Xuyen Khong Ta Khong Can An Sung
Lời nói vừa dứt bên ngoài truyền đến lĩnh trĩ " Thái hậu giá đáo "Thái hậu bước vào trước sự cung kính của mọi người , hành lễ xong xuôi , ba ả kia nhanh chóng kéo ghế mời bà ngồi ,bà đưa mắt nhìn NuNew ra dáng suy xét" Vương phi nói thật sao "" Thái hậu người đến đây làm gì ".Zee nhìn sắc thái của bà điệu bộ không khỏi lo lắng,vì hắn biết bà không thích vương phi chỉ vì cậu là nam nhân mà nam nhân thì không thể sinh con nối dõi" Hoàng thượng à ,ngay cả việc này người thái hậu như ta cũng phải nhờ người phán xét hay sao "" Ta không có ý đó "Zee đưa mắt nhìn NuNew đầy lo lắng" Lời vương phi này nói ra sao lại không thật chứ ,chỉ trách là có người cố tình không tin ta " . Không khí ở An Uyển điện này vô cùng ngột ngạt , kịch tính như phim hành động " Khá khen cho vương phi ,một lời nói ra trăm ý phiếm hoạ "NuNew cười thầm , không phải một đấu ba ,mà hoá ra là một đấu bốn ,quả nhiên chốn hậu cung vẫn là nơi có nhiều lời đồn đoán ,thâm độc ,mưu mô ,cậu cười hiền nhìn bà " Đa tạ thái hậu hiền lương ,đức độ thanh tao ,đã hiểu và khen ta "Thái hậu tức giận tiến tới thì thầm vào tai cậu rồi ôm bụng tức ra về đám phi kia cũng sủng nịnh tức tối rời đi .Khép lại phân cảnh hậu cung nhiều tập truyện cũng đã trời chiều, cả hai dùng bữa xong xuôi trời cũng chập tối ." Max thừa tướng , ngươi đem tấu chương vào đây ,hôm nay ta ở An Uyển điện"Trong căn phòng tĩnh mịch,Zee đang ngồi xem tấu chương, NuNew thì đang nằm trong lòng hắn " Chừng nào thì ngươi mới xong ,ta mở mắt hết lên rồi "Zee dừng xem nhìn cậu " Ngươi buồn ngủ thì ngủ trước đi , không cần đợi ta " NuNew vẫn nằm đó ,nhớ về câu nói của thái hậu " Ngươi không phải vương phi".. thật đúng cậu không phải là vương phi , nhưng tại sao bà ta lại biết ,cậu không phải vương phi thì hoàng thượng có còn tin tưởng cậu hay không " Đang nghĩ gì đó , chúng ta đi ngủ "Cậu phó mặc cho Zee ôm cậu đặt lên giường,hôn hôn mấy cái lên má cậu " Hoàng thượng, đa tạ người "Zee sửng người trước câu nói ấy ,có lẽ hắn đã yêu rồi ,từ lúc lên ngôi tới bây giờ ,hắn chưa từng được người khác nói những lời như thế ,tuy không phải lời hoa ý mật nhưng lại rất thật và sâu , khiến người ta tin một đức tin của tình yêu ." Không cần đa tạ ta,chỉ cần ngươi như thế ,mãi bên ta là được rồi"NuNew khẽ hôn lên môi Zee ,đan tay mình vào tay Zee , ngắm nhìn trần nhà kia ,có phải đây là món quà mà ông trời ban cho cậu ,mà ở thế giới kia cậu không với tới ," Như vậy mãi có được không"Zee nhẹ hôn lên tay cậu khẽ gật đầu một tiếng được trầm ấm phát ra . Người ta cứ nghĩ trong cung, son gấm mai vàng ,nào đâu biết là son phai gấm bạc ,phải ở trong bể khổ phải sống trong bể sướng mới hiểu tường nguồn cội .Làm hoàng đế của một nước có sướng không ,đêm đêm tấu chương ,sáng tấu chương nghe tình hình loạn lạc , đất nước thái bình thì lòng yên biển lặng,đến khi loạn lạc khi quân là ra trận biên cương ,dâng nhịp tim mình cho gươm giáo,gánh nặng lầu son ,khi không được yêu được cưới người mình thật lòng ,gia phong lễ giáo,thê thê thiếp thiếp ,con dòng nối dỗi ,liêm minh chính đại phải tường mọi điều " Ngày mai ta bận việc triều chính không đến bên vương phi được , ngươi có giận ta không"Cậu ngước nhìn Zee , khuôn mặt đã nhăn lại từ lúc nào ,vẫn phong thái đó ,khí chất đó nhưng hình như trong tâm can đang đao dáo một tâm tình khó nói" Ta không giận người, người là hoàng đế, rất bận ,ta là vương phi của người sẽ cùng người sát cánh tiến lên chứ không phải cản bước chân của người"" Cho ta hôn Vương phi của ta có được không"Cậu nhìn Zee cười ,nụ cười mãn nguyện,có lẽ cậu đã tìm thấy nơi nương náu của mình " Ta sống là vương phi của người ,chết vẫn là vương phi của người,mọi thứ thuộc về ta, ta nguyện dâng cho người ,chỉ cần người vẫn là hoàng đế xấu xa của ta ,năm thê bảy thiếp cũng được nhưng chỉ mong người, đến cuối đời người vẫn gọi ta là vương phi của người,vì ta sợ ân sủng hôm nay mai lại tàn ,như hoa trong gió sớm đẹp tối lại tan "Zee cúi xuống hôn lên môi cậu nụ hôn rất dịu ngọt ,nâng niu đầy trân trọng,có lẽ khi đã yêu ta thường hay mơ mộng nhiêù ,và khi đã yêu ta thường hay biên kịch cuộc đời mình " Vương phi,ta yêu ngươi...là yêu từ khi người nói ta là đồ xấu xa ,nói ta phải suy xét tận tình ,nói ta phải chịu trách nhiệm với ngươi....làm vương phi của ta đến cuối đời có thể không"Ánh đèn mờ ảo trong căn phòng tĩnh mịch ấy như ánh huỳnh quang nhè nhẹ loang loáng ở An Uyển điện,ánh mắt long lanh mà NuNew dành cho người mình yêu không hề dịch chuyển,mà chỉ có kiên định hơn , người ta hay bảo , đừng nên yêu nhiều quá sẽ đau , đừng nên tin nhiều quá sẽ chết nhiều lần , nhưng với NuNew thì lại khác ,tìm được một người như nam nhân này ,cậu nguyện ý một đời song hành " Ta không muốn làm vương phi của người ,ta chỉ muốn cả đời của ta là độc nhất vô nhị với người ,dù ta có là vương phi hay là một ai khác ,dù ta có ở đâu ... Người vẫn sẽ tìm ta có thể không"Nhẹ nhàng rời cánh môi mềm ấy ,Zee mơn trớn đôi tay NuNew" Ta sẽ tìm ngươi mà , ngươi sẽ chẳng đi đâu phải không ,đã hứa ở bên ta xin đừng buông lời ly biệt"" Hoàng thượng ,cảm ơn người đã tin ta ,ta là nam nhân người biết không ,nếu như ta chẳng thể cho người một gia đình trọn vẹn "Zee ôm NuNew vào lòng cánh màn nhung khép lại " Dù ngươi có là nam nhân ta vẫn yêu ,yêu ngươi là chính ngươi"Thế giới quả thật rất rộng ,sơn thủy bao la , lòng người lại sâu xa khó tường .Dù ở thế giới nào ,dù ở nơi gấm vóc lầu son hay đất pha cát lỡ chỉ cần nhịp tim còn đập thì ắt hẳn, trời cao xanh kia sẽ dịu dàng chiếu chút hoa tình ,chỉ cần một đức tin ,tin vào tình yêu ,thứ xúc cảm dịu kì ấy chắc chắn sẽ xuất hiện trong mỗi kiếp người,chỉ là ta phải chờ , ắt hẳn sẽ đến . Người ta thường bảo mùa đông rất lạnh,mùa hè lại nóng ,thu sang man mác , xuân về xanh tươi ,thế nhưng những miền hoa mộng ấy đối với một trái tim đang yêu chỉ vẹn nguyên bóng dáng người thương của mình . NuNew cậu xuyên không bỏ lại một vùng trời hạ thủy xuân xanh của mình ,để giờ đón gió ngắm hoa cùng người mà duyên kiếp sắp đặt ,chốn hậu cung là chốn không sầu không vui lại chẳng an yên ,đấu đá mưu mô chỉ vì mong cầu bổng lộc,sắc phong ân sủng .Hôm nay sủng hạnh ngày mai thất sủng,đó chẳng phải là sớm nắng chiều mưa mà là quy luật ,có cánh hoa nào không tàn ,có chuyện tình nào không tan ,sao không thể yêu trọn vẹn một người cớ gì lại san sẻ yêu thương,sao không phải là vô hạn lại lạnh lùng một vòng hữu hạn bi thương.Nếu được hỏi Zee hoàng đế cao cao tại thượng ấy rằng điều người hối tiếc nhất là gì ,có lẽ là đã trọn sai ,sai nơi trú ngụ,ở một bậc đế vương, người ta vẫn thường nghĩ thật sướng là bao , nhưng có ai hiểu thông điều khốn khó trong lòng ,chỉ một mình tự vò nát tâm can hướng về bá tánh ,vai Zee rộng có thể trì quỳ vương quốc,có thể chở che bá tánh nhưng lại chẳng che cho người mình thương một bến ngụ an toàn,trái tim Zee ấm có thể giúp nước nước nhà nhà thái bình an yên ,thế nhưng chẳng thể chọn người làm y điên loạn , thông minh dũng trí là bao ,kiên trực tại thượng ra sao cũng chẳng thể xoá mờ đi khái niệm cổ xưa năm thê bảy thiếp nối dõi tông đường Trong cơn say người ta hay nói thật ,trong cơn mê tình người ta lại ngu ngơ ,trong phong ba bão táp mới tỏ tường lòng người,có ngắm nhìn cánh hoa rơi trước gió mới ngộ ra sáng nở tối tàn tình cũng tan .......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com