Xiyihasui Cau Chuyen Xoay Quanh Meo Lon Va Miu Nho
Topic ;
"Đồ ngọt khiến người ta vui miệng, còn cậu lại khiến tớ an yên cả trái tim." 💕
↥↥↥↥↥↥↥↥↥↥↴
Hasuichi thích đồ ngọt. Ai cũng biết điều đó.Cậu có thể ăn bánh quy vào buổi sáng, uống trà sữa vào buổi trưa, nhấm nháp một viên kẹo nhỏ vào buổi tối mà chẳng thấy ngán.Bánh quy giòn tan, trà sữa béo ngậy, bánh bông lan mềm mịn—chỉ cần là đồ ngọt, cậu đều thích cả. Mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh hay quán trà sữa, Hasuichi đều không kìm lòng được mà ghé vào mua một chút.Còn XiYi thì sao?Hắn lúc nào cũng tỏ ra ghét đồ ngọt. "Ngấy." "Dính răng." "Chẳng có gì ngon cả." Lần nào nghe Hasuichi hào hứng kể về một loại bánh mới, hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại:"Không thích."Nhưng mà Hasuichi không tin.Lần đầu tiên
Hôm đó, Hasuichi mang theo một hộp bánh quy bơ sữa. Mùi thơm dịu dàng của bơ lan tỏa khắp phòng.XiYi ngồi bên cạnh, mắt vẫn dán vào cuốn sách, không thèm để tâm.Hasuichi lấy một cái bánh quy, cắn một miếng giòn rụm, rồi đẩy hộp về phía XiYi."Này, anh ăn thử không?"XiYi lười biếng liếc mắt qua, nhíu mày. "Không thích đồ ngọt.""Nhưng ngon lắm!" Hasuichi cười tít mắt, giơ một chiếc bánh lên trước mặt hắn.XiYi im lặng, nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi nhận lấy. Hắn không nói gì, chỉ nhón một góc nhỏ, cắn một miếng.Hasuichi hồi hộp quan sát.XiYi vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày. Nhưng khi Hasuichi quay đi giây lát, chiếc bánh quy đã biến mất.Cậu nén cười."XiYi này.""Gì?""Ăn nữa không?""Không thích đồ ngọt.""Ừ, vậy ha." Hasuichi giả vờ tin lời hắn, nhưng khi đưa thêm một chiếc bánh khác, XiYi vẫn im lặng nhận lấy.Từ hôm đó, Hasuichi đã có một dự cảm: Tên này rõ ràng thích đồ ngọt, chỉ là cứng miệng không chịu nhận thôi.Lần thứ hai
Hôm sau, Hasuichi lại mang theo một hộp bánh quy lớn và một ly trà sữa.Cậu đặt hộp bánh lên bàn, rồi cố tình quay đi, giả vờ không để ý.
Khi quay lại, hộp bánh đã vơi đi một nửa.
"..."Hasuichi nín cười, chống cằm nhìn XiYi.XiYi vẫn bình thản đọc sách như thể chưa có gì xảy ra."XiYi à.""... Gì?""Có ai đó ăn mất nửa hộp bánh của mình rồi.""Ừ.""Không lẽ là ma?"XiYi ngẩng lên, nhàn nhạt đáp: "Chắc vậy."Hasuichi: "..."Cậu nhìn hắn, rồi nhìn hộp bánh, rồi lại nhìn hắn.XiYi vẫn giữ vẻ mặt vô tội, nhưng trên môi còn vương lại một chút vụn bánh.Hasuichi không nhịn được, bật cười khúc khích."XiYi này.""Gì?""Lần sau, có thể ăn chậm lại không? Chứ nếu cứ tốc độ này thì mai mình phải mua hai hộp mất."XiYi lườm cậu, nhưng không đáp lại.Hasuichi cười tủm tỉm. Hắn không phản bác tức là thừa nhận rồi nhé.Lần thứ baLần này, Hasuichi quyết định thử một chiêu mới.Cậu mua hai ly trà sữa, một ly đường 50% cho mình, một ly 100% đường cho XiYi.Nhưng cậu không nói gì cả. Chỉ vô tình đặt ly trà sữa xuống bàn, sau đó vờ lơ đễnh nói:"Hôm nay mua nhầm vị rồi. Mình không uống nổi cái này."XiYi liếc mắt nhìn cốc trà sữa trân châu đen, rồi lại nhìn Hasuichi."Vứt đi à?""Chắc vậy." Hasuichi làm bộ chán nản.XiYi im lặng vài giây."... Đưa đây."Hasuichi lập tức đẩy ly trà sữa qua, trong lòng cười trộm.XiYi hớp một ngụm.Ngay lập tức, hắn nhăn mặt. "Ngọt quá.""Vậy hả?" Hasuichi nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ.XiYi đặt ly xuống, nhưng không đẩy ra xa mà vẫn giữ lại bên cạnh. Một lát sau, hắn lại cầm lên, uống thêm một ngụm nhỏ."Ngọt quá mà vẫn uống?" Hasuichi cười cười.XiYi lườm cậu. "Đừng nói nhiều."Hasuichi cười càng vui hơn.Bánh quy có thể biến mất. Trà sữa có thể bị uống hết. Nhưng XiYi thì vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.Lần thứ tưHôm đó, Hasuichi không mang theo bánh quy hay trà sữa gì cả.XiYi vẫn đọc sách như thường lệ. Nhưng hắn có vẻ hơi khó chịu, cứ liếc nhìn Hasuichi một cách khó hiểu.Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa."... Không mua gì à?"Hasuichi chớp mắt. "Mua gì cơ?"XiYi nhíu mày. "Không phải ngày nào nhóc cũng mua bánh quy sao?"Hasuichi bật cười. "XiYi, cậu đang mong mình mua bánh đấy à?"XiYi lập tức quay mặt đi. "Không có."Hasuichi khoanh tay, cố ý nói: "Nhưng mà mình nghĩ lại rồi. Cậu đâu có thích đồ ngọt, mình cũng không nên ép đúng không?"XiYi im lặng.Một lúc sau, hắn đứng dậy, nhặt áo khoác lên.Hasuichi tò mò. "Đi đâu thế?"XiYi lười biếng đáp lại một câu:"Đi mua trà sữa."Hasuichi: "..."Cậu nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, khóe môi bất giác cong lên. Tên này, đúng là không biết nói dối.
-
Một lúc sau...
XiYi quay về với một túi đồ trên tay.Hắn đặt xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện với Hasuichi, rồi thản nhiên mở hộp bánh mochi mềm dẻo ra.Hasuichi kinh ngạc. "Cậu mua cả mochi nữa á?"XiYi cầm một cái lên, cắn thử một miếng nhỏ. "Mua đại thôi."Hasuichi phì cười. Mua đại mà chọn đúng vị mình thích luôn hả?Cậu cầm một cái mochi, cắn thử, rồi nhìn XiYi đang uống trà sữa một cách đầy ung dung."XiYi này.""Hm?""Cậu còn định giả vờ không thích đồ ngọt đến khi nào?" Hasuichi cười tủm tỉm, chống cằm nhìn hắn.XiYi bình thản nhai xong miếng bánh, đặt ly trà sữa xuống, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía Hasuichi.Cậu chưa kịp phản ứng thì cảm giác ấm áp đã lướt qua má.XiYi vừa hôn cậu.Một cái chạm nhẹ, nhanh gọn, nhưng lại khiến tim Hasuichi đập thình thịch.Cậu tròn mắt nhìn hắn, trong khi XiYi vẫn điềm nhiên như không, nhếch môi nói:"Ngọt như mày."Hasuichi: "..."Mặt cậu nóng bừng lên.XiYi cười nhẹ, cầm lấy một chiếc bánh mochi khác. "Ăn đi, đừng có ngẩn ra."Hasuichi che má, trợn mắt nhìn hắn. "XiYi, cậu—""Gì?""Cậu—!"XiYi nhún vai, nhàn nhạt nói: "Lần sau nhớ mua thêm bánh. Không phải lúc nào cũng có người đi mua hộ đâu."Hasuichi: "..."Cậu cầm một miếng mochi ném thẳng vào hắn.XiYi bật cười, dễ dàng bắt lấy, rồi lại ăn luôn một cách bình thản.Trái tim Hasuichi vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, nhưng mà... cũng chẳng sao cả.Bởi vì, hóa ra không chỉ bánh quy và trà sữa mới ngọt.Mà ngay cả XiYi, cũng ngọt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com