TruyenHHH.com

Xiaoaether Thien Than Bao Ho Cua Toi

Cả ba nhìn về hướng phát ra giọng nói thì nhận ra đó là Albedo. Nhìn thấy Albedo, Kazuha vội chạy lại rồi nắm lấy tay đối phương:

- Al...Albedo, cậu giải thích xem, tại sao không phải người yêu của nhau mà hai người lại có thể tắm chung và ngủ chung chứ ? - Kazuha chỉ về phía Aether và Xiao.

- Thật sao ?

Vừa nói, Albedo vừa đi lại chỗ Aether. Nhìn Aether, Albedo nở một nụ cười thân thiện khiến Aether cảm thấy có chút ngại ngùng. Sau đó, cậu quay lại rồi búng nhẹ vào trán Kazuha một cái:

- Á đau, sao nay ai cũng bắt nạt tớ thế hả ? - Kazuha xoa trán mình.

- Ai biểu cậu không nghĩ khác đi chứ ? - Albedo nhún vai.

- Khác là khác gì ? - Kazuha khó hiểu.

- Đó là...hai cậu ấy là bạn từ nhỏ. Vì là bạn từ nhỏ nên có lẽ cả hai có thể ngủ chung và tắm chung. - Albedo giải thích.

Nghe vậy, ai cũng bất ngờ, sững sờ. Không gian cũng chìm dần vào im lặng. Vài giây sau, Kazuha như hiểu ra mọi chuyện:

- Ồ, thì ra là vậy. Sao mình không nghĩ ra chứ ? Nhưng còn vụ ở chung nhà thì sao ?

- Việc đó thì... - Xiao lên tiếng.

- Ahaha...Việc đó thì là do mình mới chuyển đến đây. Chưa tìm được chỗ ở nên mới ở nhờ nhà của Xiao ấy mà. - Aether chen ngang.

- Nhưng mà... - Xiao giải thích.

*Bụp* - Xiao bị Aether thục một cú đau điếng vào hông khiến cậu câm nín. Xiao quay qua nhìn Aether thì bị đối phương nhìn với ánh mắt sắc lạnh:

- Nếu cậu dám nói ra sự thật thì đừng trách tôi vô tình. - Aether nói nhỏ.

Nghe vậy, Xiao chỉ có thể câm lặng mà ăn trưa. Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Albedo liền lên tiếng phá tan không gian im lặng:

- Thôi, ăn trưa nào. Tớ đói rồi.

- Vậy cậu đi mua đồ ăn đi rồi qua ngồi với bọn này. Tụi mình cũng chỉ mới ăn thôi. - Kazuha vỗ vai Albedo.

- Vậy liệu cậu đi mua chung với tớ được không ? - Albedo vỗ vai Aether.

- Này, cậu ấy mới ngồi ăn thôi đấy. - Xiao nhăn mặt.

- Tớ chỉ muốn nhờ cậu ấy gợi ý món thôi mà. Được không ? - Albedo mỉm cười.

Được mời, Aether cảm thấy có chút hoang mang. Tại sao hai người mới gặp nhau lại mời đi mua đồ ăn chung ? Dù đã gặp nhau nhưng chỉ thông qua hình dạng mèo lúc đầu. Tuy nhiên, Aether lại cảm thấy Albedo có chút gì đó quen thuộc.

Giọng nói này lại gần giống với giọng nói đã truyền sức mạnh cho cậu để cứu Xiao. Với lại, cậu lại cảm nhận được xung quanh Albedo lại toả ra thứ ánh sáng chỉ có ở thiên thần. Dù có đặt bao nhiêu câu hỏi thì cách duy nhất để trả lời chỉ có thể là đi theo Albedo. Vì vậy, không chần chừ, Aether trả lời:

- Được thôi. - Aether đứng dậy.

- Đợi đã, Kazuha có thể đi thay cậu. - Xiao nắm tay Aether lại.

- Không sao đâu. Tôi đi tí rồi về. - Aether mỉm cười.

Nói rồi, Aether tách tay Xiao ra rồi đi cùng Albedo. Nhìn bóng lưng đang dần xa, Xiao cảm thấy vô cùng khó chịu. Tại sao cậu ấy lại được nhiều người vây quanh như thế ? Đáng lẽ mình không nên cho cậu ấy ra ngoài.

Mình có nên nhốt cậu ấy ở nơi mà chỉ có mình có thể nhìn thấy hay không ? Dục vọng chiếm hữu của Xiao bỗng lớn mạnh bất thường. Giống như có thứ gì đó đang cố thúc đẩy nó ra ngoài:

- Làm đi. Biến người đó chỉ trở thành của mình ngươi ! - Một giọng nói vang lên.

- Không ! Nếu vậy thì Aether sẽ ghét tôi. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy cười. - Xiao phản đối.

- Nhưng ngươi không muốn cậu ấy cười với ai khác ngoài ngươi đúng không ?

- Nhưng...nhưng...

- Giao linh hồn của ngươi cho ta. Chỉ cần như thế, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành mọi ước nguyện.

- Tôi...tôi... - Xiao chần chừ.

Mặt Xiao bỗng trở nên lạnh lùng, mắt cũng đân trở nên vô hồn. Người thì toả ra một luồng khí đen mà người bình thường không thấy được. Thấy bạn mình cứ im lặng, Kazuha vỗ vai:

- Này, không sao chứ ? Không chịu ăn mà cứ im lặng mãi vậy ?

Nghe thấy câu hỏi của Kazuha, Xiao như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Luồng khí cũng vì vậy mà tan biến mất. Cậu ngồi nghiêm chỉnh lại rồi bắt đầu ăn:

- Không có gì. Chỉ là cảm thấy hơi buồn ngủ thôi.

Vừa rồi là gì ? Tại sao bản thân mình lại có dục vọng như vậy ? Xiao tự hỏi bản thân nhưng chẳng thể trả lời được. Phía bên kia, ở khu đồ ăn, Albedo nhìn menu rồi hỏi Aether:

- Cậu nghĩ nay tôi nên ăn món gì ?

- Cậu muốn ăn gì thì làm sao mà tôi biết được chứ ? - Aether cười bất lực.

- Vậy cậu cũng biết là thiên thần không cần ăn chứ nhỉ ? - Albedo thản nhiên nói.

- Đúng vậy. Thiên thần thì... Hả ? - Aether đứng hình.

- Sao cậu bất ngờ vậy ? Tôi nói gì sai sao ? - Albedo mỉm cười.

- Cậu...cậu... - Aether lắp bắp.

- Có vẻ như cậu tìm tôi mãi mà không ra nên nay tôi đích thân nói luôn cho đỡ bỡ ngỡ.

- Vậy cậu... cậu...

- Đúng vậy. Tôi chính là vị thiên thần đã trốn khỏi cõi Vĩnh Cửu. - Albedo nhanh chóng nói.

- Còn...

- Tôi cũng là người đã truyền sức mạnh để cậu cứu Xiao. Cũng là người lấy nửa sức mạnh của cậu để đưa vào người Xiao. Cậu còn gì để hỏi không ? - Albedo mỉm cười.

- Tôi chưa kịp hỏi gì thì cậu đã nói hết rồi còn đâu. - Aether bĩu môi.

- Haha...Chọc cậu thôi. Vì đã nói rõ thân phận, nên sau này cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi tôi. - Albedo cười lớn.

Tuy ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng bản thân Aether không hề nghĩ rằng suy luận của bản thân lại đúng. Tuy nhiên, vẫn còn một câu hỏi to đùng trong đầu của cậu:

- Tôi có một câu hỏi. - Aether giơ tay.

- Hỏi gì ?

- Tại sao ? Tại sao cậu lại làm thế với tôi và Xiao ? Tại sao lại cứu Xiao ? Tại sao cậu lại từ bỏ cõi Vĩnh Cửu ?... - Aether liên tục nói.

- Này...Này, đây là nhiều hơn một câu hỏi rồi đấy ! Nhưng mà... - Albedo mỉm cười.

Bỗng Albedo ghé sát lại gần tai của Aether. Nhìn từ xa, hai người trông rất thân mật. Điều này khiến Xiao vô cùng bực bội. Cậu "vô tình" bẻ cong chiếc muỗng trước sự ngỡ ngàng của Kazuha. Albedo thì thầm vào tai Aether:

- Nếu cậu muốn biết, sau giờ ăn, tôi không còn tiết học. Chúng ta có thể cùng nhau về nhà tôi để bàn luận.

- Tại sao ? - Aether khó hiểu.

- Ở đây nói không tiện. - Albedo lắc đầu.

- Nếu vậy thì nói lớn đi. Thì thầm vào tai tôi chi, làm ngứa hết lỗ tai. - Aether xoa tai mình.

- Haha... Cậu đúng là rất thú vị đấy. - Albedo cười lớn.

Thấy Albedo cười, Aether tự hỏi liệu bản thân đã nói gì đó kì cục. Cả hai nhanh chóng chọn bừa một món rồi quay về bàn ăn. Vừa đi, Aether vừa thắc mắc:

- Thiên thần không cần ăn. Vậy tại sao cậu lại để tâm đến việc chọn món ăn ?

- Đúng là tôi không ăn sẽ vẫn sống. Nhưng tôi muốn nếm thử mĩ vị nhân gian xem nó ra sao. Với lại nếu không ăn thì sẽ bị coi là kì lạ mà đúng không ? - Albedo giải thích.

- Hai người chọn món sao mà lâu thế. Bọn tôi ăn sắp xong luôn rồi. - Kazuha chen ngang.

- Do nay nhiều món ngon quá nên có chút phân vân thôi. - Albedo cười.

Nói rồi, hai người nhanh chóng ngồi xuống. Albedo và Kazuha thì cười nói vui vẻ, còn về phía Aether và Xiao thì tự nhiên bị bao trùm bởi sự im lặng. Xiao chẳng hề nói câu nào mà chỉ cắm cúi ăn khiến Aether cũng chả biết phải làm gì.

Sự im lặng của Xiao khiến Aether rất khó chịu. Cậu không biết tại sao Xiao lại như thế kể từ khi cậu đi cùng Albedo. Đang suy nghĩ, bỗng người kế bên đứng phắt dậy khiến cậu giật mình.

Xiao nhanh chóng cầm khay đồ ăn của mình rồi nhanh ra khỏi bàn trước sự hoang mang của mọi người. Thấy Xiao đi xa, Aether cũng vội cầm khay của mình rồi chạy đi mất. Xiao lúc này đang rối bời với đống suy nghĩ của bản thân.

Tại sao bản thân lại có những suy nghĩ dơ bẩn như thế đối với một người trong sáng như Aether ? Dù có suy nghĩ như thế nào thì trong tim Xiao đã vô thức hình thành những dục vọng như thế. Cho dù có cố lừa dối bản thân nhưng điều cậu muốn gì thì có cậu mới biết.

Xiao cứ để cho bản thân tự rảo bước trên dãy hành lang. Mặc cho người phía sau có kêu tên cậu và cố chạy theo. Nhưng dường như mọi thứ đều không lọt vào tai:

- Xiao !!! - Aether giữ tay Xiao lại.

Bị giữ lại, cảm nhận hơi ấm chuyền đến, Xiao mới dừng bước. Cậu quay lại thì nhìn thấy Aether đang thở dốc vì đuổi theo cậu:

- Cậu...ha...sao thế ? - Aether thở dốc.

- ... - Xiao chỉ im lặng.

- Sao lại im lặng ? Tại sao cậu lại lơ tôi đi ?

Hỏi đến đây, Aether cũng chỉ nhận lại sự im lặng từ Xiao. Điều này làm cho tim cậu thấy đau đớn vô cùng:

- Có...có phải là tôi...hức...đã làm gì...hức sai không ? - Aether khóc nấc.

Những giọt nước mắt dần tuôn ra và chạy dọc khuôn mặt Aether. Cậu không biết tại sao cậu lại khóc. Cậu chỉ biết việc bị Xiao lạnh lùng làm cho tim cậu như bị ngàn nhát dao đâm vào. Cậu không thích việc đó chút nào.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của Aether, Xiao mới bừng tỉnh. Cậu vội lau đi những giọt nước mắt ấy:

- Không. Cậu không làm gì sai cả ? Chỉ...chỉ là... - Xiao ngập ngừng.

Cậu không biết liệu có nên nói với Aether về dục vọng của mình. Nhìn thấy Aether thân thiết với ai đó khiến cậu phát điên. Nhưng cậu không hề muốn bởi chính dục vọng của bản thân mà làm Aether tổn thương. Nếu như thế, thì cậu sẽ chẳng muốn sống chi nữa. Xiao dịu dàng ôm Aether vào lòng rồi vỗ về:

- Xin lỗi. Cậu đừng khóc nữa. Chỉ là tôi có vài điều suy nghĩ nên mới im lặng thôi. Chứ không liên quan gì đến cậu cả.

- Thật sao ? - Aether nghi ngờ.

- Thật mà. Cậu không tin tôi sao ?

- Vậy cậu ngoắc tay với tôi đi. Hứa rằng sau này sẽ không như thế nữa. - Aether đưa tay ra.

- Ừm. Tôi hứa với cậu. - Xiao mỉm cười.

Cả hai ngoắc tay nhau, tạo nên một thoả thuận nhỏ. Dù đây chỉ như trò trẻ con nhưng lại mang lại niềm tin rất lớn. Cho dù tương lai có lẽ sẽ phá vỡ lời hứa nhưng hiện tại thì cả hai đã trao cho nhau một sự tin tưởng nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com