TruyenHHH.com

Xung Doi May Nguyet Kien Thao

Chương 4: Có Công Mài Sắt*

Edit: Cam Lavigne

(Nguyên văn là 擦肩而过, câu này nghĩa đại khái là vượt qua khó khăn)

Lâu rồi, Mạch Tân không cùng bạn tốt Diệp Đàm ăn cơm, hai người hẹn nhau ở nhà hàng do một người bạn cũ của Diệp Đàm mở.

Cô tới từ rất sớm, phòng ăn được trang trí vô cùng nghệ thuật, nhưng Mạch Tân không có lòng dạ nào thưởng thức, cô ngồi tại chỗ ngẩn người nửa ngày.

Đột nhiên bên tai có người kêu cô, nghiêng đầu thì thấy Diệp Đàm mặc chiếc áo khoác dài đang đi tới với dáng vẻ thong thả. Cô gái này vốn có dung mạo hơn người, trên mặt lại còn thêm lớp trang điểm tinh tế càng làm nổi bật vẻ thanh nhã tri thức.

Thêm vào đó, dáng người cao cùng với đôi chân dài đã thành công giúp cô ấy thu hút vô số ánh mắt của người khác.

Chỉ là Mạch Tân không ngờ rằng đối phương còn dắt theo một "cái đuôi nhỏ" phía sau.

"Chị Mạch đã không gặp..."Thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đỏ mặt chào cô.

"Mạch Tân, chắc cậu cũng không nhận ra nó đâu, đây là em trai tớ."Diệp Đàm sợ cô để bụng chuyện mình mang thêm người, nên giải thích: "Tớ nói một chút nữa đi gặp cậu, nó đang chơi game cũng ngừng đánh, một hai đòi đi theo. Quả nhiên ma lực của tiểu tỉ tỉ đây vẫn quá lớn nha, cứu rỗi con nghiện game."

Mạch Tân nhìn cậu ta, cố gắng lục lại những kí ức ít ỏi trong đầu.

Thật ra thì cô vẫn nhớ mang máng, dù sao trước đây hai nhà cũng là hàng xóm với nhau.

Khi còn bé, cô vẫn thường theo Diệp Đàm hơn mình hai tuổi cùng ăn cùng chơi, quan hệ tốt như chị em trong nhà. Tuy sau này cô đi Mỹ nhưng hai người vẫn còn giữ liên lạc.

Nhưng ấn tượng của Diệp Dạng đối với cô lại vô cùng mỏng manh, dù sao cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ là lúc đó hai cô đi chơi thường hay mang cậu ta theo cùng.

Nhiều năm như vậy, cậu bé đã từng theo đuôi cô cùng Diệp Đàm, bây giờ đã trở thành một thiếu niên cao lớn thừa hưởng được gen di truyền cao, gầy của Diệp gia.

Mạch Tân đối với gương mặt cậu ta bỗng cảm thấy rất xa lạ, suy cho cùng lúc cô rời đi thì cậu ta cũng chỉ mới sáu tuổi. Lúc ấy, hai chị em nhà này biết được hàng xóm sắp đi, cả ba liền ôm nhau khóc không ngừng.

"Nhớ chứ."Mạch Tân cười cười nhìn cậu ta.

Suy cho cùng cậu ta đối với cô cũng không quen thân như Diệp Đàm, vừa dứt lời nhất thời không biết nói thêm gì nữa.

Nhưng có câu đáp lại này của cô, đã đủ khiến cho Diệp Dạng vui vẻ.

Ngược lại, Diệp Đàm đang gọi món bên này đã không chịu được dáng vẻ ngốc nghếch của "thiếu nam hoài xuân", đành quay về phía Mạch Tân chủ động kể về chuyện của cậu ta.

"Thằng nhóc này chẳng biết học theo ai mà chạy đi làm tuyển thủ Esport, lại trong lúc còn đang học cao trung nữa." Diệp Đàm chậc chậc hai tiếng,"Cậu không biết đâu, lúc đầu nó còn bị ba tớ đánh thảm thương."

Bị bà chị nhà mình rêu rao, Diệp Dạng khóc không ra nước mắt,"Chị đừng bôi nhọ em, dù sao cuối cùng ba mẹ cũng đồng ý mà."

"Đúng đúng đúng, hai người còn nói nếu sau này em không lấy được giải nhất, thì dù có khóc lóc cũng đừng mong trở về nhà."

"..."Bà chị thân yêu ơi, có thể tha cho em được không? !

"Được rồi, được rồi, không nói tới quá khứ đen tối của em nữa." Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của em trai, rốt cuộc lương tâm của Diệp Đàm cũng trổi dậy, quyết định tha cho cậu ta một con đường, bỏ qua đề tài này.

Đã nhiều năm không gặp Mạch Tân, khiến cô cảm thấy vô cùng cảm khái, hoài niệm nói: " Nhớ lúc trước ba tiểu bá vương chúng ta chơi với nhau, tớ còn là người lợi hại nhất. Không nghĩ tới mười năm sau, em trai thì làm tuyển thủ, cậu còn hay hơn, trực tiếp thiết kế trò chơi. Chỉ có tớ là tầm thường, không có chí tiến thủ."

"Cậu giỏi mà, mẹ tớ còn thường hay khen cậu đấy."

Tự bản thân Mạch Tân cảm thấy mình không có gì đặc biệt, trừ biết vẽ một chút, thì những chuyện khác cái gì cô cũng không rành.

Hiện tại Diệp Đàm đang là một chuyện gia kinh doanh nổi tiếng trong nước, tuổi còn trẻ mà đã có thu nhập 20 vạn một tháng.

So với lối làm việc tùy tiện của Mạch Tân, trong mắt người lớn thì cô ấy mới đúng là người đứng đắn, hiển nhiên sẽ được trưởng bối của Mạch gia đem ra làm tấm gương sáng.

"Đừng nói vậy, công việc của tớ chán chết đi được, đôi lúc tớ thật sự ngưỡng mộ cậu." Mặc dù có thể làm công việc mà mình thích là điều rất tuyệt, nhưng Diệp Đàm vẫn còn hơi lo ngại.

Bây giờ em trai đã đi theo con đường bấp bênh như vậy rồi, nếu cô còn ngỗ nghịch nữa chắc hai vị ở nhà sớm nhập viện mất.

"Thật ra công việc thường ngày của tớ cũng không ổn lắm." Mạch Tân buông ra một câu thật khiến người khác kinh ngạc: "Với lại tháng sau tớ cũng từ chức rồi."

"Từ chức? Tại sao!" Diệp Đàm còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Dạng đã kích động hỏi: "Chị Mạch muốn rời Riot sao ?"

"Bữa giờ cũng có nhiều người hỏi chị vấn đề này rồi."Mạch Tân nghiêm túc suy nghĩ, cười cười tự giễu, trông có vẻ không quan tâm: "Chị cũng không biết nữa, có khi tài năng đã bị mai một."

"Sao có thể chứ! Chị vẽ trang phục đẹp tới vậy mà! Em, em..."Diệp Dạng bày ra dáng vẻ mất mác, "Em còn mong chờ tới ngày đoạt giải vô địch thế giới, sẽ được chị tự mình thiết kế trang phục hạng nhất."

"Thôi đi, chuyện hai ba năm nữa nghĩ nhiều làm gì?"Diệp Đàm bỉu môi, "Chẳng phải bây giờ em còn ở trong đội thực tập sao."

Cô nhận ra được bạn tốt nhà mình không muốn nói chuyện công việc, nên cố ý dè biểu em trai để chuyển chủ đề.

"Chị! Chị không nói câu nào tốt lành hơn được hả ? !"Diệp Dạng ủy khuất nói.

Mạch Tân thấy cậu ta có vẻ sa sút, thì an ủi: "Chỉ cần em có mục tiêu, chị tin em sẽ làm được."

"Cảm ơn chị Mạch," Diệp Dạng nhận được lời khích lệ của cô liền phấn chấn, cậu khen ngợi: "Em đã thấy hình chị chụp cho LPL rồi! Có công mài sắt! Em phải cố từ đội thực tập đi lên LPL mới được, đến lúc đó chị có thể chụp hình cho em rồi!"

Mạch Tân không giỏi trò chuyện với người khác phái cho lắm, nhưng thấy thiếu niên tâm tình hào hứng kia, cũng không đành lòng dập tắt niềm vui của cậu, nên thuận tay tìm một chút đề tài liên quan đến cậu: "Bây giờ em thuộc đội nào?"

"Em đang ở đội thực tập của ThreeE!"Diệp Dạng dốc sức nói, "Huấn luyện viên nói nếu em có thành tốt trong giải LSLP mùa xuân, thì sẽ được lên làm đội trưởng!"

(LSLP xếp sau LPL, mọi người đừng nhầm 2 giải này nha)

Vẻ mặt đầy khát khao và mong đợi của cậu tựa hồ đã lây sang Mạch Tân, cô theo bản năng khích lệ cậu ta: "Cố lên."

Lúc này, thức ăn liên tục được bưng lên, Diệp Đàm thuận tiện hỏi ý định sau khi từ chức của cô, thì biết được Mạch Tân đã sớm chuẩn bị, cả phòng làm việc ở thành phố S cũng được sắp xếp xong, cô cả giận: "Bạn bè kiểu gì mà cậu làm xong hết mới báo cho tớ biết ?"

"Xin lỗi, dạo này tớ bận quá."Mạch Tân giải thích.

Ý của cô là bận bịu đến nỗi quên luôn người bạn này ?

Diệp Đàm bỗng chốc bị nghẹn, câu này mà cũng nói được ?

Không biết nên nói Mạch Tân thẳng thẳn hay vô tình đây, tính tình này cũng chỉ có mỗi cô chịu được, cô đành mệt mỏi thở dài: "Mạch Tiểu Tân, trái tim cậu có biết đau không hả ?"

Thấy bộ dạng cam chịu của bà chị nhà mình, Diệp Dạng liền bày ra vẻ mặt vui vẻ.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tính cách bà chị nữ cường nhân nhà mình bình thường nói một là một, nhưng hết lần này đến lần khác đều thua dưới tay chị Mạch.

Sau khi ăn xong, Diệp Đàm lái xe đưa em trai về công ty trước, dù sao đi nữa cũng là chưa xin phép mà đã trốn ra ngoài.

"Thật phiền phức, em không biết tự bắt xe về sao ?"

Cô còn muốn trực tiếp đưa Mạch Tân đi.

"Chị có phải chị ruột của em không, chỉ đưa em về một chút thôi mà, vậy mà cũng khó ở."Diệp Dạng buồn bực,"Từ chỗ này bắt xe về rất đắt."

"Nói cũng đúng, chị quên là ba mẹ cắt tiền tiêu vặt của em rồi," Đây chính là kết quả của việc chống lại ba mẹ. Suy nghĩ một chút, cậu ký kết với câu lạc bộ chỉ nhận được 10 vạn, Diệp Đàm đau lòng nói: "Sao em lại không đáng giá đến vậy ?"

"..."Tổn thương mãnh liệt, nhất định đây là chị ghẻ.

Diệp Dạng đối với việc cô ở Riot rất hứng thú. Lúc đầu gặp cũng có phần xấu hổ, nhưng sau khi trải qua bữa cơm vừa rồi, tính cách hướng ngoại nói nhiều của thiếu niên dần hiện ra.

Ở trên xe, cậu ngồi ở hàng trước kế chỗ của tài xế, nhưng vẫn nhìn về Mạch Tân hỏi không ngừng nghỉ:

"Chị Mạch, nhân viên mấy chị khi làm việc sẽ có tài khoản riêng hả ?"

"Có, nhưng tài khoản của mỗi phòng ban không giống nhau."

"Của chị thì thế nào! Tài khoản của chị có hết tất cả trang phục luôn hả? !"

"Ừm." Cô cũng được xem như là người có vị trí cao nhất của phòng thiết kế, tất nhiên là sẽ có tài khoản chuyên biệt để thuận tiện cho việc nghiên cứu.

"Vậy skin Ryze Xác Sống chị cũng có luôn hả ?"

"Có chứ."

"Woww!"

Tính cách của Mạch Tân vốn không thích nói nhiều, nhưng cô vẫn chịu khó cùng cậu trò chuyện dọc đường.

Cuối cùng, Diệp Đàm không chịu được, ngắt lời cậu ta: "Sắp đến câu lạc bộ rồi, em yên lặng một tí đi, đừng làm phiền chị Mạch của em nữa."

Lúc này Diệp Dạng mới gãi đầu, ngượng ngùng yên tĩnh trở lại.

Xe ngừng trước cửa lớn của câu lạc bộ, ông chủ của ThreeE đúng là người có tiền, nếu đội có thành tích tốt anh ta cũng rất chịu chi. Công ty bao gồm năm tầng, lại còn tọa lạc ở khu vành đai hai, thiết bị được trang bị trong câu lạc bộ cũng coi như là đứng nhất nhì.

Diệp Dạng mới vừa bước xuống xe, bắt gặp Panda cũng mới vừa đi ăn trở về, thuận miệng chào một tiếng, lướt qua Diệp Đàm trên xe, Panda liếc nhìn phía kế bên ghế lái một cái.

Lúc này, Panda nhìn thấy Mạch Tân mới sững sốt một chút, hỏi Diệp Dạng: "Chị cậu là Mạch Tân à?"

"Dĩ nhiên không phải rồi, em cũng mong là vậy."Diệp Dạng tiếc nuối nói: "Chị Mạch là hàng xóm cũ của em."

Bên kia, Mạch Tân thông qua cửa sổ cũng thấy được Panda, đưa mắt nhìn về phía đối phương gật đầu xem như là chào hỏi, vừa lúc Diệp Đàm lái xe đi.

Trên xe, Diệp Đàm hỏi cô: "Cậu biết mấy người trong câu lạc bộ à?"

"Ừ, lúc trước có tiếp xúc."Mạch Tân mang chuyện mấy hôm trước ra kể lại.

Nghĩ đến việc cô giấu người ngoài mà lén trở về nước, Diệp Đàm liền muốn cười: "Vậy chắc mẹ cậu gọi cho cậu mỗi ngày ba cuộc rồi."

"Mẹ tớ còn chưa biết tớ từ chức về nước đâu."

"..."Được rồi, cô không cười nổi nữa.

Panda trở về phòng luyện tập của ThreeE, đối diện với Thập Cửu đang ngồi ăn trên ghế sofa nói: "Cậu đoán xem vừa rồi tôi gặp ai ở cửa nào? "

"Ai? Sei hả?" Miệng Thập Cửu đang nhai thức ăn, cất giọng không rõ ràng.

"Mạch Tân chứ ai! Thật không nghĩ tới Diệp Dạng ở đội thực tập lại quen biết Mạch Tân, quan hệ giữa hai người họ có vẻ không tệ. "

Thập Cửu còn chưa lên tiếng, Godie đang luyện đấu ở bên kia đột nhiên xông tới túm lấy anh ta hỏi: "Anh ai nói? Mạch đại?!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào..."Panda liếc nhìn cậu ta vẫn đang trong trận, vội vàng khuyên: "Chị của Diệp Dạng cùng Mạch Tân đưa cậu ấy về công ty, giờ đã đi rồi."

Trước màn hình vi tính của Godie, hỗ trợ Lan đang kêu gào: "Tôi nói này! Cẩu Đệ cậu trở về đánh cho xong đi! ADC đội bạn đang đánh cậu kìa!"

Nhưng Godie hoàn toàn không để ý đến cậu ta, tiếp tục hỏi Panda: "Diệp Dạng - Nhất Nhân hả?"

"Cẩu Đệ cậu hay lắm! Tôi phải tố cáo cậu AFK!" Lan kêu một tiếng tê tâm phế liệt.

(AFK: Away From Keyboard, bỏ dở giữa chừng hoặc thoát trận đấu)

Panda không khỏi vì cậu ta mà rơi nước mắt đồng tình, cảnh cáo Godie: " Cậu ấy trở về luyện tập, nhưng mà tôi nói này, cậu đừng hại bạn nhỏ nhà người ta rớt hạng chứ."

Kwee ngồi bên cạnh xem hết toàn bộ quá trình, lại nghĩ đến bản thân mình năm đó bị người anh tốt chơi từ nhỏ tới lớn vì một cô gái mà thờ ơ lạnh nhạt, anh cất giọng vui sướng khi người khác gặp họa: "Lại có thể vì một cô gái mà khiến anh em bị đâm hai nhát."

Lan bên kia đã sớm nổi giận, cậu ta dứt khoát quăng con chuột đi, tức đến run người mắng: "Mẹ nó, tên nào đã từng nói đã làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì không nên có bạn gái chứ ?"

Lời này có chút động chạm, bởi vì vị nào đó đang ngồi ở bên kia đã có bạn gái rồi.

Nhưng Kwee vẫn chĩa mũi nhọn vào Godie, ung dung bình tĩnh đâm thêm một đao: "Điều đó cũng đâu liên quan gì, vì Cẩu Đệ yêu đơn phương mà."

Godie:...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com