Xich
Lén lút bật cuộc gọi ảo, cậu giả vờ như có người gọi tới, nghe đến nỗi sắc mặt đại biến, vội tắt máy hướng các vị trưởng bối nói dối "Ba, mẹ ! Hai bác ! Xin thứ lỗi cho con thất lễ, có chút chuyện gấp con cần xử lý ! Xin phép mọi người..."
"Được ! Con mau đi đi !" Bối Tường Uy tưởng thật vội lên tiếng. Có lẽ chỉ có Bạch Thuần phát hiện ông anh có vấn đề.
Cậu vừa rời khỏi, Bối Quang Dật cũng lập tức muốn tìm cớ chạy theo ra ngoài, tiếc là mẹ Bối dù cho thế nào đi nữa cũng không cho phép hắn rời đi.
Bởi vì hắn chính là một trong hai nhân vật chính của buổi gặp mặt hôm nay làm sao có thể.
Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, nói dễ nghe là cho hai trẻ gặp mặt kết thân với nhau nhưng rốt cục chỉ có các bậc phụ huynh nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hai bên phối hợp đặc biệt ăn ý, tiếc là tâm trí Bối Quang Dật đang treo ở trên người Cố Mẫn.
'Em ấy rốt cục đi đâu ? Có việc gì gấp đến vậy ?'
'Em ấy đang làm gì lúc này ?'
'Em ấy đang ở với ai ?'
"Thất lễ, con chợt nhớ có chuyện quan trọng của công ty cần giải quyết !" Nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Ba mẹ Bối ngượng ngùng cười trừ, chỉ có thể trách móc bâng quơ mấy câu rồi tiếp tục nói chuyện với hai ông bà sui gia tương lai.
Ra khỏi nhà, Bối Quang Dật mới nghĩ lại, hình như mình chẳng biết chút gì về Cố Mẫn cả, ngay cả cái tên Cố Mẫn kia cũng là giả...
"Bác trai ! Có thể cho cháu số điện thoại của Cố... à không Thượng Thẩm hay không ?"
Lúc hắn quay trở lại vào nhà ai nấy đã bất ngờ, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vậy xin số điện thoại của con trai nhà người ta.
Ba mẹ hắn không biết con trai mình đang định giở trò gì, gia đình nhà Ái Tân cũng không hiểu gì nhưng Thanh Vũ vẫn nở nụ cười đem điện thoại mở ra danh bạ.
Trong khoảnh khắc đó Bạch Thuần thấy được ánh mắt hắn rực sáng đầy chờ mong. Giống như vừa trúng số vậy.
"Số điện thoại này...???"
"..."
"Chào, xin hỏi ..."
"Em đang ở đâu ?"
"Hả ?????" Giống như gặp phải điều gì đó kinh khủng lắm cậu nói lớn khiến đám bạn ngồi cùng bàn đang uống rượu suýt nữa phải sặc vì giật mình.
Giọng nói này còn không phải của cái tên ôn thần kia "Sao lại có số điện thoại của tôi ?"
"Tôi hỏi em đang ở đâu ?" Hắn có chút nóng vội gằn giọng hỏi lại lần nữa.
Cố Mẫn hừ một tiếng "Anh là ai ? Tôi việc gì phải nói cho anh biết !"
"Em ! Được ! Tôi sẽ cho cha mẹ em biết con trai họ đã làm ra loại chuyện gì !" Có hơi hèn hạ nhưng mà hắn cần gì phải quan tâm chứ.
"..."
"Em chỉ còn 3 giây để suy nghĩ thôi !"
Được rồi, coi như cậu chịu thua "Tới quán rượu ở đầu đường Phúc Khởi đi !" Đến đây để ông làm cho ngươi bẽ mặt.
Quả nhiên, điện thoại vừa tắt, chưa tới 15 phút sau từ cửa ra vào đã xuất hiện thân ảnh chướng mắt kia.
Hắn nổi bật đến nỗi đám đông đang vui chơi hò hét phải im lặng ngước nhìn vài giây, một số ít còn muốn tìm cớ tới bắt chuyện.
Đáng tiếc, có một kẻ không hề chào đón hắn, một mình ngồi trong góc uống rượu cái gì cũng không nói.
"Em tại sao lại ở đây với mấy tên này ?" Hắn đứng từ trên nhìn xuống cậu, chân mày khẽ chau lại khó chịu hừ nhẹ.
Cố Mẫn liếc con người đáng ghét kia, tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn "Đều là bạn tôi ! Ăn nói cẩn thận !"
Vài cô bạn gái ngồi trong bàn đều im lặng nhìn hai đại nhân vật đấu tranh bằng ánh mắt. Trong lúc đó tất cả mọi người chung quanh dường như đều im lặng quan sát bọn họ.
Bất ngờ, Bối Quang Dật nắm lấy cổ tay cậu kéo đi "Theo tôi !"
"Buông ra ! Anh là cái thá gì muốn tôi nghe theo anh ?" Cậu hung hắn giật tay lại, nhướn người muốn cho hắn một đấm nhưng nắm đấm đã sớm bị người kia giữ chặt.
"Em giỏi lắm ! Được ! Để tôi cho em thấy tôi là dựa vào cái gì khiến em nghe tôi !" Hắn vốn không phải là người có nhiều kiên nhẫn, dứt lời lập tức đưa cậu rời khỏi quán rượu hỗn loạn dưới ánh mắt của rất nhiều con người.
"Buông ra !"
"..."
"Tôi nói anh buông ra ! Đây là ngoài đường đó !" Vừa nói cậu vừa đấm liên tục vào khuông ngực săn chắc của hắn.
Người kia chẳng những không tức giận mà giống như được thêm kích thích càng hôn mãnh liệt hơn.
Khoé môi khẽ nhếch lên, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm mê luyến ngũ quan tinh xảo cùng khí chất cao ngạo của hắn, chỉ tiếc là con người mà hắn đang ôm chặt trong lòng đây chẳng hề quan tâm tới.
"Nếu em đồng ý hẹn hò với tôi ! Tôi liền buông em ra !" Nói xong Bối Quang Dật không quên bồi một nụ cười dụ hoặc, thứ mà hắn rất ít khi cần dùng tới.
Cố Mẫn tức đến đỏ mặt, miệng cong lên chửi bới "Bớt nói nhảm !"
Hắn vẫn cố chấp "Chỉ cần em còn chưa đồng ý, tôi nhất định ..."
"Này này, tôi lặp lại một lần nữa, tôi không có hứng thú với bạn tình một đêm, còn có, loại người như anh không đủ tư cách qua lại với tôi, càng không có tư cách qua lại với em gái tôi !"
"Như thế nào mới đủ tư cách ? Ah~ mà loại người như tôi là loại người thế nào ? Có giống em không ? Qua đêm với em rể tương lai của mình !"
Do nói trúng điểm xấu hổ của cậu, hắn không cần chờ lâu liền nhận được cái tát thật mạnh "Câm miệng và biến đi !"
Bối Quang Dật mỉm cười đầy sát khí, giữ chặt lấy cậu đẩy vào xe, phóng như bay đến khách sạn ở gần đó, bởi vì nhà có chút xa, như đã nói hắn là người không hề kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com