TruyenHHH.com

Xuyen Khong Lam Nu Tra Xanh Beomgyu X You

Tôi cố gắng tập trung vào bài tập của mình, nhưng những suy nghĩ về Beomgyu cứ quẩn quanh trong đầu. Tại sao cậu ta lại tự nhiên như vậy? Làm sao cậu ta có thể hành động như chủ nhân của căn phòng này khi không có sự đồng ý của tôi?

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Beomgyu đứng dậy, đi lại gần bàn học của tôi. Cậu ta nhặt một cuốn sách lên, lật từng trang mà chẳng nói gì. Tôi nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của cậu ta, như thể đang cố gắng hiểu một điều gì đó.

Tôi mím môi, không muốn gây thêm chuyện, nhưng không thể ngừng suy nghĩ về thái độ của cậu ta. Mình thực sự có thể coi Beomgyu là bạn được không?

Chắc chắn là không, tôi nghĩ vậy. Nhưng mỗi lần đối mặt với ánh mắt ấy, tôi lại cảm thấy như mình bị cuốn vào một thứ gì đó rất khác biệt. Thứ cảm giác mà tôi không thể lý giải được.

Tôi lại phải dứt ra khỏi dòng suy nghĩ ấy khi Beomgyu ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài:

-"Cậu không thấy mệt mỏi à, Seoyeong?"

Tôi nhìn cậu ta, đôi mắt có chút khó hiểu:

-"Mệt mỏi? Với cái gì?"

-"Với tất cả những chuyện quanh cậu. Cậu không thấy khó chịu khi phải chịu đựng những điều vô lý này sao?"

Tôi cảm thấy một sự kỳ lạ trong câu hỏi của Beomgyu. Làm sao cậu ta có thể quan tâm đến tôi như vậy? Đặc biệt là khi cậu ta đã tuyên bố là tôi "của cậu ta."

-"Không, tôi ổn." – Tôi đáp lại nhanh chóng, dù lòng tôi đang rối như tơ.

Beomgyu nhún vai, không nói gì thêm. Cậu ta tiếp tục lật sách mà không quan tâm đến phản ứng của tôi. Nhưng sự im lặng này lại khiến tôi càng khó chịu. Cảm giác như tôi không thể kiểm soát được tình hình nữa.

Ngay lúc đó, điện thoại của tôi lại rung lên. Là một tin nhắn từ Yeonjun.

Yeonjun: 

"Nếu cậu thấy mệt, tớ có thể đến giúp cậu."

Tôi cười nhẹ, lòng như được an ủi. Yeonjun luôn khiến tôi cảm thấy thoải mái, khác hẳn với sự căng thẳng mà Beomgyu mang lại.

Tôi nhanh chóng trả lời:

                                                                Seoyeong: "Cảm ơn tớ không sao đâu. Chỉ là chút chuyện thôi."

Yeonjun: "Nếu cậu cần gì, tớ luôn ở đây mà."

Tin nhắn của Yeonjun khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng tôi lại nhìn sang Beomgyu, đang ngồi im lặng ở bàn học. Cậu ta không hề chú ý đến tôi nữa, mà chỉ chăm chú vào những cuốn sách. Mặc dù vẻ ngoài lạnh lùng và tự mãn của cậu ta vẫn khiến tôi cảm thấy căng thẳng, nhưng ít ra là cậu ta không làm phiền tôi nữa.

Tôi thở dài, cố gắng tập trung trở lại vào bài tập. Dù sao, tôi cũng không thể để những điều này ảnh hưởng đến mục tiêu của mình.

Tôi tiếp tục viết bài tập, cố gắng lờ đi cảm giác ngột ngạt trong không gian. Nhưng chỉ vài phút sau, khi tôi vừa cúi xuống nhặt cây bút bị rơi, bàn tay của Beomgyu đã nhanh hơn, nhặt nó lên trước tôi.

Tôi bất ngờ, chưa kịp rụt tay lại thì tay chúng tôi vô tình chạm nhau. Một luồng cảm giác lạ lùng chạy dọc khắp người tôi. Tôi ngước lên nhìn Beomgyu, ánh mắt cậu ta không hề né tránh mà lại nhìn thẳng vào tôi, như đang dò xét điều gì đó.

Tôi lúng túng rút tay về, nhận lấy cây bút từ tay cậu ta:

-"Cảm ơn." – Tôi nói nhỏ, giọng hơi run.

Beomgyu không đáp, chỉ khẽ nhún vai rồi trở về chỗ ngồi. Vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết mình không thể quay lại bình thường như thế. Khoảnh khắc vừa rồi cứ như một mảnh ghép kỳ lạ mà tôi không thể xếp vào bức tranh tổng thể trong đầu mình.

Đúng lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. Lần này là một tin nhắn từ Juyeon.

Juyeon:
"Seoyeong, cậu ổn chứ? Hôm nay có vẻ căng thẳng nhỉ?"

Tôi hơi ngạc nhiên. Juyeon ít khi nhắn tin cho tôi ngoài giờ học, nhưng những lúc như thế này, tôi lại thấy lời nói của cô ấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Tôi nhanh chóng trả lời:
                    
                                                                                                          "Ừ, tớ ổn. Cảm ơn cậu nhé. Cậu thì sao?"

Juyeon:

"Tớ ổn mà. À, cuối tuần này nếu rảnh

 thì qua nhà tớ chơi nhé. Tớ vừa làm một mẻ bánh."

Tôi mỉm cười trước lời mời bất ngờ của Juyeon, nhưng chưa kịp trả lời thì Beomgyu đã lên tiếng, phá tan sự im lặng:

-"Cậu cười cái gì thế?"

Tôi giật mình, ngẩng lên nhìn cậu ta. Ánh mắt Beomgyu đầy tò mò, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.

-"Không liên quan đến cậu." – Tôi đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Beomgyu không nói thêm, chỉ khẽ nhếch mép, nụ cười nửa miệng làm tôi khó chịu hơn bao giờ hết. Cậu ta lại cúi xuống với cuốn sách của mình, để lại tôi với hàng loạt suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Cảm giác ngột ngạt trong phòng học dường như nặng nề hơn, và tôi không thể dứt khỏi câu hỏi: Tại sao Beomgyu lại khiến tôi bối rối đến thế?

những suy nghĩ về Beomgyu vẫn cứ như một cơn bão nhỏ, lặng lẽ quấy nhiễu tâm trí tôi. Tại sao chỉ một cái chạm tay thôi mà tôi lại phải bận tâm đến thế?

Tôi liếc nhìn Beomgyu. Cậu ta vẫn đang ngồi đọc sách, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. Từ góc nhìn của tôi, khuôn mặt cậu ta trông điềm tĩnh hơn bình thường, như thể mọi thứ xung quanh chẳng thể làm cậu ta bận lòng. Nhưng sự yên tĩnh đó lại khiến tôi cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

-"Cậu có cần phải nghiêm trọng hóa mọi thứ vậy không?" – Giọng của Beomgyu đột nhiên vang lên, phá tan suy nghĩ trong đầu tôi.

Tôi giật mình nhìn cậu ta, không hiểu cậu ta đang nói gì.

-"Ý cậu là gì?" – Tôi hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.

Beomgyu đặt cuốn sách xuống, quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cậu ta sắc bén nhưng không quá lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy như mình đang bị bóc trần.

-"Tôi nói về việc cậu cứ cố tỏ ra không quan tâm, nhưng rõ ràng cậu đang suy nghĩ quá nhiều." – Cậu ta nhún vai. – "Nếu không thích tôi, cứ nói thẳng ra. Tôi không phiền đâu."

Tôi há hốc miệng, không tin được Beomgyu có thể nói ra điều đó một cách thẳng thừng như vậy.

-"Cậu... cậu thật là..." – Tôi lắp bắp, cố gắng tìm từ để phản bác, nhưng mọi lời nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Beomgyu chỉ nhếch môi, đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, cậu ta còn kịp ném lại một câu:

-"Tôi ra ngoài một lát. Cậu cứ suy nghĩ thêm về chuyện đó đi."

Cánh cửa khẽ đóng lại, để lại tôi một mình với những cảm xúc hỗn độn. Tôi không biết mình nên cảm thấy tức giận, ngượng ngùng hay hoang mang nữa. Tất cả mọi thứ về Beomgyu đều khiến tôi khó chịu, nhưng đồng thời lại làm tôi không thể ngừng nghĩ về cậu ta.

Điện thoại tôi rung lên lần nữa. Là Juyeon.

Juyeon:
"Seoyeong, cậu đang làm gì thế?                                                                                                                             Nếu bận quá thì để tớ qua giúp cậu một tay."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Juyeon luôn là một chỗ dựa vững chắc khi tôi cần, và lúc này, tôi thực sự cần sự bình yên mà cô ấy mang lại.

                                                  
                                                              "Không cần đâu. Tớ chỉ đang cố gắng hoàn thành bài tập thôi.                                                                                                                                         Nhưng cảm ơn cậu nhé!"

Juyeon:
"Ừ, nếu cậu cần thì cứ gọi tớ. Tớ luôn ở đây."

Tin nhắn của Juyeon khiến tôi cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng cái bóng của Beomgyu vẫn lởn vởn trong tâm trí tôi. Cậu ta là một câu đố khó hiểu, và tôi không chắc liệu mình có muốn giải mã nó hay không.

Tối hôm đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, Beomgyu vẫn chưa về. Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu. Một phần trong tôi lo lắng cho cậu ta, nhưng phần khác lại muốn phớt lờ tất cả.

Tôi khẽ thở dài, tự nhủ rằng mình không nên quan tâm quá nhiều. Nhưng làm sao đây, khi Beomgyu cứ luôn hiện diện trong mọi suy nghĩ của tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com