TruyenHHH.com

Xuyen Nhanh Bi Hac Hoa Lao Dai Chiem Huu


Zero: "Ừm! Những thế giới được tạo ra giống như trong tiểu thuyết, có quỹ đạo, có cốt truyện phát triển riêng của nó!!!

"Mà nhân vật chính tương ứng với Cố Sâm ở thế giới này là Nguyễn Đình Đình, nàng ta rất nhanh sẽ xuất hiện.”

Tiểu Zero bừng tỉnh liền đại ngộ nói:

"Đều trách ta quên mấy chuyện này, sau này mỗi lần sang một thế giới mới ta sẽ truyền tư liệu cho ngươi. ”

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm.

Cậu mím chặt môi, ít nhất có thể xác định rằng Cố Sâm thích con gái, có lẽ nhất thời nổi hứng liền đem cậu ra trêu chọc vài lần mà thôi.

Đại khái là khi biết thế giới này có nữ chủ, tương lai Cố Sâm còn có thể cùng đối phương yêu đương, tâm tình Ninh Thư liền có chút sáng sủa.

Cố Sâm lúc này lại nhạy bén nhận ra, hắn khẽ nhíu mày.

Như có suy nghĩ gì đó nhìn thoáng qua Ninh Thư sáng nay còn có chút cứng ngắc, ánh mắt né tránh lại nhút nhát, hiện tại liền yên lặng ở đó nghe lão sư giảng bài.

Hắn liền không hiểu tại sao.

Trong lòng Cố thiếu có loại khô nghịt không nói nên lời, đôi mắt hắn thâm trầm xuống.

Cái loại cảm giác phảng phất này như có một thứ gì đó không chịu bị mình khống chế cũng không dễ chịu, vì thế hắn đứng lên, mở miệng nói:

"Lão sư, ta có chút việc, muốn đi ra ngoài. ”

Lão sư đương nhiên rằng không dám đắc tội với Cố thiếu gia này, nụ cười của nàng có chút cứng ngắc có chút lấy lòng liền gật gật đầu:

"Được. ”

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Sâm .

Đối phương mỉm cười, hướng về phía lão sư nói: "Hắn cũng đi. ”

Ninh Thư: "....."

Cậu không biết Cố Sâm muốn làm gì, có chút không tự nguyện đi theo phía sau đối phương ra ngoài, bỗng chốc đụng phải một bức tường thịt.

Ninh Thư che trán mình ngước lên.

Thiếu niên đem một tay cắm vào trong túi quần, ưu nhã khom lưng, đôi mắt đan phượng liếc nhìn cậu, nhấc môi lên nói: "Biết ta gọi ngươi ra ngoài để làm cái gì không? ”

Ninh Thư lắc đầu.

Lúc này học sinh còn đang chăm chú học, Cố Sâm đẩy cậu đến lối đi bên cạnh, cúi đầu, hơi thở nóng rực lướt qua, mang theo hơi thở mập mờ không nói rõ.

Ninh Thư chỉ cảm thấy cằm mình bị véo lên.

Thiếu niên híp mắt lại, nhếch môi, thấp giọng nói: "Sợ ta, vậy mà dám làm con chó của cha ta sao? Lá gan ngươi nhỏ như vậy, ông ta cũng nhìn trúng?."

Trong giọng nói thoáng có chút điểm chăm chọc.

Ninh Thư cả người đều toát ra mồ hôi lạnh, cậu có chút sợ hãi nhìn lại.

Ban đầu Cố phụ dặn cậu phải báo cáo toàn bộ những việc mà Cố Sâm làm ở trường, nhưng từ khi vào nhà họ Cố đến bây giờ, Cố phụ đã không gọi cậu đến lần thứ hai.

Cố Sâm làm sao biết được?

Ninh Thư cảm thấy cậu có lẽ vẫn coi thường thiếu niên trước mặt này, liền ức chế nội tâm khủng hoảng lúc này, nhưng vẫn không kiềm được được cái loại cảm giác lạnh lẽo sau lưng.

Cố Sâm tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân thủ của hắn lại rất lợi hại, hắn thậm chí không cần điều tra, liền đoán ra mọi thứ, có thể thấy tương lai khi hắn trưởng thành sẽ trở nên lợi hại đến mức nào.

Nhưng Ninh Thư nhanh chóng trấn định lại bản thân, nếu muốn soát được điểm hảo cảm của đối phương, đương nhiên là phải đứng về phía Cố Sâm.

"Thiếu gia, mặc kệ cậu có tin hay không, Cố tiên sinh bên kia, nếu cậu không muốn bị lão gia biết, một chữ của tôi cũng sẽ không nói."

"Ừm, ta tin tưởng ngươi." Cố Sâm thản nhiên nói.

Ninh Thư có chút mờ mịt, có chút giật mình nhìn lại.Thiếu niên cúi đầu, tiến lại gần.

Cậu rụt cổ lại, cả người không được tự nhiên.

Cố Sâm cắn vào lỗ tai cậu, trầm giọng nói: "Ta vì cái gì lại không tin, đến cả con thỏ cũng không có nhát gan như ngươi, với sức lực của ngươi làm cái gì không dám."

Ninh Thư chỉ cảm thấy, khí tức của đối phương chạm vào vành tai cậu, nóng đến mức có chút kinh người.

Từ ngày đó trở đi, Ninh Thư chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Thẳng đến khi nữ chủ xuất hiện, mới cho Ninh Thư một liều thuốc định tâm.

"Đây là học sinh mới chuyển đến lớp trong lần học kỳ thứ 2 của chúng ta, Nguyễn Đình Đình." Giáo viên đứng trên bục giảng, bên cạnh cô, là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu.

Ninh Thư nhìn nữ chủ trên bục giảng, tâm tình mấy ngày nay có chút không yên, hôm nay liền yên ổn trở lại.

Cậu nhìn Nguyễn Đình Đình nói năng vô cùng ngọt ngào trên ở trên bục.

Không thể không thừa nhận rằng, nàng ta trở thành nữ chính là bản năng vốn có, dáng người uyển chuyển lại còn xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là loại hình cần nam sinh bảo vệ, dễ dàng khiến cho bọn họ nảy ra cảm thấy thương tiếc.

Ninh Thư như nhớ tới cái gì đó, vội vàng quay sang nhìn phản ứng của Cố Sâm.

Lại không nghĩ tới, lại đụng phải một đôi mắt âm trầm của thiếu niên.

Cố Sâm mắt hơi liếc liếc nhìn cậu, nhìn đôi mắt đan phượng kia lại cảm giác được trong mắt cũng không có bất kỳ ý cười nào.

Ninh Thư trong lòng hồi hộp một cái, cậu vội vàng hỏi hệ thống Cố Sâm thích nữ chính Nguyễn Đình Đình là từ khi nào, nhưng hệ thống cái gì cũng không trả lời hắn.

Không phải nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay sao, nhưng sao bây giờ sắc mặt của Cố Sâm lại khó coi như vậy.

Ninh Thư trầm ngâm nghĩ một chút, liền mở miệng bắt chuyện nói: "Thiếu gia, nữ sinh này cũng thật xinh đẹp đi. "

Dù sao Nguyễn Đình Đình cũng là nữ nhân sau này của Cố Sâm, cậu mở miệng khen vài câu, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Sợ Cố Sâm hiểu lầm, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng cô ấy không phải dạng người tôi thích. ”

Sắc mặt âm trầm của Cố Sâm lập tức chậm lại.

Vươn tay, ở dưới gầm bàn, nắm tay lấy tay Ninh Thư một chút, dùng ngữ khí khiến người ta sợ hãi nói: "Ngươi dám thích cô ta thử xem. ”

Ninh Thư: "..."

Ninh Thư không biết lúc này thiếu niên nói những lời này với cậu ý tứ gì nhưng nữ chủ bây giờ đang ở ngay trước mắt, có lẽ không bao lâu nữa nàng ta sẽ trở thành bạn gái của Cố Sâm.

Ánh mắt Nguyễn Đình Đình từ khi tiến vào lớp đã đặt lên người Cố Sâm.

Ánh mắt của nàng nhiệt liệt lại thẹn thùng như vậy, mọi người tinh mắt đều phát hiện ra.

Nguyễn Đình Đình dường như rất muốn ngồi gần Cố Sâm, nhưng vị trí của cô lại được sắp xếp ở nơi khác, nàng ta có chút bất mãn bĩu môi.

Vốn đã bị chuyển trường là rất không vui, nhưng khi Nguyễn Đình Đình lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú, liền không thể dời ánh mắt được.

Nhưng đối phương từ nãy đến bây giờ , cũng không có liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn một cái, ngược lại lực chú ý lại đặt toàn bộ ở trên người nam sinh bên cạnh.

Nguyễn Đình Đình không khỏi nhìn thoáng qua. Nam sinh này lớn lên có chút quá mức thanh tú, hơn nữa làn da lại rất trắng rất tinh tế, cô cho rằng làn da của mình đã đủ tốt, không nghĩ tới đối phương so với cô còn tốt hơn.

Lúc Cố Sâm vào phòng học thì bị người nào đó đụng phải.

Đối phương dứt khoát ôm hắn một cái, sau đó đỏ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, ta...ta không phải cố ý. ”

Hắn nhíu nhíu mày, vỗ vỗ quần áo không nhẹ cũng không nặng, giống như là đã đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu, lãnh đạm liếc mắt nhìn nữ sinh một cái, sau đó đi về phía trước.

Nguyễn Đình Đình thoáng chốc liền cắn môi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nam sinh nào tuấn mỹ như vậy, lần đầu tiên gặp đã động tâm, nghĩ tới trước kia nàng có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng lần này đối phương đến cái liếc mắt cũng không có.

Ninh Thư cũng chú ý tới động tĩnh ở ngoài cửa, nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Cố Sâm, hơi sửng sốt một chút.

Lẩm bẩm nói: "Buổi sáng không phải còn rất hứng thú sao? ”

Hắn cảm thấy có thể là tên biến thái thích dùng lạt mềm buộc lạt chặt, không khỏi nghĩ thầm, cách tiếp cận này thật đúng là đủ sâu.

Có thể là ánh mắt Ninh Thư quá mức rõ ràng. Cố Sâm ngồi xuống, liền hỏi một câu: "Vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì ?"

Ninh Thư nói không có gì.

Nhưng ánh mắt đối phương lại tối sầm, nhìn chằm chằm vào phía sau lưng cậu.

Buổi tối.

Ninh Thư tắm rửa xong, bắt đầu làm bài tập về nhà, hiện tại đã vào mùa hè, thời tiết tương đối nóng. Nên cậu chỉ mặc một cái áo thun màu trắng, còn có quần short trung bình, lộ ra bắp chân thanh tú trắng nõn, trắng đến chói mắt.

_____________^_^______^_^__________

Nay mình gộp hai chương lại cho nhiều 1 chút đọc cho đã hen:")

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com