TruyenHHH.com

Xuyen Nhanh Bi Hac Hoa Lao Dai Chiem Huu


Quản gia nói: "Vẫn chưa, thưa thiếu gia"

Cố Sâm lạnh nhạt nói: "Vậy, cứ để cậu ta ở phòng cũ đi."

Quản gia hơi sững sờ, thiếu gia từ trước đến giờ rất ít khi thay đổi quyết định của mình, nhưng lần này lại là ngoại lệ.

Trong lòng ông có một loại cảm giác vi diệu, ông luôn cảm thấy thiếu gia đối với nam sinh thanh tú có chút quá phận nhưng rất nhanh ông cũng không để ý nhiều tới.

Khi giao nhận công việc cho ba Ninh xong, lão quản gia cũng chính thức từ chức.

Ninh Thư bị ba Ninh gọi dậy, hắn ngáp một cái, nhìn qua giống như một chú mèo con nhu thuận.

So với Cố chủ nhân bắt buột phải dậy sớm hơn, đây là quy củ, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn đứng lên và rời giường. Đợi đến khi đi ra ngoài, mấy người giúp việc đã được phân công công việc một cách nhanh chóng.

Ninh Thư thấy phòng khách trong phòng ăn không có bóng dáng Cố Sâm, hắn hơi sửng sốt một chút, nhớ tới lời nói của lão quản gia. "Thiếu gia có đôi khi sẽ dậy muộn, đến lúc đó liền nhờ ngươi."

Cho nên, Cố Sâm đã ngủ quên?

Ninh Thư đi lên cầu thang, dựa theo con đường trong ký ức, đi về phía phòng thuộc về thiếu niên. Hít sâu một hơi, gõ cửa:

"Thiếu gia...."

Hắn gọi một vài lần, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng. Nếu chậm trễ quá mức, Cố Sâm hẳn là sẽ đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu của hắn.

Ninh Thư nghĩ, vì thế hắn mang theo một chút tâm tình thấp thỏm, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Nhưng trên giường, lại không có bóng dáng đối phương. Ninh Thư cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn nhịn không được lên tiếng kêu thiếu gia một tiếng, nhưng vẫn không nhận được thiếu niên đáp lại.

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, trong phòng tắm truyền đến một âm thanh. Ninh Thư sửng sốt một chút, bước chân khẽ dừng, do dự một lát, chậm rãi đi đến bên cạnh phòng tắm:

"Thiếu gia, cậu rời giường rồi sao?"

Thủy tinh được làm bằng chất liệu trong suốt . Loáng thoáng liền có thể nhìn thấy mọi cảnh vật bên trong, mặt hắn không khỏi nóng lên, giống như nam sinh không cẩn thận nhìn thấy quần lót của nữ sinh, hắn liền chột dạ mà quay mặt đi.

"Ừ?" Giọng nói hơi khàn khàn vang lên, nghe có vẻ gợi cảm hơi ngoài ý muốn.

Ninh Thư ý thức được cảnh tượng này có chút lúng túng:

"Ta tưởng cậu chưa rời giường, cho nên mới lại đây gọi cậu, vậy thiếu gia, ta đi ra ngoài trước. "

"Chờ một chút." Giọng lười biếng của Cố Sâm truyền đến.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng tắm được mở ra, một thiếu niên quấn khăn tắm đi ra. Đường cong cơ bắp lưu loát, Cố Sâm mặc một bộ quần áo mỏng manh, loáng thoáng một chút liền có thể nhìn thấy da thịt bên trong, đặc biệt là cơ bụng rắn chắc, còn có khi nước chảy vào, có loại gợi cảm nói không nên lời.

Đôi mắt phượng xinh đẹp, sắc bén của hắn liếc qua:

"Ta có nói để ngươi đi sao? " Thiếu niên tuấn tú tao nhã tóc đen còn dính nước.

Trông rất sống động và thơm. Ninh Thư quả thực không biết ánh mắt hắn bây giờ nên đặt ở nơi nào, hắn rũ mắt xuống, không nói lời nào.

Dư quang lại thoáng nhìn thấy quần áo bẩn trong giỏ đựng đồ, trên quần lót màu đen, dính một ít chất lỏng không rõ.

Hắn hơi sửng sốt một chút.

Cố Sâm nhìn theo ánh mắt nam sinh, khẽ nhíu mày, tựa tiếu phì cười nói:

"Nhìn cái gì? "

Ninh Thư vội vàng thu hồi tầm mắt, lỗ tai có dính một chút màu đỏ:

"Không có gì."

Hắn vốn còn có chút kỳ quái vì sao sáng sớm Cố Sâm lại tắm rửa, hiện tại cuối cùng cũng tìm được một lời giải thích hợp lý.

Chỉ là...

Ninh Thư có chút nghi hoặc nhíu mày, cái này có phải không lại nhiều đến như vậy?

Nhưng Ninh Thư cũng chưa từng tiếp xúc qua với ai khác.

Vì thế hắn đành phải đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng.

Ninh Thư khẽ mím môi, đôi mắt hình bầu dục nhìn qua: "Thiếu gia, còn có chuyện gì nữa sao? "

Cố Sâm đi tới bên giường, ngồi xuống, cười khẽ một tiếng: "Lại đây, giúp ta lau tóc."










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com