TruyenHHH.com

(XUYÊN NHANH) TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU BIẾT TA LÀ NGƯỜI TỐT

18

LanT57

Sự kiện dân thường ám sát Ân Minh Tranh liền cứ lặng yên không tiếng động biến mất.

Ân Minh Tranh không tiếp tục đi quản, nhưng thật ra Thời Thanh lại bắt đầu liên hợp với Nhạc Du Nguyên kìm lại những tin đồn vô căn cứ trong căn cứ.

Hắn hy sinh chính bản thân mình, đổi lấy tính mạng của mấy chục ngàn người.

Đám người có âm mưu bí mật cần che dấu kia nghĩ sai rồi, dư luận mới là người không có khả năng giết chết hắn nhất.

Đúng vậy, lúc trước bọn họ vì che dấu sự thật bọn họ hãm hại Ân Minh Tranh, liền đem hắn đắp nặn thành hình tượng anh hùng vì dân chúng.

Dù sao nhìn đống tàu chiến hung hãn của đám ngoài hành tinh kia, Ân Minh Tranh 99.999% không thể về được.

Nhưng đâu ai có thể ngờ được.

Hắn thế nhưng thật sự đụng trúng cái xác suất 0.001% kia.

Hiện tại, người bọn họ trăm phương nghìn kế nghĩ cách chèn ép, trên người lại khoác lên một tấm áo vinh dự, thế nhưng cái này vẫn là do chính bọn họ khoác lên cho hắn đi.


Hối!!


Hận!!


Triệu tướng quân quả thực hận không thể hướng tới nhóm dân thường sùng bái Ân Minh Tranh bất mãn mà rống to:


Các người cho rằng hắn tự mình chịu đi hy sinh sao!!!


Không phải!!!


Ân Minh Tranh là bị chúng ta ném xuống!!!


Tất cả đều là chúng ta làm!!!


Các người muốn cảm ơn muốn sùng bái muốn cảm kích hẳn là nên hướng về phía chúng tao!!


Sự thực là ông tao cũng chỉ có thể đem tất cả nghẹn khuất mà nuốt vào trong lòng, nếu ông tao dám tự nhận việc nhân lúc hỗn loạn sai người đánh lén Ân Minh Tranh, lại đem hắn từ trên phi cơ ném xuống đất, chỉ sợ việc đầu tiên mà những bình dân sùng bái Ân Minh Tranh làm là xông đến đánh chết ông tao.


Không, không cần chờ bọn họ tới đánh, ông tao trước tiên đã bị Ân Minh Tranh giết chết rồi đi.


Triệu tướng quân sợ chết.


Bằng không sẽ không lén lút ở sau lưng người khác sử dụng một ít thủ đoạn rồi sai người đi làm thay ông tao, thậm chí không tiếc để con gái của mình đi câu dẫn Ân Minh Tranh.

Mấy vị tướng khác, cho dù trong lòng nếu thật sự có tính toán, cũng sẽ lấy đại cục làm trọng, lên kế hoạch tỉ mỉ, sẽ không giống như Triệu tướng quân, vì để đạt được mục đích, có thể vứt bỏ hết tất cả.

Không có cách nào để không loạn a.

Trong căn cứ, cùng cấp với Ân Minh Tranh nếu tính cả Triệu tướng quân thì có thêm bốn vị nữa, sau khi Trùng tộc đánh tới, lúc ấy khắp nơi loạn thành một đoàn, bốn người đều có kế hoạch riêng không ai chịu nhường ai, nhân thủ của mỗi người đều không khác nhau lắm, đơn giản liền làm theo ý mình, tạo ra một liên minh, cùng nhau quản lý căn cứ.

Ân Minh Tranh là người duy nhất mang danh tướng quân mà không có quân quyền trong taoy, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong sáu người.

Dọa Trùng tộc kinh sợ đến mức phải lùi xa mười ngàn km.


Cho nên, ông tao luôn cảm thấy mình rất đáng thương.


Ông tao ra ám chiêu cũng là việc không thể trách a, Ân Minh Tranh kia dù sao cũng mang tính cách chí công vô tư, ông tao chẳng qua là so với Ân Minh Tranh ra taoy nhanh hơn mà thôi, cứu trăm vạn mạng người, Triệu tướng quân đáng lẽ ra nên là anh hùng mới đúng.

Ông tao chỉ có thể một bên nôn nóng rụng tóc, một bên liều mạng mà nghĩ cách.

Trong phòng Triệu Diệu Diệu, vang lên một tiếng đập bàn thật mạnh, Triệu tướng hướng về phía con gái mình còn đang lo trang điểm mà gầm:

"Mày suốt ngày chỉ biết trang điểm trang điểm, không thấy ngày tháng bình yên của chúng ta đều đang sắp hết rồi sao? Nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết thì hai cha con tao cứ ngồi đây mà chờ chết đi là vừa!!"

Triệu Diệu Diệu chịu không nổi ủy khuất này, trực tiếp nổi điên đem đồ đạc ném đi: "Chẳng lẽ con không nghĩ cách sao?? Lúc trước cái tên Thời Thanh kia cứ ở mãi trong nhà Nhạc Du Nguyên đi, con còn hạ dược cho bọn chúng, giúp đỡ chuyện tốt của bọn chúng, kết quả cái tên Ân Minh Tranh này lại cứ như kẻ mù vậy, trên đầu đã mọc cỏ xanh lè xanh lét* rồi, vậy mà vẫn còn đem Thời Thanh kia xem như bảo bối không bằng! Con lắc lư trước mặt hắn, hắn còn xem con như không khí kìa, cha nói xem, con còn có thể dùng biện pháp gì đây chứ?!!"

*Ý chỉ bị cắm sừng

Triệu tướng quân lại đấm một phát lên bàn, "Hắn không nhìn mày thì mày cũng từ bỏ hắn sao?! Mày có thể hạ dược Nhạc Du Nguyên thì tại sao không làm vậy với Ân Minh Tranh đi? Hắn chung quy vẫn là nam nhân, một đại mỹ nữ nhào vào trong ngực, đã vậy lại còn đang trúng dược, khẳng định ỡm ờ chút liền xong việc ngay thôi!!"

"Không có thì mày phải nghĩ cho ra biện pháp khác cho taoo!!"

Ông tao dựa theo suy nghĩ của một nam nhân như bản thân mà phân tích: "Nếu mày may mắn mà trong bụng có mang, tiểu tình nhân của Ân Minh Tranh dù gì cũng là một tên đực rựa, có thể sinh con cho hắn được sao?! Đến lúc đó mày cẩn thận mang bụng tới, nói với hắn mày cái gì cũng đều không cần, chỉ muốn bình an sinh đứa nhỏ này ra thôi, hắn nhất định sẽ đối với mày áy náy, đến lúc đó chúng ta chính nhà ngoại của đứa nhỏ này, đặt ở cổ đại chính là "quốc cữu" đi, chúng ta sẽ còn phải sợ cái gì nữa?!!"

Triệu Diệu Diệu cảm thấy cha mình hẳn là đang nằm mơ đi.

"Cha, mày bình tĩnh chút đi, kia là Ân Minh Tranh đó, toàn bộ căn cứ ai có thể đánh thắng được hắn hả? Lúc trước hắn bị hạ dược làm cho tê liệt rồi bị đưa lên phi thuyền, ở đó nhiều ngoại tinh nhân như vậy, mà hắn còn có thể trốn trở về, một người như vậy, cha cho rằng con có thể hạ dược được hắn sao??"

"Từ từ......"

Cô tao đang nói thì đột nhiên dừng lại, biểu tình như đang suy tư gì đó: "Cha, Ân Minh Tranh rốt cuộc là như thế nào mà chạy ra được vậy?"

"Như thế nào chạy thoát được, tao làm sao biết được! Tao cũng không phải dị năng giả mạnh nhất nhân loại như hắn!" Triệu tướng quân tức giận gào thét: "Người trốn thì đã trốn, về cũng đã về rồi, mày hiện tại nói cái vấn đề này thì có ích lợi gì hả!!"

"Không phải!!"

Triệu Diệu Diệu cau mày, "Lúc ấy tình huống như thế nào cha cũng thấy rõ mà, rậm rạp kín trời đều là người ngoại tinh, nói ít cũng có mấy ngàn mấy vạn đi, trang bị của mỗi tên đối với chúng ta mà nói đều chính là vũ khí cao cấp!! Ân Minh Tranh là bị hạ dược cho suy yếu rồi được đưa lên đi, theo lý thuyết, hắn chết là điều không thể tránh khỏi!!"

Càng nói càng cảm thấy rõ ràng: "Sau khi Ân Minh Tranh trở về, trước sau không đề cập đến việc hắn là như thế nào chạy thoát được, đám bình dân trong căn cứ luôn cảm thấy hắn là kẻ lợi hại nhất cùng đám dị năng giả ngu ngốc kia cái gì cũng đều không hỏi tới, nhưng nếu dưới tình huống như vậy, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng chạy không ra được a!!!."

Triệu tướng quân vẫn không hiểu, đang êm đẹp thì con gái lại nói mấy cái này làm gì, ông tao hiện tại đã nôn nóng đến sắp nổ rồi.


"Mày có thể quan tâm một chút đến vấn đề của chúng ta hay không? Có thể hay không hả?!"

"Con đây có chỗ nào là không quan tâm sao!!"

"Như vậy đi, hiện tại đi tìm một ít người, ở trong căn cứ rải một ít tin đồn, nói là Ân Minh Tranh cùng người ngoại tinh nhân cấu kết với nhau, chủ yếu là nói hắn không có khả năng dựa vào thực lực của bản thân mà chạy thoát được đám người ngoại tinh kia."

"Hiện tại trong căn cứ đều đem Ân Minh Tranh trở thành tín ngưỡng, ai sẽ tin loại lời nói này của chúng ta, nói không chừng còn bị người tao bắt được nhược điểm nữa." Triệu tướng quân cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của con gái mình: "Đừng có chọc cho Ân Minh Tranh xù lông nữa."

Triệu Diệu Diệu lại không cảm thấy biện pháp này có chỗ nào không ổn cả.

Trong mắt tràn đầy âm độc: "Bọn họ không tin, vậy chúng ta đem chứng cứ bày ra là được!"

Nói, cô tao nhìn về phía Triệu tướng quân: "Cha, dù sao chúng ta ở căn cứ cũng là không nhấc nổi tay, còn không bằng chuyển sang đầu quân nơi khác đi."

Triệu tướng quân kinh ngạc: "Ý mày là......"

"Đúng vậy."

Triệu Diệu Diệu khẳng định nói: "Trùng tộc."

"Trùng tộc đã ngần ấy năm mà vẫn không hạ được căn cứ, không phải chỉ bởi vì Ân Minh Tranh sao? Trước đó, Ân Minh Tranh mất tích, Trùng tộc lập tức bắt đầu khắp nơi xâm chiếm, sau khi hắn trở về mới thu liễm lại, Trùng tộc chính là đối với Ân Minh Tranh không tìm ra biện pháp giải quyết mà thôi! Trùng tộc cũng là có cấp cao đi, không phải đã nói cấp cao của chúng cũng có trí tuệ giống con người chúng ta hay sao? Nếu chúng ta lúc này nguyện ý cùng chúng hợp tác, cùng nhau đối phó tên họ Ân, cha nói xem, liệu chúng có hợp tác với chúng ta hay không?"

Lời này quả thực chạm đến sâu thẳm suy tư của Triệu tướng quân nha...

Đúng vậy, Trùng tộc mạnh như vậy, đánh hạ Trái Đất chỉ là chuyện sớm muộn.
Cùng với việc sống chết bảo vệ căn cứ, còn không bằng "bỏ gian tà theo chính nghĩa" cho rồi.

Đến lúc đó, Trái Đất bị hạ rồi, ông tao cũng đã đầu quân vào làm tộc nhân của Trùng tộc, cũng có thể xem như một công thần đi.

Càng nghĩ càng cảm thấy hợp ý, cuối cùng Triệu tướng quân vẫn là gật đầu:

"Tốt, cứ làm như vậy đi !!"

Ân Minh Tranh gần đây càng thêm vội vàng, vừa muốn đánh Trùng tộc, vừa muốn xen vào công việc nội bộ trong căn cứ, lại vừa muốn chuẩn bị cho tranh cử, quả thực là như chạy mà không dám ngừng lại luôn.

Hằng ngày đều bận rộn như vậy, nhưng hắn vẫn dành khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình mà bồi Thời Thanh, ôm thiếu niên, nghe chú chim non của hắn ríu rít kể về những chuyện thú vị trong căn cứ.

Nam nhân có thể rõ ràng mà cảm nhận được, Thời Thanh đã trưởng thành.

Trước kia nếu có việc gì đột ngột phát sinh, bé con của hắn sẽ ủy khuất khuất mà chui vào lồng ngực của hắn khóc nức nở.


Mà hiện tại, khi có sự việc đột xuất bất ngờ, hoàng tử nhỏ vốn nên mềm mại mà ở yên trong phòng lại vén tay áo*, mặc kệ là cãi nhau hay đánh nhau, luôn luôn là người hiếu chiến nhất.

(*)Raw là /撸起袖子就上/ dịch nghĩa thì ra "xoắn tay áo và lên", này hình như tác giả là lấy theo một câu khẩu hiệu bên Trung /撸起袖子加油/: "xoắn taoy áo và tiếp nhiên liệu". Ý chỉ sự đoàn kết.

Đương nhiên, ở trong mắt Ân Minh Tranh, Thời Thanh càng tức giận lại càng như một chú cá nóc đáng yêu, nổi giận đùng đùng cũng hết sức đáng yêu a, mỗi lần nhìn đều đặc biệt muốn chọc chọc một chút...

Nhưng dù rằng có cảm thấy đáng yêu, cũng không thể cản hắn vẫn như cũ đem thù này ghi lên người Nhạc Du Nguyên.


Nhất định là tên đó đã dạy hư bé cưng Thời Thanh trong sáng ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu của hắn mà.

Nhưng Ân Minh Tranh không biết, Nhạc Du Nguyên vốn đối với Tiểu Thanh đi khắp nơi dập tắt tin đồn vớ vẩn của hắn, trong khoảng thời gian này cũng đã có một nhận thức mới mẻ về hắn.

Nhìn không ra tên lão nam nhân này lại bị bôi đen như vậy a!

Thế nhưng hai người cũng chưa từng nghĩ tới, Tiểu Thời Thanh mà bọn họ một lòng che chở lại tự mình "đen" a...

Tóm lại, tất cả đều tự hiểu ở trong lòng mà không nói ra thôi, chỉ ở trong lòng thầm nghĩ đối phương một câu: Hắc hóa!

Nghỉ ngơi một ngày, Ân Minh Tranh một bên xoa xoa mái tóc mềm mại của Thời Thanh, một bên theo thường lệ thấp giọng dỗ dành: "Những việc này kia đều đã có người khác tới làm rồi, em không cần phải tự mình làm đâu."

"Tôi thích như vậy!"

Thiếu niên ở trong lồng ngực của hắn mà cọ a cọ, đây là phương thức làm nũng duy nhất mà thiếu niên có.

Hai người đang lúc hài hòa thì Nhạc Du Nguyên tới.

Vừa thấy Thời Thanh ở trong lồng ngực Ân Minh Tranh, Nhạc Du Nguyên trong lòng chính là đau xót, hận không thể nhào tới mà hành hung lão nam nhân đầu chó này, nhưng rồi nhớ đến hiện tại có chính sự, cuối cùng vẫn kiềm chế xuống, bày ra một bộ mặt "khó ở" trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hai người.

"Căn cứ lại bắt đầu lưu truyền lời đồn mới, nói là anh cùng Trùng tộc cấu kết mới có thể trốn trở về... Tôi thấy, kẻ sau màn này là đến chết cũng vẫn nhìn chằm chằm anh rồi, mau nhanh điều tra ra là ai rồi đem người giết chết đi, cũng đỡ cho tôi cùng Tiểu Thanh mỗi ngày đều phải lăn lộn đi minh oan cho anh."

Thời Thanh cũng không có rời đi, như không xương ghé vào người nam nhân, ở nơi mà hai người không nhìn thấy được, đôi mắt xinh đẹp xoay tròn chuyển động.

Nhạc Du Nguyên còn đang nói: "Còn có người nói Tiểu Thanh là Trùng tộc, chỉ là vì màu mắt của em ấy, cười chết người a, tôi trước kia còn gặp qua mắt đỏ mắt xanh kìa, bọn họ nói Tiểu Thanh giống Trùng tộc, còn không bằng đi nói Tiểu Thanh là người ngoại tinh giống đám người máy trước kia đi, có khi còn đáng tin hơn một chút, chiến giáp chúng nó mặc còn không phải là màu bạc sao?"

Ân Minh Tranh gần đây là càng ngày càng ổn trọng.

Cho dù Nhạc Du Nguyên trong lúc vô ý đã hiểu thấu đáo chân tướng, nhưng hắn vẫn có thể xem như không có việc gì mà đáp lại.

Thời Thanh lại càng không có phản ứng.

Nhạc Du Nguyên thấy cả hai người đều không phản ứng, vỗ đùi một cái, "Được, hai người là sợ kẻ sau màn không ra tới à, đều cứ như vậy mà chịu đựng?"

"Bất quá, này cũng không phải chuyện gì lớn, loại lời đồn này, chúng ta không đi tẩy cũng chưa chắc sẽ có người tin đâu."

Đang nói, di động đột nhiên vang lên, Nhạc Du Nguyên vừa tiếp, đầu bên kia liền vang lên một thanh âm nôn nóng : "Nhạc ca!! Trần Nhi đụng xe rồi, anh mau tới đây một chút!!"

"Mẹ nó!! Ở đâu, gửi địa chỉ cho tao, tao tới ngay!!"

Trần Nhi xem như là đàn em của Nhạc Du Nguyên, quan hệ cả hai luôn tốt đẹp, là đám hồ bằng cẩu hữu hay cùng nhau đi làm việc xấu, treo điện thoại hắn đứng dậy liền ra bên ngoài chạy: "Thôi thì, Tiểu Thanh, tôi có việc đi trước, lần sau lại mang em đi chơi."

Gã mới vừa đi chưa bao lâu, di động của Ân Minh Tranh cũng vang lên.

Hắn nhíu chặt mi, đột nhiên đứng dậy, "Lập tức triệu tập người, tôi lập tức tới!"

Treo điện thoại, hắn có chút áy náy nhẹ nhàng đem thiếu niên trong lòng ngực đặt lên sô pha mềm mại, giúp Thời Thanh sửa sang lại thảm, thanh âm từ tính nhẹ giọng: "Thời Thanh, hiện tại bên ngoài có tình huống khẩn cấp, em ở một mình có được không?"

"Có thể."

Từ lúc phát hiện Thời Thanh có thể ăn chút thực vật của con người, Ân Minh Tranh vốn luôn không dùng đến đặc quyền của mình lại liền dùng thân phận thượng tướng gom góp trái cây.

"Anh đi rồi, em nếu muốn đi chơi nhớ nói với người khác."

Thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý, nhìn theo thân hình thon dài của nam nhân đẩy cửa rời đi.

Ân Minh Tranh vừa đi, Thời Thanh liền từ trên sô pha nhảy dựng lên.

Hệ thống: 【 Điệu hổ ly sơn?? Kia kia kia chúng ta mau đi trốn đi, có phải sẽ có người tới hay không? 】


【 Đối đầu với gian khó mới là nam nhân a! 】

Thời Thanh trực tiếp sau bao cố gắng lận đận mà mang tốt giày, sau đó lại lộc cộc chạy đến cạnh cửa, kéo cửa ra liền chạy ra đường "đi dạo" chút.


【 Đã đến lúc làm to chuyện rồi a. 】

Thời Thanh đi dạo không sai biệt lắm khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng chờ được người đến "bắt" cậu a.


Một cây kim tiêm ghim vào chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên. Thời Thanh đang ăn kẹo que bỗng ngây ra một lúc.

Hệ thống nhắc nhở hắn: 【 Ký chủ, nó có thành phần của thuốc mê. 】

Ở trong mắt bọn bắt cóc, đây chính là thuốc đã phát huy công hiệu, thiếu niên vô thanh vô tức khép mắt lại, sau đó liền ngã xuống.

Tên bắt cóc vội vàng duỗi tay ra đỡ người, sau đó liền bị ép tới thân mình cũng ngã xuống theo.

Người này lúc sau miễn cưỡng mới có thể đứng lên, không rõ lắm mà nhìn thiếu niên trắng trẻo đang được mình đỡ này.

Mặc kệ, cố chủ bên kia còn muốn người kìa!!!

Thời Thanh ngay từ đầu còn thành thành thật thật để cho bị khiêng, kết quả, có lẽ là bởi người này đi đường quả thực là quá thoải mái đi, Thời Thanh ở phía sau ngáp một cái, đơn giản là đi ngủ một giấc a.

Thẳng đến lúc hệ thống lên tiếng nhắc nhở: 【 Ký chủ, ký chủ, tới rồi kìa... 】

Kết quả, khi vừa mở mắt ra nhìn liền thấy vui vẻ a.

Người quen nha!

Triệu Diệu Diệu đang xem di động, vừa nhấc mắt liền phát hiện Thời Thanh đã tỉnh, lập tức lộ ra một nụ cười ác ý.

Cô hướng về phía Thời Thanh quơ quơ di động trên tay, trong mắt tràn đầy đắc ý: "Biết thứ trên màn hình này là cái gì không?"

Thời Thanh không lên tiếng.

Triệu Diệu Diệu chỉ cho rằng thiếu niên là bị dọa sợ rồi, liền cười lạnh một tiếng: "Mày không phải sẽ khóc thật đó chứ? Vậy một hồi cần phải khóc nhiều một chút nha, chờ đến khi Ân Minh Tranh vì cứu mày mà lại đây, lúc đó còn có Trùng tộc nữa, mày đừng có mà không khóc đó!"

Thời Thanh: "Trùng tộc? Các người liên hợp với Trùng tộc định ám hại hắn?"

"Không đơn giản như vậy."

Nàng cằm, chỉ chỉ phía sau Thời Thanh: "Nơi này là địa bàn của Trùng tộc, chỉ cần Ân Minh Tranh lại đây, Trùng tộc liền sẽ tiếp đãi hắn thật lễ phép, cho dù nguy hiểm hắn cũng không muốn mày chết, cũng chỉ có thể đợi, chờ tao đây đem hình ảnh này đó phát tán ra,rồi truyền đến căn cứ, mày cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì nha?"

Triệu Diệu Diệu tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến không thẳng nổi eo.

—— ầm ầm ầm.

Một sinh vật có diện mạo tương tự con người, thậm chí còn mặc quần áo Trùng tộc, mang theo một nhóm thuộc hạ hình thù kỳ quái từ trong phi thuyền đáp xuống đất, lập tức đi đến trước mặt Triệu Diệu Diệu.

Hắn không chút để ý mà liếc mắt nhìn đến thiếu niên bị trói trên ghế, nhíu chặt hàng lông mày chẳng có sợi lông nào của mình, thanh âm thì nghẹn ngào, giống như con rắn uốn khúc mà phun ra lời nói, "Đây là tên nhân loại mà Ân Minh Tranh để ý?"

"Phải, đại nhân."

Triệu Diệu Diệu kính cẩn nghe theo quỳ xuống, ác ý nhìn về phía Thời Thanh: "Chờ đến khi chuyện này hoàn thành, chúng ta có thể giết hắn, đem hắn ngụy trang thành một Trùng tộc, đến lúc đó, chuyện Ân Minh Tranh phản bội nhân loại liền như ván đã đóng thuyền."

"Ân."

Trùng tộc khinh miệt nhìn thoáng qua Triệu Diệu Diệu, "Cứ làm như vậy đi."

Lúc này,Thời Thanh vốn bị hai người xem nhẹ lại đột nhiên mở miệng, thanh âm của thiếu niên thanh thúy, vừa nhanh là vừa nhẹ, phảng phất chỉ như một thiếu niên vô tri đơn thuần: "Đem tao ngụy trang thành trùng tộc? Đây là ý kiến của ai vậy?"

Tên cầm đầu đám Trùng tộc khinh thường mà xoay người, "Mày chỉ là một con người, sau khi chết lại có thể được coi như Trùng tộc bọn tao, mày hẳn là nên......"

Thanh âm của gã theo động tác chậm rãi đứng lên của Thời Thanh mà đột nhiên im bặt.

Thiếu niên trái phải hơi loạng choạng, cổ có chút cứng đờ, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tế, hướng về Trùng tộc đang nghẹn họng trân trối phía trước mặt này mà lộ ra một nụ cười:

"Hóa ra trong vũ trụ còn có một chủng tộc chơi vui như chúng mày vậy nha."

Trùng tộc cứ ngốc ngốc mà nhìn đôi mắt màu ngân bạch của Thời Thanh:


Triệu Diệu Diệu không biết làm sao, vội vàng muốn từ trên mặt đất bò dậy: "Đại nhân?"

Mà đám Trùng tộc đều đang run run rẩy rẩy chỉ hướng Thời Thanh: "Hắn, hắn là Cơ, Cơ Giới...."

"Cái gì mà Cơ Giới?"

Ầm ầm ——

Phảng phất chỉ trong nháy mắt.


Dưới tầm mắt khiếp sợ của đám Trùng tộc, hàng tỉ người máy đã theo lời Vua triệu hoán mà bay tới rồi.

Từng con một, lần lượt xuất hiện ở phía chân trời.


Chỉ không đến hai phút, trên bầu trời sa mạc rộng lớn, có vô số những người máy tụ lại, đông nghịt như che kín cả bầu trời.

Triệu Diệu Diệu bị dọa đến xụi lơ trên mặt đất.

Dưới tầm mắt không dám tin tưởng của cô ta, thiếu niên vẫn như cũ tươi cười ngọt ngào, mềm mại, cất cao âm điệu giống như đang làm nũng:

"Là tộc Cơ Giới nha~"

Sau lời nói này của Thời Thanh, hàng tỉ người máy đồng thời cùng bày ra tư thế bảo vệ, dừng lại trên bầu trời bao la.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com