TruyenHHH.com

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 436 - 440

Linhh1811

Chương 436: Y Môn (ba)

Edit: kaylee

Bởi vì hôm đó mọi người đi tham gia tiệc sinh thần của Lam Vũ Ca là gia tộc cấp dưới của Đông Phương thế gia, lại bởi vì thời gian mới đi qua không bao lâu, cho nên thực lực hiện giờ của Cố Nhược Vân còn không có truyền ra, tất cả mọi người cho rằng nàng vẫn là giống như lúc ở Huyền Vũ Quốc, chỉ là một Võ Vương.

Kỳ thực cũng trách không được tất cả mọi người sẽ nghĩ như vậy, không đến một năm, đã từ Võ Vương tới Võ Hoàng, vượt qua một cảnh giới, ai sẽ tin?

Về phần Hạ gia bên kia, thì càng không cần nói, trừ bỏ người Thiên Thành, những người khác đều chết sạch, nên tin trong tay nàng có Thánh Linh thạch không bị truyền ra, Hạ lão gia tử đã sớm mệnh lệnh mọi người Thiên Thành không được truyền ra ngoài, lqd cho nên một ngày Cố Nhược Vân đột phá kia mới không bị thế nhân biết được.

"Cố Nhược Vân? Ngươi không phải người Đông Phương thế gia, vì sao có tư cách tới tham gia Thần Chi Thí Luyện?" Tuyết Nghi khinh bỉ nhìn về phía Đông Phương Trường Kim: "Khi nào thì Đông Phương thế gia xuống dốc đến mức cần tìm kiếm trợ giúp bên ngoài? Cho dù tìm cũng tìm một người có thực lực mạnh một chút, cho nàng đi đến chẳng phải là tự động nhận thua?"

Đông Phương Trường Kim biến sắc, vừa định mở miệng nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt của thiếu nữ bên cạnh đã chậm rãi truyền đến.

"Đông Phương Ngọc là mẫu thân của ta, vì sao ta không có tư cách tham gia?"

Lời của nàng, giống như một cái búa tạ, hung hăng dừng ở trong lòng mọi người.

"Nàng là nữ nhi của Đông Phương Ngọc? Không phải Đông Phương Ngọc đã sớm chết sao? Từ đâu có nữ nhi?"

"Ta nhớ được Cố Nhược Vân này là nữ nhi của Cố Thiên, năm đó tuy rằng Cố Thiên không phải đệ tử thế gia, nhưng cũng là một thế hệ tuyệt thế thiên tài, chẳng lẽ Đông Phương Ngọc đã từng mất tích, chính là bỏ trốn cùng Cố Thiên?"

Ở trong đại lục, trừ bỏ số ít người ra, những người khác đều không biết được chuyện năm đó, cũng tự nhiên không biết quan hệ của Cố Nhược Vân và Đông Phương thế gia.

Cho nên, sau khi nghe được chuyện trọng đại như này, trong lòng bọn họ mới có thể giống như bị một tia sét đánh trúng, chấn động không thôi.

"Ha ha," Sau khi nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, l.q.d sắc mặt Tuyết Nghi thay đổi mấy lần, ngay sau đó lại khôi phục như ban đầu, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới nữ nhi của Đông Phương Ngọc lại có thể lớn như vậy, còn tới tham gia Thần Chi Thí Luyện! Đáng tiếc, ngươi kém mẫu thân ngươi quá xa! Một Võ Vương nho nhỏ mà thôi, căn bản không cách nào thuận lợi thông qua thí luyện, đương nhiên nếu ngươi nguyện ý nhường những con ngựa này cho Y Môn chúng ta dùng trước, ta sẽ không làm ngươi thua quá thảm!"

"Hả?" Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, mỉm cười gật gật đầu: "Lời này nói rất tốt, nếu ngươi nhận lỗi với Đông Phương thế gia bởi vì lời nói vừa rồi của ngươi, nói không chừng ta sẽ không làm Y Môn các ngươi thua quá khó coi."

Đám người vốn nghị luận ào ào, ở trong nháy mắt sau khi lời này của Cố Nhược Vân vang lên lập tức yên tĩnh xuống.

Yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ ràng.

Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?

Thiếu nữ này vậy mà nói phét tới tận mây xanh (ý là lời nói phét không ai có thể tin), nói sẽ không làm người Y Môn thua rất thảm?

Nàng là đầu óc xảy ra vấn đề, hay là điên rồi?

Phải biết rằng, Vinh Nguyệt cô nương của Y Môn đã là cường giả cảnh giới Võ Hoàng, mà trừ bỏ nàng ra, Y Môn cũng có rất nhiều thiên tài tuổi trẻ khác! Đây là so thế nào Đông Phương thế gia cũng kém.

Đừng nhìn hiện giờ thực lực của Đông Phương thế gia rất mạnh, đáng tiếc đời sau cũng không ra gì, chờ sau khi lão gia tử Đông Phương gia tộc kia và Lam phu nhân song song quy thiên (đều chết), Đông Phương thế gia nhất định sẽ xuống dốc.

Cho nên, bọn họ không biết rốt cuộc nữ nhân này có tư cách gì càn rỡ?

Thật hiển nhiên, Vinh Nguyệt rất là bất mãn đối với lời nói của Cố Nhược Vân, mày càng nhíu càng chặt, lạnh lùng nhìn nàng một cái, chỉ là vẫn giữ vẻ mặt cao ngạo không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.

"Có người như ngươi ở, Đông Phương thế gia thật đúng là đã đến cuối," Tươi cười của Tuyết Nghi mang theo khinh miệt trào phúng: "Xem ra lão thiên gia (ông trời) thật đúng là công bằng, ông cho Đông Phương Ngọc thiên phú cực cao, lại cho nàng thiếu hụt ở trên sinh nhi dục nữ (sinh con dưỡng cái), lqd thế cho nên nàng sinh ra một đứa não liệt không biết cái gì! Cố Nhược Vân, đừng tưởng rằng ngươi may mắn chiếm được mấy tờ đan phương thì cho rằng bản thân đã là thiên hạ vô địch! Ở trong mắt Y Môn chúng ta, ngươi cái gì cũng không phải!"


Chương 437: Hội giao dịch (một)

Edit: kaylee

Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống, rơi trên mỗi góc của sơn trang.

Sau khi tiếng nói của Tuyết Nghi vang lên, tất cả các đệ tử Đông Phương thế gia đều mắt đầy tức giận nhìn nàng, thật hiển nhiên hiện giờ ở bên trong cảm nhận của bọn họ, Cố Nhược Vân đã là thần tượng của bọn họ, mà thần tượng nhà mình vậy mà bị người nói xấu là não liệt, như thế nào có thể nhịn?

"Trường Kim trưởng lão, Cố tiểu thư, người Y Môn này hơi quá đáng! Cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn! Chúng ta phải cho những người này nhìn một chút lợi hại mt cái!"

Có một số đệ tử càng là rục rịch, xoa tay, chỉ cần Cố Nhược Vân ra lệnh một tiếng, bọn họ tuyệt đối sẽ xông lên đánh lớn một hồi!

"Đủ!"

Khuôn mặt Đông Phương Trường Kim trầm xuống, sắc mặt khó coi nhìn Tuyết Nghi: "Tuyết Nghi, năm đó ngươi thua ở trong tay đại tiểu thư nhà ta, hiện tại muốn tìm lại danh dự? Thật có lỗi, Đông Phương thế gia chúng ta sẽ không cho ngươi loại cơ hội này!"

Tuyết Nghi cũng đã từng là thiên tài hiếm thấy, luôn luôn tâm cao khí ngạo, duy ngã độc tôn, nhưng mà, ngạo khí của nàng lại bị phá hủy ở trên Thần Chi Thí Luyện!

Mà người phá hủy nàng kia, chính là Đông Phương Ngọc!

Điều này làm cho nàng như thế nào có thể không hận?

Cho dù là nữ nhân kia đã chết, cũng không cách nào bình ổn lửa giận trong lòng nàng! Cho nên vì thế mà nàng nhìn Đông Phương thế gia cực không vừa mắt, l~q~d mỗi lần Thần Chi Thí Luyện nàng đều sẽ để cho đệ tử Y Môn nghĩ hết biện pháp đấu với Đông Phương thế gia.

Kỳ thực, cho dù Đông Phương thế gia không có đệ tử kiệt xuất gì, cũng không cần xếp ở vị trí dưới cùng! Tất cả nguyên nhân đều là vì Y Môn tranh đấu, thế cho nên Đông Phương thế gia vừa lên tràng (võ đài) đã bị đào thải.

"Chúng ta đi thôi."

Cố Nhược Vân lạnh lùng nhìn Tuyết Nghi, không nhìn sắc mặt xanh mét kia của nàng, nhàn nhạt nói: "Không biết ngươi có nhớ Vệ Y Y hay không? Rồi sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hối hận vì sai lầm lúc trước mình phạm phải."

Dứt lời, không có quay đầu lại nữ, xoay người lập tức rời đi.

Sắc mặt của Tuyết Nghi từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, sắc mặt khó coi nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi.

Vệ Y Y!

Làm sao mình có thể quên nàng?

Nữ nhân kia lại đã trở lại? Không được, nàng tuyệt đối không thể để cho nữ nhân kia trở lại Y Môn, nếu không, chuyện nàng và Môn chủ đại nhân làm lúc trước đều sẽ bị vạch trần ra!

Lúc đó, lão gia hỏa ủng hộ Vệ Y Y trong môn kia cũng nhất định sẽ đứng ra!

"Vệ Y Y?" Vinh Nguyệt nhíu chặt mày liễu: "Chính là phản đồ hại chết lão Môn chủ, hơn nữa còn cướp đi Y Học Bảo Điển của lão Môn chủ kia?"

Một phản đồ mà thôi, thật không biết nữ tử kia có mặt mũi gì nhắc tới người kia!

Toàn bộ người Y Môn có ai không biết, lão Môn chủ bởi vì nhận thấy được dã tâm của Vệ Y Y, nên muốn truyền Y Học Bảo Điển cho sư phụ của nàng, cũng chính là chưởng môn nhân hiện giờ của Y Môn, ai có thể nghĩ đến Vệ Y Y vì thế ghi hận trong lòng, hại chết lão Môn chủ, hơn nữa còn cướp đi Y Học Bảo Điển, đi thẳng một mạch, từ đó không có tin tức!

Không nghĩ tới, nàng vậy mà lại sẽ xuất hiện!

Như thế, nàng thân là đệ tử của Y Môn, cần phải thanh lý môn hộ vì Y Môn!

Giờ khắc này, không ai chú ý tới, ở bên trong đám người Y Môn, một bạch y nữ tử vẫn luôn xuất thần nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, một lúc sau, nàng mới hồi phục tinh thần, chậm rãi biến mất ở trong đám người.... .....

"Cố cô nương."

Đông Phương Trường Kim đuổi kịp bước chân của Cố Nhược Vân, mỉm cười, thở dài nói: "Tuyết Nghi kia ở khi tuổi còn trẻ từng có tranh cãi với mẫu thân ngươi, càng là ở Thần Chi Thí Luyện bị nàng đánh bại, cho nên ả luôn luôn ghi hận trong lòng, mới có thể khó xử Đông Phương thế gia."

"Trường Kim trưởng lão," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn về phía lão phụ (phụ nhân có tuổi) phía sau: "Hiện tại khoảng cách bắt đầu Thần Chi Thí Luyện chân chính còn có bao lâu?"

"Đại khái…... Nửa tháng."


Chương 438: Hội giao dịch (hai)

Edit: kaylee

Nửa tháng sao?

Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Ta sẽ trợ giúp người Đông Phương thế gia tăng lên thực lực ở trong nửa tháng này, lqd hơn nữa còn tiến hành huấn luyện ma quỷ! Đương nhiên, ở cuối cùng ta sẽ loại một nhóm người, tìm một ít người thế thân, không biết các ngươi có ý kiến gì hay không."

"Không có!"

Chúng đệ tử tuổi trẻ cùng kêu lên.

Hiện giờ bọn họ đã không chỉ là vì tiến vào Tam Đại Chế Tài, càng là vì tranh một ngụm khẩu khí, chỉ cần có thể thắng Y Môn tự cao tự mãn kia, đừng nói là thay hết những người có thực lực kém trong số bọn họ, bất luận để cho bọn họ làm cái gì bọn họ cũng sẽ không có một câu oán hận nào.

"Tốt!" Đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một tia sáng sắc nhọn: "Hiện tại chúng ta đây tiến vào Vân thành trước, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đưa các ngươi đi đến nơi huấn luyện, trận thí luyện này, ta muốn không chỉ là thắng! Mà là làm cho người trong thiên hạ không dám xem thường Đông Phương thế gia nữa, cũng làm cho mọi người không dám vũ nhục mẫu thân Đông Phương Ngọc của ta nữa!"

Lời nói này, khơi dậy ý chí chiến đấu của rất nhiều người, tất cả mọi người chiến khí tăng lên vùn vụt, ánh mắt kiên định.

"Cố cô nương, ta có thể hỏi một chuyện hay không, ngươi muốn tìm người thế thân, những người đó là…..." Đông Phương Trường Kim nhíu mày hỏi.

Cố Nhược Vân nhướng mày: "Người Bách Thảo Đường."

Hiện giờ mọi người còn không biết Ma Tông cũng là thế lực của Cố Nhược Vân, cho nên nàng chỉ có thể dùng danh nghĩa của Bách Thảo Đường, quan trọng nhất là, lúc trước Bách Thảo Đường thuộc về Đông Phương thế gia, nếu để cho người Bách Thảo Đường tới tham gia thí luyện, cũng không có gì không đúng.

Mày nhíu chặt của Đông Phương Trường Kim buông lỏng ra, khẽ cười nói: "Cố cô nương, ngươi đã là người dẫn đầu, vậy tất cả mọi chuyện đều do ngươi an bày, chúng ta đều không có dị nghị."

Huống chi, tất cả đều là vì thắng lợi, bọn họ là không có khả năng sẽ đưa ra kháng nghị.

"Tốt," Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Hiện tại chúng ta đây lập tức lên ngựa, đi Vân thành trước."

Hiện tại khoảng cách bắt đầu Thần Chi Thí Luyện còn có nửa tháng, nói cách khác, ở trong vòng nửa tháng này, tất cả thế lực đều sẽ từng cái đến đông đủ, về phần có một số thế lực vì sao tiền tới tham gia thí luyện trước thời gian, chính là bởi vì trước khi thí luyện sẽ có hội giao dịch.

Hội giao dịch kia nhưng là không giống như là hội giao dịch phổ thông ở thế tục giới (thế giới bên ngoài, thế giới người bình thường), bởi vì tiến đến đều là một ít cường giả, cũng có người Tam Đại Chế Tài, vì vậy nếu có người muốn tìm bảo bối gì đó, l.q.d hiển nhiên giao dịch là một nơi rất quan trọng.

Ở trong này, có rất nhiều trân bảo cho dù là dùng một quốc gia cũng không đổi được.

... ...... ...

Ban đêm.

Ánh trăng thanh lãnh bao phủ xuống, bao trùm tòa thành trì huyên náo này.

Bên trong phủ Thành chủ, Thành chủ Vân thành người mặc cẩm bào chậm rãi đi tới ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn phất áo bào ngồi xuống, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo tươi cười, giọng nói hào phóng đại khí: "Hoan nghênh các vị đến Vân thành chúng ta làm khách, không lâu sau, chính là Thần Chi Thí Luyện do Tam Đại Chế Tài tổ chức, chắc hẳn các vị cũng đều biết đến, ở phía trước thí luyện, sẽ có hội giao dịch long trọng! Lúc đó, các người có thể lấy ra trân bảo của mình trao đổi với bảo vật của những người khác!"

Tất cả thế lực ở đây đều đến vì hội giao dịch này, cho nên sau khi nghe được Thành chủ nói đều là nóng lòng muốn thử, phải biết rằng trên hội giao dịch này sẽ xuất hiện brất nhiều trân bảo thế gian hiếm thấy.

"Nguyệt Nhi," Tuyết Nghi hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta sớm cũng đã nghe nói, trên hội giao dịch này sẽ xuất hiện một cây Thánh Linh quả, hiện tại ngươi đã ở bên cạnh đột phá, nếu ăn vào Thánh Linh quả kia tất nhiên có thể tiến hành đột phá, cho nên bất luận như thế nào, lqd chúng ta đều phải lấy được một quả Thánh Linh quả kia."

Nếu Vinh Nguyệt đột phá, khả năng có được thắng lợi ở trong tràng thí luyện này sẽ lớn hơn nữa.

Vinh Nguyệt nhàn nhạt cười, nói: "Xin Tuyết Nghi trưởng lão yên tâm, phàm là thứ Vinh Nguyệt ta muốn, chưa từng có bỏ lỡ qua tay, lúc này đây, cũng không ngoại lệ!"


Chương 439: Hội giao dịch (ba)

Edit: kaylee

Ở dưới sự kêu gọi của Thành chủ, yến hội đã bắt đầu.

Nhóm thủ lĩnh thế lực khắp nơi cũng bắt đầu tìm kiếm người có thể bắt chuyện, đương nhiên, chung quanh Y Môn lấy y thuật nổi tiếng đại lục quay không ít người, ngược lại xung quanh Đông Phương thế gia nhưng là cực kì thanh tịnh.

"Ơ? Đây không phải người Đông Phương thế gia sao?"

Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc truyền đến từ một bên, rồi sau đó một nam tử thanh niên lập tức ở trong một đám người hầu đi theo đi về phía mọi người Đông Phương thế gia, đôi mắt cao ngạo đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người nữ tử vẫn luôn đứng ở phía sau Đông Phương Trường Kim kia.

"Lâm Lang, ngươi đi theo Đông Phương thế gia thì có tiền đồ gì? Không bằng đến Cổ Môn chúng ta, ta cam đoan có thể làm cho thực lực của ngươi cao hơn một tầng."

Lâm Lang tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, nhưng mà nàng chỉ ‘hừ’ một tiếng rồi lập tức quay đầu đi, không lại liếc mắt nhìn biểu cảm đáng khinh của thanh niên một cái nào nữa.

"Ta đây cũng là vì tốt cho ngươi," Ánh mắt Cổ Lăng đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Lâm Lang, nói: "Ngươi phải biết rằng, ta theo đuổi ngươi đã thật lâu, nếu ngươi tới Cổ gia ta, ta có thể làm chủ cho ngươi bồi dưỡng tốt nhất, không giống những người khác của Đông Phương thế gia các ngươi, chậc chậc, tới tham gia Thần Chi Thí Luyện, vẫn còn có cấp bậc Võ Tướng tồn tại? Các ngươi là muốn ngay cả cửa thí luyện thứ nhất cũng không thông qua giống như trước kia?"

"Ngươi…..." Lâm Lang nắm chặt quyền, mắt đầy lửa giận, nàng vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Đông Phương Trường Kim ngăn lại.

Một chút lạnh lùng sắc bén chợt lóe qua đáy mắt, Đông Phương Trường Kim mặt không biểu cảm nói: "Thiếu chủ Cổ gia lo lắng quá nhiều, đồ nhi của ta ở Đông Phương thế gia tốt lắm, không cần thiếu chủ Cổ gia xen vào việc của người khác."

"Hừ, không biết tốt xấu!"

Người hầu phía sau Cổ Lăng thấy lão phụ này nói chuyện không khách khí với thiếu chủ nhà mình như thế, lập tức giận mắng ra tiếng: "Thiếu chủ nhà ta coi trọng nữ tử này là phúc khí của nàng! Vậy mà lại còn không biết tốt xấu như thế! Đông Phương thế gia các ngươi còn tưởng rằng mình có thể trường tồn muôn đời? Xem xem thực lực hiện tại của các ngươi, chờ hai Võ Hoàng kia của Đông Phương thế gia qua đời, ai còn có thể che chở các ngươi? Đương nhiên, nếu các ngươi thức thời xin đến góp sức cho Cổ gia chúng ta! Nói không chừng còn có thể lưu lại một cái mạng!"

"Ha ha! Các ngươi cho rằng bản thân vẫn là Đông Phương thế gia năm đó? Đông Phương thế gia mất đi thiên tài Đông Phương Ngọc kia, sớm muộn gì cũng sẽ xuống dốc! Nhưng mà, thiếu chủ Cổ gia chúng ta đã đột phá đến Võ Vương cao cấp, chậc chậc, Võ Vương cao cấp hơn hai mươi tuổi, phỏng chừng cả đời này Đông Phương thế gia các ngươi đều không có khả năng lại có người có thiên phú giống như vậy!"

Đông Phương thế gia chỉ có Đông Phương Ngọc là thiên tài, ngay cả thiên phú của Đông Phương Thiếu Trạch cũng không kém, nhưng mà so với Đông Phương Ngọc vẫn là kém quá xa. Hơn nữa bọn họ sớm đã nghe nói thực lực của Đông Phương Thiếu Trạch bị kẹt ở Võ Vương cao cấp, không có mười mấy năm phỏng chừng không phá được bình cảnh kia.

Mà thiếu chủ của bọn họ, nhiều nhất một năm nữa là có thể tới cảnh giới Võ Hoàng rồi, lúc đó, Đông Phương thế gia nào có thể so sánh nổi?

"Ta đây trước đa tạ thiếu chủ Cổ gia ưu ái, chỉ là…...." Đông Phương Trường Kim lạnh lùng cười: "Sợ rằng Đông Phương thế gia chúng ta cũng không có ngày đó."

Thế nhân đều biết Lam phu nhân đột phá tới Võ Hoàng cao cấp, lại không biết vô số cường giả của Đông Phương thế gia liên tiếp đột phá, thiếu chủ nhà mình đã tới cảnh giới Võ Hoàng từ lâu.

Chờ lúc bọn hắn biết được tất cả những thứ này, phỏng chừng Thần Chi Thí Luyện đều đã đã xong.

"Hi vọng như thế," Cổ Lăng lộ ra một nụ cười khinh miệt, ánh mắt đáng khinh đánh giá Lâm Lang tránh ở phía sau Đông Phương Trường Kim, dương môi cười: "Lâm Lang, ngươi cũng biết cửa thí luyện thứ nhất là cái gì, bình thường, ở cửa thứ nhất Đông Phương thế gia các ngươi đã bị loại, nếu ngươi muốn thuận lợi tới cửa thứ hai, đêm nay ngươi có thể đi trong phòng ta tìm ta, ha ha."

Hắn cười ‘ha ha’ hai tiếng, quay đầu đi về phía sau.


Chương 440: Hội giao dịch (bốn)

Edit: kaylee

Chỉ là ý tứ ẩn chứa trong câu nói cuối cùng kia làm Lâm Lang tức đến mức mặt đỏ bừng, đệ tử Đông Phương thế gia khác cũng xoa tay muốn đi lên đánh nhau.

"Quả thực chính là khinh người quá đáng, Cổ gia có gì đặc biệt hơn người? Đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất cũng chỉ là Võ Vương cao cấp mà thôi! Không biết có cái gì để đắc ý."

"Người Đông Phương thế gia chúng ta còn không tới lượt hắn đến thuyết tam đạo tứ (nói nhăng nói cuội)! Còn muốn ức hiếp Lâm Lang, quả thực không để chúng ta vào mắt!"

"Hắn cũng chỉ dám nói ẩu nói tả ở Vân thành! Nếu ở bên ngoài, ngay cả một câu nói hắn cũng không dám nói!"

"Tốt lắm!" Đông Phương Trường Kim nhíu mày, quét mắt nhìn các đệ tử muốn tiến lên đánh nhau, nói: "Thực lực của Cổ Lăng quả thật rất mạnh, hơn nữa, tuổi trẻ như thế đã là Võ Vương cao cấp, hắn quả thật có tư cách diễu võ dương oai! Nếu các ngươi nuốt không được khẩu khí này, ngay tại trong Thần Chi Thí Luyện đánh bại hắn!"

Lâm Lang cắn chặt môi, không có nói nhiều một lời.

Những năm gần đây, mỗi lần Thần Chi Thí Luyện nàng đều sẽ gặp Cổ Lăng nhục nhã, đáng tiếc thực lực của nàng không bằng hắn, nhiều năm qua chỉ có thể lựa chọn nhịn xuống!

Nếu...... Nếu nàng có thể vượt qua hắn…...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Lang càng kiên định, bất luận như thế nào, nàng đều phải vuợt qua hắn, nếu không sẽ vĩnh viễn sống ở bên trong vũ nhục của hắn.

"Tiểu Vân, điểm tâm này mùi vị không tệ, ta đút nàng ăn."

Từ đầu tới cuối, Thiên Bắc Dạ đều giống như không nhìn thấy chuyện vừa rồi, dè dặt cẩn trọng cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới bên môi Cố Nhược Vân, trong mắt chứa tươi cười thỏa mãn.

Giống như ở trong mắt hắn, cả thế giới này cũng không bằng một cái nhăn mày một nụ cười hạnh phúc của nàng.

Nhưng mà, không biết vì sao, Cố Nhược Vân vẫn luôn cảm thấy có một đôi con ngươi ghen ghét gắt gao quấn quanh nàng, khi nàng nhìn qua, thì tầm mắt kia lại biến mất. Nhưng mà nàng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nuốt vào một ngụm điểm tâm Thiên Bắc Dạ đưa tới bên môi.

Bên trong góc âm u, bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động (mỗi một cử chỉ hành động) của Thiên Bắc Dạ, trong lòng ghen tị giống như là có một vạn con kiến leo lên, hận không thể chém một trăm nhát ở trên người Cố Nhược Vân mới cam tâm! Nhưng mà ả cắn chặt hàm răng ngăn chặn bản thân xúc động tiến lên.

"Cố Nhược Vân nàng vậy mà lại không cùng đến với Hạ gia, đi theo đội ngũ vậy mà lại sẽ là Đông Phương thế gia, khó trách lúc trước Đông Phương thế gia đối kháng với ta, xem ra cũng thoát không được quan hệ với Cố Nhược Vân!"

Thi Vân cười lạnh một tiếng, oán hận nói: "Cố Nhược Vân này thật đúng là tai tinh! Làm hại ta thảm như vậy! Cũng may ta nhân họa đắc phúc (vì họa được phúc), trong lúc vô tình quen biết người Linh Tông, chỉ cần ta chộp tiểu tử ngốc kia trong tay, y tất nhiên sẽ giết Cố Nhược Vân vì ta!"

Mà trận thí luyện này, chính là chỗ táng thân của nàng!

"Cố Nhược Vân, cho dù ngươi lại thiên tài thì như thế nào? Lấy thế lực của ngươi như thế nào chống đối với Linh Tông? Cho dù huynh trưởng của ngươi la fngười thừa kế Linh Tông, đáng tiếc là, hiện giờ hắn không cách nào xuất hiện, ở trước lúc hắn đi ra, ngươi cũng đã chết rồi!"

Hơn nữa, là chết ở trong tay ta!

Tươi cười của Thi Vân càng thêm âm trầm dữ tợn, giờ khắc này, ả nhớ tới mình vốn như thế nào từ tiên nữ cao cao tại thượng lưu lạc đến bước này! Nếu không phải tại nữ tử kia, mình căn bản không có khả năng có nhà mà không cách nào trở về!

Ngay tại lúc Thi Vân hận nghiến răng nghiến lợi, phía sau thân thể của ả, Lãnh Ngôn Phong yên lặng nhìn chăm chú vào ả, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

Chỉ cần là Thi Vân sư muội muốn, y đều sẽ thỏa mãn nàng! Chẳng sợ nàng đi cũng không phải là con đường đúng đắn, y cũng sẽ giúp đỡ nàng đi xuống!

Tất cả, chính là vì một bàn tay nhỏ bé năm đó lôi mình ra hắc ám kia!

Là bàn tay kia cứu vớt y, vì thế, chính là trả giá cả đời, y cũng không oán không hối!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com