Xuyen Nhanh Nu Vuong Cua Nu Phu Bi Bo Roi
Quả nhiên, Diệp Linh đã bị Nguyệt Khiết khóa mõm lại.Lệ Quyên từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đối diện, một người đang yên tĩnh ngắm cảnh; người còn lại dường như có điều muốn nói, lại không dám ho he.Nàng chống tay xuống dưới đất, quan sát kĩ cảnh sắc xung quanh. Không gian rộng lớn, bọn họ đang ở trên một quả đồi, cảnh sắc xung quanh lạnh lẽo, xa xa là lâu đài băng, nhìn từ xa cũng thấy có khá nhiều yêu thú.Nàng đoán đây là trung tâm Tru Hồn Sát.Đã đến nơi rồi sao?Diệp Linh nhìn thấy thiếu nữ vừa rồi đã tỉnh, liền nhanh chóng xum xoe lại:" Tại hạ tên Diệp Linh, lần đầu gặp cô nương, xin hỏi cô nương tên gì?"Lệ Quyên đầu óc choáng váng, thấy Diệp Linh lại gần, cũng tự giới thiệu bản thân:" Ta tên Lệ Quyên, hân hạnh làm quen."Diệp Linh hơi ngạc nhiên: "Cô nương không mang họ ư?"Lệ Quyên thấy người đối diện hỏi, nở nụ cười buồn tủi:"Ừ, ta không có." Nàng vốn dĩ cũng có họ, nhưng đã sớm không cần..."Tốt, như vậy nghi thức làm quen đã xong!" Nguyệt Khiết không biết nhảy bổ từ đâu ra, chen vào cuộc trò chuyện."Ngươi luôn làm người ta cụt hứng như vậy, người ta gọi là đang làm quen với mỹ nhân..." Trai yêu cảm thấy không phục, phụng phịu than vãn.Thấy Nguyệt Khiết lên tiếng, Lệ Quyên liền hỏi:" Vô Tâm ca ca, vị huynh đài này là?""Thuộc hạ của huynh." Nguyệt Khiết thẳng thừng đáp.Thuộc hạ bị lừa về thì vẫn là thuộc hạ đúng không nhỉ?"Ngươi, ai nói ta là thuộc hạ của ngươi chứ! Ta vốn dĩ là một con trai yêu đã có niên đại hàng ngàn năm tuổi, từ khi nào mà ngươi có thể sai khiến ta chứ!" Trai yêu thấy vậy, liền phản bác.Nguyệt Khiết thong thả lấy từ trong túi càn khôn ra khế ước.Trai yêu nín bặt.Nó bị lừa kí!Lúc đó căn bản là không biết dây thần kinh nào bị đứt mà làm giao dịch đó của cô!Bây giờ nó mới nhận ra, đó là khế ước bán thân...đã quá muộn rồi.Nguyệt Khiết cảm thấy hài lòng, cất khế ước đi."Tình hình bây giờ như thế nào?" Trai yêu biết bản thân mình đã từng ngu, nhún nhường chuyển chủ đề.Nguyệt Khiết đưa ngón tay nghịch lọn tóc đen dài của bản thân, thong thả giải thích tình thế của bọn họ lúc này:" Đây là trung tâm Tru Hồn Sát."Cô giơ ngón tay còn lại, chỉ vào lâu đài xa xa, xuất hiện mờ mờ ảo ảo thông qua lớp sương mù dày đặc:" Thấy gì không, đó là mâu đài bằng băng. Ở trong đó chứa đựng bí cảnh chi tâm, chỉ cần kiểm soát được nó, chúng ta có thể rời khỏi nơi đây.""Vậy mau mau tiến đến lâu đài đó đi! Làm một trận phát xong rồi về, thế có phải đơn giản không!" Diệp Linh nghe đến đây vô cùng hưng phấn.Nguyệt Khiết tặng cho Diệp Linh một quả đấm."Ta chưa có nói xong!"[Kí chủ đã hiểu được tâm tình của ta chưa?] Jingki tự thêm lời thoại cho chính mình.Nguyệt Khiết cho Jingki ăn bơ luôn, trấn tĩnh tiếp lời:" Vấn đề là cái tòa lâu đài đó ngập tràn yêu thú thủ hộ, con mạnh nhất cấp 9, còn không biết có bao nhiêu con.""Cái gì cơ? Cấp 9 lận á?" Trai yêu bị dọa té ngửa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, bò từ dưới đất dậy.Lệ Quyên mặt mày cũng tối sầm lại, sức mạnh của nàng chỉ mới cấp 5, đánh một phát là lên chầu ông bà ông vải."Vậy huynh có kế sách gì không, chứ cứ tiến đánh như vậy, khác nào đâm đầu vào chỗ chết?" Bọn họ người ít thế yếu, *chó cùng rứt giậu cũng chẳng có ích gì.(Chó cùng rứt giậu: Thành ngữ chỉ những người liều lĩnh, làm bậy làm bạ, hành động thiếu suy nghĩ và sự cân nhắc khi bị đẩy đến đường cùng, không còn cách nào khác.)Nguyệt Khiết nhún vai, ra lẽ đương nhiên: "Yếu thì mạnh lên thôi, tạm thời chúng ta cứ sống trong này đã, tranh thủ hấp thu chút linh khí, gia tăng tu vi, sau đó rồi đi đánh sau cũng đâu có muộn."Từ trước đến nay, cô luôn thích làm việc theo phong thái đơn giản, thô bạo.Cũng không muốn nghĩ nhiều làm gì, mệt não.Diệp Linh vừa nghe xong, cảm thấy thật không thể tin nổi:"Như...như vậy cũng được hay sao, ở đây nhiều yêu thú như thế, tùy tiện tóm bừa một con ra bên ngoài cũng chính là bá chủ một phương. Ngươi định ở nơi này lâu, không sợ trước khi đi ra bên ngoài đã bị chết ngắc trong này rồi à?"Trai yêu nhìn sang phía Lệ Quyên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới."Ngươi mang một thân mình đi cũng được, lại mang theo cả nhân loại, không sợ nàng ta bị thú dữ xé xác à?" Nó thân là trai yêu ngàn năm, dù sao cũng không dễ chết như vậy.Nhưng nhân loại, lại là một người chỉ mới đạt đến cấp 5, có thể sống sót được bao lâu?Lệ Quyên thấy trai yêu nói vậy, cũng có chút tự ti, cảm thấy bản thân còn quá yếu, chưa đủ thực lực để sống sót.Đúng, chính là như vậy.Từ đầu cho tới cuối, mạng sống của nàng vẫn không do chính bản thân nắm giữ...Bọn họ muốn quyết định nàng như thế nào, nàng đành phải nghe theo, không một chút tôn nghiêm...Nghĩ đến đây, Lệ Quyên liền vô thức ôm lấy bản thân.Nguyệt Khiết lại tặng cho trai yêu thêm một quả đấm.Ngươi thì biết cái quỷ gì!?Nữ chính người ta căn bản là có buff, có buff đấy ngươi hiểu không!Ngươi thì làm gì được thiên đạo chiếu cố, tùy tiện một phát cũng sẽ nghoẻo ngay.Còn nữ chính, trâu bò cho tới tập cuối!" Không phải còn có ngươi ở đây à?" Nguyệt Khiết từ trên cao, chỉ chỉ vào Diệp Linh."Ngươi có thể bào vệ muội ấy." Trai yêu hơi ngơ ngác, tự lấy tay chỉ vào bản thân, mặt đầy dấu chấm hỏi."Ta? Ta cơ á?" Sao không phải là ngươi!Nguyệt Khiết cảm thấy nói miệng không tiện, bèn rút kiếm ra."Ngươi có ý kiến?" Nói đi, ta sẽ chỉnh xương quai hàm của ngươi thật đều đặn nha.Diệp Linh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người đang chĩa kiếm vào mình, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng." Không, không, tiểu nhân làm gì dám có ý kiến!" Vì bảo toàn tính mạng của bản thân, nói xong, Diệp Linh bèn chạy tới bên cạnh Lệ Quyên, trốn sau lưng nàng: "Bảo vệ cô nương đây là trọng trách của ta, ta làm gì dám chối từ."Nguyệt Khiết hài lòng, cất kiếm đi."Cứ quyết như vậy đi!""Được, muội không có ý kiến." Lệ Quyên nhanh chóng bỏ lá phiếu đầu tiên."Ta...ta cũng vậy." Diệp Linh rụt rè.Nó bị bắt!Nguyệt Khiết xách thanh trường kiếm màu đỏ, đi về phía trước, dọc đường, gặp vài con quái vật, rất nhanh liền bị cô chém làm đôi.Ba người bọn họ nói mạnh cũng không hẳn là mạnh, nhưng yếu cũng không phải là yếu, liên thủ lại với nhau, cũng tạo ra được một con đường.Cũng không biết bao lâu, liền tìm được một cái hang động....của dơi quỷ hút máu.Nguyệt Khiết vừa vào trong, đã thô bạo lục tung cái hang một trận, đánh nhau với con đầu đàn.Lũ dơi này tu luyện trăm năm, thông minh hơn nhiều so với những con khác, nhưng cũng chưa đến nỗi khai mở linh trí." Chít! Chít! Chít!" Quỷ dơi chúa hét lên, thanh âm chói tai rung chuyển toàn bộ hang động.Sau tiếng kêu, tất cả các con quỷ dơi còn lại còn đang ngủ, đồng loạt thức dậy, lao nhanh về phía Nguyệt Khiết.Cô tạo ra một lớp rào bảo vệ, bọn dơi vẫn cứ lao như thiêu thân.Nguyệt Khiết cảm thấy chúng có hơi phiền phức, ỷ mình đông mà không cần mạng nữa sao?Nhận thấy liều mạng vẫn chưa đủ giết chết kẻ địch, lũ dơi liền phóng chất kịch độc về phía cô.Nguyệt Khiết chém một nhát thật mạnh, sóng xung kích hất tung lũ dơi ra khỏi cửa hang, chỉ còn lác đác vài con còn sót lại.Con đầu đàn thấy tình hình không ổn, liền dùng những móng vuốt của mình lao về phía cô.Những con non còn lại cũng bay ra khỏi hang, tiếp chiêu với Lệ Quyên và Diệp Linh.Nguyệt Khiết lấy từ trong túi càn khôn ra pháp bảo, bịt chặt hai lỗ tai lại, liên tục chém về phía trước, đỡ những đòn tấn công đến từ phía quỷ dơi chúa.Kiến thức lúc còn sống cho biết, dơi có thể phát ra sóng siêu thanh, chúng sử dụng nó như một công cụ để săn mồi.Thế giới huyền huyễn, một con dơi khi tu luyện cũng phải có bản lĩnh tấn công dựa vào sóng siêu thanh chứ nhỉ?Cô liên tục phản công, kiếm khí như xé toạc cả không gian.Lệ Quyên bên này cũng lập một kết giới, ngăn cản sự tấn công bằng âm thanh của những con còn lại.Nhân thời cơ, Diệp Linh liền phóng ra tia kình khí cực mạnh, trực tiếp xé nát tươm đám quỷ dơi hút máu.Lũ dơi hút máu đông nghịt, bao phủ mọi thứ xung quanh một mảng đen.Trận chiến kéo dài không lâu, Nguyệt Khiết đã giết được con đầu đàn, đám còn lại cũng bị hạ.Bọn chúng làm sao có thể đấu lại những sinh vật đã sống hàng ngàn năm tuổi cơ chứ...Những con còn lại thức thời, biết đây là kẻ địch mạnh, bèn nhường hang lại, bỏ chạy lấy mạng. Thành ra, hiện trường còn lại chỉ có xác dơi và máu.Nguyệt Khiết cảm thấy nơi này tương đối ổn, liền bá chiếm làm nơi trú ẩn của riêng mình, yên tâm tìm một nơi tương đối sạch sẽ rồi ngồi xếp bằng lên.Hang dơi tương đối rộng, chỉ cần cải tạo thêm một chút nữa, tìm vật gì phát sáng là có thể ở được.Nguyệt Khiết thoải mái xếp cho mình một chỗ, bắt đầu đả tọa tu luyện.Cô dựa theo 'Vô địch võ công', điều động linh khí, dần dần tiến sâu vào trong kinh mạch, lại được hội tụ qua đan điền, từ từ hấp thu.Diệp Linh và Lệ Quyên, một người sửa sang lại hang động, người còn lại cũng nghỉ ngơi.Dọc đường bọn họ cũng đã quá mệt mỏi.Nguyệt Khiết ngồi sâu trong hang động tu luyện, cô cũng đã đặt một tầng kết giới xung quanh.Ước hẹn vài năm sau, lại lần nữa hội ngộ.Khi đó, không biết có thể thoát khỏi đây không.Lệ Quyên ngước lên trời nhìn xa xăm.------------Ba năm sau, trung tâm Tru Hồn SátLệ Quyên phóng một đạo linh khí, đánh ngất con quái thú đang chạy tới phía mình.Diệp Linh đứng bên cạnh, tùy ý nhìn lên trời.Gió nhẹ thổi qua, lung lay từng cọng cỏ bay 'vù vù', thi thoảng đập vào nhau, phát ra thanh âm 'xào xạc'.Gió ngày càng thổi mạnh hơn, bầu trời cũng bị từng đám mây điện to lớn che khuất.Lệ Quyên cảm thấy có gì đó không bình thường, quay ngoắt sang phía người đối diện." Diệp Linh, ngươi có nhận ra gì đó không?"Con trai yêu vẫn đang lười biếng nằm rạp trên tảng đá bỗng hồi thần trở lại, nhìn sắc trời, cười nhẹ:" Mới đó mà đã qua năm, coi bộ thời gian cũng trôi qua thật nhanh nha." Diệp Linh không để ý lắm, cảm thán một câu.Lệ Quyên nhìn sắc trời, giơ tay phóng một luồng sức mạnh về phía con quái thú đang định tấn công nàng đằng sau.Bị trúng chiêu, con quái vật ngã xuống, máu chảy lênh láng, hơi thở theo đó cũng bị rút đi." Lôi kiếp? Trận tượng thật sự rất lớn đó." Lệ Quyên vừa lau máu trên tay, đột nhiên huých tay sang phía người bên cạnh."Thế nào? Lần đầu tiên nhìn thấy người cấp 9 khi độ kiếp sao?" Diệp Linh ngồi dậy tán gẫu.Nó cũng đã sống đủ lâu.Đây là lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng như vậy...Diệp Linh uể oải, đưa tay ra trước mặt ngáp một cái:" Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lập tức đột phá từ cấp 8 lên cấp 9 trung kì, ta cũng thật ghen tị với thể huyền linh..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com