TruyenHHH.com

Xiaoae Chien Dich Phan Than

Đường đường là người thâu tóm giang hồ, danh vọng lẫn quyền lực đều ở đỉnh cao, vậy tại sao Minh Chủ Võ Lâm lại lựa chọn biến mất đột ngột như thế?

Cậu chợt nhớ đến Lu chưởng môn. Thuở ấy, hễ cứ có việc gì không hiểu cậu đều chạy đến tìm chưởng môn để hỏi. Bất kể là chuyện vặt vãnh trên trời dưới biển nào, lão tiên sinh cũng đều rất kiên nhẫn trả lời hết. Thế nhưng bà ấy cũng kiêu ngạo giống như Xiao, hiện tại Kong đã trở thành người của vương hậu rồi, nếu như quay lại hỏi chuyện Minh Chủ nhất định sẽ bị đuổi đi.

***

Kong biết một chút võ công, vậy nên cũng có thể tính là nhân sĩ trong giang hồ.

Năm ấy rơi xuống vực thẳm, cậu được một nữ nhân bí ẩn cứu sống, sau đó đưa về bản phái chăm sóc. Đó là một võ phái tưởng như đã chết từ cả trăm năm trước: Phái Mang Chủng.

Trong sách cổ ghi chép về phái Mang Chủng chỉ vỏn vẹn hai dòng: "Bản phái chỉ nhận nữ nhân giang hồ. Nội tình thâm sâu khó lường, nhưng vừa mạnh mẽ lại vừa tú lệ." Truyền nhân hiếm hoi của phái Mang Chủng là võ phái Lập Đông của Lưu Tá Vân, tuy nhiên phái này cũng chỉ đón nhận nữ nhân giang hồ năm năm đầu thành lập, cho đến hiện tại cũng đã có cả các nam đệ tử rồi. Chỉ có Mang Chủng trong truyền thuyết là chưa một lần truyền dạy bí kíp của mình cho nam nhân, đến lúc diệt vong cũng không để lại dấu tích nào.

Tất nhiên, không phải vì họ không muốn đón nhận nam nhân, mà nội lực của nam nhân về cơ bản không thể tiếp thu võ công phái này. Vũ khí đặc trưng của phái này là cầm (Đàn). Người dụng Cầm để chiến đấu không chỉ cần có võ công thâm hậu mà còn phải am hiểu âm luật. Trên võ trường, cầm thuật chẳng khác nào những thứ võ công tà ma dị giáo. Tiếng đàn du dương mang theo khí lực mạnh mẽ quét sạch đối thủ, vậy mà người chơi đàn vẫn mang theo vẻ mỹ lệ duyên dáng khiến cho ai chứng kiến cũng thấy không chân thực. Bởi vậy, cầm thuật đã bị cấm khỏi Đại hội võ lâm nhiều năm trước khi cả võ phái hoàn toàn biến mất.

Vậy mà Kong lại xuất hiện như một ngoại lệ.

Lu chưởng môn chính là sư phụ đầu tiên của cậu. Lão tiên sinh dạy cậu điều khiển nội lực, luyện tập võ công, kế đó mới truyền thụ cho cậu cầm thuật trứ danh của võ phái. Cậu học được tất cả kỹ năng và kinh nghiệm của chưởng môn và các tỷ muội, trong một thời gian ngắn đã vươn lên mạnh mẽ khó địch.

Ngày đưa Kong lên mặt đất, lão tiên sinh đã bắt cậu hứa một điều: Đó là không bao giờ được sử dụng cầm thuật để hại người khác. Võ công là để cứu thế, để bảo vệ, chứ không phải sát sinh.

"Vậy sư phụ, tại sao người không trở lại nhân gian? Người không muốn bảo vệ người dân sao?"

"Ngươi có hiểu bảo vệ là gì không? Đó không phải là cứ kề sát bên cạnh trông chừng đâu." - Lão tiên sinh mỉm cười. "Mà là có thể giúp họ hạnh phúc đấy. Họ hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc, thế nên ta dừng lại ở đây."

Khi nào ngươi tìm được hạnh phúc, tự khắc sẽ hiểu thế nào là muốn đứng lại thôi.

Kong đã không thể hiểu được những lời cuối cùng ấy của nàng, bởi vì có triều đình sau lưng, cậu buộc phải liên tục tiến về phía trước. Cậu giấu Cầm thuật vào sâu trong tâm khảm, suốt nhiều năm qua trung thành với ám khí, phụng mệnh hoàng tộc giết hết những kẻ ngáng đường. Kong không phải người có tâm địa độc ác, thế nhưng trong một cuốn tiểu thuyết đề cao sự thiện lương thuần túy này, kẻ đã sát sinh đến mức oán linh nhuộm đen cả sông Bích Thủy này thật sự không thể có đường sống.

Theo đúng như kịch bản, sau khi điều tra thông tin về Minh Chủ ở chỗ Xiao thất bại, cậu ta còn làm loạn ở Khinh Sách Trang rồi mới trở về báo cáo. Tại đây, Kong bị quần thần của vương hậu bắt uống thuốc kịch độc, cuối cùng chết không nhắm mắt.

"Rõ ràng cũng là một nhân vật tiềm năng. Hừ, đây chính là một trong những lỗi rất cơ bản trong việc tạo dựng nhân vật."

Aether ngồi bên bờ sông ném sỏi xuống nước. Viên sỏi liệng vài bước rồi mới chìm nghỉm, để lại những vòng quang phổ loang loáng xa dần. Sau buổi dạo chợ ngày hôm qua, cậu đã nghĩ rất nhiều về kịch bản của thế giới này.

"Cho một nhân vật phụ quá khứ phức tạp nhưng lại không khai thác, cũng không dựa vào đó để làm nổi bật nhân vật chính mà lại bắt phải chết luôn. Nếu là tôi, tôi sẽ không làm vậy."

[Vậy bạn sẽ làm thế nào?] - Paimon hỏi lại.

"Có nhiều cách lợi dụng bối cảnh của Kong lắm nhé. Quay lại củng cố địa vị trong triều đình cũng là một hướng, bởi vì Kong biết về sự tồn tại của võ phái đã mất, thông tin này dĩ nhiên vô cùng quý giá với quân vương. Hơn nữa, nếu cậu ta bộc lộ được hết võ công của mình, khả năng được trọng dụng là rất cao."

Aether lại cúi đầu tìm sỏi dưới chân để ném tiếp.

"Nhưng cậu ta bị triều đình đối xử như công cụ, tôi không định bắt bản thân mình chui vào cái chuồng chó đó nữa đâu. Thế nên tôi đang nghĩ đến một cách khác để phát triển kịch bản, là bắt tay với Xiao."

[Quả thật Kong và Xiao không có mâu thuẫn gì cụ thể, cho nên nếu bạn có bắt tay với y thì cũng không bị tính là sai hướng...]

"Đúng thế." - Aether gật gù. "Dù sao nhiệm vụ của tôi cũng là nối lại mối liên kết giữa Xiao với Ying mà."

[Nhưng Paimon vẫn phải nhắc bạn, đó là bạn không thể thay đổi kết cục của Kong.]

"Tôi biết mà.

Chẳng biết đang nghĩ gì mà Aether rơi vào trầm tư hồi lâu. Đến tận khi có tiếng hét thất thanh của nữ nhân phía xa, cậu mới hoàn hồn lại.

"Ăn cướp!! Đừng để hắn chạy!!"

Cơ thể Kong tự hành động trước khi tiềm thức phản ứng. Nhanh như xé gió, cậu đứng bật dậy rồi đuổi theo cái bóng lớn đang ôm túi đồ chạy vụt đi.

Con sông này ngay sát sau làng. Gã cướp này thân thủ không tồi, trong nháy mắt đã chạy vào trong khu nhà dân, vận nội công nhảy lên tường, một tay bám lên xà ngang rồi nhảy lên nóc nhà. Kong không để mất dấu hắn, cũng thần tốc phi lên, chẳng mấy chốc đã đuổi đến sát nút. Cảm thấy sắp bị bắt, tên cướp vội vàng rút kim châm trong túi ra ném về phía sau, mỗi lượt đều ném ra tới năm, sáu mũi kim. Kong né được hết, còn bắt được hai mũi kim châm làm vũ khí. Cậu tăng tốc, đến khi đuổi được hắn vào đường cụt mới phóng kim châm ngược lại về phía đôi phương, ghim tay áo của hắn lên tường để hắn không thể chạy tiếp được.

"H- Huynh đệ à... Ta trả lại cho cậu này, thật sự không cần động thủ nữa đâu. Ta- Ta chỉ là túng quá..."

"Câm miệng."

Kong dùng cánh tay chặn ngang họng hắn, dùng sức ấn xuống đến khi những lời van xin chỉ còn là tiếng ọ ọe tuyệt vọng. Cậu rút kim ra, chẳng ngần ngại đâm thẳng vào cổ hắn. Bởi bản thân đã là một ám vệ từ nhỏ, mũi kim đâm thẳng vào động mạch chủ không một động tác thừa. Tên cướp ngã vật xuống. Hắn co giật trong vũng máu, cuối cùng không cử động nữa.

Mà Kong nhìn cái xác ấy lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như đã quen thuộc với mùi máu tanh quá rồi, Ngay cả khi đâm chết hắn cũng lùi lại rất nhanh, không để một giọt máu nào bắn lên người mình. Cậu thản nhiên nhặt lại túi đồ, nhảy xuống khỏi nóc nhà rồi quay về tìm chủ nhân của nó. Lúc này, thị dân hiếu kỳ cũng đã lao hết cả xuống đường.

"Kong, có chuyện gì thế?!"

Ruoxin chạy tới đỡ Kong khi cậu vừa quay lại, xác nhận đứa trẻ này không bị thương liền ôm cậu vào lòng vỗ về. Kong chưa bao giờ được an ủi như thế này, trái tim mềm nhũn ra, còn dụi đầu lên vai bà như một con cún nhỏ ngoan ngoãn.

"...Có cướp." - Cậu nhẹ giọng đáp.

Paimon cạn lời với sự hai mặt của ký chủ nhà mình. Mới đây giết người còn không thấy ghê tay kia mà...

"Đa tạ thiếu hiệp!! Dám cả gan cướp từ đoàn xe của thái sử đại nhân, đúng là chán sống mà. Người như hắn cứ phải tống vào nhà lao mấy bữa mới ngộ ra được!"

Nữ nhân vừa lấy lại đồ từ tay Kong, vui vẻ tiếp lời:

"Thiếu hiệp, đại nhân của chúng tôi muốn gặp ngài để cảm ơn. Xin ngài nán lại một chút nhé!"

"Đại nhân-? Ai thế..."

Đám đông bỗng chốc rộn lên tiếng xôn xao, không ai bảo ai cùng tránh đường cho một người phụ nữ mặc áo choàng lông trắng muốt. Mỗi một bước đi của nàng đều mang theo áp lực kinh hồn, khiến người ra đều vô thức cảm thấy nghẹt thở.

Thái sử của triều đình, cũng là người đã đưa Kong về từ dưới chân núi, Yelan. Nàng nhận ra Kong ngay lập tức, mắt cong lên theo ý cười, đoạn cất tiếng hỏi cho có lệ:

"Tiểu thiếu hiệp, ngươi tên gì?"

"Ta là... Kong." - Cậu cúi đầu ấp úng, từ trước đến nay vẫn luôn được dạy rằng nếu như gặp người trong triều, nhất định phải khai báo danh phận giả mạo nếu như đang làm nhiệm vụ. "Ta, ta là người nhà Ruoxin y sư."

Yelan ít nhiều cũng biết về công việc mà Kong phải làm, bèn tử tế dang tay tương trợ cậu:

"Ừ, Kong. Ta rất muốn trọng thưởng ngươi vì đã giúp đoàn xe này, nhưng hiện tại đang gấp đến gặp thiếu trang chủ."

"Không sao..."

"Không bằng ngươi theo ta lên phủ? Nếu biết tin trong làng có người hiệp nghĩa như vậy, thiếu trang chủ nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!"

Kong nghe vậy mừng húm, không phải vì phần thưởng mà là vì cuối cùng cũng tìm được cách hay để gặp Xiao. Cậu lén lút quay đầu nhìn Ruoxin, thấy bà gật đầu thuận tình, liền vui vẻ đồng ý với Yelan đại nhân.

***

Thiếu trang chủ gác bút xuống, dùng một biểu cảm phức tạp nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh vị khách quý của mình. Cậu ta hết nhìn ngang lại ngó dọc, dường như chẳng buồn quan tâm Yelan vừa giới thiệu gì về bản thân mà chỉ mải mê trầm trồ sự tinh xảo của các xà ngang và kiến trúc nội phủ. Đến khi quay lại thấy Xiao đang soi xét mình, Kong bèn cong môi cười, tinh ranh chẳng khác nào tiểu hồ ly.

"Ừm, không phiền." - Y xoa thái dương. "Ta vốn cũng định gặp hắn từ lâu rồi. Nhưng trước tiên ta có chuyện cần bàn với Yelan đại nhân. Người đâu, dẫn hắn đi tham quan nội phủ."

[Oa, hết xảy luôn đó Aether! Vận may của bạn đúng là không đùa được. Đã đụng trúng Yelan còn được dẫn lên gặp Xiao nữa!]

Thấy dáng vẻ hoan hỉ của Paimon, Aether cũng không tiện vạch trần sự thật rằng ngay từ đầu đã chẳng có gì là ngẫu nhiên. Nó đã quên là cậu đã đọc kịch bản, hay thật sự cho rằng cậu rảnh đến mức ngồi rình ở bờ sông cả ngày? Hơn nữa, nếu không phải người bị cướp là thuộc hạ của Yelan, cậu đã chẳng phí công đuổi theo đến thế. Rõ ràng, một màn nghĩa hiệp kia đều là kế hoạch được dàn dựng sẵn. Nhưng Aether quyết định giấu nhẹm tất cả đi, vì Paimon vui là được rồi.

Nếu như cậu tức tốc lên gặp thiếu trang chủ Xiao ngay khi được lên danh sách "công dân gương mẫu", nhất định sẽ không thể đào ra cái cớ để gặp lại lần tiếp theo. Nhưng hiện tại bên cạnh việc đó, cậu còn có thêm một cái ơn với Yelan. Xiao nể mặt nàng như vậy, hẳn sẽ đồng ý một phần thưởng lớn hơ, coi như là danh dự của chủ nhân Khinh Sách nữa. Nói tóm lại, Aether đã kiên nhẫn chờ đến ngày hôm nay, y không thoát được đâu.

"Ngươi đến đây để trừ khử Xiao à?"

Đang lẩn thẩn đi bộ dọc con đường đá trong khuôn viên phủ, Kong va phải một người phụ nữ cao lớn. Mái tóc ánh bạc được buộc qua loa phần đuôi, đôi mắt xanh trong như nước hồ thu, vừa lạnh lẽo lại vứ thâm sâu. Người này suốt chặng đường vẫn luôn theo sát thái sử Yelan, là cận vệ trung thành của nàng ấy. Shenhe chỉ mới nhập triều hai năm, Kong không biết nàng, nhưng nàng ngược lại biết rất rõ về cậu.

Kong lúng búng trả lời, tựa như trẻ con không dám đối đầu với người lớn:

"Triều đình sẽ không hại công thần..."

"Từ bao giờ mà nhân sĩ giang hồ lại là công thần trong mắt họ vậy?" - Shenhe nhíu mày. "Bỏ đi. Ta chỉ muốn nhắc ngươi, đừng bao giờ nghĩ đến việc tổn hại huynh ấy."

"...Vậy tại sao ngươi lại đi theo Yelan đại nhân?" - Kong cất tiếng hỏi, dường như thật sự không có ý xấu gì. Nếu như đã lo cho Xiao như vậy, hà tất gì phản phái?

Shenhe nhìn cậu một hồi, cuối cùng chỉ thở dài thật khẽ rồi quay lưng bỏ đi.

"Ta có duyên, cũng có nợ với ngài ấy."

Việc đóng vai nguyên chủ tiến hành kịch bản so với việc làm một độc giả thật sự rất khác nhau. Aether được cho phép biết về tiến độ cốt truyện và quá khứ, thân phận của các nhân vật cậu gặp trong quá trình chạy kịch bản; nhưng cùng với đó, cậu không có năng lực biết được đối phương đang nghĩ gì.

Aether biết lý do Shenhe rời bỏ phái Cốc Vũ, nhưng không hiểu. Với cậu mà nói, điều này chính ra lại rất tốt. Biết nhiều quá chỉ tổ làm việc diễn xuất thêm gượng gạo và không chân thực, người cả đời không biết diễn là gì như Aether sao mà trông chờ vào thực lực nổi, thế nên Aether đã chấp nhận nó ngay từ đầu rồi. Paimon cũng rất khuyến khích tinh thần này của ký chủ, chỉ trừ việc EQ của cậu quá thấp dẫn đến việc nắm bắt cảm xúc trở nên khó khăn thôi.

[Mà Aether này, bạn đã định xin phần thưởng từ Xiao như thế nào chưa? Đừng chỉ hỏi về Minh Chủ nha, tính xa hơn chút đi!! Hay là xin đồ ăn ngon? Không, tôi cũng muốn sống ở nơi khang trang hơn nữa!] – Paimon lại giở giọng lèo nhèo.

"Được. Vậy tôi xin làm dâu nhà họ, cả đời ăn sung mặc sướng, tính vậy đã đủ xa chưa?!"

Aether đột nhiên cao giọng làm Paimon rụt cổ không dám ho he nữa. Nó cười hềnh hệch cho qua, còn cố tình gợi chuyện đổi chủ đề:

[Hì hì, nói cho bạn một chuyện nha. Vị thiếu trang chủ Xiao này là người ngoài lạnh trong nóng, bạn vừa hiền lành vừa lương thiện như vậy, chắc chắn việc theo sát y sẽ dễ như trở bàn tay thôi!]

Được khen làm Aether đắc chí, cậu quên ngay chuyện vừa rồi, gật gù đáp: "Cũng phải. Mấy ai dịu dàng được như tôi, hơn nữa, thằng nhóc Kong này ngoại hình cũng không tệ, tâm kế không được thì mỹ nhân kế phải được."

Sao nói như kiểu định làm dâu nhà họ thật thế nhỉ. Paimon nuốt khan.

Vài canh giờ trôi qua, khi Kong thấy đoàn gia nhân của Yelan lần lượt kéo nhau ra khỏi cửa, cậu lập tức biết chuyện giao thương của họ đã bàn bạc xong xuôi rồi. Yelan đại nhân đi giữa đoàn người, bắt gặp cậu đứng lấp ló sau thân cây còn nháy mắt cười một cái. Không lâu sau đó, gia nhân của thiếu trang chủ cũng xuất hiện để mời Kong vào trong diện kiến chủ nhân.

Đây là cuộc gặp mặt cậu đã mất hơn một tháng mới có thể đạt được. Cậu đã lên cả trăm kế hoạch, hình dung về hàng vạn khả năng có thể xảy ra. Mà Xiao ngồi trước mặt cậu, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu, cũng là một trong số những viễn cảnh đã chạy đi chạy lại hàng tá lần trong tiềm thức Aether.

"Ngươi không chỉ giúp đỡ người dân làng Khinh Sách mà còn có công với thái sử đại nhân, thay mặt Khinh Sách Trang, ta có lời cảm ơn. Ngươi có thể tùy ý nói ra những gì mình muốn, ta sẽ đáp ứng."

"...Thứ gì cũng được?" - Kong chớp chớp mắt nhìn y.

"Ừ." - Xiao có lẽ không thể tưởng tượng được một kẻ thoạt nhìn phàm phu tục tử như vậy lại có thể toan tính điều gì bất lợi cho mình, thành thử y cũng không quá đề cao cảnh giác. Chỉ là thứ Xiao không ngờ đến được nhất chính là cậu ta quỳ rạp xuống trước mặt mình, lớn tiếng nói:

"Vậy thì xin thiếu trang chủ dạy ta Thương thuật! Ta, ta muốn gia nhập võ phái Cốc Vũ!"

"Tại sao?" - Xiao điềm nhiên hỏi lại.

"Ừm... Ta cảm thấy mình vẫn còn quá yếu đuối, muốn- muốn giúp sức cho đời, cứu nạn cứu thế?"

Nghe được câu trả lời đậm mùi văn mẫu này, Xiao không nhịn được cười khẩy. Y phất tay một cái, bảo:

"Thương thuật chỉ có thể dạy cho kẻ mạnh. Còn gì nữa không?"

"...Thật ra ta thấy bản thân cũng khá mạnh?"

Sự cố chấp của Kong không làm Xiao thấy phiền phức. Y đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Kong rồi cầm tay đối phương lên. Hai ngón tay đặt lên mạch cổ tay đối phương, Xiao thoáng cau mày, song biểu hiện chớp nhoáng này không qua mắt Kong được. Động tác bắt mạch này là cách thăm dò nội công thường thấy của nhân sĩ giang hồ, đối với những người cao siêu hơn còn có thể đọc được nội lực. Giống như Xiao lúc này, có lẽ y đã đoán ra được ít nhiều thông tin. Cuối cùng, y chỉ nói:

"Chưởng môn phái Cốc Vũ thoái lui nhưng chưa chết, cũng không tìm người kế vị, vậy nên ta xem như chỉ là phận đệ tử, không có tư cách thu nhận ai."

Hơi ấm trên tay biến mất. Xiao đứng thẳng trước mắt Kong, trong mắt chẳng để lộ chút cảm xúc nào:

"Ngươi có thể viết lại tên ở đây rồi trở về, khi nào nghĩ ra thứ muốn nhận thì có thể báo với gia đinh."

"Ta-!" - Bất chấp thân phận người kia, Kong ngắt lời. Sực nhận ra mình vô ý, cậu lại cúi đầu khúm núm. Xiao không chấp nhặt với thị dân, y đưa giấy và bút lông cho Kong, sau đó im lặng chờ đợi.

Tất cả những gì y chờ được là bộ dạng Kong cầm bút bằng cả bàn tay, quỳ gối nửa ngày không viết nổi một nét chữ nào. Cậu hết nâng lại hạ bút, mực rơi thành đốm càng lúc càng loang rộng, mà nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp. Cậu không biết chữ, nhưng không thể ở trước mặt thiếu trang chủ vẽ voi vẽ vượn lên đây nữa. Chọc tức người ta không khéo còn bị đánh chết rồi ném xác ra cho diều hâu quạ rỉa. Phần vì lòng tự trọng nên Kong cũng không dám ngẩng đầu nhìn Xiao, khí phách mới đây đều tan biến cả.

Xiao không hỏi chuyện cậu có biết chữ hay không. Y lấy lại bút, không tỏ ra chút mất kiên nhẫn nào:

"Ngươi tên gì?"

"...Kong ạ."

"Trong Không Không*?"

"Trong Thiên Không. Hải Khoát Thiên Không." Khi được mẫu thân đặt tên cho, mong muốn của bà chính là Kong có thể lớn lên thành người khoáng đạt tự do tự tại, không thể bị trói buộc, tựa như biển rộng trời cao.

Xiao gật đầu. Những nét bút thanh thoát nhanh nhẹn viết lại cái tên của đối phương xuống giấy. Đó cũng là lần đầu tiên Kong nhìn thấy tên của mình. Cậu mất gia đình từ nhỏ, lớn lên chỉ biết động tay động chân, thấy máu chảy đầu rơi còn nhiều hơn thấy chữ, chính vì vậy mà một tờ giấy này làm cậu vô cùng cảm động.

"Vậy-Vậy... Nếu như không thể dạy ta Thương thuật, có thể dạy ta viết chữ không?"

Xiao không thể lý giải chấp niệm nho nhỏ của đứa trẻ này với mình. Dù kể từ lần gặp đầu tiên, y đã biết ngay cậu không phải người tầm thường (Hạng người tầm thường nào có thể trèo lên đỉnh núi Khinh Sách Trang cơ chứ?). Xiao không phải kẻ mù mờ, trong giang hồ những người cần biết đều đã biết, riêng thiếu niên này lại như rơi từ trên trời xuống. Cậu ta muốn gì? Cách duy nhất để tìm ra chỉ có thể là giữ người lại.

Nếu cậu ta manh nha muốn làm tổn hại đến Khinh Sách Trang, Xiao sẽ tự tay xử lý. Nhưng nếu chỉ là một người yêu chữ, vậy thì cầm tay chỉ việc, hoan hỉ làm phước cho cậu ta cũng không hại ai.

Y khoanh tay trước ngực, nhắm mắt đáp:

"Có thể."

Chỉ là bản thân y cũng không ngờ, lần nắm tay chỉ việc này lại kéo dài thẳng đến ba năm. Cuối cùng, lại lưu luyến, lại chẳng nỡ buông bàn tay ấy.


*Không Không (悾悾) nghĩa là ngây ngô, thật thà. Kong trong thiên không (bầu trời) là .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com