Xuyen Khong Nhat Ky Thang Cap O Hau Cung Cua Nu Phu Cuu Nguyet Vi Lam
Sai người đưa Liễu Tương Nhã vào nội điện, Liễu Vi Dung sau khi xử lý một phen xong, nâng bụng có thai sáu tháng nên cũng khá lớn cùng Bạch Liên và Hạnh Nhi cẩn thận đỡ đi ra khỏi nội thất,còn có một nhóm người theo sau, chậm rãi đi vào nội điện.
Đi vào, nhìn gương mặt ôn nhu mỹ lệ của Liễu Tương Nhã, Bích Thủy đứng ở bên người nàng, trong tay cầm một hộp phấn.
"Tỷ tỷ, sao hôm nay sớm như vậy đã đến đây thế? Tiểu Tước, dâng trà cho Lệ quý nhân! " Liễu Vi Dung cười nói, nhưng vui vẻ không chạm đến đáy mắt.
Thật ra thì sáng nay thấy nàng, đã quyết định cùng nàng chấm dứt.
Nàng hiện tại với dĩ vãng không giống nhau, vẫn nên tránh Liễu Tương Nhã.
Nữ nhân này thủ đoạn rất nhiều, vạn nhất nói năng không cẩn thận, thì phiền toái.
Nếu như không tiên hạ thủ vi cường, có lẽ chờ Liễu Tương Nhã rời khỏi Nhu Phúc cung, lời đồn đãi sẽ bay đầy trời.
Tuy nói nàng không quan tâm, dựa vào sự khôn khéo và thâm trầm của Mộ Dung Triệt sẽ không thể không biết gương mặt thật sự của Liễu Tương Nhã.
Chỉ cần Hoàng thượng tin nàng là được.
Nhưng nếu cứ luôn bị động như vậy, quả thật không phải biện pháp, lần này, nàng quyết định chủ động đánh ra.
Đem quyền chủ động đặt ở trong tay mình.
Liễu Tương Nhã nhìn Liễu Vi Dung tự nhiên đi vào sau, ánh mắt mờ mịt gắt gao chăm chú nhìn bụng đã to lên kia, đáy mắt hiện lên tia lửa cùng sự ghen tị.
Hóa ra là thật, nàng ta thật sự mang thai.
Hơn nữa rõ ràng đã sáu tháng.
Nhìn lại người bên nàng nàng một chút, trừ Bạch Liên, người nào không phải là người của Hoàng thượng đưa đến?
Cũng bởi vì mang thai, Hoàng thượng liền giúp nàng đem cái đinh bên cạnh nhổ đến không còn một mảnh, cho nàng một hậu viện an toàn, một bên sủng ái yêu thương nhưng một bên lại cô đơn hiu quạnh, làm sao không làm nàng ghen tị, phẫn hận cho được?
Nhìn lại bên trong điện một chút, điểm vài cái chậu than, cháy bằng ba ba, cả bên trong điện ấm áp dễ chịu, trên giường còn trải thảm thật dày được thêu màu tím rất tinh xảo, đãi ngộ này có thể so với tứ phi nhất phẩm.
Nghĩ đến chính mình ở U Lan điện mỗi ngày chỉ có bốn chậu than, hơn nữa chỉ có thể dùng vào thời điểm buổi tối ngủ, ban ngày cũng không dám dùng.
Cả U Lan điện lạnh lẽo, so sánh cùng chỗ này, đơn giản chính là một trời một đất.
Có sự so sánh này, trong lòng Liễu Tương Nhã bắt đầu không ổn định, tay nắm thật chặt lấy tay áo, ghen tị như cỏ dại điên cuồng mọc lên, nhìn lại sắc mặt Liễu Vi Dung, trắng hồng, màu da này còn đẹp hơn so với trước khi vào cung.
Nàng ỷ lại mình xinh đẹp không ai bằng, gần sáu tháng không thấy, thế nhưng Liễu Vi Dung này đã trở nên chói mắt mê người như thế, làm cho nàng khó có thể tiếp nhận
Cùng là quý nhân, nhưng Liễu Vi Dung thì cái gì cũng tốt hơn so với nàng.
Dựa vào cái gì?
Chỉ bằng khối thịt trong bụng kia?
Liếc mắt nhìn Bạch Liên, vậy mà lại đi theo Liễu Vi Dung, trong lòng cực kỳ hận.
Thu lại ngoan ý nơi đáy mắt, nàng cười khanh khách ôn nhu nói: "Còn không phải sang đây thăm muội, chúc mừng Tam muội, hi vọng cái thai đầu muội muội có thể sinh một Đại hoàng tử."
Sau đó sai Bích Thủy đem hộp gấm đưa đến.
"Bên trong là một ít y phục tỷ làm cho tiểu hài tử, hi vọng muội muội thích."
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi đỡ Liễu Vi Dung quay trở lại ngồi xuống bên cạnh giường, Liễu Vi Dung mới quay sang nhìn nàng, bắt được đáy mắt nàng chợt lóe lên ngoan ý rồi biến mất, lòng rùng mình, càng thêm kiên quyết, quyết tâm cùng nàng chấm dứt.
Liễu Tương Nhã này là một con rắn độc, thời điểm khi ngươi không chú ý sẽ cắn ngươi một cái, lấy mạng của ngươi.
Sai Bạch Liên nhận lấy hộp gấm, chờ sau khi Liễu Tương Nhã rời đi, lại đem y dùng cho tiểu hài tử vứt bỏ, nàng đưa thứ gì, nàng cũng không dám dùng.
Liễu Vi Dung cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ nói tốt, tỷ tỷ có lòng, cũng cầu chúc tỷ tỷ sớm ngày mang thai long tự."
Nói lại, nàng chẳng qua là thuận miệng nói như vậy, cũng không có ý tứ châm chọc Liễu Tương Nhã.
Căn bản nàng không biết Hoàng đế đối với Liễu Tương Nhã vô cùng chán ghét, chạm cũng chưa từng đụng chạm nàng một chút.
Nàng chỉ là thuận miệng nói như vậy, Liễu Tương Nhã nghe vào trong tai cũng không nghĩ vậy, trong lòng rất hận, sắc mặt trắng nhợt, lại cho rằng nàng biết chuyện Hoàng thượng không thích nàng, bằng không làm sao lại châm chọc nàng như thế?
Tay nắm lấy tay áo siết thật mạnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có cảm giác đau.
Nàng đè xuống sự buồn bực trong lòng, nở nụ cười nói: "Chuyện sinh đẻ này cũng không giống như làm đồ vật này nọ, ai có thể biết là cái gì."
Trong lời nói có ý Liễu Vi Dung có thể bình an sinh một hài tử ra hay không còn là một vấn đề.
Trong cung này có bao nhiêu người để ý đến cái bụng của nàng, chờ con nàng không còn, chắc chắn nàng phải khóc một ngày.
"Tỷ tỷ nói đúng, bất quá chung quy là do cái gì cũng không có mạnh! " Liễu Vi Dung cười nhạt, cũng không giận chút nào mà đem lời của nàng để ở trong lòng, còn trào phúng lại nàng, làm cho Liễu Tương Nhã tức đến tận tâm can.
Số mệnh rõ ràng là đời này không thể có con, nhưng lại có thai, đây là cái vận cứt chó gì, nụ cười Liễu Tương Nhã trở nên cứng ngắc, lại trở lại chuyện hôm qua người của phụ thân đưa tin đến, gần như không che dấu được hận ý trong long.
Tại sao lại muốn nàng đem tai mắt ngầm phân cho nàng một phần?
Đừng có mơ!
Rũ mí mắt xuống, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
Đồng thời mạnh mẽ ý thức được, Liễu Vi Dung này không còn là quả hồng mềm để cho nàng vuốt ve nữa rồi.
Trần mama nghe lời nói của tỷ muội Liễu thị, khóe miệng khẽ nhếch.
Bích Thủy cũng thừa dịp hai vị chủ tử không chú ý, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Liên một cái, Bạch Liên không nhìn thẳng lại nàng, làm cho Bích Thủy giận đến xanh mặt.
"Muội muội nói rất đúng, tuy nhiên dù sao so ra có hi vọng vẫn là hơn không có hi vọng." Liễu Tương Nhã cười khanh khách trả lời, đáy mắt đều là lãnh ý.
Mùi thuốc súng giữa hai người nồng nặc, cung nữ chung quanh đều có thể nhận ra.
Xem ra bất hòa giữa Đức quý nhân cùng Lệ quý nhân là thật rồi.
Không trách được Hoàng thượng phân phó các nàng nói phải chú ý Lệ quý nhân, không để cho nàng tiếp cận Đức quý nhân.
Hoàng thượng thật là liệu sự như thần.
"Đúng rồi, muội muội còn chưa có "cảm tạ" thuốc bột của tỷ tỷ mấy tháng trước đấy! " Dù sao rõ ràng là muốn cắt đứt với Liễu Tương Nhã, Liễu Vi Dung cũng không muốn cùng Liễu Tương Nhã nói nhảm, trực tiếp liền đem chuyện kia phơi bày.
"Bột thuốc gì? Tại sao ta không biết? Có phải là muội muội nhớ sai rồi hay không?" Liễu Tương Nhã cả kinh, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc hỏi.
"Bạch Liên, đem thuốc bột ra để tỷ tỷ đưa về, để cho nàng nhìn một chút, có phải là thời gian lâu quá rồi hay không, cho nên không nhớ?" Liễu Vi Dung hí mắt, khóe miệng nhếch lên giễu cợt như có như không.
Bạch Liên nghe vậy, lập tức đem túi thuốc bột ban đầu mama trung niên đã đưa cho nàng ra.
"Tỷ tỷ, nhìn cho kỹ vào, nói không chừng nhớ ra rồi! " Liễu Vi Dung tiếp tục cười nói, nụ cười kia khiến Liễu Tương Nhã nhìn lại thấy hết sức ghê tởm.
Nàng nhìn thuốc bột, xác định chính là túi thuốc bột mà Bích Thủy đã giao cho mama trung niên kia, tuy nhiên ngoài miệng lại nói: "Sợ là muội muội nghĩ sai rồi, tại sao ta lại có thể làm những chuyện ác độc như thế? Chúng ta là tỷ muội tốt mà, ta làm sao có thể hại muội?"
Ta không phải là hại ngươi, ta là muốn mạng của ngươi!
Giả bộ, ta để cho ngươi giả bộ!
Liễu Vi Dung cười lạnh.
"Đúng rồi, chúng ta là tỷ muội tốt! Tỷ tỷ ôn uyển thiện lương như thế, làm sao có thể ác độc hại muội muội như thế? Đúng không?" Ánh mắt nàng chớp chớp, mỉm cười tươi sáng để lộ ra hàm răng trắng noãn.
Sau cùng, nàng lại chuyển sang câu chuyện khác: "Nhưng tỷ tỷ, ta không nói thuốc bột này là loại bột có độc gì đó, tại sao tỷ tỷ lại biết vậy?"
Sắc mặt Liễu Tương Nhã khẽ thay đổi, ngầm bực chính mình mất cẩn thận, có điều trên mặt lại làm bộ như thật kinh ngạc: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không phải, Bạch Liên, nói cho tỷ tỷ biết một chút thuốc này là thuốc làm gì." Liễu Vi Dung nhấp một ngụm trà, lại ăn một khối điểm tâm, hài lòng dựa lên trên đệm, trêu đùa Liễu Tương Nhã một chút cũng không tệ, có thể làm cho tâm tình mình khoái trá.
"Vâng! "
Bạch Liên chuyển sang Liễu Tương Nhã cười nói: "Đại tiểu thư thuốc này là bột đuổi muỗi, mấy tháng trước ở Y Lan điện chúng ta có mấy con muỗi quá ác, làm hại chủ tử mỗi buổi tối đều ngủ không ngon, may mà phấn đuổi muỗi kịp thời đến, vốn cho là Đại tiểu thư đưa, chủ tử đang muốn cảm tạ một phen đây! "
Nàng lại bị Liễu Vi Dung đùa giỡn.
Nhận thức này làm cho hơi thở Liễu Tương Nhã nghẹn ở trong lòng, tiếp tục cũng không được, dừng lại cũng không xong, suýt nữa không có đường lui.
"Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng có người muốn hãm hai muội muội." Nét mặt nàng vẫn tươi cuời như hoa như cũ, trong lòng lại hận không thể uống máu, ăn thịt nàng.
"Đúng rồi, ở đây ta có một phong thư phụ thân đưa cho ta mang đến cho muội." Vừa nói móc ra một phong thư từ trong ống tay áo đưa tới, thật ra thì phong thư này là do nàng ngụy tạo.
Bức thư chân chính sớm đã bị nàng đốt rụi.
Lại có thư?
Liễu Vi Dung nhíu mi, trong lòng cười lạnh, lại muốn lấy phụ thân ra khống chế nàng?
"Bạch Liên, đem thư mở ra, đọc cho ta nghe." Liễu Vi Dung rất là cẩn thận, tuyệt đối sẽ không chạm vào bức thư này, ai biết có vấn đề gì hay không?
Nàng không có chú ý, thời điểm Trần mama nghe nàng nói ra những lời này, đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng.
"Vâng! " Bạch Liên gật đầu.
"Muội muội, đây là thư phụ thân sai người đưa đến, tại sao muội lại để cho một nha đầu xem?" Liễu Tương Nhã không nghĩ đến nàng lại cẩn thận như vậy, không nhịn được tức giận mở miệng nhắc nhở nàng.
"Hiện tại muội không có tiện để xem thư." Liễu Vi Dung chỉ chỉ điểm tâm trong tay mình, cười giải thích.
Nàng lại ăn điểm tâm ở đây, đụng thư, trên tay dính cái gì không sạch sẽ, ăn vào trong bụng có thể gây phiền phức.
"...." Lời của Liễu Tương Nhã định nói đều nghẹn lại ở trong họng.
Bên người nhiều cung nữ nhìn như vậy, nàng cũng không dám làm chuyện quá phận.
"Nếu hiện tại muội muội không tiện xem, vậy chờ khi nào muội muội có thời gian hãy xem vậy, thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi về." Liễu Tương Nhã không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
Lúc này nàng đã tính sai, không nghĩ đến Liễu Vi Dung lại cẩn thận đến mức này.
Xem ra nàng đã thật sự trưởng thành rồi.
Sau này cũng không thể dùng phương pháp bình thường để đối phó nàng.
"Đợi một chút, ta còn có chút chuyện riêng muốn nói với tỷ tỷ! " Thấy LIễu tương Nhã sắp bước ra cửa điện, LIễu Vi Dung gọi nàng lại, sai Bạch Liên đỡ đi đến trước mặt nàng, sau đó buông tay Bạch Liên ra.
Đứng ở trước mặt Liễu Tương Nhã.
"Không biết muội muội còn có chuyện riêng gì cần phải nói?" Liễu Tương Nhã nhịn xuống không vui, bưng miệng cười hỏi.
Liễu Vi Dung tiến đến bên tai nàng, thấp giọng cười lạnh, nói từng câu từng chữ: "Tỷ tỷ, chuyện phấn bột kia, trời biết ta biết ngươi biết, cần gì phải giả bộ đây? Sau này chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi."
Dù sao cũng đã gỡ bỏ mặt nạ.
"Còn có, bữa tiệc trong cung mấy tháng trước, tỷ tỷ biểu diễn thật là suất sắc, đáng tiếc khổ nhục kế lần này, đến cuối cùng cũng không có người thương xót! "
"A, quên nói cho ngươi biết, hàn độc trong cơ thể ta ngay từ lúc trước khi vào cung đã hóa giải, tỷ tỷ có phải rất thất vọng hay không?" LIễu Vi Dung ưỡn bụng đang nhô lên lên, đáy mắt hiện ra một tia khinh miệt cùng cười nhạo.
"Đúng rồi, nghe nói mệnh cách của tỷ tỷ quý không thể nói, không biết sau khi Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương biết sẽ như thế nào đây?" Giọng nói nàng ép tới rất thấp, lại truyền rõ ràng vào bên trong tai Liễu Tương Nhã.
Nàng chính là muốn chọc giận Liễu Tương Nhã, chỉ cần Liễu Tương Nhã mất tỉnh táo, sẽ ra tay với nàng, đừng xem nàng được Bạch Liên đỡ, thật ra thì thân thể nàng rất khỏe mạnh, chính mình bước đi như bay cũng không vấn đề gì, chẳng qua là nàng không muốn quá mức khác người, làm cho người hoài nghi.
Nàng cũng sẽ không lấy mạng con mình ra đùa giỡn.
Lần này, chủ yếu nàng muốn đem lời đồn đãi hướng sang chỗ khác!
Quả nhiên, Liễu Tương Nhã nghe nàng một câu lại một câu vạch trần bí mật của mình, kinh hãi không dứt, trấn định vừa mới duy trì lại từ từ tan rã, cuối cùng là câu nói kia của Liễu Vi Dung, làm cho nàng lập tức mất đi tỉnh táo, trong lòng chỉ có một cái ý niệm, diệt trừ nàng, không thể để cho nàng đem bí mật của mình lộ ra ngoài.
"Im miệng, tiện nhân đáng chết, đi chết đi! "
Nàng quát to một tiếng, ra tay.
Tại thời điểm sắp đụng vào Liễu Vi Dung, Liễu Vi Dung đột nhiên "A" một tiếng kêu lên, ôm bụng lảo đảo ngã nhào trên đất, gương mặt tràn ngập không dám tin.
"Tỷ tỷ, ngươi.. ngươi..."
"Chủ tử! " Bạch Liên quát to một tiếng thảm thiết vội vàng vọt đến trước mặt Liễu Vi Dung đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: "Chủ tử, ngài không sao chứ?"
"Bạch Liên, bụng ta có chút đau, không biết tiểu hoàng tử có chuyện gì hay không?" Liễu Vi Dung ôm bụng, mang theo gương mặt sợ hãi cùng ủy khuất nức nở nói.
Thật ra thì trong lòng nàng đang vui vẻ vì mưu kế của mình được như ý.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nữ nhân Liễu Tương Nhã này.
Bạch Liên nghe vậy, tức giận nhìn chằm chằm nàng, tức giận chỉ trích: "Đại tiểu thư, ngươi quá độc ác, thế nhưng mưu hại hoàng tự! "
Nội điện nhất thời rối loạn lên, tất cả cung nữ, mama trong điện đều dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Liễu Tương Nhã, một cung nữ quyết định thật nhanh, vội vã đi gọi thái y, còn lại đều vây quanh Liễu Vi Dung, che chở cho nàng, chỉ sợ Lệ quý nhân lại làm chuyện tổn thương đến chủ tử lần nữa.
Liễu Tương Nhã hồi phục lại tinh thần, rốt cuộc biết mình làm chuyện gì, không dám tin nhìn tay mình, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo như sắp té xỉu, nếu không phải Bích thủy đỡ, nàng cũng đã hôn mê, hiện tại chỉ có thể vô lực giải thích: "Ta không có, ta không có..."
Hiện tại nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, nàng bị Liễu Vi Dung tính kế, nàng chọc giận nàng chính là muốn để cho nàng mất đi tỉnh táo, dưới con mắt của nhiều người thấy nàng ra tay với nàng, để cho nàng có miệng mà không nói được.
Thật ra nàng cũng không có đụng Liễu Vi Dung, nhưng vậy thì thế nào? Tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói kia của nàng.
Đủ để định tội nàng.
Chẳng lẽ nàng cứ như vậy là xong đời rồi?
Không, nàng không thể chấp nhận.
Liễu Tương Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Vi Dung, mắt cũng rất nhanh toàn tơ máu.
Phải biết rằng mưu hại hoàng tự là tội lớn.
Liễu Vi dung, ngươi điên rồi!
"Chuyện không liên quan đến chủ tử, là Tam tiểu thư cố ý! " Sắc mặt Bích Thủy trắng bệch, vội vàng ở một bên thay Liễu Tương Nhã nói chuyện, nhưng một chút sức thuyết phục cũng không có.
"Chúng ta tận mắt nhìn, tận tai nghe, toàn bộ phải trái trắng đen hãy để cho Hoàng hậu nương nương phán xét đi! " Bạch Liên cười lạnh, nói xong cũng không để ý đến các nàng nữa.
Trần mama cũng vọt đến, vội vàng chẩn mạch cho chủ tử, phát hiện cũng không có bất ổn, không có gì đáng ngại.
"Phù, Phật tổ phù hộ, thật may là không có gì đáng ngại! Có điều vẫn là động thai khí, cần tĩnh dưỡng thật tốt."
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sai người đem chủ tử đưa vào nội thất.
Liễu Vi Dung rời đi tước, cực kỳ tức giận cùng thương tâm nói với Liễu Tương Nhã một câu: "Tỷ tỷ, tỷ quá làm ta thất vọng, vậy mà lại muốn mưu hại hài tử của ta, từ nay về sau, ta không có tỷ tỷ này! "
Dù sao cuối cùng xử trí Liễu Tương Nhã như thế nào cũng không liên quan đến nàng.
Với khôn khéo của Mộ Dung Triệt, nhất định sẽ biết là nàng tính kế. Về phần Hoàng đế có tức giận hay không nàng không quan tâm, cũng không ở phạm vi suy tính của nàng.
Nàng chỉ muốn cắt đứt với Liễu Tương Nhã, sau này không bao giờ...dùng mặt giả nhân giả nghĩa đối mặt với nàng nữa.
Nàng không tin Mộ Dung Triệt không biết Liễu Tương Nhã từng mưu hại nàng.
Bất quá trong lòng nàng có chút thấp thỏm, không biết đến lúc đó Mộ Dung Triệt sẽ có vẻ mặt gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com