Xuyen Khong Nu Phu Np H Cac Nam Chinh Hay Cho Nu Phu Toi Thu Thap
Cô bây giờ đã ra ở riêng, sống tại căn biệt thự lúc trước nguyên chủ đã mua, ở nơi đó cô đã từng sống chung với Tiểu Lang, nay cũng không khác trước cô cũng cùng anh sống chung. Việc cô sống chung với Tiểu Lang làm các anh gạnh tị, muốn được công bằng nên hiện giờ cô đang sống chung với một đàng sói đội lốt người. "Tiểu Lang anh lên gọi Vũ xuống đi". Cô đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng với Vũ Thiên, Hoa Thần thì gọi với ra.Tiểu Lang đang trong hình dáng của một von sói cọ cọ móng tay, nghe cô gọi thì mắt sáng rực, đuôi ngo ngoảy chạy thẳng lên phòng của Hàn Mặc Vũ. Không bao lâu sau phía trên truyền xuống giọng hét thất thanh, chuyện là Hàn Mặc Vũ đang ngủ thì Tiểu Lang dùng móng cào cào chân anh, Mặc Vũ nhiếu mày khó chiệu trở mình. Lờ mờ mở mắt thấy cái mặt sói ở đối diện, gai ốc nổi lên lạnh thấu xương, anh nhảy dựng lên la hét.
"Aaaaaaaaaaaa, tránh ra, tránh ra đồ chó sói đáng ghét, tránh ra tránh ra AAAAAAAA".Hàn Mặc Vũ không sợ gì hết, nhưng thật ra anh rất là sợ chó. Chuyện là lúc nhỏ anh trêu một con chó ở nhà hàng xóm, thế là bị nó rượt chạy vòng vòng mệt đến ngất, thành ra sợ chó chính là căn bệnh tâm lí không thể chửa của anh.***Anh chạy xuống ôm chặt eo Thiên Lam, mắt lấp lánh như muốn khóc, năng nỉ từng lờ.
"Thiên Lam à, anh hứa sẻ dậy sớm mà nên đừng kêu cái đồ lông lá đó gọi anh dậy có được không? Thiên Lam à Thiên Lam à".Cô nhìn bộ dạng của anh nhịn cười đến nội thương, cố vổ lưng anh nói:"Vậy anh ráng dậy sớm đi nha, còn nếu không em nghĩ là Tiểu Lang...."Cô còn chưa nói xong anh đã gật đầu như giả tỏi:"Được được mà, anh sẻ không cho tên đó cơ hội ngắm bộ dạng anh ngủ đâu".Tiểu Lang đang liếm lông thì quay qua lườm anh sắc bén, Hàn Mặc Vũ run lên quay qua ôm cô chặt hơn."Tiểu Lang, anh mau biến trở lại đi rồi ăn sáng".Anh mỉm cười nhanh chóng biến trở lại làm chàng trai tóc bạch kim, lúc này Hàn Mặc Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy lại phong thái sói ngầu của thường ngày.***Hôm nay cô theo Ngô Quân Hạo đến nới giam giữ Vũ Tuyết Liên, cô muốn xem lí do cô ta hãm hại cô từ trước đến giờ, cô muốn trả thù thay cho nguyên chủ cũng như cho cô.Anh đưa cô xuống tầng hầm, nơi đây âm u đến đáng sợ có cảm giác lạnh run như đi vào nhà ma, cánh cửa mở ra ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, soi thẳng vào con người nhớp nháp bẩn thiểu đang bị trói trên chiếc ghế, cô hơi hoảng hốt khi nhìn vào cô ta. Cô không thể nào liên tưởng được người đàn bà đáng sợ này, với con người giả vờ thánh mẫu của lúc trước."Vũ Tuyết Liên?" Cô nhìn cô ta nghi hoặc hỏi.Cô ta từ từ ngước mặt lên nhìn cô, nhanh chóng trở nên điên loạng.
"Vũ Thiên Lam, tại sao mày lại sống hả, tại sao mầy không chết quách đi chứ. Nếu không vì mầy tao sẻ không ra nông nổi này, chỉ tại mày cướp đi Lãnh Hàn Phong của tao, mầy từ từ cướp đi những mục tiêu tao đã chọn. Tao nhất định bắt mầy phải trả giá, dù có thành ma tao cũng sẻ không tha cho mầy hahaha...." cô ta cười lên điên loạng, trong khóe mắt ào ào chảy ra những giọt nước đục ngầng.Nếu số phận không đưa đẩy cô ta trở thành con gái của Vũ Thiên Hàn, thì cô ta đã không bị ông lợi dụng dẫn đến tâm lí đau khổ mà làm ra những chuyện này, cô ta vừa đáng chết mà cũng vừa đáng thương, chỉ vì cô ta đã chọn nhầm đường để bước di hướng về tương lai.Cô nhìn cô ta thương hại nói.
"Cô mới chính là người cướp đi Lãnh Hàn Phong của Vũ Thiên Lam, người gieo rắc bao nhiêu đau khổ cho cô ấy chính là cô, nếu như cô như trước vẫn là người chị gái tốt. Có lẽ hai người đã hạnh phúc ở bên nhau trở thành chị em, không đến nỗi cô ấy phải uất ức chết đi mà giao lại thân sát cho tôi".Cô ta nghe cô nói dấy lên sự khó hiểu, tại sao Vũ Thiên Lam lại nói mình cướp Lãnh Hàn Phong của Vũ Thiên Lam, làm hại cô ấy, nhường lại thân sát gì đó. Rốt cuộc cô là đang nói cái gì cô ta không hiểu cái gì cả."Cô bị điên hả? Cô đang nói cái gì đó?"Cô bước đến gần cô ta, nhìn cô ta cười nói.
"Dù sao hôm nay cô cũng chết, tôi sẻ nói chuyện cô khó hiểu bao lâu nay, tại sao tôi lại thay đổi mà không ngốc nghếch làm theo từng kế hoạch mà cô sắp đặt trước"."Thật ra Vũ Thiên Lam đã làm theo đúng kế hoạch của cô mà chết đi, tôi là người ở một thế giới khác song song với ở đây. May mắn nhập sát vào cô ấy, mới có thể phá kế hoạch của cô trả thù cho cô ấy".Lúc này cô ta mới hiểu hết tất cả, tức giận đến trừng to mắt, không thể nói lên một lời."Cô nói đi, tại sao cô lại muống giết Kỳ Phong?"Cô ta nhìn cô khuông mặt dấy lên sự ghen tị ganh ghét.
"Tôi muống cô phải chiệu đau khổ, nếu Hoàng Kỳ Phong chết đi cô nhất định sẻ lại đau khổ mà tự trách mình, đến lúc đó dù tôi co chết cũng sẻ thỏa mãn, nhưng ông trời lại không đứng về phía tôi, lại để y tá phát hiện haha kế hoạch như thế thất bại. Tôi không cam tâm haha thật sự không cam tâm"."Đến bây giờ mà cô vẫn chưa hiểu sao, nếu cô không làm ra mọi chuyện trở nên tệ hại, có lẽ mọi chuyện đã không đến bước đường cùng này. Cô chết đi."Cô nhắm khẩu súng vào giữa mi tâm của cô ta, viên đạn xuyên qua máu chảy lê láng, cô ta có trừng mắt không cam tâm mà nhìn cô, cô cũng chẳng sợ nữa rồi. Đáng lí ra cô sẻ cho cô ta uống thuốc độc mà Thẩm Dật Phàm chế tạo,sẻ không để cô ta chết liền nhưng nỗi đau sẻ giày vò cho cô ta đến chết. Nhưng đến phút cuối cô lại suy nghĩ lại, có vẻ mọi việt nên dừng lại tại đây, cô ta làm những chuyệ này cũng là do người lớn, đã khiến tâm lí cô ta bị thương nên mới chọn sai đường, cho nên như thế này đã đủ lắm rồi."Tạm biệt Vũ Tuyết Liên".
"Aaaaaaaaaaaa, tránh ra, tránh ra đồ chó sói đáng ghét, tránh ra tránh ra AAAAAAAA".Hàn Mặc Vũ không sợ gì hết, nhưng thật ra anh rất là sợ chó. Chuyện là lúc nhỏ anh trêu một con chó ở nhà hàng xóm, thế là bị nó rượt chạy vòng vòng mệt đến ngất, thành ra sợ chó chính là căn bệnh tâm lí không thể chửa của anh.***Anh chạy xuống ôm chặt eo Thiên Lam, mắt lấp lánh như muốn khóc, năng nỉ từng lờ.
"Thiên Lam à, anh hứa sẻ dậy sớm mà nên đừng kêu cái đồ lông lá đó gọi anh dậy có được không? Thiên Lam à Thiên Lam à".Cô nhìn bộ dạng của anh nhịn cười đến nội thương, cố vổ lưng anh nói:"Vậy anh ráng dậy sớm đi nha, còn nếu không em nghĩ là Tiểu Lang...."Cô còn chưa nói xong anh đã gật đầu như giả tỏi:"Được được mà, anh sẻ không cho tên đó cơ hội ngắm bộ dạng anh ngủ đâu".Tiểu Lang đang liếm lông thì quay qua lườm anh sắc bén, Hàn Mặc Vũ run lên quay qua ôm cô chặt hơn."Tiểu Lang, anh mau biến trở lại đi rồi ăn sáng".Anh mỉm cười nhanh chóng biến trở lại làm chàng trai tóc bạch kim, lúc này Hàn Mặc Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy lại phong thái sói ngầu của thường ngày.***Hôm nay cô theo Ngô Quân Hạo đến nới giam giữ Vũ Tuyết Liên, cô muốn xem lí do cô ta hãm hại cô từ trước đến giờ, cô muốn trả thù thay cho nguyên chủ cũng như cho cô.Anh đưa cô xuống tầng hầm, nơi đây âm u đến đáng sợ có cảm giác lạnh run như đi vào nhà ma, cánh cửa mở ra ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, soi thẳng vào con người nhớp nháp bẩn thiểu đang bị trói trên chiếc ghế, cô hơi hoảng hốt khi nhìn vào cô ta. Cô không thể nào liên tưởng được người đàn bà đáng sợ này, với con người giả vờ thánh mẫu của lúc trước."Vũ Tuyết Liên?" Cô nhìn cô ta nghi hoặc hỏi.Cô ta từ từ ngước mặt lên nhìn cô, nhanh chóng trở nên điên loạng.
"Vũ Thiên Lam, tại sao mày lại sống hả, tại sao mầy không chết quách đi chứ. Nếu không vì mầy tao sẻ không ra nông nổi này, chỉ tại mày cướp đi Lãnh Hàn Phong của tao, mầy từ từ cướp đi những mục tiêu tao đã chọn. Tao nhất định bắt mầy phải trả giá, dù có thành ma tao cũng sẻ không tha cho mầy hahaha...." cô ta cười lên điên loạng, trong khóe mắt ào ào chảy ra những giọt nước đục ngầng.Nếu số phận không đưa đẩy cô ta trở thành con gái của Vũ Thiên Hàn, thì cô ta đã không bị ông lợi dụng dẫn đến tâm lí đau khổ mà làm ra những chuyện này, cô ta vừa đáng chết mà cũng vừa đáng thương, chỉ vì cô ta đã chọn nhầm đường để bước di hướng về tương lai.Cô nhìn cô ta thương hại nói.
"Cô mới chính là người cướp đi Lãnh Hàn Phong của Vũ Thiên Lam, người gieo rắc bao nhiêu đau khổ cho cô ấy chính là cô, nếu như cô như trước vẫn là người chị gái tốt. Có lẽ hai người đã hạnh phúc ở bên nhau trở thành chị em, không đến nỗi cô ấy phải uất ức chết đi mà giao lại thân sát cho tôi".Cô ta nghe cô nói dấy lên sự khó hiểu, tại sao Vũ Thiên Lam lại nói mình cướp Lãnh Hàn Phong của Vũ Thiên Lam, làm hại cô ấy, nhường lại thân sát gì đó. Rốt cuộc cô là đang nói cái gì cô ta không hiểu cái gì cả."Cô bị điên hả? Cô đang nói cái gì đó?"Cô bước đến gần cô ta, nhìn cô ta cười nói.
"Dù sao hôm nay cô cũng chết, tôi sẻ nói chuyện cô khó hiểu bao lâu nay, tại sao tôi lại thay đổi mà không ngốc nghếch làm theo từng kế hoạch mà cô sắp đặt trước"."Thật ra Vũ Thiên Lam đã làm theo đúng kế hoạch của cô mà chết đi, tôi là người ở một thế giới khác song song với ở đây. May mắn nhập sát vào cô ấy, mới có thể phá kế hoạch của cô trả thù cho cô ấy".Lúc này cô ta mới hiểu hết tất cả, tức giận đến trừng to mắt, không thể nói lên một lời."Cô nói đi, tại sao cô lại muống giết Kỳ Phong?"Cô ta nhìn cô khuông mặt dấy lên sự ghen tị ganh ghét.
"Tôi muống cô phải chiệu đau khổ, nếu Hoàng Kỳ Phong chết đi cô nhất định sẻ lại đau khổ mà tự trách mình, đến lúc đó dù tôi co chết cũng sẻ thỏa mãn, nhưng ông trời lại không đứng về phía tôi, lại để y tá phát hiện haha kế hoạch như thế thất bại. Tôi không cam tâm haha thật sự không cam tâm"."Đến bây giờ mà cô vẫn chưa hiểu sao, nếu cô không làm ra mọi chuyện trở nên tệ hại, có lẽ mọi chuyện đã không đến bước đường cùng này. Cô chết đi."Cô nhắm khẩu súng vào giữa mi tâm của cô ta, viên đạn xuyên qua máu chảy lê láng, cô ta có trừng mắt không cam tâm mà nhìn cô, cô cũng chẳng sợ nữa rồi. Đáng lí ra cô sẻ cho cô ta uống thuốc độc mà Thẩm Dật Phàm chế tạo,sẻ không để cô ta chết liền nhưng nỗi đau sẻ giày vò cho cô ta đến chết. Nhưng đến phút cuối cô lại suy nghĩ lại, có vẻ mọi việt nên dừng lại tại đây, cô ta làm những chuyệ này cũng là do người lớn, đã khiến tâm lí cô ta bị thương nên mới chọn sai đường, cho nên như thế này đã đủ lắm rồi."Tạm biệt Vũ Tuyết Liên".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com