TruyenHHH.com

[ XiyiAiden/DịchAiden] Lý Do Tại Sao Không Nên Ăn Thịt Của Kẻ Thù

Nếm

lovecat110


Tiếng dao chạm vào tấm đá cẩm thạch đắt tiền vang lên trong phòng. Tiếng cười lịch sự nhưng tự mãn đi kèm giọng nói cao vút đến rợn người đang tâng bốc màn trình diễn tuyệt vời của hắn.

Giữa phòng ăn xa hoa với một chiếc bàn dài và một số quan chức cấp cao của Trung Quốc, ở giữa là lão bà Ngân Ưng đang nở nụ cười ghê rợn quen thuộc ngồi đó, không cần phải là người thông minh cũng có thể biết được rằng bà ta đang vui vẻ đến nhường nào. Tay phải cầm dao và tay trái dùng nĩa, bỏ một miếng thịt sốt xuống cổ họng, Xiyi lặng lẽ thưởng thức bữa ăn, trông giống như một quý ông đích thực. Mặc dù bản thân hắn muốn trực tiếp cấu xé miếng thịt ngon lành trước mắt hơn, hoang dại và không có quy tắc, đó mới giống con người hắn.

Nhưng biết sao được khi hắn chỉ mới vừa tỉnh lại trên giường cùng một đống vết thương mới cũ nặng nhẹ chồng chết, bà già chết tiệt đã lôi hắn dậy bắt tham gia bữa tiệc chúc mừng chiến thắng của mình.

Và mày khôn hồn mà cư xử đàng hoàng vào cho bà.

Có một số lời khen ngợi món ăn, đáp lại bằng một lời nhận xét đầy tự hào từ lão bà rằng bà đã chọn đầu bếp giỏi nhất từ ​​trước đến nay.

Xiyi vẫn im lặng cúi người nhìn sâu vào miếng thịt được chế biến đẹp mắt trước mặt. 

Lão bà đã cho đem lên món mà hắn thích ăn nhất. Loại thịt hảo hạng này, và cả bữa tiệc xa hoa không phù hợp này đều là món quà thầm lặng mà chủ tịch đáng kính ban cho hắn mỗi khi làm hài lòng bà.

Kỳ lạ. Rõ ràng là thứ hắn rất thích, tại sao hôm nay ăn lại có vị....

Nhạt nhẽo.

Thật nhạt nhẽo.

Thịt có vị như miếng bọt biển và nước sốt giống như bùn sau cơn mưa. Nhưng hắn vẫn nhai, dù sao hắn cũng từng phải ăn những thứ còn tồi tệ hơn để sốt sót ở cái địa ngục đó, ít nhất thì chất dinh dưỡng vẫn được tiêu hóa trong cơ thể hắn.

Và Ngân Ưng chắc chắn không thích việc hắn khạc nhổ thứ mà bà đã chu đáo chuẩn bị -  đám bùn nhão trong miệng.

" Xiyi yêu dấu của ta, hôm nay ngươi đã im lặng từ bữa tối của chúng ta. Ta khá tò mò về những gì anh hùng của chúng ta đang nghĩ trong đầu ".

Hay nói cách khác : Mày đang để cái đầu mày lơ lửng trên trời à ? 

" Hửm !? "

Dịch lại : Đứa bị cắn mất tai là thằng nhãi của lão già Stonefeller chứ có mày đâu mà nghệch mặt ra hả thằng ranh.

Giọng nói của bà nhẹ nhàng, xen lẫn chút tò mò, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi thuốc súng đậm đặc trong không khí.

" Ăn cũng được, lão bà bà ".

Một tĩnh mạch nhỏ nổi trên trán của vị chủ tịch đáng kính.

... Đồ ăn tệ quá.


Cuối cùng lão bà cũng đã thương xót mà thả hắn ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, anh hùng dân tộc cái chó gì, trong mắt những kẻ đó, hắn chẳng khác gì con chó cưng của Ngân Ưng, gọi thì đến đuổi thì đi.

Dù sao thì hắn cũng chả quan tâm, Xiyi vô thức đặt tay lên ngực mình, nơi vẫn đang nâng niu món quà mà người con gái đó để lại.

Như vậy là đủ rồi.

Cùng nhau lớn lên, lời hứa mà hắn sẽ không bao giờ quên dù cho có phải ra sức trườn bò ra khỏi cái hố đen ngòm gớm ghiếc đó thêm trăm ngàn lần nữa.

Nụ cười nhỏ vô thức nở rộ trên gương mặt vô tình bị ngắt quãng khi một đợt cồn cào khác đấm thẳng vào dạ dày hắn. Cổ họng Xiyi khô khốc, yết hầu hắn nhấp nhô liên tục.

...Đói chết mẹ đi được.

Đêm đó hắn có một giấc mơ kỳ lạ, có một giết người hàng loạt kỳ lạ xảy ra khi hắn vẫn còn trẻ, không quá 5 tuổi. Đó là một vụ án khủng khiếp, đến mức một số người đã nôn mửa sau khi chứng kiến ​​tình trạng của nạn nhân đầu tiên.

Hắn nhớ lại những tiếng thở hổn hển lớn của bất kỳ ai chứng kiến ​​hiện trường cái xác. Hắn ở đó, cùng với một số đứa trẻ khác xấp xỉ tuổi mình, nhìn xuống thi thể với nỗi mới tìm thấy trong một cơn ngõ tối bốc mùi.

Thi thể nạn nhân trông như bị thú dữ cắn xé. Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ sàn nền đất và bức tường nứt nẻ trong hẻm. Có dấu vết của vết cắn, và chúng đã xé toạc da và thịt, trong khi trông không giống như nạn nhân bị động vật hoang dã nào đó cắn. Vết cắn có hình dạng kỳ lạ... giống như vết cắn của con người.

Loại người nào có thể tách đầu ra khỏi thân, tách chân tay ra khỏi khớp xương? Chỉ bằng cách cắn thôi sao? Những gì còn lại từ cơ thể giống như một con cá không có thịt chỉ có xương với một ít thịt. Thật là đáng tiếc.

Những vụ việc tương tự liên tục xảy ra trong ba tháng cho đến khi có người lần ra dấu vết của con quái vật, vô tình bắt gặp thì đúng hơn, nhưng những gì anh ta tìm thấy là một người đàn ông gầy gò và xám xịt, đôi mắt trũng sâu với xương hằn sau lưng.

Một người đàn ông yếu ớt, trông như da bọc xương, là thủ phạm của vụ việc khủng khiếp này? Xiyi giữ im lặng khi chứng kiến cảnh người đàn ông - bộ xương dính chút thịt - đang cố gắng gào thét chống trả những những khác cố gắng áp chế mình.

" Bọn mày có hiểu cảm giác chưa bao giờ ăn được một thứ nào ra hồn chưa !? " Người đàn ông gào lên bằng chút sức lực cuối cùng của mình.

" Mọi thứ đều có vị như c*t! Tao chưa bao giờ bỏ được thứ gì ngon đến vậy vào bụng. Đâu phải lỗi của tao vì cuối cùng đã tìm thấy thứ gì có thể lấp đầy hố sâu trong người ?" Bây giờ anh ta đang khóc nức nở, gào đến xé họng và tự đập đầu mình xuống đất. Máu hòa cùng bụi bẩn rơi xuống đất tí tách như một bông hóa máu, này càng lan rộng tạo thành một vòng tròn đậm đặc mùi vị sắt xung quanh gã đàn ông.

"Con người! Con người thì khác! Họ sẽ có mùi ngọt ngào và hương vị tuyệt vời! Tao không thể ngừng ăn, cuối cùng... cuối cùng tao cũng có thể thưởng thức hương vị nhưng bọn mày đã bắt tao! Thật bất công! Tao chưa bao giờ mong muốn cơ thể này!"

" Tao chỉ muốn ăn ngon...nếu không..tao sẽ phát điên mất..." .

Đó là điều cuối cùng Xiyi quan tâm lắng nghe, và nghĩ đến. Con người, con người đặc biệt có mùi tuyệt vời và vị ngon tuyệt. Cái đéo gì vậy, thế đéo nào thịt người lại có thể ngon cơ chứ. Cuối cùng người ta ném hắn vào tù.

Bẵng đi một thời gian, chỉ vài tháng sau đó, những là khoảng thời gian đủ để khiến hắn xem việc mổ xẻ con người là chuyện bình thường, hắn đã được báo tin rằng con quái vật ăn thịt người cuối cùng đã qua đời, chỉ để lại một bức tường gạch bẩn thỉu trong hầm ngục, với những bãi nôn ọe chi chít chuột chết và gián bò lúc nhúc. Khi để cơn tò mò chiếm lấy cơ thể mình, hắn đã ghé qua để xem thông điệp cuối cùng mà gã đàn ông để lại, được viết bằng máu.

Mọi thứ đều có vị kinh khủng. Đây là sự tra tấn. Hãy giết tôi đi.

Người đàn ông này đã chết vì đói, từ chối ăn bất cứ thứ gì trong những tháng bị kết án.


Nhiều năm nữa trôi qua như nước chảy từ nơi cao xuống biển bên dưới. Xiyi dường như đã quên đi sự kiện kỳ lạ này, chỉ là một mảnh đất ký ức cằn cỗi vụn vặt không tài nào nhớ nổi. 

Rồi vài năm sau đó nữa, đối với hắn mà nói là thời gian thoáng qua, và thời gian của hắn không bao giờ buồn tẻ. Kể cả khoảng thời gian hạnh phúc nhất, những điều đẹp đẽ nhất, đến khoảnh khắc xấu xí nhất trong đời hắn. Câu chuyện vụn vặt đó đã hoàn toàn trôi tuột khỏi bộ nhớ của hắn.

Chỉ là khi hắn đứng trên chiến trường trong tiếng la ó ồn ào của lũ người vô dụng mà tỏ vẻ thượng đẳng gai mắt trên cao, rồi lại nhìn về phía hướng cánh cửa đối diện mở ra, màu vàng đẹp đến ghê tởm đập vào mắt hắn. Rồi ánh mắt hờ hững của hắn vô tình rơi vào những phần da thịt lộ ra của đối phương.

Ngoài sự khó chịu khi thấy một thằng thần kinh sống thảo mai, thì hắn bỗng nhiên nhớ lời nói ai oán của linh hồn đã nằm sâu dưới sáu tấc đất.

Con người! Con người thì khác! Họ sẽ có mùi ngọt ngào và hương vị tuyệt vời!

Hắn nghĩ mình điên rồi.


Hắn điên thật rồi.

Hui Xiyi - Anh hùng đại diện của quốc gia quyền lực đứng đầu thế giới - kẻ vừa đánh bại được người có tỷ lệ cộng hưởng gần như tuyệt đối - lại đi lang thang trên khu hành lang vắng đến rợn người lúc nửa đêm.

Hắn đói...bụng hắn cứ sôi sùng sục. Thà nhịn mẹ nó còn hơn ăn đồ ăn vị c*t.

Nhưng giờ hắn thấy hơi hối hận rồi. Bước chân lơ đễnh cứ dậm trên sàn nhà lạnh lẽo mà không có một đích đến cụ thể.

Hắn đang làm cái đéo gì vậy trời. Trước khi Xiyi kịp nhận ra thì chân hắn đã dừng bước trước khi vực bị hạn chế.

Chỗ này...là chỗ phòng thí nghiệm của lão bà đây mà. Bình thường hắn không bao giờ đi đến nơi này, chỉ riêng việc nhìn thấy những thứ được thực hiện trong khu đó thì đến cả hắn cũng phải nhăn mặt. Xiyi toan quay lưng bước đi về phía ngược lại thì một giọng nói vang vọng trong đầu hắn. Tế bào Theseus của hắn. 

Nó cũng đang ở đây!

Con rết thì thầm sát bên tai, những giọng nói lại phát ra từ chính trong đầu hắn.

Một bên lông mày của hắn nhếch lên.

Đi xem đi.

" Mắc đéo gì tao phải đi coi nó ".

Chúng ta đói.

" Đói thì đi kiếm ăn chứ  đi nhìn một cái xác làm gì ? "

Con rết nhìn hắn một lúc rồi ngoảnh cái đầu về hướng hành lang sâu hun hút.

Có mùi thơm.

" Mày bị khùng à ? "

Nếu không thích thì một mình tôi ăn.

Xiyi nghi ngờ nheo mắt nhìn thứ thuộc về mình đang nói nhăng nói cuội. Thịt của thằng kia ngon đến nỗi nó nhớ nhung vậy à. Nhưng hắn vẫn im lặng đi về phía nó muốn.

Càng tiến gần về phía cánh cửa cuối cùng, mùi hương kỳ lạ lại tỏa ra rõ ràng hơn. Đứng trước cánh cửa đóng kín mà cả người hắn cảm thấy bứt rứt không thôi. Thơm quá. Mùi thật ngọt.

Mau chóng mở cửa đi. Đói lắm rồi.

Rắc một tiếng, cánh cửa kim loại được gia cố vững chắc không thể bị phá hủy đã mở tung ra, đối với một người mang tế bào Theseus vượt trội, những thứ này không là gì cả.

Ồn ào như vậy, sẽ đánh thức nó mất.

Con rết ngả người lên vai hắn, khó chịu trách cứ.

" Làm như tao quan tâm đến giờ giấc ngủ nghỉ của nó ". Hắn vung tay hất con rết sang một bên, sải bước đến trước cái giường trắng tinh. Có một người đang bị trói cứng người trên giường. 

Lão bà có lo quá không, nó làm gì còn sức mà phản kháng, trói như vậy khó ngủ lắm.

" Sao tao không thấy mày quan tâm tao như vậy bao giờ, gặm nó mấy phát giờ muốn chịu trách nhiệm à ". Xiyi cười mỉa mai khi con rết rít lên giận dữ.

Hắn chuyển sự chú ý của mình quay lại với người đang nằm trên giường. Con rết chí giỏi lo xa, thằng khỉ lông vàng còn đang ngủ say như chết. Mà trông nó cũng giống người chết. Nhưng hắn biết lão bà sẽ không để món đồ chơi mới có được hỏng dễ dàng như vậy. 

Vì chưa phá hủy lõi của Aiden nên nhìn bề ngoài anh trông hoàn toàn bình thường, không còn vệt máu bám đầy cả gương mặt, cũng không có cái tai đứt lìa hay phần thân dưới bị mất. 

Ngân Ưng đã bỏ ra một nỗ lực khá lớn để phục hồi nguyên trạng cho chiến lợi phẩm của mình.

Chỉ để phá hủy nó lần nữa.

" Thấy chưa! ". Hắn gằn giọng. " Nó vẫn ngủ say như chết đây này ".

Con rết đổ ầm người lên trên chiếc giường ảm đạm, nó nhanh nhẹn phủ lên cơ thể của người đang bất tỉnh. Cái đầu nó dụi dụi vào hõm cổ lộ ra của tù nhân.

" Thơm quá ".

Lần này Xiyi im lặng không đáp, cả người hắn đang chìm đắm trong sự ngọt ngào, bụng hắn lại reo lên.

Đói.

Phải, hắn đang đói. Và Aiden trông có vẻ ngon. Rất ngon là đằng khác. 

Trước khi hắn kịp nhận thức được hành động của mình, Xiyi đã leo giường, nắm lấy con rết và xé nó ra khỏi cơ thể Aiden, và nằm đè lên cơ thể bất động của tù nhân.

Này! Sao bảo không thèm mà.

Con rết lại bám lên vai hắn, ác ý đập mạnh vào lưng Xiyi để trút giận, những rồi cũng lập tức nhập cuộc cùng hắn. 

Hai người cùng no thì tốt hơn chỉ một người ấm bụng mà.

Xiyi cảm thấy không đúng khi đến gần Aiden như vậy. Bỏ qua giá trị đạo đức chó rách là xâm phạm thân thể người đang mất ý thức, hắn đéo ưa thằng này chút nào. Nhưng, Xiyi tự thuyết phục chính mình, hắn chỉ đang cố lấp đầy cái bụng đói thôi. 

Hắn từ từ tiến lại gần. Đặt tay trái lên ngực Aiden, cảm nhận nhịp tim yếu ớt, nhưng vẫn đang đập, như một biện pháp phòng vệ lỡ khi thằng tâm thần phân liệt này tỉnh dậy và cố chống trả hắn.

Đầu ngón tay lướt qua, tìm kiếm nơi không nên cắn và nơi có thể cắn. Khi tìm thấy, khoảng cách giữa mặt hắn và cổ của Aiden đã bị xóa bỏ.

Mùi tuyệt quá.

Ngay khi hắn mở miệng và dự định cắn một ngụm thật lớn, cơ thể bên dưới hắn rục rịch. Cái đéo gì-

" Xiyi..? "

Giọng nói yếu ớt đến đáng thương, khàn khàn và nhỏ như một cơn gió lướt qua tai hắn.

Giờ thứ phiền phức đã tỉnh dậy, nhưng hắn không có ý định dừng lại. Không ai lại cam lòng bỏ đồ ăn ngon lành được phục vụ sắn trên đĩa xuống.

" Cậu...đang làm gì vậy ? ".

Sự nghi hoặc mơ hồ trong thanh âm run rẩy của người bên dưới. Hơi thở ấm áp từ Xiyi làm Aiden hơi nhột. Cơ thể anh căng cứng hơn nữa khi một nụ hôn được đặt lên làn da trần. Một nụ hôn nhẹ nhàng đến nỗi anh gần như thốt ra một tiếng rên rỉ thảm hại. Cái gì vậy ? Mình đang ảo giác hay gì ? Sao Xiyi lại ở trên người mình ? Cậu ta đang cố gắng cắn mình sao ? Tại sao Xiyi lại làm cho nó mãnh liệt và thân mật đến vậy? Máu nóng dồn lên mặt Aiden, vì hoảng sợ nhiều hơn là xấu hổ.

Cú liếm tiếp theo gần như khiến anh ta hít một hơi rất mạnh, ngạc nhiên nhưng nó đốt cháy thứ gì đó bên trong anh. Thứ gì đó mà anh ta vẫn chưa biết. Khoảng cách thở của anh ta bắt đầu trở nên ngắn hơn khi mũi của những chiếc răng nanh sắc nhọn hiện diện ở một khoảng cách nguy hiểm. Chỉ một giây trước khi xuyên qua lớp ngoài của da, Aiden lấy lại sự tỉnh táo và vùng vẫy khỏi người Xiyi mặc cho cả người anh đang bị siết chặt trên giường.

" Đau thì cứ hét lên ". Xiyi lên tiếng khi nhìn vào gương mặt biến sắc bàng hoàng của niềm kiêu hãnh của nước Mỹ, trong mắt hắn lúc này, là nỗi sợ hãi thuần túy của Aiden. " Tao sẽ đéo dừng lại đâu ".

Đầu nhọn ấn vào bề mặt. Các mạch máu bên dưới rất có thể đang hét lên khi bề mặt của chúng đột nhiên bị gián đoạn bởi một thứ gì đó lạ lẫm không nên có ở đó. Aiden nhăn mặt, cảm thấy cảm giác có thứ gì đó cứng rắn đang thâm nhập sâu hơn vào bên trong. Nín thở để kìm nén bất kỳ giọng nói đau đớn nào. Điều này chẳng là gì so với vết thương mà anh phải chịu đựng từ trước đến giờ, thậm chí còn không bằng một phần mười những gì mà Xiyi đã gây ra cho anh trong trận chiến trước đó, nhưng bất kỳ vết thương nào cũng là vết thương dù nó nhỏ đến đâu.

Một khoảnh khắc tĩnh lặng từ Xiyi khi hắn đột nhiên bất động, giống như cơ thể hắn bị trì trệ như con robot chập mạch, Aiden tự hỏi liệu họ có tiếp tục mà không nói một lời nào không vì anh cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Điều này không hợp lý chút nào.

Có điều gì đó... khiêu gợi về điều này. Cảm giác ngứa ran kinh hoàng mà cổ anh phản ứng khi miệng của Xiyi thực hiện một động tác mút để nếm máu là một cảm giác mà anh chưa từng biết đến. Nó được cho là chỉ hút máu, nhưng mỗi lần như vậy đầu anh lại tê liệt và trống rỗng. Như thể Xiyi cũng đang hút cả tâm trí và sự tỉnh táo của anh. Xiyi bám chặt vào anh càng lâu thì cơn đau càng giảm. Không còn đau nữa, nó được thay thế bằng thứ gì đó ngược lại. Giống như là...khoái cảm ?!

Hút.

Đầu anh càng trống rỗng, anh càng không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Mọi thứ trong đầu anh chỉ còn lại cảm giác bàn tay Xiyi trên ngực anh, mùi hương thoang thoảng của hắn,  mùi máu và chết chóc, đôi môi mềm mại lướt trên da anh. Tất cả chỉ là Xiyi, Xiyi và Xiyi.

Chỉ một hơi mùi của Aiden thôi mà đã khiến Xiyi phát điên. Lý trí của hắn đang mờ dần, thằng tâm thần này có mùi hương tuyệt vời. Aiden tuyệt hơn bất kỳ thứ mỹ vị nào hắn từng chạm đầu lưỡi vào, mang đến một hương vị mới ở phía sau cổ họng trong khi thực tế, hắn thậm chí còn không nhớ nỗi vị ngọt, mặn, đắng, chua như thế nào. 

Con người! Con người thì khác! Họ sẽ có mùi ngọt ngào và hương vị tuyệt vời! Tao không thể ngừng ăn, cuối cùng...

Đây là mùi vị của con người, cuối cùng sau một thập kỉ Xiyi mới hiểu được lời nói của người đàn ông ăn thịt người điên dại đó.

Điều này...rất gây nghiện.

Hắn sẽ nhấp thêm một ngụm nữa, yết hầu hắn di chuyển liên tục không ngưng nghỉ một giây, như người du hành tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc, như kẻ sắp chết nắm được sợi dây cứu mạng, như đứa trẻ bị bỏ rơi ngửi thấy mùi đồ ăn khi đứng trước cửa tử vì cơn đói. Như kẻ tội đồ lần đầu nếm trái cấm,..

Một ngụm nữa. Rồi một ngụm nữa. Chỉ một ngụm nữa thôi.

Nó chết mất! Con rết rít lên với hắn

Lý trí của Xiyi bỗng sực tỉnh, hắn lập tức giật lùi lại khỏi cổ họng ngon lành của con mồi, máu nhỏ giọt xuống cằm hắn, Xiyi nhanh chóng dùng ngón tay quẹt qua để vớt lấy thứ mật ngọt chết người.

Cơ thể dưới thân hắn đang co giật nhẹ, miệng anh mở hé, nước bọt theo hai khóe miệng không thể khép lại chảy dài trên má. 

Trông nó còn phê hơn mình nữa.

"...den".

" Aiden ".

" Aiden ".

Phải gọi tên lần thứ ba mới khiến người đàn ông tỉnh khỏi cái đầu trống rỗng. Anh nhìn sang một bên. Nếu anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của Xiyi như thế này, thì có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc rồi sao? Khuôn mặt của hắn lộ rõ ​​vẻ khó chịu, và một chút...lo lắng ?  Nhưng Aiden gạt phắt đi rằng anh chỉ mệt mỏi và mơ mộng quá nhiều lúc nãy. Anh không thể để đối phương biết rằng mình đã cảm thấy hơi cực khoái khi bị cắn và bị uống máu. Tình hình hiện tại, và cả thất bại trước đối phương không cho phép anh có nhiều lòng tự trọng như vậy, nhưng anh ta vẫn phải bảo vệ phẩm giá của mình bằng cách nào đó. Đến lúc đổi chủ đề rồi. 

Anh cố gắng nặn ra một nụ cười bình thường nhất có thể . "Thế nào? Có vừa khẩu vị của cậu không?"

Xiyi nhìn cái miệng méo xệch giả tạo trước mặt mình, sợ gần chết mà còn dám đùa giỡn với hắn.

" Tởm bỏ mẹ ".

" Xin lỗi ".

Nhưng anh đâu có lỗi gì. Xiyi nhăn mặt, càng lúc càng khó coi, hắn ghét cái vẻ thảo mai tởm lợm này.

Hắn xách cổ áo Aiden, mặc cho cái nhíu mày đau đớn hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt vì mất máu.

Xiyi vòng tay qua người Aiden, con rết biết ý liền đem toàn bộ dây trói trên người anh tháo ra hết. 

" Này...cậu làm gì vậy !? ". Aiden không che dấu nổi sự hoảng hốt của mình, anh không ngây thơ đến mức cho rằng xiyi sẽ giải thoát cho mình, có khi..hắn còn đang muốn giết chết anh.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của chính mình, Xiyi cúi gập người xuống đặt cằm lên vai hắn, hơi thở gấp gáp nóng rực phả lên phần da nhạy cảm vừa bị hút máu.

" Vòng tay qua người tao ". Hắn ra lệnh. Aiden vô thức tuân theo, anh biết rõ nếu không chiều theo hắn thì ở tư thế này, hắn có thể bẻ gãy cả người anh như cách Aiden đã làm với hắn cách đây không lâu.

Anh nghe thấy một tiếng cười khúc khích khác, bàn tay sau lưng Aiden bắt đầu chơi đùa và sau đó hắn cười khẩy. "Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy mày như thế này ".

Xiyi cười tán dương. " Mày không cười trông đẹp hơn nhiều đấy ".

Aiden không hỏi thêm nữa. Sự cám dỗ đang đến rất gần, hơi thở của Xiyi làm nhột tai anh, thì thầm một lời mời nhẹ nhàng.

" Tao đéo ưa gì mày đâu ". Hắn thì thầm, con ngươi vàng rực tỏa sáng trong bóng tối. " Đừng có hiểu lầm gì đấy ".

" Mặc dù vậy, hôm nay tao đã xác nhận được một điều. Tao thấy việc này rất... giải trí "

Aiden liếc nhìn hắn. Thật là khó xử khi kẻ khiến anh chân lìa khỏi thân lại làm ra những hành động...khó nói như vậy. Aiden bình thường không phải là người ở thế bị động. Vị trí của họ thật khó xử, về cơ bản, anh đang ném mình vào một kẻ săn mồi.

"Ồ, đó là gì vậy? Có thể khai sáng cho tôi được không?"

Một tiếng cười nhẹ khác. " Tao...thích cách lựa chọn từ ngữ của mày, Aiden. Khai sáng, đúng vậy ".

" Thử nghĩ xem, lão tổng thống với lũ mọi dân bên kia lo cho mày lắm đấy ". Một bàn tay đỡ lấy đầu anh từ phía sau, chơi đùa với những lọn tóc vàng xõa bung trên tấm ga giường trắng muốt.

" Sẽ thật đáng tiếc nếu lão già đó biết con chó mà lão bỏ hết danh dự để cầu xin cho nó được sống, lại bị cắn chết thì sẽ thế nào nhỉ ? ".

Cả người Aiden đông cứng lại, chỉ trong một khoảng khác khi một bàn tay khác chậm rãi di chuyển dọc theo lưng anh, leo cao lên dần, cú chạm nhẹ nhàng như đang nâng niu một thứ đồ chơi thú vị. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý của hắn đã phản bội lại giọng nói dịu dàng và cử chỉ gần gũi đó.

Có những ngón tay thô ráp nhưng ấm áp lướt qua hàm anh từ phía sau, có mùi như cái chết, có lẽ cũng có vị như vậy. Vuốt nhẹ xuống cằm anh, và Aiden chờ đợi. Xiyi chơi ngón tay trỏ của mình cho đến khi nó dừng lại trên đôi môi đột nhiên khô khốc.

Tap tap tap. Ngón tay tội lỗi gõ nhẹ lên môi anh, hành động như thể nó đang gõ cửa, một lời yêu cầu được vào bên trong. Hơi thở của anh bắt đầu hổn hển, và tệ hơn, mùi hương của cái chết lan đến hệ thống của anh nhanh hơn. Thật là một hành động ngu ngốc, giờ anh phải gánh chịu hậu quả là não anh trở nên hỗn loạn, quá tải trước sự tiếp xúc quá...thân mật. 

Aiden nghĩ rằng mình mạnh mẽ, thật ra thì ai cũng nghĩ như vậy, người dân của Hoa Kỳ, Tổng thống, và cả đối thủ của anh, Aiden cũng cho rằng mình là người có khả năng.

Hóa ra, ngay từ đầu anh vốn không mạnh đến thế.

"Nào, ngửa cổ ra cho tao ".

Sự kiểm soát của anh bị phá vỡ và Xiyi mỉm cười hài lòng, lặng lẽ thu hồi con rết trở lại vào cơ thể để một mình gặm nhấm bữa ăn khuya.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com