TruyenHHH.com

[Xuyên không] Phế sài muốn nghịch thiên: Ma Đế cuồng phi

Chương 356 - 360

Linhh1811

Chương 356: Chiến đấu (hai)

Edit: kaylee

"Cố cô nương."

Hạ Tử Hi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Trận chiến đấu này, ngươi có nắm chắc không?"

Nghe vậy, Cố Nhược Vân cười cười: "Ta có thể nói không sao? Nhưng mà, ta không thể không thắng lợi! Vì Ngọc nhi, cũng vì bản thân ta!"

Sớm hay muộn nàng và Thi Vân đều sẽ có một hồi chiến đấu, loại chiến đấu này thật giống như là mệnh trung chú định (đã định sẵn trong số mạng), bất luận như thế nào, nàng đều phải bước qua một bước hôm nay, nếu không sau này nàng sẽ không cách nào trở thành một cường giả!

Ngay tại lúc Hạ Tử Hi còn muốn nói gì đó, phía sau truyền đến một giọng nói già nua.

"Hi nhi, con chờ xem trước đi."

"Phụ thân?"

Hạ Tử Hi kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt già nua suy yếu tái nhợt của Hạ lão gia tử: "Thân thể của người…...."

"Khụ khụ," Hạ lão gia tử ho khan hai tiếng, suy yếu cười: "Đã tốt hơn nhiều, Hi nhi, trên người nha đầu kia có một thứ những người khác không có! Chính là nghị lực! Nhất là nghị lực mang theo cảm tình, nàng nhất định sẽ đi trên đường người bình thường đi không lên kia."

"Nghị lực?"

Hạ Tử Hi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước: "Con chỉ biết là, Cố cô nương có một loại lực lượng làm cho người ta an tâm, loại lực lượng này làm cho bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận được, chỉ cần có nàng ở, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, phụ thân, con không biết Ngọc nhi và Cố cô nương có quan hệ như thế nào, cũng không biết khi nào thì bọn họ nhận biết nhau, nhưng mà, con có thể nhận thấy được, sở dĩ Cố cô nương đến Hạ gia, cứu mạng của con, chính là vì Ngọc nhi."

Ngọc nhi hắn là vô cùng may mắn, vậy mà gặp gỡ nàng.... ...... ......

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng bước lên trước, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ khuôn mặt thanh lệ kia.

Xôn xao!

Ngay tại một khắc này, Thi Vân đột nhiên đi mấy bước về phía trước, ngay sau đó uy áp trên người đều thi triển hết ra, sau khi cảm nhận được vô cùng vô tận áp bách kia, sắc mặt mọi người đều biến đổi, kinh ngạc kêu lên.

"Võ Hoàng? Làm sao có thể? Thi Vân tuổi còn trẻ, thế nào nhanh như vậy đã đạt đến Võ Hoàng?"

Hiện giờ Thi Vân này cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, ở tuổi này đã đến đạt Võ Hoàng, nếu thiên phú bực này truyền ra ngoài, chính là Tam Đại Chế Tài đại lục cũng sẽ vì thế mà khiếp sợ!

Toàn bộ đại lục, trừ bỏ Cố Thiên đã tử vong ra, cũng chỉ nghe nói đệ tử Thiên Khải Tôn Giả Linh Tông thu vài năm trước mới có thiên phú bực này! Nhưng Thi Vân vậy mà cường hãn đến trình độ như thế.

Sắc mặt Hạ lão gia tử cũng trầm xuống, ông biết Thi Vân có thiên phú cường hãn, cũng chỉ nghĩ rằng nhiều nhất ả đã đột phá tới Võ Vương cao cấp, không ngờ rằng, sẽ là cường giả cấp bậc Võ Hoàng.

Khó trách hai lão gia hỏa Vu Sơn và Lâm Vân sẽ nghe theo hiệu lệnh của nàng.

Lãnh Ngôn Phong nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Cố Nhược Vân, ngươi cũng thấy được thực lực của Thi Vân sư muội rồi, nếu hiện tại ngươi nhận thua, tất cả đều còn kịp."

"Nhận thua?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, mặt mày bình tĩnh lạnh nhạt ngóng nhìn đứng bạch y thiếu nữ ở phía trước bản thân, gợi lên khóe môi nở nụ cười: "Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nếu nàng muốn chiến, tất nhiên phụng bồi đến cùng!"

Nhìn bình tĩnh tự nhiên trên mặt thiếu nữ, vẻ mặt của Lãnh Ngôn Phong có chút phức tạp, thiếu nữ yếu đuối vô năng kia bốn năm trước thật sự thay đổi……….

Nàng trở nên kiên cường như thế, chói mắt như thế.... ....

Đáng tiếc, bất luận nàng có vĩ đại cỡ nào, hôm nay tất nhiên sẽ chết non tại đây!

Ai bảo nàng lớn mật khiêu khích Thi Vân sư muội.

"Ngươi xuất ra vũ khí đi."

Thi Vân nhíu mày cười, giọng điệu ôn hòa trước sau như một, không có vì vừa rồi đối phương khiêu khích mà tức giận, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt vẫn mang theo nhu hòa: "Cố cô nương, ta chờ chiến một trận với ngươi, đã thật lâu, ta đã sớm biết lấy tính cách của ngươi, bất luận thực lực của ta rất mạnh ngươi cũng không có khả năng thoái nhượng (thối lui nhượng bộ), một khi đã như vậy, chúng ta đây kết thúc ân oán giữa chúng ta ở chỗ này."



Chương 357: Chiến đấu (ba)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới Thi Vân sẽ đột phá đến Võ Hoàng, nhưng mà trận chiến đấu này, bất luận như thế nào, nàng đều phải thắng! Tuyệt đối không thể thua!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Nhược Vân từng chút ngưng trọng lên: "Ngươi đã nói đến như vậy, ta đây cũng phải lấy ra toàn bộ thực lực của mình! Thi Vân, Luyện Khí Tông các ngươi tự khoe danh môn chính phái, vì tư lợi của mình không biết đã thương hại bao nhiêu người, vì tăng lên thực lực, ngươi không tiếc hy sinh rất nhiều người, Luyện Khí Tông vì mở rộng thế lực, lại muốn hàng phục Thiên Thành! Vì thế, làm hại Ngọc nhi rơi xuống vách núi đen, hành tung không rõ!"

Lòng của nàng hung hăng đau một chút, khẽ nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt, trong mắt bắn ra sát khí khắp bốn phía, ngọn lửa tức giận thiêu đốt.

"Mặc kệ các ngươi muốn làm chuyện gì, thương hại bao nhiêu người, đều không có quan hệ với Cố Nhược Vân ta! Nhưng các ngươi làm hại Ngọc nhi mất tích, nhất định phải vì thế mà trả giá thật lớn!"

Thiếu nữ cất bước tiến lên, rồi sau đó nàng chậm rãi nâng cánh tay lên, khoảnh khắc kia, một thanh kiếm lóe ra ánh sáng màu trắng dần dần xuất hiện ở trong tay của nàng, cùng lúc đó, trên thân kiếm kia chợt hiện ra cổ khí thế không hề thua kém Thi Vân, thậm chí còn hơn một bậc.

Ầm!

Thi Vân lui về phía sau hai bước, mắt đẹp có chút kinh ngạc nhìn về phía trường kiếm trong tay Cố Nhược Vân: "Đây….... Đây là Linh Khí?"

Không sai, tuyệt đối là Linh Khí, hơn nữa cấp bậc của Linh Khí này có vẻ không thấp, ít nhất cũng là Trung Giai Linh Khí.

"Cố cô nương," Tươi cười của Thi Vân dần dần trở nên lạnh lùng, trong nháy mắt đôi mắt sắc bén lên, ánh mắt kia giống như là bắt được kẻ trộm nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: "Ta vẫn luôn nghĩ rằng ngươi là một thiên tài, không nghĩ tới vậy mà lại chính là một côn đồ trộm đạo! Khoảng thời gian trước, Linh Khí của cha ta bị một kẻ trộm đánh cắp, thế nào ta cũng không nghĩ tới kẻ trộm kia sẽ là ngươi, lúc này đây nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có cái gì để nói?"

Ở trong Luyện Khí Tông, tất cả mọi người đều biết Tông chủ có được một thanh Đê Giai Linh Khí, chính là ai đều chưa từng thấy kia đem Đê Giai Linh Khí, vì vậy sau khi Thi Vân nói ra lời nói này, tất nhiên là bọn họ tin không nghi ngờ.

Chỉ có bản thân Thi Vân mới rõ ràng, so sánh với Đê Giai Linh Khí, thanh kiếm trong tay Cố Nhược Vân mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng mà, theo tác phong của Luyện Khí Tông, ả muốn danh chính ngôn thuận đạt được thanh Linh Khí này, một ý kiến cũng không có, cũng may khoảng thời gian trước có người tiến vào Luyện Khí Tông trộm đi vũ khí của phụ thân, thế cho nên làm cho ả có cớ này.

"Ha ha," Lãnh Ngôn Phong cười nhẹ hai tiếng, trào phúng nói: "Thì ra nữ nhi của Cố Thiên lại là một kẻ trộm đạo, ngay cả chuyện của tiểu thâu tiểu mạc (ăn trộm) đều làm được! Nhưng lại lấy ra tang vật ngươi ăn cắp ở trước mặt Thi Vân sư muội, hiện tại ngươi còn có cái gì nói?"

Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhếch môi: "Ngươi nói thanh Linh Khí này là của Luyện Khí Tông các ngươi, có chứng cớ gì?"

"Cố cô nương," Thi Vân nhàn nhạt cười: "Mọi người đều biết, mấy tháng trước vũ khí của cha ta bị người đánh cắp, mà lúc này, ngươi lại lấy ra thanh Linh Khí này, nếu không phải đồ vật của cha ta, lại là tại sao? Đã từng có người nào gặp qua ngươi sử dụng Linh Khí? Hơn nữa, ta đã thấy vũ khí của cha ta, ta có thể cam đoan, Linh Khí này là cùng một thanh với thanh cha ta bị mất."

Theo giọng nói của Thi Vân vang lên, trong nháy mắt mọi người sôi trào lên.

Nhất là người Luyện Khí Tông, biểu cảm nhìn về phía Cố Nhược Vân tràn ngập khinh bỉ, thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, chủ tử trẻ tuổi kia của Bách Thảo Đường sẽ là người như vậy, phỏng chừng trên tay nàng nhiều đan phương như vậy cũng là trộm được, nếu không bằng một phế vật như nàng làm sao có thể sẽ có vận may có được nhiều vật phẩm như vậy?



Chương 358: Chiến đấu (bốn)

Edit: kaylee

"Ngươi xác định, thanh vũ khí này là Luyện Khí Tông các ngươi đánh mất?"

Hai mắt Cố Nhược Vân tràn đầy ý cười nhìn Thi Vân, bên môi nhếch lên một độ cong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

"Cố cô nương ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi."

Thi Vân lại tiến lên phía trước hai bước, khuếch tán uy áp trên người ra, nháy mắt giống như gió lốc thổi quét ở toàn bộ đình viện Hạ gia.

"Linh Khí này đến từ Luyện Khí Tông ta, hôm nay, ta lấy thân phận đại tiểu thư Luyện Khí Tông thu hồi Linh Khí!"

Ầm!

Vừa dứt lời, ả cuốn lấy một trận bụi đất cuồng bạo phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất xâm thực (ăn mòn) về phía Cố Nhược Vân, lập tức cát bụi đầy trời, che nấp cả bầu trời xanh thẳm.... ...

Cố Nhược Vân không thấy rõ tình thế phía trước, đúng lúc này, sau lưng đột nhiên nổi gió, nàng vội vàng xoay người, nâng trong tay trường kiếm lên ngăn cản công kích đột nhiên đánh tới kia, ‘đinh’ một tiếng, chấn động đến mức cánh tay nàng tê dại, rách ra một vết thương, máu tươi chảy ra từ trong miệng vết thương.

Cho dù có Cao Giai Linh Khí trong tay, nàng vượt một cấp hoàn chỉnh chiến đấu với Võ Hoàng, không dễ dàng có thể vượt qua như vậy.

"Cố cô nương, nếu ngươi nhận thua còn kịp."

Sau bão cát, truyền đến giọng nói nhu hòa của Thi Vân: "Chỉ cần ngươi quy thuận Luyện Khí Tông ta, và trả lại Linh Khí, ta có thể miễn tội ăn cắp  củangươi, hơn nữa còn cho ngươi thân phận tôn quý."

Nếu để cho người không biết chuyện ở chỗ này, tất nhiên sẽ cho rằng Thi Vân là một người lương thiện lấy ân báo oán, nhưng mà, chỉ có Cố Nhược Vân rõ ràng, nữ tử này vẫn đang nhớ thương tinh thần lực của nàng.

Một khi nàng quy thuận Luyện Khí Tông, tất nhiên sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Thi Vân, vì cái gọi là đại nghĩa kia của ả mà hy sinh bản thân.

Nhưng Cố Nhược Vân là loại người bị động này sao?

Không!

Nàng là bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cho mình bại bởi Thi Vân.

Ầm!

Trường kiếm vung lên, phát lên gió lốc, trong phút chốc khuôn mặt cười yếu ớt sau gió lốc của nữ tử xuất hiện ở bên trong đôi mắt thanh lãnh của nàng, ngay sau đó, nàng mang theo kiếm trong tay nhanh chóng nhằm về phía Thi Vân, ‘oanh’ một tiếng, hai kiếm chạm vào nhau, dòng khí cường đại phá hủy ống tay áo của Cố Nhược Vân thành mảnh nhỏ, máu tươi nhiễm đỏ cánh tay của nàng.... ......

"Ôi, Cố Nhược Vân Bách Thảo Đường còn không phải là đối thủ của một cường giả Võ Hoàng, thực lực hiện tại của nàng kém quá xa so với Thi Vân."

Lão giả của một gia tộc trong Thiên Thành, lắc đầu thở dài một tiếng.

Hiện giờ bọn họ đều châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tự nhiên là hi vọng Cố Nhược Vân có thể đạt được thắng lợi, nhưng mà chuyện này nói dễ hơn làm, phải biết rằng, đối phương không chỉ là một thiên tài tuổi trẻ, còn là một cường giả Võ Hoàng!

"Không, các ngươi thấy được không, tuy rằng một chiêu vừa rồi kia làm Cố Nhược Vân bị thương, nhưng mà, Thi Vân cũng bị nàng bức lui lại mấy bước."

Nói lời này, rõ ràng chính là Phách Chấn Thiên thủ lĩnh thế lực ngầm của Thiên Thành, giờ phút này hắn đang nghiêm cẩn quan sát trận chiến đấu trước mắt này, cau chặt mày không biết suy nghĩ cái gì.

Nghe được lời nói của hắn, mọi người mới phát hiện, Thi Vân quả thật bị buộc lui lại mấy bước.

Một Võ Vương mà thôi, ở trước mặt Võ Hoàng căn bản chính là cặn bã, nhưng mà, nàng lại bức lui đối thủ thân là Võ Hoàng? Đến cùng người này có bao nhiêu biến thái?

Phách Chấn Thiên buông lỏng mày ra, cười cười: "Ta và Cố cô nương xem như từng gặp mặt một lần, ở bốn năm trước ta chỉ biết nàng không phải vật trong ao, các ngươi cũng biết năm đó nàng là thực lực gì? Chỉ là một phế vật Tụ Khí cấp hai mà thôi, chuyện này tất cả mọi người Thanh Long Quốc đều biết rõ, nhưng nàng chỉ là ở trong bốn năm ngắn ngủn trưởng thành đến trình độ như thế, Thi Vân quả thật là một thiên tài tuổi trẻ, nhưng xác thực là ả tu luyện hơn mười năm mới thành công, mà nàng, gần bốn năm mà thôi! Nếu cho nàng thời gian, hoàn toàn siêu việt hơn Thi Vân cũng không phải vấn đề gì, nhưng mà……...."

Nói tới đây, Phách Chấn Thiên ngừng lại một chút, hai mắt từng chút ngưng trọng lên.



Chương 359: Chiến đấu (năm)

Edit: kaylee

"Nhưng mà nàng lại tiếp nhận khiêu chiến của Thi Vân! Nói thật, ai cũng không chắc chắn nàng nhất định sẽ thắng lợi, cho dù là chính nàng! Nếu hôm nay nàng thành công, đường sau này cũng sẽ càng chạy càng xa, nếu nàng thất bại, chỉ sợ nha đầu kia sẽ hủy ở nơi này, việc này sẽ trở thành một vũng bùn vĩnh viễn không thể thoát ra nổi trong lòng nàng, cho nên, là thiên tài hay là phế vật, cũng chỉ xem một trận chiến hôm nay này."

Nhưng mà, hắn nhưng là rất tò mò đợi thiếu nữ có thể mang đến cho bọn hắn càng nhiều kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) hơn.... ......

Thiên Khung xoay quanh ở bên trong bầu trời, đôi mắt khí phách lạnh lùng ngóng nhìn nhân loại phía dưới, hắn mới mặc kệ giữa bọn họ có cái ước chiến gì, chỉ cần chủ nhân có nguy hiểm, chính là đánh vỡ quy định, chịu nước miếng của vạn người, hắn cũng sẽ không thể làm cho người ta xúc phạm tới chủ nhân hắn kính yêu.

... .....

Trong đình viện.

Thi Vân nắm chặt kiếm trong tay, khuôn mặt vốn mềm mại và xinh đẹp giờ đây lại có vẻ tràn đầy lạnh lùng, mắt đẹp lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân.

Vừa rồi, mình vậy mà lại lui về phía sau!

Ở trước mắt bao người, ả nhưng lại bị một Võ Vương đánh lui!

Điều này làm cho ả vẫn luôn luôn kiêu ngạo thật sự không thể chịu đựng được.

"Cố cô nương," Thi Vân cười cười, nói: "Vừa rồi có chút trơn, cho nên không cẩn thận lui về sau mấy bước, hiện tại chiến đấu giữa chúng ta mới coi là chân chính bắt đầu, hi vọng ngươi có thể làm tốt chuẩn bị thừa nhận đả kích."

Xôn xao!

Lời này vừa dứt, Luyện Khí Tông lập tức bùng nổ.

"Ni mã (chửi bậy), Hạ gia này làm cái quỷ gì, còn đổ sáp trên mặt đất hay sao? Làm hại ta còn tưởng rằng đại tiểu thư bị nữ nhân kia đánh lui."

"Ha ha, điều này sao có thể, một thương nhân thế tục mà thôi, như thế nào so sánh với đại tiểu thư Luyện Khí Tông chúng ta? Đại tiểu thư chúng ta là một thiên tài chân chính, còn là nhân vật anh hùng có thể cứu vớt đại lục, nàng lại tính là cái gì? Chậc chậc, xem xem cánh tay máu tươi đầm đìa kia của nàng, phỏng chừng trực tiếp bị đại tiểu thư nhà chúng ta làm tàn phế."

Mọi người khinh bỉ ra mặt châm chọc, theo bọn họ, Cố Nhược Vân căn bản là không có khả năng đánh bại Thi Vân!

Thật sự là hai bên chênh lệch quá xa, một người là Võ Vương, một người còn lại là Võ Hoàng, căn bản chính là chiến đấu không có gì bất ngờ.... ......

"Cố cô nương, không biết kế tiếp ngươi còn có thể tiếp được chiêu số của ta hay không!"

Thi Vân thu hồi hàn ý trong mắt, nhàn nhạt cười, ngay sau đó, ả cũng không nói thêm lời vô nghĩa nữa lập tức lại nhanh chóng ra tay, tốc độ của ả cực nhanh, giống như là một cơn gió nổi lên, nhanh đến mức làm cho người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.... .....

Sau đó, tất cả mọi người thấy được một màn không dám tin.... .......

Rống!

Một tiếng rồng rống, phát ra từ trên trường kiếm trong tay Cố Nhược Vân, chấn động làm toàn bộ đình viện đều run run vài cái.

Cự long màu trắng vốn yên tĩnh đứng ở trên trường kiếm kia vậy mà lại bỗng nhiên rời khỏi trường kiếm nhanh chóng ra tay, thân thể cao lớn giống như là một ngọn núi lớn hung hăng áp về phía Thi Vân.... ....

"Đây…..... Đây là khí linh trong truyền thuyết? Không! Không có khả năng, Đê Giai Linh Khí không có khả năng có được khí linh! Mà một khi có được khí linh, chính là chứng minh đây là một thanh Cao Giai Linh Khí! Trời ạ, thanh Linh Khí trong tay nàng vậy mà lại là Cao Giai, không phải đại tiểu thư nói nàng đánh cắp vũ khí của Tông chủ sao?"

Một hộ pháp của Luyện Khí Tông kinh hãi kêu lên, rồi sau đó, tất cả mọi người chuyển ánh mắt nhìn về phía Thi Vân, hình như là đang chờ đợi lời giải thích của ả….....

Sắc mặt Thi Vân đại biến, giữa Trung Giai và Đê Giai trừ bỏ lực lượng khác biệt, cái khác đều không sai biệt lắm! Nhưng thế nào ả cũng không nghĩ tới, Linh Khí trong tay Cố Nhược Vân vậy mà sẽ là Cao Giai!

Cao Giai Linh Khí, nếu truyền ra ngoài, cho dù Tam Đại Chế Tài cũng sẽ chấn động!



Chương 360: Chiến đấu (sáu)

Edit: kaylee

"Không phải ngươi nói đây là Linh Khí của Luyện Khí Tông các ngươi à?" Hạ Tử Hi chú ý tới sắc mặt của Thi Vân, cười lạnh một tiếng: "Chỉ là không biết, thì ra Thi Vân cô nương cũng chưa từng thấy vũ khí của phụ thân mình, tùy tiện nhìn thấy một thanh Linh Khí đã nói là Luyện Khí Tông các ngươi bị mất, chậc chậc, một khi đã như vậy, vì sao không nói bảo bối khắp đại lục sở hữu đều đến từ Luyện Khí Tông?"

Cho dù là ai cũng nghe ra trào phúng rõ ràng trong lời nói của Hạ Tử Hi, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người nhìn Thi Vân đều có chút thay đổi, cho dù là đệ tử của Luyện Khí Tông cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Hừ!"

Lãnh Ngôn Phong ‘hừ’ lạnh một tiếng, phía trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy cao ngạo: "Phần lớn vũ khí trong thiên hạ đều không có gì khác biệt, cho dù Thi Vân sư muội nhận sai cũng không có gì đáng trách, các ngươi không cần nói mãi chuyện này không tha, với tính cách của Thi Vân sư muội, căn bản là khinh thường giá họa cho nàng."

Từ đầu tới cuối, Thi Vân đều không nói gì, ánh mắt ả nhìn về phía Cố Nhược Vân càng thêm lạnh lùng, hơn nữa còn mang theo sát khí không thể ngăn cản.

Nếu ngay từ đầu mình muốn giết nàng vì Thiên Bắc Dạ, hiện tại chỉ bằng nhục nhã nàng gây cho mình, nữ tử này cũng phải chết!

Không sai, Thi Vân đẩy tất cả chuyện này lên trên đầu Cố Nhược Vân, nếu không phải vì nàng không sớm chút phóng thích ra năng lực của Cao Giai Linh Khí, ả sẽ không mất mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy.... ....

Nghĩ đến đây, khuôn mặt dịu dàng của Thi Vân nổi lên một nụ cười lạnh, nói: "Cố cô nương, hiện tại khiến cho ta hiểu biết một chút năng lực của Cao Giai Linh Khí này đi."

Ầm!

Khí thế cường đại giống như dời núi lấp biển nghiền áp mà đến, ép tới mức người không thể thở dốc, Thi Vân chậm rãi bước bước chân tao nhã tiến lên, bảo kiếm màu bạc trong tay lộ ra lạnh lẽo sắc bén ở bên trong cuồng phong.

"Cố cô nương, cẩn thận."

Trái tim Hạ Tử Hi co rút, hắn vừa mới dứt lời, lập tức nhìn thấy thân thể của Thi Vân biến thành ảo ảnh, nhanh đến mức không thể bắt giữ được quỹ tích di động của nàng.... .....

Chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang không ngừng di động.

Giờ này khắc này Cố Nhược Vân, trên mặt là ngưng trọng chưa từng có qua, đôi mắt lạnh lùng nhìn ảo ảnh quay chung quanh bản thân.

Ngay sau đó, nàng rốt cục có động tác.... ....

Rống!

Một tiếng rồng ngâm bỗng nhiên truyền ra từ trong trường kiếm, rồi sau đó hóa thành một tia sáng màu trắng hung hăng đánh về phía một ảo ảnh trong đó, ngay tại lúc thân thể cự long màu trắng sắp đụng vào đạo tàn ảnh kia, tàn ảnh đột nhiên mất đi tung tích.

"Cố Nhược Vân, ngươi không phụ không mẫu, để cho ta thay thế phụ mẫu của ngươi dạy ngươi nên làm người như thế nào."

Đột nhiên, giọng nói lạnh như băng truyền đến từ trên đỉnh đầu của Cố Nhược Vân, lúc nàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bảo kiếm màu bạc đón đầu chém xuống, nháy mắt kia, ánh sáng màu bạc bắn ra từ trên bảo kiếm, hung hăng chém về phía đầu của Cố Nhược Vân, sát ý dày đặc này làm bất luận kẻ nào cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tốc độ của ả quá nhanh, thế cho nên Cố Nhược Vân cũng không thể né tránh công kích này, chỉ có thể nhanh chóng giơ lên trường kiếm trong tay, ‘oanh’ một tiếng, dòng khí cường đại khuếch tán ra từ trên mũi kiếm của hai thanh kiếm, phá hủy hết tất cả cây cối chung quanh, không còn một tấc đất. (L: 1 tấc = 10cm)

Bước chân của Cố Nhược Vân lui về phía sau mấy mét, trên mặt đất lưu lại một khe rãnh thật sâu, cổ họng của nàng cảm thấy tinh ngọt, nhưng mà, cuối cùng vẫn là cứng rắn nuốt ngụm máu tươi thiếu chút nữa thì phun ra kia trở vào, khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt.

"Cường giả Võ Hoàng, cũng không có gì hơn cái này."

Hai mắt Thi Vân mạnh mẽ trầm xuống, ả không nghĩ tới Cố Nhược Vân vậy mà lại có thể tiếp được công kích của mình, cho dù nàng có Cao Giai Linh Khí trợ giúp, nhưng mà có thể cứng rắn chống đỡ một chiêu này, có quan hệ thật lớn với thực lực của bản thân nàng.

Nếu nàng không chết, ngày sau tất sẽ có họa lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com