#5.
26."Hãy giải thoát ta khỏi đây." Giọng nói khản đặc của Xiao vang lên từ trong bóng tối sâu thẳm, gương mặt hắn nhăn nhúm, lộ ra vẻ đau khổ không thể tả xiết.Đối diện với Xiao là một thân hình không nhìn rõ dung nhan. "Ngươi đi rồi, liệu ước mơ của ngươi có trở thành hiện thực?" Bóng người mờ ảo nhàn nhạt đáp lời hắn. "Cô ấy là ước mơ, là lẽ sống của ngươi. Ngươi muốn cô ta, nhưng đồng thời cũng muốn thoả mãn sự hèn nhát của bản thân mình." Khuôn mặt người đó đen đặc một màu, nhưng dường như Xiao có thể nhìn thấy biểu cảm chế giễu của y, tiếng cười y lanh lảnh vang lên như chuông đồng. "Kim Bằng, ngươi thật tham lam." Phải, hắn thật tham lam.Hắn tham lam chút tình cảm của cô, tham lam ở bên cạnh để rồi vô tình gieo cho cô ngọn mầm hy vọng mà vốn dĩ hắn lại chẳng thể đáp ứng. "Nghĩ đi, Kim Bằng, nghĩ đi." Y chậm rãi nói, thong thả rải từng bước đến trước mặt hắn."Ngươi chọn rời đi, hay chọn ở lại?" "..."27. Xiao bừng tỉnh, tim trong ngực đập thình thịch liên hồi. Trời vẫn tối đen như hũ nút, không trăng không sao, chỉ có đôi mắt mèo như đang hấp háy sáng lên màu Thạch Phách giữa màn đêm.Tại sao lúc đó hắn lại thoả hiệp rằng sẽ ở bên cô? Hắn không biết. Xiao nhảy xuống khỏi sofa, rùng mình một cái liền hiện hình thành chàng thiếu niên năm nào. Hắn bước đến bên cửa sổ, tay vuốt lên bậu đá nơi mèo con hay ngồi, trong đầu thầm nhẩm tính. Một, hai, ba... hắn chỉ còn lại 5 tháng nữa. Tất cả đều thật ngu ngốc, kể cả lời hứa đó cũng thật ngu ngốc. Xiao siết chặt nắm tay, cố gắng kìm xuống cơn nhức nhối nơi lồng ngực. Hắn ích kỷ cho rằng, mình sẽ nhanh chóng hồi phục và sẽ được sống thật bình yên bên người con gái ấy, rằng cuối cùng hắn sẽ được hạnh phúc và được cảm nhận tình yêu một lần nữa. Nhưng hiện thực thật phũ phàng, hắn đã nhanh chóng nhận ra sự ăn mòn ấy chưa từng dừng lại trong cơ thể hắn, rằng suy nghĩ của hắn sẽ vô tình làm tổn thương cô, sợ cô sẽ thấy lãng phí quãng thời gian bỏ ra cho một kẻ tàn tật như hắn. Hắn sợ điều đó. Xiao xoay gót, dò dẫm bước từng bước chậm trên những bậc thang gỗ. Căn gác xép nơi Lumine đang ngủ, khắp trần nhà đều dán kín những miếng nhựa dạ quang hình ngôi sao le lói. Xiao nhớ, cô rất hay ôm hắn nằm trên giường, kể cho hắn nghe về những cuộc hành trình của nàng mà ở đó, những bầu trời đầy sao đều luôn hiện hữu.Ánh sáng mờ ảo từ trời sao trên trần nhà làm tầm nhìn của hắn rõ hơn một chút. Lumine nằm quay lưng ra ngoài, hiển nhiên không hề phát giác ra bất cứ điều gì. Xiao co chân, lặng lẽ trèo lên giường cô. Sức nặng của người làm tấm nệm lún xuống, hắn trườn tới bên cạnh, vòng tay ôm lấy cả người lẫn chăn kia vào lòng. Lumine lơ mơ hé nửa con mắt ra nhìn, hình như vẫn chưa thoát khỏi mộng mị, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy khuôn môi và chiếc cằm thon của ai kia, vo ve nói như tiếng muỗi kêu."Xiao? Ngài về rồi à?" "Ta đi đâu mà về?" Hắn cũng hạ giọng cùng tông với cô, lòng mềm như bông."Em không biết, em chỉ biết là ngài đi đến một nơi rất xa rất xa, em không thể đuổi theo ngài." Lumine rúc vào ngực Dạ Xoa kia.Đột nhiên hắn thấy bắp tay mình lành lạnh, cúi xuống nhìn thì thấy cô nàng đang khóc, nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, ướt cả mảng đệm phía dưới. "Em nhớ ngài." Xiao hơi ngại ngùng, gập mu bàn tay lau đi nước trên mặt cô, đáy lòng không ngừng rung động. Tình cảm lớn dần đồng nghĩa với sự đau buồn cũng tăng lên, ánh mắt hắn nhìn Lumine ngập tràn 'ái', nhưng cũng xem lẫn vài chữ 'khổ'.Hắn yêu nàng, thật sự rất, rất yêu nàng. Xiao hé miệng, đáp xuống đôi môi hồng của thiếu nữ, giữ nguyên một lúc rồi mới tham luyến rời ra, đơn giản, nhưng chứa đầy tình cảm. Cứ thế này, làm sao hắn đành lòng rời đi?28. "Hôm qua chị đã mơ thấy Xiao dưới hình hài con người đấy." Lumine hớn hở kể khi đang nấu Cơm Mèo Năng Động cho mèo con của cô. Xiao ngồi bên bậu cửa, tròn mắt nghiêng đầu lắng nghe cô nói."Bé có muốn nghe nó không?" Lumine vừa nói vừa đặt bát thức ăn xuống. Xiao ngay lập tức nhảy khỏi chỗ ngồi, tiến lại gần cô. Hắn không vội ăn ngay mà ngồi đó, hướng mắt nhìn như thể chờ đợi.Lumine ngay lập tức vào việc."Đó là một giấc mơ rất đẹp, tuy rằng đoạn đầu có hơi buồn, nhưng về sau rất đẹp." Cô ôm hai bên má đỏ hây hây khi nhớ lại đoạn kí ức mờ ảo đó."Chị mơ thấy Xiao đứng giữa một vườn hoa, khung cảnh trắng xoá, ngài quay lưng với chị và bước đi như thể muốn rời xa chị vậy. Chị đã khóc và cố gắng chạy theo, mặc dù ngài đi rất chậm, nhưng chị lại chẳng thể đuổi kịp." Lumine đưa tay xoa mái đầu nhỏ bé của mèo con."Về sau, chị thấy ngài đã trở lại, ôm chị vào trong lòng và..." Nói đến đây, cô nàng xấu hổ đỏ bừng tai, úp mặt vào cánh tay. "Thôi không kể nữa, nói ra Xiao lại đánh giá chị chết, nhỉ." Lumine vỗ nhẹ lên đầu hắn hai cái rồi nhanh chóng đứng dậy. Xiao vẫn tròn mắt ngó theo hình bóng ấy khuất dần sau cánh cửa bếp, màu đỏ trên mặt nàng vẫn chưa hề biến mất.Em ấy không hề nhận ra sự kiện đêm hôm qua.Vậy cũng tốt, hắn nghĩ, cứ coi như đó là một giấc mơ đi. 29. "Anh không định nói cho cô ấy nghe à?""Nghe cái gì?"Xiao đánh mắt về phía Albedo, dừng lại động tác quấn gạc trên tay. Nước da hắn xanh xao và teo tóp, trên cơ thể xuất hiện rất nhiều những vết ăn mòn giống như bị phân hủy, phải quấn gạc để ngăn chúng lan rộng, hoàn toàn mất đi dung mạo ban đầu của một vị tiên nhân sắc nước hương trời. "Anh đừng giả ngây, anh chưa nói cho Lumine biết rằng mình biến trở lại thành người, đúng không?"Xiao không trả lời, tay tiếp tục thoăn thoắt băng bó. Trông dáng vẻ hắn ta lúc này chẳng có vẻ gì là một người có được sự sống trong tay cả. Băng bó xong xuôi, Xiao liền vớ lấy một cái chén sứ trên mặt bàn. Albedo nhìn bát thuốc xanh tím đặc quánh trên tay hắn, ái ngại nói."Thuốc giả kim rất nhiều tác dụng phụ, anh uống nhiều như vậy...""Thì sao?" Hắn không thèm đếm xỉa đến lời của Albedo, trực tiếp đem đống chất lỏng đó nuốt xuống. Làn da xanh bủng như tàu lá phút chốc trở lại trắng hồng đầy sức sống, sự biến đổi thận chí còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường."Nó có thể củng cố tiên lực, có thể chặn cảm giác đau đớn, nhưng nó cũng có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào đấy." "Albedo, cậu hoàn toàn có thể từ chối lời đề nghị của tôi mà." Giọng hắn nặng nề một cách lạ thường, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên thâm trầm. "Nhưng cậu đâu có làm thế.""..."30. Xiao biết bản thân như thế này là cuồng si. Hắn không ngừng uống thuốc giả kim của Albedo điều chế, cốt để lấy lại đủ tiên lực biến trở về hình người, đêm đêm nằm ngủ cùng em trên chiếc giường đơn, sáng hôm sau lại trở dậy dưới lốt mèo con nhỏ bằng hai bàn tay.Thuốc khiến hắn mệt mỏi đến mức ngã quỵ, cũng đã thấm vào cơ thể, thỉnh thoảng còn gây ra một chút ảnh hưởng tới cô, thế nhưng hắn không quan tâm. Chỉ cần thấy em nằm trong vòng tay ta, vậy là mãn nguyện.Nhìn Lumine ngủ li bì do chịu ảnh hưởng của thuốc từ cơ thể hắn, Xiao tự hỏi. Rốt cuộc bản thân ta vì si mê mà đã trở nên ích kỷ thế này đến mức nào rồi? 31. Hắn lại hôn Lumine, nhưng không dám hôn lên môi nàng. Vẫn là một đêm không trăng không sao, Xiao nằm trong chăn bông dày, lồng ngực nhấp nhô toả hơi ấm nhàn nhạt, có lọn tóc vàng như màu nắng xoã loạn trên vai hắn, thở đều đều. Xiao vẫn theo thói quen hằng đêm, nhìn ngắm cô ngủ không chớp mắt.Những khớp ngón tay gầy guộc của hắn ôm lấy má Lumine, ngón cái vuốt lên khoé môi, sống mũi, đôi mắt cô, như thể muốn khảm sâu từng đường nét này vào trong tâm trí. Hắn yêu nàng, thật sự rất, rất yêu nàng.Đôi môi Xiao run rẩy, chạm nhẹ lên trán cô, bàn tay xoè rộng bao lấy gáy, ấn cô vào sát hơn. Đột nhiên, hắn nuốt nước bọt. Cổ họng Xiao khô khốc tự lúc nào, tim hắn đập nhanh hơn và hắn thấy nóng vội hơn rất nhiều, thân dưới ran lên như có lửa. Xiao đạp chăn bước xuống giường, khí lạnh của mùa đông truyền từ gan bàn chân lên đại não, lấn áp cái cảm giác nóng nực vừa rồi. Xiao đi xuống nhà, bước vào phòng bếp rồi bật công tắc đèn. Lumine đã bị nhiễm mùi thuốc trên cơ thể hắn rồi nên sẽ không dễ bị đánh thức, hắn cũng không cần quá chú tâm làm gì. Hắn rót một cốc nước kề lên miệng, nước lạnh ngay lập tức dịu đi cổ họng khô nóng, nhưng khi vừa đặt cốc xuống bàn, một giọng nói vang lên từ trên đầu khiến chàng tiên nhân lập tức đứng hình."Xiao?"
__Có ai cú đêm không nè =))
__Có ai cú đêm không nè =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com