Xin Em Hay Mot Lan Nua Yeu Anh
7h sáng tại học viện Hoàng Anh Gia Lai, các cầu thủ đang ăn sáng trong phòng ăn
- Anh Phượng, em bóc tôm cho anh rồi nè , anh ăn đi
- Anh Phượng, anh ăn thịt này
- Anh Phượng, anh anh nhiều rau vô
- Anh Phượng ...
- Anh Phượng ...
- Anh Phượng ...
....
Đó là vô số những gì mà một ngày Văn Thanh nói với Công Phượng
- Anh Phượng, chờ em với
- Anh Phượng, em kể cho anh nghe cái này bao hay luôn đó là..
- Mày có thể im lặng được không Thanh? Mày nói nhiều không biết mỏi miệng hả? Văn Thanh cái gì cũng tốt có cái hay lải nhải bên tai Công Phượng khiến anh bực mình - Anh Phượng, anh đi chậm thôi, chân ngắn mà đi nhanh thế
- Mày nói gì đó? Nói lại coi
- Hihi , em kêu anh Phượng đi chậm thôi, chờ em với. Văn Thanh yêu Công Phượng, yêu từ lúc mới vào học viện, lúc đó chỉ là cậu bé 12,13 tuổi. Cái tuổi đó tưởng chừng chỉ là cảm nắng vài ba hôm rồi hết. Nhưng mà không, cái tình cảm này đã theo cậu hơn 10 năm rồi. Cậu luôn chăm sóc, quan tâm anh từng miếng ăn giấc ngủ trong suốt thời gian qua. Nhưng Công Phượng vẫn thế, vẫn đanh đá, khó chịu và không quan tâm đến Văn Thanh, mặc cho cậu có làm gì đi chăng nữa.Nói Văn Thanh không buồn là nói dối, nhưng cậu không bao giờ bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng một chút nữa thì sẽ thành công. Đó là suy nghĩ của Văn Thanh. Buổi chiều ngày hôm nay, vẫn như buổi chiều mọi hôm
- Anh Phượng, anh tập xong mệt không ạ? Anh uống nước này _ Cậu nói rồi cười tươi đưa chai nước cho anh, nhưng anh làm lơ mà bước đi. Anh bước tới chỗ Xuân Trường, đưa cho hắn một chai nước, hai người đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng có một người cũng cười, nhưng là cười chua chát Ừ thì Văn Thanh yêu Công Phượng, Công Phượng yêu Xuân Trường Cậu biết chứ, cả học viện này ai mà chả biết Công Phượng yêu Xuân Trường chứ, chỉ có Xuân Trường là không nhận ra thôi. Nhưng cậu tin, chỉ cần cậu cố gắng, không bỏ ộc thì anh sẽ rung động với cậu. Cậu tin chắc chắn là thế _____________________________________________Công Phượng và Văn Thanh là couple thứ 2 mà mình yêu thích. Trong khi mình không ra truyện Yêu lại từ đầu? Thì mình sẽ ra truyện này cho các bạn đọc đỡ chán nhé :>
- Anh Phượng, em bóc tôm cho anh rồi nè , anh ăn đi
- Anh Phượng, anh ăn thịt này
- Anh Phượng, anh anh nhiều rau vô
- Anh Phượng ...
- Anh Phượng ...
- Anh Phượng ...
....
Đó là vô số những gì mà một ngày Văn Thanh nói với Công Phượng
- Anh Phượng, chờ em với
- Anh Phượng, em kể cho anh nghe cái này bao hay luôn đó là..
- Mày có thể im lặng được không Thanh? Mày nói nhiều không biết mỏi miệng hả? Văn Thanh cái gì cũng tốt có cái hay lải nhải bên tai Công Phượng khiến anh bực mình - Anh Phượng, anh đi chậm thôi, chân ngắn mà đi nhanh thế
- Mày nói gì đó? Nói lại coi
- Hihi , em kêu anh Phượng đi chậm thôi, chờ em với. Văn Thanh yêu Công Phượng, yêu từ lúc mới vào học viện, lúc đó chỉ là cậu bé 12,13 tuổi. Cái tuổi đó tưởng chừng chỉ là cảm nắng vài ba hôm rồi hết. Nhưng mà không, cái tình cảm này đã theo cậu hơn 10 năm rồi. Cậu luôn chăm sóc, quan tâm anh từng miếng ăn giấc ngủ trong suốt thời gian qua. Nhưng Công Phượng vẫn thế, vẫn đanh đá, khó chịu và không quan tâm đến Văn Thanh, mặc cho cậu có làm gì đi chăng nữa.Nói Văn Thanh không buồn là nói dối, nhưng cậu không bao giờ bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng một chút nữa thì sẽ thành công. Đó là suy nghĩ của Văn Thanh. Buổi chiều ngày hôm nay, vẫn như buổi chiều mọi hôm
- Anh Phượng, anh tập xong mệt không ạ? Anh uống nước này _ Cậu nói rồi cười tươi đưa chai nước cho anh, nhưng anh làm lơ mà bước đi. Anh bước tới chỗ Xuân Trường, đưa cho hắn một chai nước, hai người đứng nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng có một người cũng cười, nhưng là cười chua chát Ừ thì Văn Thanh yêu Công Phượng, Công Phượng yêu Xuân Trường Cậu biết chứ, cả học viện này ai mà chả biết Công Phượng yêu Xuân Trường chứ, chỉ có Xuân Trường là không nhận ra thôi. Nhưng cậu tin, chỉ cần cậu cố gắng, không bỏ ộc thì anh sẽ rung động với cậu. Cậu tin chắc chắn là thế _____________________________________________Công Phượng và Văn Thanh là couple thứ 2 mà mình yêu thích. Trong khi mình không ra truyện Yêu lại từ đầu? Thì mình sẽ ra truyện này cho các bạn đọc đỡ chán nhé :>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com