Xuyen Khong Di Gioi Den The Gioi Khac Lam Thien Tai Tay Qua Hao Diem
Theo quy tắc của cuộc thi, đầu tiên các tuyển thủ sẽ lên đài rút thăm.Thân là người đứng đầu trong mười người, "Nhuận Khương Việt" nhận được tư cách đại diện Thương Ly quốc để đi lên rút thăm, khiến sắc mặt của Nhuận Khương Dật vô cùng khó coi.Kết quả rút thăm rất nhanh đã có, Tử Mặc quốc đấu với Thương Ly quốc vòng đầu tiên, Thiên Hoàng quốc đấu với Hạ Khuyết quốc vòng thứ hai, riêng Mộc Hiên quốc rút được phiếu trắng, có thể trực tiếp vào thẳng vòng trong.Không ngờ mới vòng đầu tiên đã phải đối chọi với Tử Mặc quốc, Ngụy An Nhi nhìn qua phía Tử Mặc quốc, Thập nhị công chúa cũng đang nhìn qua phía bên này, thấy cô nhìn mình, cô ấy nháy mắt, dùng khẩu hình nói: "Ta sẽ chiến đấu hết mình."Ngụy An Nhi mỉm cười, khẽ đáp: "Ta cũng vậy."Đoàn đội của Thương Ly quốc thảo luận với nhau để xem ai sẽ là người lên chiến đấu. Thông thường mà nói, trận đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến khí thế và tinh thần của hai đội, cho nên mọi người thống nhất để cho người mạnh nhất lên lôi đài đầu tiên.Không ai khác, người này chính là Từ Hồng.Chưa nói tới cấp bậc, chỉ riêng việc nàng ấy là Triệu hoán sư, dường như có thể nói đã nắm chắc chiến thắng trong tay.Ngụy An Nhi thấy sắc mặt Nhuận Khương Dật càng đen hơn. Nghĩ cũng phải, trong cuộc thi cả nước hắn ta bị "Nhuận Khương Việt" chiếm mất hạng nhất, bây giờ vị trí ra sân đầu trận cũng bị chiếm, hắn có thể nhẫn nhịn không làm loạn đã là giỏi lắm rồi.Từ Hồng nhìn mọi người, gật đầu một cái đầy quyết tâm, sau đó đi lên đài quyết đấu.Bên Tử Mặc quốc cũng đã quyết định xong người lên sàn đấu, điều khiến cho Ngụy An Nhi bất ngờ là người ra sân đầu tiên của bọn họ không phải là Nhị hoàng tử hay một trong ba người Thập nhất hoàng tử mà là một chàng trai khác, tuổi tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm, dáng người tuấn tú kiện mỹ, đặc biệt sự kiêu ngạo toát ra giữa hai hàng lông mày khiến cho hắn trở nên vô cùng tự tin, như chắc chắn bản thân là người chiến thắng.Trọng tài đọc to: [Trận quyết đấu thứ nhất của vòng đầu tiên, Từ Hồng của Thương Ly quốc đối chiến với Tử Mặc Băng Duẫn của Tử Mặc quốc.]Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.Lúc này, ở bên ngoài Công hội Lính đánh thuê xuất hiện một cái bàn lớn, bên trên viết Tử Mặc quốc và Thương Ly quốc, người đứng sau bàn cao giọng hô to: "Mau đến đây đặt cược đi đặt cược đi, trận đấu này ai sẽ là người thắng cuộc, mau đến đây!"Dân chúng không mua vé vào bên trong được chỉ có thể xem trận đấu thông qua ảo ảnh phản chiếu trên tường lớn, vốn đang buồn bực, nghe được có trò đặt cược, đều nhao nhao tới đặt tinh thể lên."Ta cược Tử Mặc quốc!""Thương Ly quốc có Triệu hoán sư, ta cược Thương Ly quốc!""Vậy sao vậy sao? Vậy ta cũng cược Thương Ly quốc!"Cách đó không xa, nam nhân khoác áo choàng ngồi dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thảnh thơi nhìn số tinh thể dần dần chất chồng lên thành hai núi nhỏ, trong đó tinh thể bên Thương Ly quốc cao hơn, nhếch miệng cười: "Đi lấy thêm tiền cược Tử Mặc quốc!"Thuộc hạ phía sau bất ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Đông gia, không phải ngài đoán Thương Ly quốc sẽ lấy hạng nhất sao? Sao không cược Thương Ly quốc?"Gương mặt của chàng trai bị giấu sau tấm áo choàng, chỉ có đôi môi quyến rũ nhếch lên, cười như không cười nói: "Nếu đột ngột có người cược Tử Mặc quốc với số tiền lớn như vậy, tâm lý của đám đông sẽ hoài nghi, thầm nghĩ có phải người này biết được chút nội tình gì đó hay không, sau đó bọn họ sẽ bị bản thân mình thuyết phục, dẫn tới cược Tử Mặc quốc!"Thuộc hạ bừng tỉnh đại ngộ, nói như vậy, không ít người sẽ đặt cược Tử Mặc quốc, như vậy khi Tử Mặc quốc thua, Đông gia không chỉ không mất tiền còn lời thêm một khoản, quả là kế sách hay. Hắn lập tức lui ra, khẩn cấp đi an bài theo lời dặn của Đông gia nhà mình.Bên trong Công hội Lính đánh thuê, Từ Hồng và Tử Mặc Băng Duẫn đã lên đài đấu, chờ hai người xác nhận đã sẵn sàng xong, theo một tiếng hô bắt đầu của trọng tài, trận đấu mở màn cho So đấu Ngũ quốc năm này chính thức bắt đầu.Không ai vội hành động ngay, Tử Mặc Băng Duẫn nhìn Từ Hồng một lúc, sau đó nở nụ cười: "Nghe nói, ngươi đã triệu hoán thành công và trở thành Triệu hoán sư?"Từ Hồng đáp: "Tin tức của Bát hoàng tử rất linh thông!"Chói lọi thừa nhận.Tử Mặc Băng Duẫn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hắn tiếp tục nói: "Bản hoàng tử rất tò mò về nó, hay là ngươi triệu hoán nó ra để bản hoàng tử nhìn thử xem."Không thể nghi ngờ, yêu cầu của vị Bát hoàng tử này cũng là mong muốn của toàn bộ người ở đây, tất cả đều tò mò không biết Triệu hoán thú mấy ngàn năm không xuất hiện có hình dáng như thế nào.Từ Hồng nói: "Bát hoàng tử đừng gấp gáp như thế, trận đấu còn chưa bắt đầu!"Không từ chối, nhưng cũng thể hiện rõ ý định của nàng ấy là sẽ không làm theo yêu cầu của hắn ta.Sắc mặt của Tử Mặc Băng Duẫn thay đổi, bị từ chối trước nhiều người như thế làm hắn cảm thấy mất mặt. Hơn nữa, câu nói của Từ Hồng còn làm cho hắn nghĩ là nàng ấy đang ám chỉ hắn sẽ thua mà không cần triệu hoán nên mới nói như thế. Trong lòng Tử Mặc Băng Duẫn tức giận, lấy pháp trượng ra, tụ lực nguyên tố bắt đầu tấn công.Hoàng thất Tử Mặc quốc thiên về hệ Lôi, đương nhiên Tử Mặc Băng Duẫn cũng thế. Nguyên tố Lôi ngưng tụ trong pháp trượng của hắn vô cùng dày đặc, đến nỗi có thể khiến cho bầu trời trở nên tối sầm, mây đen quần vũ như sắp mưa, sấm sét không ngừng chớp động, có thể nghe được tiếng tia điện nổ lách cách, làm da đầu người ta tê dại.Không biết ai đã la lên: "Đại Ma đạo sư, Bát hoàng tử của Tử Mặc quốc là Đại Ma đạo sư!"Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi chiêu thức của Tử Mặc Băng Duẫn dần dần thành hình, một cỗ khí thế mạnh mẽ như sóng thần phẫn nộ tràn ra khắp hội trường, khiến dòng người cảm thấy cơ thể lạnh run, đầu óc choáng váng, một vài người có cấp bậc thấp nhịn không nổi quỳ rạp xuống đất, không ngóc đầu dậy nổi.Trọng tài vung tay tạo kết giới, không để cho uy áp tiếp tục lan rộng ra, nhưng dù vậy vẫn khiến cho người ta biết được cấp bậc của hắn.Đại Ma đạo sư đỉnh phong!!!Chỉ cách cảnh giới Tông Ma đạo sư một bước!!!Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, không ngờ hoàng tử của Tử Mặc quốc lại có trình độ bực này. So đấu Ngũ quốc giới hạn người tham gia dự thi phải dưới hai mươi lăm tuổi, người này còn trẻ mà đã có thực lực cao như vậy, tương lai chắc chắn không có hạn lượng.Ngay lúc hắn ta ngưng tụ chiêu thức, Từ Hồng cũng đã lấy pháp trượng của mình ra, pháp trượng của cô có hai màu đen tím mang đến cảm giác ma mị và huyền bí, khiến người ta biết nó có cấp bậc rất cao. Từ Hồng giơ nó lên không trung, ngưng tụ nguyên tố, xung quanh sàn đấu bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, nguyên tố Băng lan tỏa ra ngoài, khiến không khí xung quanh ngưng tụ một tầng băng mỏng.Khí thế bàng bạc lan tỏa ra xung quanh một cách có trật tự, không hề ồ ạt như Tử Mặc Băng Duẫn, ngược lại thu phóng tự nhiên, càng có vẻ người sở hữu nó khống chế nó vô cùng thành thạo, cũng làm cho mọi người ở đây biết được cấp bậc của Từ Hồng.Nàng ấy, cũng là Đại Ma đạo sư đỉnh phong!!!Quả nhiên là thực lực của cường quốc, hai người ra sân vậy mà đều là Đại Ma đạo sư đỉnh phong, cấp bậc này ở nơi khác đã có thể làm bá chủ một phương, ngạo thị thiên hạ, khỏi phải nói, việc cả hai có thực lực tương đương càng làm cho quần chúng hào hứng, không biết đến cùng hươu chết về tay ai.Trong lòng của rất nhiều người thì phần thắng của Từ Hồng lớn hơn một chút, bởi vì nàng ấy là Triệu hoán sư.Tử Mặc Băng Duẫn có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Hồng có tới cấp bậc này, hắn ta hét lớn một tiếng: "Kình Lôi Oanh Tạc, đi!"Nguyên tố Lôi ngưng tụ thành một tia sét khổng lồ to hơn cây cột đánh thẳng về phía Từ Hồng, ánh sáng chói lóa của nó làm người ta không khỏi nhắm chặt mắt, đồng thời cũng không dám tưởng tượng nếu bị tia sét to như cột đình đó đánh trúng thì có còn được toàn thây không. Từ Hồng ngẩng đầu nhìn tia sét, ngay giây phút tia sét chuẩn bị đánh tới trước mặt nàng ấy, nàng ấy huy động pháp trượng, một thanh kiếm băng khổng lồ hiện ra từ sau lưng nàng ấy, lao thẳng về phía tia sét.Quần chúng vẫn đang quan sát trận chiến kinh hãi mở to mắt!Không phòng ngự mà trực tiếp dùng tấn công để phản kích, Từ Hồng này cũng quá bá đạo rồi!"Ầm!!!!!!"Hai chiêu thức va chạm vào nhau, sóng xung kích tràn ra mãnh liệt, may là Hoàng thất Mộc Hiên quốc đã vung tay tạo thêm một tầng kết giới, mới khiến cho người xung quanh lôi đài không bị ảnh hưởng. Nguyên tố Lôi và Băng liên tục cọ xát với nhau, dư chấn năng lượng khiến khán đài cũng run rẩy, lôi đài đầy vết nứt nẻ và đất đá, không còn vẻ hào nhoáng sạch sẽ như lúc đầu.Thật mạnh!Chỉ mới một chiêu mà đã có sức công phá bực này, quả thật không hổ là Đại Ma đạo sư đỉnh phong!Hai người trên lôi đài vẫn đứng yên tại vị trí cũ, lông tóc không tổn hao gì, cho thấy chiêu vừa nãy chỉ là chiêu để thử sức đối phương. Khi đã biết được thực lực đối thủ tới đâu, thì có thể chọn kế sách phù hợp để đối phó.Sau khi biết được Từ Hồng có thực lực bằng mình, lại không thể ép nàng ấy triệu hoán Thần thú ra dù đã dùng bí kỹ, Tử Mặc Băng Duẫn cảm thấy rất nghẹn tức. Hắn ta lại ngưng tụ nguyên tố Lôi, chuẩn bị ra chiêu thứ hai. Lần này, Từ Hồng không chờ hắn nữa, cô cũng thúc giục nguyên tố cho chiêu thức của mình.Một lượng lớn nguyên tố Băng lấy Từ Hồng làm trung tâm lan rộng ra bên ngoài, khí lạnh như rắn luồn lách khắp lôi đài, khiến cho mọi người cảm thấy khó thở, dường như không khí đang đóng băng một cách cực kỳ nhanh, thậm chí sàn thi đấu dưới chân của người xem hình như còn ngưng tụ một lớp băng mỏng, chiêu thức này đủ để mọi người biết bí kỹ của nàng ấy cực kỳ mạnh, ít nhất phải là Địa phẩm trở lên.Tử Mặc Băng Duẫn cảm giác được nguy cơ, lập tức huy động nguyên tố Lôi chuẩn bị đón đỡ. So đấu Ngũ quốc cấm sử dụng đan dược trên lôi đài, nếu bây giờ dùng quá nhiều nguyên tố, một lát nữa hao hụt nguyên tố, không thi triển được ma pháp, đến lúc đó chẳng phải là con cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé sao?Tử Mặc Băng Duẫn nhếch môi, có hơi khinh thường Từ Hồng làm việc không biết suy nghĩ kỹ. Hắn chỉ huy nguyên tố Lôi tạo thành một cái lồng phòng hộ bằng sấm chớp, sau đó đột ngột vung tay, phía sau vòng phòng hộ bỗng chốc phủ đầy những mũi tên bằng lôi điện, có thể sử dụng hai bí kỹ cùng lúc, điều này nói lên rằng kỹ năng vận dụng và điều nguyên tố của Tử Mặc Băng Duẫn cực kỳ thành thạo, đã tiệm cận cảnh giới Tông Ma đạo sư, đột phá là chuyện sớm muộn.Từ Hồng cũng đã ngưng tụ bí kỹ thành công, sau lưng nàng ấy, một vầng trăng lạnh lẽo từ từ dâng lên giữa vùng băng tuyết lạnh giá, ánh trăng màu bạc mang theo hơi lạnh khiến người ta chỉ nhìn thôi mà ý lạnh như xuyên qua đôi mắt thấm vào tận linh hồn. Áp lực vô hình nặng nề đè lên mỗi một người đang chứng kiến, khiến cho không ít người cảm thấy cơ thể mình lạnh run, tay chân run lẩy bẩy. Từ Hồng chỉ huy pháp trượng, lạnh lùng nói: "Lãnh Nguyệt, phá!"Mặt trăng băng mang theo bão tuyết lao vụt tới, nện lên trên tấm khiên phòng ngự bằng nguyên tố Lôi của Tử Mặc Băng Duẫn, ngay lần va chạm đầu tiên, tấm khiên đã phát ra âm thanh răng rắc răng rắc, xuất hiện hàng ngàn vết nứt.Tử Mặc Băng Duẫn kinh hãi, không ngờ bí kỹ này của Từ Hồng lại mạnh hơn hắn tưởng, có lẽ vì nàng ta đã dồn hết nguyên tố vào lần tấn công này. Cố gắng thôi, chỉ cần đón đỡ được đòn công kích này, hắn ta sẽ có thể xử lý Từ Hồng ngay lập tức. Mang theo niềm tin này, Tử Mặc Băng Duẫn cắn răng, bổ sung thêm nguyên tố Lôi cho vòng phòng ngự, sau đó điều khiển mũi tên lôi: "Đi!"Hàng trăm mũi tên nhanh chóng được bắn lên mặt trăng băng, khiến băng trên bề mặt của nó rơi vỡ rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, mặt trăng băng vẫn có thể tiến hành lần công kích thứ hai như cũ.Từ Hồng huy động pháp trượng, mặt trăng băng lùi ra xa lấy đà, sau đó dùng sức tiếp tục nện vào tấm khiên phòng ngự.Sắc mặt Tử Mặc Băng Duẫn tái nhợt, khiên lôi của hắn đã không thể trụ vững nữa.Từ Hồng thừa thắng xông lên, để mặt trăng băng mạnh mẽ va chạm thêm một lần nữa."Rắc rắc... ầm...!"Khiên lôi của Tử Mặc Băng Duẫn hoàn toàn sụp đổ, nhưng chưa dừng lại ở đó, mặt trăng băng theo đà lao thẳng tới, mà đích đến của nó chính là Tử Mặc Băng Duẫn.Không hề nghi ngờ, nếu mặt trăng băng đó nện lên người hắn ta, chắc chắn sẽ trọng thương cực kỳ nặng.Trong đầu người xem cũng đã tưởng tượng ra được cảnh tượng này, một số người còn nhắm chặt mắt, không muốn nhìn khoảnh khắc thất vọng này của Tử Mặc Băng Duẫn.Đại Ma đạo sư đỉnh phong rất tài giỏi, nhưng quả nhiên, núi cao còn có núi cao hơn!Ngay khi mặt trăng băng nện vào người Tử Mặc Băng Duẫn, một giọng nói vang lên: "Lập Hiện!"Hai mắt Từ Hồng chợt mở to."Ầm...!!!"Tiếng vỡ nát của mặt trăng băng tạo thành âm thanh khiến màng nhĩ chấn động.Mọi người kinh ngạc nhìn lên, dường như có gì đó sai sai. Tử Mặc Băng Duẫn là Ma pháp sư chứ không phải Kiếm sư, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy rõ mặt trăng băng đã đi đến trước mặt hắn. Ở cự ly gần như vậy, hắn không có khả năng né chiêu, hoặc đánh vỡ mặt trăng băng.Mà lúc này, vài vị cường giả đã tinh ý phát hiện trên lôi đài xuất hiện thêm một hơi thở.Càng ngày, nhiều người nhận thức được điều không đúng này, đều gấp gáp muốn chờ khói mù tan ra để quan sát tình huống trên lôi đài, vài người nhịn không được đứng lên, rướn người về phía trước, muốn nhìn rõ hơn một chút.Khói mù dần dần tan đi, để lộ bóng dáng của Tử Mặc Băng Duẫn, hắn ta đứng thẳng lưng, cơ thể hoàn hảo không tổn hao gì, bởi vì, ngay phía trước hắn ta lúc này, có một con đại bàng cao hơn ba thước đang đứng, khí thế bễ nghễ cao ngạo. Nó có sải cánh màu vàng kim, ánh mắt uy phong sắc bén, đồng tử trong con ngươi dựng thẳng, móng vuốt to như cánh tay người bấu xuống mặt đất, để lại những vết lồi lõm sâu hoắc. Sàn đá của lôi đài vốn được làm bằng vật liệu vô cùng chắc chắn, nhưng dưới móng vuốt của nó cũng không chịu nổi một đòn. Giữa trán của con chim lớn có một hoa văn hình đám mây vô cùng xinh đẹp như ẩn như hiện.Toàn hội trường tĩnh lặng trong vài giây, sau đó bộc phát ra tiếng hét to rung trời."TRỜI ĐẤT ƠI CÓ QUỶ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!""Nói gì vậy!!!! Không phải quỷ đâu!!!!""Đó, đó, đó, đó là cái gì?????""Không phải là ta nhìn lầm chứ?????? Sau trên lôi đài lại xuất hiện thêm một con thú vậy?""Là Ma thú sao?!""Triệu hoán thú! Chắc chắn là triệu hoán thú! Chỉ có triệu hoán thú mới có thể xuất hiện một cách trống rỗng như vậy!""Là Triệu hoán thú của Thương Ly quốc sao? Không đúng, con chim đó bảo vệ Bát hoàng tử của Tử Mặc quốc mà?""Bát hoàng tử này là Triệu hoán sư? Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói?!""Nếu để ngươi nghe nói được thì làm gì còn có bất ngờ như hôm nay?!""Cũng phải!!""Kích thích quá!! Triệu hoán sư đối đầu Triệu hoán sư, không biết ai sẽ thắng đây!""Các ngươi có để ý không? Giữa trán con đại bàng đó có đám mây, theo truyền thuyết kể lại, Triệu hoán thú có họa tiết đám mây ở giữa trán chính là Thần thú đó!!!""Thần thú!! Ông trời ơi!!""Cả đời ta có thể có một lần được nhìn thấy Thần thú xem như không còn tiếc nuối gì nữa!"Sau ba ngàn năm, Triệu hoán sư lại một lần nữa xuất hiện, không chỉ ở Thương Ly quốc, mà còn ở Tử Mặc quốc, lẽ nào thời đại của Triệu hoán sư đã trở lại?!Việc Tử Mặc Băng Duẫn đột ngột triệu hoán ra Thần thú làm cho rất nhiều người bất ngờ, Tử Mặc quốc bỗng nhiên trở thành đề tài được thảo luận không ngớt, người dự thi của Tử Mặc quốc mang dáng vẻ dĩ nhiên, hiển nhiên họ đã biết trước điều này từ lâu, nhưng lại im hơi lặng tiếng không lộ ra một chữ, quả nhiên khiến người ta trở tay không kịp.Ngụy An Nhi nhìn sang phía Tử Mặc quốc, trên gương mặt của bọn họ không có vẻ gì là kinh ngạc, ngược lại dáng vẻ tự tin ưỡn ngực ngẩng đầu của người Tử Mặc quốc và nụ cười đắc thắng của Thập nhị công chúa càng làm cho cô và mọi người kinh nghi bất định, không biết những người dự thi khác của Tử Mặc quốc có ai là Triệu hoán sư nữa hay không. Trận So đấu Ngũ quốc năm nay càng ngày càng đặc sắc, những ai không tới chắc chắn sẽ vô cùng tiếc nuối.Tử Mặc Băng Duẫn đắc ý và kiêu ngạo nhìn Tử Hồng kinh ngạc, hắn hưởng thụ sự cảm thán và hâm mộ của mọi người xong, mới mỉm cười, vuốt ve bộ lông của đại bàng, nói: "Thật là trùng hợp quá đi, bản hoàng tử cũng là Triệu hoán sư như ngươi vậy. Vừa rồi Kim Sí Đại Bằng Vương của bản hoàng tử có làm ngươi sợ không?"*Kim Sí Đại Bằng Vương: Vua đại bàng cánh vàngTừ Hồng nhấp môi, yên lặng nhìn Kim Sí Đại Bằng Vương, nó cũng nhìn nàng ấy, trong ánh mắt nhân tính hóa tràn đầy trí tuệ là khí thế bề trên của bậc đế vương.Tử Mặc Băng Duẫn thấy Từ Hồng không nói chuyện, cho là nàng ta bị sốc đến ngây người, đắc ý giới thiệu: "Kim Sí Đại Bằng Vương, phẩm chất Thần thú, cấp bậc 1, mang song hệ Lôi - Kim, là vua của loài chim!"Mỗi một thông tin hắn đưa ra, mọi người kinh ngạc lại hâm mộ, ghen tị đến đỏ cả mắt.Có những người thật sự là thiên tài trong thiên tài, đã sinh ra ở nơi cao, còn có thể trở thành Triệu hoán thú, vậy cũng thôi đi, còn triệu hoán ra Thần thú là vua của loài chim, thật sự khiến người ta tức chết.Mà Từ Hồng thì hiểu ra, song hệ Lôi - Kim, có hệ Kim trong người, chẳng trách có thể đỡ được đòn công kích từ Lãnh Nguyệt của nàng ấy.Có người thấy Từ Hồng đứng yên bất động, nhíu mày khó hiểu:"Khoan đã, ta nhớ người dự thi của Thương Ly quốc cũng là Triệu hoán sư mà, sao không triệu hoán Triệu hoán thú ra?""Ha hả, nếu như có thật tại sao nãy giờ không gọi ra, ta hoài nghi có phải là do Thương Ly quốc muốn chơi trò tác động tâm lý người khác nên mới tung tin vịt như vậy!""Không có khả năng, có khi người ta thật sự có Triệu hoán thú đấy, chỉ là cấp bậc không cao, ngại gọi ra thôi!""Nói cũng đúng, nếu ban đầu mượn lời của Bát hoàng tử để gọi Triệu hoán thú ra thì tốt rồi, có thua cũng đẹp mặt một chút!""Này, ngươi đừng nặng lời như thế chứ, nàng ta cũng là một mỹ nhân đấy!""Mỹ nhân không có đầu óc cũng chỉ là một túi da thôi!""Túi da không đáng tiền, ha ha ha!""..."Lời bàn luận càng ngày càng quá đáng không có chừng mực. Sắc mặt của người dự thi Thương Ly quốc hơi khó coi, Kiều Minh Trang nhíu mày: "Có Triệu hoán thú lại không triệu hoán ra, đầu óc để trưng cho vui hay sao vậy? Giờ thì không còn chút mặt mũi nào nữa rồi."Ngụy An Nhi lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh chất vấn người khác, chẳng bằng ngẫm lại chính ngươi, sợ mất mặt đến như vậy, hay là ngươi làm Triệu hoán sư, lên đài triệu hoán ra Triệu hoán thú đấu với Bát hoàng Tử của Tử Mặc quốc, lấy lại danh dự đi!"Thật ra chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ hiểu được ý định của Từ Hồng, nàng ấy muốn giữ Triệu hoán thú lại càng lâu càng tốt, nếu có thể thắng Bát hoàng tử mà không cần triệu hoán thì nàng ấy sẽ không triệu hoán, mà giữ lá bài tẩy lại cho những trận phía sau, nhất là lúc đấu đội, càng sở hữu nhiều tuyệt chiêu mà đối thủ không lường trước được thì càng có khả năng tấn công bất ngờ, khiến đối thủ không kịp đề phòng. Cho nên nếu không phải tình thế bắt buộc, Từ Hồng sẽ không triệu hoán, có điều xem ra bây giờ không thể không triệu hoán được rồi.Kiều Minh Trang giận dữ: "Ngươi... Vậy sao ngươi không làm đi?"Ngụy An Nhi đáp: "Ta không như ngươi, ta tin tưởng Từ Hồng, nàng ấy sẽ có cách đối phó thôi."Kiều Minh Trang cười lạnh: "Cá mè một lứa!"Ngụy An Nhi không để ý đến cô ta nữa, tập trung nhìn lên đài thi đấu."Tiếp theo đây, đến lượt ta rồi!"Tử Mặc Băng Duẫn cười lớn, nâng tay lên, pháp trượng nhảy múa giữa không trung, Kim Sí Đại Bằng Vương cũng rít lên một tiếng hót dài khiến người ta chấn động.Nguyên tố Lôi tụ tập sau lưng của Tử Mặc Băng Duẫn tạo thành một cái lưới lớn bằng nguyên tố, Kim Sí Đại Bằng Vương vỗ cánh bay lên cao, nơi nó đi qua để lại từng hạt ánh sáng nhỏ li ti màu vàng kim, vô cùng xinh đẹp chói mắt. Nhìn trận thế này của bọn họ, xem ra định chơi hai mặt giáp công từ mặt đất và trên không, khiến Từ Hồng bị vây không còn lối thoát."Lôi Điện Võng, đi!"Tử Mặc Băng Duẫn hét lớn một tiếng. Kim Sí Đại Bằng Vương vỗ mạnh cánh, giơ móng vuốt lên, lao nhanh về phía Từ Hồng.Trái tim mọi người nhảy vọt lên tận cổ họng."Ầm!!!!"Lưới điện phủ lên người Từ Hồng, Kim Sí Đại Bằng Vương cũng đập mạnh móng vuốt xuống, khiến cho lôi đài lại bốc lên bụi mù một lần nữa.Lần này, mọi người lo lắng thay cho Từ Hồng. Bị lưới điện bủa vây cộng thêm móng vuốt sắc bén của Kim Sí Đại Bằng Vương, phen này cho dù Từ Hồng không chết thì cũng phải bị thương nặng.Tử Mặc Băng Duẫn đắc ý chờ trọng tài tuyên bố phần thắng.Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại kinh hãi tột độ, bởi vì trong bụi mù lờ mờ xuất hiện một bóng người.Là Từ Hồng!Từ Hồng bình tĩnh đứng yên ở chỗ cũ, trên người không có một tí thay đổi gì, đến một hạt bụi cũng không chạm được lên người nàng ấy.Mà ngoài dự liệu của mọi người, Kim Sí Đại Bằng Vương ban nãy còn uy phong lẫm liệt bây giờ lại đang dang rộng cánh, đầu cúi sát đất, toàn cơ thể run run phủ phục trước mặt Từ Hồng, cho dù là người ngoài cũng có thể nhìn ra được nó đang sợ hãi, chứ đừng nói đến người có liên kết mật thiết với nó như Tử Mặc Băng Duẫn. Giờ phút này, hắn cảm nhận được Kim Sí Đại Bằng Vương đang run sợ, sự run sợ xuất phát từ trong linh hồn, thấm vào trong xương tủy, khiến cho Triệu hoán sư có cộng hưởng với nó là hắn cũng bị ảnh hưởng mà trở nên lo lắng bất an, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.Toàn hội trường há mồm nhếch miệng, không thể tin được.Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao Kim Sí Đại Bằng Vương lại đột ngột phủ phục xuống đất như vậy? Từ Hồng đã làm gì?Không để cho mọi người nóng ruột quá lâu, Từ Hồng ngẩng mặt lên nhìn Tử Mặc Băng Duẫn, nhẹ nhàng phẩy tay. Sau lưng cô ấy, một bóng dáng màu trắng chầm chậm xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com