Xong Nhung Nam Thang Ay Ta An Com Mem
Khang Quân Hạo men theo đường núi đi thẳng, không hề dừng lại lấy một lần. Linh cảm mách bảo cậu rằng hai người mà vừa rồi bọn họ nhắc tới, nhất định là Sở Văn Lâm và Hàn Triều.
Nhưng cậu lại không hề nhận ra, phía sau mình vẫn còn có một người lặng lẽ bám theo.
Trong căn phòng, dấu vết của trận ẩu đả vẫn còn sót lại, đồ đạc bị xáo trộn vì biến cố vừa rồi. Dưới nền là những mảnh kính vỡ vương vãi, Sở Văn Lâm đang tựa vào hõm vai Hàn Triều, hé miệng cắn nhẹ xương quai xanh của hắn. Răng y lướt nhẹ qua làn da, không thật sự dùng sức, như thể đang cố kìm nén bản thân.
Hàn Triều nhắm hờ mắt, tay vòng lấy đầu Sở Văn Lâm, ngón tay vuốt ve tóc y, giọng nói thì thầm bên tai như đang dụ dỗ: “Không cần nhịn nữa.”
Trong khoảnh khắc thiếu kiểm soát, răng nanh của Sở Văn Lâm nhọn lên, vô tình cắn rách da Hàn Triều.
Máu tươi từ vết thương rỉ ra chậm rãi. Sở Văn Lâm ngẩn người, lập tức rời ra, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Triều.
Thấy y nhìn mình, Hàn Triều lại tiến sát đến, vừa hôn lên môi y vừa khẽ nói: “Cho em cắn lại một chút nhé?”
Sở Văn Lâm hơi hé miệng, chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Triều đã cúi đầu, hôn dọc theo cổ y, rồi nhẹ nhàng mút lấy một vùng da mềm.
Nhìn Hàn Triều vùi mặt vào cổ mình, trong lòng Sở Văn Lâm dấy lên cảm giác kỳ lạ. Áo hắn trễ xuống một bên, để lộ phần lưng rắn rỏi đầy quyến rũ. Y đưa tay chạm vào, Hàn Triều lập tức ngẩng đầu, khóe môi nhếch nhẹ, dẫn dắt tay y lần xuống dưới.
Làn da mát lạnh và trơn láng như hút lấy lòng bàn tay Sở Văn Lâm. Tay y cuối cùng dừng lại ở phần hõm lưng của Hàn Triều.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Dù còn khá xa, nhưng do cảm quan đặc biệt của tang thi, Sở Văn Lâm biết rất rõ — kẻ đang tiến lại chính là hướng về phía này.
Hàn Triều dường như chẳng hề bận tâm, vẫn tiếp tục dán người vào Sở Văn Lâm, không hề có ý tránh né. Sở Văn Lâm lên tiếng nhắc:
“Có người tới.”
“Ừ.” – Hàn Triều chỉ đáp hời hợt một tiếng, như thể hoàn toàn không để tâm.
Ngay lúc đó, người kia đã đến gần. Tiếng bước chân trở nên chậm rãi, mang theo vẻ thăm dò.
——
Khang Quân Hạo lặng lẽ vòng qua cửa chính, nép về phía bên cửa sổ. Dù sao cũng chẳng ai biết bên trong nơi gọi là “trại dưỡng tang thi” này rốt cuộc là thứ gì, nên cậu càng phải cẩn trọng.
Tiến sát đến cửa sổ, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là những mảnh kính vỡ đầy sàn. Ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ mịt, hắn thấy Hàn Triều đang ôm chặt Sở Văn Lâm trên mép giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, lộ rõ vẻ không vui.
Khang Quân Hạo thấy cảnh đó liền lập tức quay mặt đi, đỏ mặt nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Hàn Triều thản nhiên kéo lại áo, cùng Sở Văn Lâm đứng dậy. Trên làn da hắn vẫn còn vết cắn lúc nãy, khiến không khí càng thêm ám muội. Sở Văn Lâm ngượng ngùng lau mặt, rồi giúp Hàn Triều cài nút áo lại.
Khang Quân Hạo vẫn đứng bên ngoài. Sau khi hấp thụ tinh hạch tang thi vừa rồi, Sở Văn Lâm đã vượt qua giai đoạn ban đầu, có thể kiểm soát bản thân khá tốt. Dù có người đứng trước mặt cũng không dễ dàng phát tác nữa.
Thật ra, y không ngờ Khang Quân Hạo vẫn còn ở đây. Theo lý thì cậu ta đã sớm đến căn cứ rồi. Vì vậy Sở Văn Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc nhiệm vụ thất bại. Nào ngờ, lại có thể gặp lại cậu ta.
“Đã lâu không gặp.” – Giọng nói Sở Văn Lâm vang lên.
Khang Quân Hạo ngẩn người, rồi từ từ quay đầu lại, nở nụ cười: “Cuối cùng cũng tìm được hai người.”
Sau đó còn đùa: “Chứ mà tìm không ra chắc tụi này chết đói luôn quá.”
“Tìm bọn tôi?” – Sở Văn Lâm hơi nghi hoặc. Từ đầu hành trình đến giờ, quan hệ giữa họ vốn không thân thiết lắm, vậy mà cậu ta lại sẵn lòng chờ đợi mấy tháng trời, không màng sinh tử, thậm chí là khả năng hai người họ đã biến thành tang thi?
“Quên rồi à? Chỗ tôi vẫn còn đồ tiếp tế của anh đấy.”
Sở Văn Lâm nghe vậy, nét mặt trở nên phức tạp, giọng y cũng trầm xuống: “Bây giờ tôi... có lẽ không cần nữa.”
“Sao vậy?” – Khang Quân Hạo chớp mắt.
“Bởi vì...” – Sở Văn Lâm nhìn thoáng qua Hàn Triều, rồi nói tiếp – “Tôi không còn là con người nữa. Họ không nói với cậu là tôi bị cắn sao?”
Trên mặt Khang Quân Hạo thoáng hiện vẻ trống rỗng. Trên đường đến đây, cậu đã nghe mấy người kia nói về chuyện “nuôi tang thi”, ban đầu còn không tin. Nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, vẫn không thể nào tin nổi. Sở Văn Lâm trước mặt cậu rõ ràng không hề bị thương, biểu cảm cũng sống động như thường, vậy mà lại... không còn là người?
Hàn Triều cúi đầu, khẽ thì thầm gì đó bên tai Sở Văn Lâm. Y gật đầu, rồi quay sang Khang Quân Hạo nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” – Khang Quân Hạo vội vàng gọi họ lại – “Dù thế nào đi nữa, anh vẫn nên mang theo đồ của mình. Dù sao cũng là trả lại cho chủ cũ.”
Sở Văn Lâm thầm cảm thán — tên nam chính này đúng là đầu óc cố chấp đến mức kỳ lạ. Nếu là người khác, chắc đã mừng thầm mà giữ lấy rồi. Nhưng Khang Quân Hạo lại không giống người thường. Cũng vì thế mà người như cậu ta mới thực sự đáng quý.
Hàn Triều dường như nghĩ đến điều gì đó, liền lên tiếng:
“Chúng tôi có thể để lại cho cậu một ít, nhưng bọn tôi muốn vào không gian của cậu một chuyến.”
Trước đây hắn vẫn luôn nghi ngờ, không gian đó có thể có mối liên hệ nào đó với thế giới bên ngoài. Giờ là lúc để kiểm chứng.
“Vào không gian?” – Khang Quân Hạo không hiểu rõ ý định của hắn, nên tỏ ra nghi ngờ.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu.”
Hàn Triều không phải kiểu người nói dối. Khang Quân Hạo cũng đã khá quen với việc kiểm soát không gian, nên chẳng hỏi thêm nhiều, chỉ gật đầu rồi dẫn hai người vào.
Trong khoảnh khắc, cả ba người biến mất khỏi sườn núi, để lại đỉnh núi trống rỗng và tĩnh lặng.
——
Vừa bước vào trong không gian, Sở Văn Lâm và Hàn Triều lập tức nhìn thấy cánh đồng đã được khai phá, ruộng lúa non thẳng hàng, một vài cây ăn quả bắt đầu nở hoa kết trái. Điều khiến Sở Văn Lâm bất ngờ chính là... có cả gà ở đây.
Y nhận ra con gà đó.
“Đây là...?” – Y nhìn Khang Quân Hạo.
“Chính là con gà mà anh từng nuôi trước kia. Tôi đã thu vào đây.”
Việc y nói muốn để con gà mái này ở lại tự sinh tự diệt, vậy mà lại khiến Khang Quân Hạo ra tay cứu giúp.
Y không nhịn được thở dài một tiếng, nam chính đúng là Bồ Tát sống.
Bên kia, Hàn Triều đảo mắt nhìn khắp không gian xung quanh, cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Hắn đi đến bên giếng, cúi đầu liếc một cái, nước giếng trong veo, ánh sáng phản chiếu lấp lánh. Hắn đưa tay múc thử một ít, nghe ngóng kỹ càng, vẫn không có phát hiện gì đặc biệt.
Chắc là hắn đoán sai rồi, nơi này không có gì khác thường cả, điểm mấu chốt hẳn không nằm ở đây.
Sở Văn Lâm nhìn những món đồ được đặt ở đó, có lẽ vì lâu quá rồi nên y cũng quên mất, giờ nhìn lại thấy số lượng nhiều đến nỗi chính y cũng ngạc nhiên.
“Các cậu không dùng tới à? Sao tôi thấy chẳng thiếu món nào hết vậy?”
“Không đâu, thực phẩm nén có thể để lâu lắm.” Khang Quân Hạo gãi đầu, “Chỉ là trước đó để trên xe dùng thôi.”
Nếu người trong đội của Khang Quân Hạo mà biết, chắc chắn sẽ thấy không vui. Sở Văn Lâm nhìn cậu ta, nói một câu cảm ơn.
“Nhưng giờ tôi thật sự không cần đồ ăn, vậy tôi lấy một phần tôi có thể dùng, phần còn lại các cậu cầm đi dùng nhé. Gà của cậu cũng mang theo đi, để lại đây với tôi cũng không tiện.”
Chủ yếu là... dù y có thể ăn được thì cũng không muốn động vào mấy thứ như mì ăn liền hay đồ ăn nhanh nữa.
Biểu cảm của Khang Quân Hạo có chút phức tạp, sau đó cũng không nói gì thêm.
Sở Văn Lâm cất một ít vũ khí vào nhẫn không gian, Khang Quân Hạo dẫn họ rời khỏi đó.
Lúc này, bọn họ cũng nên rời đi rồi. Tang thi ở đây chẳng còn bao nhiêu, virus trong cơ thể họ khiến họ buộc phải liên tục tiêu hao tinh thạch mới có thể duy trì trạng thái hiện tại, vì thế họ cần chuyển đến nơi khác.
Hơn nữa, Sở Văn Lâm cũng muốn thử đến gần căn cứ xem sao, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay khi họ xoay người định rời đi, Khang Quân Hạo gọi với theo từ phía sau: “Xin lỗi.”
Sở Văn Lâm quay đầu lại, chưa kịp phản ứng thì đã thấy cậu ta nhìn mình, ánh mắt tràn đầy áy náy: “Tôi từng nói sẽ đưa anh an toàn tới căn cứ.”
“Không phải lỗi của cậu.” Sở Văn Lâm đội mũ lên, cười nhạt: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cảm ơn cậu đã tìm tôi suốt thời gian qua.”
Nói xong, y nắm tay Hàn Triều, cùng nhau hướng về trung tâm thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com