TruyenHHH.com

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 691 - 700

Linhh1811

Chương 691: Vinh Hân hận (ba)

Edit: kaylee

"À."

Thiếu niên thanh tú lập tức hoàn hồn, vội vàng đi lên phía trước, dè dặt cẩn trọng cởi áo của Phủ chủ, nhất thời, lqd một mảnh tối đen chung quanh rốn kia lọt vào trong tầm mắt, thậm chí còn mang theo mùi hôi.

Trái tim của thiếu niên lập tức đau đớn, trong mắt mơ hồ có nước mắt: "Phụ thân, đều là con không tốt, hại người chịu khổ."

Hình như nam tử trên giường nghe được giọng nói lo lắng của thiếu niên, mặt mày giật giật, lại vẫn không có mở mắt, trên mặt tràn đầy thống khổ.

Không thể không nói, dáng vẻ của nam nhân này nhưng là mỹ nam tử khó gặp, nhất là hai khối cơ bắp trong ngực kia, làm cho Vệ Y Y đặc biệt muốn đi hai cái, đương nhiên, nhiều người ở phía trước như vậy, nàng làm không ra động tác phi lễ mĩ nam bệnh.

"Tốt lắm, ngươi đi xuống trước đi."

Ở sau khi thiếu niên cởi y phục giúp Phủ chủ xong, Vệ Y Y xấu hổ ho khan hai tiếng, nói.

"Được."

Nghe vậy, thiếu niên nghe lời thối lui đến bên người Cửu trưởng lão, con ngươi trong suốt như nước khẩn trương nhìn chằm chằm nam tử trên giường, trong mắt kia tràn đầy vẻ lo lắng.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, Vệ Y Y lấy ra một cái bao bố từ trong ống tay áo, ở lấy ra ngân châm từ trong bao bố kia, lqd nhẹ nhàng đâm vào trên người Phủ chủ. Theo một tiếng kêu đau đớn kia, một luồng khí màu đen theo ngân châm màu bạc chảy tới chung quanh rốn.

Một cây ngân châm còn chưa đủ, vì vậy Vệ Y Y dùng hết tất cả ngân châm, rất nhanh trên người Phủ chủ đã cắm đầy ngân châm, vô số dòng khí màu đen dâng lên ở trên thân thể ông, rất nhanh những khối nhỏ màu đen khác trên người đều biến mất, ngược lại, màu đen ở rốn kia lại càng ngày càng nhiều.

Sau đó ——

Vệ Y Y lấy ra một thanh chủy thủ, không có bất kỳ dấu hiệu nào xẹt qua trên bụng của ông, lập tức, một dòng máu đen phun ra, mang theo mùi hư thối.

"Ngươi muốn làm gì?"

Đại trưởng lão quá sợ hãi, đã muốn tiến lên bắt Vệ Y Y, ông ta thật sự không nghĩ tới Vệ Y Y lớn mật như vậy, trước mặt mọi người bọn họ lại dám giết hại Phủ chủ.

"Đại gia gia, dừng tay!"

Mắt thấy đại trưởng lão sắp sửa đánh về phía Vệ Y Y, thiếu niên thanh tú hét lớn một tiếng, lập tức làm cho bóng dáng già nua tiến lên kia ngừng lại, vẻ mặt tức giận nói: "Thiếu gia, người không nhìn thấy nàng muốn giết hại Phủ chủ sao?"

"Đại gia gia, trước hết nghe nàng giải thích lại nói."

Thiếu niên nhíu mày, có chút bất mãn nói.

"Hừ!" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sát khí trên người khuếch tán ra, khí thế thuộc về cường giả Võ Tôn cũng theo đó bắt đầu khởi động ra: "Nha đầu thối, hiện tại ngươi có gì để nói, ngươi giết hại Phủ chủ, chuyện này là mọi người chúng ta chứng kiến!"

Ầm!

Ở dưới uy áp cường đại, sắc mặt Vệ Y Y tái nhợt, nhưng mà, khí thế kia của ông ta chỉ nhắm vào nữ tử yêu mị trước mắt, vì vậy những người khác cũng không cách nào cảm thụ được.

Lúc Vệ Y Y không cách nào chống đỡ nổi nữa, một bàn tay duỗi đến từ bên cạnh, gắt gao đè lại bờ vai của nàng.

Một khắc kia, Vệ Y Y cảm thấy toàn thân buông lỏng, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Một bàn tay của Cố Nhược Vân ấn bả vai của Vệ Y Y, rồi sau đó nâng lên thanh lãnh con ngươi nhìn về phía đại trưởng lão, lqđ cùng lúc đó, một luồng uy áp tương xứng với đại trưởng lập tức xông ra ngoài, nháy mắt đánh tan khí thế của ông ta.

Đại trưởng lão lui về phía sau vài bước, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh lệ kia, trái tim đột nhiên xuất hiện khiếp sợ thật sâu.

Võ Tôn!

Nha đầu kia, vậy mà lại là cường giả Võ Tôn!

Đương nhiên, hai người giao phong chỉ có hai người mới biết được, cho dù là Cửu trưởng lão hiện giờ đã đột phá là Võ Tôn cũng không biết vì sao đại trưởng lão đột nhiên lui về sau mấy bước.

Chương 692: Vinh Hân hận (bốn)

Edit: kaylee

"Ha ha," Vệ Y Y hồi thần, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Ta không tụ tập độc khí trên người ông ta lại cùng một chỗ như thế nào có thể phóng độc? Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở rạch mấy trăm đao ở trên người ông ta?"

Ngụ ý, vừa rồi Vệ Y Y dùng ngân châm chính là vì tụ tập tất cả độc khí lại một chỗ rồi phóng độc!

Dù sao nàng cũng không phải là Cố Nhược Vân, lấy thực lực của Cố Nhược Vân, có thể trực tiếp dùng ngân châm phóng xuất độc tố, hoặc là một viên Giải Độc đan là có thể giải độc trên người Phủ chủ. Thực lực của nàng còn chưa đủ, chỉ có thể sử dụng loại phương pháp này phóng độc?

Đại trưởng lão sửng sốt một chút, ánh mắt xuyên qua Vệ Y Y dừng ở trên người nam tử trên giường.

Máu tươi màu đen ‘ồ ồ’ chảy ra, nháy mắt đã nhiễm đỏ toàn bộ ga giường, không biết máu này chảy bao lâu, cho đến khi màu đen chung quanh rốn từng chút thối lui, máu tươi chảy ra cũng biến thành màu đỏ, lee~lqđ Vệ Y Y mới chậm rãi tiến lên, rắc một ít bột phấn màu trắng lên miệng vết thương trên người Phủ chủ, dùng để cầm máu!

So sánh với tình trạng trúng độc vừa rồi, lúc này cho dù sắc mặt Phủ chủ còn có chút tái nhợt, mùi hôi thối trên người kia lại đã biến mất, móng tay cũng khôi phục màu sắc bình thường.

"Cha!"

Thiếu niên chạy vội đến phía nam tử trên giường, bàn tay nho nhỏ gắt gao nắm lấy bàn tay to của nam nhân, âm thanh kích động khẽ gọi nói: "Cha, người có nghe được lời nói của nhi tử hay không? Người tỉnh nhìn con có được hay không?"

"Lân nhi……….."

Một giọng nói suy yếu, truyền đến từ phía trước thiếu niên, sau khi nghe thấy giọng nói kia, thân thể thiếu niên cứng lại, ánh mắt từng chút chuyển xuống dưới, sau đó chạm vào đôi mắt ôn hòa kia……....

"Cha, người tỉnh? Rốt cục người cũng tỉnh?"

Thiếu niên đột nhiên nhào tới, thân thể vừa khéo ngăn chặn nơi bị thương của nam nhân, đau đến mức ông ‘hừ’ một tiếng, bất giác nhíu mày.

Nhưng ông vẫn luôn không bỏ được đẩy thiếu niên áp ở trên người ra, chỉ là cười nói: "Lân nhi, để con lo lắng."

"Phụ thân, về sau người không cần lại đi mạo hiểm, còn có, là Quỷ Y cứu người."

Nghe được lời này của thiếu niên, Phủ chủ cảm kích nhìn về phía nữ tử yêu mị trước mặt: "Đa tạ ân cứu giúp của Quỷ Y."

"Ngươi không cần cảm tạ ta," Vệ Y Y phất tay: "Ngươi muốn tạ thì cảm tạ tiểu sư phụ của ta, là nàng để cho ta tới."

Khi nói lời này, nàng chỉ Cố Nhược Vân bên người, phía trên khuôn mặt yêu mị tràn đầy tươi cười.

"Đa tạ cô nương."

Phủ chủ cười vô cùng ôn hòa, ánh mắt mang theo chân thành tha thiết và cảm kích.

Mà nhìn tình cảnh trước mắt này, Vinh Hân nắm chặt nắm tay càng ngày càng gấp, hận ý trong mắt cũng càng ngày càng đậm, llêqquýđônn cuối cùng nàng ta ‘hừ’ một tiếng, thừa dịp mọi người không chú ý xoay người rời đi, chỉ là ở trong nháy mắt nàng ta xoay người, sát ý nồng đậm đều sắp tràn ra từ trong mắt kia.

"Vệ Y Y, xem ra lần này ngươi xuất hiện, là vì đối nghịch với ta, một khi đã như vậy, ta sẽ không thể như ngươi mong muốn! Hơn nữa, ta cũng sẽ làm ngươi hối hận đã xuất hiện!"

Trong phòng, Vệ Y Y thoáng nhìn Vinh Hân tự mình rời đi, một nụ cười lạnh treo ở khóe môi nàng.

Vinh Hân, lúc này đây ta xuất hiện ở trước mặt ngươi, cũng đã chứng minh, tính mạng của ngươi cũng không còn ở trên đời lâu đâu!

"Phủ chủ," Cố Nhược Vân mỉm cười, nhìn nam tử trước mặt, nói: "Lần này ta đến, là có một thỉnh cầu."

"Cố cô nương có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta tất nhiên tận hết khả năng."

Phủ chủ cười cười, giọng nói của ông vẫn là mang theo vài phần hứa hẹn.

"Ta nghe nói trong Cửu U phủ có một khối hàn băng vạn năm, không biết có thể không cho ta mượn dùng một chút hay không?" Cố Nhược Vân cười nói.

Chương 693: Vinh Hân hận (năm)

Edit: kaylee

Hàn băng vạn năm?

Sau khi bốn chữ này vang lên, cả phòng đều yên tĩnh xuống.

"Khụ khụ," Phủ chủ ho hai tiếng, sắc mặt vẫn có chút suy yếu: "Hàn băng vạn năm này là bảo vật trấn phủ của Cửu U phủ chúng ta, l^q'đ ta cũng vì ở sau khi ta chết có thể thi cốt không hóa mới ngàn dặm xa xôi chở hàn băng vạn năm kia về, nếu Cố cô nương muốn, ta có thể cho Cố cô nương mượn dùng trước một chút, chỉ là ngày sau cần hoàn trả lại."

Đại trưởng lão biến sắc, muốn nói gì đó, lại mạnh mẽ nhớ lại ân cứu mạng của Cố Nhược Vân đối với Phủ chủ, bất giác nuốt xuống tất cả lời muốn nói.

"Vậy đa tạ."

Trong mắt thanh lãnh chậm rãi ngưng tụ ý cười, thế nào Cố Nhược Vân cũng không nghĩ tới, lúc này đây nhiệm vụ sẽ đơn giản như thế.

Thiếu niên thanh tú không nói gì, hai mắt trong suốt như nước kia nhìn Cố Nhược Vân, trong ánh mắt hàm chứa vẻ cảm kích.

Nếu không có bọn họ, chỉ sợ phụ thân đã sớm chết, mà đối với Cửu U phủ mà nói, so với sinh mệnh của phụ thân, một khối hàn băng vạn năm thực không tính là cái gì.

... ........

Sau khi lấy được hàn băng vạn năm từ Cửu U phủ, Cố Nhược Vân tính toán trở về Đông Phương thế gia, lại ở lúc nàng mới vừa đi ra cửa lớn của Cửu U phủ, một bóng dáng xuất hiện ở trước mặt của nàng, cung kính nói: "Cố cô nương, trưởng lão chúng ta mời ngươi đến làm khách."

"Trưởng lão nhà các ngươi là người phương nào?" Cố Nhược Vân cau mày, hỏi.

"Trưởng lão nhà ta là Thiên Khải Tôn Giả Linh Tông."

Thiên Khải Tôn Giả?

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, làm sao lão gia hỏa kia biết mình ở trong Cửu U phủ? Hơn nữa, ông vội vội vàng vàng tìm mình như vậy, là vì chuyện gì?

"Được, vậy ngươi dẫn đường phía trước." Nàng nhíu mày, nhàn nhạt nói.

Mặc dù Thiên Khải Tôn Giả biết mình đi nơi trục xuất, nhưng cũng không thể làm cho người ta đến Cửu U phủ chặn nàng lại, l.q.đ dưới tình hình bình thường, ông sẽ đi Đông Phương thế gia tìm nàng, vì vậy Cố Nhược Vân không biết rốt cuộc Linh Tông đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ là huynh trưởng đã xảy ra chuyện?

Nghĩ vậy, trái tim Cố Nhược Vân vô cùng căng thẳng, ngay sau đó bước đi cũng vội vàng lên.

Ở trên đời này, trừ bỏ Hạ Lâm Ngọc ra, nàng cũng chỉ có một ca ca là Cố Sanh Tiêu! Bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho hắn có nguy hiểm gì.

... ...... .....

Linh Tông, trong phòng thí nghiệm, lão giả đang mồ hôi đầy đầu bắt tay nghiên cứu dược liệu, khi thì chau mày, khi thì buông lỏng ra, làm người bên cạnh cũng không dám tới gần ông, sợ lão gia tử này lại phát thần kinh gì đó, phát tiết lửa giận đến trên đầu bọn họ.

Lúc này, một gã đệ tử Linh Tông vội vàng đi đến, cung kính bẩm báo nói: "Thiên Khải trưởng lão, Cố cô nương đến đây, đang ở ngoài Linh Tông cầu kiến."

"Cái gì?"

Trên mặt Thiên Khải Tôn Giả vui vẻ, ngay cả dược liệu trong tay cũng không để ý, trực tiếp ném ra phía sau, thân thể già nua kia nhanh giống như một cơn gió lập tức xông ra ngoài.

Trong đại viện.

Dưới gió mát, tóc đen hỗn loạn.

Nữ tử hai tay ôm ngực, một bộ áo xanh, giống như tùng trúc ngạo nghễ đứng thẳng, chỉ là mặt mày của nàng lại rất thanh lãnh, thanh lãnh giống như một bức họa.

Cho dù khuôn mặt của nữ tử này không phải tuyệt sắc khuynh thành, lại vô cùng thanh lệ, làm cho người ta thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Có thể là trông thấy lão giả vọt tới từ phía trước, nữ tử hơi hơi nâng mắt lên, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) lqd nói: "Thiên Khải Tôn Giả, người vội vội vàng vàng tìm ta đến là vì chuyện gì? Hơn nữa, còn trực tiếp phái người đi Cửu U phủ chặn lại."

Thiên Khải Tôn Giả ‘ha ha’ cười gượng hai tiếng, xoa nắn nắm tay, nói: "Nha đầu, tốt xấu gì ta cũng là cữu công của ngươi, ngoại tổ mẫu của ngươi là muội muội của ta, vậy ngươi còn gọi Thiên Khải Tôn Giả cái gì?"

Chương 694: Võ Linh đan (một)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, trong mắt hàm chứa tràn đầy ý cười: "Nói đi, tìm ta đến là bởi vì chuyện gì?"

"Này…...." Thiên Khải Tôn Giả có chút xấu hổ, ông vò đầu, nhìn Cố Nhược Vân, dò hỏi: "Ta nghe nói ngươi kinh doanh một dược liệu điếm tên là Bách Thảo Đường? Ta còn nghe nói, lqd trong dược liệu điếm của ngươi bán Diên Niên Ích Thọ đan và Mỹ Dung Hoán Phu đan?"

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: "Không sai, không biết người là muốn mỹ dung hay muốn kéo dài tuổi thọ?"

Mỹ dung?

Khóe miệng Thiên Khải Tôn Giả run rẩy một chút, nói: "Nha đầu, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ở trên Thần Chi Thí Luyện, ta thu hoạch được tấm đan phương từ trong tay trưởng lão Tiên Địa? Là như vậy, gần đây ta đã giao đan phương đến trên tay bên trên, sau đó bên trên lại giao cho các trưởng lão chúng ta một nhiệm vụ, chính là nếu ai có thể luyện chế ra đan dược trên đan phương, l.q.đ có thể tấn chức làm đệ nhất trưởng lão Linh Tông, chậc chậc, đệ nhất trưởng lão Linh Tông này, là ở dưới một người, trên vạn người, cho dù là trưởng lão khác cũng phải nghe theo hiệu lệnh, cho nên, không phải ta đây tìm ngươi tới hỗ trợ sao?"

Cố Nhược Vân nhún vai, mỉm cười nói: "Cho ta xem đan phương trước đi."

"Được."

Thấy Cố Nhược Vân đáp ứng yêu cầu của mình, hai mắt Thiên Khải Tôn Giả lập tức sáng ngời, sốt ruột lôi kéo Cố Nhược Vân tiến vào phòng thí nghiệm.

"Nha đầu, ngươi mau đến xem xem, rốt cuộc đan dược này nên luyện chế thế nào? Rõ ràng ta đã làm theo trên đan phương, vì sao luôn không cách nào thành công?"

Cố Nhược Vân không nói gì, mặc cho Thiên Khải Tôn Giả kéo nàng vào trong phòng, mà sau khi ông tiến vào phòng, lão gia tử đầu tiên là vừa oán giận vừa kể lể, sau đó đuổi tất cả các đệ tử khác ra khỏi phòng thí nghiệm.

Nhóm phế vật này, đi theo ông nghiên cứu đã gần một năm, cũng không thể mang đến cho ông một chút trợ giúp, xem ra mình chỉ có thể trông cậy vào nha đầu kia.

"Đây chính là đan phương sao?" Cố Nhược Vân cầm lấy đan phương trên bàn, nhìn thoáng qua, trong lòng có tính toán: "Đây là đan phương sơ cấp nhất, chẳng có vấn đề gì, ta có thể giúp người luyện chế ra."

Nghe nói như thế, hô hấp của Thiên Khải Tôn Giả vô cùng căng thẳng, khẩn trương mà kích động nhìn Cố Nhược Vân.

"Nha đầu, ý của ngươi là nói, ngươi thật sự biết luyện chế đan dược?"

Đan dược Bách Thảo Đường bán đấu giá, tạo thành chấn động lớn như thế, vì sao ba thế lực lớn không có động tác gì?

Nguyên nhân rất đơn giản!

Ở trong mắt ba thế lực lớn, chỉ có đan dược ẩn chứa linh lực mới được coi là đan dược! Bất kể là Mỹ Dung Hoán Phu đan hay là Diên Niên Ích Thọ đan, trong đó đều không hàm chứa linh khí, vì vậy đối với bọn họ mà nói, lqđ kia chỉ là viên thuốc mà thôi, cũng không tính là đan dược.

Mà bọn họ lại đều chưa thấy qua Cố Nhược Vân luyện chế, càng chưa từng xem qua tri thức về đan dược, bởi vậy lại như thế nào sẽ biết đan dược cũng chia thành nhiều loại như vậy?

Nhưng mà, đây là những người khác cho rằng, Thiên Khải Tôn Giả nhưng là tận mắt thấy ở ngày sinh thần của Lam Vũ Ca, Cố Nhược Vân cho bà một viên đan dược, trực tiếp làm cho Lam Vũ Ca đột phá tới Võ Hoàng cao cấp.

Đan dược có thể làm cho cấp bậc Võ Hoàng đều đột phá, đó là cường hãn cỡ nào? Chỉ là hiện giờ sở dĩ Thiên Khải Tôn Giả hỏi như vậy, chính là không xác định rốt cuộc đan dược trong tay Cố Nhược Vân là nàng luyện chế, hay là lấy được từ nơi khác!

Cho nên, hiện giờ nghe thấy Cố Nhược Vân có thể luyện chế đan dược, rung động trong lòng ông nhưng là lộ rõ!

"Ừ."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta có thể luyện chế, người đưa đan lô của người cho ta, ta có thể luyện chế ra một viên đan dược cho người."

Chương 695: Võ Linh đan (hai)

Edit: kaylee

Vì sao đan dược rất hiếm? Không chỉ bởi vì đan phương biến mất, mà còn bởi vì hiện giờ người ta không biết luyện chế đan dược như thế nào! Cho dù bọn họ có đan phương, không nghiên cứu bốn năm mươi năm, bọn họ cũng luyện chế không ra. Nhưng mà, đan lô có thể luyện chế đan dược vẫn là có thể tạo ra.

Thiên Khải Tôn Giả như hiến vật quý đặt dược liệu tới trước mặt Cố Nhược Vân, cười ‘ha ha’ nói: "Nha đầu, vậy cữu công có thể lên làm đệ nhất trưởng lão Linh Tông hay không thì dựa hết vào ngươi, đúng rồi, rốt cuộc đan dược này là cái gì? Có lợi ích gì?"

"Võ Linh đan," Cố Nhược Vân nhìn Thiên Khải Tôn Giả, nói: "Đan dược này dùng cho đồ đệ bắt đầu bước vào tu luyện, có thể cải thiện thiên phú, tuy rằng sẽ không làm người bỗng chốc từ phế vật biến thành thiên tài, lee~l.q.đ nhưng cũng có thể có biến hóa rất lớn, tỷ như nói, vốn một người từ Võ Giả lên tới Võ Vương cần thời gian mười năm, nếu ở trước lúc tu luyện dùng Võ Linh đan, vậy có thể giảm bớt thời gian ba năm."

Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mà đối với tu luyện giả mà nói, thời gian một năm đều có biến hóa rất lớn!

Vì vậy sau khi nghe được lời giải thích của Cố Nhược Vân, hô hấp của Thiên Khải Tôn Giả không khỏi nhanh một chút, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn đan phương trong tay Cố Nhược Vân.

Võ Linh đan!

Tuy rằng đan dược này kém hơn đan dược lúc trước Cố Nhược Vân đưa cho Lam Vũ Ca, nhưng mà, đối với Linh Tông mà nói, cũng là bảo vật vô cùng trân quý! Nếu ở lúc Linh Tông tiến đến đại lục lựa chọn đệ tử, mà cho những đệ tử này dùng Võ Linh đan, vậy không phải những người vốn là thiên tài kia có thể trở nên càng cường đại hơn à?

Mà này, chính là lợi ích Võ Linh đan có thể mang đến cho Linh Tông!

"Phanh."

Bỗng nhiên, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy mở ra, sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả nháy mắt trầm xuống, giọng điệu không tốt nói: "Không thấy được ta đang chiêu đãi khách quý à, là ai cho phép các ngươi không gõ cửa đã xông vào?"

Người nọ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên đất, run run rẩy rẩy nói: "Trưởng……... Trưởng lão, là Tông chủ để cho ta tới kêu người đi một chuyến."

"Tông chủ?"

Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một chút, cau chặt mày: "Loại thời điểm này Tông chủ gọi ta làm cái gì?"

"Đệ tử…... Đệ tử nghe nói hình như là đồ đệ của Linh Thượng Tôn Giả đã có biện pháp có thể luyện chế đan dược,l^q'đ muốn làm cho tất cả người Linh Tông kiến thức tình cảnh này, cho nên Tông chủ mới làm cho trưởng lão tiến đến quảng trường tập hợp."

Bá!

Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả lạnh xuống, hừ hừ: "Vậy mà lại bị người kia đoạt trước! Nha đầu, đi, chúng ta đi nhìn xem tên kia thật sự biết luyện chế đan dược hay không, hay chỉ đang cố làm ra vẻ!"

Nói xong lời này, ông vung y bào, bước nhanh đi ra cửa.

Cố Nhược Vân nhún vai, không nói thêm gì, đi theo phía sau Thiên Khải Tôn Giả dần dần rời đi.... .......

... ...... ...

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều nhuộm khắp bầu trời, giống như màu máu.

Lúc này, trước quảng trường vốn bình tĩnh của Linh Tông, lại tụ tập vô số người, đầu người ở trên quảng trường kia đến đi, thoạt nhìn giống như chợ.

Ở trung tâm quảng trường, bày một cái đan lô to lớn, mà phía trước đan lô kia, một gã nam tử trẻ tuổi đang đứng! Giờ khắc này, y chói mắt như thế, cằm cũng nhịn không được nâng cao lên, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý.

"Là y?"

Trong mắt Cố Nhược Vân xẹt qua một tia sáng sắc bén.

Bởi vì nam nhân kia, trùng hợp là người khi ở Thần Chi Thí Luyện, ra tay ngăn cản ở lúc mình muốn giết hại Thi Vân, hơn nữa bị Thiên Bắc Dạ phế bỏ thực lực!

Nhất là, y vì đoạt được ngai vàng tôn quý của Linh Tông, không tiếc muốn hãm hại huynh trưởng Cố Sanh Tiêu của nàng!

Chương 696: Võ Linh đan (ba)

Edit: kaylee

Nhưng mà hiện tại, thân thể của nam nhân này vậy mà đã tốt! Ngay cả độc mình hạ ở trên người y……..... Cũng không cách nào cảm nhận được.

Cố Nhược Vân nhíu mày, không biết vì sao, nàng cảm giác được này một loại hương vị rất quen thuộc trên người nam nhân này, hương vị kia làm cho nàng không tự chủ được nghĩ đến một người khác.... ...... ....

"Xem ra, y và Thi Vân quen biết cũng không đơn giản như thế, nếu ta không có đoán sai, người giúp ý chữa khỏi thân thể kia, lqd chính là nam nhân đã từng ở trong cơ thể của Thi Vân —— chính là người đã tạo ra Thi Vân, cũng là đầu sỏ làm hại Tử Tà biến thành trứng Phượng Hoàng!"

Tử Tà!

Hiện giờ nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ tà mị kia, sát ý trên người Cố Nhược Vân lập tức bắt đầu khởi động ra, giống như gió lốc ngập trời thổi quét ở quanh thân.

Thiên Khải Tôn Giả cảm giác được sát khí rõ ràng trên người nàng, bất giác kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó trầm mặc xuống.

Thật lâu sau, mới nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này, lúc trước ở Thần Chi Thí Luyện, rõ ràng người này đã bị các ngươi phế đi, lại ở một ngày đột nhiên tất cả thương thế đều hoàn hảo không tổn hao gì, nha đầu, ta biết giữa ngươi và y có cừu oán, chỉ là hiện tại không phải lúc ngươi báo thù, muốn báo thù, có rất nhiều cơ hội! Người này và sư phụ chó má kia của y luôn luôn muốn hãm hại ca ngươi, lại trước giờ cũng chưa từng thành công, ta cũng không muốn buông tha hai người kia."

Cố Nhược Vân chậm rãi thu sát khí, ánh mắt bình tĩnh nhìn trung tâm quảng trường, giống như không có gì xảy ra cả.

Đương nhiên Thiên Khải Tôn Giả không biết, Cố Nhược Vân động sát khí, cũng không phải là vì nam nhân kia, mà là vì người chữa trị thân thể y!

"Đúng rồi, nha đầu, ngươi thấy người ngồi ở trên ghế cao kia sao? Hắn chính là Tông chủ Linh Tông chúng ta! Mà bên cạnh hắn, chính là sư phụ của tên kia - Thiên Vu."

Thiên Khải Tôn Giả nhìn thoáng qua Cố Nhược Vân bên cạnh, giải thích với nàng.

Cố Nhược Vân không nói gì, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, nam tử trung niên ngồi ở trên ghế cao kia rốt cục đứng lên, ánh mắt của hắn lạnh thấu xương nhìn xuống mọi người phía dưới, giọng điệu nghiêm túc nói: "Chắc hẳn các vị còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói qua, nếu ai có thể nghiên cứu ra đan dược trên đan phương, ta sẽ phong hắn là đệ nhất trưởng lão, llêqquyýđônn hiện giờ đệ tử của Vu Sơn trưởng lão - Côn Nam đã có được phương pháp luyện chế đan dược, nếu y thật sự có thể nghiên cứu luyện chế ra đan dược, vậy vị trí đệ nhất trưởng lão vị sẽ do Vu Sơn trưởng lão đảm nhiệm, không biết còn ai có ý kiến hay không?"

Nghe nói như thế, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai đưa ra một câu ý kiến, dù sao nếu Côn Nam thật sự có thể luyện chế ra đan dược, vậy bọn họ tất nhiên tâm phục khẩu phục.

"Được, các ngươi đã không có ý kiến, vậy lần luyện chế đan dược này chính thức bắt đầu, ta và các vị đồng thời chứng kiến thời khắc quan trọng kia."

Nói xong lời này, nam tử trung niên chậm rãi làm trở về ghế, ánh mắt hắn lãnh liệt mà nghiêm cẩn, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn nam tử ở giữa quảng trường.

Côn Nam cười đắc ý, trên khuôn mặt kia tràn đầy vẻ kiêu ngạo, sau khi mở ra đan lô, y lập tức cầm dược liệu lên, trực tiếp quăng vào trong đan lô.

Nhìn thấy tình cảnh này, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, biểu cảm kia rất là bất đắc dĩ.

"Cố cô nương, có phải cách luyện chế của y có vấn đề hay không?" Thiên Khải Tôn Giả thấy được động tác của Cố Nhược Vân, có chút kinh ngạc hỏi.

"Ừ," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Không thể không nói, Côn Nam này cũng là một thiên tài, thứ tự dược liệu trên đan phương kia hỗn loạn, lqđ đây là nguyên nhân người luyện chế không thành công, mà y, đã xếp chỉnh tề thứ tự các dược liệu, nhưng mà………..."

Chương 697: Võ Linh đan (bốn)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà luyện chế đan dược, không đơn giản giống như nấu món thập cẩm, để từng dược liệu vào là được rồi! Dược liệu trong tay y rõ ràng là độ tinh khiết không đủ, tạp chất không được loại sạch sẽ, cho dù y tìm được thứ tự bỏ vào, nhưng lần luyện chế này cũng quyết không có khả năng thành công, chỉ là không biết y lấy tin tưởng từ đâu đến, không ở trong phòng tự nghiên cứu, lại chạy đến trước mặt mọi người dọa người."

Vừa nghe lời này, Thiên Khải Tôn Giả nhưng là nhẹ nhàng thở ra.

Ông thật sợ tiểu tử này thật luyện chế ra đan dược, lúc đó, vị trí đệ nhất trưởng lão này sẽ bị lão bất tử kia chiếm được.

Chỉ cần nghĩ lại, Thiên Khải Tôn Giả đã cảm thấy thật không thoải mái.

Nếu thực để cho Linh Thượng Tôn Giả chiếm được vị trí đệ nhất trưởng lão, Linh Tông còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Xoẹt!

Trong đan lô phát ra một tiếng trầm đục, ngay sau đó lại hồi phục bình tĩnh.

Côn Nam lau mồ hôi trên trán, trái tim nhấc lên lại hạ xuống.

Không ai biết, ở trong thời gian ngắn như vậy, y có bao nhiêu khẩn trương, cho dù y tin tưởng tràn đầy ở trước mặt người khác, nhưng nội tâm cũng vô cùng khẩn trương, sợ đi sai một bước sẽ mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy! Nhưng mà, chỉ có biểu hiện ra thiên phú siêu nhiên ở trước mặt mọi người, y có thể đè ép Cố Sanh Tiêu!

Nghĩ đến đây, Côn Nam gắt gao rắn răng, lại cầm một loại dược liệu trong tay bỏ vào trong đan lô.

Phù!

Thấy đan lô không có động tĩnh khác thường gì, rốt cục Côn Nam cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó tầm mắt của y rơi ở trên thân loại dược liệu cuối cùng.

"Các vị, các ngươi cũng đều biết, đan phương Thiên Khải Tôn Giả cầm về kia là đan phương không trọn vẹn, một năm qua, ta xem vô số sách cổ, cuối cùng cũng nghiên cứu ra loại dược liệu cuối cùng kia! Cuồng Bạo quả, chính là loại dược liệu cuối cùng để luyện chế đan dược này, rất nhanh là ta có thể thành công!"

Lời nói của y, tràn đầy tin tưởng, bất giác ảnh hưởng tất cả mọi người ở đây.

Nếu Côn Nam thật sự luyện chế được đan dược, có thể học luyện đan thuật đã thất truyền mấy vạn năm, vậy từ nay về sau, y sẽ được ghi danh sử sách.

Trở thành đệ nhất nhân quá khứ tương lai.

Đây là vinh quang cỡ nào? Cho dù là Cố Sanh Tiêu được Tông chủ thưởng thức, cũng không có vinh dự lớn như vậy.

Không!

Hẳn là kém xa!

Côn Nam càng nghĩ càng kích động, cơ hội ghi danh sử sách ở ngay trước mắt, chính là ngày sau cho dù qua bao nhiêu năm, cũng sẽ có người nhớ được tên Côn Nam của y.

Giờ khắc này, cái gì quyền thế, cái gì đồ đệ của đệ nhất trưởng lão, y đều không cần!

Y chỉ cần vinh quang đệ nhất nhân quá khứ tương lai kia, này so với cái gì đều quan trọng hơn!

"Không tốt!"

Sắc mặt Cố Nhược Vân đột nhiên biến đổi: "Y vậy mà lại thêm Cuồng Bạo quả vào trong Võ Linh đan, người này không muốn sống nữa sao?"

Y chết thì thôi, nhưng là này hoàn toàn sẽ kéo toàn bộ bọn họ đi địa ngục!

"Nha đầu, lời này của ngươi có ý tứ gì?"

Thiên Khải Tôn Giả ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân, hỏi.

"Không được, không còn kịp rồi!"

Xôn xao!

Cố Nhược Vân cũng không để ý đến những chuyện khác, nhanh chóng vọt tới phía Côn Nam trên quảng trường.

Nếu chỉ là một mình nàng, nàng còn có thể trốn vào trong Thượng Cổ Thần Tháp, nhưng mà nơi này không chỉ có nàng, còn có Thiên Khải Tôn Giả, cùng như Cố Sanh Tiêu đang tu luyện ở Linh Tổng.

Loại dược liệu cuối cùng của Võ Linh đan này, vốn là thêm vào Linh Nguyệt thảo giảm bớt lực cuồng bạo! Kết quả, y vậy mà lại là cầm càng thêm vào Cuồng Bạo quả cuồng bạo!

Lực lượng của Cuồng Bạo quả này vốn là cường đại, nếu gặp gỡ Võ Linh đan, toàn bộ Linh Tông sẽ nháy mắt bị san thành bình địa, một người không lưu!

Chương 698: Võ Linh đan (năm)

Edit: kaylee

Côn Nam run tay, chậm rãi bỏ Cuồng Bạo quả vào đan lô.

Giờ này khắc này, phỏng chừng không ai có tâm tình kích động hơn y.

Bởi vì thành bại ngay tại giờ khắc này!

Cơ hội thành danh đang vẫy tay với y!

Linh Thượng Tôn Giả cũng nhịn không được đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Côn Nam, đối với đồ đệ của mình, lão vẫn là có tín nhiệm rất lớn, y đã có gan luyện chế đan dược ở trước mắt mọi người, vậy chứng minh, y tuyệt đối có nắm chắc rất lớn! Mà chờ sau khi y thành công, vị trí đệ nhất trưởng lão Linh Tông này chính là của lão!

Nghĩ đến đây, Linh Thượng Tôn Giả muốn cất tiếng cười to, trong lòng có một loại thống khoái phát tiết mà ra.

Lại ở một giây kế tiếp, tươi cười của lão bỗng nhiên đọng lại……....

Bởi vì một bóng dáng màu xanh chợt lóe lên, ngay sau đó lực lượng cường đại nháy mắt đánh về phía Cuồng Bạo quả trong tay Côn Nam, chỉ là thời gian nháy mắt, ‘ầm’ một tiếng vang lớn, Cuồng Bạo quả vốn đang được Côn Nam cầm trong tay lập tức hóa thành bột phấn, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của y chậm rãi rơi xuống.

Mọi người ngây dại, cho đến khi một giọng nói nổi giận vang lên, mới hồi phục tinh thần lại.

"Thế nào lại là ngươi! Ngươi thích đối kháng với ta như vậy à? Đầu tiên là giết Thi nhi ta thích, còn hủy thực lực của ta, hiện giờ ngươi lại hủy hoại thành tựu của ta, còn có đan dược của ta!"

Hai mắt Côn Nam biến thành màu đỏ, giống như bị bỏ đói đã lâu không có ăn cơm, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Y gắt gao rắn răng, vô tận hận ý phát ra từ trong lòng ngực kia, làm cho cả khuôn mặt của y đều vặn vẹo biến hình, oán hận càng ngày càng nhiều: "Ta đã biết, ngươi là cố ý, ngươi đang sợ hãi, sợ hãi thành tựu của ta quá lớn sẽ trả thù ngươi! Ta nói cho ngươi, Cố Nhược Vân, ta là thiên tài, thiên tài chân chính! Ta đã học xong cách luyện chế đan dược, ha ha ha, đại lục này trừ bỏ ta ra, không có bất luận kẻ nào biết luyện chế đan dược!"

Cố Nhược Vân có chút đồng tình nhìn Côn Nam, cũng không có nói gì.

Chỉ là biểu cảm này của nàng hoàn toàn chọc giận Côn Nam, y lập tức vọt qua.

"Ta muốn giết ngươi, đều là ngươi làm cho ta mất đi cơ hội trở thành đệ nhất nhân quá khứ tương lai, ngươi đi tìm chết cho ta."

Mắt thấy bàn tay của y sắp sửa bóp vào cổ của Cố Nhược Vân, rốt cục Cố Nhược Vân cũng ra tay, nhưng mà, không có bất luận kẻ nào thấy rõ động tác của nàng ——

Ầm!

Côn Nam còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy một luồng lực lượng cường đại dừng ở ngực của y, làm thân thể của y đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống ở trong đám người.

Côn Nam là ai?

Đệ nhị nhân Linh Tông, gần với Cố Sanh Tiêu.

Hiện giờ lại bị một nữ tử tuổi còn trẻ giết trong nháy mắt?

Thậm chí những người khác cũng không cách nào thấy rõ nàng ra tay như thế nào!

Máu tươi phun ra từ trong miệng, nhưng mà đau đớn trên ngực không có mãnh liệt bằng trong lòng.

Mắt thấy y có thể đạt được thành tựu không người có thể vượt qua, lại bị nữ tử này đánh gãy, điều này làm cho y như thế nào cam tâm?

"Võ Tôn?"

Trong mắt Linh Thượng Tôn Giả hiện lên vẻ âm lãnh, nếu nhớ không lầm, lúc ở Thần Chi Thí Luyện, nữ tử này mới ở cảnh giới Võ Hoàng, hiện giờ thời gian gần hai năm, nàng đã đột phá đến Võ Tôn!

Nữ tử này, quyết không thể lưu!

Nghĩ đến thiên phú dọa người kia của nàng, trong ngực Linh Thượng Tôn Giả bắt đầu khởi động ra sát khí, hai mắt vô cùng âm trầm, trên khuôn mặt già nua bao phủ vẻ lạnh lẽo sắc bén.

"Nha đầu kia lại có thể tới Võ Tôn?"

Khác với Linh Thượng Tôn Giả, Thiên Khải Tôn Giả có chút kinh ngạc nhíu mày, lúc trước ông không có quan sát thực lực của Cố Nhược Vân, không nghĩ tới nàng vậy mà trong bất tri bất giác đã tới cảnh giới Võ Tôn.

Chương 699: Luyện đan (một)

Edit: kaylee

Chậc chậc, nha đầu kia thật đúng là một thiên tài chân chính.

Mạnh hơn phụ mẫu nàng nhiều!

"Hừ!"

Linh Thượng Tôn Giả ‘hừ’ một tiếng, trong mắt hiện lên lạnh lẽo sắc bén: "Không biết khi nào thì Linh Tông chúng ta mở cửa đối với người ngoài, vậy mà tùy tiện người nào cũng có thể tiến vào."

Nghe nói như thế, Thiên Khải Tôn Giả cười ‘ha ha’, lập tức đi lên từ trong đám người, đứng ở trước mặt Cố Nhược Vân.

"Ha ha, nha đầu kia cũng không phải người khác, nàng là thân muội muội của Cố Sanh Tiêu, chắc hẳn Linh Thượng trưởng lão sẽ không không biết chuyện này đi?"

Hai mắt Linh Thượng Tôn Giả càng âm trầm, nắm tay nắm chặt nhẹ nhàng run run.

Lại là lão gia tử này, sớm muộn gì có một ngày, lão sẽ giết ông ta!

"Cái gì? Nàng là muội muội của đại sư huynh?"

"Một Võ Tôn trẻ tuổi như thế, thiên phú của cô nương này cũng không kém đại sư huynh."

"Khó trách nàng sẽ xuất hiện ở nơi này, Linh Tông chúng ta là cho phép người thân thăm người thân, cho nên nàng có thể tới nơi này cũng không tính kỳ quái."

Chúng đệ tử ở phía dưới nhỏ giọng nghị luận nói.

Nhất là, ở trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi, Cố Nhược Vân ở khoảng hai mươi tuổi đã đột phá đến Võ Tôn, là đủ làm mọi người tôn kính.

Nghe được lời nói của Thiên Khải Tôn Giả, trong mắt Tông chủ hiện lên một tia sáng, cũng không nói thêm gì, chỉ là dùng ánh mắt xem kỹ kia nhìn Cố Nhược Vân.

"Cho dù nàng là muội muội của Cố Sanh Tiêu, nhưng nàng vừa tới đã phá hư luyện chế đan dược của đệ tử, là rắp tâm ra sao?" Mắt thấy vị trí đệ nhất trưởng lão rời lão mà đi, sát khí trong lòng Linh Thượng Tôn Giả càng ngày càng tăng: "Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích, ta mặc kệ nàng là muội muội của ai, cũng không thể rời đi nơi này!"

Nghe vậy, tiếng nghị luận của chúng đệ tử nhỏ xuống.

Linh Thượng Tôn Giả phát hỏa cũng hoàn toàn không có sai, Côn Nam thật vất vả đi đến bước này, lại bị phá hủy, là ai cũng sẽ tức giận.

"Này…….." Thiên Khải Tôn Giả có chút chần chờ, ông chuyển mắt về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Nha đầu, vừa rồi ngươi là thế nào?"

Nha đầu kia thật đúng đã gây họa, nếu Côn Nam sẽ thất bại, vậy thì cứ để cho y thất bại là được rồi, làm gì đi phá hư việc y luyện chế đan dược?

Thế cho nên hiện tại bị đôi sư đồ (thầy trò) này bắt lỗi.

"Nếu y muốn chết mà nói, đừng liên lụy ta cùng chết," Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: "Thêm Cuồng Bạo quả vào trong Võ Linh đan, ta không biết y là từ nơi nào ra kết luận này! Loại đan dược Võ Linh đan này tính vốn không ôn hòa, lại thêm vào Cuồng Bạo quả, y muốn nổ tung toàn bộ Linh Tông phải không? Nhưng mà ta còn không muốn chết, nếu y thật sự luẩn quẩn trong lòng, tìm nơi không người tự sát là được rồi."

"Ngươi nói cái gì?"

Linh Thượng Tôn Giả nổi giận nhảy dựng lên, ánh mắt âm trầm nói: "Côn Nam vì đan phương này đã làm đủ chuẩn bị, luyện chế cũng vô cùng hoàn mỹ, nếu không phải ngươi phá hư, sớm đã thành đan."

"Hoàn mỹ?"

Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười kia tràn đầy trào phúng: "Theo ta, hắn không phải đang luyện chế đan dược, mà là đang nấu món thập cẩm! Ngay cả tạp chất trên dược liệu cũng không có loại bỏ sạch sẽ đã để dược liệu vào trong đan lô, này không phải nấu thập cẩm thì là cái gì?"

"Ha ha ha!"

Nghe nói như thế, Linh Thượng Tôn Giả điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia lại mang theo âm ngoan: "Như vậy xem ra, ngươi rất hiểu luyện chế đan dược?"

"Không hiểu lắm, nhưng ít nhất cũng hơn y." Cố Nhược Vân cười nhẹ, khiêm tốn nói.

Nhưng mà, sự khiêm tốn của nàng ở trong mắt mọi người lại trở thành cao ngạo.

Dù sao Côn Nam luyện chế là mọi người cùng nhìn.

Mấy ngày nay tới giờ, chúng trưởng lão đều thử luyện chế, không một ai thành công, thậm chí có người càng ở lúc ban đầu đan lô đã bị nổ mạnh.

Chương 700: Luyện đan (hai)

Edit: kaylee

Nhưng Côn Nam không có! Y kiên trì đến cuối cùng, chỉ thiếu một bước là thành công, bởi vậy có thể thấy, các bước luyện chế của y là không có sai.

Nhưng mà, nữ tử trước mắt vậy mà tự xưng bản thân mạnh hơn Côn Nam?

Không sai, thực lực của nàng quả thật không tệ, cũng là một thiên tài chân chính, nhưng mà thực lực mạnh yếu, không có nghĩa là đầu óc sẽ linh hoạt hơn Côn Nam, huống chi đây là luyện đan thuật đã thất truyền vạn năm! Vì vậy sau khi nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, đệ tử Linh Tông vốn đang tôn kính nàng cũng không nhịn được mà cười nhạt.

Tự tin là nhân chi thường tình (chuyện bình thường của con người), nhưng nếu không có năng lực mà tự tin, đó là kiêu ngạo tự mãn!

"Ha ha," Linh Thượng Tôn Giả nhếch khóe môi, quét mắt thấy đệ tử của mình muốn nổi giận, ngăn lại động tác của y, ngay sau đó, ánh mắt âm trầm kia dừng ở trên người Cố Nhược Vân: "Tông chủ, nếu vị cô nương này nói như thế, chúng ta có thể nào không cho nàng một cơ hội? Không bằng để cho vị cô nương này thử một lần, lee~lqd cũng làm cho nàng hiểu rõ một chút, luyện đan thuật đã thất truyền không phải đơn giản như vậy."

Khi nói lời này, lão giương khóe môi lên, khinh thường trên mặt là rõ ràng như thế.

Tông chủ trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu, tiếng nói có chứa từ tính nghiêm khắc nói: "Được! Nếu Cố cô nương là người do Thiên Khải trưởng lão mang đến, vậy nếu Cố cô nương ngươi thật có thể luyện chế ra đan dược, vị trí đệ nhất trưởng lão này, sẽ do Thiên Khải trưởng lão đảm nhiệm."

Cố Nhược Vân không nói gì, đi về phía đan lô.

Sắc mặt của nàng rất là bình tĩnh, bình tĩnh giống như là một hồ nước, không dậy nổi gợn sóng.

"Đúng rồi, ta quên nói với các ngươi, nha đầu kia chính là lão đại của Bách Thảo Đường, Mỹ Nhan Hoán Phu đan và Diên Niên Ích Thọ đan chính là xuất ra từ trong tay nàng."

Linh Thượng Tôn Giả lại trào phúng cười hai tiếng: "Mỹ Dung Hoán Phu đan? Diên Niên Ích Thọ đan? Cũng không biết là ai lấy tên như vậy, cho rằng bỏ thêm một chữ đan vào đó thì chính là đan dược à, hai loại đan dược này ta đã tìm người mua một lần, cũng cầm lại nghiên cứu qua, kỳ thực chính là viên thuốc bình thường mà thôi, căn bản không phải đan dược gì, một chút linh lực dao động cũng không có!"

Thiên Khải Tôn Giả nhún vai, không nói thêm cái gì với lão gia hỏa này, khuôn mặt già nua cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Nhược Vân.

Trước đan lô, Cố Nhược Vân cẩn thận cầm lên một gốc dược liệu, nhìn chằm chằm dược liệu kia một lúc lâu, đến mức tất cả mọi người không biết nàng đang làm gì, thật lâu sau, nàng mới ném dược liệu vào trong đan lô.

Hiện giờ luyện đan thuật đã thất truyền, bọn họ tự nhiên không biết Cố Nhược Vân nhìn chằm chằm dược liệu kia chính là đang loại bỏ tạp chất.

"Ôi?" Đột nhiên, một người phát ra tiếng kinh ngạc: "Các bước Cố cô nương nàng luyện chế đan dược không sai biệt lắm với Côn Nam sư huynh."

"Này còn cần nhiều lời sao? Khẳng định là nàng cố ý phá hủy Côn Nam đại sư luyện chế, lại đưa học xong các bước của y, cuối cùng coi mấy thứ này đều là của mình, ta xem động tác nàng nhìn chằm chằm dược liệu vừa rồi kia, l.q.đ thật hiển nhiên là cố ý, chính là vì làm cho người ta biết nàng không giống với Côn Nam sư huynh."

Tiếng mọi người nghị luận ‘ào ào’ lọt vào tai, Côn Nam cười lạnh một tiếng, đôi mắt tức giận nhìn Cố Nhược Vân.

"Nha đầu thối, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì, chỉ là học theo mà thôi, tất cả đều là học theo ta, cho dù cuối cùng ngươi luyện chế thành công, thế nhân cũng chỉ sẽ quy công lao về ta, mà ngươi, chỉ là một tiện nhân vô sỉ!"

Trên toàn bộ quảng trường, âm thanh bắt đầu ồn ào lên, chỉ có Tông chủ như chớp như không nhìm chằm chằm Cố Nhược Vân, ánh mắt hiện lên sáng rọi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com