Xuyen Khong Ve Lam Culi Truc Van
Luồng sáng phát ra từ chiếc vòng tay cô vừa chạm vào, gió thổi lên quần quật. Mọi thứ như rơi vào môi trường không trọng lục, cô đang từ từ bay lên.Vụt...Biến mất...Gian phòng giam chỉ còn xác chết lạnh lẽo, câu thơ vẫn in trên tường phòng, đợi một ai đó...Cảm giác được mình đang bay lên trong một đống hỗn độn của thời gian, cô cố gắng mở mắt để xác định phương hướng. Nhưng...Cô không thể...Gió lớn quá...Cô cảm thấy sợ hãi..."AAAAAAAAAAAAAAA....." – Có lẽ hét lên làm Thanh Vân bớt đi cảm giác sợ hãi trong người.Và...Cô đang rơi.Đã ra khỏi được môi trường không trọng lực, chưa kịp lấy lại thăng bằng cơ thể, cô cảm thấy mình đang rơi.Tiếng hét vọt qua miệng, vang xa...Rơi..."Soạt...""Hự...""Rắc...Rắc...""Rầm..."XXX"Ai...Đau.."Sau khi bất tỉnh nhân sự một hồi, Thanh Vân tỉnh dậy. Nhận ra rằng mình bị rơi từ trên cao không chết, không bị gãy chân gãy tay chỉ bị xước ngoài da. Cô đúng là may mắn. Rơi ngay chỗ một tán cây to.Cô đáp đất một cách chả mấy huy hoàng.Sau một hồi vật lộn ở trên cây. Cô cuối cùng cũng xuống rơi gần mặt đất. Chuẩn bị trở về với đất mẹ thân yêu thì cành cây – không hiểu là do cô quá nặng hay cành cây dễ gẫy – bất chợt "Rắc...Rắc..." và cô lần hai được rơi tự do.Cũng may cũng chỉ còn 2m nữa là chạm đất.Đất ở đây lại ẩm, mềm nên cô cũng chỉ bị bất tỉnh một vài phút.Sau khi lấy lại được ý thức, cô nhận ra trên người mình sau 2 lần rơi tự do đầy rẫy những vết xước, quần áo tả tơi hoa lá, tóc tai rối toán loạn, điểm xuyết lên đó là vài ba chiếc lá xanh mắc lại.Nhìn cô không khác nào một tên ăn mày.Đưa mắt nhìn ra khắp nơi, cô hoảng hốt.Đây là đâu?Ngồi nhà cổ kính, cũ nát này?Nhìn như một ngôi miếu bị bỏ hoang vậy..."Mình đang ở nơi nào?"XXXCố gắng lết thân vào trong ngôi miếu. cô thấy mình tỉnh hơn bao giờ. Ngôi miếu này thờ Quan thế âm Bồ Tát và bên cạnh có 2 tiểu đồng. Nhưng với khung cảnh bụi bẩn, mạng nhện giăng đầynhư này, có lẽ nó đã bị bỏ hoang khá lâu. Cô đi tới trức mặt Quan thế Âm, ấn đường ở giữa trán của Quan Thế Âm hình giọt nước màu đỏ, có lẽ là quét sơn.Không...Không phải...Thời này làm gì đã có sơn?Cô lại gần cố gắng xóa đi lớp bụi, cô nhận ra đây là...chính là...hồng ngọc. Nhanh tay lấy từ trong ba lô của mình con dao găm, nhanh nhẹ tháo được viên hồng ngọc to bằng một đốt tay út của cô. Cầm viên hồng ngọc, cô có chút thất vọng, hồng ngọc này làm sao có thể cho cô biết được cô đang ở đâu? Nếu như không nhầm, có lẽ cô bị hút vào khoảng không gian nhờ chiếc vòng tay của Trần hoàng hậu rồi rơi xuống ngôi miếu cũ nát này. Khoảng không gian kia có lẽ nào chính là thời gian? Xuyên không? Chã lẽ, cô không cần cỗ máy thời gian của Doraemon mà cũng có thể xuyên không về cái thời này? Vận của cô cũng thật đen đủi, xuyên về một nơi nhiều người thì có phải đỡ hơn là xuyên về cái nơi khỉ ho cò gáy này.Rầm rập..."Tìm kĩ! Phải tìm cho ra hắn! Chết phải thấy xác!"Đang vi vu trong suy nghĩ của mình, cô nhận ra rằng, có người đang đi đến. Nhanh tay cất viên hồng ngọc vào trong balo, vươn tay với lấy cái màn ở gần, thuần thục leo lên xà nhà. Sau một vài phút vật lộn, cô cũng yên vị ở trên. Cô nhận ra trên xà nhà không chỉ có mình cô mà còn một vị huynh đài nữa, tay cầm thanh kiếm nhìn về phía cô. Giật mình hoảng hốt – lần ba trong ngày – chuẩn bị rơi tự do. "Không phải chứ!""Vụt...!"XXXMột toán người bước vào,từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, bịt mặt, lục soát khắp gian miếu. "Thủ lĩnh, ở đây không có ai!"Tên thủ lĩnh vẫy tay ra hiệu, tất cả toán người mặc đồ đen rút lui hết.Vài ba phút sau, ngôi miêu yên lặng trở lại.Cô định thần lại.Cô đang ngồi trong lòng của vị huynh đài nọ, miệng bị tay vị huynh đài kia bịt chặt. Tay còn lại của vị huynh đài kia ngang nhiên ôm eo cô. Cô và vị huynh đài kia chỉ cách nhau 1 cái balo.Cũng quá thú vị rồi!Ngay sau khi chuẩn bị rơi từ trên xuống lần ba thì vị huynh đài kia vọt đến chỗ cô, kéo cô lên và giữ tư thế như hiện tại.Sau một hồi dài, vị huynh đài nọ cũng cho cô về với đất mẹ thân yêu. Lần này cô đáp đất có vẻ huy hoàng hơn lần trước. Vị huynh đài kia ôm cô nhảy xuống. Đứng vững trên mặt đất, cô bắt đầu quan sát vị huynh đài nọ. Mở miệng ra nói trước:"Cảm ơn huynh lúc nãy đã cứu tôi!""Không có gì! Làm huynh hoảng hốt rồi !"Huynh...Huynh...Huynh...Làm huynh hoảng hốt...OMG...Thánh Maria, Đức mẹ cao quý, Đức Phật quyền quý, Chúa Jesu cao sang, Quan Thế Âm đại từ đại bi... nhìn con giống động vật giống đực lắm hả? Vị huynh đài kia đúng là không có mắt mà! Mình không phải là quá đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu. Dáng người nhỏ nhắn như này cơ mà! Sao lại có thể nhận nhầm mình là động vật giống đực, nhầm mình là 1 đứa con trai, là một đấng nam nhi được!AAAAAAAAAAA...Thật tổn thương lòng tự trọng của một đứa con gái chính gốc như mình.À há!Vị huynh đài kia nhận nhầm là phải! Tóc tai toán loạn, mặt lem luốc, quần áo rách te tua, đặc biệt là ngực của cô không biết là do ngực cô bé hay là do lớp áo mà không hề có đồi núi hiện lên! Hai mặt trước sau như một! Phẳng lì! Định hình lại, cô lấy lại vẻ mặt như ban đầu!"Toán người kia là đang truy bắt huynh sao?"Cất tiếng hỏi, cô chỉ hỏi cho có thôi, chứ thực ra cô biết thừa câu trả lời! Cô vừa đến đây tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, làm gì đã đắc tội với ai! Vậy trường hợp còn lại là: chúng đang truy quét vị huynh đài này rồi! Vị huynh đài kia chỉ gật đầu không nói!Sau đó, ngã gục trên vai cô!Nặng...Nặng quá...!"Này...Này...Huynh làm sao thế?"Đỡ vị huynh đài kia nằm xuống, cô chú ý đến vết thương trên vai của người đang nằm trong lòng cô. Và cô cũng thật là thiếu quan sát, mặt của vị huynh đài kia đang tái nhợt. Môi cũng đang dần chuyển sang màu đen trên bảng màu.Thanh Vân cẩn thận cởi áo của vị huynh đài xem vết thương. Vết thương dài khoảng 5cm, vết thương này có lẽ là do đao chém vào mà đao này còn có độc! Máu chảy ra không phải là màu đỏ mà đen ngòm."Huynh bị trúng độc rồi! Tôi không biết là độc gì nhưng viên giải hoàn đơn này giải được bách độc! Tạm thời cho huynh uống!"Vừa nói cô vừa tháo balo lấy ra một lọ thuốc khoảng 10 viên. Lấy một viên nhét vào miệng người đang bất tính. Tiếp tục nhanh tay lấy ra một hộp cứu thương từ trong balo, thuần thục bôi thuốc băng bó vết thương kia lại. Sau một hồi vật vã, cô cuối cùng cũng sơ cấp cứu xong, cũng chẳng thể cho vị huynh đài này nằm đất được. Cô lấy rơm rải ra đất, giật mấy cái mành trên mấy cái cột giải lên trên. Khó khăn lắm, cô mới đưa vị huynh đài kia lên chiếc giường do cô tự chế. Cô thở hồng hộc, vừa thở vừa than."Nhìn huynh như thế mà nặng gớm!"Ổn định lại hơi thở, bây giờ cô lo cho những vết thương của cô. Cũng không thể mặc bộ quần áo rách nát này! Nhìn vào tay nải của vị huynh đài kia, mở ra. Có vài ba bộ quần áo và một chiếc ngọc bội được giấu rất kĩ trong đống quần áo và một chút ngân lượng."Xin lỗi huynh! Tôi đành mượn tạm bộ quần áo vậy!"Cô trốn vào một góc thật sâu, thay bộ quần áo trên người ra, vứt luôn thành một đống trong góc. Bước ra ngoài, cô đi lại gần cái giếng, múc nước lên rủa mặt. Mạt cô lem luốc do vụ rơi tự do từ trên cây rơi xuống. Buộc tóc cao lên như nam nhi thời cổ đại này. Cũng may, tóc cô để dài đến ngang lưng, chứ không cắt ngắn cụt lủn như xu hướng hiện tại.Bộ quần áo có vẻ rộng hơn người cô rất nhiều!Thắt lưng hơi rộng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn. Cô phải dùng áo ngực đặc chế bó ngực lại. Nhìn cô hiện tại giống một nam nhi thật sự! Quyết định giả nam nhi mới dễ sống trong cái xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ này.Quay lại, cô ngồi dựa vào cột lớn. Nhờ ánh trăng chiếu sáng cô nhìn rõ của người đang ngủ say kia.Khuôn mặt đã trở nên hông hào hơn, đôi môi cũng trở lại màu sắc cũ. Sống mũi cao, đôi mắt cương nghị hiện lên trong đầu cô lúc mới chạm mặt. Tất cả ngũ quan kết hợp tạo nên 1 vẻ đẹp hớp hồn nhưng có phần nghiêm túc chứ không phải vẻ đẹp yêu mị.Thanh Vân ngẩn ngơ nhìn sâu vào vẻ đẹp ấy. Ánh trăng làm con người như si như mê."Đích thị là mỹ nam, là nhân trung long phượng!"Cô buộc miệng thốt ra. Và nhận ra mình đang ngẩn ngơ nhìn vào khuôn mặt ấy một lúc lâu.Mặt cô đỏ bừng, miệng lẩm bẩm:"Đức mẹ Maria, Chúa Jesu, Đức Phật ơi, Quan Thế Âm bồ tát tha cho con! Ngủ! Đi ngủ! Ngủ! Đi ngủ...!"Lặp lại tuần hoàn vô hạn câu khấn!Ngôi miếu nhỏ dần trở nên tĩnh lặng.Chỉ còn hơi thở khe khẽ!X X XCảm nhận được ánh sáng chiếu vào mắt, đưa tay lên che mắt. Dần dần quen được với ánh sáng, mở mắt, định hình mọi thứ xung quanh. Nhìn thấy một người đang gật gà gật gù ngay cạnh, ngồi dựa cột. Bộ quần áo trên người nhìn đến là quen mắt.Trong đầu dần hiện lên khung cảnh tối hôm qua. Sau khi đám người truy sát rút lui, vết thương trên người dần dần nhói đau, cả người không có lực đổ về phía trước. Cơn đau từ vai lan ra khắp cơ thể, âm ỉ. Như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm từng tấc thịt trên cơ thể. Cố gắng không dể tiếng rên vọt qua miệng. Ý thức dần dần mất đi. Chàng cảm thấy như có ai đó cởi áo mình, tay muốn đưa lên để ngăn chặn nhưng lại không có sức. Hình như vị huynh đài kia đã giúp đỡ. Trong đầu hiện lên khuôn mắt lo lắng, câu nói lúc được lúc mất trong lúc bất tỉnh."...Giải hoàn đơn này giải được bách độc!..."Sau đó, lại thấy một viên thuốc tròn được đưa vào miệng và nhanh chóng nuốt xuống. Nhìn người đầu đang ngặt ngẹo hết bên này tới bên kia đang mặc quần áo của mình nhìn thật buồn cười. Bộ quần áo có vẻ quá rộng so với dáng người gầy gò kia. Nhìn bề ngoài, có lẽ vị huynh đài kia chỉ mới 15, 16 tuổi. Hôm qua lần gặp đầu tiên, cậu ta hành động quái dị, quần áo không bình thường, tóc tai toán loạn, mặt mày lem luốc, nhìn y hệt 1 tên ăn mày, nhìn thấy hết hành động của cậu ta từ khi bươc vào ngôi miếu cho đến khi leo lên xà nhà. Người này không thể nhìn bề ngoài được. Sau khi cậu ta thay quần áo, chải lại tóc thì bề ngoài thay đổi nhanh chóng. Vị huynh đài này nhìn thanh tú nhưng lại có vài nét giống nữ tử nên có vẻ hơi yếu đuối. Đặc biệt là có một chiếc túi vải luôn đeo sau lưng, đựng rất nhiều thứ. Kiểu dáng và chất vải khá lạ."Oa..Oáp..."Thanh Vân không biết là tụng đi tụng lại bao nhiêu lần mới chìm vào giấc ngủ.Chưa ngủ được mấy thì ánh sáng mặt trời đã rọi thẳng vào mặt.Triệu Phong đã cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của mình. "Ơ... Huynh tỉnh rồi? Có thấy trong người khó chịu chỗ nào không? Hay có bị đau chỗ nào không?" – Vừa nói Thanh Vân móc tay vào trong ba lô lấy ra một lọ thuốc – "Đây là thuốc bổ giúp huynh nhanh chóng hồi phục vết thương!" Đưa cho Triệu Phong một viên thuốc hình tròn màu sắc lòe loẹt.Cầm dược đan trên tay, hơi ngờ vực, do dự nuốt vào."Yên tâm! Thuốc này nhìn hơi lòe loẹt nhưng là thuốc bổ!" Thanh Vân cười cười."Cảm ơn huynh hôm qua đã cứu Triệu mỗ 1 mạng!""Ây! Không có gì! Huynh cũng cứu tôi 1 mạng mà! Coi như tôi trả ơn huynh! A! Mượn tạm của huynh bộ quần áo!" "Không sao! Ta họ Triệu tên Vũ! Xin hỏi danh tính của huynh?""Ta là Lâu Nhất Nghiên! Ta có điều thắc mắc! Bọn áo đen kia..." – Nàng nói lấp lửng. Triệu Vũ im lặng không nói! Nhìn thái độ của người đối diện, Nhất Nghiên biết Triệu Vũ huynh không muốn nói ra lí do. Không gian cứ trầm lặng, bầu khống khí có hơi im ắng cho đến khi bụng của Nhất Nghiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ!Khuôn mặt ửng đỏ. Nàng nhận ra rằng từ lúc nàng đến đây tới giờ chưa ăn gì! Bụng nàng đang biểu tình kịch liệt cho sự bất cẩn của cô."Trong tay nải còn ít lương khô! Nhất Nghiên huynh ăn tạm!" – Triệu Vũ lên tiếng."Cảm ơn huynh! Trong tay nải của đệ cũng có một chút bánh! Thật ngại quá!" – Nàng móc tay vào balo lấy ra cái bánh ngọt được bọc cẩn thận, bẻ một nửa đưa cho Triệu Vũ – "Triệu huynh ăn thử nhé, cái này là do đệ làm!" Đưa tay ra nhận nửa cái bánh hình dạng và màu sắc kì lạ, Triệu Vũ đưa lên miệng.Sau khi bụng đã được lấp đầy, Nhất Nghiên nhìn chằm chằm Triệu Vũ, phân vân.Cảm nhận được ánh mắt của Nhất Nghiên, Triệu Vũ đề tiếng:"Có gì cứ nói, đừng ngại!""A...!" – Giật mình, Nhất Nghiên mấp máy môi hỏi – "Đệ chỉ muốn hỏi là đây là triều đại nào à không Đương kim Hoàng thượng là ai?"Câu nói này làm Triệu Vũ ngạc nhiên. Nhìn thấy thái độ của Triệu Vũ, Nhất Nghiên nghĩ Triệu Vũ đang nghĩ mình là người ngoài hành tinh hoặc đại loại là như thế!"A...Đừng hiểu lầm là do đệ không nhớ gì về việc trước đây, chỉ nhớ được tên đệ là Lâu Nhất Nghiên" – kết hợp với câu nói này là ánh mắt hết sức "chân thật"."Thật đấy! Thật đấy! Tôi vừa mới tới đây ngày hôm qua làm sao có thể có kí ức gì ở cái nơi này được! Lâu Nhất Nghiên kia tuy không phải là tên thật của tôi nhưng cũng là tên tôi trên blog cá nhân và trong game. Đó cũng coi như là tên tôi mà!" – ngược lại với vẻ bề ngoài, trong bụng cô tuôn ra một tràng dài để biện minh cho câu nói dối của mình. Để vơi bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng."Nói tên húy của Hoàng thượng là điều cấm kị! Đương kim Hoàng thượng có tên hiệu là Cẩn Hi, năm nay là năm Cẩn Hi thứ 2"Nàng đơ ra một lúc lâu.Nàng quên mất ở thời phong kiến, tên Hoàng thượng là một điều cấm kị! Một đứa học lịch sử như cô mà lại quên mất điều này, thật không xứng đáng với danh hiệu "Giáo sư lịch sử Lưu Thanh Vân" mà bạn thân nàng đã đặt. Nếu như bố mẹ nàng có biết việc này chắc sẽ cười nàng hết đời mất. Càng chấn động hơn là nàng đã vượt thời gian và không gian tận mấy nghìn năm để về vương triều Cẩn Hi. Và càng làm nàng hoảng hốt hơn nữa là nhờ chiếc vòng tay quý hóa của Hoàng Hậu Trần Bình mà đến luôn thời kì nàng ta đang sống. Cũng quá là đau tim rồi! Không được! Cô phải hít thở thật đều! Chấn tĩnh lại... Chấn tĩnh lại...Bình tĩnh...Bình tĩnh..."Không sao! Thời của Hoàng đế Cẩn Hi cũng có vô số điều thú vị! Sẽ được gặp nhiều gương mặt lớn của đất nướ, gặp được nhiều vị quan nổi tiếng của đời nhà Vương thêm vài ba vị quan có tiếng xấu trứ danh trong lịch sử!" - Lâu Nhất Nghiên thầm nghĩ trong bụng. Triệu Vũ nhìn thấy hết tất cả thái độ của của người trước mặt, nghi ngờ ngày càng nhiều. Nhưng cũng phải gạt sang một bên, vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm. Việc này để sau hẵng tính."Bây giờ chúng ta khởi hành xuống núi!"Hả? Xuống núi? Mình là đang ở trên núi sao? Cũng thảm quá rồi!Gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu. Lâu Nhất Nghiên liền lo lắng hỏi: "Nhưng vết thương của huynh...Chưa khỏi hẳn đâu!""Không sao!"Triệu Vũ nhìn vết thương của mình, không nhanh thì sẽ trễ việc mất. Hai người cùng đi xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com