Xuyen Khong Bao Binh Harem Xuyen Khong Roi Sao
Đây chỉ là 1 ngoại truyện không liên quan đến truyện này nha.
Chỉ là ý tưởng bất chợt nên viết ra thôi. Vì là cổ trang nên Po up bên truyện này luôn.. Hihi
Độ dài thì chưa rõ, nhưng chỉ khoảng vài chap thôi... 😊😊😊
Truyện nữ chính thì lấy tên Bảo Bình nhưng những nhân vật khác thì Po lấy tên Po tự nghĩ ra nhá..
Vào truyện thôi.. Đừng quên vote và cmt góp ý cho Po phần truyện này như thế nào nhá. ----- Thanh Lý cung----Oa oa...
Tiếng khóc trẻ con vang khắp cả phía Bắc Hoàng Cung. - Quý Phi! Chúc mừng người, là 1 vị Hoàng Tử! Hoàng đế Nam Thiên quốc bước sang tuổi 50 mới có người nối dõi, ở Hậu Cung các Quý Phi, Phi Tần luôn phải tranh nhau sự ân sủng của Hoàng Đế chỉ vì muốn bản thân có 1 cuộc sống tốt hơn. Nhưng Hoàng Đế Nam Thiên quốc chỉ ân sủng Lý Quý Phi vì cả 2 đến với nhau là vì tình yêu , cả 2 đã cùng vượt qua đã không biết bao nhiêu sóng gió. Khi nghe tin Lý Quý Phi mang Long thai, Hoàng Đế rất vui mừng nên càng lúc càng ân sủng nàng hơn, song song đó cũng làm cho sự đố kỵ trong lòng của Phi Tần trong cung cũng thêm tăng cao. Hoàng Đế tặng tiểu Hoàng Tử cái tên là Tinh Trì, Lý Quý Phi và Hoàng Đế đã cũng nhau đặt cho Hoàng Tử 1 cái tên mà rất ít ai biết đến là Dương Dạ Tinh. Nhưng hạnh phúc quá ngắn ngủi, niềm vui chưa bao lâu, Lý Quý Phi hạ sanh Hoàng Tử chưa bao lâu liền bị 1 căng bệnh lạ mà qua đời, điều đó tất nhiên là niềm vui của tất cả Phi Tần trong Cung, cũng là do trong số các người bọn họ gây ra. Hoàng Đế vô cùng đau lòng, người vốn luôn chăm sóc, yêu thương Hoàng Tử nay lại càng yêu thương hơn nữa. Trong cung nô tì Diệp Bảo Bình, 18 tuổi, được lệnh hầu hạ bên cạnh Hoàng Tử, vì từ lúc Lý Quý Phi mất thì chẳng ai có thể dỗ nín Hoàng Tử, đến khi Bảo Bình dỗ thì Hoàng Tử liền nín ngay, Hoàng Đế liền ra lệnh Bảo Bình phải luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Tử. Năm tháng dần trôi, Hoàng Tử cũng đã được 7 tuổi, người bên cạnh người cũng chỉ có Diệp Bảo Bình, hầu hạ, lo lắng, chăm sóc, vui chơi,...v.....v..cũng chỉ có Diệp Bảo Bình mới có thể, ngoài ra những cung nữ khác đến hầu hạ Hoàng Tử điều bị Hoàng tử ném đồ đuổi đi. Một hôm, Hoàng Tử muốn ra "Ngự Hoa Viên" chơi, Bảo Bình liền đi cùng Hoàng Tử ra ngoài. Hoàng Tử vì quá tinh nghịch mà chơi trò trốn tìm cùng Bảo Bình, nhưng.... - Hihi... Ưm... Ưm...! Hoàng Tử Tinh Trì đã bị thích khách bắt đi. - Đại Hoàng Tử! Người đang ở đâu? Đại Hoàng Tử! Bảo Bình đi khắp cả "Ngự Hoa Viên" cũng không thấy Hoàng Tử đâu cả, kêu cũng đau cả họng mà cũng chẳng thấy bóng dáng Hoàng Tử. - Bẩm! Hoàng thượng. Tin báo Đại Hoàng Tử đã mất tích! Một người từ ngoài chạy vào báo với Hoàng Đế, Hoàng Đế nghe được tin liền vô cùng tức giận đập bàn 1 cái. Nô tỳ Diệp Bảo Bình nhanh chóng được gọi vào, vừa bước vào điện, Bảo Bình liền quỳ xuống, tay chân run rẩy, người đầy mồ hôi, nước mắt chảy không không ngừng. - Nô tỳ Diệp Bảo Bình tham khiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu! Xin Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tha tội! - Vì sao Hoàng Tử mất tích? - Đúng là chủ của "Lục Cung", tuy là chuyện quan trọng nhưng không đánh mất đi sự quý phái và điềm tĩnh. - Dạ bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu!........! Bảo Bình run rẩy kể lại tất cả mọi chuyện ở "Ngự Hoa Viên", Bảo Bình run sợ, vì run mà giọng nói trở nên vô cùng khó nghe, cứ ngỡ như nàng không cất được thành lời. *RẦM*Hoàng Thượng tức giận đập bàn 1 cái rõ to, khiến ai trong điện cũng điều tim nhảy ra ngoài. - Thật vô dụng người đâu! Đem ả nô tì này ra chém đầu cho trẫm! - Hoàng thượng tha mạng! Xin Hoàng Thượng tha mạng! Xin Hoàng Hậu tha mạng! Bảo Bình run sợ quỳ lạy, miệng không ngừng vang xin. - Xin Hoàng Thượng bớt giận! Thần thiếp thấy trong chuyện này có điều kì lạ!Hoàng Hậu điềm tĩnh nói. Bảo Bình như nhẹ đi được phần nào, cô vẫn cuối đầu quỳ phía dưới. - Điều gì kì lạ! Hoàng Hậu cứ nói! - Vậy Thần Thiến mạn phép! Trong Hoàng Cung tuy rằng rộng lớn, nhưng Đại Hoàng Tử vui chơi ở "Ngự Hoa Viên" nếu có đi xa cũng không thể nào người trong cung đã tìm hết vẫn không thấy! Vả lại Đại Hoàng Tử trước giờ không hề đi xa nô tì này! Vì vậy thần thiếp nghĩ, Đại Hoàng Tử đã bị người khác bắt đi! Hoàng Đế lắng nghe ý kiến của Hoàng Hậu, nghe có vẻ vô cùng hợp lí nên nhẹ gật đầu. Bỗng từ ngoài chạy vào 1 người báo. - Báo!!! Bẩm Hoàng Thượng! Hoàng Hậu, không biết từ có 1 con bồ câu đưa thư bay đến, trên chân nó có 1 tờ giấy! - Đưa lên đây! Hoàng Thượng nói. Thái giám đứng kế bên "dạ" 1 tiếng rồi bước xuống lấy tờ giấy, xong liền cho người đó lui xuống. "- Hoàng Tử ở Phủ Thừa Tướng! "- Hoàng Thượng! Đây là....! Hoàng Hậu cùng nhìn tờ giấy thì lên tiếng úp mở. Các văn võ bá quan trong triều, ai là người tốt kẻ xấu thật sự rất khó phân biệt, Vương Thừa Tướng vốn là 1 vị quan 1 lòng vì nước nhưng lại bị kẻ gian tấu lên Hoàng Đế rằng Thừa Tướng có mưu đồ tạo phản. Nay Hoàng Tử mất tích, lại có giấy báo rằng Hoàng Tử đang ở Phủ Thừa Tướng, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây. Hoàng Đế liền kêu người chuẩn bị, Hoàng Đế viết xong "Thánh Chỉ" thì đưa cho Tôn Công Công sai ông ta đến Phù Thừa Tướng, dù có lật tung Phủ Thừa Tướng cũng phải tìm được Hoàng Tử. Bảo Bình lên tiếng cầu xin đi cùng để tìm Hoàng Tử để "lấy công chuộc tội" và Hoàng Hậu đã đồng ý. ---- Phủ Thừa Tướng ------ Thánh Chỉ đến! - Di thần! Vương Tử Lâm xin tiếp chỉ! Cả nhà Vương gia, già trẻ, lớn bé điều quỳ xuống tiếp chỉ. Tôn Công Công đọc to "Thánh chỉ" nghe xong trong lòng ai cũng bất ngờ, nhưng " cây ngay không sợ chết đứng" tuy trong lòng cảm thấy có chút kì lạ nhưng vẫn điềm tĩnh. Quân lính liền nghe theo lệnh Tôn Công công lục tung cả Phủ Thừa Tướng, Bảo Bình dĩ nhiên cũng đi tìm xung quanh. Nhưng chẳng hiểu tại sao cô như bị ai đó điều khiển đi đến phòng củi đã bỏ phế. Bên trong khá tối, Bảo Bình nhẹ đẩy cửa vào trong, cô lập tức nhận ra thân hình nhỏ bé bụ buộc cả tay và chân đang co người lại khóc. - Đại Hoàng Tử! Nghe giọng nói quen thuộc, Tinh Trì liền ngẩn đầu lên, thấy Bảo Bình ánh mắt Tinh Trì như người mù thấy được ánh sáng, lòng cậu vô cùng vui mừng- Đại Hoàng Tử ở nơi này! Đại Hoàng Tử ở nơi này!Bảo Bình hô to báo với mọi người cũng đang tìm kiếm phía bên ngoài. Bảo Bình chạy thật nhanh lại trước mọi người để nhanh chóng cởi trói cho Tinh Trì vì cô biết Tinh Trì vốn rất sợ tối. - Đại Hoàng Tử, người đừng sợ, nô tì đến cứu người đây! Khi được cỏi trói xong, Tinh Trì liền ôm chặt lấy Bảo Bình, cô cũng nhẹ nhàng an ủi cậu, như bảo " Mọi chuyện đã không sao rồi"Đại Hoàng Tử bị trói nhốt ở trong phòng củi bỏ phế đó ai ai trong Vương gia cũng điều vô cùng ngạc nhiên, có vài người trong phủ vì quá sốc mà ngã quỵ xuống. Ai ai cũng trong phủ cũng điều biết rõ chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Tinh Trì vẫn còn hoảng sợ mà ôm Bảo Bình. Bỗng nhiên Bảo Bình đưa mắt nhìn xung quanh, liền thấy có 1 vị phu nhân trong Phủ nhẹ ngoắc tay như bảo cô đi lại họ. Như để chắc chắn Bảo Bình quan sát xung quanh cô, không có ai có biểu hiện rằng thấy vị phu nhân đó. Khi chắc chắn rằng vị phu nhân đó gọi mình thì cô nhẹ nói với Tinh Trì. - Đại Hoàng Tử! Nô tì có chút việc đi đến đằng kia 1 lát, nô tì sẽ quay lại nhanh thôi! Tinh Trì nghe vậy lại càng ôm Bảo Bình chặt hơn. - Nô tì sẽ sớm quay lại! Đôi mắt to tròn của Tinh Trì nhìn Bảo Bình, cô nhẹ gật đầu, xong Tinh Trì liền nhẹ buông cô ra. Bảo Bình bước đi lại vị phu nhân đó, vị phu nhân nhẹ dẫn theo 1 cậu bé độ khoảng bằng tuổi Tinh Trì đi theo. Đến 1 nơi khá vắng người, Bảo Bình đang đứng đối diện với vị phu nhân đó, cô định hỏi thì vị phu nhân đó liền quỳ xuống trước mắt cô, khiến cô vô cùng ngạc nhiên. - Cô nương! Xin cô nương giúp Vương gia chúng tôi. Đại Hoàng Tử bỗng nhiên lại được thấy trong Phủ, dĩ nhiên Vương gia sẽ mang trọng tội, có thể bị "Tru di". Cô nương ta không nhờ cô nương xin Hoàng Thượng tha tội, chỉ mong cô nương giúp ta gìn giữ dòng máu của Vương gia, Vương gia chỉ có mình nó nối dỗi. Người lớn làm sai, sao có thể bắt trẻ con theo chịu phạt vả lại Vương gia chúng tôi vốn là bị oan, nhưng chứng cứ đã rõ ràng như vậy thì sao có thể thoát được tội chết! Cô nương xem như ta cầu xin cô nương, ta nguyện kiếp sau làm " Trâu, ngựa đền đáp"!- Phu nhân xin người đứng dậy! Người làm như vậy, nô tỳ sao có thể gánh nổi!Bảo Bình dìu vị phu nhân đó đứng dậy, nhưng vị phu nhân đó không đứng dậy. Cô liền nhìn sang cậu bé đứng kề bên, đôi mắt to tròn, khuôn mặt vô cùng dễ thương, liền làm cô động lòng. - Được! Ta sẽ giúp phu nhân! Vị phu nhân nghe vậy liền dập đầu "đa tạ". Bảo Bình nói vị phu nhân đó đưa tiểu đệ đó đi ra bằng cửa sau, khi đoàn quân hộ tống Hoàng Tử trở về cung nhân cơ hội ở bên ngoài đông đúc liền để tiểu đệ đệ lẻn vào đi cùng cô. Trước khi Bảo Bình trở lại với Hoàng Tử, vị phu nhân đưa cho cô 1 Viên đơn, vị phu nhân đó chắc chắn với cô đó không phải độc, khi Bảo Bình nuốt nó xong thì phu nhân đó lên tiếng nói công dụng của nó. - Đó là 1 Viên tiên đơn mà 1 vị đạo sĩ đã cho ta. Nó có thể giúp cô nương trẻ lại 10 tuổi mà khó có ai nhận ra được! ( Po: nó hơi ảo và vô lí 1 xíu nhá) Và thế là kế hoạch gìn giữ dòng máu Vương gia đã thành công, tên của cậu bé là Vương Tử Phi , Bảo Bình đành đổi tên cho cậu để tránh người khác phát hiện ra, hiện tại tên của cậu là An Dạ Thần . Vài ngày sau trong cung liền truyền nhau rằng Vương Thừa tướng mang trọng tội bắt giữ Hoàng Tử mưu đồ bất chính, âm mưu phản quốc liền bị " Tru di cửu tộc ", Bảo Bình đưa mắt nhìn Dạ Thần ngồi trong 1 góc khóc thì vô cùng đau lòng, cô nhẹ đi lại rồi ôm lấy Dạ Thần. - Đừng buồn nữa! Đệ vẫn còn tỷ mà, tỷ sẽ bảo vệ đệ! Thần nhi ngoan, đừng khóc nữa! Dạ Thần vẫn ôm chặt lấy Bảo Bình mà khóc, cô cũng chỉ nhẹ ôm cậu an ủi, dù sau có buồn thì khóc 1 trận cho đã tâm tình có lẽ sẽ tốt hơn. Từ đó, Bảo Bình liền chăm sóc cả 2 đứa trẻ, cô che giấu Dạ Thần ở trong cung nơi ở của Hoàng Tử, Bảo Bình đành dùng kế, cô nói với Hoàng Tử rằng. "- Nếu Hoàng Tử tiết lộ việc Dạ Thần ở đây thì nô tì liền cầu xin Hoàng Thượng đổi nô tì khác hầu hạ người! "Dĩ nhiên Hoàng Tử liền đồng ý không tiết lộ ra ngoài. Bảo Bình cảm thấy có lỗi với Hoàng Tử, nhưng cô thật không còn cách nào khác cả. Hằng ngày, điều có người đến dạy học cho Hoàng Tử, Dạ Thần lén lút ở phía sau nghe giảng bài. Bảo Bình thấy vậy thì lén chuẩn bị 1 ít giấy bút cho Dạ Thần. Ngày trước, trước khi Bảo Bình vào cung làm nô tì, cô cũng biết chữ, thế là mỗi tối cô điều luyện cho cậu viết chữ. Dạ Thần học rất nhanh, không thua kém gì Hoàng Tử cả, chữ cũng rất đẹp a~~~Dạ Thần rất yêu thích Bảo Bình vì cô vừa dịu dàng vừa chu đáo lại rất hiểu lòng người, cô lại còn rất quan tâm đến cậu,cho cậu cảm giác ấm áp. Bảo Bình làm gì cậu cũng điều đi theo giúp đỡ, điều đó làm Hoàng Tử thấy khó chịu vì vậy Tinh Trì luôn làm mọi việc để làm khó Dạ Thần nhưng mọi chuyện cậu gây ra Bảo Bình đều lãnh đủ hết. Vào 1 hôm, Lăng tướng quân được lệnh của Hoàng Đế trở lại Nam Thiên quốc. Ngày trước Vương thừa tướng và Lăng tướng quân có giao tình rất tốt, Lăng tướng quân cũng còn nợ Vương thừa tướng 1 ân tình. Trước khi Vương gia bị kết tội, Vương Tử Lâm đã viết 1 lá thư nói hết sự tình cho Lăng tướng quân biết, khi Lăng tướng quân vừa về Thành liền tìm ngay đến Bảo Bình. Lúc đầu Bảo Bình cũng hoài nghi không dám tiết lộ mọi chuyện nhưng khi chắc chắn thì Bảo Bình mới dám nói hết sự thật rằng Vương Tử Phi đang ở nơi cô. Lăng tướng quân vì muốn trả ân ngày xưa nên muốn đón Dạ Thần đi và lấy danh là con nuôi, vả lại Dạ Thần ở trong cung thế này cũng không phải là chuyện lâu dài. Ngày Dạ Thần đi theo Lăng tướng quân thì cậu ôm lấy Bảo Bình không buông. - Thần nhi ngoan! Đệ đi theo Lăng tướng quân sẽ tốt hơn ở Hoàng cung cùng tỷ. Lăng tướng quân sẽ dạy đệ học chữ, học võ để bảo vệ bản thân! - Nhưng đệ sẽ rất nhớ tỷ! - Nếu đệ nhớ tỷ thì đệ có thể cầu xin Lăng tướng quân vào cung thăm tỷ! - Um... Đệ sẽ đi theo Lăng tướng quân để học võ, sau này lớn lên đệ sẽ đưa tỷ ra khỏi Hoàng cung và đệ sẽ bảo vệ tỷ! - Um.. Được! Bảo Bình gật đầu rồi căng dặn Dạ Thần vài thứ, trong lòng cậu không muốn đi, nhưng vì sau này lớn lên sẽ đưa Bảo Bình ra khỏi cung vì trong cung các nô tì khác vì ganh tỵ với Bảo Bình vì cô được Hoàng Tử đối sử tốt nên luôn nghĩ cách ức hiếp cô, nhưng việc đó điều đã thu vào tầm mắt của cậu. Liệu rằng Bảo Bình sau khi đã uống Viên tiên đơn à mẫu thân Dạ Thần đã đưa có thể trẻ lại 10 tuổi mà khó ai nhận ra, Hoàng Tử thì xem trọng cô, luôn gần bên cô, muốn cô mãi bên cạnh mình, Dạ Thần lại muốn đón cô ra khỏi Hoàng cung. Bảo Bình lại rất yêu quý Hoàng Tử và Dạ Thần, vậy cô sẽ chọn ai? cô sẽ đi cùng ai? Muốn biết thì đón đọc ngoại truyện tiếp theo a~~~___hết ngoại truyện 1_____Phần này cứ thấy như đang kể chuyện á. Lời thoại khá ít, nhưng Po sẽ cố gắng ngoại sau sẽ viết tốt hơn. Vì hiện tại Po có vài tác phẩm rồi, nên phần này có thể nói là Po viết tóm tắt thôi, nếu viết thêm 1 tác phẩm nữa thì Po sợ lại không up chap mới đồng đều được và lâu ra chap mới vì vậy có bạn nào thích thể loại và thấy cốt truyện được thì bạn cứ mang đi nhá. Nhưng với điều kiện. +Phải đợi Po up xong ngoại truyện này. +Mang đi thì báo với Po trước 1 tiếng nhá... Đừng mang đi trong âm thầm. +Và... Cái này có hơi xíu khó 1 chút là bạn mang đi nhưng có thể ghi nguồn là baonhi202 nhá... Hay 1 số cách khác có liên đều được... Chỉ để tránh tình trạng của Po lại nói Po mang đi thôi. * Và đây chỉ là Po nói trước nếu đọc giả thấy cốt truyện được và muốn tạo nó thành 1 tác phẩm hoàn chỉnh hơn. Còn nếu không có cũng không sao.. HihiVà 1 điều nữa thôi, là chap sau đọc giả muốn Po up chap mới của truyện hay phần ngoại tiếp theo... Cmt để lại ý kiến về phần ngoại nàu và muốn Po up chap tiếp theo là tiếp truyện hay ngoại truyện nhá.... Mọi người đọc truyện vui vẻ..... 😘
Chỉ là ý tưởng bất chợt nên viết ra thôi. Vì là cổ trang nên Po up bên truyện này luôn.. Hihi
Độ dài thì chưa rõ, nhưng chỉ khoảng vài chap thôi... 😊😊😊
Truyện nữ chính thì lấy tên Bảo Bình nhưng những nhân vật khác thì Po lấy tên Po tự nghĩ ra nhá..
Vào truyện thôi.. Đừng quên vote và cmt góp ý cho Po phần truyện này như thế nào nhá. ----- Thanh Lý cung----Oa oa...
Tiếng khóc trẻ con vang khắp cả phía Bắc Hoàng Cung. - Quý Phi! Chúc mừng người, là 1 vị Hoàng Tử! Hoàng đế Nam Thiên quốc bước sang tuổi 50 mới có người nối dõi, ở Hậu Cung các Quý Phi, Phi Tần luôn phải tranh nhau sự ân sủng của Hoàng Đế chỉ vì muốn bản thân có 1 cuộc sống tốt hơn. Nhưng Hoàng Đế Nam Thiên quốc chỉ ân sủng Lý Quý Phi vì cả 2 đến với nhau là vì tình yêu , cả 2 đã cùng vượt qua đã không biết bao nhiêu sóng gió. Khi nghe tin Lý Quý Phi mang Long thai, Hoàng Đế rất vui mừng nên càng lúc càng ân sủng nàng hơn, song song đó cũng làm cho sự đố kỵ trong lòng của Phi Tần trong cung cũng thêm tăng cao. Hoàng Đế tặng tiểu Hoàng Tử cái tên là Tinh Trì, Lý Quý Phi và Hoàng Đế đã cũng nhau đặt cho Hoàng Tử 1 cái tên mà rất ít ai biết đến là Dương Dạ Tinh. Nhưng hạnh phúc quá ngắn ngủi, niềm vui chưa bao lâu, Lý Quý Phi hạ sanh Hoàng Tử chưa bao lâu liền bị 1 căng bệnh lạ mà qua đời, điều đó tất nhiên là niềm vui của tất cả Phi Tần trong Cung, cũng là do trong số các người bọn họ gây ra. Hoàng Đế vô cùng đau lòng, người vốn luôn chăm sóc, yêu thương Hoàng Tử nay lại càng yêu thương hơn nữa. Trong cung nô tì Diệp Bảo Bình, 18 tuổi, được lệnh hầu hạ bên cạnh Hoàng Tử, vì từ lúc Lý Quý Phi mất thì chẳng ai có thể dỗ nín Hoàng Tử, đến khi Bảo Bình dỗ thì Hoàng Tử liền nín ngay, Hoàng Đế liền ra lệnh Bảo Bình phải luôn hầu hạ bên cạnh Hoàng Tử. Năm tháng dần trôi, Hoàng Tử cũng đã được 7 tuổi, người bên cạnh người cũng chỉ có Diệp Bảo Bình, hầu hạ, lo lắng, chăm sóc, vui chơi,...v.....v..cũng chỉ có Diệp Bảo Bình mới có thể, ngoài ra những cung nữ khác đến hầu hạ Hoàng Tử điều bị Hoàng tử ném đồ đuổi đi. Một hôm, Hoàng Tử muốn ra "Ngự Hoa Viên" chơi, Bảo Bình liền đi cùng Hoàng Tử ra ngoài. Hoàng Tử vì quá tinh nghịch mà chơi trò trốn tìm cùng Bảo Bình, nhưng.... - Hihi... Ưm... Ưm...! Hoàng Tử Tinh Trì đã bị thích khách bắt đi. - Đại Hoàng Tử! Người đang ở đâu? Đại Hoàng Tử! Bảo Bình đi khắp cả "Ngự Hoa Viên" cũng không thấy Hoàng Tử đâu cả, kêu cũng đau cả họng mà cũng chẳng thấy bóng dáng Hoàng Tử. - Bẩm! Hoàng thượng. Tin báo Đại Hoàng Tử đã mất tích! Một người từ ngoài chạy vào báo với Hoàng Đế, Hoàng Đế nghe được tin liền vô cùng tức giận đập bàn 1 cái. Nô tỳ Diệp Bảo Bình nhanh chóng được gọi vào, vừa bước vào điện, Bảo Bình liền quỳ xuống, tay chân run rẩy, người đầy mồ hôi, nước mắt chảy không không ngừng. - Nô tỳ Diệp Bảo Bình tham khiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu! Xin Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tha tội! - Vì sao Hoàng Tử mất tích? - Đúng là chủ của "Lục Cung", tuy là chuyện quan trọng nhưng không đánh mất đi sự quý phái và điềm tĩnh. - Dạ bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu!........! Bảo Bình run rẩy kể lại tất cả mọi chuyện ở "Ngự Hoa Viên", Bảo Bình run sợ, vì run mà giọng nói trở nên vô cùng khó nghe, cứ ngỡ như nàng không cất được thành lời. *RẦM*Hoàng Thượng tức giận đập bàn 1 cái rõ to, khiến ai trong điện cũng điều tim nhảy ra ngoài. - Thật vô dụng người đâu! Đem ả nô tì này ra chém đầu cho trẫm! - Hoàng thượng tha mạng! Xin Hoàng Thượng tha mạng! Xin Hoàng Hậu tha mạng! Bảo Bình run sợ quỳ lạy, miệng không ngừng vang xin. - Xin Hoàng Thượng bớt giận! Thần thiếp thấy trong chuyện này có điều kì lạ!Hoàng Hậu điềm tĩnh nói. Bảo Bình như nhẹ đi được phần nào, cô vẫn cuối đầu quỳ phía dưới. - Điều gì kì lạ! Hoàng Hậu cứ nói! - Vậy Thần Thiến mạn phép! Trong Hoàng Cung tuy rằng rộng lớn, nhưng Đại Hoàng Tử vui chơi ở "Ngự Hoa Viên" nếu có đi xa cũng không thể nào người trong cung đã tìm hết vẫn không thấy! Vả lại Đại Hoàng Tử trước giờ không hề đi xa nô tì này! Vì vậy thần thiếp nghĩ, Đại Hoàng Tử đã bị người khác bắt đi! Hoàng Đế lắng nghe ý kiến của Hoàng Hậu, nghe có vẻ vô cùng hợp lí nên nhẹ gật đầu. Bỗng từ ngoài chạy vào 1 người báo. - Báo!!! Bẩm Hoàng Thượng! Hoàng Hậu, không biết từ có 1 con bồ câu đưa thư bay đến, trên chân nó có 1 tờ giấy! - Đưa lên đây! Hoàng Thượng nói. Thái giám đứng kế bên "dạ" 1 tiếng rồi bước xuống lấy tờ giấy, xong liền cho người đó lui xuống. "- Hoàng Tử ở Phủ Thừa Tướng! "- Hoàng Thượng! Đây là....! Hoàng Hậu cùng nhìn tờ giấy thì lên tiếng úp mở. Các văn võ bá quan trong triều, ai là người tốt kẻ xấu thật sự rất khó phân biệt, Vương Thừa Tướng vốn là 1 vị quan 1 lòng vì nước nhưng lại bị kẻ gian tấu lên Hoàng Đế rằng Thừa Tướng có mưu đồ tạo phản. Nay Hoàng Tử mất tích, lại có giấy báo rằng Hoàng Tử đang ở Phủ Thừa Tướng, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây. Hoàng Đế liền kêu người chuẩn bị, Hoàng Đế viết xong "Thánh Chỉ" thì đưa cho Tôn Công Công sai ông ta đến Phù Thừa Tướng, dù có lật tung Phủ Thừa Tướng cũng phải tìm được Hoàng Tử. Bảo Bình lên tiếng cầu xin đi cùng để tìm Hoàng Tử để "lấy công chuộc tội" và Hoàng Hậu đã đồng ý. ---- Phủ Thừa Tướng ------ Thánh Chỉ đến! - Di thần! Vương Tử Lâm xin tiếp chỉ! Cả nhà Vương gia, già trẻ, lớn bé điều quỳ xuống tiếp chỉ. Tôn Công Công đọc to "Thánh chỉ" nghe xong trong lòng ai cũng bất ngờ, nhưng " cây ngay không sợ chết đứng" tuy trong lòng cảm thấy có chút kì lạ nhưng vẫn điềm tĩnh. Quân lính liền nghe theo lệnh Tôn Công công lục tung cả Phủ Thừa Tướng, Bảo Bình dĩ nhiên cũng đi tìm xung quanh. Nhưng chẳng hiểu tại sao cô như bị ai đó điều khiển đi đến phòng củi đã bỏ phế. Bên trong khá tối, Bảo Bình nhẹ đẩy cửa vào trong, cô lập tức nhận ra thân hình nhỏ bé bụ buộc cả tay và chân đang co người lại khóc. - Đại Hoàng Tử! Nghe giọng nói quen thuộc, Tinh Trì liền ngẩn đầu lên, thấy Bảo Bình ánh mắt Tinh Trì như người mù thấy được ánh sáng, lòng cậu vô cùng vui mừng- Đại Hoàng Tử ở nơi này! Đại Hoàng Tử ở nơi này!Bảo Bình hô to báo với mọi người cũng đang tìm kiếm phía bên ngoài. Bảo Bình chạy thật nhanh lại trước mọi người để nhanh chóng cởi trói cho Tinh Trì vì cô biết Tinh Trì vốn rất sợ tối. - Đại Hoàng Tử, người đừng sợ, nô tì đến cứu người đây! Khi được cỏi trói xong, Tinh Trì liền ôm chặt lấy Bảo Bình, cô cũng nhẹ nhàng an ủi cậu, như bảo " Mọi chuyện đã không sao rồi"Đại Hoàng Tử bị trói nhốt ở trong phòng củi bỏ phế đó ai ai trong Vương gia cũng điều vô cùng ngạc nhiên, có vài người trong phủ vì quá sốc mà ngã quỵ xuống. Ai ai cũng trong phủ cũng điều biết rõ chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Tinh Trì vẫn còn hoảng sợ mà ôm Bảo Bình. Bỗng nhiên Bảo Bình đưa mắt nhìn xung quanh, liền thấy có 1 vị phu nhân trong Phủ nhẹ ngoắc tay như bảo cô đi lại họ. Như để chắc chắn Bảo Bình quan sát xung quanh cô, không có ai có biểu hiện rằng thấy vị phu nhân đó. Khi chắc chắn rằng vị phu nhân đó gọi mình thì cô nhẹ nói với Tinh Trì. - Đại Hoàng Tử! Nô tì có chút việc đi đến đằng kia 1 lát, nô tì sẽ quay lại nhanh thôi! Tinh Trì nghe vậy lại càng ôm Bảo Bình chặt hơn. - Nô tì sẽ sớm quay lại! Đôi mắt to tròn của Tinh Trì nhìn Bảo Bình, cô nhẹ gật đầu, xong Tinh Trì liền nhẹ buông cô ra. Bảo Bình bước đi lại vị phu nhân đó, vị phu nhân nhẹ dẫn theo 1 cậu bé độ khoảng bằng tuổi Tinh Trì đi theo. Đến 1 nơi khá vắng người, Bảo Bình đang đứng đối diện với vị phu nhân đó, cô định hỏi thì vị phu nhân đó liền quỳ xuống trước mắt cô, khiến cô vô cùng ngạc nhiên. - Cô nương! Xin cô nương giúp Vương gia chúng tôi. Đại Hoàng Tử bỗng nhiên lại được thấy trong Phủ, dĩ nhiên Vương gia sẽ mang trọng tội, có thể bị "Tru di". Cô nương ta không nhờ cô nương xin Hoàng Thượng tha tội, chỉ mong cô nương giúp ta gìn giữ dòng máu của Vương gia, Vương gia chỉ có mình nó nối dỗi. Người lớn làm sai, sao có thể bắt trẻ con theo chịu phạt vả lại Vương gia chúng tôi vốn là bị oan, nhưng chứng cứ đã rõ ràng như vậy thì sao có thể thoát được tội chết! Cô nương xem như ta cầu xin cô nương, ta nguyện kiếp sau làm " Trâu, ngựa đền đáp"!- Phu nhân xin người đứng dậy! Người làm như vậy, nô tỳ sao có thể gánh nổi!Bảo Bình dìu vị phu nhân đó đứng dậy, nhưng vị phu nhân đó không đứng dậy. Cô liền nhìn sang cậu bé đứng kề bên, đôi mắt to tròn, khuôn mặt vô cùng dễ thương, liền làm cô động lòng. - Được! Ta sẽ giúp phu nhân! Vị phu nhân nghe vậy liền dập đầu "đa tạ". Bảo Bình nói vị phu nhân đó đưa tiểu đệ đó đi ra bằng cửa sau, khi đoàn quân hộ tống Hoàng Tử trở về cung nhân cơ hội ở bên ngoài đông đúc liền để tiểu đệ đệ lẻn vào đi cùng cô. Trước khi Bảo Bình trở lại với Hoàng Tử, vị phu nhân đưa cho cô 1 Viên đơn, vị phu nhân đó chắc chắn với cô đó không phải độc, khi Bảo Bình nuốt nó xong thì phu nhân đó lên tiếng nói công dụng của nó. - Đó là 1 Viên tiên đơn mà 1 vị đạo sĩ đã cho ta. Nó có thể giúp cô nương trẻ lại 10 tuổi mà khó có ai nhận ra được! ( Po: nó hơi ảo và vô lí 1 xíu nhá) Và thế là kế hoạch gìn giữ dòng máu Vương gia đã thành công, tên của cậu bé là Vương Tử Phi , Bảo Bình đành đổi tên cho cậu để tránh người khác phát hiện ra, hiện tại tên của cậu là An Dạ Thần . Vài ngày sau trong cung liền truyền nhau rằng Vương Thừa tướng mang trọng tội bắt giữ Hoàng Tử mưu đồ bất chính, âm mưu phản quốc liền bị " Tru di cửu tộc ", Bảo Bình đưa mắt nhìn Dạ Thần ngồi trong 1 góc khóc thì vô cùng đau lòng, cô nhẹ đi lại rồi ôm lấy Dạ Thần. - Đừng buồn nữa! Đệ vẫn còn tỷ mà, tỷ sẽ bảo vệ đệ! Thần nhi ngoan, đừng khóc nữa! Dạ Thần vẫn ôm chặt lấy Bảo Bình mà khóc, cô cũng chỉ nhẹ ôm cậu an ủi, dù sau có buồn thì khóc 1 trận cho đã tâm tình có lẽ sẽ tốt hơn. Từ đó, Bảo Bình liền chăm sóc cả 2 đứa trẻ, cô che giấu Dạ Thần ở trong cung nơi ở của Hoàng Tử, Bảo Bình đành dùng kế, cô nói với Hoàng Tử rằng. "- Nếu Hoàng Tử tiết lộ việc Dạ Thần ở đây thì nô tì liền cầu xin Hoàng Thượng đổi nô tì khác hầu hạ người! "Dĩ nhiên Hoàng Tử liền đồng ý không tiết lộ ra ngoài. Bảo Bình cảm thấy có lỗi với Hoàng Tử, nhưng cô thật không còn cách nào khác cả. Hằng ngày, điều có người đến dạy học cho Hoàng Tử, Dạ Thần lén lút ở phía sau nghe giảng bài. Bảo Bình thấy vậy thì lén chuẩn bị 1 ít giấy bút cho Dạ Thần. Ngày trước, trước khi Bảo Bình vào cung làm nô tì, cô cũng biết chữ, thế là mỗi tối cô điều luyện cho cậu viết chữ. Dạ Thần học rất nhanh, không thua kém gì Hoàng Tử cả, chữ cũng rất đẹp a~~~Dạ Thần rất yêu thích Bảo Bình vì cô vừa dịu dàng vừa chu đáo lại rất hiểu lòng người, cô lại còn rất quan tâm đến cậu,cho cậu cảm giác ấm áp. Bảo Bình làm gì cậu cũng điều đi theo giúp đỡ, điều đó làm Hoàng Tử thấy khó chịu vì vậy Tinh Trì luôn làm mọi việc để làm khó Dạ Thần nhưng mọi chuyện cậu gây ra Bảo Bình đều lãnh đủ hết. Vào 1 hôm, Lăng tướng quân được lệnh của Hoàng Đế trở lại Nam Thiên quốc. Ngày trước Vương thừa tướng và Lăng tướng quân có giao tình rất tốt, Lăng tướng quân cũng còn nợ Vương thừa tướng 1 ân tình. Trước khi Vương gia bị kết tội, Vương Tử Lâm đã viết 1 lá thư nói hết sự tình cho Lăng tướng quân biết, khi Lăng tướng quân vừa về Thành liền tìm ngay đến Bảo Bình. Lúc đầu Bảo Bình cũng hoài nghi không dám tiết lộ mọi chuyện nhưng khi chắc chắn thì Bảo Bình mới dám nói hết sự thật rằng Vương Tử Phi đang ở nơi cô. Lăng tướng quân vì muốn trả ân ngày xưa nên muốn đón Dạ Thần đi và lấy danh là con nuôi, vả lại Dạ Thần ở trong cung thế này cũng không phải là chuyện lâu dài. Ngày Dạ Thần đi theo Lăng tướng quân thì cậu ôm lấy Bảo Bình không buông. - Thần nhi ngoan! Đệ đi theo Lăng tướng quân sẽ tốt hơn ở Hoàng cung cùng tỷ. Lăng tướng quân sẽ dạy đệ học chữ, học võ để bảo vệ bản thân! - Nhưng đệ sẽ rất nhớ tỷ! - Nếu đệ nhớ tỷ thì đệ có thể cầu xin Lăng tướng quân vào cung thăm tỷ! - Um... Đệ sẽ đi theo Lăng tướng quân để học võ, sau này lớn lên đệ sẽ đưa tỷ ra khỏi Hoàng cung và đệ sẽ bảo vệ tỷ! - Um.. Được! Bảo Bình gật đầu rồi căng dặn Dạ Thần vài thứ, trong lòng cậu không muốn đi, nhưng vì sau này lớn lên sẽ đưa Bảo Bình ra khỏi cung vì trong cung các nô tì khác vì ganh tỵ với Bảo Bình vì cô được Hoàng Tử đối sử tốt nên luôn nghĩ cách ức hiếp cô, nhưng việc đó điều đã thu vào tầm mắt của cậu. Liệu rằng Bảo Bình sau khi đã uống Viên tiên đơn à mẫu thân Dạ Thần đã đưa có thể trẻ lại 10 tuổi mà khó ai nhận ra, Hoàng Tử thì xem trọng cô, luôn gần bên cô, muốn cô mãi bên cạnh mình, Dạ Thần lại muốn đón cô ra khỏi Hoàng cung. Bảo Bình lại rất yêu quý Hoàng Tử và Dạ Thần, vậy cô sẽ chọn ai? cô sẽ đi cùng ai? Muốn biết thì đón đọc ngoại truyện tiếp theo a~~~___hết ngoại truyện 1_____Phần này cứ thấy như đang kể chuyện á. Lời thoại khá ít, nhưng Po sẽ cố gắng ngoại sau sẽ viết tốt hơn. Vì hiện tại Po có vài tác phẩm rồi, nên phần này có thể nói là Po viết tóm tắt thôi, nếu viết thêm 1 tác phẩm nữa thì Po sợ lại không up chap mới đồng đều được và lâu ra chap mới vì vậy có bạn nào thích thể loại và thấy cốt truyện được thì bạn cứ mang đi nhá. Nhưng với điều kiện. +Phải đợi Po up xong ngoại truyện này. +Mang đi thì báo với Po trước 1 tiếng nhá... Đừng mang đi trong âm thầm. +Và... Cái này có hơi xíu khó 1 chút là bạn mang đi nhưng có thể ghi nguồn là baonhi202 nhá... Hay 1 số cách khác có liên đều được... Chỉ để tránh tình trạng của Po lại nói Po mang đi thôi. * Và đây chỉ là Po nói trước nếu đọc giả thấy cốt truyện được và muốn tạo nó thành 1 tác phẩm hoàn chỉnh hơn. Còn nếu không có cũng không sao.. HihiVà 1 điều nữa thôi, là chap sau đọc giả muốn Po up chap mới của truyện hay phần ngoại tiếp theo... Cmt để lại ý kiến về phần ngoại nàu và muốn Po up chap tiếp theo là tiếp truyện hay ngoại truyện nhá.... Mọi người đọc truyện vui vẻ..... 😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com