Xin Chang Dung Hua 042102
-Huynh có cảm tình với tiểu hồ ly nhưng sao chẳng giải bày?-Đệ nghĩ sẽ dễ dàng như vậy? Nơi đây là Thiên Cung không phải trần gian , nếu như ta về em ấy đều là người phàm trần….mọi chuyện sẽ không đến mức này.Sau sự việc vừa rồi của Thiên Du Nguyên Soái Bùi Tiến Dũng, Ngọc Hoàng đành tiễn các vị thần tiên ra về trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Bùi Lôi Công lẫn Đỗ Nguyên Soái hẹn nhau tại Vườn Hoa Viên mà tâm sự cùng nhau. Hắn lòng đau tim nát nâng bình rượu uống cho vơi đi nỗi sầu , hắn muốn say để một lần không nhớ đến chuyện ấy , hắn muốn đấu tranh giữa lý trí và trái tim nhưng sao càng uống say thì nơi ngực trái mãi đau liên hồi chẳng chịu được . Bùi Lôi Công rũ rượi u buồn nhìn một Thiên Hựu Nguyên Soái oai phong lẫm liệt vì tình mà thành ra bộ dạng nghiệt ngã này , miệng thở dài than thở -Haiz….Nhân gian cũng chẳng phải là nơi tốt nhất như huynh nghĩ , đệ càng không muốn nhìn huynh đau khổĐỗ Nguyên Soái chẳng để tâm đến lời dặn dò khuyên nhủ của Bùi Lôi Công , bỏ ngoài tai xem như lời thoảng thổi qua . Hàng ngày canh gác nơi Cửa Thiên , tâm trí hắn nửa phần dành cho an toàn Thiên Giới , phần còn lại dành cho Tiểu Hồ. Màn đêm buông xuống , tâm tình hắn hoàn toàn thuộc về mỗi Tiểu Hồ , từ ánh mắt đến nụ cười mọi thứ đều toát lên vẻ dụ hoặc khó tả , tiếng cười ngọt ngào ấy là Nhất tiếu thiên kim* Nhất tiếu thiên kim: Một tiếng cười của người đẹp sáng giá hơn nghìn vàng.*Tính cách ngang ngược bướng bỉnh của em khiến hắn chỉ muốn nâng niu yêu chiều. Giá như...giá như em chỉ thuộc về mình hắn , giá như hai ta phá vỡ rào cản ranh giới tình yêu thì liệu em có bằng lòng trao cho hắn cơ hội? Lại chẳng phải riêng một mình hắn si tình bởi em , chẳng phải riêng mình hắn vì em mà chịu mọi sự trách khứ trừng phạt...vẫn còn một kẻ vì em mà sinh tâm điên đảo nổi loạn…Thiên Du Nguyên Soái Bùi Tiến Dũng . Ngay hôm nay tai nghe mắt thấy Bùi Nguyên Soái dùng rượu bày tỏ tâm tình làm kinh động cả Thiên Cung , chọc giận Ngọc Hoàng điên tiết. Hắn nhớ lại những lần trước kia , khi mỗi đêm sương gió lạnh nơi Thiên Cung , biết em rất thích hay hát vào những buổi đêm khuya ngoài trời , dù hắn có là người đến trước hay sau...vẫn luôn là Bùi Nguyên Soái khoác lên người em tấm áo dày ấm , hắn biết hắn nhu nhược không tạo điểm trước mắt người thương , vài lần mượn cớ vô tình gặp gỡ nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt lạnh lùng xa lạ , tâm hắn lúc đấy đau biết nhường nào. Bùi Lôi Công đặt chung rượu nhỏ trên bàn , lòng mất đi tâm trạng cuồng rượu , anh cũng chả có tâm tình với loại nước cay xè này , lia mắt nhìn người huynh chí cốt của mình vì tình mà thất điên bát đảo bèn huống ra lời khuyên tận sâu trong đáy lòng. -Đệ khuyên huynh hãy sáng suốt , buông bỏ những thứ không thuộc về mình.-Dù mọi giá thế nào , dù có trả giá đắt cỡ nào...lòng ta...lòng ta vẫn luôn hướng về em ấy , hướng về Tiểu Hồ Trần Đình Trọng. Cho dù em ấy chán ghét ta đi chăng nữa...ta vẫn mãi mãi...mãi mãi không buông bỏ...-Đều là do huynh cố chấp , nếu có chuyện gì không hay xảy ra….chính huynh là người gánh chịuĐỗ Nguyên Soái muốn uống thật say , say đến đầu óc quay cuồng chao đảo , say đến mức chỉ muốn quên hết mọi chuyện…Nhưng càng say lại càng nhớ , càng say lại càng yêu , càng say lại càng đau.-Trần Đình Trọng , em quay lại...quay đầu lại nhìn ta được không? Một chút...một chút thôi cũng được.Bùi Lôi Công dứt khoát giật lấy bình rượu quý trên tay Đỗ Nguyên Soái ép hắn không được uống dù chỉ một giọt rượu nào nữa . Trong lòng anh tức giận bởi sự ngu muội dại khờ của Đỗ ca , nếu như Ngọc Hoàng nghe được chẳng phải huynh ấy cũng sẽ giống như kết cục của Bùi Nguyên Soái , nhất là khi cả Thiên Cung cùng lúc mất đi hai tướng soái tài ba túc kế đa mưu , càng chọc lửa giận trong lòng Ngọc Hoàng bùng cháy dữ dội . Bùi Lôi Công chỉ muốn tát hắn vài cái , mắng nhiếc vài câu rồi giáng sấm sét vào người Đỗ Nguyên Soái để hắn có thể tỉnh táo lại mà suy nghĩ , anh thật sự không biết cái gọi là tình yêu đơn phương là gì , cũng chẳng biết thích một người đau đớn mức nào , khổ sở đến đâu nhưng nhìn biểu cảm lẫn tâm tư Đỗ ca thì anh cũng đã một phần đoán ra được . Đỗ Nguyên Soái lại hiên ngang giật lấy bình rượu trên tay Bùi Lôi Công mà tiếp tục uống say , sức chịu đựng của một người có giới hạn , anh chẳng thể kiềm chế lòng mình mà tuôn ra một màn chửi xối xả, triệt để giận dữ hóa mất kiểm soát . Bùi Lôi Công mắng chửi hắn là một người dại khờ vì tình mà tổn hại thể xác lẫn tinh thần , mắng hắn đã yêu thì giải bày cớ sao cứ giấu giấu diếm diếm như rắn mất đầu lẫn đuôi , mắng hắn nhu nhược , tâm tình yếu đuối để rồi phải sống trong khổ sở . Anh đập nát những bình rượu còn sót trên bàn , đôi tay mạnh mẽ gắt gao túm lấy cổ áo Đỗ Nguyên Soái mà lôi về nhà không thương tiếc . Hắn vẫn mặc kệ Bùi Lôi Công có đối xử hắn như thế nào , chửi thì chửi , lôi thì lôi , tâm tình Đỗ Nguyên Soái bây giờ chẳng khác gì một kẻ sắp đột tử đến nơi . Bùi Lôi Công đặt hắn nằm lên trên chiếc giường bông ấm , thân người quả thật nặng khiến anh kéo đi cũng phải hao tổn không ít sức lực . - Cũng đêm khuya rồi , huynh mau ngủ đi . Đệ về đâyBùi Lôi Công đắp chăn cẩn thận cho Đỗ Nguyên Soái rồi cũng bước ra ngoài trở về nơi chốn của mình , bỏ lại một mình hắn suy diễn lung tung . Cơn say làm cho tâm trí mơ hồ , đôi đồng tử mờ nhòe chẳng thấy rõ mọi vạn vật xung quanh . Hắn để tay nơi lòng ngực nhói đau mà không khỏi nghĩ về người thương , người ấy hiện giờ ra sao , đang ở nơi nào...liệu em có đang nhớ đến hắn như cách hắn nhớ đến em? Hắn bỗng nở một nụ cười vui sướng hạnh phúc rồi dần thiếp đi , rượu kích thích giấc ngủ đến với hắn nhanh như cách em lướt qua cuộc đời hắn . Cũng đã đến nửa đêm , Đỗ Nguyên Soái như cảm nhận được hơi ấm người nào đó , mùi hương này thật sự rất giống với em ấy... Đôi mắt lờ mờ mở ra , vì thứ rượu say còn trong người khiến hắn đau đầu , có phải người thương đang nằm trong lòng hắn không? Nhưng người thương vẫn chưa trở về Thiên Cung . Hay do Đỗ Nguyên Soái vì quá nhớ nhung nên sinh ra ảo giác? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ? Nếu chỉ là giấc mơ...cầu xin hắn đừng bao giờ tỉnh lại . Nếu đây là ảo giác , Đỗ Nguyên Soái nguyện say cùng ảo giác đến suốt cuộc đời.
..........- Đỗ ca , Đỗ ca , có chuyện hệ trọng.Chỉ mới vào sáng sớm sương đọng trên cỏ lá , Bùi Lôi Công đứng bên ngoài đập cửa dữ dội khiến Đỗ Nguyên Soái đang yên giấc nồng phải thức giấc mở mắt , những chú chim cũng vì bị phá tan sự yên tĩnh mà bay loạn xạ trong không trung . Hắn nhíu mày chầm chập đặt chân xuống chiếc giường rồi tiến tới phía cánh cửa mở toang ra làm cho Bùi Lôi Công đang đập cửa hăng hái mất đà sắp té ngã .- Mới sáng sớm mà đệ đã ầm ầm ĩ ĩ , thật chẳng ra thể thống gì. - Thật sự có chuyện quan trọng nên đệ mới gấp rút đến đây.Hắn quan sát từ đầu tóc đến chân giày của Bùi Lôi Công , làn gió thổi cuốn theo tóc tai có phần hơi rối bời , đôi chân run run chắc do chạy nhiều , khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi , hơi thở mang gấp gáp mệt nhọc . Nhìn tổng quát toàn bộ , Đỗ Nguyên Soái cũng có thể hiểu chuyện mà Bùi Lôi Công sắp sửa nói ra là một chuyện thực sự hệ trọng . Bộ dạng gấp rút này chỉ xuất hiện khi Bùi Lôi Công gặp chuyện chẳng may .- Chuyện hệ trọng? Rốt cuộc chuyện hệ trọng mà đệ muốn nói là gì? - Huynh chờ đệ thở vài hơi đã...Bùi Lôi Công cố chấn tĩnh nhịp tim đang đập rất mạnh vì hoạt động nhiều , khuôn miệng phập phồng hít lấy từng hơi không khí trong sạch . Sau một hồi đã có một luồng thở ổn định như bình thường , lúc này anh mới nhìn thẳng vào đôi mắt của Đỗ Nguyên Soái mà nói với giọng nghiêm túc - Đỗ ca...Ngọc Hoàng biết chuyện rồi . Chuyện huynh tương tư Tiểu Hồ đã bị bại lộ.- Ừm , nếu đã bại lộ thì ta chẳng còn gì để nói.- Sao huynh có thể bình thản như vậy? Huynh không lo lắng hay sao?Anh nhìn sắc mặt hắn chẳng mấy có hoảng hốt . Bùi Lôi Công thật sự không hiểu , đáng lẽ sau khi anh nói Ngọc Hoàng đã biết chuyện hắn yêu Tiểu Hồ thì Đỗ ca phải bất ngờ hoảng hốt thêm phần lo sợ cơ chứ...nhưng sao bây giờ khuôn mặt ấy lại điềm đạm đến lạ thường thế kia? Phải chăng Đỗ Nguyên Soái đã chuẩn bị trước mọi chuyện , đã chuẩn bị sẵn tinh thần sắt thép kiên cường? Về phần Đỗ Nguyên Soái , nói hắn không lo lắng thì sai hoàn toàn sai , hắn bây giờ lo âu gấp trăm gấp bội , chỉ sợ phải nghe những lời phán xét đến đau lòng , ruột gan vì bị tác động mà quặn thắt đau đớn . Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của người đồ đệ của mình mà đứng im như trời trồng , ánh mắt vô hồn suy nghĩ tiêu cực , đến khi cảm nhận bàn tay Bùi Lôi Công khẽ chạm vào người , nghe tiếng gọi tên mình mới choàng tỉnh - Đỗ ca , huynh không sao chứ?- Ta không sao...- Ngọc Hoàng gọi huynh đến Lăng Tiêu Bảo Điện , ngài ấy sẽ xử tội huynh...Nếu đã như vậy thì hắn sẽ đối mặt với nó không một chút sợ hãi do dự , dù Ngọc Hoàng sẽ chia cắt tình cảm của hắn đối với người thương nhưng Đỗ Nguyên Soái hắn vẫn tin rằng có duyên ắt hẳn sẽ là một đôi , không duyên không nợ chia xa là cùng....
..........- Đỗ ca , Đỗ ca , có chuyện hệ trọng.Chỉ mới vào sáng sớm sương đọng trên cỏ lá , Bùi Lôi Công đứng bên ngoài đập cửa dữ dội khiến Đỗ Nguyên Soái đang yên giấc nồng phải thức giấc mở mắt , những chú chim cũng vì bị phá tan sự yên tĩnh mà bay loạn xạ trong không trung . Hắn nhíu mày chầm chập đặt chân xuống chiếc giường rồi tiến tới phía cánh cửa mở toang ra làm cho Bùi Lôi Công đang đập cửa hăng hái mất đà sắp té ngã .- Mới sáng sớm mà đệ đã ầm ầm ĩ ĩ , thật chẳng ra thể thống gì. - Thật sự có chuyện quan trọng nên đệ mới gấp rút đến đây.Hắn quan sát từ đầu tóc đến chân giày của Bùi Lôi Công , làn gió thổi cuốn theo tóc tai có phần hơi rối bời , đôi chân run run chắc do chạy nhiều , khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi , hơi thở mang gấp gáp mệt nhọc . Nhìn tổng quát toàn bộ , Đỗ Nguyên Soái cũng có thể hiểu chuyện mà Bùi Lôi Công sắp sửa nói ra là một chuyện thực sự hệ trọng . Bộ dạng gấp rút này chỉ xuất hiện khi Bùi Lôi Công gặp chuyện chẳng may .- Chuyện hệ trọng? Rốt cuộc chuyện hệ trọng mà đệ muốn nói là gì? - Huynh chờ đệ thở vài hơi đã...Bùi Lôi Công cố chấn tĩnh nhịp tim đang đập rất mạnh vì hoạt động nhiều , khuôn miệng phập phồng hít lấy từng hơi không khí trong sạch . Sau một hồi đã có một luồng thở ổn định như bình thường , lúc này anh mới nhìn thẳng vào đôi mắt của Đỗ Nguyên Soái mà nói với giọng nghiêm túc - Đỗ ca...Ngọc Hoàng biết chuyện rồi . Chuyện huynh tương tư Tiểu Hồ đã bị bại lộ.- Ừm , nếu đã bại lộ thì ta chẳng còn gì để nói.- Sao huynh có thể bình thản như vậy? Huynh không lo lắng hay sao?Anh nhìn sắc mặt hắn chẳng mấy có hoảng hốt . Bùi Lôi Công thật sự không hiểu , đáng lẽ sau khi anh nói Ngọc Hoàng đã biết chuyện hắn yêu Tiểu Hồ thì Đỗ ca phải bất ngờ hoảng hốt thêm phần lo sợ cơ chứ...nhưng sao bây giờ khuôn mặt ấy lại điềm đạm đến lạ thường thế kia? Phải chăng Đỗ Nguyên Soái đã chuẩn bị trước mọi chuyện , đã chuẩn bị sẵn tinh thần sắt thép kiên cường? Về phần Đỗ Nguyên Soái , nói hắn không lo lắng thì sai hoàn toàn sai , hắn bây giờ lo âu gấp trăm gấp bội , chỉ sợ phải nghe những lời phán xét đến đau lòng , ruột gan vì bị tác động mà quặn thắt đau đớn . Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của người đồ đệ của mình mà đứng im như trời trồng , ánh mắt vô hồn suy nghĩ tiêu cực , đến khi cảm nhận bàn tay Bùi Lôi Công khẽ chạm vào người , nghe tiếng gọi tên mình mới choàng tỉnh - Đỗ ca , huynh không sao chứ?- Ta không sao...- Ngọc Hoàng gọi huynh đến Lăng Tiêu Bảo Điện , ngài ấy sẽ xử tội huynh...Nếu đã như vậy thì hắn sẽ đối mặt với nó không một chút sợ hãi do dự , dù Ngọc Hoàng sẽ chia cắt tình cảm của hắn đối với người thương nhưng Đỗ Nguyên Soái hắn vẫn tin rằng có duyên ắt hẳn sẽ là một đôi , không duyên không nợ chia xa là cùng....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com