TruyenHHH.com

Xuyen Khong Di Gioi Den The Gioi Khac Lam Thien Tai Tay Qua Hao Diem

Rừng rậm Hồng Mỹ rất rộng lớn, diện tích của nó to bằng hai mươi Thương Ly Thành cộng lại, chiếm trọn một phần ba lãnh thổ phía tây của Thương Ly quốc. Nơi đây tiếp giáp với rừng rậm Ma thú nên số lượng ma thú lui tới rất nhiều, cấp bậc cũng cao, chúng thường xuyên xông vào thành thị gần bìa rừng, thậm chí đôi khi còn xuất hiện thú triều*, khiến những cư dân sinh sống trong thành thị gần bìa rừng chịu hậu quả nặng nề. Cho nên cuộc thi Toàn quốc được diễn ra ở rừng rậm Hồng Mỹ, ngoài việc chọn người tài đại diện cho quốc gia đi thi, cũng là để cho bọn họ giết bớt ma thú, giữ cho vùng biên giới phía tây của Thương Ly quốc được bình yên.

*Thú triều: hiện tượng đàn thú hoặc nhiều loài thú nổi điên, cùng nhau di chuyển như sóng thần, đi đến đâu là càn quét đến đó. Thông thường những ma thú xuất hiện tạo thành thú triều đều do sự cuồng loạn không khống chế nổi cơ thể nên chúng rất hung hãn và dữ tợn.

Trời chiều dần buông, mọi người giết ma thú cả ngày nhưng cũng không ai thấy mệt, thậm chí còn càng đi đến bìa rừng giáp ranh với rừng rậm ma thú hơn, trong mắt người nào người nấy cũng là dáng vẻ nóng lòng muốn thử. Ma thú cấp 5 bây giờ đã không thỏa mãn được bọn họ nữa, khát vọng tìm đối thủ mạnh mẽ khiến bốn người muốn đi tìm ma thú có cấp bậc cao hơn.

Ma thú cấp 5 có thực lực tương đương với Đại Ma đạo sư hoặc Kiếm Vương, mặc dù cấp bậc rất cao nhưng cũng không chịu nổi sự phối hợp ăn ý từ bốn người và nguồn thể lực vĩnh viễn không cạn do được Ngụy An Nhi buff thêm bằng đan dược cho nên vẫn biến thành điểm số của bọn họ.

Đang đi, bỗng nhiên Nhuận Khương Việt ở vị trí đầu tiên bỗng nhiên dừng lại. Ngụy An Nhi thấy lạ, ngước lên nhìn, máu cả người bỗng nhiên đông đặc lại.

Trước mặt cô, chính là Dương Khâm và đồng đội của hắn ta, nhưng cái khiến Ngụy An Nhi cảm thấy kinh ngạc chính là trạng thái của hắn ta vô cùng tốt, nếu như không phải cô từng chính mắt nhìn thấy chắc chắn cô cũng sẽ không tin người này và người bị nguyên tố Hắc Ám ăn mòn trong bí cảnh Minh Trì là một người.

Dựa theo hiểu biết của Ngụy An Nhi đối với nguyên tố, cô biết rõ nguyên tố Hắc Ám là một nguyên tố với lực ăn mòn cực kỳ mạnh. Hơn thế nữa, khi nguyên tố đối đầu với kiếm khí vốn là nguồn năng lượng đối lập với nó, sự bài xích sẽ càng trở nên mãnh liệt. Cho dù Dương Khâm có thiên tài địa bảo, cũng không thể nào chỉ trong ba ngày lại có thể có lại được trạng thái ổn định, thậm chí thoạt nhìn còn khỏe mạnh hơn so với lúc ban đầu như vậy.

Ngụy An Nhi đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Đứng trước ma thú khủng khiếp như Xích Giác Độc Long thú, đối mặt với cả nhà họ Nghê, cô cũng chưa từng sợ hãi, nhưng giờ phút này, cô có thể cảm nhận được áp lực vô hình của Dương Khâm đè nặng lên người mình. Cô biết đây chính là nỗi sợ trước những gì không nắm bắt được, Dương Khâm quá kỳ lạ và không hợp lẽ thường, có lẽ đằng sau hắn có thứ gì đó khủng khiếp vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

Dương Khâm cũng đã nhìn thấy nhóm năm người, vốn hắn ta không cố ý đi tìm Ngụy An Nhi, chỉ là không ngờ lại gặp được ngay bây giờ. Ánh mắt hắn rơi vào trong đám người, chuẩn xác khóa chặt Ngụy An Nhi, ánh nhìn chòng chọc như dã thú quan sát con mồi khiến Ngụy An Nhi cảm thấy không thoải mái.

Bỗng nhiên, trước mắt cô tối đen, nhìn kỹ lại, không ngờ là Nhuận Khương Việt đã đứng ra che trước mặt cô. Giọng cậu lạnh lùng: "Dương Khâm, ngươi muốn làm gì?"

Dương Khâm vẫn có chút e dè thân phận Hoàng tử của Nhuận Khương Việt, dù không vui nhưng vẫn nở nụ cười: "Thất hoàng tử, ta có chút việc riêng, không biết có thể để ta nói vài lời với Ngụy cô nương đây không?"

Ngụy An Nhi nhíu mày, ló đầu ra nói: "Ta không có gì để nói với ngươi hết!"

Nhuận Khương Việt nghe vậy, lập tức nói: "Nghe rõ chưa, ngươi còn không mau cút đi!"

Sắc mặt Dương Khâm trầm xuống, muốn nói thêm mấy câu, nhưng lại ngại có Nhuận Khương Việt ở đó, cho nên chỉ nhìn Ngụy An Nhi một cái rồi rời đi.

Có điều, cái liếc mắt cuối cùng của hắn ta làm cho Ngụy An Nhi cảm thấy cực kỳ bất an, việc hắn lập tức rời đi mà không nói gì giống như đã có kế sách. Hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy, cô cũng không biết có phải là mình sợ bóng sợ gió quá rồi hay không, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.

Nhuận Khương Việt phủi tay, bĩu môi nói: "Thật đen đủi, làm mất hết cả hứng thú."

Ngụy An Nhi nói: "Kệ hắn đi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Nhóm người lại tiếp tục đi vào khu vực rừng rậm hơn, càng vào sâu, ma thú càng ít, bởi vì đám ma thú này có cấp bậc cao, nên đã bắt đầu có ý thức về lãnh địa của mình, không cho kẻ khác xâm phạm. Cả nhóm chưa vội đi tìm ma thú cấp bậc cao ngay, mà cẩn thận kết nối truyền âm ngàn dặm với nhau để tiện thảo luận khi chiến đấu mà không để ma thú nghe thấy, rồi sau đó mới đi tìm một con ma thú cấp 7 để làm quen trước.

Bởi vì sức chiến đấu của Ma thú cấp 6 và cấp 7 không hề giống nhau. Dù chỉ cách nhau một cấp bậc, nhưng đó là sự chênh lệch giữa ma thú trung cấp và ma thú cao cấp*.

*Ma thú từ cấp 1 đến cấp 3 được gộp chung là ma thú sơ cấp, ma thú từ cấp 4 đến cấp 6 được gộp chung là ma thú trung cấp, ma thú cấp 7 đến cấp 9 được gộp chung là ma thú cao cấp.

Ma thú cấp 7 đã mở linh trí, có được trí khôn, thậm chí một số ma thú thực lực mạnh mẽ còn có thể nói được tiếng người, cho nên đối phó với nó, chỉ có sức mạnh thôi là chưa đủ, mà còn cần sự phối hợp tốt và một chiến lược tác chiến hoàn hảo nữa.

Người có kinh nghiệm phong phú nhất trong nhóm chính là Nhuận Khương Việt, cậu vừa khoe khoang về việc mình từng bị ông nội của mình ném vào trong rừng rậm tự sinh tự diệt mấy tháng, vừa giải thích cho cả nhóm một số kiến thức về cách sinh hoạt và tập tính của ma thú. Người được lợi nhiều nhất chính là Ngụy An Nhi, cô nghe đến hăng say, đúng đoạn gay cấn nhất, bỗng nhiên cảm giác được mặt đất chấn động dữ dội.

"Có chuyện gì vậy?"

"Rầm... Rầm..."

"Gàooooooooo"

Một loạt âm thanh dữ dội nối tiếp nhau, khi định thần nhìn lại, trước mắt mọi người đã xuất hiện một con gấu đen với hình thể to lớn không khác gì tòa nhà năm tầng. Lông trên người nó dựng đứng, hai bàn tay với móng vuốt dài nửa thước dính dầy máu tươi, cơ bắp cuồn cuộn, trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ bừng, trong mắt chứa đầy sát khí.

Nhuận Khương Việt ngưng trọng nói: "Không xong rồi, đây là một con Cự Địa Đại Hùng đang ở trong trạng thái cuồng bạo."

Không biết nên xem bọn họ là may mắn hay xui xẻo, con Cự Địa Đại Hùng trước mắt chính là một con ma thú cấp 7, nhưng lại là một con ma thú cấp 7 đang ở trong trạng thái cuồng bạo.

Khi ma thú rơi vào tình huống nguy hiểm có thể tự tiến vào trạng thái cuồng bạo, trong trạng thái này, bất luận là sức chiến đấu hay phòng ngự của ma thú đều sẽ tăng mạnh, thậm chí có thể tăng lên hai ba cấp trong thời gian ngắn. Nhưng trạng thái cuồng bạo rất cực đoan, ở trong trạng thái này ma thú sẽ không biết gì ngoài chém giết, hơn nữa sau khi trạng thái cuồng bạo qua đi cả người sẽ rơi vào suy yếu rất lâu. Cho nên nói, con ma thú trước mắt này bây giờ có cấp bậc là 8, hoặc... 9.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì ma thú sẽ không tiến vào trạng thái cuồng bạo, không biết ai đã chọc giận con ma thú này, khiến cho cả nhóm bọn họ gặp xui xẻo. Không ai dám chắc có thể giết được nó, càng không dám chắc có thể kiên trì kéo dài đến lúc trạng thái cuồng bạo của nó qua đi, cơ thể rơi vào suy yếu để giết nó.

"An Nhi, nàng mau lui lại phía sau đi!"

Nhuận Khương Việt lập tức huy động pháp trượng, nguyên tố Phong nồng đậm xuất hiện tạo thành một cơn lốc đẩy lùi Cự Địa Đại Hùng. Những người còn lại cũng bắt đầu rút vũ khí ra, nguyên tố vũ động khiến bầu trời lập tức trở nên tối sầm, gió lớn nổi lên, cát bay đá chạy.

Bởi vì cơ thể không còn nguyên tố, Ngụy An Nhi cũng không hiếu thắng muốn gia nhập chiến trường. Cô nghe lời lui về phía sau, rời khỏi trung tâm trận đấu, tập trung quan sát tình huống trước mắt.

Cự Địa Đại Hùng không hổ là ma thú cao cấp, cho dù bốn người thay phiên nhau tấn công, cũng chỉ có thể để lại trên người nó vài vết thương cực nhỏ, thậm chí còn không thể xuyên thủng lớp da của nó để tạo thành thương tổn. Ngược lại, đòn tấn công của bọn họ lại càng làm cho con ma thú trở nên điên cuồng hơn, hai bàn tay to như hai chiếc xe tải quơ quào lung tung, muốn tóm lấy rồi bóp nát bốn kẻ nhỏ bé dám chọc giận nó.

Trong bốn người, thì ba người là Ma pháp sư tấn công từ khoảng cách xa, chỉ có một mình Vân Nhiên là Kiếm sư nên phải tấn công cự ly gần, trong tình huống Cự Địa Đại Hùng điên cuồng làm loạn như thế này, hắn là người gặp nguy hiểm lớn nhất.

Móng vuốt của Cự Địa Đại Hùng như mười thanh đao khổng lồ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, mỗi lần nó va chạm với kiếm của Vân Nhiên đều phát ra tiếng vang chát chúa làm người ta chói tai. Nhuận Khương Việt lập tức ra hiệu cho Vân Nhiên không cần dùng hết toàn lực để công kích, mà thay vào đó là cố gắng khiêu khích thu hút sự chú ý của Cự Địa Đại hùng để ba người còn lại tập trung tấn công.

Vân Nhiên lập tức hiểu được, hắn thay đổi chiến thuật dụ Cự Địa Đại Hùng quay lưng lại với ba người kia, trong khi đó, Nhuận Khương Việt lập tức sử dụng nguyên tố Phong tạo thành nhiều lưỡi dao gió, hướng thẳng về phía đầu của Cự Địa Đại Hùng. Cùng lúc, Từ Hồng sử dụng bí kỹ hệ Băng của mình để khiến tốc độ di chuyển và hành động của Cự Địa Đại Hùng giảm xuống, còn Từ Hòa thì tập trung công kích phần chân, phân tán sự chú ý của nó.

Bị tấn công dồn dập khiến Cự Địa Đại Hùng càng điên tiết hơn, đầu và chân liên tục truyền tới đau đớn khiến nó khó chịu quay người lại, nhưng khi quay lại thì lưỡi kiếm mang theo kiếm khí dày đặc của Vân Nhiên sẽ liên tục chém lên người nó, muốn cử động nhưng lại bị sự lạnh lẽo bủa vây khiến cơ thể không thể di chuyển linh hoạt. Cự Địa Đại Hùng vô cùng tức giận, nó rống lên một tiếng giận dữ, sóng âm từ tiếng gầm của nó tạo ra mạnh mẽ tới nỗi hất văng bốn người đang tấn công nó ra, Ngụy An Nhi lại càng hứng chịu hậu quả nặng nề nhất. Hai lỗ tai cô tràn ra máu tươi, cô không còn nghe rõ gì nữa, cả người bị lực đẩy của sóng âm văng mạnh về phía xa mấy trăm mét.

Cô rơi xuống mặt đất, lăn mấy vòng mới miễn cưỡng dừng lại, toàn thân đau đớn, miễn cưỡng mở mắt ra, lại nhìn thấy trước mặt mình có một người đang đứng.

Kẻ đó nở nụ cười, nói: "Tìm được ngươi rồi, Ngụy An Nhi."

Trái tim Ngụy An Nhi đập hụt một nhịp, nhìn gương mặt tươi cười của Dương Khâm gần trong gang tấc, cô như muốn chết lặng.

Vốn cô không muốn Huyền Ngọc xuất hiện vì sợ Hoàng thất sẽ biết được do họ đang giám sát cuộc thi này, thậm chí còn kiêng kỵ không dám trao đổi, nhưng bây giờ thì đã không thể để ý được nhiều như vậy nữa, cô không muốn rơi vào tay Dương Khâm. Ngụy An Nhi lập tức mở miệng muốn gọi Huyền Ngọc, nhưng lại không ngờ ngay lúc này, Dương Khâm đột nhiên bóp lấy cổ cô, hai ngón tay hắn mạnh mẽ giữ chặt khớp hàm của Ngụy An Nhi, khiến cô không thể thốt ra bất kỳ chữ nào.

"Muốn gọi cứu viện à, không dễ như vậy đâu!"

Dương Khâm cười tà tứ, nhìn về phía sau Ngụy An Nhi, nơi bốn người kia vẫn đang vật lộn với Cự Địa Đại Hùng, hắn có chút đắc ý mà nói với cô: "Ngươi vẫn đang trông chờ bọn họ tới cứu ngươi sao? Quá ngây thơ rồi, Cự Địa Đại Hùng có thời gian cuồng bạo dài hơn hai ngày, thời gian này đủ để ngươi và tất cả dấu vết của ngươi hoàn toàn biến mất trên đại lục này."

Hai mắt Ngụy An Nhi mở to, cô không nghe được bất cứ thứ gì Dương Khâm nói, chỉ biết rằng hắn ta đang có một âm mưu gì đó muốn nhằm vào cô. Ngụy An Nhi cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực nhỏ yếu của cô chẳng làm nên được tác dụng gì.

Đến lúc sắp hít thở không thông nữa thì Dương Khâm mới buông cô ra, Ngụy An Nhi ngã xuống mặt đất, khó khăn hít thở. Cô chưa kịp định thần, Dương Khâm đã ngồi xuống trước mặt cô, bóp lấy miệng cô ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.

"Ngụy An Nhi, ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải thuộc về ta!"

Hắn ta vừa nói, vừa lấy ra một bình đan dược đen tuyền, Ngụy An Nhi nhìn thấy nó, chuông báo động trong lòng reo lên in ỏi, cô ngậm chặt miệng, hai tay vùng vẫy dữ dội muốn đẩy Dương Khâm ra.

Dương Khâm để mặc cho Ngụy An Nhi huơ tay múa chân, vì những cú đánh của cô không hề có chút tổn thương nào với hắn ta. Hắn nói: "Ngươi nên nghe lời ta, ăn thứ này vào, sau đó ngoan ngoãn để cho ta sử dụng. Yên tâm đi, đây không phải thuốc độc, ngươi có nguyên tố Quang, ta sẽ không để ngươi chết đâu."

Ngụy An Nhi điên cuồng giãy dụa, Dương Khâm dùng ngón cái bật nắp bình đan dược, sau đó dốc miệng bình vào miệng cô.

"Ầmmmmm"

Một luồng sức mạnh lạnh lẽo hủy thiên diệt địa mà tới, mang theo sát ý bắn thẳng về phía Dương Khâm, hắn ta giật mình vội vàng nhảy về phía né tránh. Chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một ngọn giáo băng thật dày, dài hơn ba mét, cắm sâu một nửa xuống đất, cho thấy người ra đòn dùng toàn lực xuất kích. Nếu ban nãy Dương Khâm không tránh kịp, có lẽ giờ phút này cơ thể hắn đã bị khối băng kia đè ép thành thịt nát.

Dương Khâm nhíu mày nhìn Ngụy An Nhi, cô ngã sang một bên ho sặc sụa, đáng tiếc là cô vẫn chưa kịp nuốt viên đan dược đó, nó rơi trên mặt đất, dính đầy bụi bặm, thật đáng tiếc! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Ngụy An Nhi ngẩng mặt nhìn lên, kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Hồng xuất hiện ở trước mặt cô. Nàng ấy nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Mau đi đi!"

Ngụy An Nhi không nghe được, nhưng cô có thể đọc khẩu hình miệng. Biết Từ Hồng bảo mình đi, cô lập tức đứng dậy, lảo đảo bỏ chạy.

Dương Khâm không cam lòng, hắn ta đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng phong chứa đầy kiếm khí nổ dưới chân Ngụy An Nhi, hất cô lên không trung, sau đó rơi thẳng xuống phía trước, nó vậy mà lại là một cái hang sâu không thấy đáy. Từ Hồng lập tức phi thân nhảy xuống theo, lại không ngờ lúc vừa nắm được tay Ngụy An Nhi định kéo cô lên, thì Dương Khâm đã xuất hiện ở phía trên hang động, hắn ta ác độc dùng kiếm khí đánh mạnh lên cửa hang, khiến đất đá xung quanh sụp đổ rơi xuống miệng hố. Từ Hồng chỉ có thể kéo Ngụy An Nhi đi sâu vào hang hơn để né tránh đất đá rơi xuống. Dương Khâm nhìn hai người với đôi mắt lạnh lẽo, hắn ta cắm kiếm xuống mặt đất, kiếm khí khiến nó rung lên, càng nhiều đất đá bị nứt ra rơi xuống, ầm ầm lấp đầy cửa động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com