, lúc đó nhìn gần nên tưởng phần bụng là vách đá gì đó. Giờ cách xa mới mường tượng được độ khủng bố của con Cự thú này.Dĩ nhiên, mỗi con chim cũng đã to như tòa nhà rồi.Hải yêu đung đưa đuôi bạc xinh đẹp, bơi đến gần chìm râu của Cự thú quan sát.Chòm râu nó rất rất rất dài, ngoài ra cơ thể cũng có lông, màu vàng nốt, từng cọng phẩy qua phẩy lại phiêu đãng trong nước.Các sinh vật có kích thước lớn thường hay bị sinh vật nhỏ đi theo, nhưng trên người Cự thú chẳng mảy may có một con cá nhỏ.GĂH: Ở đây có lẽ đang nói về quan hệ có tính chất hội sinh. Lấy vị dụ là loài cá ép. Mối quan hệ giữa cá ép với vật chủ của chúng thông thường mang tính chất hội sinh, cụ thể là thuộc dạng "đi nhờ". Vật chủ thường không được lợi gì trong mối quan hệ này nhưng thiệt hại cũng không đáng kể. Còn cá ép nhờ có vật chủ mà chúng được bảo vệ khỏi các loài cá dữ, được vật chủ cho quá giang miễn phí và thậm chí có thể ăn vụng một số thức ăn mà vật chủ làm rơi rớt. Nói chung là mình nhỏ yếu thì mình nương nhờ đứa nào cao to đen hôi để ăn ké.Chòm râu lay động theo làn nước, không một sinh vật nào dám đến gần. Tất nhiên, ở dưới biển này có mấy ai thích tìm đường chết như Hải yêu.Thời Thanh bơi vòng quan sát nó tầm nửa tiếng mới tổng quát được.Bốn vuốt sắc, mắt khép chặt, vảy hoàng kim không chút tì vết, trừ chòm râu dưới cằm thì trên đầu cũng có sợi dài, không nhúc nhích nhưng thật giống đang lẳng lặng tỏ uy.Cụ thể là trong phạm vi mười dặm, càng đến gần càng ít sinh vật sống.Dù ngủ say cũng không thể khinh nhờn.Thời Thanh xuôi theo cái đuôi dài một hồi, mệt quá vòng về. Thả lỏng cơ thể trôi trong nước, đối mặt với nó.À không, xét kích thước to nhỏ.Phải nói là, người đối mắt đang nhắm.Thời Thanh đưa ra kết luận: 【 Đây là một con rồng, một con rồng vàng. 】Hệ thống lần đầu thấy rồng, ngoi ra cảm thán: 【 Bự thật đấy. 】Thời Thanh nghĩ tới cái chỗ cũng bị vảy vàng phủ, nói chuyện mà lạc cả tông.【 Thật sự... Rất lớn. 】Hệ thống: 【... 】Hmu hmu hmu hmu nó nghe hiểu.Hệ thống: 【 Vậy giờ làm sao đây kí chủ? Nó mà tỉnh là cậu không đánh lại được đâu. 】Thời Thanh là Hải yêu, nhưng đối mặt với thứ tổ chẳng như thế thì khó mà trên cơ nổi.Thời Thanh suy tư: 【 Mày không sai, đánh không lại. 】Hệ thống dằn lòng đưa ra ý tưởng giúp kí chủ giải quyết khó khăn: 【 Hay là thế này, nhân dịp nó chưa tỉnh thì chúng ta trả viên ngọc lại, nó không cần đi tìm, vậy là không sao rồi.】Người cá xinh đẹp lắc mình, nhắc nhở hệ thống: 【 Tỉnh táo lại, con rồng béo này không phải nhân vật chính. Trọng điểm là hạ thấp độ bài xích của nhân vật chính. 】Hệ thống: 【 Ủa không phải nhân vật chính đã hoàn toàn tin tưởng Hải yêu rồi sao... 】Thanh âm của nó đột nhiên dừng lại.Hệ thống: 【... Độ bài xích của Tằng Nam: 100/100%? ? ? 】Thế này là thế nào? Sao lại bảo là nhân vật chính bị Hải yêu chơi đùa trong lòng bàn tay.Thời Thanh đã sớm đoán được.【 Nhân vật chính đâu có ngu. Chưa nói đến tao có ý đồ, một Người cá yếu đuối nhỏ bé sao sống được dưới biển một mình, động não cái là ra.】【 Gì mà bị Hải yêu đầu độc. Vốn cô ta sợ Hải yêu phát hiện cô ta không bị lừa sẽ thẳng tay luôn nên mới giả vờ trúng chiêu. 】Trở thành nhân vật chính thì sao có thể ngu ngốc bị dắt mũi bởi cái mặt của kẻ địch được.Hệ thống: 【... 】Nó bối rối.Hệ thống: 【 V-Vậy giờ sao đây... Tằng Nam không phải dạng vừa, không dễ hẹ thấp độ bài xích rồi. Hay là chúng ta nghỉ phép, đi chơi một tháng rồi làm việc tiếp? 】Người cá quẫy đuôi bơi đến trước mặt con Kim long: 【 Điên à, hiếm lắm mới thấy hắn dạng rồng, tao không đi đâu. 】Hệ thống:... Giờ mà cậu còn háo sắc!【 Kì chủ à, độ khó thế giới này quá cao. Bây giờ hắn là rồng, rồng không tiếp xúc với các sinh vật khác đâu, hệ thống nghĩ cậu nên... Kí chủ cậu làm gì thế? ? ? 】Thời Thanh đang quẫy đuôi bơi vào mồm Kim long tranh thủ trả lời: 【 Không thấy hả? Tao đang bơi vào mồm nó. 】Hệ thống: 【? ? ? 】Hệ thống: 【... 】Phương thức tự sát kiểu mới hả?Bị rồng ăn thịt ấy.Nó lấm lét hỏi kí chủ: 【 Tui có thể khuyên cậu không? 】Thời Thanh: 【 Không thể. 】Hệ thống: 【 Được. 】Huhuhuhuhuhuhuhu.Nó sắp sửa trở thành hệ thống đầu tiên tận mắt chứng kiến kí chủ của mình bị rồng ăn thịt rồi.※※※Cơ thể Kim long khổng lồ, miệng cũng sẽ rất lớn, có thể dễ dàng chứa một Người cá hoạt động thoải mái, chiếm cứ vị trí vốn là của viên ngọc.Người đời đều biết, hễ là rồng thì sẽ có long châu.Rồng luôn mang theo long châu bên người mọi lúc mọi nơi. Lúc cưỡi mây đạp gió thì dùng vuốt giữ, lúc ngủ không đặt cạnh thì là ngậm trong miệng.Có thể nói là cực kì quý trọng.Thế nhưng có rất ít người biết tại sao rồng lại quý long châu đến thế.Cũng ít người biết, rồng không bay, nó là một dạng sinh vật biển.Tuy mọc móng vuốt, lại không cánh, muốn bay cũng không bay được.Những rồng cổ đại trong thần thoại bay được, tính khả thi lớn nhất là vì có người thấy được rồng trên biển.Ngẫm thử, cơ thể to lớn, thân dài biết bao. Nếu nổi trên mặt nước thì chỉ cần thẳng người đã giống lững lờ trên không, trong mắt người sẽ coi như là nó đang bay.Mỗi đời truyền miệng, dần dà chuyển thành rồng "bay".Hiện tại, Kim long khổng lồ tĩnh lặng trong nước chậm rãi mở mắt ra.Đôi mắt màu vàng sáng quắc trong biển đen.Hắn đã ngủ quá lâu.Lâu đến mức chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mở mắt là khi nào.Kim long cố gắng nhớ lại.Lần trước, có là đã là 1000 năm trước. Sau khi tỉnh lại thấy đói đành vơ vét sạch hải sinh quanh vùng, tầm một tháng sau no bụng mới lại say giấc.Không phải hắn quá buồn ngủ, mà tại hắn có thể cảm nhận rõ ràng được thế giới này không muốn dung chứa hắn.Thế giới không hoan nghênh sự tồn tại của hắn nhưng không thể đả động đến, vậy nên chỉ có thể kéo hắn vào giấc ngủ.Kim long không để tâm là bao, ngược lại hắn còn cảm thấy buồn chán. Những sinh vật khác mỗi lần thấy hắn đều chết ngắc tại chỗ, thế là ngoài ăn ra không còn lạc thú nào, đành ngủ giết thời gian. Cứ thế đến 1000 năm.Lần nào tỉnh lại cũng vì đói bụng, ăn một bữa no nê lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say.Nhưng lần này dường như có gì đó khang khác, Kim long lắc cái đuôi dài đằng đẵng của mình, dòng nước xung quanh nổi gợn sóng.Thật kỳ quái.Không còn mệt mỏi, cảm giác bị bài xích lúc ẩn lúc hiện cũng mất tiêu.Thế giới này tiếp nhận hắn rồi sao?Không đúng, có lẽ xuất hiện một sinh vật đáng bị bài trừ hơn, nên mới buông thả hắn.Nhưng trên đời này vẫn còn sinh vật mang lực phá hoại hơn Kim long sao.Không nghĩ ra, không nghĩ nữa.Kim long duỗi người, thư giãn gân cốt. Ngủ một ngàn năm nhưng cơ thể không dính bẩn, xung quanh cũng không có sinh vật đến làm phiền.Mà không buồn ngủ, Kim long chẳng biết mình có thể làm gì ngoài ngủ.Vì thế hắn quyết định chén một bữa no, rồi lại ngủ tiếp.Kim long theo thói quen há miệng, định nhả long châu ra.Kết quả vừa há mồm một nửa lại dừng.Hắn cảm nhận có dấu hiệu của sinh mệnh tại vị trí của long châu.Sinh mệnh?Kim long nghi ngờ hắt ra một luồng khí, đẩy sinh mệnh trong miệng ra.Phiêu đãng trong dòng nước, Người cá với chiếc đuôi trắng bạc xinh đẹp, tóc đen dài, khuôn mặt trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo xuất hiện trước mắt Kim long.Cánh tay dùng để ke đầu của Người cá bé nhỏ thả lỏng, chiếc đuôi trắng bạc hơi co lại, vây cá khẽ động theo làn nước khiến Kim long không thể dời mắt.Nhìn qua nhỏ nhỏ xinh xinh, hai mắt nhắm người, gối lên tay co đuôi ngủ.Quá nhỏ.Kim long chỉ có ăn với ngủ, các sinh vật khác vừa thấy bóng dáng hắn đã né thật xa, thế nên ngay cả cái vảy cá hắn cũng chưa thấy..Đây là sinh mệnh đầu tiên.Lại nhỏ bé đến vậy.Kim long cẩn thận nhích lại thật gần, ngay cả nước cũng tĩnh lại, chỉ lo hắn vô ý là Người cá bé nhỏ trước mắt bị thương.Hắn từ tốn duỗi vuốt rồng, xoắn xuýt phát hiện vuốt mình còn lớn hơn cả Người cá.Hắn thử thăm dò, chạm nhẹ vào Người cá nhỏ.Là thật.Bỗng một ngày xuất hiện sinh vật sống trước mắt, Kim long – con rồng bị né cả mười dặm, khiếp sợ.Nhưng Người cá này từ đâu ra?Kim long dịch chuyển cơ thể to lớn của mình bao lấy Người cá đang ngủ say.Hắn thở sâu, không khỏi ảnh hưởng đến Người cá. Cậu khó chịu quẫy đuôi hất chòm râu kia ra.Bộ dạng tự nhiên này cứ như đây không phải địa bàn của Kim long mà là của Người cá làm Kim long hoang mang.Hoang mang, nhưng vẫn phát hiện long châu của mình chẳng thấy đâu.Long châu đã có từ khi hắn còn nằm trong trứng.Ký ức về long châu trong truyền thừa có chút mơ hồ, nhưng Kim long biết viên ngọc này là một vật trọng yếu đối với hắn.Thuở còn là một con rồng dài chỉ có hơn một trăm mét, thị lực hắn không tốt, phải nhờ viên long châu rọi sáng, tuy dưới chốn biển sâu này chẳng có gì đáng rọi.Hắn có thể dùng nó đá qua đá lại như đồ chơi.Có thể quăng nó thật xa rồi phấn khởi đi tìm.Tuy rằng khi trưởng thành, hắn chẳng thích rong đuổi khắp chốn nữa, chỉ muốn ăn rồi ngủ. Nhưng vào những lúc ngủ chỉ có mỗi long châu ở cạnh.Một viên ngọc quan trọng đấy.Một ngàn năm trước vẫn còn thứ vừa sáng vừa lớn thế.Sao giờ không còn nữa.Kim long không quấy rầy giấc ngủ của Người cá, cuộn người tìm một lượt.Vẫn tìm không ra.Hắn chợt ý thức được gì đó, đột nhiên cúi đầu nhìn Người cá chỉ bằng cái móng vuốt của mình.Con người màu vàng của Kim long co lại, đuôi rồng cách đầu hàng ngàn mét cử động.Cuối cùng cũng hiểu.Người cá nhỏ không biết từ đâu xuất hiện trong miệng hắn...Là long châu đã thành tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com